Krishnamurti Subtitles home


BR76CTM2 - Lối Sống Máy Móc Dẫn Đến Vô Trật Tự
Buổi Thảo Luận thứ nhì với Bohm và Shainberg
Brockwood Park, Anh Quốc
18 tháng Năm 1976



0:13 K: Chúng ta tiếp tục chỗ hôm qua chứ? Hay bạn muốn bắt đầu điều gì mới?
0:22 B: Tôi nghĩ có điểm chưa hoàn toàn sáng tỏ khi thảo luận hôm qua. Là chúng ta chấp nhận rằng an toàn, an toàn tâm lý là sai, là ảo tưởng nhưng nói chung tôi nghĩ chúng ta chưa nói rõ tại sao là ảo tưởng. Đa số người thấy rằng an toàn tâm lý là điều gì thật và rất cần thiết và khi bị rối loạn hay khi một người sợ hãi, hay đau khổ, hay ngay cả quá rối loạn hắn có thể bị xáo trộn tâm lý và cần điều trị hắn cảm thấy an toàn tâm lý là cần thiết trước khi có thể bắt đầu làm việc gì.

K: Vâng, đúng.
1:06 B: Và tôi nghĩ rằng chưa thật rõ ràng tại sao nói nó thực sự không quan trọng như an toàn vật lý.
1:16 K: Vâng. Không, tôi nghĩ chúng ta nói khá rõ, phải không? nhưng tìm hiểu đi.

B: Vâng.
1:22 K: Thực sự có an toàn tâm lý chăng?
1:28 B: Tôi nghĩ vừa qua chúng ta chưa bàn kỹ.
1:30 K: Dĩ nhiên. Không ai chấp nhận thế. Nhưng chúng ta tìm hiểu đi sâu vấn đề ấy.
1:39 S: Nhưng tôi nghĩ đã nói điều gì khá sâu hôm qua. Và đó là - ít ra là tôi tóm gọn cho chính tôi và chúng ta cảm thấy... - sửa dùm nếu ngài nghĩ tôi sai chỗ này rằng qui định qui định đặt sân khấu cho quan trọng về an toàn tâm lý và đến lượt nó tạo ra bất an. Và chính qui định tạo ra an toàn tâm lý như trọng điểm? Ngài đồng ý vậy không?
2:13 K: Tôi nghĩ hai chúng ta ý khác nhau.
2:16 S: Ý ngài là sao?
2:21 K: Trước hết chúng ta cho rằng có an toàn tâm lý...
2:30 S: Phải. Chúng ta nghĩ có thể nắm nó.
2:34 K: Chúng ta thấy nó có.

S: Đúng. Đúng thế.
2:39 B: Vâng, tôi nghĩ nếu ngài kể với ai đang cảm thấy quá rối loạn tinh thần là không có an toàn tâm lý hắn cảm thấy quá tệ.

K: Sụp đổ. Dĩ nhiên.
2:49 S: Đúng.
2:50 K: Chúng ta nói về người lành mạnh, lý trí.
2:55 S: Phải.
2:56 K: Chúng ta hỏi xem có chăng an toàn tâm lý bền vững, ổn định trong nghĩa đời sống tâm lý vững chắc, bám rễ sâu.
3:14 S: Tôi có thể hỏi thêm... An toàn tâm lý là gì?
3:19 K: Tóm lại, tôi tin. Tôi tin gì đó. Có thể là niềm tin ngốc nhất...
3:27 S: Đúng.
3:29 K: ...niềm tin loạn thần kinh. Tôi tin nó.
3:32 S: Đúng.
3:34 K: Và nó cho bạn cảm giác bao la về hiện hữu, sống, sức sống, và ổn định.
3:42 B: Tôi nghĩ ngài có thể nghĩ về hai ví dụ, một là nếu tôi thực sự tin rằng sau khi chết tôi lên thiên đàng và chắc chắn về nó thì tôi rất an ổn bên trong dù việc gì xảy ra.

S: Nó làm bạn cảm thấy tốt.
3:53 B: Tôi nói, tôi thực sự không cần lo lắng, bởi hư hỏng tạm thời và rồi tôi khá chắc chắn với thời gian mọi cái sẽ rất tốt. Ngài thấy không?
4:00 K: Ít hay nhiều, đó là thái độ cả châu Á.
4:03 B: Hay nếu nghĩ tôi là cộng sản tôi nói với thời gian cộng sản sẽ giải quyết mọi việc chúng ta đang trải qua nhiều rối loạn nhưng, mọi cái sẽ giá trị và sẽ phát triển, và cuối cùng mọi thứ sẽ tốt.
4:14 S: Đúng.

B: Nếu tôi chắc chắn thế tôi nói tôi thấy rất an ổn bên trong dù điều kiện khắc nghiệt.
4:22 S: Đúng. Được rồi.

K: Vậy chúng ta hỏi dù bạn có niềm tin mạnh mẽ nó cho cảm giác an toàn bền vững, xem coi có thực tại, thực tế như thế...
4:40 S: Không thể. Vấn đề là, có thể không?

K: Có thể không?
4:47 K: Tôi có thể tin thần thánh và nó cho tôi cảm giác về vô thường của thế gian nhưng ít ra có thường hằng ở đâu đó.
5:00 S: Vâng. Nhưng tôi muốn hỏi David một việc. Anh có nghĩ ví dụ, lấy nhà khoa học, anh đến phòng thí nghiệm hàng ngày hay một bác sĩ, anh ta có an toàn. Anh ta nắm an toàn từ chính 'lối mòn hoá' đời mình.
5:20 K: Từ kiến thức.
5:21 S: Vâng, từ kiến thức. Nếu tiếp tục làm, hắn thấy... Trong khoa học, chỗ nào hắn được an toàn?
5:28 B: Hắn tin hắn học luật thường hằng của thiên nhiên và thực sự đạt điều có nghĩa gì đó. Cũng đạt được địa vị trong xã hội và an ổn, có danh và được nể vì và an toàn tiền bạc.
5:45 S: Hắn tin mấy việc đó sẽ cho hắn điều quan trọng. Bà mẹ tin rằng con cái sẽ cho bà an ổn.
5:53 K: Bạn không có an ổn tâm lý sao?
5:57 S: Vâng, à. Đúng. Điểm hay đó. Tôi có an toàn từ kiến thức từ lối mòn, từ bịnh nhân từ khám bịnh nhân, từ địa vị.
6:09 B: Nhưng có xung đột trong đó bởi nếu tôi nghĩ lại đôi chút tôi nghi ngờ, tôi hỏi. Tôi nói, mọi cái không có vẻ an toàn điều gì có thể xảy ra. Có thể chiến tranh, có thể sụp đất, có thể nước lũ.
6:23 K: Có thể mọi người trên đời hốt nhiên lành mạnh! (Cười)
6:27 S: Ngài nghĩ có cơ hội sao?
6:32 B: Nên tôi nói có xung đột và rối loạn trong an toàn bởi tôi không chắc gì cả.
6:39 S: Anh không chắc gì hết.
6:40 B: Nhưng nếu tôi quá tin vào thần thánh hay thiên đàng...
6:45 K: Hiển nhiên vậy.
6:47 S: Hiển nhiên. Tôi đồng ý nhưng tôi nghĩ nó phải nói cách khác, nó phải thực sự được thấy hết.
6:53 K: Bạn, Dr. Shainberg, bạn là nạn nhân.
6:58 S: Tôi sẽ là nạn nhân.
6:59 K: Lúc này. Bạn không có niềm tin mạnh mẽ?
7:03 S: Đúng. À, tôi không nói...
7:05 K: Bạn không có cảm giác thường hằng đâu đó trong bạn ư?
7:10 S: Tôi nghĩ tôi có.

K: Tâm lý?
7:12 S: Vâng, có. Tôi có cảm giác thường hằng về ý định tôi.
7:17 K: Ý định, kiến thức.

S: Nghề tôi. Kiến thức tôi...
7:22 K: ...thân thế.
7:23 S: ...thân thế, sự liên tục của lợi lộc. Ngài biết ý tôi.
7:30 K: Vâng.
7:33 S: Có cảm giác an toàn cảm giác là tôi có thể giúp ai đó.
7:36 K: Vâng.

S: Và có thể hành nghề. Phải không?
7:40 K: Nó cho bạn an toàn, an toàn tâm lý.
7:42 S: Có điều gì về nó là an toàn. Tôi đang nói gì khi nói 'an toàn'? tôi nói tôi sẽ không cô đơn.
7:50 K: Không. Cảm thấy an toàn rằng bạn có điều gì không thể hư.
7:56 S: Nghĩa là... - Không, tôi không cảm thấy thế. Tôi cảm thấy nhiều hơn, nghĩa là điều sẽ xảy ra trong thời gian tôi sẽ phải lệ thuộc vào điều mà thời cơ tôi sẽ là, tôi sẽ cô đơn, nó sẽ trống rỗng?
8:12 K: Không.

S: Không phải an toàn à?
8:14 K: Như Dr. Bohm nói nếu bạn tin mạnh mẽ vào tái sinh như cả Á châu tin rồi bất kể điều gì xảy ra kiếp tới bạn sẽ có cơ hội tốt hơn. Chắc kiếp này khổ sở nhưng kiếp tới bạn sẽ hạnh phúc hơn. Nó cho bạn cảm giác lớn lao về 'việc này thường thôi, kia mới quan trọng'.
8:41 S: Đúng.
8:43 K: Và nó cho tôi cảm giác rất dễ chịu... như là, 'À, thế gian tuy là cõi tạm và dần dà tôi sẽ đạt trên kia, gì đó thường hằng'. Đây là người...
9:00 S: Đây là thế giới Á châu nhưng tôi nghĩ thế giới phương Tây ngài không có nó.
9:04 K: Ồ, vâng bạn có đó.

S: Với trọng điểm khác.
9:06 K: Dĩ nhiên.
9:08 B: Khác đó, nhưng bạn luôn tìm kiếm an toàn.
9:10 S: Đúng, đúng. Nhưng bạn nghĩ an toàn là gì? bạn thành nhà khoa học, đến phòng thí nghiệm bạn luôn chọn sách vở. Phải không? Bạn không hề đến phòng thí nghiệm nhưng bạn có phòng thí nghiệm riêng. Bạn gọi an toàn là cái quái gì?
9:26 K: An toàn?
9:28 S: Vâng, nhưng hắn gọi an toàn là gì? Kiến thức?
9:33 K: Có gì đó mà bạn có thể bám vào và nó không thể hư. Nó có thể hư dần nhưng lúc này lúc này nó có đó để bám vào.
9:46 B: Bạn có thể thấy nó thường hằng. Ngày xưa, người ta thường tích luỹ vàng bởi vàng là biểu tượng không thể hư, họ cảm thấy thế.
9:54 S: Chúng ta vẫn có người tích luỹ vàng chúng ta có doanh nhân, họ có tiền.
9:58 B: Bạn thấy nó thực sự ở đó.

K: Ở đó.
10:01 B: Nó không bao giờ hư, không hề tan mất và bạn có thể tin cậy.
10:08 S: Vậy là điều gì bạn có thể tin cậy.
10:11 K: Tin cậy, bám, nắm vào, dính vào.
10:15 S: Tin vào, cái 'tôi'.

K: Đúng. Tôi biết tôi là bác sĩ. Tôi có thể lệ thuộc nó.
10:24 K: Kiến thức, kinh nghiệm.

S: Kinh nghiệm.
10:28 K: Và mặt khác, truyền thống.
10:30 S: Truyền thống. Tôi biết nếu làm cái này cho bịnh nhân tôi sẽ đạt cái nọ. Không chắc kết quả tốt, nhưng sẽ có kết quả đó.
10:38 K: Nên tôi nghĩ vậy là khá rõ.
10:41 B: Vâng, khá rõ là chúng ta có nó nó là một phần của xã hội.
10:45 K: Một phần của qui định.

B: Chúng ta muốn an toàn và bền vững. Ít ra chúng ta nghĩ thế.
10:55 S: Tôi nghĩ quan điểm Krishnaji về thế giới phương Đông tôi nghĩ, có cảm giác phương Tây muốn bất tử.
11:03 K: Cũng thế.

S: Cũng vậy.
11:06 B: Trước giờ ngài không nói rằng ý nghĩ có thể định thời gian mà nó muốn có thể dự định mọi việc tốt đẹp cho tương lai càng xa càng tốt.
11:14 S: Đó là ý tôi khi tôi nói cô đơn: nếu tôi không cần có cô đơn...
11:18 B: Nói cách khác dự đoán điều sẽ đến đã là cảm giác hiện tại. Nếu bạn có thể dự đoán điều xấu có thể xảy đến, bạn đã thấy xấu.
11:28 K: Đúng thế.
11:29 B: Vì vậy bạn muốn gạt nó ra.
11:31 S: Vậy bạn mong là nó sẽ không đến.
11:33 B: Rằng nó sẽ tốt.

S: Đúng.
11:35 B: Tôi nói rằng an toàn là dự đoán rằng mọi việc sẽ tốt trong tương lai.
11:39 K: Tốt. Mọi việc sẽ tốt.
11:41 S: Nó sẽ tiếp tục.

B: Sẽ trở nên tốt hơn. Nếu nó hiện không tốt, chắc chắn nó sẽ tốt hơn.
11:46 S: Vậy an toàn là trở thành?
11:50 K: Vâng, trở thành, hoàn thiện...
11:54 S: Tôi đã nghĩ điều ngài nói hôm nọ về Bà la môn. Ai đó có thể thành Bà la môn, thì nó cho hắn an toàn.
12:03 K: Tức là, niềm tin dự trù ý niệm hoạch định, quan niệm thoả mãn dễ chịu.
12:16 S: Đúng. Tôi thường thăm bịnh nhân. Niềm tin dự định của họ là 'Tôi sẽ thành - tôi sẽ tìm ai đó yêu tôi'. Tôi thấy bịnh nhân nói 'Tôi sẽ trở thành xếp của sở rồi tôi sẽ thành bác sĩ nổi danh nhất, tôi sẽ thành...' và cả đời hắn sống như thế. Bởi cũng đều tập trung vào là chơi quần vợt hạng nhất, số một...

K: Dĩ nhiên, dĩ nhiên.
12:42 B: Hình như đều tập trung vào dự đoán cuộc sống sẽ tốt đẹp, ngài nói thế?

K: Vâng, cuộc sống sẽ tốt đẹp.
12:50 B: Có vẻ như, bạn sẽ không đưa ra vấn đề trừ khi bạn có nhiều kinh nghiệm là đời sống không tốt. Nó là phản ứng với có nhiều kinh nghiệm về thất vọng, đau khổ.
13:04 K: Bạn nói rằng chúng ta không ý thức hết chuyển động của ý nghĩ?
13:13 B: Không, tôi nói, tôi nghĩ rằng mọi người nói nó rất tự nhiên, tôi đã có nhiều kinh nghiệm đau khổ thất vọng và nguy hiểm, và nó không dễ chịu và tôi muốn có thể dự đoán rằng mọi việc sẽ tốt.
13:29 K: Vâng.
13:32 B: Thoạt nhìn có vẻ nó thực sự rất tự nhiên. Nhưng bạn nói hiện nó không có gì đó rất sai lầm với nó.
13:39 K: Chúng ta nói không có cái gì như an toàn tâm lý. Chúng ta định nghĩa an toàn là gì.
13:47 S: Vâng.
13:47 K: Chúng ta không cần gõ đi gõ lại.
13:49 S: Không, tôi nghĩ chúng ta có nó.

B: Vâng, nhưng chưa rõ là, bạn xem, hy vọng này thực là hy vọng hão nó hiển nhiên, phải không?
13:56 S: Vấn đề hay. Ý anh là Krishnaji, anh ta đưa câu hỏi hay, nó chính là toàn bộ vấn đề ngài nói tìm kiếm an toàn có ý nghĩa gì không. Có việc ấy không?
14:09 K: Có cái chết ở cuối mọi việc.
14:12 B: Vâng.
14:15 K: Bạn muốn an toàn cho mười năm tới, xong, hay năm năm. Sau đó thì không hề gì. Hay nếu có gì thì bạn tin vào gì khác. Rằng có thượng đế bạn sẽ ngồi bên tay phải thượng đế hay gì gì bạn tin. Vậy tôi cố gắng tìm ra không chỉ là không có thường hằng tâm lý nghĩa là không có ngày mai tâm lý.
14:45 B: Nó chưa xuất hiện.

K: Dĩ nhiên, dĩ nhiên.
14:49 B: Có thể nói theo kinh nghiệm chúng ta biết hy vọng an toàn là sai bởi trước hết ngài nói có cái chết, thứ hai không tin cậy điều gì, về vật chất mọi việc thay đổi.
15:00 K: Mọi việc trong dòng chảy.
15:02 B: Về tinh thần mọi việc trong đầu luôn thay đổi. Bạn không thể dựa vào cảm giác bạn không thể tin cậy an hưởng điều gì bạn đang thụ hưởng bạn không thể tin cậy vào sức khoẻ, tiền bạc.
15:16 K: Và không thể tin cậy vợ, không thể tin cậy gì hết.
15:20 S: Đúng.

B: Vậy đó là sự kiện. Nhưng tôi nói ngài gợi ý điều gì sâu hơn.
15:24 K: Vâng.
15:26 B: Chúng ta không chỉ dựa vào quan sát ấy.
15:28 K: Không, nó rất hời hợt.
15:31 S: Vâng, đồng ý chỗ đó.
15:36 K: Vậy nếu không có an toàn thực, cơ bản sâu, thì có chăng ngày mai tâm lý? Và rồi bạn bỏ đi mọi hy vọng. Nếu không có ngày mai, bạn bỏ mọi hy vọng.
16:00 B: Ý ngài ngày mai là gì, mai là sẽ đạt điều gì tốt hơn?
16:05 K: Tốt hơn, thành công lớn hơn, hiểu nhiều hơn, to hơn...
16:12 B: Yêu thương hơn.
16:13 K: ...yêu thương hơn, bạn biết đó, mọi việc.
16:18 S: Vậy hơi nhanh, nhảy vọt. Tôi nghĩ có nhảy vọt đó bởi khi tôi nghe ngài, tôi nghe ngài nói có an toàn.
16:33 K: Nhưng nó vậy.

S: Nó là vậy. Nhưng với tôi mà nói, nói thực... 'Này, tôi biết không có an toàn'.
16:43 K: Tại sao bạn không nói?
16:45 S: Tôi hiểu vậy đó. Tại sao tôi không nói thế.
16:48 B: À, trước hết, không phải sự kiện là chính sự kiện được quan sát là không có gì bạn có thể dựa về tâm lý?
16:57 S: Đúng. Nhưng bạn xem, tôi nghĩ có hành động ở đó. Krishnaji hỏi 'Tại sao bạn không?'. Tại sao bạn không nói không có an toàn? Sao tôi không?
17:12 K: Tôi có thể? Có thể? Bạn lý giải gì điều chúng ta nói về an toàn? Nói 'vâng', như ý niệm. Hay thực vậy?
17:32 S: Tôi nói nó vậy, nhưng rồi tôi nói tôi sẽ tiếp tục, sẽ tiếp tục làm.
17:37 K: Không, không. Chúng ta hỏi khi bạn nghe không có an toàn nó là ý niệm trừu tượng? Hay sự kiện thực, như chiếc bàn như bàn tay bạn, hay đóa hoa kia?
17:57 S: Tôi nghĩ nó hầu như thành ý niệm.

K: Đúng vậy.
18:00 B: Tại sao nó thành ý niệm?

K: Đúng. Tại sao?
18:03 S: Tôi nghĩ đó là vấn đề, tại sao nó thành ý niệm?
18:08 K: Là một phần của rèn luyện?
18:11 S: Vâng. Một phần của qui định.
18:13 K: Phần chống đối để nhìn vật y vậy.
18:19 S: Đúng thế. Bởi nó chuyển động. Thấy như nó di động. Bạn có thấy vậy?
18:27 B: Hình như nếu bạn thấy không có an toàn thì cái ngã, tôi nói, hình như... Trước hết, hãy cố nói rằng có điều gì hình như ở đó đang cố gắng tự bảo vệ, đó là ví dụ dường như có sự kiện là cái ngã ở đó. Ngài có hiểu ý tôi không?
18:49 K: Dĩ nhiên.
18:50 B: Và nếu cái ngã ở đó nó đòi hỏi an toàn và vì vậy nó gây ra chống đối việc chấp nhận sự kiện và nói nó chỉ như ý niệm. Nếu bạn hiểu ý tôi. Hình như là thực tế về cái ngã ở đó là không chối cãi. Thực tế rõ ràng.
19:13 S: Đúng. Nhưng tại sao không? Tại sao bạn nghĩ nó không? Điều gì xảy ra?
19:20 K: Phải chăng bạn từ chối nhìn vật y vậy? Phải chăng từ chối nhìn thấy mình ngu ngốc? Không phải bạn, ý tôi, ai đó ngu. Xác nhận rằng mình ngu, là đã - kịp không?
19:39 S: Vâng, vâng. Như ngài nói với tôi... 'Bạn từ chối nhận là mình ngu ngốc' - ví dụ là tôi đi - nghĩa là còn hơn tôi phải làm gì đó, có vẻ vậy.

K: Không.
19:52 S: Điều gì xảy đến với tôi.
19:54 K: Chưa. Hành động đến qua nhận thức chứ không qua ý niệm.
20:03 S: Tôi rất vui mừng ngài vào việc này.
20:08 B: Không phải hình như hễ còn cảm giác của ngã ngã phải nói nó hoàn hảo, vĩnh cửu? Ngài thấy không?
20:15 K: Dĩ nhiên, dĩ nhiên.
20:18 S: Ngài nghĩ nó là gì? Cái gì làm khó nói... Đây là ý ngài khi ngài nói sự phá huỷ trong sáng tạo?
20:26 K: Vâng.
20:27 S: Nói cách khác, có điều gì ở đây về phá huỷ mà tôi thì không.
20:31 K: Bạn phải phá huỷ nó.
20:33 S: Tôi phải phá huỷ nó. Điều gì làm tôi khó phá huỷ nó? Ý là, phá huỷ cần cho an toàn, sao tôi không thể làm?
20:42 K: Không. Không phải cách nào có thể. Bạn xem, bạn đã bước vào lĩnh vực của hành động.
20:48 S: Tôi nghĩ đó là điểm mấu chốt.
20:50 K: Nhưng tôi thì không. Tôi nói thấy trước. Và từ nhận thức, hành động là dĩ nhiên.
21:01 S: Vâng. Cơ bản. Tốt rồi. Thấy bất an. Bạn có thấy bất an? Bạn có thực thấy nó?
21:16 K: Gì nào?
21:17 S: Bất an.

K: À, không. Bạn có thực thấy...
21:24 S: ...không có an toàn.
21:26 K: Không, bạn bám vào điều gì niềm tin, v.v.. nó cho bạn an toàn.

S: Đúng.
21:39 K: Bám vào ngôi nhà này. Tôi an ổn. Nó cho tôi cảm giác về 'nhà tôi, cha tôi' nó cho tôi tự hào, nó cho tôi cảm giác sở hữu nó cho tôi cảm giác an toàn vật chất và rồi tâm lý.
22:00 S: Đúng, và một nơi để đến.
22:02 K: Nơi để đến. Nhưng tôi có thể bước ra và bị giết và tôi mất hết. Có thể có động đất và mọi việc ra đi. Bạn có thực thấy thế?
22:26 S: Tôi thực...
22:32 K: Đến với người nghèo. Hắn nói, dĩ nhiên tôi không có an toàn, nhưng hắn muốn nó. Hắn nói, 'À, cho tôi công việc tốt, bia, và việc ổn định và ngôi nhà, và vợ đẹp con xinh; an toàn tôi đó'.
22:54 S: Đúng.
22:56 K: Khi có đình công, hắn thấy mất hết. Nhưng hắn có Liên đoàn đàng sau.
23:02 S: Đúng. Nhưng hắn nghĩ hắn an toàn.
23:05 K: An toàn. Và chuyển động của an toàn len vào lĩnh vực tâm lý. Vợ tôi, tôi tin thượng đế, tôi không tin thượng đế. Nếu tôi là cộng sản tốt tôi sẽ có cái tốt - kịp không? Mọi việc. Bạn có thấy vậy? Bạn xem, thấy, hay nhận thức về nó là hành động trọn vẹn liên quan đến an toàn.
23:41 S: Tôi có thể thấy đó là hành động hoàn toàn.
23:44 K: Không, đó vẫn là ý niệm.
23:46 S: Vâng, ngài đúng. Tôi bắt đầu thấy niềm tin này, cả cấu trúc này bắt đầu là toàn bộ cách mà tôi nhìn mọi vật trên đời. Tôi bắt đầu thấy cô ta, vợ, hay bắt đầu thấy mọi người họ làm cho vừa với cấu trúc.
24:18 K: Bạn nhìn họ, vợ, qua hình ảnh bạn có về họ.
24:24 S: Đúng. Và theo chức năng họ phục vụ.
24:26 B: Liên hệ họ với tôi, vâng.

K: Vâng.
24:29 S: Đúng thế. Đó là chức năng họ phục vụ.
24:33 K: Bức họa, hình ảnh, kết luận là an toàn.
24:37 S: Đúng vậy.
24:39 B: Vâng, nhưng ngài xem, tại sao nó tự hiện ra quá thực? Ngài xem, có... Tôi thấy nó như ý nghĩ tiến trình suy nghĩ lôi kéo, tiếp nối.
24:52 K: Bạn hỏi... Tại sao hình ảnh này, kết luận này v.v.., trở nên thực một cách lạ lùng?
25:01 B: Vâng. Dường như nó đứng đó thực và mọi việc dựa vào nó.
25:06 K: Thực hơn đá cẩm thạch, hơn ngọn đồi.
25:09 B: Hơn mọi việc, vâng.

S: Thực hơn mọi việc.
25:11 K: Tại sao?
25:21 S: Tôi nghĩ khó mà nói tại sao ngoại trừ hình như... bởi vì nó cho tôi an toàn.
25:30 K: Không, không. Chúng ta đi xa nhiều rồi.
25:32 B: Bởi, giả sử trừu tượng và như ý niệm chúng ta thấy mọi sự vật không an toàn gì cả ý tôi là, chỉ nhìn nó cách hợp lý và trừu tượng.
25:42 S: Vậy là đặt xe trước bò.
25:44 B: Không, tôi chỉ nói nếu là vấn đề đơn giản cho nhiều bằng chứng, chắc là bạn chấp nhận.
25:52 S: Đúng.
25:54 B: Nhưng đến đây, hình như không có bằng chứng.
25:57 S: Đúng. Không chứng cứ gì.
25:59 B: Bởi hình như...Bạn nói mọi cái nhưng ở đây tôi bày ra hiện thực chắc nịt về chính tôi và an toàn, nó có vẻ chối bỏ có loại phản ứng hình như nói: à, có thể hợp lý, nhưng thực ra chỉ là lời. Cái thực là tôi. Bạn thấy không?
26:15 S: Nhưng có nhiều hơn thế. Tại sao có uy lực đó? Ý tôi là tại sao có vẻ quan trọng vậy.
26:24 B: À, có thể. Nhưng tôi nói hình như nó thực với tôi nó rất quan trọng.
26:34 S: Không vấn đề về nó. Tôi, tôi, tôi là quan trọng.
26:37 K: Nó là ý niệm.
26:39 B: Nhưng nó không... có thể nói trừu tượng nó là ý niệm. Vấn đề là, làm sao ngài đột phá tiến trình này?
26:46 K: Không. Tôi nghĩ chúng ta có thể đột phá hay chọc thủng, hay vượt qua chỉ nhờ nhận thức.
26:59 B: Vâng. Bởi ngược lại mỗi ý nghĩ dính trong đó vì vậy...
27:05 S: Bởi vì tôi sẽ vượt qua nó bởi nó sẽ làm tôi thấy tốt hơn. Đúng.
27:09 B: Vấn đề là mọi cái chúng ta nói là hình thức của ý niệm. Chúng có thể là ý niệm đúng nhưng chúng sẽ không đột phá nó.

S: Đúng.
27:17 B: Bởi nó thống trị toàn thể suy nghĩ.
27:19 S: Đúng. Ngay cả có thể hỏi tại sao chúng ta ở đây. Chúng ta ở đây vì...
27:23 K: Không. Này, nếu tôi thấy an toàn nằm trong vài hình ảnh tôi có hình ảnh, biểu tượng, kết luận lý tưởng, v.v.., tôi nói nó không như trừu tượng, mà để nó xuống. Bạn xem, nó vậy đó. Tôi tin vào điều gì. Thực tế. Tôi hỏi, tại sao tôi tin.
27:58 B: Này, ngài làm thực vậy à?
28:00 K: Không, chưa, bởi tôi không niềm tin. Tôi không hình ảnh tôi không vào mọi trò chơi này. Tôi nói 'nếu'.

S: Nếu, đúng.
28:10 K: Rồi tôi đem vật trừu tượng vào thực tại nhận thức.
28:24 S: Thấy niềm tin, phải không?

K: Thấy nó.
28:27 S: Thấy niềm tin. Đúng. Thấy cái 'tôi' đang hoạt động.
28:36 K: Vâng, nếu bạn thích nói cách đó. Đợi chút. Ví dụ việc đơn giản... Bạn có kết luận về điều gì? Kết luận, quan niệm?
28:47 S: Vâng.

K: Vậy?
28:48 S: Vâng, tôi nghĩ thế.

K: Vâng, đợi chút. Làm sao nó xảy ra?

S: À, qua...
28:55 K: Lấy việc đơn giản, không phức tạp, lấy việc đơn giản. Quan niệm rằng tôi là người Anh.
29:05 B: Vấn đề là có thể chúng ta không cảm thấy bám vào quan niệm.
29:09 K: Đúng.
29:12 S: Ví dụ một việc thực với tôi: lấy việc tôi là bác sĩ.
29:19 K: Quan niệm.
29:19 S: Đó là quan niệm. Là kết luận dựa trên rèn luyện dựa trên kinh nghiệm, dựa trên thụ hưởng công việc.
29:32 K: Nghĩa là gì? Bác sĩ nghĩa là, kết luận là hắn có khả năng hoạt động gì đó.
29:39 S: Đúng, phải. Lấy đó, cụ thể.
29:41 K: Cụ thể. Làm đi.
29:43 S: Vậy tôi đang có sự kiện, có sự kiện cụ thể rằng tôi có rèn luyện tôi có thú vui từ công việc tôi có loại hồi đáp nào đó tôi có cả cộng đồng nuôi nấng. Sách tôi viết, giấy tờ, địa vị.
29:56 K: Tiếp, tiếp.
29:57 S: Tốt. Mọi cái. Đó là niềm tin tôi. Niềm tin tôi là bác sĩ dựa trên mọi thứ đó, quan niệm đó. Đúng. Tôi tiếp tục làm để tiếp tục nó.
30:11 K: Vâng, hiểu rồi.

S: Phải.
30:13 K: Vì vậy bạn có kết luận. Bạn có quan niệm bạn là bác sĩ.
30:18 S: Đúng.
30:19 K: Bởi dựa trên kiến thức, kinh nghiệm, hoạt động hàng ngày.
30:23 S: Đúng, đúng.

K: Thú vui, và v.v..
30:25 S: Đúng.

K: Vậy cái gì thực trong đó? Cái gì đúng trong đó? Thực?

S: Ý ngài là sao?
30:34 K: Thực, thực tế.
30:37 S: Tốt, là vấn đề hay. Thực là gì?
30:40 K: Không, đợi đã, đơn giản lắm. Thực gì trong đó? Rèn luyện.
30:43 S: Đúng.
30:45 K: Kiến thức. Hoạt động hàng ngày. Xong. Còn lại là kết luận.
30:53 B: Nhưng còn lại là gì?
30:55 K: Còn lại: tôi quá giỏi hơn ai khác.
31:00 B: Hay việc này sẽ giữ tôi bận rộn theo lối hay.
31:05 K: Tôi sẽ không hề cô đơn.

S: Đúng. Tôi biết điều sẽ xảy ra cho 'X' bởi tôi có kiến thức.
31:11 K: Vâng. Vậy?
31:13 B: Này, đó là một phần.

K: Dĩ nhiên, nhiều nữa.
31:16 S: Vâng, tiếp tục. Tôi muốn nghe điều bạn...
31:19 B: Nhưng cũng không có sợ hãi gì nếu tôi không có nó rồi sự việc sẽ khá tệ.
31:28 S: Đúng. Phải.

B: Và sợ hãi ấy hình như thúc...
31:33 K: Dĩ nhiên. Và nếu bịnh nhân không đến?
31:37 B: Thì tôi không tiền.

K: Sợ hãi.
31:39 S: Rồi không hoạt động.

K: Cô đơn. Trở lại.
31:43 S: Trở lại. Đúng.

K: Vậy, bận rộn.
31:47 S: Bận rộn làm, hoàn thành quan niệm này. Phải không?
31:52 K: Bận rộn.

S: Đúng. Rất quan trọng! Ngài có thấy nó rất quan trọng cho mọi người cho mọi người, bận rộn?

K: Dĩ nhiên.
32:04 S: Ngài có nắm phần cốt lõi?

K: Dĩ nhiên.
32:07 S: Bận rộn là quá quan trọng cho mọi người. Tôi có thể thấy họ chạy quanh.
32:13 K: Bà nội trợ bận rộn.

B: Đúng.
32:18 K: Gỡ bận rộn đi, bà ta nói, làm ơn...
32:21 B: ...tôi sẽ làm gì?
32:22 S: Chúng ta có đó như sự kiện. Bởi chúng ta đặt thiết bị điện trong nhà phụ nữ sẽ phát điên họ không có gì để làm thời gian rỗi.
32:30 K: Nhưng, không. Hậu quả của nó, quên mất con trẻ. Đừng nói với tôi về nó!
32:36 S: (Cười) Đúng. Phải. Tiếp đi. Chúng ta có sự kiện này, bận rộn.
32:41 K: Bận rộn. Giờ thì... Bận rộn là trừu tượng, hay thực tế?
32:51 S: Là thực tế.

K: Gì nào?
32:53 S: Thực tế. Tôi bận rộn thực.

K: Không.
33:02 B: Nó là gì?
33:08 K: Bạn thực sự bận rộn.
33:10 S: Vâng.

K: Hàng ngày.
33:11 S: Hàng ngày.
33:15 B: Ý bạn bận rộn thực sự là gì? Bạn có thấy...
33:18 S: Ý bạn là sao?
33:20 B: Tôi có thể nói tôi đang làm mọi hoạt động. Vậy là rõ. Tôi thăm bịnh nhân như bác sĩ.
33:25 S: Anh sẽ làm việc anh.
33:27 B: Tôi làm việc tôi, được phần thưởng, v.v.. 'Bận rộn' với tôi hình như có ý nghĩa tâm lý, xa hơn thế trí óc tôi trong đó, trong cách hoà hợp tương đối. Có một việc tôi từng xem trên TV về người phụ nữ quá bận rộn và nó hiện ra trên điện não đồ khi bà bận rộn làm toán cộng điện não đồ chạy rất đẹp trơn tru. Bà ngưng làm toán nó chạy lung tung. Vì vậy bà phải tiếp tục làm gì đó để giữ não hoạt động đúng.
34:03 K: Vậy nghĩa là gì?
34:05 S: Tiếp tục.

B: Nó nghĩa là gì?
34:08 K: Tiến trình máy móc.

S: Đúng vậy.
34:13 B: Hình như não bắt đầu nhảy lung tung cho đến lúc nó có việc gì.
34:17 K: Luôn luôn...

B: ...hài lòng.
34:22 K: Vậy bạn thu nhỏ mình thành máy móc.
34:26 S: Đừng nói vậy! (Cười) Không, không hay. Nhưng là sự thật. tôi cảm thấy có máy móc...

K: Đáp ứng.
34:38 S: Ồ vâng, giam giữ.

K: Dĩ nhiên.
34:41 B: Nhưng tại sao não bắt đầu chạy loạn khi không bận rộn?
34:45 S: Đúng thế.
34:48 B: Não bắt đầu nhảy loanh quanh khi nó không bận rộn. Đó hình như là kinh nghiệm chung.
34:53 K: Bởi bận rộn là an toàn.
34:56 B: Có trật tự.

K: Trật tự.
34:58 S: Trong bận rộn có loại trật tự máy móc.
34:59 K: Trật tự máy móc.
35:01 B: Vậy cảm thấy an toàn thực sự nghĩa là muốn trật tự. Phải không?
35:04 K: Đúng vậy!

B: Chúng ta muốn trật tự trong não. Chúng ta muốn có thể định trật tự cho tương lai, mãi mãi.
35:11 K: Đúng thế.

S: Đúng vậy. Bạn nói có thể đạt nó bằng trật tự máy móc?
35:15 B: Nhưng rồi chúng ta bất mãn, bạn nói... 'Tôi chán ngấy nó, tôi phát bịnh với cuộc đời máy móc tôi muốn điều gì thú vị hơn'.
35:22 K: Đó là chỗ đạo sư bước vào! (Cười)
35:25 B: Rồi việc lại lung tung. Trật tự máy móc không thoả mãn nó bởi nó hoạt động chỉ một lát.
35:31 S: Tôi không thích cách việc gì trợt vào đó. Bạn nói chúng ta đi như từ việc này sang việc kia. Tôi tìm thoả mãn rồi tôi không thoả mãn.
35:41 B: Tôi tìm trật tự đều đặn nào mà tốt. Và tôi nghĩ bởi nghề tôi như bác sĩ tôi sẽ được.
35:48 S: Vâng.
35:50 B: Nhưng sau một lúc tôi cảm thấy nó cứ lặp đi lặp lại, tôi chán.
35:54 S: Đúng. Nhưng giả sử nó không xảy ra. Giả sử vài người trở nên thoả mãn với trật tự máy móc.
35:59 B: Thực sự họ không. Rồi họ thành đần độn.
36:01 K: Đúng. Máy móc; quá máy móc họ không và bạn dừng máy móc ấy não chạy lung tung.

S: Đúng thế.
36:08 B: Vậy họ có thể thấy họ hơi uể oải và họ muốn vài giải trí hay gì đó thú vị và hưng phấn hơn. Và vì vậy có mâu thuẫn có xung đột và rối loạn trong cả sự việc. Lấy ví dụ bà nọ có thể luôn đạt mọi việc đúng nhờ làm toán cộng nhưng bạn không thể luôn cứ làm toán cộng! (Cười) Ý tôi là bà phải dừng làm toán cộng đâu đó.

S: Đúng.
36:41 B: Rồi não bà lại chạy lung tung.
36:43 K: Hắn hỏi cái gì làm phiền hắn. Hắn thấy hắn chưa giải quyết nó. Cái gì làm rộn hắn?
36:53 S: Ngài đúng.

K: Cái gì làm rộn bạn?
36:56 S: À, chính cảm giác này, mọi người sẽ nói là...
37:01 K: Không, bạn nói, bạn.

S: Tôi sẽ nói, ví dụ tôi có thể đạt trật tự, trật tự máy móc, và có thể.
37:09 K: Vâng, bạn có thể.
37:10 S: Nhờ bận rộn trong việc tôi thích.
37:13 K: Tiếp tục. Tiếp.
37:14 S: Có thể làm. Tôi có thể làm gì tôi thích và rồi chán, ví dụ, hay có lẽ lặp đi lặp lại nhưng rồi sẽ tìm ra những phần mới. Và rồi tôi sẽ làm nhiều hơn bởi nó cho tôi thú vui. tôi thoả mãn vì nó. Nên tôi cứ làm thêm. Nó như tiến trình tích luỹ.
37:34 K: Không, bạn từ tiến trình máy móc này chán nó, và chuyển sang tiến trình máy móc khác chán nó rồi tiếp tục đi. Và bạn gọi đó là sống!

S: Đúng vậy. Đúng. Cái đó tôi gọi là sống.
37:49 B: Vấn đề là, nếu tôi chấp nhận hết giờ tôi lại cố chắc rằng tôi có thể tiếp tục làm thế bởi tôi luôn có thể dự đoán tương lai khi nào tôi không thể làm. Hiểu không? Tôi sẽ hơi già cho nghề nghiệp hay sẽ thất bại. Tôi sẽ mất việc... Nói cách khác, tôi vẫn bất an trong trật tự ấy.
38:09 K: Cơ bản, cơ bản nó là vô trật tự máy móc.
38:17 S: Tự hóa trang là trật tự.

K: Trật tự. Đợi chút. Bạn có thấy vậy? Hay vẫn là trừu tượng? Bởi, bạn biết đó, ý niệm như Dr. Bohm sẽ kể, ý niệm nghĩa là 'quan sát' nghĩa gốc, quan sát. Bạn có quan sát nó?
38:58 S: Tôi nhìn nó, vâng. Tôi thấy tôi... Tôi nghĩ tôi thấy... Ồ, không. Tôi nhìn nó. Tôi thực thấy là, tôi thấy chuyển động tiếp tục làm thế rất giống lý thuyết của Piaget có sự đồng hóa, sự điều tiết và rồi có thấy cái không hợp và tiếp tục với nó. Và rồi có đồng hóa nữa và điều tiết và tiếp tục với nó. Nhà tâm lý, Piaget, nhà tâm lý học người Pháp diễn tả nó như bình thường của não người.
39:36 K: Vâng, vâng.

S: Ngài biết đó.
39:40 K: Không cần đọc Piaget, tôi có thể quan sát.
39:43 B: Rồi vấn đề là... Bạn bị đẩy vào đó bởi bạn sợ tính bất ổn của não? Đó nghĩa là bận rộn với nó. Và hình như đó là vô trật tự. Nếu bạn làm gì bởi bạn cố chạy trốn tính bất ổn của não, đó đã là vô trật tự.
40:05 S: Vâng, vâng.
40:06 B: Nói cách khác, đó chỉ nguỵ trang vô trật tự.
40:09 S: Vâng. Rồi bạn gợi ý rằng nó là vô trật tự tự nhiên của não. Bạn gợi ý vô trật tự tự nhiên?
40:16 B: Không, tôi nói não hình như vô trật tự. Đó như là sự kiện. Phải không? Rằng não không bận rộn có khuynh hướng vô trật tự.
40:25 S: Không cơ học chúng ta bị vậy. Chúng ta biết vậy đó, không có cơ học.
40:29 K: Vậy là sợ hãi nó.
40:31 B: À, nó nguy hiểm bởi ta cảm thấy rằng nếu tiếp tục làm thế, bạn không biết điều gì sẽ xảy ra.
40:36 K: Dĩ nhiên nguy hiểm.
40:38 B: Tôi nói tôi có thể làm mọi việc điên rồ.
40:41 K: Vâng. Loạn thần kinh hết, bạn biết mọi việc.
40:45 B: Tôi thấy nguy hiểm chánh đến từ bên trong.
40:49 K: Tất nhiên. Khi bạn nhìn nó, quan sát nó có hành động, không bị manh mún.
41:08 B: Có thể thấy bạn không biết vô trật tự có thể dừng không. Nếu chắc rằng nó có thể dừng, tôn giáo thần thánh sẽ lo cho nó, hay gì đó bạn liền có an toàn.

K: Đúng.
41:23 B: Thần thánh cho bạn phúc vĩnh cửu.
41:28 S: Bạn không thấy rằng bạn không thấy bạn có thể lệ thuộc gì.
41:32 B: Không gì có thể kiểm soát vô trật tự. Nó thực sự hình như là vật mà không gì có thể kiểm soát vô trật tự. Bạn có thể chơi ma tuý, hay làm đủ việc nhưng nó luôn ở đó trong hậu trường.
41:44 S: Đúng.

K: Rất đúng.
41:47 B: Không biết liệu chúng ta có nên nói, vấn đề là tại sao chúng ta vô trật tự? Nếu nó được tạo trong cấu trúc não, thấy nó là bản chất con người chắc là vô vọng thoát ra.
42:00 K: Không. Tôi nghĩ vô trật tự nổi lên trước hết khi chúng ta là tiến trình máy móc. Và trong tiến trình máy móc ấy não thấy an toàn và khi tiến trình máy móc ấy bị rối loạn, nó thành bất an.
42:21 S: Rồi nó lại chạy.
42:23 K: Lại nữa, và nữa, và nữa.
42:25 S: Nó không hề ở đó với bất an.
42:27 K: Không, không. Khi nó nhận ra tiến trình ấy vẫn là máy móc và vậy là vô trật tự.
42:39 B: Vấn đề là tại sao não bị kẹt trong cơ chế ấy? Nói cách khác, nó như trong tình huống não bị kẹt trong tiến trình máy móc.
42:47 K: Bởi đó là an toàn nhất, lối sống an ổn nhất.
42:50 B: À, nó có vẻ thế. Nhưng thực ra rất...
42:53 K: Không phải có vẻ. Tạm thời nó vậy.
42:55 B: Tạm thời, nhưng lâu dài thì không thế.
42:57 K: À, lâu dài...
42:58 S: Ngài nói chúng ta kẹt thời gian...
43:04 K: Qui định là kẹt thời gian, qui định bởi truyền thống bởi giáo dục, bởi văn hóa chúng ta sống, v.v.. là hoạt động máy móc.

S: Chúng ta theo lối dễ.
43:16 K: Lối dễ dàng.
43:18 B: Nhưng đó cũng là sai lầm khi nói ví dụ ban đầu lối đi máy móc hiện ra dấu hiệu an toàn hơn và lúc đầu não sai lầm và nói 'Đây an toàn hơn', nhưng rồi cách nào đó nó thất bại để có thể thấy nó đã sai lầm nó bám sai lầm ấy. Lúc đầu bạn có thể gọi nó là sai lầm ngây thơ để nói... 'Nó có vẻ an toàn hơn và tôi sẽ theo'. Nhưng rồi lúc sau bạn hiểu dĩ nhiên là nó không an toàn nên não bắt đầu loại nó, tránh xa nó.
43:52 S: À, tôi nghĩ bạn có thể đưa ra vấn đề xem không có vài sự kiện trong nuôi dạy trẻ sao. Ý tôi là khi bà mẹ cảm thấy bé khóc và bà ấn núm vú vào miệng nó đó dạy đứa bé rằng nín khóc và khéo xoay sở đi.
44:09 K: Bé đáng thương. (cười) Chỉ những bà mẹ không thích các bé mới ấn núm vú vào.
44:18 B: Ý tôi đó là một phần của qui định giải thích cách nó truyền bá. Nhưng vẫn chưa giải thích tại sao não không thấy ở mức độ nào đó nó sai.
44:32 S: Tại sao không thấy ở mức độ nào đó nó sai?
44:36 B: Nói cách khác, nó tiếp tục tiến trình máy móc hơn là thấy nó sai.
44:41 K: Bạn hỏi, tại sao nó không thấy rằng tiến trình máy móc chính là vô trật tự.
44:48 B: Vô trật tự và nguy hiểm.
44:50 K: Nguy hiểm.
44:51 B: Hoàn toàn ảo tưởng. An toàn ấy đều là ảo.
44:56 S: Tại sao không có vài loại phản hồi? Nói cách khác tôi làm gì đó và nó hiện ra sai lầm. Ở điểm nào đó tôi phải thấy chứ. Ví dụ tôi thấy đời sống là máy móc.
45:10 K: Khoan đã. Bạn thấy à?

B: Ồ, không.
45:13 K: Khoan. Tại sao nó máy móc?
45:20 S: À, máy móc bởi vì nó chạy như thế, đều là hành động và phản ứng.
45:28 K: Tại sao nó máy móc?
45:32 S: Lặp đi lặp lại.
45:33 K: Vâng, đó là máy móc.

S: Là máy móc. Tôi muốn dễ chịu. Đó cũng máy móc. Tôi muốn dễ chịu. Tôi cảm thấy an ổn cho tôi nhất, là cứ giữ nó máy móc. Tôi bị giới hạn. Tôi biết nó như bạn nói tôi có nhà tôi có cuộc sống máy móc, nó cho tôi an toàn nó máy móc bởi lặp đi lặp lại.
46:02 K: Nhưng bạn chưa trả lời câu hỏi.
46:04 S: Tôi biết tôi chưa! Là máy móc. Tôi không chắc ngài hỏi gì. Ngài hỏi tại sao...
46:13 K: ...nó thành máy móc.

S: Tại sao nó thành máy móc?
46:16 B: Tại sao nó cứ máy móc?
46:18 K: Tại sao nó thành và cứ giữ máy móc?
46:21 S: Tôi nghĩ nó cứ máy móc, đó là việc chúng ta bắt đầu.
46:27 K: À, không, bạn không...Nếu bạn theo nó. Tại sao nó cứ máy móc?
46:33 S: Tôi không thấy nó máy móc.
46:37 K: Cái gì làm chúng ta chấp nhận lối sống máy móc?
46:46 S: Không chắc tôi có thể trả lời. Cảm giác về nó là tôi thấy bất an, tôi thấy.
46:53 K: Không, nhìn đi. Bạn không sợ hãi nếu không có...
46:58 S: Tôi thấy bất ổn.
47:00 K: Không, không. Nếu tiến trình máy móc của đời sống mà ta sống bất ngờ dừng lại, bạn không sợ à?

S: Vâng.
47:09 B: Không có nguy hiểm thực gì à?
47:12 K: Đó, dĩ nhiên. Có nguy hiểm là sự việc có thể...
47:16 B: ...vỡ tan.

K: ...vỡ tan.
47:21 S: À, sâu hơn thế.

K: Khoan! Tìm xem nào.
47:24 S: Nó không chỉ là có nguy hiểm thực sự mà tôi sợ hãi. Chắc là sự việc tiếp tục hậu quả khủng khiếp từng phút.
47:35 K: Không. Nhìn. Hoàn toàn trật tự cho nó an toàn trọn vẹn? Phải không? Trật tự hoàn toàn.

S: Đúng.
47:55 K: Não muốn trật tự hoàn toàn.

S: Đúng.
47:58 K: Ngược lại nó không thể hoạt động đúng. Vì vậy nó chấp nhận máy móc và mong nó sẽ không dẫn đến tai họa.
48:09 S: Đúng.
48:10 K: Hy vọng nó sẽ tìm ra trật tự trong đó.
48:12 B: Bạn có thể nói rằng có thể ban đầu não chấp nhận nó chỉ đơn giản không biết rằng cơ chế ấy đem đến vô trật tự và nó chỉ vào đó bởi vì ngây thơ.
48:22 K: Vâng.
48:23 B: Nhưng rồi sau đó...

K: ...kẹt trong bẫy.
48:25 B: Nó kẹt trong bẫy. Và cách nào đó nó giữ vô trật tự nó không muốn thoát ra.
48:31 K: Bởi nó sợ vô trật tự lớn hơn.
48:33 B: Vâng. Nó nói... 'Mọi cái tôi xây lên có thể tan vỡ'. Nói cách khác tôi không ở cùng hoàn cảnh khi tôi mới bước vào bẫy bởi giờ tôi đã xây lên cấu trúc lớn. Tôi nghĩ cấu trúc ấy sẽ tan tành.
48:46 S: Đúng thế. Tôi nghe một anh... - tôi suýt nhảy khỏi ghế tôi nghe anh này nói với anh nọ một đồng nghiệp, hắn nói... 'Tôi vừa xuất bản quyển sách thứ mười ba'. Hắn nói giống y vậy! (Cười) Cách hắn nói quá não nề.
49:02 K: Không, điều tôi cố gắng hiểu là não cần trật tự, ngược lại nó không thể hoạt động. Nó tìm trật tự trong tiến trình máy móc bởi nó tập luyện từ nhỏ làm khi được bảo, v.v.. Có qui định diễn ra ngay để sống đời máy móc.
49:26 S: Đúng.
49:28 B: Cũng như sợ hãi cùng lúc lại... xúi giục bỏ cơ chế này.
49:31 K: Dĩ nhiên.
49:32 B: Ý tôi là bạn luôn suy nghĩ rằng không có nó mọi việc sẽ tan vỡ, đặc biệt gồm cả não.
49:39 K: Não, vâng. Và vậy nên họ bỏ việc máy móc này và nhập nhóm tu hành bạn biết đó, mọi tiến trình, đều là máy móc.
49:51 S: Đúng, đúng.
49:54 K: Nghĩa là não phải có trật tự. Và tìm trật tự trong lối máy móc. Bạn có thấy, có thấy thực sự lối sống máy móc đưa đến vô trật tự? Nó là truyền thống. Nếu tôi sống hết cả bằng quá khứ, rất trật tự tôi nghĩ nó rất trật tự, và điều gì xảy ra? Tôi đã chết rồi và tôi không thể gặp điều gì.

S: Tôi luôn tự lặp lại.
50:54 K: Vậy đừng làm rộn truyền thống. Cộng sản nói rằng Cơ đốc nói rằng - kịp không? Cũng vậy! Và mọi người nói 'Này, tôi đã tìm ra điều gì cho tôi trật tự: niềm tin, hy vọng, này nọ và để mặc tôi.'

S: Đúng.
51:16 K: Và cuộc đời không để họ yên. Nên hắn sợ hãi và dựng lên thói quen máy móc khác. Bạn có thấy toàn bộ việc này? Và vậy là hành động tức thì bẻ gãy hết và là trật tự. Não nói, 'ít ra tôi có trật tự nó vô cùng bền vững.'
51:58 B: À, tôi nghĩ nó không theo điều ngài nói là việc này sẽ xảy ra.

K: Dĩ nhiên.
52:02 B: Nói cách khác, ngài nói thế.
52:04 K: Tôi nói thế.
52:06 B: Nhưng nó không theo cách hợp lý.
52:10 K: Nó sẽ theo cách hợp lý nếu bạn tìm hiểu.
52:12 B: Nếu tìm hiểu. Chúng ta có thể chạm vấn đề thực sự cần theo?
52:18 K: Tôi nghĩ chỉ có thể tìm hiểu nó nếu bạn nhận ra an toàn máy móc mà não đã phát triển, bám víu và vun đắp.
52:33 S: Tôi có thể chia sẻ với ngài điều ngài nói, tôi tự tìm tôi thấy nó cách nào đó, tôi thấy nó như vầy đừng mất kiên nhẫn nhanh vậy! Tôi thấy nó vầy tôi có thể thấy việc máy móc. Phải không? Và tôi thấy là tôi thấy và tôi lóe lên trong trí nhiều loại trao đổi nhau giữa mọi người. Và cách họ nói cách tôi nói với họ nơi tiệc tùng ở tiệc rượu, và tất cả đều là việc đã xảy ra.
53:09 K: Đúng, đúng.
53:10 S: Bạn có thể thấy họ kể lể họ là ai lòng vòng quá khứ họ.
53:15 K: Họ sẽ là gì.

S: Họ sẽ là gì. Anh chàng tôi vừa kể, hắn nói 'Tôi làm quyển thứ mười ba' hắn nói vậy đó. Rất quan trọng là tôi có thông tin ấy. Và tôi thấy cấu trúc phức tạp ấy. Anh ta có trong đầu rằng tôi sẽ nghĩ việc này về hắn và rồi hắn sẽ vào trường đại học và hắn sẽ nghĩ thế. Hắn luôn sống như thế và cả cấu trúc là phức tạp.
53:41 K: Bạn làm vậy à?
53:56 S: Đến khi bạn ngừng đánh vợ! (Cười) Dĩ nhiên tôi làm vậy. Tôi đang làm vậy. Tôi đang thấy cấu trúc lúc này, mọi thứ, tôi!
54:11 K: Nhưng bạn có hiểu điều chúng ta nói hôm qua hành động manh mún là hành động máy móc.
54:19 S: Đúng vậy. Nó đó, Krishnaji. Nó đó, là cách chúng ta sống.
54:24 K: Và hành động chính trị không thể giải quyết vấn đề gì vấn đề con người, hay khoa học gia, như mảnh vụn.
54:36 S: Ngài có hiểu lời tôi nói? Hãy thực sự nhìn điều ngài nói đi. Đây là đường lối nó. Đây là lối sống!
54:42 K: Đúng.
54:43 S: Đúng à? Đó là đường lối nó. Năm này qua năm kia.
54:48 K: Vậy, sao bạn không thay đổi nó?
54:54 S: Đúng vậy. Nhưng đường lối nó vậy. Chúng ta sống trong vòng cấu trúc. Chúng ta sống trong vòng lịch sử. Chúng ta sống trong máy móc. Chúng ta sống trong hình thức. Đó là lối chúng ta sống!
55:06 K: Khi chúng ta nói ở Ojai khi quá khứ gặp hiện tại và dứt ở kia, sự việc hoàn toàn khác xảy ra.
55:21 S: Vâng. Nhưng quá khứ không thường gặp hiện tại.
55:27 K: Nó đang xảy ra!
55:29 S: Nó đang đến, ngay đó. Chúng ta đang thấy nó.
55:34 K: Vậy bạn có thể dừng ở đó?

S: Phải thấy nó trọn vẹn.
55:38 K: Không. Sự kiện, đơn giản. Quá khứ gặp hiện tại. Là sự kiện.
55:48 B: Làm sao quá khứ gặp hiện tại? Hãy tìm hiểu đi.
55:51 K: Chúng ta có bốn phút.
55:52 S: Làm sao ngài nói quá khứ gặp hiện tại? Chúng ta còn hai phút! (cười)
56:06 B: À, tôi nghĩ quá khứ gặp hiện tại dừng lại quá khứ nói chung hoạt động ở hiện tại đến tương lai. Khi quá khứ gặp hiện tại thì quá khứ dừng hoạt động. Và cái có ý nghĩa là ý nghĩ dừng hoạt động nên trật tự xảy ra.
56:35 S: Bạn nghĩ rằng quá khứ gặp hiện tại hay hiện tại gặp quá khứ?
56:39 K: Không. Bạn gặp tôi cách nào?

S: Tôi gặp ngài ở hiện tại.
56:45 K: Không. Bạn gặp tôi cách nào? Với mọi ký ức, mọi hình ảnh danh tiếng, chữ nghĩa, hình, biểu tượng, mọi cái với quá khứ đó, bạn gặp tôi.
57:02 S: Đúng. Tôi đến với ngài với dễ chịu...
57:05 K: Không, không. Quá khứ gặp hiện tại.
57:11 B: Bạn không nói rằng quá khứ...

S: Đúng, tiếp tục.
57:15 B: Rằng quá khứ phải dừng gặp hiện tại?
57:17 S: Không. Ông ấy không nói thế. Bạn không thể nói thế!
57:20 K: Tôi nói điều gì, anh ta đúng...
57:22 S: (Cười) Tôi biết nhưng để hắn nói.
57:25 K: Điều tôi cố nói là quá khứ gặp hiện tại.
57:29 S: Rồi sao?
57:30 K: Quá khứ có thể chấm dứt ở đó? Không đi tới.
57:34 S: Có thể không? Nhưng câu hỏi đúng chứ? Quá khứ gặp hiện tại là gì? Hành động đó là gì?
57:44 K: Tôi gặp bạn với hình ảnh.

S: Tại sao tôi nên dừng?
57:49 K: Tôi sẽ chỉ bạn xem. Tôi gặp bạn với quá khứ, ký ức nhưng chắc lúc ấy bạn thay đổi cả rồi. Nên tôi không hề gặp bạn. Tôi gặp bạn với quá khứ.

S: Đúng. Là sự kiện.
58:09 K: Là sự kiện. Nếu không có chuyển động ấy xảy ra...
58:16 S: Nhưng tôi có.

K: Dĩ nhiên, bạn có. Nhưng tôi nói đó là vô trật tự. Tôi không thể gặp bạn.
58:24 S: Đúng. Làm sao ngài biết thế?
58:29 K: Tôi chỉ biết, tôi không biết. Tôi chỉ biết sự kiện khi quá khứ gặp hiện tại và tiếp tục nó là một tác nhân của chuyển động thời gian, trói buộc, mọi sợ hãi, v.v.. Khi có quá khứ gặp hiện tại, và nói vâng tôi hoàn toàn ý thức nó ý thức trọn vẹn chuyển động ấy, nó liền dừng. Rồi tôi gặp bạn như lần đầu tiên, có điều gì tươi tắn nó như bông hoa mới xuất hiện.
59:18 S: Vâng.
59:24 K: Tôi nghĩ... - mai chúng ta sẽ tiếp. Chúng ta chưa thực giải quyết gốc rễ mọi cái này gốc, nguyên nhân hay gốc rễ của mọi phiền toái, rối loạn khổ nhọc, âu lo này - kịp không?
59:50 B: Tại sao não vô trật tự lung tung vậy?
59:53 K: Phải, rối quá. Bạn, là bác sĩ, nhà phân tích và v.v.. bạn phải đặt câu hỏi cơ bản ấy - tại sao? Tại sao con người sống lối ấy?
1:00:09 S: Đúng. Tại sao họ thế? Tôi luôn hỏi. Tại sao con người bịnh?
1:00:18 K: Thời gian.

B: Đúng. (Cười)