Krishnamurti Subtitles home


BR76CTM5 - Hình Ảnh Bạn Về Chính Mình Cản Trở Quan Hệ Với Người Khác
Buổi Thảo Luận thứ năm với Bohm và Shainberg
Brockwood Park, Anh Quốc
19 tháng Năm 1976



0:11 K: Bạn biết đó, chúng ta nói về sự cần thiết của con người thay đổi và tại sao họ không thay đổi tại sao họ chấp nhận qui định không chịu nổi của tâm trí con người. Tôi nghĩ chúng ta phải tìm, hay tiếp cận cùng việc ấy từ góc độ khác ai tạo ra vô thức ấy?
0:50 S: Ai tạo ra nó? Tôi nghĩ vô thức có sự khác nhau giữa cái chúng ta gọi vô thức và cái gì là vô thức. Chữ không phải vật.
1:07 K: Vâng, chữ không phải vật. Ai đã nghĩ ra nó?
1:12 S: Tôi nghĩ lịch sử suy tư về vô thức là quá trình dài và vướng víu. Tôi nghĩ nó bắt đầu...
1:26 K: Tôi có thể hỏi, bạn có vô thức?
1:30 S: Tôi à? Chúng ta lại vào vấn đề ngôn ngữ đây.
1:33 K: Không.

S: Tôi có vô thức ư?
1:37 K: Bạn có ý thức về vô thức mình? Bạn có biết mình có vô thức nó hoạt động khác nhau, hay cố gắng gợi ý bạn bạn biết, mọi thứ, bạn có ý thức hết không?
1:51 S: Vâng. Tôi ý thức mặt nào đó về tôi. Tôi nhìn nó hơi khác đi tôi nhìn nó là có một mặt nào về tôi ý thức không được đầy đủ. Cái đó tôi gọi là vô thức. Nó là ý thức về kinh nghiệm hay về sự kiện mà không đầy đủ lắm. Tôi gọi đó là vô thức. Giờ thì, nó dùng biểu tượng và những kiểu khác để nói cho biết nói cách khác, một giấc mơ tôi khám phá ghen tị, trong giấc mơ...
2:35 K: Đúng, đúng.

S: ...cái đó tôi không ý thức.
2:38 K: Nhưng bạn cũng xem quan trọng, Dr. Bohm với cảm giác rằng có việc đó?
2:47 B: À, tôi không biết ý ngài là sao. Tôi nghĩ có hiện tượng là vài việc làm mà chúng ta không rõ nguồn gốc. Chúng ta phản ứng chúng ta dùng chữ theo thói quen.

S: Chúng ta mơ.
3:03 B: Chúng ta mơ. Giả sử chúng ta...
3:05 K: Tôi sẽ đặt vấn đề hết bởi tôi không chắc...
3:09 S: Ngài không đặt vấn đề chúng ta mơ chứ?
3:11 K: Không. Nhưng tôi muốn hỏi, hay hỏi.. chuyên gia, có việc như là vô thức chăng. Với tôi, tôi thì không nghĩ nó giữ vai trò quan trọng gì trong cuộc sống cả.
3:30 S: À, nó tuỳ thuộc ngài xem vô thức là gì.
3:33 K: Tôi sẽ nói ý tôi. Điều gì ẩn kín, điều gì không đầy đủ điều gì mà tôi phải tìm kiếm hữu ý hay vô ý tìm kiếm và khám phá, đào nó ra thám sát và phơi bày nó.
3:46 S: Đúng.
3:47 K: Thấy thôi thúc, thấy ý định ẩn kín.
3:53 S: Đúng.
3:54 B: Chúng ta có thể nói rõ có vài việc người ta làm mà bạn có thể thấy họ không ý thức điều họ làm nhưng vài việc thuộc bản chất của ý nghĩ.
4:04 K: Tôi không theo kịp.
4:05 B: Ví dụ, sự lỡ lời theo Freud, bạn biết rằng ai đó nói lỡ lời nó hiện ra ý định, ước muốn họ.
4:15 K: Ồ, vâng, tôi không nói thế. Đúng.
4:18 S: Đó là vô thức... - cái đó người ta nghĩ nó như vô thức. Tôi nghĩ có hai vấn đề ở đây nếu có thể tôi dùng thuật ngữ ở đây. Có những người, và đã xảy ra trong lịch sử suy tư về vô thức những người nghĩ rằng có những việc, như vô thức là một việc và rằng có những việc trong vô thức tồn tại đó và phải được đào bới ra. Tôi nghĩ rằng hiện có rất nhiều người nghĩ về vô thức như khu vực của hành xử khu vực của đáp ứng, của kinh nghiệm không rõ ràng mọi nối tiếp, chúng ta chưa ý thức chưa ý thức hết mọi thứ liên quan điều xảy ra mà vào ban ngày bạn có thể có, ví dụ kinh nghiệm về căng thẳng như bạn nói, vô trật tự, bạn chưa chấm dứt kinh nghiệm đó, và tối đến bạn trải qua làm việc lại kiểu khác.
5:19 K: Làm việc lại.
5:20 S: Vậy, đó là vô thức đang hoạt động. Bạn nắm phần kia ví dụ, từ quá khứ hay từ lập trình hành động trước đó.
5:30 K: Ý tôi vô thức tập thể, vô thức nòi giống.
5:36 B: Cũng ví dụ, ai đó bị tổn thương sâu trong quá khứ và có thể thấy cả hành xử hắn bị nó khống chế. Nhưng hắn không biết, có thể không biết.
5:44 K: Vâng, tôi hiểu.
5:45 S: Đáp ứng của hắn luôn từ quá khứ.
5:47 K: Luôn luôn, đúng. Điều tôi cố gắng tìm ra là tại sao chúng ta chia ra ý thức và vô thức. Hay là cả tiến trình duy nhất chuyển động? Không ẩn dấu, không che đậy mà chuyển động như cả dòng chảy. Và chúng ta đến, những chú chim thông minh lém lỉnh này đến và chia nó ra và nói có vô thức và ý thức cái ẩn dấu, cái bất toàn kho chứa của ký ức giống nòi ký ức gia đình, gien, mọi thứ.
6:44 S: Lý do xảy ra là, tôi nghĩ là đó, chỉ giải thích một phần là sự kiện Freud và Jung và những người đã tiếp bịnh nhân từ đó phát triển quá mức kiến thức về vô thức họ gặp bịnh nhân, những người đã phân chia nó, làm manh mún chuyển động mà ngài đang nói về.
7:06 K: Tôi muốn hiểu cái đó.
7:08 S: Nói cách khác, một phụ nữ nói bà là - cả lịch sử chứng kích động, bịnh nhân không thể đưa cánh tay.
7:15 K: Tôi hiểu.

S: Ngài biết về nó. Và nếu ngài mở cả ký ức và rồi họ từ từ có thể đưa cánh tay. Nên, họ rút ra kết luận, tôi biết họ không nghĩ nó hoạt động kiểu ấy nhưng họ làm cách đó. Hay có những người có hai tính cách.
7:29 K: Điều tôi cố gắng... Có phải mất trí không phải mất trí - có phải trạng thái trí óc phân chia mọi thứ, nói rằng có vô thức, ý thức? Nó cũng là tiến trình manh mún.
7:45 B: À, ngài không nói rằng vài chất liệu được làm, cả Freud cũng nói rằng chất liệu làm ra vô thức do não bởi nó quá phiền toái.

K: Đó là điều tôi muốn...
7:55 S: Nó manh mún.
7:57 B: Nó được biết rõ ở mọi trường phái tâm lý.
7:59 S: Tôi nói thế. Rằng nó bị manh mún và rồi được gọi là vô thức. Cái manh mún là vô thức.
8:08 K: Tôi hiểu.
8:09 B: Người ta nói rằng chính não có ý định trong nghĩa nào đó cứ giữ phân chia để tránh nó?

S: Đúng.
8:19 K: Vâng, tránh đối mặt sự kiện.

S: Đúng thế.
8:22 B: Vâng. Vậy là nó không thực sự phân chia từ ý thức.
8:26 K: Đó là điều tôi muốn hiểu. Bạn hiểu chứ?
8:30 S: Đúng. Nó không phân chia từ ý thức não tổ chức nó theo kiểu manh mún.
8:37 B: Vâng, nhưng rồi thuật ngữ sai để gọi nó thế. Chữ 'vô thức' đã hàm ý phân chia.
8:42 K: Đúng thế, phân chia.
8:43 B: Nói là có hai lớp, ví dụ, vô thức sâu và ý thức cạn, cấu trúc đó hàm ý thế. Nhưng hiện nay khái niệm khác nói cấu trúc đó không hàm ý thế, mà là chất liệu dù ở nơi nào cũng bị loại bỏ.
9:00 S: Đúng thế. Đó là cách tôi nghĩ về nó.
9:03 K: Tôi không muốn nghĩ về ai đó bởi hắn tổn thương tôi. Đó không phải vô thức, tôi không muốn nghĩ về nó.
9:10 S: Đúng thế.
9:12 K: Tôi ý thức, hắn tổn thương tôi và tôi không muốn nghĩ về nó.
9:15 B: Nhưng một kiểu vị trí ngược đời nổi lên bởi dần dần bạn trở nên rất giỏi về nó nên bạn không nhận ra bạn làm thế. Ý tôi, hình như nó xảy ra.

K: Vâng, vâng.
9:25 B: Mọi người trở nên quá thành thạo về loại bỏ những việc đó nên họ hết nhận ra họ làm thế.

S: Đúng vậy.
9:31 K: Vâng.

B: Nó thành thói quen.
9:33 S: Đúng thế. Tôi nghĩ việc xảy ra vậy. Rằng những việc như thế, tổn thương...
9:39 K: Vết thương còn đó.
9:41 S: Vết thương còn đó và chúng ta quên mất mình quên.
9:45 K: Vết thương còn nguyên.
9:46 B: Vâng. Tôi nghĩ, chúng ta nhớ quên!
9:50 K: Vâng (Cười).
9:51 S: Chúng ta nhớ quên và tiến trình thực sự tiến trình chữa trị là giúp nhớ lại và nhắc lại để nhớ rằng bạn đã quên, và rồi thấu hiểu liên kết của tại sao bạn quên, và sự việc có thể chuyển động cách tổng thể hơn là bị manh mún.
10:14 K: Bạn có xem xét, hay cảm nhận mình bị tổn thương?
10:22 S: Vâng.
10:23 K: Và muốn loại bỏ nó? Hay, tổn thương, chống lại, co lại, cô lập cả bức tranh là hình ảnh về chính bạn bị tổn thương và co lại mọi thứ - bạn có cảm thấy bị tổn thương?
10:50 S: Vâng, tôi thấy - làm sao nói tôi nghĩ...
11:03 K: Tôi thích việc này, cùng tìm hiểu xem.
11:07 S: Vâng, tôi thấy chắc chắn có chuyển động không bị tổn thương, không bị không có hình ảnh ấy, không có cả sự vật ấy thay đổi bởi nếu thay đổi, nó hình như giương ná bắn vào cùng kinh nghiệm là sự tổn thương. Đây là tổn thương nhưng nó có tiếng vang với vô thức kia nhắc nhở tôi... Tôi được nhắc tổn thương sâu bởi thêm tổn thương bề mặt.
11:40 K: Tôi hiểu.
11:43 S: Nên tôi loại bỏ nó, giai đoạn.
11:46 K: Não có thể có cú sốc? Dĩ nhiên cú sốc sinh học, vật lý nhưng não tâm lý, nếu chúng ta có thể gọi thế phải bị tổn thương? Chắc chắn à?
12:04 S: Không, tôi không nghĩ thế. Nó chỉ tổn thương khi liên hệ với điều gì.
12:09 K: Không. Tôi hỏi bạn... Não tâm lý có thể, nếu được dùng chữ ấy không bao giờ bị tổn thương, trong mọi tình huống? Ví dụ, đời sống gia đình, chồng vợ, bạn xấu, gọi là kẻ thù, mọi việc xảy ra quanh bạn và không hề bị tổn thương? Bởi có vẻ đây là vết thương lớn trong cuộc sống con người - bị tổn thương bạn càng nhạy cảm, càng ý thức bạn càng bị tổn thương nhiều hơn càng co lại nhiều hơn. Chắc chắn vậy chứ?
13:14 S: Ngài hỏi tôi à? Tôi không nghĩ chắc thế, nhưng tôi nghĩ nó thường xảy ra hơn là không có. Và hình như nó xảy ra khi có làm sao tôi có thể mô tả bám víu được hình thành và rồi mất bám víu. Bạn trở nên quan trọng với tôi. Bạn thành quan trọng, tôi thích, hay tôi dính với bạn rồi nó thành quan trọng với tôi và bạn không làm gì phiền hà hình ảnh ấy.
13:49 K: Tức là, trong quan hệ giữa hai người hình ảnh mà chúng ta có lẫn nhau hình ảnh, là nguyên nhân tổn thương.
14:04 B: Nhưng cũng theo lối kia, chúng ta ôm giữ hình ảnh bởi tổn thương.

K: Dĩ nhiên.
14:09 B: Nó bắt đầu chỗ nào?

K: Tôi muốn hiểu điều đó.
14:13 S: Tôi cũng muốn hiểu chỗ đó.
14:14 K: Không, anh ta chỉ việc gì.
14:16 S: Đúng. Tôi biết, vâng.
14:20 B: Bởi tổn thương cũ cho nhiều sức mạnh vào hình ảnh hình ảnh giúp chúng ta quên nó - phải không?
14:27 S: Đúng thế.
14:28 K: Đây là vết thương trong vô thức? Chúng ta sẽ dùng chữ 'vô thức' trong ngoặc tạm lúc này - nó ẩn kín?
14:38 S: À, tôi nghĩ ngài quá đơn giản việc này bởi điều ẩn kín là sự kiện tôi đã có sự kiện xảy ra nhiều lần, nó xảy ra với mẹ tôi xảy ra với bè bạn tôi xảy ra trước đó, trong trường nơi tôi chăm sóc ai đó và rồi hình ảnh - nó như bạn hình thành bám víu và rồi tổn thương.
15:02 K: Tôi không chắc chắn là nó đến qua bám víu.
15:08 S: Tôi nghĩ, là gì đó... Có thể không phải bám víu, có lẽ là sai chữ nhưng có điều gì đó xảy ra. Điều gì xảy ra mà tôi tạo quan hệ với bạn nơi hình ảnh trở nên quan trọng? Cái gì bạn làm cũng là quan trọng.
15:24 K: Bạn có hình ảnh về chính mình.
15:26 S: Đúng thế. Và bạn nói tôi thích bạn bởi bạn xác nhận hình ảnh tôi?
15:33 K: Không, gạt ra thích và không thích, bỏ yêu và ghét bạn có hình ảnh về chính bạn. Tôi đến, đâm kim vào hình ảnh ấy.
15:44 S: Không, trước hết bạn đến và xác nhận nó.
15:46 K: Không.

B: Tổn thương sẽ lớn hơn nếu trước bạn đến và rất thân thiện với tôi và xác nhận hình ảnh, và rồi bất ngờ châm kim vào tôi.
15:53 K: Dĩ nhiên, dĩ nhiên.
15:55 B: Nhưng dù ai đó không xác nhận nó nếu hắn châm kim đúng chỗ hắn có thể gây tổn thương.

K: Cái đó tôi...
16:03 S: Đúng thế. Đó không phải vô thức. Nhưng làm sao, như ngài nói tại sao tôi có hình ảnh để bắt đầu? Nó là vô thức.
16:11 K: Vô thức à? Tôi muốn hiểu điều đó. Hay nó quá hiển nhiên là chúng ta không nhìn? Kịp lời tôi không?
16:24 S: Tôi theo kịp ngài, vâng. Tôi cùng với ngài chỗ này.
16:27 K: Chúng ta bỏ nó ra, nói nó ẩn kín. Tôi nghi vấn nó có ẩn không; nó quá rành rành ra đó.
16:40 S: Tôi tự hỏi nếu mọi thành phần của nó là... Tôi nói, tôi không thấy mọi phần của nó là hiển nhiên.
16:49 B: Tôi nghĩ chúng ta giấu nó một ý ví dụ chúng ta nói tổn thương nghĩa là mọi việc là sai với hình ảnh nhưng chúng ta giấu nó khi nói mọi việc tốt đẹp, ví dụ. Nói cách khác, điều hiển nhiên có thể bị giấu khi nói nó không quan trọng, chúng ta không để ý nó.
17:08 S: Vâng, chúng ta không để ý nó, mà nó như tôi có cảm giác khi chúng ta nói chuyện, cá nhân tôi cảm thấy có một loại, tôi tự hỏi nó là loại gì sinh ra hình ảnh tổn thương là gì?
17:22 K: À, chúng ta sẽ đến đó. Tôi cố chúng ta đang tìm hiểu toàn bộ cấu trúc của ý thức.
17:31 S: Đúng. Cái chúng ta tìm hiểu...
17:34 K: Là bản chất của ý thức. Chúng ta bẻ nó ra thành ẩn kín và hiển lộ. Chắc là trí óc manh mún làm thế.
17:50 S: Đúng vậy.
17:54 K: Và vậy là làm mạnh lên hết.
18:00 K: Sự phân chia càng lớn mạnh hơn.
18:05 S: Trí óc manh mún...

K: ...đang làm thế. Đa số người có hình ảnh về chính họ thực tế là mọi người.
18:21 S: Thực tế là mọi người.
18:22 K: Chính hình ảnh bị tổn thương. Và hình ảnh là bạn, và bạn nói 'Tôi bị tổn thương'.
18:34 B: Cũng giống như chúng ta nói sáng nay.
18:36 K: Vâng.
18:37 B: Nếu tôi nói tôi có hình ảnh mình dễ chịu, tôi liền cho tôi niềm vui - phải không? và nói, nó thực. Rồi nếu ai tổn thương tôi thì nổi đau thuộc về tôi và tôi nói nó cũng thực - phải không? Hình như nếu bạn có hình ảnh có thể cho bạn niềm vui tất nhiên có thể cho bạn nổi đau.
18:58 K: Nổi đau, vâng.

B: Không có cách bước ra.
19:00 K: Đúng vậy.
19:01 S: Hình ảnh có khuynh hướng tự kéo dài như bạn nói về quan hệ khó khăn.
19:05 B: Tôi nghĩ mọi người hy vọng hình ảnh sẽ cho họ thú vui.
19:08 K: Chỉ thú vui.
19:09 B: Chỉ thú vui, nhưng chính máy móc có thể làm thú vui có thể làm đau khổ bởi, thú vui đến nếu tôi nói 'tôi nghĩ tôi tốt' và 'tôi' cũng được cảm giác là thật nó làm cái tốt kia thật nhưng rồi nếu có ai đến và nói, 'Bạn không tốt, bạn ngu ngốc', v.v.. liền cũng rất thật, và vì vậy rất ý nghĩa. Nó làm tổn thương. Phải không?
19:34 K: Hình ảnh đem đến cả vui và khổ.
19:37 B: Vâng.
19:39 S: Đúng.
19:40 K: Hãy nói thật đơn giản.
19:43 B: Tôi nghĩ mọi người hy vọng hình ảnh chỉ đem đến thú vui, nhưng nó không thể làm.
19:47 S: Mọi người hy vọng, không nghi ngờ gì. Mọi người không chỉ hy vọng hình ảnh mà họ còn đầu tư mọi lợi lạc vào hình ảnh, họ thấy chúng khi họ nói, 'Tôi không nên thế này bởi thực ra tôi là hình ảnh'. Đến nổi đồng thời họ đi cả hai đường. Đó là điều lạ lùng nhất về trí óc. Tôi là hình ảnh nhưng khi khám phá tôi không là hình ảnh rồi tôi nên là lối ấy bởi tôi thực là nó. Nên nó hoạt động cả hai.
20:18 B: Nhưng hình ảnh, tôi nghĩ nếu bạn tạo hình ảnh mình và bạn nắm hàm ý trong đó; tức là nói mọi việc tuỳ thuộc vào có hình ảnh mình đúng. Nói cách khác...
20:32 S: Đúng, mọi việc.
20:33 B: Giá trị mọi việc tuỳ thuộc vào hình ảnh mình là đúng. Vậy, nếu ai chỉ ra nó sai, vậy là mọi việc không tốt, mọi việc sai.
20:46 K: Chúng ta luôn làm khuôn mới cho hình ảnh.
20:50 B: Nhưng tôi nghĩ hình ảnh ấy là mọi việc. Nên nó cho sức mạnh lớn lao.
20:54 S: Toàn bộ cá tính bị hướng dẫn để đạt được hình ảnh ấy. Nói cách khác, mọi việc khác đều thứ yếu.
21:04 K: Bạn ý thức việc này?

S: Vâng, tôi ý thức nó.
21:08 K: Khởi đầu nó là gì? Nào, trước hết hãy tóm lại dùm tôi. Mỗi người thực sự có hình ảnh về mình mà hắn ý thức hoặc không.
21:21 S: Thông thường là loại lý tưởng hóa...
21:24 K: Lý tưởng hay không, nó là hình ảnh.
21:27 S: Đúng. Là hình ảnh, được lý tưởng hóa và họ phải có nó.
21:33 K: Họ có nó.

B: Họ có nó.
21:34 S: Họ phải hướng mọi hoạt động đến 'phải có nó'. Nói cách khác, hoàn thành nó, thực hiện nó.
21:40 B: Bạn thấy toàn bộ đời mình lệ thuộc hình ảnh.
21:43 K: Vâng.
21:44 S: Chán nản khi tôi không có nó.
21:47 K: Chúng ta sẽ đến đó. Câu hỏi kế, làm thế nào nó hiện diện?
21:58 S: Tôi nghĩ nó hiện diện như khi đứa trẻ có tổn thương và có cảm giác rằng không còn cách nào để dịu bớt hay giảm nhẹ tổn thương. Trong gia đình nó hoạt động kiểu đó. Ông là cha tôi và tôi hiểu qua nhìn ông rằng nếu tôi khôn khéo ông sẽ thích tôi.
22:34 K: Đúng.
22:35 S: Tôi học nó rất nhanh. Nên tôi chắc rằng tôi được yêu thương vậy tôi sẽ đi từ đây đến kia. Tôi sẽ trở thành nó.
22:44 K: Nó rất đơn giản. Nhưng tôi hỏi bắt đầu của nó. Nguồn gốc hình thành hình ảnh về mình.
22:54 B: Nếu tôi không có hình ảnh thì không hề kẹt vào đó, phải không?
22:58 K: Tôi muốn hiểu điều đó.
23:00 S: Nếu tôi không hề tạo hình ảnh.
23:01 B: Nếu tôi không hề tạo hình ảnh gì dù cha tôi có làm gì nó cũng không ảnh hưởng, phải không?
23:07 S: Đó là vấn đề.

K: Việc này rất quan trọng.
23:10 B: Tôi nói có thể trẻ không thể làm gì, nhưng giả sử vậy.
23:12 K: Tôi không chắc, không chắc gì hết.
23:14 B: Chắc có thể, nhưng ít ra dưới điều kiện thông thường nó không xoay xở để làm.
23:19 S: Bạn gợi ý rằng trẻ đã có hình ảnh mà nó bị tổn thương.
23:23 K: À, không. Tôi không biết. Chúng ta hỏi.
23:27 B: Nhưng giả sử có trẻ không có hình ảnh về nó.
23:32 S: Phải, hãy xem nó không có hình ảnh.
23:34 B: Thì nó không thể bị tổn thương.
23:35 K: Nó không thể bị tổn thương.
23:37 S: Nào, bạn xem, tôi nghĩ bạn ở tình cảnh khó khăn về tâm lý bởi trẻ...
23:44 K: Không, chúng ta 'giả sử'.

S: Giả sử.
23:48 B: Không phải trẻ thực, nhưng giả sử có trẻ không tạo hình ảnh về nó, nên nó không lệ thuộc mọi thứ vào hình ảnh. Đứa trẻ bạn nói thì lệ thuộc hình ảnh cha nó yêu thương nó. Và vì vậy mọi việc tuột mất khi cha nó không yêu thương nó mọi việc đi mất. Phải không?

S: Đúng.
24:07 B: Vì vậy nó tổn thương.

S: Đúng thế.
24:09 B: Nhưng nếu không có hình ảnh cha phải yêu thương nó thì nó sẽ chỉ nhìn cha nó.
24:17 S: Trẻ nhìn cha nó... Ví dụ, hãy nhìn nó khá thực tế hơn, đứa trẻ đây và nó thực sự bị tổn thương.
24:26 B: Nhưng, không thể tổn thương mà không hình ảnh.
24:29 S: Nào, đó...

B: Cái gì sẽ bị tổn thương?
24:31 K: Không có... (cười) Giống như châm kim vào không khí.
24:36 S: Không, đợi chút, tôi sẽ không để bạn chạy thoát đâu! (Cười) Bạn có trẻ đây, rất dễ tổn thương trong nghĩa nó cần bảo vệ vật lý. Nó quá sức căng thẳng.
24:51 K: Đồng ý hết. Trẻ như thế có hình ảnh.
24:57 S: Không, không hình ảnh. Chỉ không được bảo vệ sinh học.
25:02 K: Không à?
25:06 B: À, nó có thể tạo hình ảnh thực tế là nó không được bảo vệ sinh học. Chúng ta phải nắm sự khác nhau giữa sự kiện thực xảy ra về sinh học và cái nó nghĩ về. Phải không? Tôi đã thấy trẻ đôi khi suy sụp bất ngờ và nó thực sự vỡ vụn không phải bởi nó rơi quá cao mà bởi cảm giác về...
25:25 K: Mất mát, không an toàn.
25:27 B: ...an toàn từ người mẹ đã ra đi. Hình như mọi thứ mất hết. Và nó hoàn toàn rối loạn chức năng và khóc la, nhưng chỉ suy sụp việc đó. Nhưng vấn đề là nó có hình ảnh về loại an toàn mà nó có được từ mẹ nó.
25:42 S: Đó là cách hệ thần kinh hoạt động.
25:44 B: À, đó là vấn đề, điều chúng ta thảo luận là nó cần thiết hoạt động kiểu ấy? Hay đó là kết quả của qui định?
25:50 K: Vâng.

S: Vâng, tôi nói phải.
25:53 K: Đây là vấn đề quan trọng.

S: Ồ, vấn đề khủng khiếp.
25:57 K: Bởi khi bạn nhìn ở Mỹ hay ở xứ này trẻ con rời bỏ cha mẹ chúng hàng ngàn đứa bỏ đi. Cha mẹ hình như không kiểm soát chúng. Chúng không vâng lời chúng không nghe, không - kịp không? Chúng lêu lổng.
26:18 S: Vâng.
26:20 K: Và cha mẹ thấy tổn thương ghê gớm. Tôi xem trên TV điều xảy ra ở Mỹ. Và một phụ nữ trong nước mắt - kịp không? Bà nói 'Tôi là mẹ nó nó không đối xử tôi như mẹ, nó chỉ ra lịnh tôi cho tôi chai sữa', và mọi thứ, v.v.. và nó bỏ nhà đi đã vài lần. Và việc này gia tăng sự chia cách giữa cha mẹ và con trẻ đang gia tăng khắp thế giới. Họ không còn quan hệ lẫn nhau, giữa họ với nhau. Vậy đâu là nguyên nhân? bỏ qua áp lực xã hội học kinh tế và mọi thứ bắt bà mẹ phải đi làm và bỏ trẻ một mình và nó chơi đùa... mọi thứ, chúng ta coi như vậy đi nhưng sâu thẳm hơn thế? Phải chăng cha mẹ có hình ảnh về chính họ và cha mẹ cương quyết tạo một hình ảnh trong con trẻ?
27:38 S: Tôi hiểu điều ngài nói.
27:40 K: Và trẻ từ chối có hình ảnh ấy nhưng nó có hình ảnh riêng. Vậy là tranh đấu xảy ra.
27:50 S: Quá nhiều điều tôi nói khi nói rằng ban đầu tổn thương của trẻ...
27:54 K: Chúng ta chưa đến chỗ tổn thương.
27:57 S: Nhưng tôi cố hiểu chỗ đó, cái gì trong quan hệ đầu tiên đó? Cái gì trong quan hệ đầu tiên giữa trẻ...
28:05 K: Tôi nghi ngờ họ có quan hệ. Đó là cái tôi cố chỉ ra.
28:09 S: Tôi đồng ý. Có gì sai lầm trong quan hệ. Họ có quan hệ nhưng là quan hệ sai.
28:18 K: Họ có quan hệ sao?

S: Họ có...
28:22 K: Người trẻ kết hôn, hoặc không. Họ có con do sai lầm hay cố ý. Người trẻ chính họ là trẻ con họ chưa biết vũ trụ vũ trụ, trật tự hay lộn xộn, họ chỉ có con.
28:46 S: Đúng. Việc đó xảy ra.
28:48 K: Và họ chơi đùa với nó một hay 2 năm và họ nói... 'Lạy trời tôi chán trẻ con quá' và nhìn chỗ khác. Và trẻ cảm thấy bị bỏ rơi, lạc lõng.

S: Đúng thế.
29:04 K: Và nó cần an toàn, từ ban đầu nó cần an toàn.
29:10 S: Đúng.
29:11 K: Cái mà cha mẹ không cho, hay không thể cho an toàn tâm lý, cảm giác về... 'Con là con, ta yêu thương con ta sẽ chăm sóc con, ta sẽ thấy rằng suốt đời con cư xử đúng' - quan tâm. Chúng không có cảm giác đó.
29:26 S: Đúng.
29:28 K: Họ chán nản nó sau vài năm.
29:32 S: Đúng thế.
29:34 K: Đúng à?

S: Vâng.
29:37 K: Phải chăng họ không có quan hệ ngay từ ban đầu không cả vợ lẫn chồng, trai hay gái? Chỉ là quan hệ tình dục quan hệ thú vui. Khi chấp nhận thế họ không chấp nhận nguyên tắc khổ dính trong nguyên tắc thú vui.
30:05 S: Đúng thế. Họ không, và không chỉ vậy họ không để trẻ trải qua việc đó.
30:11 K: Trẻ trải qua việc đó.
30:13 S: Vâng, nhưng họ làm thế họ không để trẻ có niềm vui đi hết con đường họ cũng khổng để trẻ có đau khổ...
30:23 K: Nên điều tôi cố hiểu là thực sự có quan hệ hay không ngoài quan hệ sinh học, tình dục, cảm giác.
30:40 S: Vâng. Đúng.
30:42 K: Tôi đang hỏi... Tôi không nói nó vậy, tôi đang hỏi.
30:47 S: Nhưng tôi không nghĩ thế. Tôi nghĩ họ có quan hệ nhưng là quan hệ sai, rằng có mọi kiểu...
30:55 K: Không có quan hệ sai có quan hệ, hoặc không quan hệ.
31:01 S: À, rồi chúng ta sẽ phải nói họ có quan hệ. Giờ chúng ta sẽ phải thấu hiểu quan hệ. Nhưng tôi nghĩ đa số cha mẹ có quan hệ với con cái họ.
31:13 B: Bạn không nói hình ảnh có liên quan sao? Giả sử cha mẹ và con cái có hình ảnh lẫn nhau và quan hệ bị chi phối bởi hình ảnh ấy vấn đề là xem nó có thực sự là quan hệ hay không, hay nó là kiểu quan hệ kỳ cục nào.
31:30 K: Quan hệ kỳ cục.

B: Vâng.
31:33 K: Bạn có con cái... - thứ lỗi nếu tôi quay lại với bạn... Bạn có quan hệ với chúng không? Trong nghĩa thực của chữ ấy.
31:41 S: Vâng. Trong nghĩa thực, vâng.
31:45 K: Nghĩa là bạn không có hình ảnh về chính mình.
31:49 S: Đúng.
31:52 K: Và bạn không áp đặt hình ảnh lên chúng.
31:55 S: Đúng vậy.
31:56 K: Và xã hội không áp đặt hình ảnh lên chúng.
32:00 S: Có những giây phút như thế.
32:02 K: À không, vậy là không đủ. - như trứng thối! (Cười)
32:06 S: Đây là điểm quan trọng.
32:08 B: Nếu giây lát, thì không được. Cũng như nói một người bị tổn thương có giây phút không bị tổn thương, nhưng nó còn đó đợi bùng nổ khi có việc gì xảy ra.
32:16 K: Vâng.
32:18 B: Vậy hắn không thể đi xa. Như ai đó bị cột vào sợi dây hễ hắn đi hết tầm thì sợi dây ghì lại.
32:24 S: Đúng vậy.
32:26 B: Vậy bạn có thể nói, tôi còn liên hệ khi mọi việc bình thường nhưng vượt qua mức ấy nó hơi căng thẳng. Bạn hiểu ý tôi chứ?

S: Tôi hiểu ý anh.
32:36 B: Máy móc ấy ở trong đó, chôn vùi đến nổi nó thống trị bạn dữ dội.
32:42 S: Thực ra điều bạn nói là sự kiện. Tôi xác nhận nó xảy ra. Nói cách khác hình như có... dường như là có những giây phút họ...
32:55 B: À, như người bị cột vào sợi dây và hắn nói có lúc tôi có thể di chuyển nơi nào tôi muốn, nhưng thực không thể bởi nếu tiếp tục đi tôi sẽ ra hết tầm.
33:04 S: Điều đó hình như xảy ra, thực tế có phản ứng trong đó có giật ngược.
33:11 B: Vâng. Dù là tôi đến mút sợi dây hay gì khác giật sợi dây và rồi... - nhưng một người cột sợi dây thực sự không hề tự do.
33:20 S: Đúng thế, ý tôi, tôi nghĩ nó thực.
33:24 B: Cùng nghĩa ấy, người có hình ảnh thực sự không hề quan hệ, bạn xem.
33:29 K: Đó là toàn bộ vấn đề. Bạn có thể đùa với nó. Bạn có thể chơi với chữ... Nhưng thực sự bạn không có quan hệ.
33:43 S: Bạn không có quan hệ bao lâu còn hình ảnh.
33:48 K: Hễ bạn có hình ảnh về chính mình bạn không có quan hệ với ai hết. Đây là phát hiện lớn lao - kịp không? Không chỉ là lời nói bằng trí óc.
34:14 S: Để tôi chia sẻ một việc, tôi bực bội điều này...
34:17 K: Tôi hiểu thế.

S: Ngài hiểu thế. Ý tôi, tôi hơi giận ngài. (Cười) Có gì thực và chúng ta không thấy nó ở chỗ khác.
34:27 B: Luôn xảy ra khi phân tích, phải không?
34:30 S: Xảy ra khi phân tích. Nhưng tôi nghĩ chúng ta có trị liệu tâm thần khi họp các nhà trị liệu tâm thần, nó được nêu ra. Có sự oán giận nói là...bởi tôi có ghi nhớ vài lần khi tôi có cái tôi nghĩ là quan hệ nhưng tôi phải thành thực và nói sau quan hệ ấy hình như chắc chắn có giật ngược ấy.
34:53 B: Giật sợi dây, vâng.
34:55 S: Nên tôi phải, ý tôi... giận... (Cười) Có cái đó. Không có vấn đề là hình ảnh... - có một chỗ khi bạn nói bạn có quan hệ với ai đó nhưng bạn sẽ chỉ tới đó.

B: Vâng.
35:12 S: Và khi đó hình ảnh xen vào.
35:14 B: Đúng. Nhưng rồi thực sự hình ảnh kiểm soát mọi lúc bởi hình ảnh là tác nhân thống trị. Nếu một lần bạn vượt qua nó bất kể việc gì xảy ra, hình ảnh nắm hết.
35:23 S: Đúng vậy. Như mớ của René Thom's
35:28 B: Vâng, nó đi...

S: Nó xuống ngay.
35:31 K: Vậy, hình ảnh bị tổn thương. Và đứa trẻ bạn có áp đặt hình ảnh lên trẻ? Bạn nhất định, bởi bạn có hình ảnh.
35:48 S: Bạn cố gắng.

K: Không.
35:49 B: Bạn phải làm.
35:51 S: À, bạn làm thế và trẻ chọn nó hay không chọn nó.
35:55 K: Không, không. Bởi bạn có hình ảnh về chính mình bạn sẽ tạo hình ảnh trong đứa trẻ.
36:01 S: Đúng vậy.
36:03 K: À. Bạn theo kịp, bạn khám phá?
36:06 S: Vâng.
36:11 K: Xã hội làm thế với mọi chúng ta.
36:14 B: Vậy ngài nói trẻ chọn hình ảnh tự nhiên như nó vậy im lặng và rồi đột nhiên nó bị tổn thương.
36:21 K: Tổn thương. Đúng thế.
36:22 B: Vậy, tổn thương có chuẩn bị từ trước bởi tiến trình vững chắc của tạo hình ảnh.
36:27 S: Đúng. À, hiển nhiên, ví dụ chúng ta xử sự với con trai khác hơn con gái.
36:33 K: Nhìn nó đi, đừng nói quá nhanh thế.
36:38 B: Nếu tiến trình vững chắc tạo hình ảnh không xảy ra thì sẽ không có cơ sở, cấu trúc để bị tổn thương. Nói cách khác, đau khổ thảy đều do vài tác nhân tâm lý vài ý tưởng quy về tôi khi nói 'Tôi đau nổi đau này'... Trong khi trước đó tôi thụ hưởng niềm vui nói 'Cha tôi yêu thương tôi tôi làm điều ông thích.' Giờ đau đớn đến... 'Tôi không làm điều ông thích, ông không yêu tôi'.
37:15 K: Đơn giản. Vâng.
37:16 S: Nhưng tổn thương đầu tiên thế nào? Ý tôi trẻ...
37:20 K: Không, nếu bạn một lần...
37:22 B: Tôi nghĩ, chúng ta qua khỏi vấn đề rồi.
37:24 K: Qua vấn đề rồi.
37:25 S: Tôi không nghĩ chúng ta chạm sự kiện về tình thế sinh học của trẻ cảm thấy bị bỏ rơi.
37:37 B: À, còn đó - ồ, ý bạn - Nếu trẻ bị bỏ rơi tôi nghĩ nó phải chọn hình ảnh trong tiến trình ấy.
37:47 K: Dĩ nhiên. Nếu bạn nhận, một lần xác nhận, thấy thực tế rằng hễ cha mẹ có hình ảnh về chính họ họ nhất định cho trẻ hình ảnh ấy, hình ảnh.
37:58 B: Chính hình ảnh làm cha mẹ bỏ rơi trẻ.
38:02 S: À, bạn đúng đó.

K: Đúng rồi.
38:05 S: Chắc chắn hễ cha mẹ còn là người tạo hình ảnh và có hình ảnh, thì họ chẳng thể hiểu trẻ.
38:17 K: Và vì vậy cho hình ảnh vào trẻ.
38:20 S: Đúng. Bạn qui định vào trẻ điều gì đó.
38:23 K: Vâng.
38:24 B: Và ban đầu có lẽ qua thú vui, rồi họ sẽ bị tổn thương. Nhưng nếu họ bắt đầu bỏ rơi trẻ tôi nghĩ tiến trình bỏ rơi cũng là kết quả của hình ảnh và họ phải truyền đạt hình ảnh vào trẻ khi họ bỏ rơi trẻ.

S: Tức là bỏ rơi.
38:36 B: Vâng, bỏ rơi ấy là hình ảnh họ truyền đạt.
38:39 K: Và cha mẹ cũng nhất định bỏ rơi nếu họ có hình ảnh về chính họ.

B: Vâng.
38:44 S: Đúng vậy. Họ phải thế.

K: Chắc chắn.
38:47 S: Bởi họ làm manh mún hơn là thấy toàn thể.
38:51 B: Vâng, trẻ sẽ có hình ảnh nó không quan trọng gì với cha mẹ.
38:55 S: Ngoại trừ trong manh mún.
38:57 B: Trong manh mún họ thích, v.v..
38:58 S: Đúng thế. Vậy nếu bạn trong lối ấy tôi với bạn, nếu bạn không trong lối ấy...
39:04 K: Nhưng bạn xem, xã hội làm thế với mọi người. Nhà thờ làm thế; nhà thờ, tôn giáo, chính trị, mọi thứ văn hóa quanh ta tạo hình ảnh ấy.
39:22 S: Đúng vậy.
39:24 K: Và hình ảnh ấy bị tổn thương, và v.v.. Giờ, vấn đề kế tiếp là bạn có ý thức mọi cái đó nó là một phần của nhận thức chúng ta? Tích chứa nhận thức tạo nên nhận thức. Phải không? Rõ rồi.
39:50 S: Đúng.
39:52 K: Vậy, một trong tích chứa là tạo hình ảnh, hay có thể máy móc chính hoạt động máy phát điện chính, chuyển động chính. Tổn thương, mọi người đều bị... Có thể tổn thương được lành, và không hề bị lại? Có thể nào trí óc con người chấp nhận hình ảnh, tạo hình ảnh, dẹp bỏ hết hình ảnh và không hề tổn thương. Và vậy trong nhận thức, phần lớn nó trống rỗng nó không tích chứa. Tôi tự hỏi...
41:11 S: Có thể? Tôi thực không biết câu trả lời. Tôi chỉ biết đáp là tôi tin ngài có thể...
41:33 K: Ai là kẻ tạo hình ảnh? Cái gì là máy móc hay tiến trình tạo hình ảnh? Tôi có thể bỏ một hình ảnh và nắm cái khác, tôi là Cơ đốc tôi là Tin lành, Tôi là Hin đu tôi là thầy tu Zen, tôi là này nọ... Kịp không? Thảy đều là hình ảnh.
41:53 S: Đúng. Ai là kẻ tạo hình ảnh?
42:07 K: Tóm lại, nếu có hình ảnh loại ấy làm sao bạn có thể yêu thương?
42:16 S: Chúng ta không dạt dào yêu thương.
42:18 K: Chúng ta không có nó!
42:20 S: Đúng vậy. Chúng ta có nhiều hình ảnh. Nên tôi nói tôi không biết. Tôi biết về tạo hình ảnh.
42:31 K: Khủng khiếp quá, có nó... - Kịp không?
42:34 S: Đúng. Tôi biết về tạo hình ảnh và tôi thấy nó. Ngay cả khi ngài nói về nó tôi có thể thấy nó đó và cảm giác là nó như bản đồ, bạn biết bạn ở đâu bởi nếu không có hình ảnh này tôi sẽ tạo cái nọ.
42:50 K: Dĩ nhiên.
42:51 S: Nếu bạn không tạo cái này bạn sẽ tạo cái kia.
42:54 K: Chúng ta nói, có thể nào dừng máy móc tạo hình ảnh không? Và máy móc ấy là gì? Có phải muốn là ai đó?
43:16 S: Vâng. Muốn là ai đó muốn biết ở đâu muốn có, muốn thu lại, cách này khác hình như muốn nắm lấy cảm giác rằng nếu không có nó tôi không biết tôi ở đâu.
43:31 K: Lạc lõng ư?

S: Vâng.
43:35 K: Bạn xem lanh xảo quá. Bạn xem... Kịp không? Cảm giác bạn lạc lỏng, không nương tựa gì không có gì ủng hộ, sinh thêm rối loạn.
43:58 S: Đúng.
44:00 B: Đó là một hình ảnh được truyền cho khi còn trẻ nói rằng nếu bạn không có hình ảnh về mình bạn không biết gì để làm. Bạn không biết cha mẹ bạn sẽ làm gì nếu bạn bắt đầu hành động mà không có hình ảnh. (Cười) Bạn có thể làm gì đó và họ sẽ chỉ hốt hoảng.
44:18 S: Đúng vậy.
44:22 K: Hình ảnh là sản phẩm của ý nghĩ. Phải không?
44:27 S: Nó được tổ chức.
44:29 K: Vâng, sản phẩm của ý nghĩ. Nó có thể trải qua nhiều kiểu áp lực và mọi thứ, quá nhiều băng tải và cuối cùng tạo ra hình ảnh.
44:43 S: Đúng. Chắc chắn. Tôi đồng ý với bạn. Rõ ràng là sản phẩm của ý nghĩ và ý nghĩ hình như giống hành động tức thì khi biết bạn ở đâu; hay khi cố gắng biết bạn ở đâu. Như có khoảng không.
45:04 K: Vậy, máy móc có thể dừng?
45:11 K: Ý nghĩ tạo những hình ảnh này phá huỷ mọi quan hệ nên không yêu thương - không phải nói, mà thực không có yêu thương! Đừng nói 'Có, tôi yêu...' - Không phải... Khi một người có hình ảnh về họ nói 'Tôi yêu chồng tôi', hay vợ, hay con cái chỉ là cảm giác, tưởng tượng cảm xúc tưởng tượng.
45:40 S: Đúng.
45:44 K: Vậy hiện giờ không có yêu thương ở thế gian. Không có cảm giác thực sự quan tâm ai đó.
45:58 S: Đúng thế. Không ai có.
46:02 K: Càng giàu có lại càng tệ. Không phải người nghèo có. Ý tôi không thế. Người nghèo cũng không có. Họ lo việc dồn đầy bao tử và áo quần và làm việc.
46:20 B: Họ còn có hàng đống hình ảnh.
46:22 K: Dĩ nhiên. Tôi nói cả giàu lẫn nghèo đều có hình ảnh gồm cả Brezhnev và Sakharov, hay bất kỳ ai. Và đó là những người chỉnh sửa thế giới. Phải không? Họ nói 'à, cái này phải...' kịp không? Họ ra lịnh vũ trụ. (Cười) Nên, tôi tự hỏi, tạo hình ảnh có thể dừng? Dừng, không phải đôi lúc - dừng. Bởi tôi không biết yêu thương là gì tôi không biết quan tâm ai khác. Và tôi nghĩ đó là việc xảy ra trên thế gian bởi trẻ con thực là những linh hồn bơ vơ, kẻ lạc lõng. Tôi đã gặp quá nhiều, hàng trăm, khắp thế giới. Chúng thực sự là thế hệ lạc lõng. Bạn hiểu không? Như những người già là thế hệ lạc lõng. Vậy con người phải làm gì? Đâu là hành động đúng trong quan hệ? Có thể có hành động đúng trong quan hệ bao lâu bạn còn hình ảnh?

S: Không.
48:14 K: À! Không, đây là việc lớn lao - kịp không?
48:20 S: Đó là lý do tôi tự hỏi. Hình như ngài nhảy vọt đó. Ngài nói, mọi cái ta biết này khác đều là hình ảnh, và tạo hình ảnh, và ý nghĩ. Đó là mọi cái ta biết.
48:36 K: Nhưng chưa hề nói 'có thể dừng'.
48:40 S: Chưa hề nói 'có thể dừng', đúng vậy.
48:42 K: Chưa hề nói, lạy trời, nếu nó không dừng chúng ta sẽ huỷ hoại lẫn nhau.
48:48 B: Ngài có thể nói khái niệm rằng nó có thể dừng là điều gì hơn cái chúng ta biết, trước đó ta chưa biết. Nói cách khác...
48:55 K: Nó trở thành mảnh kiến thức khác. (Cười)
48:58 B: Nhưng tôi cố nói rằng khi nói 'mọi cái ta biết' cũng y như trước đó. Tôi cảm thấy tắc nghẽn.
49:04 S: Bạn trở lại đó. Đúng.
49:06 B: Nói cách khác, không ích gì khi nói, 'mọi cái ta biết'.
49:11 S: Bởi anh ta nói, có thể dừng - còn nhiều hơn...
49:13 B: Nếu nói 'đó là mọi cái ta biết' thì nó không thể dừng.
49:17 K: Hắn phê bình bạn dùng 'mọi cái'. (Cười)
49:21 S: Tôi hài lòng vậy.
49:22 B: Đó là một trong các tác nhân trở ngại.
49:26 S: Vậy, nếu chúng ta tới đó chúng ta làm gì với câu hỏi, 'có thể dừng?' Chúng ta, có câu hỏi 'có thể dừng' này.
49:36 K: Tôi đặt câu hỏi cho bạn. Bạn có nghe không?
49:40 S: Tôi nghe. Đúng.

K: À, bạn có nghe?
49:43 S: Nó dừng trong...
49:45 K: Không, không. Tôi không quan tâm nó dừng. Bạn có nghe câu nói 'có thể dừng'? Chúng ta xem xét, phân tích, hay xét cả tiến trình tạo hình ảnh ấy hậu quả của nó đau khổ, rối loạn, những điều đáng sợ đang xảy ra, Ả rập có hình ảnh họ Do thái, Hin đu, Hồi giáo Cơ đốc, kẻ không - theo kịp không? - cộng sản. Có sự phân chia quá lớn về hình ảnh biểu tượng, mọi thứ. Nếu nó không dừng bạn sẽ có thế giới đảo lộn vậy đó. Tôi thấy thế, không trừu tượng mà thực sự như đóa hoa kia.
50:38 K: Và tôi thấy, như con người, tôi phải làm gì? Bởi cá nhân tôi tôi không có hình ảnh về nó. Nói thực, tôi không có hình ảnh về mình. kết luận, quan niệm, lý tưởng, đều là hình ảnh. Tôi không có! Và tự hỏi 'tôi có thể làm gì'. Khi mọi người quanh tôi cứ tạo hình ảnh, và phá huỷ trái đất đáng yêu này nơi chúng ta định sống hạnh phúc trong quan hệ con người, và nhìn lên trời và hạnh phúc về nó. Vậy, đâu là hành động đúng cho người có hình ảnh? Hay không có hành động đúng?
51:41 S: Để tôi quay lại. Điều gì xảy ra với ngài khi tôi nói 'có thể dừng'?
51:48 K: Tôi nói, dĩ nhiên. Đơn giản với tôi. Dĩ nhiên nó có thể dừng. Bạn không hỏi tôi câu kế tiếp... Làm sao bạn làm? Nó xảy ra thế nào?
52:08 S: Không, tôi chỉ muốn nghe một phút khi ngài nói 'Vâng, dĩ nhiên'. Đúng. Làm sao ngài nghĩ nó có thể?
52:20 K: Năm phút, chúng ta chỉ còn năm phút.
52:22 S: Đúng. À, chạm đi...Làm sao nó có thể dừng? Tôi không có... Để tôi nói thẳng với ngài. Xem tôi có hiểu đúng không. Tôi thực không chứng cứ gì nó có thể. Không kinh nghiệm nó có thể.
52:41 K: Tôi không muốn chứng cứ.
52:43 S: Ngài không muốn chứng cứ.
52:44 K: Tôi không muốn giải thích của ai.
52:47 S: Hay kinh nghiệm.
52:48 K: Bởi họ dựa trên hình ảnh.
52:51 S: Đúng.
52:52 K: Hình tương lai, ảnh quá khứ, hay hình ảnh sống. Nên tôi nói 'có thể dừng'. Tôi nói nó có thể, chắc chắn. Không phải là lời nói để đùa bạn đâu. Với tôi việc này quan trọng lắm.
53:15 S: Tôi nghĩ chúng ta đồng ý rằng nó rất quan trọng, nhưng làm sao?
53:20 K: Không 'làm sao'. Bạn liền bước vào câu hỏi của hệ thống, tiến trình máy móc là một phần của tạo hình ảnh. Nếu tôi bảo bạn cách nào, bạn liền nói... 'Bảo tôi hệ thống, cách thức, tập luyện tôi sẽ làm hàng ngày và tôi sẽ được hình ảnh mới'.
53:40 S: Vâng.
53:44 K: Tôi thấy sự kiện xảy ra trên thế giới.
53:48 S: Tôi hiểu. Tôi cùng với ngài, vâng.
53:51 K: Sự kiện. Không phản ứng với nó không lý thuyết kỳ cục tưởng tượng về nó không nên là gì. Nó là sự kiện rằng hễ còn có hình ảnh thì sẽ không có hoà bình trên thế gian không có yêu thương trên thế gian dù hình ảnh Ky tô, hay hình ảnh Phật hay Hồi giáo. sẽ không có hoà bình trên thế gian. Tôi thấy nó như sự kiện. Tôi ở đó với sự kiện. Vậy thôi - chấm hết. Như sáng nay chúng ta nói nếu ở đó với sự kiện liền có chuyển hóa. Nghĩa là, không để cho...không ý nghĩ bắt đầu xen vào sự kiện.
55:24 B: Như sáng nay, nói thêm hình ảnh xen vào.
55:27 K: Thêm hình ảnh vào. Nên nhận thức chúng ta đầy hình ảnh.
55:39 S: Vâng, đúng thế.
55:40 K: Tôi là Hin đu, Bà la môn, là truyền thống, Tôi tốt hơn ai khác. Tôi là kẻ được chọn, tôi là Aryan - kịp không? Tôi là người Anh duy nhất mọi cái đó nhét đầy nhận thức.
56:00 B: Khi ngài nói ở lại với sự kiện, một hình ảnh có thể xen vào là 'đó không thể, không bao giờ làm được'.
56:07 K: Vâng, đó là hình ảnh khác.
56:09 B: Nói cách khác, nếu trí óc có thể ở đó với sự kiện mà không lý giải gì.
56:16 S: À, sự việc đến với tôi khi ngài nói rằng là khi ngài nói, 'ở lại với sự kiện' ngài thực sự kêu gọi hành động ngay đó. Thực sự ở lại với nó là hành động nhận thức ở đó.
56:37 K: Bạn không...Tại sao bạn làm nó quá... Nó quanh bạn đó! Bạn dính trong đó.
56:44 S: Nhưng đó khác với ở lại với nó.
56:46 K: Ở đó với nó!

S: Thực sự nhìn nó.
56:49 K: Vâng, vậy đó.
56:53 S: Ngài biết cảm thấy thế nào? Thấy như điều gì đưa ra phía trước bởi chúng ta luôn bỏ chạy.
57:06 K: Vậy, nhận thức là hình ảnh kết luận, ý niệm, mọi thứ.
57:13 S: Luôn bỏ chạy.
57:15 K: Lấp đầy, đổ đầy, và đó là gốc của hình ành. Nếu không tạo ra hình ảnh thì nhận thức là gì? Đó là việc hoàn toàn khác.
57:36 B: Ngài nghĩ chúng ta có thể bàn lần tới?