Krishnamurti Subtitles home


BR76CTM0 - Giới thiệu loạt thảo luận 'Sự chuyển hóa con người'



0:09 Q: Chúng tôi muốn biết nhiều nhất có thể về bạn trước khi bắt đầu nói chuyện. Bạn vui lòng cho biết chúng ta ở đâu và bạn là ai và làm sao bạn đến tham dự với Krishnamurti về giáo lý ngài.
0:28 B: Chúng tôi đang ở Brockwood Park, Hampshire, nước Anh tôi là David Bohm, giáo sư lý thuyết vật lý trường Đại học London. Về làm sao tôi đến tham dự tôi nghĩ tốt nhất bắt đầu nói chút ít về công việc trong nghiên cứu lý thuyết vật lý tôi luôn quan tâm điều người ta gọi là những vấn đề sâu bản chất thời gian và không gian và vật chất nguyên nhân, cái gì đàng sau nó, vũ trụ là gì. Và nhìn chung tôi thấy rằng rất ít nhà vật lý chia sẻ quan tâm này tuy vậy tôi theo đuổi nhiều nhất có thể. Khi chúng tôi đến Bristol năm 1957 ở đó có một thư viện rất tuyệt và tôi cùng vợ thường đến và trở nên quan tâm những sách triết học và tôn giáo và chúng tôi chọn cuốn của Krishnamurti Tự Do Đầu tiên và Cuối cùng, và tôi đọc. Tôi thấy vô cùng thích thú đặc biệt bởi nó bàn về người quan sát và vật quan sát. Đó là vấn đề rất có ý nghĩa trong lý thuyết vật lý và thuyết lượng tử Heisenberg đã đưa nó ra với hiệu quả về người quan sát trên hạt là vật bị quan sát. Cũng nhiều vấn đề khác được nêu lên và tôi thấy cả sự việc là rất thú vị. Tôi đọc nhiều sách có thể tìm được của Krishnamurti rồi viết thư cho nhà xuất bản hỏi ông ta ở đâu và cuối cùng tôi liên hệ với Hoc viện Krishnamurti ở Anh và họ nói ông đến nói chuyện khoảng năm 1960 hay 61, tôi quên mất và tôi xắp xếp để đến. Rồi khi nghe nói chuyện tôi viết thư cho Học viện hỏi xem tôi có thể nói chuyện riêng với Krishnamurti, và họ xếp thời gian. Vậy là chúng tôi gặp và nói chuyện. Tôi nghĩ lúc ấy tôi nói với ông về ý niệm vật lý mà ông rất cảm kích tinh thần. Và rồi mỗi lần sau đó, hàng năm khi Krishnamurti đến London chúng tôi xắp xếp gặp một hay hai lần... Sau đó tôi bắt đầu đến Saanen Thuỵ sĩ và ở đó chúng tôi gặp nhau nhiều hơn. Và cuối cùng, khoảng năm 66 hay 67 có kế hoạch xây trường học và Krishnamurti yêu cầu tôi tham gia và dần dần trường học được tổ chức ở Brockwood Park đây và tôi đến thường xuyên. Tôi là thành viên, Uỷ viên quản trị của Học viện trách nhiệm về trường học và cũng đến thảo luận với mọi người và tham dự chung. Chúng tôi tiếp tục thảo luận những vấn đề bạn sẽ thấy nêu ra. Vậy cơ bản đã giải thích làm sao tôi đến đây.
3:36 Q: Dr. Shainberg. Chúng tôi muốn biết về bạn.
3:41 S: Tôi là bác sĩ tâm thần thực hành ở New york City. Lần đầu tôi đọc và nghĩ về điều Krishnamurti nói
3:54 rất sớm vào năm 1948, 49, khi ấy tôi chừng
4:01 xem tôi bao nhiêu tuổi nào? Tôi khoảng 18, 19. Và qua ảnh hưởng của vài sự trùng hợp các sự kiện tôi giả sử điểm chính là cha tôi vào lúc ấy ông cũng quan tâm đọc Krishnamurti. Rồi có sự kiện là tôi rất thích lý thuyết phân tâm của Karen Horney và lý thuyết của Harold Kelman đều đang phát triển cùng một hướng. Với tôi hình như lúc ấy ngay cả rằng có gì ở đó rất thú vị trong vấn đề người quan sát là vật bị quan sát. Ý nghĩa nó là gì, hay cảm nhận tôi có thể nói chỉ là một loại ý thức trực giác rằng đó hình như là hướng mà tôi muốn đi. Rồi tôi đi học, tôi học trường y tôi học làm bác sĩ tâm thần, thần kinh học nhà phân tâm. Tôi có nhiều loại kinh nghiệm khác nhau. Và tôi vẫn đọc suốt Krishnamurti và vẫn suy nghĩ về nó vẫn cố gắng hiểu sự khác nhau giữa điều ông nói và điều mà tâm thần học phương Tây hay tâm lý học phương Tây truyền dạy. Nhưng chỉ gần đây, tôi muốn nói năm hay sáu năm tôi thực sự bắt đầu cảm thấy bắt đầu hiểu làm sao có thể dùng nó vào công việc. Và hầu hết kích thích ấy đến từ gặp gỡ Dr. Bohm người đi cùng suy nghĩ với tôi và tôi cảm thấy đặc biệt có điều gì về cách chúng tôi nghĩ trong tâm thần học nghĩa là, mọi lý thuyết chỉ quan tâm đến mảnh vụn và liên hệ giữa các mảnh vụn và hầu hết chúng không có thấu hiểu nào về hành động toàn thể hay tổng thể sinh ra mảnh vụn ấy. Vậy nên thường khi với tôi, và hình như với tôi đa số lý thuyết chúng ta có là phân tích và đập vỡ sự vật và bẻ ra từng mảnh nó cộng tác với chính vấn đề mà bịnh nhân bày ra cho chúng ta. Và nữa, tôi thấy rất giống với Dr. Bohm nói rằng chúng ta thực sự chưa hề vào tâm thần học và tác phẩm của Krishnamurti bắt đầu giúp chúng ta hiểu nó rằng liên hệ giữa người quan sát và vật bị quan sát trong chính vị trí bịnh nhân-bác sĩ là rất quan trọng và rằng những lý thuyết chúng ta tạo ra là một phần của vấn đề chúng ta rằng chúng ta là con người manh mún lý thuyết manh mún biểu hiện manh mún và rồi gọi là sự vật chúng ta phải đối đãi. Dường như có vấn đề cơ bản ở đây mà tôi cảm nó sẽ hiện ra trong đối thoại bởi tôi nói chuyện với Krishnamurti nhiều lần và nó chỉ ra cách nào chúng ta có thể xuyên thấu vấn đề về manh mún.
7:23 Q: Krishnamurti... Làm sao người xem có thể chia sẻ đối thoại? Làm sao có thể đạt nhiều nhất từ kinh nghiệm?
7:36 K: Tôi nghĩ tuỳ bạn nghiêm túc thế nào. Nghiêm túc trong nghĩa bao sâu bạn muốn tìm hiểu vấn đề tóm lại nó là đời bạn. Chúng ta không bàn về lý thuyết vài giả thuyết vô lý mà chúng ta quan tâm sống thực hàng ngày của mỗi người dù hắn sống ở Ấn độ, hay đây hay ở Mỹ, hay nơi nào khác. Chúng ta quan tâm sự kiện thực của sợ, vui, khổ, chết và có chăng điều thánh thiện trong đời. Bởi nếu không tìm ra điều gì thực điều gì đúng cuộc đời rất ít ý nghĩa. Vậy, nếu bạn nghiêm túc thực để tìm hiểu vấn đề này thật kỹ và với để ý, quan tâm bạn liền có thể chia sẻ rất nhiều. Nhưng bạn phải nghiêm túc, thực nghiêm túc. Bạn phải làm nó suốt đời mình mỗi ngày trong đời... Và nếu bạn nếu bạn nghe nó, nghe với để tâm, với chú ý với cảm giác yêu thương, không phải đồng ý hay không mà ai đó có thể làm nhưng nếu bạn thực quan tâm tìm ra làm sao sống đúng quan hệ đúng giữa người với người là gì rồi bạn chia sẻ trọn vẹn, tôi nghĩ với mọi điều chúng ta thảo luận hay những gì nói chuyện trong năm ngày qua.