Krishnamurti Subtitles home


BR76CTM3 - Tôi Có Thể Hoàn Toàn Thay Đổi Tận Gốc?
Buổi Thảo Luận thứ ba với Bohm và Shainberg
Brockwood Park, Anh Quốc
18 tháng Năm 1976



0:10 K: Chúng ta sẽ bắt đầu nơi bỏ dở? Chúng ta hỏi, phải không tại sao con người sống lối này?
0:25 S: Gốc nó là gì?
0:27 K: Khổ sở, rối loạn đau khổ đàng sau nó, xung đột, bạo lực và nhiều người đưa ra những cách khác nhau để giải quyết vấn đề các đạo sư Á châu và các thầy tu khắp thế giới và kinh sách mới mọi người đưa ra giải pháp mới, cách thức đường lối mới để giải quyết vấn đề. Và tôi chắc việc này xảy ra đã hàng triệu năm. 'Làm cái này đi và anh sẽ ổn. Làm cái kia bạn sẽ ngon lành'. Nhưng hình như không có gì thành công làm cho con người sống trật tự, hạnh phúc thông minh, không có hoạt động lộn xộn gì xảy ra. Tại sao con người không thể, gọi là có học biết nhiều kiến thức khoa học sinh học, xã hội mọi việc đều mở cửa cho mỗi người. Tại sao con người sống lối ấy, trong khổ sở đáng sợ? Vài người ý thức, vài người không ý thức, vài người nói... 'Tốt, vậy được mà chỉ vài năm rồi tôi sẽ chết. Mọi việc rất tốt và chẳng hề gì'. Vậy, tại sao? Gì là... Tại sao?
2:21 S: À, tôi thường nói họ làm vậy bởi vì nó cho họ chính đau khổ, chính đớn đau chính vấn đề, chúng là an toàn.
2:35 B: Tôi không...

K: Đó không...
2:38 B: Tôi thực không nghĩ vậy, tôi nghĩ mọi người quen với nó. Họ nhớ điều họ quen thuộc nhưng mọi người quen cãi cọ đánh nhau và họ nhớ nó khi họ không có nó. Nhưng đó không phải lý do ban đầu tôi nhìn tại sao họ bắt đầu.
2:54 S: Lý do ban đầu trong cái nhìn bạn là gì?
2:56 K: Chúng ta đang xem xét đây.
2:58 B: Tôi thấy dù việc gì xảy ra bạn cũng sẽ quen với nó và sau một lúc bạn sẽ nhớ nó bởi bạn quen với nó nhưng không giải thích tại sao nó đó.
3:05 K: Hôm nọ tôi đọc vài cây bút nói, về lịch sử 5000 năm, lịch sử... ..đã có 5000 cuộc chiến hàng ngàn người bị giết, hàng triệu bị giết, phụ nữ than khóc - kịp không? tất cả... và chúng ta vẫn tiếp tục.
3:26 S: Đúng thế. Tôi có kinh nghiệm giống vậy. một dạo nọ tôi làm việc và... anh nọ nói với tôi hắn muốn sang Việt nam chiến đấu bởi ngược lại đời hắn mỗi đêm nơi quán rượu.
3:42 K: Tôi biết, nhưng đó không phải lý do. Tại sao?
3:46 S: Đó không phải lý do nhưng có gì đó họ ôm giữ chúng ta tiếp tục xung đột và đau khổ.
3:53 K: Chúng ta thích vậy?

S: Không phải chúng ta thích; hầu như chúng ta không thích nó. Nó là loại định hướng, loại... 'Nếu hiểu xung đột, tôi biết tôi ở đâu'.
4:08 K: Không. Chúng ta loạn thần kinh hết?
4:11 S: Vâng. Toàn bộ sự việc là loạn thần kinh.
4:16 K: Bạn nói thế à?
4:20 S: Vâng. Cả xã hội loạn thần kinh.
4:25 K: Nghĩa là toàn nhân loại loạn thần kinh?
4:30 S: Tôi nghĩ thế. Đây là tranh luận chúng ta thường có... Xã hội bịnh? Rồi nếu nói xã hội bịnh đâu là phán đoán, đâu là giá trị mà bạn dùng để so sánh?
4:42 K: Là chính bạn, kẻ loạn thần kinh.
4:44 S: Đúng.
4:46 K: Vậy, khi bạn giáp mặt nó nhân loại sống kiểu ấy và đã chấp nhận hàng thiên niên kỷ; đã có các đấng cứu thế có các đạo sư, có các bậc thầy, có kịp không? - và họ vẫn đi lối ấy. Và bạn nói chúng ta đều nửa tỉnh nửa điên từ đầu đến chân, hỏng rồi; và tôi đến, chúng ta đến và hỏi, tại sao?
5:27 S: Tại sao chúng ta làm thế?
5:29 K: Tại sao?

B: Tại sao chúng ta điên?
5:30 S: Tại sao cứ giữ nó. Tại sao chúng ta điên? Đúng. Tôi nói với con cái. Tôi nói với con tôi 'Đây là xã hội bịnh. Họ phí 50 giờ một tuần ngồi trước TV. Đó là cả cuộc sống họ'. Con tôi, cười nhạo tôi bạn bè chúng đều làm vậy.
5:45 K: Bạn biết, và vượt qua nó - tại sao?
5:48 S: Tại sao? Không có nó, thì gì?
5:52 K: Không, không phải không nó, thì gì. Tại sao trước.
5:54 S: Chúng ta gặp nhau chỗ đó.
5:56 S: À, không, đó chỉ là hiệu quả phụ. Tôi nghĩ chúng ta lệ thuộc nó, lúc chúng ta nói sáng nay mình bận rộn, v.v.. và Việt nam có lẽ như lối thoát khỏi chán nản quán rượu, hay gì gì nhưng đó là thứ yếu.
6:12 K: Và hơn nữa khi đến Việt nam, hay chiến đấu mọi trách nhiệm tôi bị tước mất. Ai khác trách nhiệm - tướng lãnh.
6:22 S: Đúng.
6:23 B: Ngày xưa mọi người quen nghĩ rằng chiến tranh là điều vinh quang. Khi chiến tranh bắt đầu ở Anh, mọi người trong trạng thái phấn kích cao.

K: Cao, đúng.
6:31 B: Họ không biết điều gì xảy ra.
6:33 K: Họ đều đoàn kết. Tại sao?

S: Tại sao?
6:47 K: Có phải chúng ta bắt đầu sai đường?
6:56 S: Đó chỉ là một phần.
6:58 K: Các loài vật không giết nhau loài động vật nhưng chúng ta là loài giết lẫn nhau.
7:09 S: Đúng.
7:11 K: Nên nhìn toàn cảnh đau đớn khủng khiếp này tôi cảm thấy rất rõ bởi khi tôi đi khắp nơi tôi thấy hiện tượng kỳ lạ này xảy ra... - ở Ấn độ, Mỹ, ở đây, mọi nơi và tôi hỏi tại sao mọi người sống lối này chấp nhận những việc này đọc lịch sử, và không... - kịp không? không còn che đậy nữa. Họ trở nên yếm thế. Cả ra đó.
7:45 S: Đúng vậy. Họ trở nên yếm thế.
7:47 B: Không ai tin điều gì có thể làm được, đó là vấn đề.
7:50 K: Chính thế.

S: Chính thế.
7:52 K: Phải chăng chúng ta cảm thấy mình không thể làm gì?
7:56 S: Hẳn rồi.

B: Đó là chuyện cũ. Mọi người nói bản chất con người là vậy.
8:00 K: Không hề thay đổi.
8:01 B: Vâng. Chẳng có gì mới.
8:03 K: Không mới.
8:05 S: Chắc chắn là, mọi người cảm thấy - hay chúng ta thấy đừng nói 'mọi người' - chúng ta thấy như tôi nói sáng nay đây là đường lối nó, là lối chúng ta sống.
8:15 K: Tôi biết, nhưng tại sao bạn không thay đổi?
8:20 S: Tại sao chúng ta không thay đổi?
8:27 K: Bạn thấy con mình xem TV 50 giờ hàng ngày bạn thấy con bạn đến Việt nam giết chóc, thương tật, mù loà - cho cái gì?
8:41 S: Đúng.
8:43 K: Xin lỗi! Có người chủ nghĩa hoà bình, có kẻ lái buôn chiến tranh.
8:54 B: Nhiều người nói 'chúng ta không chấp nhận bản chất con người lối ấy, chúng ta cố thay đổi', và y nguyên. Rất nhiều người làm, phải không? Cộng sản cố thử xã hội cố thử, kẻ khác cố thử.
9:07 K: Kẻ không tưởng.
9:08 B: Người không tưởng, và...có quá nhiều kinh nghiệm dở thêm vào ý niệm bản chất con người không thay đổi.
9:14 K: Thay đổi.
9:16 S: Ngài biết, khi Freud đến, Freud nghiên cứu; ông không hề nói phân tâm học thay đổi con người. Ông nói, chỉ có thể nghiên cứu họ.
9:25 K: Tôi không quan tâm nó. Tôi không cần đọc Freud hay Jung, hay bạn, hay ai khác, nó ngay trước mắt tôi.
9:32 S: Đúng. Vậy ví dụ... hay đó. Chúng ta biết nó. Chúng ta biết sự kiện về con người và chúng ta cũng biết sự kiện về vấn đề họ không cố thay đổi nó.

K: Vậy điều gì cản họ?
9:46 S: Đó là vấn đề. Đó là sự kiện khác.
9:49 B: Mọi người cố thay đổi bằng nhiều cách nhưng...
9:51 S: Phải. Nhưng hãy ví dụ rằng họ không cố thay đổi.
9:54 K: Họ đến Ashrama, họ đến hàng tá cách họ cố gắng thay đổi. Nhưng cơ bản họ cũng vậy.
10:01 B: Tôi nghĩ mọi người không thể tìm ra làm sao thay đổi bản chất con người.
10:05 K: Vậy sao?
10:06 B: À, dù là cách nào được thử cũng toàn là...
10:10 S: Vậy sao? Hay sự kiện là chính bản chất đường lối họ muốn thay đổi là một phần của chính tiến trình đó?
10:16 K: Anh ta nói vậy đó.

S: Không, anh...
10:18 B: À, không, nhưng tôi nói hết. Điểm thứ nhất là mọi người dù thử điều gì cũng không được hướng dẫn bằng thấu hiểu thấu hiểu đúng bản chất con người.
10:28 S: Vậy nó được hướng dẫn bởi chính tiến trình đó. Sai lầm.
10:32 B: Vâng, ví dụ chủ nghĩa Marx nói bản chất con người có thể được cải thiện nhưng chỉ khi toàn bộ cơ cấu kinh tế và chính trị được thay đổi.
10:40 K: Thay đổi.

B: Nhưng rồi...
10:42 K: Họ cố thay đổi nó, nhưng bản chất con người y nguyên.
10:44 B: Họ không thể thay đổi nó, bởi bản chất con người là thế, họ thực không thể thay đổi.
10:49 K: Họ có giai cấp xã hội họ bắt đầu thôi chiến tranh, bạn biết...
10:53 S: Nhưng họ dùng cách máy móc để làm thay đổi máy móc.
10:57 K: Nhìn đi, bạn đó, lấy bạn đi; xin lỗi về cá nhân nếu bạn không phiền, bạn là nạn nhân!
11:04 S: Tôi sẽ là nạn nhân. Tai bay vạ gió!
11:06 K: Tại sao bạn không thay đổi?
11:09 S: À, tôi...

K: Không! Đừng giải thích...
11:15 S: Được, cảm giác nó là cảm giác ngay về nó là vẫn, vẫn còn đó... Tôi đoán, tôi phải nói có vài loại an toàn sai lầm, manh mún thú vui trước mắt là có được từ manh mún; nói cách khác, vẫn còn chuyển động của manh mún. Đó là làm sao mà không có thay đổi. Không thấy toàn bộ sự việc.
11:54 K: Khi bạn nói thế, bạn nói, hoạt động chính trị hoạt động tôn giáo, hoạt động xã hội, đều phân chia hầu hết đều đánh đấm lẫn nhau; và chúng ta là thế.

S: Đúng.
12:15 K: Phải bạn nói thế?

S: Vâng, tôi nói vậy. Chúng ta nắm điều gì ngược lại từ đó, chúng ta có thú vui và thất bại trước mắt, chán nản từ đó...
12:29 K: Vấn đề sâu hơn thế nhiều.
12:32 S: Nhiều. Tôi đáp ngay là, tại sao tôi không thay đổi? Cái gì cản tôi thấy toàn thể? Tôi không biết. Tôi tiếp tục nói về cảm giác tôi đạt điều gì. Tôi tiếp tục đạt gì đó từ không thay đổi.
12:56 K: Không. Phải chăng thực thể muốn thay đổi đặt ra khuôn thay đổi và vì vậy khuôn là vẫn như nhau dưới màu sắc khác? Không biết tôi nói có rõ không?
13:16 S: Ngài có thể nói cách khác?
13:19 K: Tôi muốn thay đổi. Và tôi đặt ra kế hoạch thay đổi làm sao tạo ra thay đổi. Người đặt kế hoạch cũng là hắn.

S: Đúng.
13:36 K: Nhưng khuôn mẫu thay đổi.
13:38 S: Đúng thế. Vâng. Tôi có hình ảnh về điều tôi muốn.
13:43 K: Không - khuôn thay đổi, nhưng tôi, kẻ muốn thay đổi tạo ra khuôn mẫu thay đổi.

S: Vâng, đúng vậy.
13:52 K: Vì vậy tôi thì cũ mà khuôn thì mới nhưng cái cũ luôn thắng cái mới.
13:58 S: Đúng.
14:01 B: Nhưng dĩ nhiên khi tôi làm thế tôi không thấy tôi cũ...
14:04 K: Dĩ nhiên...
14:05 B: Tôi cảm thấy tôi mới...
14:06 S: 'Tôi có ý niệm mới'...
14:09 B: Nhưng tôi thực sự không cảm thấy tôi dính vào mớ cũ mà tôi muốn thay đổi.
14:13 K: Vừa rồi, sau ăn trưa bạn nói Kabala, việc đó, có hệ thống mới.
14:18 B: Vâng.
14:19 K: Ví dụ, nếu bạn nghiên cứu nó bạn sẽ thay đổi.
14:22 S: Đúng vậy.
14:23 K: Nó được nói hàng trăm triệu lần. 'Làm này đi và bạn sẽ thay đổi'. Họ cố gắng làm nó nhưng trung tâm vẫn còn nguyên.
14:32 B: Nhưng mỗi người làm nó cảm thấy nó không hề xảy ra trước đó.
14:36 K: Vâng. Kinh nghiệm qua cuốn sách ấy là hoàn toàn khác nhưng người kinh nghiệm là cái ngã cũ.
14:46 S: Cũng là cái cũ, đúng.
14:50 K: Tôi nghĩ đó là một trong các nguyên nhân.
14:53 S: Vâng, vâng.
14:54 B: Nó là loại ảo thuật khéo léo qua đó sự vật gây ra rối loạn, là kiểu được đặt vào vị trí như nó là vật cố gắng làm thay đổi. Bạn xem, nó là ảo tưởng.
15:08 K: Tôi luôn tự gạt mình bởi nói... 'Tôi sẽ thay đổi này, thành nọ', rồi nếu nó không và v.v.., v.v.. Là vậy à?

S: Bắt đầu hiểu rồi...
15:24 K: Không, không. Nhìn vào chính bạn và nói 'Là vậy à?' Bạn đọc Hinđu khoan đã - Hinđu, hay sách gì.
15:34 S: Đúng.
15:35 K: Và nói 'Vâng, nó thật làm sao tôi sẽ sống theo đó'. Nhưng cái 'tôi' sẽ sống theo đó là cái tôi cũ.
15:44 S: Đúng. Nhưng... Chúng ta gặp nhau... Tôi nghĩ mọi hệ thống, ví dụ, về trị liệu với bịnh nhân, bịnh nhân sẽ nói bác sĩ sẽ là người duy nhất người sẽ giúp hắn. Và rồi khi họ thấy rằng bác sĩ ấy...
16:03 K: ...như họ.
16:05 S: ...như họ hay sẽ không giúp họ, rồi họ định là sẽ khoẻ hơn, họ định là sẽ tốt đẹp nhưng thực tế họ không hề chạm đến vấn đề cơ bản, nó là... 'Tôi nghĩ ai đó có thể giúp tôi'. Nên rồi họ sẽ vào việc khác đa số họ vào lý thuyết khác.
16:23 K: Đạo sư khác...
16:24 S: Đạo sư khác, việc gì khác dù là đạo sư trí óc...
16:27 K: Chiều nay có một người đến đây nói về đạo sư mới hay đạo sư cũ - cũng đều là mớ cũ.
16:39 S: Ngài thực sự hiểu vấn đề sự kiện gốc rễ là niềm tin rằng điều gì có thể giúp ngài.
16:47 K: Không, không. Gốc rễ vẫn còn đó, và chúng ta tỉa cành nhánh.
16:55 B: Tôi nghĩ gốc rễ là cái chúng ta không thấy bởi chúng ta đặt nó ở vị trí của một người là phải thấy.
17:01 K: Vâng.
17:03 S: Nói cách khác đi.
17:05 B: Nó là trò ảo thuật. Chúng ta không thấy gốc rễ bởi gốc rễ được đặt ở vị trí của người kẻ tìm kiếm gốc rễ. Không biết bạn có thấy...
17:16 K: Vâng. Gốc rễ nói 'Tôi đi tìm gốc rễ'.
17:20 B: Giống như người nói 'Tôi đi tìm mắt kính' và hắn có chúng!

S: Hay như câu chuyện Sufi... 'Tôi đi tìm chìa khóa' chuyện về 'tôi đi tìm chìa khóa ở ngay đây'... Bạn biết câu chuyện? Sufi, anh chàng đến và anh ta bò dưới trụ đèn và anh ta tìm kiếm một anh đến và hỏi 'Anh làm gì đó?'. 'Tôi tìm chìa khóa'. - 'Anh mất nó đây à?'... 'Không, tôi mất đàng kia nhưng ở đây sáng hơn'. (Cười)
17:48 B: Chúng ta chiếu ánh sáng lên phần khác.
17:53 K: Vâng. Vậy nếu bạn muốn thay đổi bởi tôi không muốn sống lối ấy tôi không muốn theo ai khác bởi họ cũng như lũ cướp kia. Tôi không nhận uy quyền nào hết.
18:12 S: Vâng.
18:15 K: Uy quyền chỉ khởi lên khi tôi rối loạn.
18:18 K: Khi tôi vô trật tự.

S: Đúng vậy.
18:21 K: Vậy tôi hỏi, tôi có thể thay đổi tận gốc rễ?
18:29 B: Hãy nhìn đó bởi ngài dùng 'tôi' hình như có lộn chữ nghĩa bởi nói 'tôi'...
18:36 K: Lộn chữ nghĩa.
18:38 B: Khó khăn bởi ngài nói 'tôi sẽ thay đổi...' Chưa rõ ý chữ 'tôi'.

K: 'Tôi' là gốc rễ.
18:45 B: 'Tôi' là gốc rễ, vậy sao 'tôi' có thể thay đổi?
18:47 K: Đó là toàn bộ vấn đề.
18:49 B: Ngôn ngữ lộn xộn bởi ngài nói... 'Tôi phải thay đổi gốc rễ', nhưng tôi là gốc rễ.
18:55 K: Vâng.

B: Vậy điều gì sẽ xảy ra?
18:58 S: Điều gì sẽ xảy ra, vâng.
19:00 K: Không. Làm sao tôi không là tôi?
19:05 S: Đó là vấn đề.

B: Ý ngài vậy là sao?
19:11 S: Làm sao tôi không là tôi. Nhưng trở lại một phút. Ngài nói rằng ngài sẽ không chấp nhận uy quyền.
19:22 K: Ai là uy quyền của tôi? Ai? Họ đều nói với tôi 'Làm này, làm nọ làm kia. Đọc sách này và bạn sẽ thay đổi. Theo hệ thống này, bạn sẽ thay đổi. Đồng hóa bạn với thượng đế, bạn sẽ thay đổi. Nhưng tôi vẫn y như trước khổ sở, đớn đau rối loạn, tìm kiếm giúp đỡ và tôi chọn sự giúp đỡ phù hợp nhất.
19:53 S: Chúng ta có thể dừng đây một tí? Ngài nói gì tôi kể điều gì về tâm thần học và tôi muốn nắm điều gì ngay nếu chúng ta có thể. Có đây toàn thể lý thuyết và đạo sư nói, họ không nói, mà họ tuyên bố và có trong tâm thần học, đó là lý thuyết là nếu tôi đi cùng với uy quyền đến chỗ tôi thấy tôi mê uy quyền tôi liền thoát khỏi uy quyền. Bạn biết không?
20:19 K: Vâng. Cộng sản nói... 'Tự do đến ở cuối kỹ luật tốt. Và kỹ luật là điều tôi bảo bạn'.
20:27 B: Vâng, ở cuối nó có nền chuyên chính vô sản.
20:31 S: Đúng. Nói cách khác bằng say mê hết mình, tôi sẽ khám phá lỗi mình. Bạn muốn tôi nói gì về nó?
20:41 B: Không hiển nhiên sao?
20:43 S: Đúng. Hiển nhiên là tôi làm cùng một việc, và rồi tôi thấy thất bại của uy quyền, nhưng có một luận điểm ở đó rằng nếu tôi thấy sự kiện tôi theo uy quyền tôi liền thấy toàn thể gốc rễ.
21:01 B: Nhưng tại sao bạn phải theo uy quyền để thấy uy quyền? Đây là một trong những vấn đề. Bạn phải tự gạt mình để thấu hiểu tự gạt à? (Cười)
21:18 K: Vâng. Có thể nào con người thay đổi tận gốc rễ con người hắn? Họ đã cố thử nhiều cách, - Zen - kịp không? 10, vô số cách khác nhau để thay đổi con người thưởng hắn, phạt hắn, hứa hẹn hắn. Không gì thay đổi, hay tạo ra thay đổi diệu kỳ. Và đó là thay đổi lạ lùng.
21:57 S: Chắc vậy, vâng, vâng.
22:00 K: Vậy. Mọi người hứa, làm này, làm nọ, làm kia.
22:05 S: Đúng.
22:07 K: Và tôi, chúng ta đến và nói 'Này, tôi không muốn chấp nhận uy quyền nào'.

S: Đúng.
22:16 K: Bởi vì bạn làm lạc lối mọi người. Mọi uy quyền.
22:22 S: Uy quyền...

K: ...chính nó là vô trật tự.
22:26 S: Đúng.
22:28 K: Uy quyền có mặt bởi con người vô trật tự. Vô trật tự tạo ra chúng, không phải sáng suốt, tình thương hay điều gì hoàn toàn khác. Vô trật tự tạo ra chúng. Vậy tại sao tôi theo chúng? Dù chúng hứa hẹn, làm này đi, kỹ luật bạn theo lối này, cuối cùng bạn sẽ tự do. Tôi ném bỏ hết. Thông minh, nên tôi thấy. Không phải ném bỏ gay gắt mà ném bỏ hợp lý, tỉnh táo. Vậy tôi tiếp tục thế nào? Tôi đã có 50 năm để sống. Tôi không biết tương lai, có thể tôi sẽ tìm, nhưng tôi có 50 năm để sống đàng hoàng. Hành động đúng là gì?
23:36 S: Hành động đúng là gì để sống đàng hoàng?
23:40 K: Vậy đó. Tỉnh táo!

S: Tỉnh táo.
23:44 K: Không loạn thần kinh. Ai sẽ nói cho tôi? Cộng sản? Marx? Lenin? Mao? Giáo hoàng? Hay tu sĩ địa phương? Ai sẽ nói cho tôi? Bởi họ cũng chẳng hành động đúng đắn.
24:12 S: Chúng ta có cả nhóm người không nói rằng họ sẽ bảo ngài cả nhóm người nói... 'Hãy xem bạn theo tôi cách nào nếu bạn theo tôi, nhìn khuynh hướng bạn theo tôi...
24:27 K: Vâng, vâng.

B: Tôi hiểu thế.
24:29 S: Việc tự gạt mình. Nhìn qua tự gạt mình...
24:34 B: Đó thực sự là trò không thể bởi nếu bạn nói 'Theo tôi và tự gạt bạn đi' rồi bạn phải thành thật tự gạt, và bạn không thể thấy.
24:41 S: Đúng thế, nhưng luận điểm là nếu bạn tự gạt, bạn sẽ thấy khuynh hướng bạn tự gạt mà bạn không thấy.
24:49 B: Nhưng đó phải là uy quyền bởi không ý nghĩa gì mà nói rằng nếu tôi tự gạt tôi sẽ thấy nhờ tự gạt mình. Toàn bộ vấn đề tự gạt là nếu tôi thực sự làm đúng vậy tôi không biết tôi làm gì.

S: Đúng.
25:02 B: Vì vậy làm sao bảo đảm rằng tôi có thể thấy qua tự gạt bởi tự gạt mình?
25:07 S: Bời vì tôi sẽ chỉ bạn qua tôi sẽ không tham dự; tôi sẽ ở đây và bạn sẽ tự gạt mình và rồi bạn sẽ thấy uy quyền trong hành động cách mà bạn cần uy quyền.
25:18 K: Bạn đang nói về chữa trị nhóm...
25:20 S: Tôi đang nói về loại chữa trị tâm lý, đúng.
25:23 B: Tại sao tôi cần trải qua mọi thứ đó để thấy tự gạt mình? Bạn xem, không rõ ràng.
25:29 S: Không, không rõ. Nhưng là cách duy nhất - nói cách khác bạn quá sức cần thiết. Bạn quá sức cần tôi.

K: Tôi không cần bạn!
25:37 S: Không, nhưng hắn cần.
25:40 K: Đó thực là sai lầm.
25:42 B: Tôi chấp nhận uy quyền. Phải không?
25:45 S: Vâng, bạn cơ bản là...Đúng thế. Anh ta thực sai lầm. Anh ta ở đây anh ta thực sai lầm!

K: Nói cho hắn biết!
25:51 S: Bạn thực sai lầm. Anh ta không nghe tôi.
25:54 K: Không. Đừng để hắn lôi cuốn bạn.
26:01 S: Ý ngài, đừng chơi với sự vô lý này.
26:05 K: Tôi không thể giúp bạn.

S: Tôi không thể giúp bạn.
26:08 K: Bởi tôi như bạn.

B: Tôi sẽ đi chỗ khác buôn bán!
26:11 S: Hắn sẽ đi nơi khác.
26:13 K: Nếu mọi người nói 'Tôi không thể giúp bạn' bạn phải tự làm, nhìn vào chính mình rồi cả sự việc bắt đầu hoạt động.
26:22 S: Đúng. Nhưng cả sự việc không hoạt động như thế. Có biết bao người sẽ vui lòng gạt hắn với vài đô la.
26:29 K: Tôi biết họ đều là kẻ loạn thần kinh. Đây là người nói 'Tôi loạn thần kinh... Tôi sẽ không đến kẻ loạn thần kinh khác để thành tỉnh táo'. Tôi biết. Vậy hắn làm gì? Hắn không chấp nhận uy quyền bởi tôi đã tạo ra uy quyền, từ vô trật tự.
26:59 B: Vâng, chỉ là hy vọng ai đó biết phải làm gì.
27:02 K: Vâng.
27:03 B: Bởi cảm thấy lộn xộn này quá lớn và tôi chỉ giả sử rằng ai khác có thể nói tôi nên làm gì. Nhưng việc đó do rối loạn. Nói cách khác...
27:12 S: Vâng, vô trật tự tạo ra uy quyền...
27:15 B: Uy quyền, vâng.
27:16 K: Dĩ nhiên. Trong trường học tôi nói... 'Nếu bạn cư xử phải lẽ thì không có uy quyền'. Cư xử mà chúng ta đều đồng ý là chính xác, sạch sẽ, này nọ. Nếu bạn thực sự thấy nó bạn không có uy quyền.
27:37 S: Vâng, tôi thấy thế. Đó là điểm mấu chốt, chính vô trật tự tạo ra cần thiết uy quyền.
27:45 K: Hãy nhìn việc xảy ra ở Ấn độ. Mussolini là ví dụ hay. Xe lửa chạy tốt (cười)...
27:51 B: Nó không thực sự tạo ra cần thiết uy quyền. Nó gây cho mọi người ấn tượng rằng họ cần uy quyền để sửa sai vô trật tự cho đúng đắn hơn.

K: Đúng.
28:00 B: Bởi vì uy quyền, họ không cần nó đâu bởi nó chỉ phá hoại.
28:04 S: Đúng, đúng.
28:08 K: Vậy hãy bắt đầu chỗ này. Tôi ném bỏ hết - không bị điên. Khi vất bỏ uy quyền tôi trở nên rất tỉnh táo. Tôi bắt đầu trở nên tỉnh táo.
28:26 K: Vậy nói, tôi biết tôi loạn thần kinh; một người nói tôi biết, giờ tôi sẽ làm gì? Hành động đúng trong đời tôi là gì? Đang loạn thần kinh, có thể tìm ra? Không thể. Vậy tôi sẽ không hỏi hành động đúng là gì. Tôi sẽ nói tôi có thể làm trí tôi, trí óc khỏi loạn thần kinh, có thể không? Tôi sẽ không đến Jerusalem, sẽ không - kịp không? đến Rome, sẽ không đến bác sĩ... Đại lộ Park mới nào - không ai hết.

S: Đúng.
29:16 K: Bởi tôi đang rất nghiêm túc. Tôi hết sức nghiêm túc bởi đó là đời tôi.
29:21 S: Đúng.
29:22 B: Nhưng rồi, ngài phải thật nghiêm túc ngài nói thế mặc dù áp lực chạy trốn rất lớn...
29:27 K: Sẽ không.
29:29 S: Ngài sẽ không. Nhưng tôi nói sẽ cảm thấy vào lúc này chắc sẽ có một áp lực lớn để chạy trốn nói là nó quá lớn.

K: Không. Bạn thấy điều xảy ra...
29:40 S: Thực sự không có gì xảy ra.

B: Tại sao?
29:42 K: Khi ném bỏ uy quyền, tôi có rất nhiều năng lực.
29:45 S: Năng lực vô biên.
29:46 B: Vâng, nếu bạn ném bỏ uy quyền.
29:48 K: Bởi tôi đang tập trung để tìm kiếm.
29:51 S: Đúng thế. Đó là điều xảy ra...
29:53 K: Tôi không trông cậy ai hết.
29:55 S: Nói cách khác, rồi tôi phải... Tôi phải non nớt mở cửa 'hiện là' - mọi cái tôi có.
30:03 K: Vậy tôi sẽ làm gì?
30:05 S: Khi nào tôi non nớt mở cửa 'hiện là'?
30:07 K: Không phải mở. Con người đây, kẹt trong mọi cái này hắn sẽ làm gì? Không uy quyền; biết kỹ luật xã hội là vô đạo đức. Phải không?
30:29 S: Rồi nó tỉnh táo cao độ...
30:32 K: Không. Nói đi. Bảo tôi - bạn là bác sĩ bảo tôi phải làm gì. Tôi bỏ bạn.
30:38 S: Đúng.
30:40 K: Bởi không phải bác sĩ của tôi, bạn không có quyền.
30:43 S: Đúng.
30:44 K: Bạn không bảo tôi phải làm gì, bởi bạn rối loạn.
30:48 S: Đúng.
30:49 K: Vậy bạn không có quyền bảo tôi làm gì.
30:51 S: Đúng.
30:54 K: Vậy tôi đến như người bạn và nói... 'Hãy tìm xem. Bởi bạn nghiêm túc và tôi nghiêm túc'.
31:00 S: Đúng thế.

K: Hãy nhìn cách nào...
31:02 S: Chúng ta có thể cùng làm...
31:05 K: Không, không, cẩn thận. Tôi không cùng làm.
31:09 S: Ngài sẽ không cùng làm à?
31:11 K: Không. Chúng ta cùng tìm kiếm.
31:13 S: Cùng tìm kiếm. Phải, chúng ta không gọi nó...
31:16 K: Không, không. Cùng làm nghĩa là hợp tác.
31:20 S: Đúng.
31:22 K: Tôi không hợp tác. Tôi nói bạn như tôi. Tôi phải hợp tác với gì?
31:29 S: Ngài không muốn hợp tác tìm kiếm à?
31:31 K: Không. Bởi bạn cũng như tôi.

S: Đúng.
31:36 K: Rối loạn, đau khổ, bất hạnh, loạn thần kinh. Xin lỗi!
31:40 S: Đúng, đúng.
31:42 K: Nên nói 'Làm sao có thể hợp tác?' Chỉ có thể hợp tác trong loạn thần kinh.
31:48 S: Đúng vậy. Ý ngài chúng ta sẽ cơ bản cấu kết để tự gạt mình. Vậy chúng ta sẽ làm gì?
31:56 K: Vậy chúng ta có thể cùng tìm hiểu?
31:59 S: Đó là vấn đề rất thú vị. Có thể chứ? Làm sao có thể cùng tìm hiểu nếu đều loạn thần kinh?
32:05 K: Không. Nên tôi nói 'Nhìn... Trước hết tôi sẽ nhìn tôi loạn thần kinh lối nào'.
32:13 S: Phải. Tốt. Hãy nhìn đi.
32:16 K: Vâng, nhìn nó. Tôi loạn thần kinh lối nào? Con người đến từ New york, hay Tokyo hay Delhi, hay Moscow, hay đâu đó. Hắn nói 'Tôi biết tôi loạn thần kinh xã hội loạn thần kinh, lãnh đạo loạn thần kinh và tôi là thế giới và thế giới là tôi'. Nên tôi không thể trông cậy ai. Nhìn nó cho bạn gì, nó làm gì?
32:49 S: Nó thực sự đẩy bạn ra đàng trước.
32:54 K: Nó cho bạn cảm giác lớn lao của tính trọn vẹn.
32:59 S: Đúng. Bạn có banh trong tay, giờ thì chạy đi.
33:12 K: Giờ, tôi có thể - 'tôi' là con người... Tôi có thể nhìn vào loạn thần kinh? Có thể thấy loạn thần kinh của tôi? Loạn thần kinh là gì? Cái gì làm tôi loạn thần kinh? Mọi thứ được đặt trong tôi trong tôi, trong cảm giác cái 'tôi' đã tập hợp mọi thứ này, làm nên cái 'tôi'. Nhận thức có thể quét hết chúng?
33:46 S: Nhận thức là nó mà.
33:51 K: Dĩ nhiên.

B: Chỉ là nó à?
33:54 K: Tạm thời tôi giới hạn tới đó.
33:57 S: Đó là nhận thức. Nó sự phát triển của manh mún suy nghĩ tôi là loạn thần kinh. Tôi sẽ làm gì với nó tôi sẽ làm gì ở đây, tôi sẽ nắm nó nơi nào hay tôi sẽ làm gì đàng kia hay làm sao tôi sẽ - tôi nói 'tôi' là hình thành do sự phát triển manh mún. Phải không?
34:26 K: Dĩ nhiên. Nhưng nó cũng là vấn đề lớn lao, kịp không? Tôi có thể, nhận thức con người có thể - nó bắt đầu 5, 10 triệu năm trước với mọi thứ được đặt vào đó thế hệ này sang thế hệ khác, tiếp nối từ lúc ban đầu đến nay bạn hỏi, mọi thứ là loạn thần kinh, anh bạn mọi cái đó là tập hợp manh mún; bạn có thể mỗi lần lấy một cái và nhìn? Hay bạn có thể nắm tất cả và nhìn?
35:16 S: Vâng. Bạn có thể nắm tất cả và nhìn - đó chưa rõ. Làm sao bạn có thể nắm toàn bộ và nhìn?
35:24 B: Hình như vấn đề ngôn ngữ đó bởi ngài nói nếu bạn là nó, làm sao bạn nhìn nó?
35:33 K: Tôi sẽ chỉ bạn trong một phút - chúng ta sẽ tìm.
35:35 B: Không, nhưng ý tôi nói là khó nói rõ lắm.
35:39 K: Nói rõ - tôi biết. Chữ nghĩa, bạn biết chữ là sai, bạn thấy không?

B: Chữ là sai.
35:45 S: Bởi chữ hình thành do chính hệ thống ấy...
35:48 B: Vậy chúng ta không nên dùng chữ quá cứng nhắc.
35:50 K: Quá cứng nhắc, dĩ nhiên.
35:52 B: Chúng ta có thể nói chữ được dùng linh động?
35:54 S: Đúng. Giờ đó là vấn đề hay...
35:56 K: Không - chữ không phải vật.
35:58 S: Đúng thế. Chữ không phải vật nhưng chữ chỉ vào điều gì lớn hơn nó nhiều.
36:03 K: Không. Chữ không phải vật. Nó có thể là vật lớn hay vật nhỏ nhưng chữ không phải nó.

S: Không phải nó.
36:10 B: Không, nhưng chúng ta dùng chữ và vấn đề là làm sao hiểu chúng. Ngài xem cách nào đó chúng gợi ý...
36:16 K: ...vật cản trở và - đúng.
36:18 B: ...cách nào đó gợi ý về điều chúng ta nói... Dường như một vấn đề với chữ nghĩa là chúng ta dùng chúng dùng cho ý nghĩa gì rất cố định, như nói...
36:28 K: ...đây là cái ghế.
36:29 B: ...đây đúng là cái ghế. Nhận thức là vậy đó. Tôi loạn thần kinh, nên tôi dùng nó cứng nhắc.
36:38 K: Nó chuyển động, linh hoạt...nó rất là...
36:41 B: Nó di động và thay đổi, nên ngài không thể nói chính xác tôi có loạn thần kinh hay không.
36:46 K: Nó luôn trong dòng chảy.
36:48 S: Nhưng anh ta nói điều gì lớn hơn là sự kiện rằng chính việc chúng ta tìm kiếm... Tôi nói, chúng ta dùng chữ như vật gì là chính chuyển động chúng ta tìm kiếm. Đó là nhận thức.
37:06 K: Đúng đó. Bạn có thể nói lại lần nữa?
37:09 S: Vâng. Chính hành động của chữ được thấy như vật gì bởi nhận thức chính chuyển động ấy là vật chúng ta tìm kiếm.
37:21 K: Dĩ nhiên, vâng.

B: Vâng.
37:23 K: Giờ, bạn có thể nhìn nó không chữ? Có thể không? Chữ không phải sự vật. Chữ là ý niệm. Và như con người, tôi nhận ra tôi loạn thần kinh, loạn thần kinh trong nghĩa, tôi tin, tôi sống bằng kết luận, ký ức là tiến trình loạn thần kinh. Vào chữ, hình ảnh, thực tế. Tôi tin!
38:05 S: Đó là cách bạn sống.
38:08 K: Niềm tin tôi rất thực, nó có thể ảo... - mọi tin tưởng đều ảo nhưng bởi tôi tin quá mạnh chúng thực với tôi.
38:18 S: Đúng. Chúng rất thực với ngài.
38:22 K: Rất. Vậy có thể nhìn vào bản chất của niềm tin, cách nó khởi - nhìn nó?
38:32 S: Nhìn vào cách tôi sống trên đời trong đó tôi bị bẫy bởi niềm tin vào chữ nghĩa là vật. Nhìn chuyển động ấy.
38:41 K: Đừng mở rộng thế. Tôi hiểu. Chỉ nhìn... Bạn có niềm tin, phải không?

S: Ồ, vâng.
38:46 K: Nhìn nó. Bạn có thể nhìn nó?
38:51 S: Tôi đã thấy, sáng nay chúng ta nói về sự kiện rằng niềm tin là bác sĩ - chữ, vật.
38:57 K: Đừng mở rộng. Bạn có thể nhìn sự kiện bạn có niềm tin? Dù là gì, thượng đế... Quốc gia là quan trọng nhất, hay gì đó.
39:13 S: Đúng.
39:14 K: Marx là thượng đế mới, hay Mao, v.v..
39:23 S: Nhưng tôi tin đó là thật.
39:26 K: Không, không. Bạn có thể nhìn niềm tin?
39:32 S: Như niềm tin và không như sự kiện.
39:36 K: À, không. Nó là thực tại với bạn khi bạn tin. Đến với người Cơ đốc, Hinđu, hay theo Marx...
39:44 S: Đúng. Nhưng làm sao tôi nhìn nó nếu tôi thực sự tin nó? Nói cách khác, nhìn. Tôi nói có thượng đế!
39:51 K: Đúng.
39:53 S: Giờ ngài bảo tôi nhìn niềm tin vào thượng đế.
39:58 K: Tại sao bạn tin? Ai yêu cầu bạn tin? Cần thiết thượng đế là gì? Không phải tôi vô thần - tôi hỏi bạn.
40:06 S: Tôi biết đó. Thượng đế ở đó với tôi, nếu tôi tin.
40:09 K: Vậy không còn tìm kiếm, bạn đã dừng lại. Bạn đã khoá mình lại. Bạn đã đóng cửa.
40:14 S: Đúng vậy. Vậy làm sao chúng ta được ngài xem, chúng ta có niềm tin thế.
40:22 K: Hỏi hắn.

B: Gì nào?
40:23 K: Bạn đã cố hàng 100 lần chỉ ra cho ai có niềm tin quá mạnh hắn nói 'Bạn nói về cái gì? Đó là thực tại'.
40:32 B: Vâng. Đó là việc làm sao chữ thành thực tại. Chúng ta có thể tìm?
40:38 S: Làm sao có thể hiểu? Tôi nghĩ chúng ta có gánh nặng niềm tin vô thức thực sự không lay chuyển như niềm tin vào cái 'tôi'.
40:48 K: Hắn đang hỏi vấn đề khác.
40:51 B: Làm sao ý nghĩ hay chữ thành cảm giác thực tại...
40:56 K: Tại sao chữ trở thành thực tại?
40:59 B: Tôi nghĩ câu hỏi sâu hơn là làm sao trí óc xếp đặt cảm giác thực tại. Nếu tôi nhìn vật tôi có thể nghĩ chúng là thực, đôi khi sai lầm, đó là ảo tưởng nhưng khi đến ngay cả với vật mà bạn có thể nói một chữ và nó như thực khi bạn diễn tả nó cách ấy. Và vì vậy cách nào đó chữ xếp đặt trong não cấu trúc của thực tại. Rồi mọi vật được dựa vào cấu trúc thực tại ấy.
41:29 S: Làm sao tôi tìm hiểu nó?
41:32 K: Cái gì tạo ra thực tại ấy? Bạn nói rằng mọi vật mà suy nghĩ tạo ra là thực tại, trừ thiên nhiên?
41:51 B: Ý nghĩ không tạo ra tự nhiên.

K: Dĩ nhiên, không.
41:53 B: Nhưng ý tôi... Không thể nói ý nghĩ có thể mô tả tự nhiên?
41:57 K: Vâng, suy nghĩ có thể diễn tả tự nhiên - thơ ca, v.v..
42:00 B: Và cũng đo lường nó.
42:02 K: Tưởng tượng - mọi thứ. Có thể nói, ý nghĩ cái gì nó xếp đặt lại, là thực tại? Cái ghế, cái bàn cả ánh sáng điện kia; Nó không tạo ra tự nhiên, nhưng có thể diễn tả.
42:24 B: Và cũng làm lý thuyết về nó.
42:26 K: Làm lý thuyết và mọi thứ. Và cũng, ảo tưởng rằng nó tạo ra thực tại.
42:35 S: Đúng.
42:37 B: Nhưng không phải rộng ra cấu trúc của thực tại có vị trí? bởi vì, nếu tôi thấy cái bàn là thực dù là não đã xây nên thế, nó đúng. Nhưng ở mức độ khác chúng ta xây lên thực tại không có. Chúng ta có thể thấy nó đôi khi trong bóng mờ đêm đen xây lên thực tại không có ở đó.
43:00 K: Sợ hãi rằng có một người ở đó.
43:02 B: Vâng. Cũng như mọi trò lừa và ảo tưởng có thể bởi ảo thuật gia, v.v.. Nhưng rồi đi xa hơn và chúng ta nói về tinh thần chúng ta xây dựng thực tại tâm lý...
43:14 K: Đến chỗ đó.
43:16 B: ...hình như rất là thực, rất mạnh. Nhưng dường như vấn đề là cái gì suy nghĩ làm để cho cảm giác thực tại, để dựng lên thực tại?
43:29 K: Suy nghĩ làm gì, gây ra, tạo ra thực tại ấy?
43:35 S: Vâng. Như khi bạn nói với ai tin thượng đế họ nói với bạn đó là thực rằng nó thực sự đó, không phải dựng lên. Và nếu bạn nói với ai thực sự tin vào cái ngã họ tôi đã nói với nhiều người và bạn đã nói với các nhà phân tâm trị liệu, họ nói ngã là thực nó hiện hữu, nó là một vật. Có lần bạn nghe nói, nhà phân tâm trị liệu nói với Krishnaji, 'Chúng ta biết có bản ngã'... 'Chúng ta có lý thuyết - nó có'.
44:08 B: À, không chỉ vậy, tôi nghĩ mọi người cảm thấy thực tại điều xảy ra là ảo tưởng dựng lên rất nhanh; hễ bạn dựng lên thực tại, mọi loại sự kiện dựa vào nó như là chúng đến từ thực tại ấy nó dựng lên cấu trúc bao la vầng mây quanh nó để bảo vệ.
44:26 S: Vậy làm sao tôi tìm ra cơ chế tạo thực tại của mình?
44:29 K: Khoan. Chúng ta còn 5 phút nữa. Đến đó đi. Làm gì đây?

S: Chúng ta di chuyển. Nó di chuyển.
44:40 K: Làm gì nào? Chúng ta nói không uy quyền, không ai có thể bảo ai... 'Đây là việc đúng nên làm'. Chúng ta cố tìm ra hành động đúng là gì trong đời. Tôi chỉ có thể tìm ra nó nếu không có vô trật tự trong tôi. 'Tôi' là vô trật tự.
45:07 S: Đúng. Đúng vậy.
45:10 K: Dù cái 'tôi' thực thế nào, nó là gốc vô trật tự.
45:14 S: Đúng.
45:16 K: Bởi vì nó phân chia, chia rẻ... - tôi và anh và chúng ta và họ xứ tôi, thượng đế tôi - tôi. Giờ, chúng ta hỏi... Với nhận thức... Nhận thức có thể ý thức chính nó? Biết như ý nghĩ suy nghĩ.
45:50 B: Suy nghĩ về chính nó?
45:51 K: Ý nghĩ có thể... Nói đơn giản, Ý nghĩ có thể ý thức chuyển động của nó?
46:00 B: Vâng.

S: Đó là vấn đề.
46:01 B: Đó là vấn đề. Chúng ta có thể nói tự xem xét về ý nghĩ... Ý nghĩ hiểu cấu trúc và chuyển động của nó.
46:09 S: Chuyển động của nó. Nhưng ý nghĩ có ý thức chính nó? Hay điều gì khác?

K: Thử đi! Thử đi!
46:16 S: Thử đi.

K: Làm ngay đi, bạn còn 4 phút! Làm ngay đi. Xem bạn có thể ý thức bạn - không phải bạn xem ý nghĩ có thể ý thức chính nó. Về chuyển động của nó.
47:00 S: Nó dừng.
47:03 K: Vậy nghĩa là gì?
47:06 S: Nghĩa là nó nói, nó dừng, nó không thể là rằng với quan sát ý nghĩ, ý nghĩ dừng lại.
47:20 K: Không - đừng nói cách ấy.

S: Ngài nói thế nào?
47:25 K: Nó trải qua thay đổi tận gốc.
47:30 B: Vậy chữ ý nghĩ không phải vật cứng nhắc.
47:33 K: Không.

S: Chữ ý nghĩ...
47:35 B: ...không là vật chết. Mà có thể thay đổi, phải không?
47:38 K: Đúng.

B: Khi nhận thức.
47:43 K: Bạn nói với tôi, các nhà khoa học nói với tôi, chính trong quan sát qua kinh hiển vi, vật trải qua thay đổi.
47:51 B: Trong thuyết lượng tử vật là không thể xác định rời với hành động quan sát.
47:58 S: Nó thực với bịnh nhân trong phân tâm học. Ở với bịnh nhân, họ tự động thay đổi.
48:03 K: Quên bịnh nhân đi, bạn là bịnh nhân!
48:05 S: Tôi là bịnh nhân. Nó thay đổi.
48:08 K: Không, không.
48:12 S: Nó dừng lại.
48:13 K: Điều gì xảy ra khi ý nghĩ ý thức chính nó? Đây là một điều hết sức lạ lùng.
48:33 B: Vâng.
48:37 K: Tức là, người làm có thể ý thức hành động hắn? Tôi có thể dời cái bình đây lại kia tôi có thể ý thức nó - dời?
48:58 S: Vâng.
48:59 K: Về vật lý tôi có thể. Khá đơn giản. Tôi đưa cánh tay ra, v.v..
49:04 S: Vâng.
49:05 K: Nhưng có chăng ý thức về ý nghĩ nói vâng, ý nghĩ ý thức chính nó chuyển động, hoạt động, cấu trúc của nó bản chất nó, nó tạo ra cái gì nó đã làm gì trên đời này, đau khổ mọi thứ?
49:27 S: Có chăng ý thức về việc làm của não? Để tôi hỏi ngài gì chứ? Tại sao ngài nghĩ ngài có thể ý thức...
49:44 K: Thời gian.
49:46 S: Tôi muốn dành vấn đề này lại ngày mai.