Krishnamurti Subtitles home


BR76CTM4 - Trong Cô Đơn Bạn Có Thể Hoàn Toàn An Toàn
Buổi Thảo Luận thứ tư với Bohm và Shainberg
Brockwood Park, Anh Quốc
19 tháng Năm 1976



0:09 K: Tôi không nghĩ hôm qua chúng ta đã trả lời câu hỏi tại sao con người sống lối họ đang sống. Tôi không nghĩ chúng ta đã tìm hiểu đủ sâu. Chúng ta trả lời chưa?
0:29 S: Chúng ta đến chỗ... chúng ta chưa hề trả lời. Tôi bỏ lại cảm giác...
0:35 K: Không, tối qua tôi đã suy nghĩ về nó ý tôi đúng hơn là sáng nay và tôi chợt nảy ra là chúng ta chưa trả lời xong. Chúng ta tìm hiểu 'Ý nghĩ có thể quan sát chính nó'?
0:48 S: Đúng.

B: Vâng.
0:51 K: Nhưng tôi nghĩ chúng ta phải trả lời.
0:54 B: Nhưng tôi nghĩ điều chúng ta đã nói là đang trả lời. Nó liên quan đến trả lời.
1:00 K: Vâng, liên quan. Nhưng không đầy đủ.
1:02 B: Vâng.
1:05 S: Không, không đầy đủ, chưa nắm được vấn đề tại sao con người sống lối ấy và tại sao họ không thay đổi? Tại sao, biết là, họ không thay đổi.
1:16 K: Vâng. Chúng ta có thể tìm hiểu đôi chút trước khi tiếp tục...
1:24 S: À, trả lời ngay cho vấn đề này là họ thích nó, nó cung cấp chúng ta gần như chống nó và hơi bị kéo đi...
1:34 K: Tôi nghĩ nó sâu hơn thế, phải không? Bởi cái dính trong đó... ...về kinh tế, nếu bạn nếu bạn thực sự chuyển hóa qui định mình lối bạn sống về kinh tế bạn có lẽ thấy mình trong tình thế rất khó khăn.

S: Đúng.
2:03 K: Và cũng, nó ngược lại thói thường. Hoàn toàn ngược lại thường tình.
2:11 B: Ngài nói nó có thể dẫn đến bất an khách quan nào đó?
2:15 K: Bất an khách quan.
2:17 B: Không chỉ là vấn đề tưởng tượng.
2:18 K: Không, bất an thực.
2:21 B: Bởi rất nhiều việc chúng ta bàn hôm qua là ảo tưởng về an toàn và không an toàn. nhưng thêm vào đó có vài cái thực...
2:28 K: ...bất an thực.

B: ...bất an.
2:32 K: Và cả, không hàm ý rằng bạn phải đứng một mình?
2:40 S: Rõ ràng...bạn ở vào cái mới... Bạn ở trong tình thế hoàn toàn khác bởi vì bạn không...
2:49 K: Như, hoàn toàn... - không phải cô lập - ngoài dòng chảy. Và nghĩa là bạn phải một mình một mình về tâm lý và xem con người có thể đứng như thế.
3:11 S: Chắc chắn cái kia thì hoàn toàn cùng nhau.
3:14 K: Đó là bản năng bầy đoàn, cái mà mọi nhà độc tài dùng và cũng mọi vật là cùng nhau đoàn kết lại, không một mình.
3:27 S: Giống như họ, như họ... Đều dựa trên tranh đua cách nào đó, tôi hơn bạn...
3:36 K: Dĩ nhiên, dĩ nhiên. Các thế vận hội đều vậy.
3:39 B: À, chưa rõ bởi vì nhưng nghĩa nào đó chúng ta cùng nhau nhưng không trong nghĩa...

K: Dĩ nhiên.
3:46 B: Xã hội, hình như, cho chúng ta vài nghĩa sai lầm về cùng nhau mà thực sự là manh mún.
3:53 K: Vâng, đúng vậy.
3:54 B: Nhưng được gọi là cùng nhau. Tạm thời nó cho bạn cảm giác vậy.
4:00 K: Vậy bạn nói, một trong các lý do chính mà con người không muốn chuyển hóa họ tận gốc là thực sự họ sợ rằng không thuộc về một nhóm một đoàn, điều gì xác định mà nó hàm ý hoàn toàn đứng một mình? Và tôi nghĩ bạn chỉ có thể hợp tác từ một mình không phải quay trở lại.
4:33 S: Chắc chắn, theo kinh nghiệm, mọi người không thích khác nhau, chúng ta biết, và theo kinh nghiệm họ...
4:44 K: Chắc bạn phải xem trên TV... Thanh niên Trung quốc tập luyện, Nga tất cả bọn người hầu phương đông đều tập luyện, tập luyện, không hề một mình.
5:01 S: Vâng.

B: Vâng.
5:04 K: Có lần tôi nói với một anh FBI. Anh ta đến thăm tôi và nói... 'Tại sao ngài luôn luôn đi một mình? Tại sao ngài quá cô đơn? Tôi thấy ngài một mình đi trên đồi...tại sao?' Kịp không? Hắn nghĩ, vậy là quá buồn phiền.
5:30 B: Tôi nghĩ, các nhà nhân loại học tìm ra ở loài người rất sơ khai cảm giác tuỳ thuộc vào bộ lạc cũng rất mạnh. Họ cảm thấy mất hết toàn bộ cấu trúc tâm lý họ lệ thuộc vào ở trong bộ lạc.
5:45 K: Và tôi nghĩ, đó là một trong những lý do chúng ta không muốn chúng ta sợ hãi! Tóm lại, bám vào cái khổ mà bạn đã biết hơn là bước vào loại khổ khác mà bạn không biết.
6:02 S: Đúng vậy. Nhưng có cả bộ khung hành động/phản ứng. Tức là, ở với người khác...

K: ...bạn an toàn.
6:13 S: ...bạn an toàn. Và bạn ngay cả đi xa hơn, có hành động hầu như bạn có thể nói ở với người khác là một phần của luôn luôn sống từ... 'bạn là vầy, tôi so sánh tôi với bạn và vì vậy tôi cùng với bạn', phần nào như ý nghĩ sau đó. Bạn biết ý tôi? Đó là một phần của vòng tròn.
6:41 B: Ngay cả nếu bạn bỏ so sánh tôi nghĩ có điều gì sâu hơn trong nghĩa mọi người cảm thấy cùng nhau này, cảm giác tuỳ thuộc vào nhóm, mặc dù họ không so sánh họ chỉ cảm thấy an toàn, họ sẽ được chăm nom như người mẹ có thể chăm lo cho bạn bạn phần nào được ủng hộ, cơ bản sẽ tốt đẹp bởi nhóm rộng lớn, khôn ngoan biết nên làm gì. Tôi nghĩ có cảm nhận như thế, khá sâu. Nhà thờ có thể cho cảm nhận ấy.
7:16 K: Vâng. Bạn thấy ảnh những con thú kia? Chúng luôn trong đàn.
7:25 S: Trừ sư tử trên núi. Bạn có đọc về sư tử chưa? Đã có vài nghiên cứu do Shaller, ông ta chỉ ra rằng sư tử luôn luôn, trong đàn luôn có một con đi một mình.
7:40 K: Vâng...

S: Ngài đã đọc nó?
7:42 K: Tôi đã nghe về nó.

B: Tuy nhiên, mèo không...
7:46 K: Cảm giác một mình rất lớn... - có rất nhiều trong nó. Không chỉ - tôi nói, không phải cô lập.
7:58 S: Đúng.
8:00 B: Nhưng, tôi hỏi, mọi người tìm kiếm cảm giác ấy từ nhóm bạn có vài ủng hộ từ cả nhóm.

K: Dĩ nhiên.
8:09 B: Giờ thì, không thể thảo luận về một mình sao? trong ấy bạn có an toàn gì? Mọi người tìm kiếm trong nhóm một loại an toàn hình như, thực sự nó chỉ khởi lên khi một mình.
8:24 K: Vâng, đúng vậy. Một mình, bạn có thể hết sức an toàn.
8:28 B: Không biết chúng ta có thể bàn nó, bởi hình như có ảo tưởng ở đó mọi người cho rằng bạn có thể thấy bạn nên có cảm giác an toàn.

K: Đúng.
8:38 B: Và họ tìm kiếm nó trong đoàn nhóm, nhóm là đại diện cho điều gì chung.
8:44 K: Nhóm không phải toàn thể.
8:46 B: Không phải, nhưng chúng ta nghĩ thế.
8:48 K: Dĩ nhiên.
8:49 B: Trẻ nhỏ nghĩ bộ lạc là cả thế giới.
8:52 K: Ý tôi, con người khi hắn sống lối ấy nếu hắn tự thay đổi, hắn thành cô đơn, hắn một mình. cô đơn ấy không phải cô lập và vì vậy nó là hình thức thông minh tối cao.
9:16 B: Vâng, nhưng ngài có thể đi sâu hơn chút về nó không là cô lập bởi thoạt nhìn khi ngài nói cô đơn cảm giác tôi ở đây, hoàn toàn tách biệt. Phải không?
9:25 K: Không tách biệt, không.

B: Đó có lẽ...
9:28 S: Ngài nghĩ sao, phải là ai đó kinh nghiệm? Có một phần là hình như mọi người bị hút họ phải ở cùng nhau, họ phải giống người khác. Cái gì thay đổi nó? Đó là vấn đề. Cái gì thay đổi ai đó ra khỏi nó? và kế đến, tại sao ai đó phải thay đổi khỏi nó? Và thứ ba là, người như thế kinh nghiệm gì khi họ một mình? Họ kinh nghiệm cô lập.
10:04 K: Tôi nghĩ chúng ta đã quan tâm nó khá toàn diện hôm trước. Rốt lại, khi bạn nhận ra tình trạng khủng khiếp của thế giới và chính bạn - vô trật tự, rối loạn, đau khổ và mọi thứ khác, và khi bạn nói phải có thay đổi hoàn toàn chuyển hóa hoàn toàn, bạn đã bắt đầu bước ra khỏi đó.
10:35 S: Đúng. Nhưng ở đây, hắn ở chung, cùng nhau.
10:44 K: Không. Ở cùng nhau, thực sự nghĩa là gì?
10:47 S: Ý tôi là ở trong nhóm.

K: Vâng, thực sự nghĩa là gì?
10:51 S: Ở cùng nhau là khác với phải là...
10:54 K: Không. Đồng hóa mình với nhóm, và ở cùng với nhóm. nghĩa là gì? Có gì dính trong đó?
11:03 S: Đúng thế, cái gì dính trong đó. Tôi nghĩ một trong những điều dính trong đó là điều tôi đã nói rồi. Nó dựng lên so sánh.
11:11 K: Không, không, ngoài mọi thứ cạn cợt ấy cái gì dính trong đó? Nhóm là tôi. Tôi là nhóm.
11:21 K: Vậy thì... Nó như hợp tác với chính tôi.
11:27 B: Tôi nghĩ ngài có thể nói như... Descartes nói 'Tôi suy nghĩ, vậy tôi đây'. Nghĩa là tôi suy nghĩ hàm ý tôi có đó. 'Tôi ở trong nhóm, vậy tôi đây'. Đó gần như nếu không ở trong nhóm, tôi ở đâu?
11:38 K: Vâng.

B: Nói cách khác... Tôi không sống gì hết. Đó thực sự là qui định của bộ lạc nguyên thuỷ, cho hầu hết thành viên. Vậy có điều gì sâu ở đó bởi tôi thấy hiện diện của tôi cuộc sống tâm lý tôi hàm ý trước tiên là ở trong nhóm. Nhóm làm nên tôi. Mọi điều về tôi đến từ đoàn nhóm. Bạn thấy không? Tôi nói 'Tôi không gì khác hơn nhóm.'
12:08 K: Vâng, rất đúng. Thực tế tôi là nhóm.
12:10 S: Đúng.
12:11 B: Vì vậy, nếu tôi ra ngoài nhóm tôi cảm thấy mọi việc sụp đổ. Đó hình như còn sâu hơn vấn đề tranh đua ai là thủ lĩnh, hay ai là sâu bọ hay...
12:24 S: Đúng.

B: Đó là việc thứ yếu.
12:27 S: Trừ ra tôi không thực sự nói rằng nó quá quan trọng khi tôi nói rằng chính hành động điều mà tôi cố nắm là vài kinh nghiệm trong từng khoảnh khắc về ở trong đoàn nhóm, là bận rộn.
12:41 B: Tôi có thể nói việc nổi bật hơn là điều xảy ra khi một người bị tách khỏi nhóm và hắn cảm thấy lạc lỏng. Nói cách khác, cả mớ ấy có vẻ không quan trọng bởi hắn không biết mình ở đâu.
12:52 S: Đúng. Hắn không biết... hắn không có hướng đi.
12:56 B: Về cuộc sống hay điều gì.

S: Đúng.
13:01 B: Và vì vậy, hình phạt lớn nhất mà nhóm có thể làm là đuổi hắn đi.
13:07 K: Vâng, họ thường làm thế.

S: Ồ, vâng.
13:09 K: Nhìn những gì xảy ra ở Nga, khi có người biệt giáo hắn bị lưu đày.

S: Đúng, đúng.
13:15 K: Solzhenitsyn và Sakharov và những người chống lại nhóm.
13:20 S: Đúng, đúng.
13:22 B: Bởi lưu đày như thế gần như cướp hắn cuộc sống gần giống như giết hắn, bạn xem.
13:27 K: Dĩ nhiên. Tôi nghĩ chỗ đó là, sợ hãi ở một mình một mình được diễn dịch thành cô lập mọi thứ.
13:43 B: Chúng ta có thể nói từ toàn thể? Sai lầm toàn thể.
13:46 K: Vâng, từ toàn thể.
13:49 B: Hình như ngài hàm ý rằng nếu thực sự một mình đúng nghĩa một mình, ngài không cô lập với toàn thể.
13:54 K: Thực là không - trái lại!

S: Ông ta nói thế.
13:58 B: Ông ta nói vậy, nhưng ý tôi vậy chúng ta phải thoát khỏi cái toàn thể sai lầm trước.
14:03 S: Đồng hóa sai lầm...

B: Với đoàn nhóm.
14:05 S: ...đồng hóa với nhóm.
14:07 B: Đồng hóa với nhóm như toàn thể, bạn thấy đó. Đối đãi với nhóm như nó là chỗ dựa chung cho cuộc sống, hay gì gì.
14:15 S: Đúng. Còn có điều gì hơn thế. Điều đã được nói là... Khi sự đồng hóa địa phương ấy rằng tôi là nhóm, 'tôi' ấy an toàn giả rớt xuống, bạn liền mở cửa đến sự tham dự vào...

B: Điều gì đó.
14:35 K: Không, không có vấn đề tham dự... - bạn là toàn thể.
14:38 S: Bạn là nó.
14:40 B: Tôi có thể nhớ lại thời bé tôi cảm thấy tôi ở trong thành phố tôi thấy nó như cả vũ trụ rồi tôi nghe về thành phố khác hơn nó hình như hầu như vượt cả vũ trụ và có vẻ phải có giới hạn sau cùng của mọi thực tại. Nên ý niệm về vượt khỏi nó chắc không xảy ra với tôi. Và tôi nghĩ đó là cách đoàn nhóm được đối đãi. Chúng ta mơ hồ biết nó không thế nhưng trong cảm giác bạn có nó như đứa trẻ con.
15:09 K: Vậy thì, là con người yêu thương hay bám giữ đau khổ riêng rối loạn, và mọi thứ bởi họ không biết gì khác?
15:30 K: Cái biết an toàn hơn cái không biết.
15:33 S: Đúng. Cái biết... vâng.
15:39 K: Giờ thì, cô đơn hàm ý, phải không bước ra khỏi dòng chảy.
15:48 S: Khỏi cái biết.
15:50 K: Bước ra khỏi dòng chảy đó quá rối loạn, vô trật tự, đau khổ thất vọng, hy vọng, thống khổ, mọi thứ... - ra khỏi hết.
16:00 S: Đúng.
16:04 K: Và nếu bạn muốn tìm hiểu nó sâu hơn một mình hàm ý, phải không không mang theo gánh nặng truyền thống gì cả.
16:21 B: Truyền thống là nhóm đó.
16:23 K: Nhóm. Truyền thống cũng là kiến thức.
16:26 B: Kiến thức, mà nó cơ bản đến từ đoàn nhóm. Kiến thức cơ bản là tích luỹ.

K: Tích luỹ.
16:31 B: Nó do mọi người tích luỹ.
16:37 K: Vậy một mình hàm ý tự do hoàn toàn. Và khi có tự do bao la ấy, nó là vũ trụ.
16:51 B: Có thể tìm hiểu sâu hơn không, bởi với người chưa thấy thế, nó không có vẻ hiển nhiên.
17:00 S: Nó không có vẻ hiển nhiên - tôi nghĩ, David đúng đó. Với người, đa số người, tôi nghĩ và tôi vừa thử nghiệm nó rằng ý niệm, hay ngay cả cảm nhận sâu rằng bạn là vũ trụ rằng bạn không cần phải làm gì, nó hình như...
17:25 K: À, đó là điều nguy hiểm nhất. Nói điều đó là nguy hiểm nhất. Làm sao có thể nói bạn là vũ trụ khi bạn quá sức rối loạn? Khi bạn bất hạnh, khổ sở lo âu, ghen ghét, ganh tị, mọi thứ - làm sao bạn có thể nói mình là vũ trụ? Vũ trụ hàm ý trật tự hoàn toàn.
17:56 B: Vâng, vũ trụ tiếng Hy lạp nghĩa là trật tự.
17:58 K: Trật tự, dĩ nhiên.

B: Và rối loạn là ngược lại.
18:01 K: Vâng.

S: Nhưng tôi...
18:03 K: Không, nghe này, vũ trụ, nghĩa là trật tự.
18:08 S: Đúng.

B: Và rối loạn là cái chúng ta có.
18:11 K: Rối loạn là cái chúng ta sống.

S: Đúng thế.
18:14 K: Làm sao có thể nghĩ tôi có trật tự vũ trụ bên trong? Đó là trò cũ hay ho của trí óc nói... 'Vô trật tự đó, nhưng bên trong bạn có trật tự hoàn hảo, anh bạn'. Đó là ảo tưởng. Nó là quan niệm mà suy nghĩ nặn ra và nó cho tôi hy vọng nào đó và vì vậy nó là ảo tưởng, không thực tế. Điều thực tế là rối loạn.
18:54 S: Đúng.
18:56 K: Rối loạn. Và tôi có thể tưởng tượng, vẽ ra vũ trụ.
19:04 S: Đúng.
19:06 K: Nhưng cũng là ảo tưởng. Nên tôi phải bắt đầu với tôi hiện là.
19:14 S: Đúng.

K: Tức là tôi đang rối loạn.
19:19 S: Tôi thuộc về nhóm.

K: Rối loạn - rối loạn là nhóm.
19:23 S: Đúng.
19:24 K: Họ có lãnh đạo chính trị, tôn giáo - kịp không? toàn bộ sự việc là rối loạn. Vậy ra khỏi đó vào vũ trụ là trật tự hoàn toàn, tức là không phải tôi cô đơn, có trật tự hoàn toàn mà không liên quan đến vô trật tự, rối loạn. Là một mình.
19:52 B: Vâng, có thể tìm hiểu nó? Giả sử vài người làm thế... trong trạng thái ấy, bước vào vũ trụ vào trật tự, ra khỏi rối loạn của xã hội.
20:02 K: Đúng thế.

B: Rồi thì, họ đều một mình?
20:05 K: Không, dĩ nhiên.

B: Tôi muốn hiểu rõ hơn.
20:10 K: Không, họ không thấy một mình ở đó. Chỉ có trật tự.
20:15 B: Có những người khác nhau?
20:18 K: Bạn nói, giả sử - không, tôi không thể giả sử. 3 chúng ta trong vũ trụ, chỉ có vũ trụ không có bạn, Dr. Bohm, Dr. Shainberg và tôi.
20:33 B: Vậy, chúng ta vẫn một mình.

K: Trật tự là một mình!
20:37 B: Vâng, tôi tìm chữ 'một mình' trong từ điển cơ bản là 'toàn thể'.

K: Toàn thể, vâng, vâng.
20:44 B: Nói cách khác, đó là không manh mún.
20:46 K: Vì vậy không có 3; và đó là tuyệt vời.
20:54 S: Nhưng bạn nhảy khỏi đó. Chúng ta có rối loạn và lộn xộn. Chúng ta có nó.
21:00 K: Nên, như đã nói, rời bỏ nó nhiều người sợ hãi tức là có trật tự hoàn toàn. Một mình, như anh chỉ ra - toàn thể. Vì vậy không có manh mún khi có vũ trụ.
21:19 S: Đúng. Nhưng đa số người đang lộn xộn và rối loạn. Họ biết vậy đó.
21:25 K: Vậy, đi nào. Làm sao bạn ra khỏi đó? Đó là toàn bộ vấn đề.
21:30 S: Đó là vấn đề. Chúng ta đây, rối loạn và lộn xộn chúng ta không ở đàng kia.
21:36 K: Không, bởi vì bạn có thể sợ nó.
21:39 S: Có thể sợ hãi nó.
21:41 K: Sợ hãi ý niệm ở một mình.
21:44 S: Làm sao bạn có thể sợ ý niệm?
21:45 B: Dễ thôi.
21:47 K: Bạn không sợ ngày mai sao? Đó là ý niệm.
21:50 S: Phải. Nó là ý niệm.
21:52 K: Họ sợ hãi ý niệm mà họ vẽ vời ra nói 'trời ơi tôi một mình nghĩa là tôi không có ai để nương tựa'.
22:04 S: Đúng, nhưng đó là ý niệm.
22:06 B: À, đi chậm thôi bởi vì cũng...
22:08 S: Vâng, việc này rất quan trọng.
22:10 B: Chúng ta đã nói rộng ra rằng thực sự là bạn không còn được xã hội ủng hộ... Bạn có nguy hiểm thực sự nào đó bởi bạn rời khỏi mạng lưới xã hội.
22:22 K: Vâng. Nếu bạn là Tin lành ở xứ Cơ đốc giáo là trở nên rất khó khăn.
22:29 S: Tôi nghĩ chúng ta rối loạn. Tôi thực sự vậy, bởi nếu chúng ta rối loạn, nếu lộn xộn...
22:37 K: Không. Không 'nếu', là nó.
22:40 S: Là nó, phải - đồng ý với ngài. Giờ thì chúng ta lộn xộn và rối loạn chúng ta có vậy. Nếu bạn có ý niệm về một mình khi đang rối loạn và lộn xộn đó chỉ là ý niệm khác, ý nghĩ khác phần khác của lộn xộn.

K: Vâng, vậy thôi.
22:57 S: Phải vậy không?

K: Đúng thế.
22:58 S: Phải. Chúng ta có vậy; lộn xộn và rối loạn.
23:02 B: Khoan. Tôi thấy... Xem vấn đề ngôn ngữ bởi khi ngài dùng chữ 'toàn thể', nó đóng lại.
23:08 S: Phải. Được rồi.
23:10 B: Hôm qua chúng ta nói ngôn ngữ phải dùng khá thoáng, có lẽ một ít chất thơ và nếu ngài dùng chữ 'toàn thể', ngài nên xem lại.
23:21 S: Được rồi. Nhưng chúng ta có nó. Chúng ta rối loạn.

B: Chúng ta rối loạn.
23:25 S: Phải. Chúng ta có vậy. Cái gì tôi có ý niệm, nói xem ý niệm là gì đa số người...ví dụ, không ý thức không muốn, không tin vào không biết gì về 'toàn thể'.
23:48 K: Tôi không nói về nó. Chúng ta không nói về nó.
23:51 S: Đúng, chúng ta không có nó.

K: Không.
23:53 S: Mọi cái chúng ta hiện có là rối loạn.
23:56 B: Bỏ chữ 'toàn thể' đi.
23:58 S: Phải. Chúng ta rối loạn. (Cười)
24:03 K: Rối loạn. Trong tình trạng rối loạn rời khỏi nó họ cảm thấy họ sẽ cô đơn.
24:16 S: Đúng.

B: Trong cảm giác cô lập.
24:18 B: Không phải cảm giác 'toàn thể'.

K: Cô lập.
24:21 S: Tôi hiểu điều ấy.

K: Họ sẽ cô đơn.
24:24 S: Đúng thế.
24:26 K: Cô lập. Họ sợ hãi điều đó.
24:29 S: Không phải sợ - kinh khiếp.
24:31 K: Nên họ nói 'Tôi nên ở lại vũng nước nhỏ bé này, hơn là giáp mặt với cô độc'.
24:41 S: Đúng vậy.
24:42 K: Và đó có thể là một lý do mà con người không thay đổi tận gốc.
24:47 S: Đúng thế.
24:48 B: Như bộ lạc nguyên sơ, trừng phạt tệ nhất là bị đuổi đi, hay cô lập.
24:53 S: Không cần đến bộ lạc nguyên thuỷ, tôi gặp mọi người và luôn nói chuyện với họ bịnh nhân đến và nói với tôi... 'Này, tối chủ nhật, tôi không thể chịu nổi cô đơn tôi gọi đến 50 người, để tìm một ai làm bạn'.
25:05 B: Vâng, cũng y như thế.

S: 'Tôi phải gia nhập nhóm này'.
25:08 B: Y như vậy. Tôi nghĩ nó đến với hình thức đơn giản và rõ ràng hơn mọi người công nhận thẳng thắn và biết tình cảnh đó.
25:14 S: Đúng.
25:15 K: Vậy, đó có thể là một lý do tại sao con người không thay đổi. Cái kia là, chúng ta bị qui định quá nặng để chấp nhận sự việc y vậy. Ý tôi, chúng ta không hỏi chính mình... 'Tại sao tôi sống kiểu này?'
25:41 S: Thật đúng như thế. Chúng ta bị qui định để tin rằng đây là mọi cái có thể.
25:48 B: Nào, quan trọng đây. Đó là giải thích... 'Chúng ta bị qui định để tin rằng đó là mọi cái có thể'. Chữ 'tất cả' là cái bẫy giữ chúng ta...
25:55 S: Có lẽ đó là thực tế. Đúng.
25:56 B: Nếu bạn nói 'Đó là mọi cái có thể' vậy bạn có thể làm gì?
26:00 K: Không gì. Không gì.
26:01 B: Bạn xem, dùng ngôn ngữ ấy... Lối dùng chữ ấy có thể là sợi xích.
26:06 K: Đúng vậy.

B: Bạn phải nhìn lại chữ ấy...
26:08 S: Đó là qui định.

B: Nhưng chữ 'tất cả'...
26:11 K: Điều anh ta chỉ ra đó.

B: Chữ 'tất cả'...
26:15 K: Khi nói 'đó là mọi cái tôi biết' bạn đã dừng lại.
26:19 S: Đúng.
26:19 B: Bởi chữ 'tất cả' làm thế. Nó đóng cửa hết. Nó nói rằng cái này là 'cả' thực tại. Nó phải thật.
26:28 B: Một điều là hình như nó biến ý niệm thành hiện thực. Nó cho cảm giác hiện thực vào ý niệm bởi nếu nói 'tất cả' đó có thì nó phải là thực, hiểu ý tôi không?
26:38 S: Vâng, tôi nghĩ đó là điểm rất hay. Nó rất giống như vấn đề mà chúng ta vừa nói, chỗ chính hoạt động suy nghĩ, ý nghĩ ấy là đầy đủ ý nghĩ thành hiện thực... Vậy, ngôn ngữ chính nó lại là qui định.
26:57 K: Vậy, chúng ta sẽ nói con người không thay đổi tận gốc chính họ họ sợ bị cô lập khỏi nhóm bị đuổi khỏi nhóm. Đó là một lý do. Và cũng truyền thống, chúng ta quá qui định rằng tốt hơn chúng ta chấp nhận sự vật y vậy, khổ sở, rối loạn mọi thứ, và đừng nói... 'Lạy trời, để tôi thay đổi nó'.
27:30 S: Đúng.
27:33 B: Nào, chúng ta phải bước ra khỏi niềm tin chắc rằng mọi việc là chỉ có thể thế...
27:37 K: Vâng, đúng vậy. Các tôn giáo đã chỉ ra thế khi nói có thế giới khác - mong mỏi đến đó. Đây là thế giới tạm thời, không hề gì. Hãy sống tốt nhất có thể trong đau khổ và phó thác đau khổ bạn cho Giê su, hay Ky tô hay ai đó và bạn sẽ hoàn toàn hạnh phúc ở thế giới kia.
28:06 S: Đúng.
28:08 K: Nên, cộng sản nói không có thế giới kia mà làm cho tốt thế giới này.
28:13 B: Tôi nghĩ họ nói rằng có hạnh phúc trong tương lai ở thế giới này.
28:17 K: Vâng, vâng. Hy sinh con cái bạn mọi thứ, cho tương lai; chính xác cùng một thứ.
28:26 B: Nhưng hình như nó là loại thay đổi cùng một thứ mà nếu nói chúng ta có xã hội này như vậy và chúng ta bỏ nó rồi tạo ra gì đó giống vậy...
28:39 K: Vâng, đúng.

B: ...để đi đến.
28:43 S: Chúng ta phải tạo ra, nó phải giống nếu chúng ta tạo nó - từ hệ thống.
28:47 B: Nhưng hình như nó là vấn đề quan trọng là cách khéo léo để không không cô đơn.
28:55 K: Đúng vậy.
28:56 S: Ý bạn là tiếp tục và tạo nó ra từ ý niệm cũ?
29:00 B: Vâng. Tạo ra thiên đàng, hay tương lai.
29:03 K: Vậy, điều gì làm thay đổi con người tận gốc?
29:11 S: Tôi không biết. Tôi nghĩ nó là ngài xem, ngay cả ý niệm mà ngài gợi ra đây là họ nói nó không thể khác hay như nhau - nó là một phần của chính hệ thống.
29:24 K: Đồng ý. Khoan. Tôi có thể hỏi một câu? Tại sao bạn không thay đổi? Cái gì ngăn cản bạn?
29:37 S: Tôi nói nó là... một câu hỏi khó. Tôi giả sử câu trả lời là tôi không biết trả lời sao.
30:01 K: Bởi bạn chưa hề hỏi câu đó với chính mình. Phải không?
30:07 S: Chưa tận gốc.
30:11 K: Chúng ta hỏi những câu cơ bản.
30:15 S: Đúng. Tôi thực sự không biết trả lời câu hỏi.
30:21 K: Giờ thì, ra khỏi đó đi. Nó như cấu trúc chúng ta như xã hội chúng ta, mọi tôn giáo mọi văn hóa, đều dựa trên ý nghĩ và ý nghĩ nói 'Tôi không thể làm vì vậy tác nhân bên ngoài là cần thiết để thay đổi tôi'.
30:46 K: Dù tác nhân bên ngoài là hoàn cảnh, lãnh đạo, Hitler, cái này hay Stalin và Mao, hay ai đó bên ngoài, hay thượng đế. Thượng đế là điều nghĩ ra của riêng bạn dĩ nhiên. Và bạn tin vào thượng đế bạn tin vào Mao, bạn tin - nhưng bạn vẫn y nguyên.
31:12 S: Đúng vậy. Đúng.
31:14 K: Bạn có thể đồng hóa mình với Quốc gia, v.v.., nhưng vẫn cái 'tôi' cũ mèm kia hoạt động. Vậy, có phải ý nghĩ không thấy giới hạn nó... và biết, nhận ra, nó không thể tự thay đổi? Biết nó đi!
31:42 B: À, tôi nghĩ điều gì tinh tế hơn diễn ra. Ý nghĩ mất dấu điều gì và nó không thấy rằng chính nó đàng sau mọi thứ.
31:59 K: Chúng ta đã nói, ý nghĩ tạo ra mọi rối loạn.
32:02 B: Nhưng ý nghĩ không thực sự thấy nó một cách trừu tượng. Nhưng tôi nghĩ, ngài xem, chắc chắn.
32:08 S: Thế nào về toàn bộ sự việc mà ý nghĩ điều mà ý nghĩ làm thực tế là nó trao đổi nhau bằng thay đổi từ từ.
32:16 K: Đó là mọi thứ ý nghĩ tạo ra.
32:18 S: Vâng, nhưng tôi nghĩ đó là chỗ cạm bẫy.
32:21 K: Không, nào, nghe thôi.

S: Chắc rồi.
32:24 K: Ý nghĩ xếp đặt thế giới này. Kỹ thuật cũng như tâm lý. Và thế giới kỹ thuật tốt thôi, để nó đó chúng ta không bàn - nó trở thành quá vô lý. Vậy, về tâm lý ý nghĩ đã dựng lên thế giới này, trong tôi và ngoài tôi nhà thờ, xã hội, v.v.. Ý nghĩ có nhận ra nó gây lộn xộn, rối loạn?
33:03 B: Tôi nói nó không. Nó có khuynh hướng nhìn rối loạn như tồn tại độc lập...

K: Nhưng là con đẻ nó!
33:10 B: Đúng, nhưng rất khó mà thấy thế. Chúng ta bàn luận nó vào cuối giờ ngày hôm qua.
33:16 K: Vâng, chúng ta trở lại chỗ đó.
33:18 B: Câu hỏi là làm sao ý nghĩ cho cảm giác thực tại. Chúng ta nói kỹ thuật xử sự với điều gì ý nghĩ tạo ra nhưng nó thực là thực tại độc lập hễ được làm ra.
33:31 K: Làm ra, như cái bàn, như máy ảnh.
33:34 B: Vâng. Nhưng có thể nói ý nghĩ cũng tạo ra thực tại gọi là độc lập nhưng không phải. Tôi nghĩ ví dụ hay là Liên đoàn.
33:48 B: Mọi người làm việc cho liên đoàn, nó làm ra tiền nó mất tiền, họ bãi công chống Liên đoàn, v.v.. Nhưng thực tế bạn có thể hỏi, Liên đoàn ở đâu? Nó không ở tòa nhà kia bởi...

K: Họ là một phần nó.
34:01 B: Nếu mọi người đi hết toà nhà sẽ không là gì và nếu toà nhà cháy rụi liên đoàn sẽ vẫn tồn tại bao lâu mọi người nghĩ nó còn.
34:10 S: Đúng. Và nó đóng thuế, Liên đoàn đóng thuế, không phải cá nhân.
34:14 K: Vậy, ý nghĩ có nhận ra, thấy ý thức - rằng nó tạo ra rối loạn?
34:23 S: Không.
34:25 K: Tại sao không? Nhưng, bạn có hiểu không?
34:35 S: Tôi hiểu là ý nghĩ...

K: Không phải bạn - ý nghĩ kia? Bạn xem làm sao bạn...? Tôi hỏi bạn câu khác ý nghĩ, là bạn đó suy nghĩ, suy nghĩ bạn có nhận ra rối loạn nó đã gây ra?
34:57 B: Suy nghĩ có khuynh hướng quy tội rối loạn cho gì khác cả điều gì bên ngoài, hay cái 'tôi' bên trong. Tối đa, tôi nói là tôi đã làm nó nhưng suy nghĩ cho là nói rằng tôi đang làm suy nghĩ. Ngài có hiểu ý tôi không?

K: Vâng.
35:16 B: Rằng có 'cái gì' suy nghĩ. Tôi sẽ nói rằng nó giống như Liên hiệp suy nghĩ đã tạo ra một loại liên hiệp kẻ phải trách nhiệm cho suy nghĩ. Chúng ta có thể gọi nó 'Tập đoàn suy nghĩ'!
35:28 K: 'Tập đoàn suy nghĩ' - đúng, đúng.
35:30 B: Và, ngài xem, Liên hiệp là phải suy nghĩ.
35:35 S: Vâng, vâng.
35:36 B: Vậy, chúng ta cho là, tin vào ý nghĩ là liên hiệp gọi là 'tôi'.
35:41 S: Đó là cách hay để nhìn nó, vâng.
35:44 K: Ý nghĩ tạo ra cái tôi.
35:46 S: Nó tạo ra Tổ chức.

B: ...nhưng ý nghĩ cũng nói cái tôi không phải là ý nghĩ, mà là thực tại độc lập.
35:52 K: Dĩ nhiên, dĩ nhiên.
35:53 B: Ý nghĩ đối đãi liên hiệp như nó ở đó, chỉ đứng như toà nhà hay cái bàn. Nó nói 'đó là thực tại', không chỉ là... Tôi nghĩ trong vấn đề thực tại, có vài thực tại nào đó độc lập nhưng có vài việc là bề ngoài như bạn đứng trên vách đá nhìn ngắm biển, bạn thấy mọi chơi đùa của ánh sáng nó không là thực tại độc lập mà do bầu trời, biển, và tôi liên kết lại.

K: Dĩ nhiên.
36:26 B: Vậy, quan trọng là rõ ràng xem thực tại khởi lên qua toàn thể này... nó lệ thuộc toàn bộ chuyển động này hay xem nó có đứng tự phát, độc lập. Ý nghĩ đối đãi 'tôi' như thực tại độc lập.
36:44 K: Dĩ nhiên.
36:45 B: Và ý nghĩ nói rằng nó đến từ 'tôi' và vì vậy nó không nhận chịu điều gì nó làm.
36:53 K: Với tôi, ý nghĩ tạo ra cái 'tôi'.
36:56 S: Đúng vậy.
36:57 K: Và vì vậy cái 'tôi' không rời ý nghĩ. Nó là cấu trúc của ý nghĩ. Bản chất của ý nghĩ làm nên cái 'tôi'. Giờ thì, ý nghĩ, suy nghĩ có hay ý nghĩ có nhận ra vậy?
37:20 S: Tôi nói có và không.

K: Không, không.
37:23 S: Nó như trong ánh chớp.

K: Không, không trong ánh chớp. Bạn không thấy cái bàn trong ánh chớp - nó luôn ở đó.
37:37 S: Tôi nghĩ điều thực sự xảy ra dù là ngài thấy hành động... Tôi tự hỏi, hình như dù... - nếu có thể thành thực việc này hoàn toàn thực về nó, chúng ta thấy gì khi điều gì xảy ra hay thực tế của ý nghĩ nhìn hành động ấy là gì?
38:01 K: Không. Hôm qua chúng ta hỏi, chúng ta dừng ở đó... Ý nghĩ có thấy chính nó chuyển động?
38:09 S: Đúng.
38:11 K: Chuyển động tạo ra cái 'tôi' tạo ra rối loạn, tạo ra phân chia tạo ra xung đột, ghen tị, lo âu, sợ hãi - mọi thứ.
38:20 S: Đúng. Giờ, tôi hỏi là câu hỏi khác, hôm qua chúng ta đến chỗ chúng ta nói 'ý nghĩ dừng'...
38:29 K: Không, đó là lúc sau. Hãy nắm một việc thôi.
38:34 S: Phải, nhưng ý nghĩ - điều tôi cố gắng hiểu là... Thực tế ý nghĩ thấy chính nó là gì...
38:41 K: Nói xem. Bạn muốn tôi diễn tả nó.
38:45 S: Không, tôi không muốn ngài diễn tả nó. Tôi cố gắng hiểu nó là thực tế là gì. Thực tế ý nghĩ thấy gì? Và khi tôi quan sát nó... - chúng ta vào ngôn ngữ đây, vấn đề ngôn ngữ nhưng hình như ý nghĩ thấy và quên đi.
39:03 K: Không, nào. Tôi hỏi câu rất đơn giản. Đừng làm phức tạp nó. Ý nghĩ có thấy rối loạn nó tạo ra không? Vậy thôi. Nghĩa là... Ý nghĩ có thấy nó như chuyển động? Không phải 'tôi ý thức ý nghĩ chuyển động'. Cái 'tôi' do ý nghĩ tạo ra.
39:40 B: Tôi nghĩ câu hỏi thích hợp là... Tại sao ý nghĩ cứ tiếp tục? Tại sao nó cứ duy trì nó? Bởi vì hễ nó còn giữ nó nó tạo ra điều gì như thực tại độc lập, ảo tưởng về một.
39:53 K: Tại sao ý nghĩ...
39:55 B: Tại sao ý nghĩ cứ tiếp tục?
39:59 S: Tôi liên hệ gì với ý nghĩ?
40:03 K: Bạn là ý nghĩ. Không có 'tôi' liên hệ với 'ý nghĩ'.
40:09 B: Đó là cách ngôn ngữ nói có một nó nói 'tôi là thực thể tạo ra ý nghĩ'.
40:15 B: Tức là nói, như General Motors nói 'tôi là Liên hiệp sản xuất ra xe hơi'.
40:21 S: Nhưng, nào. Bạn đúng. Làm sao có thể hiểu nó... Vấn đề là, tôi hỏi bạn... 'Quan hệ tôi với ý nghĩ là gì?' bạn nói với tôi, 'bạn là ý nghĩ'. Cách nào đó điều bạn nói là rõ nhưng vẫn còn gì đó đến từ tôi bạn thấy không? Đó vẫn là cách ý nghĩ chuyển động, nói 'Nó là quan hệ tôi với ý nghĩ'.
40:52 B: Đó là vấn đề, nói... 'Ý nghĩ có thể dừng lại ngay?' Bạn thấy không?

K: Vâng.
40:57 B: Cái gì cứ giữ cả việc đó, vào lúc này là vấn đề tôi cố gắng hiểu.
41:03 S: Đó là vấn đề.
41:04 B: Nói cách khác, ví dụ chúng ta tỏ sáng nhưng điều gì xảy ra tuy vậy cứ giữ tiến trình cũ, ngay lúc này.
41:13 S: Đúng vậy, hiện giờ ý nghĩ cứ chuyển động.
41:18 K: Không, anh ta hỏi, Dr. Bohm hỏi câu rất hay mà chúng ta chưa trả lời. Anh hỏi 'tại sao ý nghĩ chuyển động'?
41:27 B: Khi không thích hợp chuyển động.

K: Tại sao cứ chuyển động?
41:31 S: Đúng thế.
41:33 K: Vậy, chuyển động là gì? Chuyển động là thời gian. Phải không?
41:43 S: Vậy quá nhanh. Chuyển động là thời gian...

K: Dĩ nhiên.
41:50 S: Chuyển động là chuyển động.
41:51 K: Không, không. Từ đây đến kia.

S: Đúng.
41:57 K: Vật lý. Từ đây đến kia. Vật lý - từ đây đến London, từ đây đến New York. Và cũng tâm lý từ đây đến kia.
42:08 S: Đúng.

K: Tôi là này, tôi phải là kia.
42:13 S: Đúng. Nhưng ý nghĩ không cần là mọi cái đó.
42:20 K: Ý nghĩ là chuyển động. Chúng ta xem xét chuyển động, là ý nghĩ.
42:29 S: Ý nghĩ...
42:31 K: Nào, nếu ý nghĩ dừng, không có chuyển động.
42:36 S: Vâng, tôi cố gắng...Việc này phải được làm rõ.
42:41 B: Tôi nghĩ có một bước có thể giúp...
42:44 S: Là gì vậy?
42:46 B: Tôi tự hỏi 'cái gì làm tôi tiếp tục suy nghĩ và nói năng'. Thường tôi có thể nhìn mọi người và thấy họ trong lỗ hổng bởi họ cứ nói năng, nếu họ dừng nói toàn bộ vấn đề tan mất. Nó chỉ là chữ nghĩa nhấp nhô bởi điều họ nói tràn ra như là thực tại trong họ và rồi họ nói... 'Đó là vấn đề của tôi, nó thực và tôi phải suy nghĩ thêm'. Tôi nghĩ có loại phản hồi. Giả sử tôi nói... 'À, tôi có vấn đề, tôi đau khổ'.
43:20 S: Bạn có 'tôi' đó.
43:22 B: Vâng. Tôi nghĩ thế, vì vậy tôi có cảm giác tôi là thực. tôi nghĩ về đau khổ của tôi nhưng nó hàm ý rằng chính tôi ở đó và rằng đau khổ là thực bởi tôi là thực.
43:35 S: Đúng.
43:36 B: Rồi ý nghĩ kế đến, tức là 'bởi vì nó thực.. tôi phải suy nghĩ thêm'.

S: Đúng.
43:41 B: Bởi nếu vậy đó là tình huống.
43:43 S: Nó ăn lại chính nó.
43:45 B: Vâng. Và rồi một điều tôi phải nghĩ là... 'Vấn đề của tôi là gì'? Nghĩa là tôi đang đau khổ. Tôi buộc phải tiếp tục suy nghĩ ý nghĩ ấy luôn luôn giữ chính tôi tồn tại bạn có hiểu ý tôi không? Có sự phản hồi.
44:00 K: Nghĩa là, khi ý nghĩ chuyển động nó là thời gian, nếu không chuyển động, tôi chết! Tôi chết!
44:12 B: Vâng, nếu chuyển động ấy dừng, thì cảm giác rằng tôi đây là thực phải biến mất bởi cảm giác tôi là thực là kết quả của suy nghĩ.
44:20 K: Bạn thấy không, đó thật lạ lùng.
44:22 S: Dĩ nhiên rồi.
44:23 K: Không, thực sự. Thực tế, không lý thuyết.
44:28 S: Đúng, đúng.
44:30 K: Bạn nhận ra ý nghĩ là chuyển động. Phải không?
44:34 S: Đúng.
44:37 K: Không có 'tôi' biết ý nghĩ như chuyển động ý nghĩ tự biết nó chuyển động. Nó đang chuyển động.
44:46 B: Và trong chuyển động nó tạo ra hình ảnh về...
44:49 B: ...'tôi' kẻ phải chuyển động.
44:51 K: Vâng, vâng.

S: Đúng.
44:53 K: Giờ thì, khi chuyển động dừng thì không có 'tôi'. Cái 'tôi' là thời gian là thời gian, kết lại bởi thời gian - là ý nghĩ.
45:08 S: Đúng.
45:09 K: Vậy, nghe việc này, bạn có nhận ra sự thật của nó? không phải sự thật chữ nghĩa, hợp lý, lời hợp lý mà là sự thật của một việc lạ lùng? Vì vậy từ đó có hành động hoàn toàn khác. Hành động do ý nghĩ như chuyển động gây ra hành động manh mún hành động mâu thuẫn. Khi chuyển động như ý nghĩ chấm dứt liền có hành động hoàn toàn.
46:14 B: Ngài có thể nói bất kỳ ý nghĩ kỹ thuật nào xảy ra, là trong trật tự?

K: Dĩ nhiên.
46:20 B: Nói cách khác, tức không phải lúc nào ý nghĩ cũng mất.
46:25 K: Không, không. Không.
46:28 S: Nó vẫn chuyển động ở vị trí thích hợp; trật tự đúng. Nếu ý nghĩ thích hợp và đúng.

K: Vị trí thích hợp.
46:35 S: Và nó xảy ra...ý tôi, não vẫn có thể làm điều đó. Phải không?

B: Vâng.
46:41 K: Vậy, tôi - không phải 'tôi' - con người hắn sợ mọi cái này? Vô thức, sâu thẳm, hắn phải biết chấm dứt cái tôi. Bạn hiểu không? Và đó thực sự là điều đáng sợ nhất. tôi, kiến thức tôi, sách vở tôi vợ tôi,... - kịp không? Toàn bộ sự việc mà ý nghĩ đúc kết lại. Và bạn yêu cầu tôi chấm dứt hết.
47:23 B: Bạn có thể nói đó là chấm dứt mọi thứ? Bởi mọi cái tôi biết ở trong đó.
47:32 K: Đúng vậy. Vậy, bạn thực sự thấy, tôi sợ con người sợ hãi cái chết. - không phải chết sinh học.

S: Chết ngay.
47:54 K: Chết của chấm dứt này. Và vì vậy hắn tin vào thượng đế tái sinh, hàng tá điều dễ chịu khác nhưng thực tế... Khi ý nghĩ... Khi ý nghĩ tự biết mình chuyển động và thấy rằng chuyển động ấy tạo ra cái 'tôi' phân chia, tranh cãi, chính trị kịp không? - toàn bộ cấu trúc rối loạn thế giới khi ý nghĩ biết thế, nó thấy sự thật đó và chấm dứt. Vậy là nó ở trong vũ trụ. Liền có vũ trụ. Giờ thì, bạn nghe điều này bạn tiếp nhận nó cách nào?
48:57 S: Ngài muốn tôi...
48:59 K: Tiếp nhận nó.

S: Tiếp nhận nó.
49:01 K: Tôi cho bạn điều gì. Bạn nhận nó cách nào? Điều này rất quan trọng.
49:09 S: Vâng. Ý nghĩ thấy nó chuyển động...
49:13 K: Không, không. Bạn nhận cách nào? Làm sao mọi người nghe mọi điều này, nói, 'Làm sao tôi nghe việc này hắn cố gắng nói với tôi việc gì?'
49:38 S: Cách nào?
49:39 K: Hắn nói, 'Tôi không nói với bạn điều gì'. Hắn nói, 'Nghe điều tôi nói và tìm cho chính bạn xem coi ý nghĩ như chuyển động trong chuyển động ấy nó tạo ra mọi thứ cả thế giới kỹ thuật hữu dụng cần thiết và thế giới rối loạn này.
50:08 K: Làm sao bạn nhận, nghe nó; hay mọi người - ai khác không ở đây nghe nó? Bạn nghe nó cách nào? Điều gì xảy ra trong bạn khi nghe nó?
50:24 S: Kinh hoàng.

K: Không. Vậy ư?
50:27 S: Vâng. Có kinh hoàng về cái chết, chết ấy một loại sợ hãi cái chết. Có cái thấy...có cảm giác thấy và rồi có sợ hãi cái chết ấy.
50:49 K: Nghĩa là, bạn có nghe chữ nghĩa chữ nghĩa đánh thức sợ hãi.
51:00 S: Đúng.
51:02 K: Nhưng không phải thực tế sự kiện.
51:09 S: Tôi không nói thế. Tôi nghĩ nó hơi không thật.
51:13 K: Tôi hỏi bạn.
51:14 S: Nó đánh thức thực tế sự kiện và rồi gần như có hình như có diễn tiến rất nhanh. Có thực tế của sự kiện và hình như có im lặng giây phút tỏ sáng nhượng bộ cho một loại cảm nhận ở lõm thượng vị nơi vật rớt ra và rồi có một loại...
51:42 K: Giữ lại.

S: ...giữ lại. Tôi nghĩ có toàn bộ chuyển động đó.
51:47 K: Vậy, bạn mô tả con người.
51:50 S: Vâng, tôi cố gắng. Vâng, tôi mô tả tôi.
51:53 K: Là con người.

B: Cũng thế.
51:55 K: Bạn là người nhìn, mọi người đang nghe.
51:58 S: Đúng. Có cảm giác về 'Ngày mai việc gì xảy ra?'
52:01 K: Không, không. Không phải điểm đó.
52:05 S: Tôi nói với ngài, đó là sợ hãi.
52:07 K: Không. Khi ý nghĩ biết như chuyển động và chuyển động ấy tạo ra mọi rối loạn, cả lộn xộn không chỉ rời rạc, mà vô trật tự hết khi nó biết thế, thực sự điều gì xảy ra? Bạn không sợ hãi không có sợ hãi. Nghe kỹ nhé, không có sợ hãi. Sợ hãi là ý niệm tạo ra bởi trừu tượng. Bạn hiểu không? Bạn vẽ ra bức tranh về chấm dứt và sợ hãi về chấm dứt ấy.
53:24 S: Ngài đúng. Đúng rồi. Có dừng lại...
53:29 K: Không có sợ hãi...

S: Không có sợ, và rồi...
53:33 K: Không có sợ khi thực tế xảy ra.
53:39 S: Đúng thế. Khi thực tế xảy ra có im lặng.
53:45 K: Với sự kiện không có sợ hãi.
53:47 B: Nhưng khi ý nghĩ xen vào...
53:49 K: Đúng thế.

S: Đúng thế. Đợi đã, đừng bỏ đi. (Cười)
53:54 K: Chúng ta còn 3 phút.

S: Phải. 3 phút
53:58 K: Tiếp tục.
53:59 S: Sự kiện và thực tế - không sợ hãi.
54:02 K: Đúng đó. Đúng đó.
54:05 S: Nhưng rồi ý nghĩ xen vào.
54:08 K: Không. Nó không còn là sự kiện. Bạn không thể ở lại với sự kiện.
54:27 B: Nào, đó cũng như nói bạn tiếp tục suy nghĩ...
54:30 K: Cứ chuyển động.

B: Vâng. À, hễ bạn đem ý nghĩ vào, nó không là sự kiện đó là tưởng tượng hay hư cấu mà cảm thấy như thật nhưng không phải.

S: Đúng.
54:45 B: Vì vậy, bạn không còn ở với sự kiện nữa.
54:47 S: Vậy, chúng ta nói...
54:49 K: Chúng ta khám phá điều lạ lùng khi bạn giáp mặt sự kiện, không có sợ hãi.
54:56 B: Vậy, mọi sợ hãi là ý nghĩ, phải không?
54:59 K: Vâng, đúng thế.
55:01 S: Nhiều lời quá...
55:03 K: Không. Mọi ý nghĩ là sợ, mọi ý nghĩ là khổ.
55:08 B: Nó đi chung, sợ hãi là ý nghĩ và ý nghĩ là sợ hãi.
55:12 K: Dĩ nhiên.
55:13 B: Ngoại trừ loại ý nghĩ khởi lên chỉ với sự kiện.
55:16 S: Tôi muốn xen vào chỗ này nếu có một giây. Hình như chúng ta khám phá điều gì rất quan trọng ngay đây và đó là, ở chỗ thấy thực sự liền chợt chú tâm ở đỉnh cao.
55:31 K: Không. Điều gì mới xảy ra.

S: Vâng.
55:36 K: Điều gì trọn vẹn, mà bạn chưa hề nhìn đến hay nó chưa hề được hiểu hay kinh nghiệm, bất kỳ là gì. Có điều gì hoàn toàn khác xảy ra.
55:52 B: Nhưng không quan trọng là chúng ta xác nhận nó trong ý nghĩ, ý tôi là trong ngôn ngữ?
55:58 B: Chúng ta đang làm. Nói cách khác, nếu nó xảy ra và chúng ta không xác nhận nó liền có thể rớt lại.
56:04 K: Dĩ nhiên.

S: Tôi không hiểu.
56:06 B: Chúng ta phải nhìn không chỉ khi nó xảy ra mà chúng ta phải nhìn nó khi nó xảy ra và phải nói rằng nó xảy ra.
56:14 S: Rồi chúng ta tạo ra chỗ cho nó ở đó.
56:17 K: Không. Điều anh ta nói rất đơn giản. Anh ấy nói... Sự kiện ấy, thực tế ấy có xảy ra? Và bạn có thể ở với nó... Ý nghĩ có thể không xen vào, mà chỉ ở với sự kiện? Giống như nói, hoàn toàn ở đó với đau khổ không chạy đi, không nói 'Nó nên này, không nên nọ, làm sao tôi vượt qua?' tự xót phận, v.v.. - hoàn toàn ở lại đó với việc ấy, sự kiện ấy. Bạn liền có năng lực thật lạ lùng.
57:15 S: Đúng.
57:20 K: Có thể chứ? Đến giờ rồi.