Krishnamurti Subtitles home


BR76CTM1 - Chúng Ta Có Biết Mình Bị Manh Mún?
Buổi Thảo Luận thứ nhất với Bohm và Shainberg
Brockwood Park, Anh Quốc
17 tháng Năm 1976



0:14 K: Chúng ta sẽ nói về gì? Bạn nghĩ điều gì quan trọng nhất mà ba chúng ta có thể bàn?
0:28 S: Xem, một việc, tôi có ý niệm gần đây nó đang trong trí tôi và tôi nắm khi chúng ta nói chuyện trước đó có cảm giác ngài truyền đạt rằng cuộc sống đến trước chứ không phải ý nghĩ hay công việc điều gì giống vậy, nói cách khác, tôi thấy trong tôi và tôi thấy đa số người bị kẹt trong sự kiện là có lần ngài nói chúng ta sống đời sống cũ. Nếu chúng ta có thể thảo luận, tôi nghĩ cái cũ của đời sống chúng ta.
1:07 K: Ý bạn sao?

B: À, liên quan đến đó có lẽ tôi muốn bàn về vấn đề toàn thể.
1:18 K: Chúng ta sẽ nói nó trước, rồi gồm cả của bạn.
1:21 S: Đúng. Tôi nghĩ đó là một phần nó. Tôi thấy cái cũ không phải là toàn thể.
1:27 K: Đúng. Làm sao chúng ta tiếp cận vấn đề biết rằng đa số người là manh mún vỡ vụn và không toàn thể. Làm sao xử sự và tiếp cận vấn đề?
1:56 S: Qua ý thức trực tiếp sự manh mún.
1:59 K: Không, tôi muốn... - tôi chỉ hỏi bởi vì... Chúng ta thảo luận về lý thuyết?
2:08 S: Không.
2:10 K: Nói thôi, hay lấy mình ra... - bạn, ba chúng ta - lấy mình như đang là và xem xét manh mún nghĩa là gì. Và làm việc từ đó, toàn thể là gì không phải nói hay lý thuyết. Rồi tôi nghĩ nó có sức sống, có nghĩa nào đó.
2:34 S: Tốt, nếu chúng ta thấy manh mún toàn thể ở đó.
2:39 K: À, không, đừng giả định gì.

S: Đúng.
2:42 B: Vậy quá nhanh.

K: Chúng ta rơi vào lý thuyết.
2:45 S: Phải. Đúng.
2:50 K: Chúng ta đã thảo luận với nhiều học sinh ở đây, vấn đề này. Dr. Bohm cũng ở đó. Và xem chúng ta có thể ý thức về mình không. Hay chỉ ý thức mảnh vụn không phải toàn thể của mảnh vụn. Không biết tôi nói rõ không.
3:27 S: Tiếp tục.
3:31 K: Có thể ý thức, nhận thức, biết nhiều mảnh vụn xem xét từng cái từng cái và ai là người xem xét không phải hắn cũng là mảnh vụn kẻ cho mình có quyền? Vậy khi nói về ý thức mảnh vụn xã hội, đạo lý, tôn giáo, kinh doanh, nghệ thuật cả hoạt động ấy là manh mún. Có thể nào, ý thức về chuyển động của manh mún ấy hay bạn lấy một mảnh rồi xem xét nó hay nói, 'Vâng, tôi ý thức nó', chứ không nhiều. Theo kịp lời tôi không?
4:36 S: Tôi theo kịp ngài. Tôi nghĩ ngài hầu như ý thức khi tôi nghĩ về lời ngài nói, hình như tôi ý thức về loại nhiều manh mún.

K: Vậy à?
4:48 S: Có một lần, trải rộng như thế, như súng máy.
4:54 K: Vâng. Vậy bạn thực sự ý thức từng cái.
4:57 S: Đúng. Và kẹt dính bởi chuyển động của mảnh vụn.
5:01 K: Từng cái. Phải không? Bạn có chắc vậy không?
5:11 S: Vâng, tôi nghĩ, hình như là vậy... Tốt, rồi đôi khi ngài có thể bước lui hay dường như ngài bước lui hay hình như tôi bước lui, và tôi ý thức nhiều thứ.
5:25 K: Không, khi Dr. Bohm hỏi 'có thể nào cùng bàn về vấn đề toàn thể không' nó hàm ý thiêng liêng, lành mạnh, tỉnh táo, v.v.. không biết từ đâu anh ta hỏi câu ấy.
5:46 S: Vâng. Ý ngài hỏi anh ta đến từ chỗ mảnh vụn hay anh đến từ chỗ toàn thể.
5:51 K: Không, không. Nếu anh hỏi từ chỗ toàn thể thì không có câu hỏi. Nên, tôi muốn, nếu có thể hỏi... Chúng ta có ý thức mảnh vụn như toàn thể một tập hợp của mảnh vụn hay ý thức mỗi lần một mảnh? Ý bạn sao?
6:24 B: Nói chung, vật tự nó hiện đầu tiên như một mảnh...
6:29 K: Một mảnh một lần.

B: ...với nền cũ của mọi mảnh khác có lẽ mập mờ hiện trong nó. Ý tôi, ban đầu một mảnh hình như nổi rõ hay hơn hẳn trong ý thức.
6:46 S: Không phải một mảnh phân ra mau lẹ thành nhiều mảnh nhỏ sao? Tôi có ý niệm và rồi ý niệm ấy rõ hơn ý niệm khác nên tôi liền kẹt vào trong hai mảnh vụn đó và rồi tôi có ý niệm khác nó là lập lại của ý niệm đầu nên tôi kẹt trong chuyển động của mảnh vụn hơn là thái độ tôi bị manh mún, quan hệ tôi bị manh mún chính chất liệu của chuyển động là cảm giác manh mún. Tôi không có trung tâm khi bị manh mún. Tôi không...
7:28 K: Tôi không chắc việc đó.

S: Đó là vấn đề.
7:32 K: Tôi không chắc là không có trung tâm khi bạn bị manh mún.
7:37 B: Tôi nghĩ chắc chắn có trung tâm. Đó là mảnh vụn chánh mà bạn ý thức.
7:41 K: Đúng thế.
7:43 S: Rồi hãy tìm hiểu thêm.
7:48 B: Này, tôi vừa nghĩ rằng có trung tâm mà bạn có thể cảm đâu đó như đây hay kia nó như là trung tâm của mọi thứ kết nối với mọi thứ, phải không?
8:04 S: Tôi hiểu lời bạn, nhưng tôi thấy rằng khi manh mún xảy ra nó như trung tâm đi tìm chính nó nó thấy nó không phải trung tâm.
8:13 K: Bạn có ý thức về manh mún? Không phải, 'manh mún xảy ra'.
8:18 S: Không, tôi không.
8:20 K: Vậy chúng ta ý thức cái gì?
8:24 S: Tôi nghĩ - đó là vấn đề khủng khiếp - bởi tôi nghĩ khi có manh mún mà chúng ta ý thức nó như bị hút tới manh mún thêm. Có một loại chuyển động manh mún thêm manh mún thêm, là cái chúng ta ý thức nó. Điều ngài nói trong vòng của thú vui. Nó như thú vui kéo chúng ta tới manh mún thêm này cho tôi thêm thú vui, kia cho tôi thêm thú vui... Và đó là cảm giác từng mảnh.
8:56 K: Trước khi tìm hiểu vấn đề thú vui... Chúng ta ý thức, thực từ trung tâm nói 'Tôi bị manh mún'? Đó là vấn đề, phải không?
9:15 B: Vâng.

S: Đó là vấn đề.
9:18 B: Chúng ta đều ý thức trung tâm và từ trung tâm...
9:21 K: Đúng thế.
9:23 B: Trung tâm ấy hình như là, như ngài nói, mảnh vụn nó thống trị, hay cố gắng thống trị.
9:30 K: Trung tâm là tác nhân thống trị.
9:32 B: Vâng. Nói cách khác...
9:34 K: Chính nó lả mảnh vụn.
9:36 B: Vâng, ý tôi trung tâm là... Ồ, như là trung tâm của đời sống bạn như là trung tâm của bản ngã hay ngã mà ta có thể nghĩ là toàn thể.
9:48 K: Đúng, đúng.
9:50 B: Bởi nó liên hệ với mọi vật. Nói cách khác...
9:55 K: Bạn nói có trung tâm là nguyên nhân của manh mún?
10:01 B: Tôi nói rằng, dù thoạt nhìn nó như rất khác.
10:05 S: Mới nhìn - tôi nghĩ quan trọng đó. Khác nhau giữa - mới nhìn nó không giống như thế.
10:11 B: Mới nhìn hình như trung tâm là gì đó tổ chức mọi thứ thành toàn thể.

K: Vâng.
10:16 B: Bạn thấy bạn muốn trung tâm đem mọi thứ đến toàn thể, dừng manh mún.
10:22 K: Vâng, cố gắng tạo ra tổng hợp cố làm toàn thể và mọi cái.
10:27 S: Đúng. Nếu bạn cảm thấy manh mún bạn, trung tâm đây và nói... 'Tôi có thể thấy hết manh mún' - nhưng đó vẫn là trung tâm.
10:34 K: Không, nhưng tôi hỏi xem khi có trung tâm nó không tạo ra mảnh vụn sao?
10:41 S: Tôi hiểu. Tôi hiểu lời ngài. Nhưng tôi cố nắm nó từ... Kinh nghiệm là gì khi có manh mún? Hình như không có trung tâm.

K: Mâu thuẫn.
10:54 S: Đúng. Nhưng nó không cảm thấy trung tâm.
10:58 K: Không. Mâu thuẫn. Khi có mảnh vụn... Tôi ý thức mảnh vụn bởi vì mâu thuẫn.

S: Đúng.
11:06 K: Bởi tác nhân đối nghịch.
11:09 B: Ngài nói mâu thuẫn cũng xung đột...
11:12 K: Xung đột. Từ mâu thuẫn có xung đột. Tôi liền ý thức có mảnh vụn. Tôi làm việc trong vòng mảnh vụn.
11:23 S: Đúng. Nhưng rồi, vâng, tôi không ý thức sự kiện rằng thực tế tôi có trung tâm. Đó là tự gạt, ngay đó.
11:36 K: Không - bạn không nghĩ, tôi xin gợi ý rằng ở đâu có xung đột thì bạn mới ý thức xung đột, mâu thuẫn. Tức là, bạn chỉ ý thức khi có xung đột. Phải không? Và rồi ý thức tiếp, chuyển động tiếp là xung đột khởi lên từ manh mún yếu tố đối nghịch muốn đối nghịch, mong đối nghịch, nghĩ đối nghịch.
12:25 B: Nhưng ngài nói rằng đối nghịch trước khi ta ý thức và rồi thình lình ngài ý thức nhờ không dễ chịu hay đau đớn của đối nghịch mà xung đột là không dễ chịu?
12:38 K: Vâng, xung đột là không dễ chịu vì vậy bạn ý thức...
12:42 B: ...điều gì đó sai.

K: Sai. Vâng.
12:46 B: Điều gì sai, không chỉ đơn giản sai mà sai với toàn bộ sự vật.
12:51 K: Dĩ nhiên. Sau cùng, tự ý thức... Bạn ý thức về mình chỉ khi có đau khổ hay thú vui mạnh ngược lại bạn không ý thức về mình. Vậy manh mún với xung đột đem đến cảm giác... Tôi ý thức, tôi xung đột - ngược lại không có ý thức.
13:29 S: Vâng... ngài nói rằng chính manh mún tự nó sinh ra trung tâm.

K: Sinh ra trung tâm.
13:38 S: Và trung tâm sinh ra manh mún, nên nó giống như...
13:41 K: Vâng, lui và tới.

S: Đúng.
13:44 B: Ngài nói rằng chính ý nghĩ trước khi có trung tâm sinh ra xung đột? Hay ý nghĩ có trước trung tâm?
13:52 K: Ồ, ý nghĩ trước trung tâm.
13:56 B: Vâng. Lối nhìn này nói là trung tâm và ý nghĩ luôn cùng có mặt và cái này sinh cái kia.
14:02 K: Cái này sinh cái kia, đúng.
14:04 B: Lối nhìn kia nói rằng có lẽ ý nghĩ có trước và nó sinh ra xung đột và rồi tạo ra trung tâm.
14:11 K: Hãy tìm hiểu nó đôi chút.

B: Vâng.
14:13 S: (Cười) Đó là việc tốt.
14:19 K: Ý nghĩ có trước xung đột?
14:23 B: Trước trung tâm.

K: Trước trung tâm. Bạn ý thức trung tâm chỉ khi có xung đột.
14:30 B: Vâng, bởi vì hình như nó lại cố gắng tạo ra toàn thể để nắm lấy mọi thứ.
14:36 K: Trung tâm cố gắng nắm, hay cố gắng tạo ra toàn thể.
14:41 B: Vâng, để đem mọi tác nhân lại nhau.
14:43 K: Nhưng trung tâm chính là mảnh vụn.
14:46 B: Vâng, nhưng nó không biết thế.
14:48 K: Dĩ nhiên, không biết nhưng nó nghĩ có thể đem hết mảnh vụn lại, làm thành toàn thể. Vậy Dr. Bohm đặt câu hỏi là... Ý nghĩ có trước trung tâm hay trung tâm có trước ý nghĩ?
15:05 B: Hay hai cái chung?

K: Hay hai cái chung.
15:09 S: Đúng. Anh cũng hỏi, ý nghĩ tạo ra trung tâm?
15:13 K: Ý nghĩ tạo ra trung tâm...
15:14 S: Đó là hành động, tạo ra một loại hiệu quả sau của ý nghĩ... Nói cách khác, thể sống - sản phẩm của ý nghĩ là nguyên nhân của trung tâm? Tôi nghĩ nó chở theo bởi...
15:32 K: Vâng, hãy hiểu rõ điểm này. Chúng ta hỏi, ý nghĩ sinh ra trung tâm?
15:41 B: Vâng, và có loại ý nghĩ nào trước trung tâm?
15:44 K: Vâng. Ý nghĩ trước trung tâm. Đúng thế.
15:47 B: Nó đi vào xung đột.
15:49 K: Vâng, ý nghĩ tạo ra trung tâm hay trung tâm có trước ý nghĩ...
15:55 B: Hay khác hơn trung tâm là... - đó là cái nhìn chung mọi người nghĩ trung tâm là tôi, có trước.
16:02 K: Cái tôi là trước.
16:03 B: Rồi tôi bắt đầu nghĩ, phải không?
16:06 K: Không, tôi nghĩ ý nghĩ có trước trung tâm.
16:10 S: Vâng, vậy chúng ta phải hỏi có lẽ không phải lúc này tại sao có ý nghĩ, ý nghĩ là gì?
16:20 K: Ồ, đó là vấn đề khác. Chúng ta tìm hiểu không?
16:23 B: Đó chắc là chuyện dài.
16:25 S: Vâng, tôi không nghĩ vào lúc này. Nhưng chúng ta phải hiểu nó.

K: Không...
16:28 S: Thôi ở lại việc mình đã khởi.
16:32 K: Vâng, chúng ta khởi đầu hỏi... Có thể bàn về toàn thể của đời sống. Làm sao bạn có thể ý thức toàn thể nếu bạn bị manh mún? Đó là vấn đề kế. Không thể ý thức toàn thể nếu tôi chỉ nhìn qua lỗ nhỏ.
16:58 S: Đúng. Nhưng mặt khác, thực tế ngài là toàn thể.
17:04 K: À! Đó là lý thuyết.
17:08 S: Phải không? Chỗ đó...
17:09 B: Giả sử, vâng.

K: Dĩ nhiên. khi bạn manh mún làm sao có thể nói bạn là toàn thể?
17:16 S: Tốt, thật lạ lùng... Đó là vấn đề bởi... Làm sao tôi biết tôi manh mún?
17:25 K: Chúng ta hỏi thế.

S: Vâng.
17:27 K: Khi nào bạn ý thức mình manh mún? Chỉ khi có xung đột.
17:33 S: Đúng, đúng thế.
17:36 K: Khi có hai ước muốn đối nghịch yếu tố đối nghịch của chuyển động liền có xung đột rồi bạn có đau khổ hay gì đó và bạn trở nên ý thức.
17:51 S: Đúng, nhưng lúc ấy thường nó xảy ra mà bạn không muốn bỏ đi xung đột. Bạn cảm thấy manh mún...
17:57 K: Không, đó là vấn đề khác.

S: Đúng.
18:00 K: Điều chúng ta hỏi là... Mảnh vụn có thể tự giải tan và chỉ vậy mới có thể thấy toàn thể. Bạn không thể manh mún mà mong toàn thể.
18:17 S: Đúng. Mọi cái bạn thực sự biết là manh mún.
18:21 K: Chúng ta biết vậy đó. Vì vậy hãy bám nó và đừng quanh co và nói... 'Hãy nói về toàn thể' và v.v..
18:34 B: Giả sử rằng có toàn thể có vẻ là hợp lý nhưng hễ bạn còn manh mún bạn không thể thấy nó. Đó chỉ là giả định.
18:44 S: Đúng, đúng.
18:45 B: Bạn có thể nghĩ bạn có kinh nghiệm nhưng đó cũng giả định bởi nó đã đi rồi...
18:50 K: Tuyệt đối. Rất đúng.
18:53 S: Tôi tự hỏi không có đau đớn quá chăng hay điều gì xảy ra khi tôi ý thức manh mún. Đó là cô đơn cách nào đó...
19:04 K: Này, bạn có thể ý thức mảnh vụn? Rằng bạn là người Mỹ tôi là Hin đu, bạn là Do thái, Cộng sản bạn chỉ sống trong tình trạng đó. Bạn không nói, 'À, tôi biết tôi là Hinđu'. Chỉ khi bạn bị thách thức chỉ khi hỏi 'Anh là gì?', bạn liền nói 'À, tôi là Ấn độ', hay Hinđu, hay Ả rập.
19:35 B: Khi xứ sở bị thách thức ngài phải đi chiến đấu.
19:39 K: Dĩ nhiên.

S: Đúng. Vậy ngài nói tôi sống toàn là phản ứng.
19:49 K: Không, bạn hoàn toàn sống kiểu - gì nào? ám khí, rối loạn.
19:56 S: Từ mảnh này đến mảnh kia từ phản ứng này đến phản ứng nọ.
20:01 K: Thưởng và phạt, trong chuyển động ấy. Vậy, có thể ý thức, ngay bây giờ ngay! - nhiều loại mảnh vụn? Rằng tôi là Hinđu, tôi là Do thái tôi là Ả rập, tôi là Cộng sản tôi là Cơ đốc, tôi là doanh nhân, tôi đã kết hôn tôi có trách nhiệm, tôi là nghệ sĩ, nhà khoa học kịp không? - nhiều loại manh mún xã hội.
20:37 S: Đúng.
20:38 K: Cũng như manh mún tâm lý.
20:41 S: Đúng. Đó đúng là điều tôi khởi đầu. Cảm thấy tôi manh mún, cảm thấy rằng đó là nơi tôi bị hút mất, nó là mảnh vụn...
20:52 K: Cái mà bạn gọi là cá nhân.
20:54 S: Cái tôi gọi quan trọng! không chỉ cá nhân.
20:57 K: Bạn gọi nó quan trọng.

S: Đúng. Cái tôi phải làm.
21:02 K: Đúng.

S: Cái có ý nghĩa.
21:05 K: Vậy có thể cùng thảo luận ngay ý thức tôi là nó? Tôi manh mún và vì vậy tạo thêm manh mún, thêm xung đột thêm khổ, thêm rối loạn, thêm đau đớn bởi khi có xung đột nó tác động mọi thứ.

S: Đúng.
21:31 K: Bạn có thể ý thức nó khi đang bàn luận?
21:39 S: Tôi có thể ý thức chút ít khi thảo luận.
21:42 K: A ha, không phải chút it.

S: Đó là vấn đề. Tại sao tôi không thể ý thức nó?
21:51 K: Không. Bạn chỉ ý thức nó khi có xung đột. Bạn đang không xung đột.

S: Vâng.
21:59 B: Có thể ý thức nó mà không có xung đột?
22:02 K: Đó là điều kế tiếp, vâng. Nó đòi hỏi hoàn toàn khác...
22:07 B: Làm sao chúng ta xem xét tiếp cận khác?
22:10 K: Tiếp cận hoàn toàn khác.
22:13 B: Tôi nghĩ về nhìn vào một điểm quan trọng của những mảnh vụn này là khi đồng hóa mình và nói 'Tôi là này' 'Tôi là nọ', là toàn bộ cái tôi. Nói cách khác, toàn bộ cái tôi là giàu hay nghèo, Mỹ hay gì gì và vậy là quá quan trọng bởi nó là toàn thể. Tôi nghĩ hình như vấn đề là mảnh vụn cho rằng nó là toàn thể và tự coi nó quá quan trọng.
22:40 S: Đúng, chiếm cả đời sống. Nó là đời sống.
22:43 B: Rồi mâu thuẫn đến và rồi mảnh vụn khác đến nói nó là toàn thể.
22:48 K: Nhìn điều đang xảy ra ở Bắc Ailen, thế giới Ả rập Trung đông, Hồi giáo và Hin đu cả thế giới vỡ vụn theo lối ấy bên ngoài và bên trong.
23:06 S: Tôi và anh.
23:07 K: Tôi và anh, chúng ta và họ, v.v..
23:12 B: Nhưng ý tôi đó là khác nhau giữa nói chúng ta có nhiều vật khác nhau trong phòng, chúng riêng rẽ, v.v.. chúng ta có thể điều khiển.

K: Đó là việc khác.
23:22 B: Không có vấn đề ở đó. Nhưng nếu nói... 'Tôi là này, toàn thể tôi là này' rồi tôi cũng nói 'Tôi là kia và toàn thể tôi là kia'.
23:29 S: Bạn đang đem vào điều gì khác đó đúng là làm sao mà chúng ta tin những mảnh vụn này. Bởi chúng ta nhìn vật và nói... 'chúng là vật riêng rẽ, nên tôi là vật riêng rẽ'.
23:42 K: Tôi nghi vấn đó. Nói ví dụ, Ả rập và Do thái... Họ có ý thức rằng họ là Tôi là Ảrập, tôi muốn chiến đấu mà ai khác thì không? Hay tôi có ý niệm - kịp không? - ý niệm.
24:03 B: Ý ngài là gì? Ý niệm tôi là Ả rập?
24:05 K: Vâng.
24:06 B: Nhưng ý niệm là gì đó cũng quan trọng. Tôi hoàn toàn là Ảrập.
24:11 K: Vâng, tôi hoàn toàn là Ảrập.
24:13 B: Rất quan trọng. Là hình thức của ý nệm, phải không?
24:16 K: Vâng.
24:17 B: Và giờ thì ai khác có ý niệm Tôi là Do thái, rất quan trọng nên họ phải tiêu diệt lẫn nhau.
24:24 K: Không thể... Đúng. Và tôi nghĩ chính trị gia người theo đạo, cổ vũ mọi cái đó.
24:34 B: Nhưng họ cũng hoạt động bởi manh mún...
24:36 K: Bởi chính họ bị manh mún. Bạn xem, đó là toàn bộ vấn đề. Những người có quyền lực, bị manh mún cứ giữ manh mún.
24:48 S: Đúng. Lối duy nhất đạt quyền lực là manh mún.
24:51 K: Dĩ nhiên!
24:54 B: Hắn nói 'tôi làm chính trị là rất quan trọng thành công, v.v..'

K: Dĩ nhiên.
25:02 S: Chuyển động ấy vào manh mún hết hình như do điều gì gây ra. Dường như...
25:17 K: Phải điều bạn hỏi là... Nguyên nhân manh mún là gì?
25:23 S: Đúng. Nguyên nhân manh mún là gì, cái gì sinh ra nó?
25:28 K: Rất đơn giản.

S: Cái gì hút chúng ta vào đó?
25:32 K: Không, cái gì sinh ra manh mún?
25:40 S: Ngài biết cái gì sinh ra nó, khi mẹ và con khi con tách rời mẹ. Phải không?
25:51 K: Sinh học.

S: Không, tâm lý.
25:53 K: Sinh học cũng vậy...
25:55 S: Con bắt đầu có thể đi và con có thể đi ra và rồi nó chạy lại, và rồi nó chạy lại và nó nhìn lại, nó nói 'mẹ còn đó không?' dần dần đi xa. Giờ thì mẹ không thể để nó đi, nói... 'Ê, quay lại đây!' Rồi sợ đứa bé chết bởi bé nghĩ tôi không thể làm nếu mẹ nói không thể, thì tôi không thể.
26:19 K: Đúng. Không, chúng ta hỏi điều rất quan trọng, tức là... Nguyên nhân manh mún là gì?
26:27 S: Vâng. Đó là lý do tôi vào đó... - có nguyên nhân gì đó nó bắt đầu với 'Tôi phải tiếp tục điều gì'.
26:36 K: Không. Chỉ nhìn nó. Cái gì sinh ra manh mún trong bạn?
26:46 S: Tôi đáp ngay là cần thiết nắm chặt điều gì.
26:50 K: Không, sâu hơn nhiều. Nhiều nữa. Nhìn nó. Từ từ để hết tâm vào. Đừng trả lời ngay. Cái gì gây xung đột, nó chỉ ra tôi manh mún, và rồi tôi hỏi cái gì gây ra manh mún? Nguyên nhân nó là gì?
27:20 B: Ngài nói có xung đột và điều gì xảy ra gây ra manh mún, trong xung đột?
27:27 S: Không, ngài nói manh mún gây ra xung đột.
27:30 B: Là nguyên nhân xung đột. Rồi nguyên nhân manh mún là gì? Đúng. Quan trọng.
27:36 K: Tại sao bạn và tôi và đa số mọi người manh mún? Nguồn gốc nó là gì?
27:46 B: Có lẽ sẽ không tìm ra nguyên nhân bởi ngược thời gian lại gì đó xảy ra.
27:51 S: Tôi không tìm nguyên nhân tôi tìm ngay bây giờ. Tôi chợt hiểu hình như làm thế có tập trung hay nắm điều gì chuyển động bên trong.
28:11 K: Nhìn nó như là không từ quan điểm của Dr. Shainberg, chỉ nhìn nó. Đặt nó lên bàn và nhìn nó khách quan y vậy. Điều gì sinh ra manh mún?
28:29 S: Sợ.

K: Không, không, hơn thế.
28:34 B: Có thể manh mún sinh ra sợ.
28:36 K: Đúng thế, đúng thế. Tại sao tôi là Hinđu? nếu tôi, tôi không là Hinđu tôi không là Ấn độ, tôi không có quốc tịch nhưng giả sử tôi gọi mình là Hinđu. Cái gì làm tôi là Hinđu?
28:56 S: À, qui định làm ngài thành Hinđu.
29:01 K: Cái gì, gì là hậu trường gì là cảm nhận hay gì làm tôi nói 'Tôi là Hinđu'? Gì là manh mún, dĩ nhiên. Cái gì làm nó? Cha tôi, ông tôi, thế hệ tiếp thế hệ sau mười ngàn hay năm ngàn năm, nói 'Anh là Bà la môn'. Và tôi nói 'Tốt, tôi là Bà la môn'.
29:31 S: Ngài không nói 'Tốt, tôi là Bà la môn' - ngài nói 'Tôi là Bà la môn'.
29:35 K: Tôi là Bà la môn.
29:36 S: Đúng. Rất khác. Ngài nói 'Tôi là Bà la môn' bởi cũng như ngài... họ tác động ngài cách đó.
29:42 K: Tôi là Bà la môn như bạn nói 'Tôi là Cơ đốc'.
29:44 S: Đúng.
29:46 K: Nó là gì?
29:48 S: Là truyền thống, qui định, xã hội, lịch sử văn hóa, khí hậu, mọi thứ.
29:57 K: Nhưng đàng sau đó, là gì?
30:00 S: Đàng sau là người...

K: Không, không, đừng lý thuyết. Nhìn nó trong chính bạn.
30:10 S: Nó cho tôi vị trí đồng hóa, tôi biết tôi là ai, tôi có hốc nhỏ.
30:18 K: Ai làm hốc ấy?
30:21 S: Tôi làm và họ giúp tôi làm nó. Nói cách khác, tôi hợp tác trong đó...
30:25 K: Bạn không hợp tác. Bạn là nó.
30:28 S: Tôi là nó! Đúng, nhưng ý tôi - đúng cả sự vật chuyển động đặt tôi vào cái lỗ.
30:35 K: Vậy cái gì làm nên bạn, rất rất xa xưa, ông bà tạo ra hoàn cảnh này, văn hóa này, cả cấu trúc tồn tại con người, với mọi đau khổ và với mọi lộn xộn ai, cái gì sinh ra nó? Tức là manh mún với mọi xung đột và mọi...
31:02 S: Y hành động như hiện giờ.
31:05 K: Hiện giờ. Tôi hỏi cái đó.
31:07 S: Vâng. Y hành động đó làm người như hiện giờ.
31:09 K: Người Babylon, Ai cập, người xưa chúng ta hiện giống y loài khỉ.
31:15 S: Đúng. Đây là điều tôi nắm ngay từ đầu. Mọi cái đó cho tôi sự sống cũ.
31:28 K: Vâng. Tiếp tục. Tìm hiểu đi. Tìm xem tại sao con người tạo ra hay gây ra tình trạng này và chúng ta chấp nhận - kịp không? vui vẻ và... hay bất đắc dĩ.

S: Yêu nó. Yêu nó.
31:50 K: Tôi vui lòng giết ai đó bởi hắn là Cộng sản hay xã hội, hay gì gì Chính xác điều xảy ra ở Bắc Ai len, Trung đông.
32:02 S: Tốt, mọi nơi, ngài biết, bác sĩ, luật sư...
32:05 K: Dĩ nhiên, dĩ nhiên. Cùng vấn đề.
32:33 S: Cảm giác là nó dừng tôi, nó đóng kín tôi nó giữ chuyển động, ngài biết nó như, cây cối không len vào. Nếu tôi biết tôi là ai tôi không nhìn cây cối.
32:53 K: Vâng, nhưng bạn chưa trả lời câu hỏi.
32:58 S: Tôi có vài trả lời, nhưng...
33:03 K: Là ước muốn an toàn an toàn sinh học cũng như tâm lý?
33:14 S: Ngài có thể nói vâng.
33:17 K: Nếu tôi thuộc về gì thuộc tổ chức nào, nhóm nào giáo phái nào, cộng đồng ý hệ nào tôi an toàn ở đó.
33:31 B: Không chắc bởi có thể thấy an toàn nhưng...
33:34 K: Thấy an toàn đó. Nhưng không thể an toàn.
33:37 B: Vâng, nhưng sao tôi không thấy thực sự không an toàn?
33:40 K: Bởi tôi vậy - gì nào? Đến đó, bạn tìm hiểu đi, nó đến.
33:49 S: Tôi không thấy.

K: Chỉ nhìn. Tôi vào cộng đồng...
33:53 S: Đúng. Tôi là bác sĩ.

K: Vâng, bạn là bác sĩ.
33:55 S: Tôi có mọi ý niệm này.
33:58 K: Bạn là bác sĩ, có vị trí đặc biệt trong xã hội.
34:02 S: Đúng. Và tôi có nhiều ý niệm làm sao việc hoạt động.
34:05 K: Bạn có vị trí đặc biệt trong xã hội và ở đó bạn hoàn toàn an ổn - an toàn.
34:10 S: Đúng.
34:11 K: Bạn có thể làm việc sơ suất, v.v.. nhưng bạn được bảo vệ bởi các bác sĩ khác, tổ chức khác nhóm bác sĩ... - kịp không?
34:21 S: Đúng.

K: Bạn thấy an toàn.
34:24 B: Nhưng cơ bản tôi không nên tìm quá xa để thấy an toàn, phải không? Nói cách khác, phải dừng tìm kiếm ở điểm nào đó.
34:33 K: Tôi là bác sĩ - chấm hết.
34:34 B: Tôi không hỏi nhiều câu về nó nhưng nếu tôi bắt đầu hỏi...
34:38 K: ...bạn liền ra ngoài!
34:40 B: Mọi người nói 'đừng hỏi gì, đó...
34:43 K: Nếu tôi bắt đầu hỏi về cộng đồng và quan hệ tôi với cộng đồng quan hệ tôi với thế giới quan hệ tôi với láng giềng tôi chấm hết. - tôi ở ngoài cộng đồng. Tôi lạt mất.
34:57 S: Đúng vậy.
34:59 K: Vậy để thấy an toàn, bảo vệ, tôi thuộc về.
35:06 S: Tôi lệ thuộc.

K: Lệ thuộc.
35:08 S: Đúng.
35:10 B: Tôi lệ thuộc hết trong vài nghĩa. Nếu không có nó tôi liền thấy mọi vật chìm mất.
35:16 S: Vậy tốt. Bạn xem, không chỉ tôi lệ thuộc mà mỗi vấn đề tôi hiện có đều liên quan đến lệ thuộc. Tôi không biết gì về bịnh nhân, tôi chỉ biết cách nào bịnh nhân không khớp với hệ thống tôi.
35:35 K: Đúng, đúng.

S: Vậy là xung đột của tôi.
35:37 K: (Cười) Hắn là nạn nhân.
35:40 S: Đúng vậy, nạn nhân. (cười). Hắn yêu nó...
35:46 B: Vẫn chưa rõ tại sao tôi nên tìm hiểu nó. Hễ tôi không hỏi tôi có thể cảm thấy dễ chịu nhưng tôi thấy không dễ chịu và tôi hỏi thật là không dễ chịu bởi cả địa vị tôi bị thách thức. Nhưng rồi nếu tôi nhìn nó rộng rãi hơn tôi thấy mọi việc không có nền tảng nó quá nguy hiểm. Nói cách khác chính cộng đồng hỗn độn, nó có thể đổ sập. Hay ngay cả toàn bộ nó không đổ sập bạn xem, bạn không thể tin vào nghề chuyên nghiệp nữa họ không thể đổi tiền cho trường đại học...
36:25 K: Đúng (Cười).
36:26 B: Mọi việc thay đổi quá nhanh nên bạn không biết bạn ở đâu. Vậy tại sao tôi nên tiếp tục mà không hỏi?
36:35 K: Tại sao tôi không hỏi? Vì sợ.
36:38 B: Sợ, nhưng sợ ấy do manh mún.
36:40 K: Dĩ nhiên. Vậy khởi đầu của manh mún xảy ra khi bạn tìm kiếm an toàn?
36:55 S: Nhưng tại sao...
36:56 K: Cả sinh lý cũng như tâm lý. Bắt đầu tâm lý, rồi sinh lý.
37:05 B: Nhưng không phải khuynh hướng tìm kiếm an toàn vật lý được tạo trong cơ thể sao?
37:09 K: Vâng, đúng vậy. Tôi phải có thức ăn, y phục, nhà ở. Nó tuyệt đối cần.

S: Đúng.
37:21 K: Và khi nó bị đe dọa - ví như nếu tôi hỏi cả hệ thống Cộng sản sống ở Liên xô... Tôi không phải người.
37:38 S: Nhưng ở đây hãy đi chậm một tí. Ngài gợi ý ở đó rằng trong cần thiết an toàn sinh học tôi phải có manh mún.
37:51 K: Không. Manh mún sinh học xảy ra bất an xảy ra khi tâm lý tôi muốn an toàn. Không biết tôi nói rõ không. Đợi chút. Nếu tâm lý tôi không thuộc về nhóm nào thì tôi ở ngoài nhóm đó.
38:23 S: Và rồi tôi bất an.

K: Tôi bất an.

K: Và bởi vì nhóm cho tôi an toàn, an toàn vật lý tôi chấp nhận mọi thứ họ cho tôi, nói với tôi.
38:41 S: Đúng.

K: Nhưng khi tôi phản đối về tâm lý cấu trúc của xã hội hay cộng đồng, tôi lạc mất. Đây là sự kiện hiển nhiên.
38:53 S: Đúng.

B: Vâng.
38:56 S: Ngài gợi ý rằng cơ bản bất an mà chúng ta sống là bị qui định trả lời với này, đáp lời với kia là manh mún bị qui định.
39:12 K: Một phần.

S: Một phần. Và rằng chuyển động của manh mún là qui định.
39:19 K: Nhìn đi. Nếu không có manh mún, cả lịch sử địa lý, quốc gia không quốc gia, chúng ta sống tuyệt đối an toàn. Chúng ta được bảo vệ, chúng ta có thức ăn, chúng ta có - kịp không? nhà cửa, chắc không chiến tranh, thảy là một. Hắn là em tôi. Tôi là hắn, hắn là tôi. Nhưng manh mún cản trở việc đó xảy ra.
39:54 S: Đúng. Vậy dù sao ngài cũng gợi ý thêm ngài gợi ý rằng chúng ta giúp đỡ nhau.
40:03 K: Tự nhiên chúng ta giúp... - dĩ nhiên!
40:07 B: Chúng ta vẫn đi loanh quanh, bởi vì ngài nói...
40:10 K: Tôi không đi loanh quanh tôi muốn trở lại điều gì là nếu không có quốc gia không nhóm ý hệ, và v.v.., v.v.. chúng ta hoàn toàn ý tôi, chúng ta có mọi thứ mình muốn thay vì chi phí cho vũ trang v.v.., giáo dục đúng, mọi thứ. Nó bị cản trở bởi tôi là Hinđu, bạn là Ả rập, hắn là Nga kịp không? - mọi cái bị cản trở. Chúng ta hỏi tại sao manh mún xảy ra? Gốc nó là gì?
41:06 K: Là kiến thức? Vâng!
41:20 S: Là kiến thức, ngài nghĩ...
41:23 K: Là kiến thức? Tôi chắc là nó (cười) nhưng tôi hỏi thôi.
41:32 S: Hình như chắc là...
41:34 K: Không, không - nhìn đi. Tìm đi.
41:41 S: Ý ngài kiến thức là gì? Ngài đang nói về gì?
41:45 K: Chữ 'biết'. Tôi biết bạn? Hay... tôi đã biết bạn. Tôi không bao giờ có thể nói 'Tôi biết bạn' - thực sự. Thật đáng ghét khi nói 'Tôi biết bạn'. Tôi đã biết bạn. Bởi trong lúc đó bạn đang thay đổi, bạn có hết bạn - kịp không? có quá nhiều chuyển động xảy ra trong bạn.
42:36 K: Và khi nói 'Tôi biết bạn', là tôi có quen hay thân tình với chuyển động đang xảy ra trong bạn. Thật trơ trẽn với tôi khi nói, 'Tôi biết bạn'.
42:49 S: Đúng vậy. Bởi không chỉ đó chối bỏ ấn tượng ngài lên tôi gây ra cho tôi, là thay đổi do biết ngài, do ở với ngài...
42:57 K: Vậy biết, biết, là quá khứ. Bạn nói rằng...
43:04 B: Vâng, ý tôi cái chúng ta biết là quá khứ...
43:06 K: Kiến thức là quá khứ.

B: Ý tôi nguy hiểm là chúng ta gọi nó là hiện tại. Phải không? Nguy hiểm là chúng ta gọi kiến thức là hiện tại.
43:15 K: Đúng vậy.

B: Nói cách khác nếu chúng ta nói quá khứ là quá khứ, thì ngài không nói nó không cần manh mún?
43:25 K: Gì nào? Xin lỗi.

B: Nếu chúng ta nói, nếu nhận ra hay nếu xác nhận quá khứ là quá khứ, nó đi qua nên cái chúng ta biết là quá khứ rồi nó không mở đầu manh mún.
43:35 K: Không, đúng vậy.

B: Nhưng nếu nói điều chúng ta biết là cái ở hiện tại thì chúng ta mở đầu manh mún.
43:42 K: Đúng, đúng.
43:44 B: Bởi chúng ta áp đặt kiến thức thành phần lên toàn thể.
43:49 K: Vậy bạn nói kiến thức là một tác nhân của manh mún? Nói vậy khiếp quá - kịp không? Viên thuốc quá to để nuốt!
44:03 B: Nhưng ngài cũng hàm ý có tác nhân khác.
44:05 K: Vâng. (Cười) Và đó có thể là tác nhân duy nhất.
44:12 B: Nhưng tôi nghĩ chúng ta nên nhìn nó lối này, mọi người hy vọng nhờ kiến thức vượt qua manh mún...
44:17 K: Dĩ nhiên.
44:18 B: ...tạo ra một hệ thống kiến thức sẽ gom nó lại hết cả.
44:21 K: Như trong Con người Tiến lên của Bronowsky qua kiến thức, nhấn mạnh kiến thức, kiến thức... Nó không là một tác nhân chính, hay có thể tác nhân của manh mún ư? 'Kinh nghiệm nói rằng tôi là Hinđu kinh nghiệm nói tôi biết thần thánh'.
44:49 B: Không tốt hơn chúng ta nói rối loạn về vai trò của kiến thức là nguyên nhân manh mún? Nói cách khác, chính kiến thức nếu ngài nói kiến thức luôn là nguyên nhân...
44:59 K: Không, tôi nói chúng ta bắt đầu hỏi...
45:02 B: Hãy nói rõ.
45:03 K: Dĩ nhiên. Đó là điều chúng ta đã nói hôm qua nghệ thuật là để vật đúng vị trí. Nên tôi để kiến thức đúng vị trí.
45:13 B: Vâng, vậy chúng ta không rối loạn về nó nữa.
45:15 K: Dĩ nhiên.

S: Đúng, đúng. Ngài biết, tôi vừa đem vào thí dụ hay một bịnh nhân của tôi dạy tôi một điều hôm nọ bà nói, tôi có cảm giác bác sĩ làm việc như ông, có nhóm bác sĩ họ thăm loại bịnh nhân nào và nếu họ làm 'X' cho họ họ sẽ đạt loại hiệu quả nào và họ được việc. Bà nói 'ông không nói với tôi ông làm điều này cho tôi hy vọng sẽ đạt kết quả kia'.
45:44 K: Đúng.

S: Đó là điều ngài nói.
45:48 K: Không, chút gì hơn thế. Chúng ta nói, cả Dr. Bohm và tôi chúng ta nói, kiến thức có vị trí riêng.
45:58 S: Hãy tìm hiểu nó.
45:59 K: Như lái xe, học ngôn ngữ, v.v..
46:02 B: Có thể hỏi, tại sao đó không manh mún? Chúng ta có thể làm rõ nói cách khác, nếu chúng ta lái xe dùng kiến thức đó không manh mún.
46:10 K: Nhưng khi kiến thức bị dùng về tâm lý...
46:14 B: Nên thấy rõ hơn khác nhau thế nào. Chiếc xe, tôi thấy, là một thành phần giới hạn và có thể được xử dụng bởi kiến thức.
46:22 S: Là một phần giới hạn của đời sống.
46:25 B: Của đời sống, vâng. Nhưng khi nói 'Tôi là này nọ' là toàn bộ của cái tôi vì vậy tôi áp thành phần vào toàn thể. Tôi cố bao toàn thể bởi thành phần.
46:33 K: Khi kiến thức nói nó biết cái toàn thể...
46:37 B: Vâng...
46:38 K: ...liền bắt đầu sai lầm.

B: Nhưng nó rất gian xảo bởi tôi không giải thích rõ ra rằng tôi hiểu cái toàn thể, nhưng hàm ý nói 'Tôi, mọi thứ thế này, hay tôi là thế kia'.
46:48 K: Đúng.
46:49 B: Nó hàm ý toàn thể là thế này. Toàn thể của tôi, của đời sống, toàn thể thế giới.
46:53 S: Điều Krishnaji nói, như 'Tôi biết bạn' đó là cách chúng ta quan tâm mình. Chúng ta nói 'Tôi biết này về tôi' hơn là được mở đến sự kiện mới. Hay ngay cả ý thức về manh mún.
47:06 B: Vâng, về bạn tôi không nên nói tôi biết hết bởi bạn không phải giới hạn như máy móc đó hàm ý thế. Máy móc khá giới hạn và chúng ta có thể biết hết đó hợp lý về nó, hay gần hết, tuy vậy đôi khi nó hỏng.
47:19 K: Đúng, đúng.
47:21 B: Nhưng khi đến với một người, nó vượt xa điều bạn có thể thực sự biết. Kinh nghiện cũ không nói với bạn cái cốt lõi.
47:34 K: Bạn nói rằng, Dr. Bohm khi kiến thức chảy tràn vào lĩnh vực tâm lý...
47:46 B: À, cũng vào lĩnh vực khác mà chúng ta gọi chung là toàn thể. Đôi khi nó tràn vào lĩnh vực triết học khi con người cố làm cái nhìn siêu hình về cả vũ trụ.

K: Đó, dĩ nhiên đó thuần lý thuyết và không nghĩa gì với cá nhân tôi.
48:03 B: Nhưng ý tôi đó là một trong những cách nó làm. Nó sai. Vài người thấy vậy khi họ thảo luận siêu hình về toàn thể vũ trụ, không phải tâm lý nó có thể chỉ những thôi thúc đàng sau là tâm lý nhưng vài người có thể thấy rằng họ làm lý thuyết về vũ trụ không bàn về tâm lý. Tôi nghĩ nó là vấn đề hiểu ngôn ngữ.
48:26 K: Ngôn ngữ, đúng.
48:28 S: Nào, ngài xem đó điều ngài nói, hay điều anh ta nói có thể trải rộng cách mà mọi người Họ có lý thuyết suông về người khác... 'Tôi biết mọi người không cần tin tưởng'.
48:40 K: Đúng.

B: Ngài có lý thuyết suông về mình, nói, tôi là người thế này nọ.
48:44 S: Đúng. Tôi có lý thuyết suông rằng đời sống là vô vọng và tôi phải lệ thuộc việc này...
48:49 K: Không, mọi cái có thể nói là... mình manh mún đó là sự kiện - và tôi ý thức manh mún ấy trí óc manh mún có ý thức về trí óc manh mún bởi xung đột.
49:07 S: Đúng thế.
49:10 B: Ngài đã nói, chúng ta phải có tiếp cận nơi chúng ta không ý thức chỉ vì nó.
49:15 K: Vâng. Đúng thế.

B: Chúng ta đến đó?
49:17 K: Đến, vâng. Vậy từ đó, xung đột. Tôi nói, gốc xung đột là gì? Gốc là manh mún, dĩ nhiên. Giờ, cái gì gây ra manh mún? Cái gì là nguyên nhân? Đàng sau nó. Đã nói, có lẽ kiến thức. Kiến thức, tâm lý tôi dùng kiến thức. 'Tôi biết mình' khi tôi thực không biết, bởi tôi thay đổi, di động... Hay tôi dùng kiến thức cho thoả mãn riêng. Cho địa vị, thành công để thành người vĩ đại trên đời. Tôi là học giả lớn tôi đọc triệu cuốn sách và có thể kể bạn nghe. Nó cho tôi địa vị, uy tín, thân thế. Vậy nó là manh mún xảy ra khi có ước muốn về an toàn, an toàn tâm lý nó ngăn cản an toàn sinh học.
50:42 S: Đúng.
50:45 K: Bạn nói, đúng. Và vì vậy an toàn có thể là một tác nhân. An toàn trong kiến thức bị dùng sai.
50:56 B: Ngài có thể nói vài loại sai lầm được làm con người thấy bất an sinh học, và hắn nghĩ tôi sẽ làm gì, và hắn gây sai lầm trong nghĩa hắn cố đạt cảm giác an toàn tâm lý bởi kiến thức.
51:15 K: Bởi kiến thức, vâng.

S: Bởi biết.
51:20 B: Vâng.

S: Bởi tự lập lại bởi lệ thuộc vào mọi cơ cấu này.
51:27 K: Bạn thấy an toàn khi có lý tưởng.
51:30 S: Đúng. Nó rất thật.
51:32 B: Ngài xem, nhưng...tôi luôn hỏi tại sao con người gây sai lầm. Nói cách khác, nếu ý nghĩ hay nếu trí óc thật trong sáng nó không hề làm thế. Phải vậy không?
51:45 S: Nếu trí óc tuyệt đối trong sáng nhưng chúng ta chỉ nói rằng có bất an sinh học. Đó là sự kiện.
51:53 B: Nhưng đó không hàm ý bạn phải tự dối mình.
51:56 K: Đúng thế.
51:58 S: Nhưng nó hàm ý cơ thể... Không, đúng đó, nhưng hàm ý nó phải được gặp.
52:04 B: Vâng, nhưng ảo tưởng không gặp nó.
52:07 S: Đúng. Đó là cơ bản của vấn đề.
52:10 K: Tiếp tục đi, bạn có thể thấy...
52:11 S: Ý tôi có sự kiện sinh học của bất an liên miên. Sự kiện sinh học của luôn thay đổi.
52:20 K: Nó được tạo ra do manh mún tâm lý.
52:27 S: Bất an sinh học của tôi?
52:29 K: Dĩ nhiên. Tôi có thể mất việc mai tôi có thể không tiền.
52:36 B: Giờ, hãy nhìn nó mai tôi có thể không tiền. Bạn xem, có thể là sự kiện thực, giờ nhưng vấn đề là điều gì xảy ra. Bạn nói gì nếu con người hiểu rõ, hắn trả lời sao?
52:49 K: Bạn không bao giờ trong vị trí đó.
52:52 B: Hắn không vào đó, ở vị trí đầu. Nhưng giả sử hắn thấy mình không tiền.
52:58 K: Hắn sẽ làm gì đó.
52:59 B: Hắn sẽ làm gì đó. Trí óc hắn không chỉ vỡ vụn.
53:02 K: Loanh quanh trong ác mộng.
53:04 S: Hắn sẽ không cần có tiền hắn nghĩ hắn phải có.
53:07 B: Nhưng cạnh đó hắn sẽ không tìm hiểu nguồn rối loạn.
53:09 K: Không, tuyệt đối.
53:11 S: Ý tôi vấn đề là 99% thời gian, là chúng ta luôn nghĩ mình cần thêm chúng ta có lý tưởng về điều nên có.
53:18 K: Không. Chúng ta cố bám vào một điểm, tức là... Nguyên nhân manh mún là gì?
53:26 K: Chúng ta nói kiến thức tràn qua lĩnh vực nơi nó không nên vào.
53:33 B: Nhưng tại sao nó làm thế?
53:34 K: Tại sao nó làm? Khá đơn giản.
53:37 B: Tại sao?
53:39 K: Chúng ta còn thêm 5, 6 phút. Khá đơn giản. Tiếp tục.
53:49 S: Cảm giác tôi là, từ điều chúng ta vừa nói, nó làm... Nó làm trong ảo tưởng an toàn. Tôi nghĩ rằng có ý nghĩ tạo ảo tưởng rằng có an toàn ở đó.
54:06 B: Vâng, nhưng tại sao thông minh không chỉ ra rằng không có an toàn, không rõ.
54:10 S: Tại sao thông minh không chỉ ra?
54:13 K: Trí óc manh mún có thể thông minh?
54:16 B: Ồ, nó chống lại thông minh.
54:18 K: Nó có thể giả vờ thông minh.
54:21 B: Vâng. Nhưng ngài từng nói trí óc manh mún thì thông minh ra đi?
54:25 K: Vâng.

B: Nhưng giờ nó...
54:27 S: Ngài nói 'vâng'.
54:29 B: Nhưng giờ ngài tạo vấn đề nghiêm trọng bởi ngài cũng nói rằng có thể chấm dứt manh mún.
54:37 K: Đúng thế.
54:39 B: Thoạt nhìn dường như có mâu thuẫn. Rõ không?

K: Giống thôi nhưng không phải.
54:45 S: Mọi cái tôi biết là manh mún. Tôi có nó.
54:49 K: Bám và coi nó có thể chấm dứt. Chúng ta xem kỹ nó.
54:53 S: Tôi...
54:54 B: Nhưng nếu ngài nói trí óc manh mún không thể thông minh không thể hoạt động ở đó.
55:01 K: Không.

S: Tôi cảm thấy câu trả lời cho vấn đề ngài là, chúng ta nói về nó trong vòng qui định. Tôi thấy như tôi là nạn nhân hay tôi bị kẹt trong cái cho ấy. Ngài cho tôi, ngài nói 'Này, anh bạn tôi nghĩ nó có thể giúp bạn, đây là một mảnh, đi nào'. Và tôi cảm thấy ý nghĩ làm thế, ngài xem. Mẹ tôi hay cha tôi nói 'Này, làm bác sĩ tốt đó' hay anh nọ nói đi làm kia tốt hơn.
55:36 K: An toàn tâm lý còn quan trọng hơn an toàn sinh học?
55:43 S: Vấn đề thú vị đây.

K: Tiếp đi, đừng làm nó... Chúng ta còn năm phút - vào đó đi.
55:49 S: Không, này, một điều chúng ta bị thuyết phục cách nào đó, tôi nghĩ xã hội...
55:53 K: Không, tôi hỏi - đừng rời câu hỏi - tôi hỏi... An toàn tâm lý quan trọng hơn an toàn vật lý an toàn sinh học?

S: Không phải nhưng nó có vẻ thế.
56:05 K: Không, không, đừng rời nó. Tôi hỏi bạn. Bám nó. Bạn đó.
56:10 B: Ngài hỏi, sự kiện là gì...
56:12 K: Sự kiện là gì.
56:13 S: Tôi nói vâng, an toàn tâm lý hình như...
56:17 K: Không, giờ thì đừng...

B: Thực sự là gì?
56:20 S: Thực sự, không. An toàn sinh học quan trọng hơn.
56:25 K: Sinh học - bạn chắc không?
56:30 S: Không. Tôi quay hướng rồi. Tôi nghĩ an toàn tâm lý là điều tôi thực lo lắng nhất.
56:37 K: An toàn tâm lý.
56:39 S: Đó là điều tôi lo lắng nhất.
56:41 K: Nó cản trở an toàn sinh học.
56:43 S: Đúng. Tôi quên an toàn sinh học.
56:46 K: Không, không. Bởi tôi tìm kiếm an toàn tâm lý trong ý niệm trong kiến thức, trong hình ảnh trong kết luận, v.v.. nó ngăn cản tôi có an toàn sinh học, vật lý cho tôi cho con trai, cho con cháu, cho anh em. Tôi không thể có. Bởi an toàn tâm lý nói tôi là Hin đu kẻ trời đánh nào ở góc nhỏ kia.
57:21 S: Không vấn đề. Tôi cảm thấy tâm lý...
57:24 K: Vậy, có thể chúng ta bỏ ước muốn an toàn tâm lý?
57:36 S: Đúng thế. Đó là vấn đề.
57:39 K: Dĩ nhiên là vậy.
57:41 S: Đó là cơ bản.
57:46 K: Đêm qua tôi nghe vài người quanh Muggeridge một người, là chủ tịch và họ nói về Ailen, giữ nhiều việc. Mỗi người đều bị thuyết phục, bạn biết đó.
58:06 S: Đúng thế. Tôi dự họp mỗi tuần. Mỗi người nghĩ mảnh đất họ quan trọng nhất.
58:14 K: Vậy, chúng ta cho người ta cho an toàn tâm lý quan trọng hơn an toàn vật lý, sinh học.
58:25 B: Vâng, nhưng chưa rõ tại sao hắn tự gạt mình kiểu ấy.
58:29 K: Hắn tự gạt mình... Tại sao? Câu trả lời đó. Tại sao? Còn hai phút nữa. Chúng ta sẽ phải dừng...
58:39 S: Hình ảnh, quyền lực...
58:40 K: Không, sâu hơn. Tại sao hắn cho quan trọng?
58:45 S: Chắc hắn nghĩ - chúng ta, không phải hắn - hình như chúng ta nghĩ nơi đó an toàn, nó quan trọng nhất.
58:53 K: Không. Nhìn nữa đi. Cái 'tôi' là quan trọng nhất.
59:07 S: Đúng. Đó cùng sự việc.
59:10 K: không, không - tôi! địa vị tôi, hạnh phúc tôi tiền tôi, nhà tôi, vợ tôi - tôi.
59:19 S: Tôi.
59:21 B: Vâng. Và mỗi người không thấy mình là cốt lõi của toàn thể ư? Cái 'tôi' là cốt lõi của toàn thể. Tôi thấy rằng nếu cái 'tôi' ra đi việc còn lại là vô nghĩa.
59:30 K: Đó là toàn bộ vấn đề! Cái 'tôi' cho tôi an toàn hết, về tâm lý.
59:36 B: Có vẻ rất quan trọng.

K: Dĩ nhiên.
59:38 S: Rất quan trọng.

B: Vâng, bởi mọi người nói nếu tôi buồn thì cả thế gian vô nghĩa. Phải không?
59:43 S: Không chỉ thế, mà nó tôi buồn nếu cái 'tôi' không quan trọng.
59:50 K: Không, tôi không... Chúng ta nói cái 'tôi' trong cái 'tôi' là an toàn lớn nhất.
1:00:00 S: Đúng. Chúng ta nghĩ vậy.
1:00:03 K: Không, không phải chúng ta nghĩ. Nó vậy.
1:00:06 B: Nó vậy, nghĩa là sao?
1:00:07 K: Trên thế giới việc đang xảy ra.

B: Việc đó đang xảy ra. Nhưng là ảo tưởng, đang xảy ra, phải không?
1:00:12 K: Chúng ta sẽ đến đó sau.

B: Vâng.
1:00:14 S: Tôi nghĩ điểm này tốt. Rằng nó vậy rằng cái 'tôi' là tôi thích cách hiểu đó... - cái 'tôi' là cái quan trọng. Tất cả là vậy!

K: Vậy đó, tâm lý.
1:00:25 S: Tâm lý.
1:00:28 K: Tôi, xứ tôi; tôi, thượng đế tôi; tôi, nhà tôi, v.v..
1:00:31 S: Rất khó cho nó vào, ngài biết đó...
1:00:33 K: Vậy, mười hai giờ, chúng ta nên dừng.
1:00:35 S: (Cười) Ít ra chúng ta có dấu chấm của ngài.
1:00:37 B: Đúng.