Krishnamurti Subtitles home


BR76CTM7 - Đời Sống Thánh Thiện
Buổi Thảo Luận thứ bảy với Bohm và Shainberg
Brockwood Park, Anh Quốc
20 tháng Năm 1976



0:11 K: Sau buổi sáng nay như người bên ngoài, bạn bỏ tôi hoàn toàn trống rỗng hoàn toàn không tương lai, không quá khứ không hình ảnh gì. Vậy tôi ở đâu?
0:42 S: Đúng. Khi xem chúng ta sáng nay, ai đó nói hay một người ở quanh đây nói... 'Sáng nay làm sao tôi ra khỏi giường?'
0:50 B: Ồ, vâng.
0:53 K: Không, tôi nghĩ việc khá dễ - vấn đề ra khỏi giường sáng nay là khá đơn giản. Bởi tôi phải đứng lên và làm gì, sống đòi hỏi tôi hành động, chứ không phải ở trên giường cả đời. Tôi bị bỏ như người bên ngoài nhìn mọi việc nghe mọi việc, với cảm giác 'bức tường trắng'. Một cảm giác... 'Tôi hiểu lời bạn nói bởi nó quá rõ ràng với tôi. Tôi nhìn một cái, tôi ném bỏ mọi hệ thống, mọi đạo sư Zen Phật giáo, Phật giáo thiền này, thiền nọ, v.v.. và tôi bỏ hết bởi đã hiểu người thiền là thiền. Nhưng tôi chưa... cảm thấy... Tôi giải quyết vấn đề đau khổ chưa? Tôi biết yêu thương là gì chưa? Tôi biết tình thương là gì không? Sống - không hiểu bằng trí tôi có thể vặn hàng lô chữ nhưng rồi cuối mọi thứ những đối thoại này sau khi thảo luận với bạn, nghe bạn... Tôi có cảm giác năng lực lạ lùng là tình thương không? chấm dứt đau khổ. Tôi có biết yêu thương ai đó, yêu thương con người không?

S: Thực sự yêu thương.
2:46 K: Thực, thực sự.

S: Không phải nói về nó.
2:48 K: Không, không. Đã qua mọi cái đó. Và bạn chưa chỉ tôi chết là gì.
2:59 B: Vâng.
3:01 K: Tôi chưa hiểu gì về cái chết. Bạn chưa nói gì với tôi về nó. Nên có nhiều việc chúng ta cần bàn trước khi kết thúc chiều nay, nhiều vấn đề để bàn lắm.
3:17 B: Phải. Có thể bắt đầu bàn về cái chết?
3:20 K: Vâng. Bắt đầu với chết.
3:24 B: Một việc xảy ra với tôi, chúng ta bàn sáng nay nói rằng chúng ta đến chỗ chúng ta thấy người quan sát là vật quan sát thì đó là chết, cơ bản ngài nói thế. Phải không?

K: Vâng.
3:37 B: Giờ, nảy lên câu hỏi... Nếu ngã không gì hơn hình ảnh - phải không? vậy thì cái gì chết? Nếu hình ảnh chết là không - phải không? không phải chết.

K: Không, đúng vậy.
3:52 B: Vậy, có cái gì thực chết chứ?
3:55 K: Cái chết sinh vật học.
3:57 B: Chúng ta không bàn nó lúc này.
3:59 K: Không.
4:00 B: Ngài đã nói về vài loại chết.
4:03 K: Khi chúng ta nói sáng nay tôi cố chỉ ra rằng nếu không có hình ảnh gì nếu không có hình ảnh gì trong nhận thức tôi chết, có cái chết!
4:18 B: Đó là điểm chưa rõ ràng. Cái gì chết đây? Cái chết hàm ý cái gì chết.
4:23 K: Chết ư? Hình ảnh chết, 'tôi' chết.
4:26 B: Nhưng cái gì đó... là cái chết thật...
4:29 K: À, đó là điều tôi muốn... ...dĩ nhiên. Là hiểu biết bằng lời ư?
4:37 B: Vâng. Hay sâu hơn, có cái gì đó chết chứ? Tôi cố nói, điều gì thực.

S: Cái gì đó.
4:43 B: Nói cách khác, nếu cơ thể chết, tôi thấy, đến chỗ cái gì thực chết.
4:49 K: Vâng, cái gì thực chết.
4:51 B: Nhưng khi cái ngã chết...
4:53 K: À, nhưng lâu nay tôi chấp nhận cái ngã là điều hết sức thật.
4:59 B: Vâng.
5:01 K: Bạn đến - 3 bạn đến - và nói với tôi rằng hình ảnh ấy là tưởng tượng, và tôi hiểu và tôi hơi sợ rằng khi nó chết khi không có hình ảnh kịp không - thì có chấm dứt gì đó.
5:25 B: Vâng, nhưng cái gì chấm dứt?
5:28 K: À, đúng! Cái gì chấm dứt?
5:34 B: Bởi có gì thực chấm dứt? Hay ngài có thể nói chấm dứt hình ảnh là không chấm dứt, phải không?
5:39 K: Không. Gì nào?
5:42 B: Nếu chỉ hình ảnh chấm dứt, đó là hình ảnh chấm dứt. tôi cố nói rằng không gì chấm dứt nếu chỉ là hình ảnh.
5:48 K: Vâng, đó là điều tôi muốn hiểu.
5:50 B: Ngài hiểu ý tôi?
5:52 K: Nếu chỉ là chấm dứt hình ảnh...
5:55 S: Thì chẳng có gì hết.

K: Không có gì.
5:57 B: Không, nó không như tắt TV.
5:59 K: Vâng, bỏ tôi lại trống rỗng.
6:04 S: Đó là cái chết ư?
6:06 B: Đó là cái chết hay có gì sâu hơn chết?
6:10 K: Ồ, rất sâu.

B: Cái gì sâu hơn chết.
6:12 K: Vâng.
6:13 S: Tiến trình tạo hình ảnh thì sao?
6:17 K: Không. Tôi nói... Không phải chấm dứt hình ảnh là chết mà là điều gì sâu hơn thế.
6:29 B: Nhưng chưa phải cái chết của cơ thể.
6:31 K: Chưa phải cái chết của cơ thể, dĩ nhiên, cơ thể...
6:35 B: ...tiếp tục, đến độ nào đó.
6:37 K: Đến độ nào đó, vâng. Đến khi bịnh tai nạn, già, lão suy, v.v.. Nhưng, chết là chấm dứt hình ảnh là khá đơn giản và khá được chấp nhận và bình thường, nhưng...
7:04 K: ...hợp lý, hay cả thực tế. Nhưng nó như vũng nước quá cạn. Bạn lấy ít nước đó đi và chẳng còn gì ngoài ít bùn. Không còn gì. Vậy, còn gì hơn chứ?

S: Nó chết.
7:30 K: Không. Không phải chết, mà ý nghĩa cái chết.
7:39 S: Có điều gì ngoài hình ảnh chết hay chết có ý nghĩa vượt ngoài cái chết của hình ảnh?
7:50 K: Dĩ nhiên, chúng ta hỏi điều đó.
7:52 S: Đó là vấn đề. Có điều gì về cái chết lớn hơn cái chết của hình ảnh?
7:56 K: Dĩ nhiên. Phải có.
7:59 B: Nó bao gồm cái chết của cơ thể ư?
8:02 K: Vâng. Cái chết cơ thể có thể tiếp tục ý tôi, cơ thể có thể tiếp tục nhưng sẽ từ từ kết thúc.
8:09 B: Nhưng nếu thấy ý nghĩa cái chết như toàn thể, chung thì chúng ta cũng thấy ý nghĩa cái chết cơ thể.
8:18 K: Vâng.
8:19 B: Nhưng ý nghĩa về cái chết của ngã hình ảnh cũng có cùng ý nghĩa ư?
8:25 K: Tôi nói, đó chỉ là phần rất nhỏ.
8:29 B: Nó rất nhỏ.

S: Đúng.
8:30 K: Đó là phần rất, rất nhỏ.
8:32 B: Nhưng rồi, có thể cho rằng có cái chết của ngã hình ảnh, rồi có thể có tiến trình hay cấu trúc vượt cả ngã hình ảnh có thể chết và nó tạo ngã hình ảnh.
8:45 K: Vâng, đó là ý nghĩ.
8:46 B: Là ý nghĩ. Ngài nói về cái chết của ý nghĩ?
8:49 K: Vâng, đó cũng chỉ là bề mặt.
8:52 B: Nó rất nhỏ.

K: Rất nhỏ.
8:54 B: Và có chăng điều gì vượt cả chính ý nghĩ chết?
8:56 K: Đó là điều tôi muốn hiểu.
8:57 S: Chúng ta cố hiểu ý nghĩa cái chết.
8:59 B: Chúng ta chưa rõ.
9:01 S: ...cái vượt ngoài cái chết của ngã, ý nghĩ và hình ảnh.
9:04 K: Không, nhìn thôi. Hình ảnh chết. Khá đơn giản. Việc đó rất cạn.

S: Đúng.
9:14 K: Rồi có ý nghĩ chấm dứt tức là chấm dứt... chết với ý nghĩ.
9:18 B: Ngài nói ý nghĩ sâu hơn hình ảnh nhưng vẫn chưa quá sâu.
9:21 K: Không quá sâu. Vậy...
9:24 K: Chúng ta bỏ kẻ tạo hình ảnh và chính hình ảnh. Vậy, còn gì nữa đây?
9:34 B: Điều gì nữa trong nghĩa nào? Điều gì nữa hiện hữu hay điều gì nữa phải chết, hay...
9:41 S: Điều gì sáng tạo xảy ra à?
9:43 K: Không. Chúng ta sẽ tìm ra.
9:45 B: Nhưng ý tôi, câu hỏi ngài không rõ khi ngài nói 'Còn điều gì nữa?'
9:49 K: Còn..? Không. Là cái chết ư?
9:56 B: Ồ, tôi hiểu. Phải là cái chết?
9:59 K: Vâng.

S: Là cái chết.
10:02 K: Không, không. Tôi hiểu, hình ảnh, kẻ tạo hình ảnh. Nhưng đó là việc rất cạn.
10:08 S: Vậy thì có điều gì khác...
10:10 K: Và vậy tôi nói 'Vậy thôi ư, đó là ý nghĩa cái chết?
10:16 S: Tôi nghĩ, tôi hiểu ngài... Đó chỉ là ý nghĩa cái chết trong phần nhỏ ấy. Có ý nghĩa cái lớn hơn?
10:23 K: Cái chết phải có ý nghĩa gì lớn lao.
10:26 S: Đúng.
10:27 B: Ngài nói chết có ý nghĩa ý nghĩa cho mọi việc. Cho cả cuộc sống.

K: Vâng, cả cuộc sống.
10:33 B: Trước hết, có thể hỏi tại sao ngài nói thế? Nói cách khác, thường không chấp nhận nếu nghĩ như người xem rằng chết là một cái gì đó. Nói cách khác, lối chúng ta hiện sống, cái chết...
10:45 K: Ở cuối cùng.
10:47 B: Ở cuối cùng và bạn cố quên nó và cố gắng dấu nó đi, v.v..
10:52 K: Nhưng nếu bạn, như 3 bạn đã làm, chỉ ra đời tôi đang hỗn độn. Và đời tôi cứ xung đột triền miên lo âu, mọi thứ.

S: Đúng.
11:09 K: Đó là đời tôi. Tôi dính vào cái biết và vì vậy, chết là cái không biết. Nên, tôi sợ nó. Và chúng ta đến và nói 'này, chết, một phần là chấm dứt hình ảnh, kẻ tạo hình ảnh và chết phải có nhiều hơn ý nghĩa lớn hơn chỉ là thế, cái đĩa trống'.
11:38 B: Ngài có thể nói rõ hơn tại sao 'phải' có.
11:43 K: 'Tại sao phải có'. Bởi...
11:49 S: Tại sao phải?
11:53 K: Đời sống như vũng nước cạn khô? Chút bùn còn ở đáy?
12:00 S: À, tại sao ngài cho rằng nó là gì khác?
12:03 K: Tôi muốn biết.
12:05 B: Nhưng, dù nó là gì khác chúng ta phải hỏi tại sao chết là chìa khoá để hiểu nó.
12:13 K: Bởi nó chấm dứt mọi việc.
12:16 B: Được thôi.

S: Mọi thứ.
12:20 K: Thực tại...

B: Vâng.
12:24 K: Và mọi quan niệm, hình ảnh - chấm dứt mọi ký ức.
12:34 B: Nhưng đó là chấm dứt ý nghĩ, phải không?
12:36 K: Chấm dứt ý nghĩ. Và cũng là chấm dứt thời gian.
12:40 B: Chấm dứt thời gian.
12:44 K: Thời gian dừng hoàn toàn. Và không có tương lai trong nghĩa quá khứ gặp hiện tại và tiếp tục.
12:58 B: Nói về tâm lý.
12:59 K: Vâng, nói về tâm lý, dĩ nhiên.
13:02 B: Chúng ta thừa nhận tương lai và quá khứ.
13:04 K: Dĩ nhiên.

S: Đúng vậy.
13:07 K: Chấm dứt - tâm lý chấm dứt mọi thứ. Đó nghĩa là chết.
13:17 B: Và khi cơ thể chết thì mọi việc chấm dứt vì cơ thể.
13:23 K: Dĩ nhiên. Khi cơ thể, cơ thể này chết, là chấm hết.
13:33 S: Đúng.
13:34 K: Khoan đã. Nếu tôi không chấm dứt hình ảnh dòng chảy tạo hình ảnh tiếp tục.
13:46 B: À, tôi nghĩ là chưa rõ nơi nó tiếp tục; ở người khác? hay ở...
13:51 K: Chính nó hiện ra ở người khác. Nghĩa là, tôi chết.
13:57 S: Đúng, cơ thể.
13:59 K: Tôi chết, cơ thể chết, và vào giây phút cuối tôi vẫn ở với hình ảnh tôi có.
14:08 B: Vâng, vậy thì điều gì xảy ra?
14:10 K: Tôi nói thế. Hình ảnh ấy có sự nối tiếp với phần khác của hình ảnh hình ảnh của tôi, của bạn.

S: Đúng.
14:20 K: Hình ảnh của bạn không khác của tôi.
14:22 S: Đúng. Chúng ta chia sẻ.
14:24 K: Không, không phải chia, nó không khác.
14:26 S: Đúng.
14:28 K: Có thể có kiểu cách hơn, nhiều màu sắc hơn nhưng cơ bản, hình ảnh, của tôi là của bạn.
14:34 S: Đúng.
14:36 K: Vậy là có làn sóng tạo hình ảnh bất tận.
14:42 B: Nó xảy ra ở đâu? Mọi người?
14:45 K: Đó, chính nó lộ ra ở mọi người.
14:49 B: Ồ, ngài thấy nó rộng hơn cách nào đó nó chung hơn, phổ quát hơn.
14:52 K: Vâng, rất phổ quát.

B: Nó khá là...
14:55 K: Gì nào?
14:56 B: Tôi nói, hơi lạ lùng khi nghĩ về nó.
14:59 K: Vâng.
15:02 S: Nó đó.
15:04 K: Nó là... nó...
15:06 S: Là dòng sông, vâng, như dòng sông, nó đó. Và tự nó hiển lộ các dòng chảy gọi là mọi người.
15:14 K: Hiển lộ - không. Dòng chảy là kẻ tạo hình ảnh và hình ảnh.
15:22 B: Nói cách khác, ngài nói hình ảnh không chỉ phát xuất ở một bộ não mà ở ý nghĩa phổ quát.
15:28 K: Phổ quát.

B: Nhưng chưa rõ. Ngài không chỉ nói tổng quát về hậu quả của mọi bộ não mà còn ám chỉ điều gì hơn thế?
15:38 K: Nó là hậu quả của mọi bộ não và tự hiển lộ nơi mọi người khi họ sinh ra; gien và v.v.. Giờ thì. Xong rồi chứ? Có phải cái chết bỏ tôi... Có phải cái chết sinh ra cảm giác năng lực bao la, vô tận không có khởi đầu và kết thúc? Hay chỉ là... Tôi lìa bỏ hình ảnh và kẻ tạo hình ảnh là tôi có thể dừng, khá đơn giản... Nó có thể dừng, và vâng. Nhưng tôi chưa chạm điều sâu hơn, phải có đời sống phải có chiều sâu vô tận.
16:48 B: Vậy, cái chết mở nó ra.
16:51 K: Cái chết mở nó ra.
16:53 B: Cái chết... nhưng chúng ta nói nó hơn cả chết của tạo hình ảnh ảnh, điều này chưa rõ. Có chăng, tôi cố nói, điều gì thực đang đóng kín việc tự hiểu nó?
17:07 K: Vâng, 'tôi' tự đóng kín qua hình ảnh và kẻ tạo ý nghĩ, kẻ tạo hình ảnh.
17:13 S: Cái đó đóng kín nó nhưng, tạo hình ảnh và tạo ý nghĩ đóng kín cái lớn hơn.
17:18 K: Khoan. Đóng kín nó.
17:20 S: Đóng kín nó, đúng.
17:21 K: Nhưng còn những đóng kín khác, sâu hơn.
17:24 B: Tôi đang cố hiểu điều đó. Rằng những đóng kín sâu hơn là thực.
17:28 K: Nó thực. Nào.
17:31 B: Và chúng thực sự phải chết.

K: Đúng vậy.
17:34 B: Nó có giống như dòng chảy ngài nói không?
17:37 K: Không, không. Có dòng chảy khổ đau, phải không?
17:43 B: Trong nghĩa nào? Đau khổ sâu hơn hình ảnh ư?
17:46 K: Vâng.

S: Đúng.
17:48 B: Quan trọng đó.

K: Đúng.
17:50 S: Ngài nghĩ vậy?

K: Bạn không à?
17:54 S: Có. Tôi nghĩ...
17:56 K: Không, cẩn thận. Việc này rất nghiêm túc.
17:59 S: Đúng vậy.
18:01 B: Ngài nói đau đớn và đau khổ là như nhau chỉ là khác chữ thôi ư?
18:05 K: Ồ, khác chữ - đau đớn và đau khổ.
18:08 S: Sâu hơn tạo hình ảnh là đau khổ.
18:11 K: Phải không? Con người sống với đau khổ hàng triệu năm.
18:19 B: Có thể nói chút ít về đau khổ chứ. Nó là gì? Nó hơn cả đau đớn.
18:24 K: Ồ, hơn cả đau đớn nhiều, hơn cả mất mát hơn cả mất con người thân hay này nọ.

S: Sâu hơn thế.
18:33 K: Sâu hơn thế nhiều.

S: Đúng.
18:36 B: Nó vượt cả hình ảnh, cả ý nghĩ.
18:38 K: Dĩ nhiên. Hơn cả ý nghĩ.
18:40 B: Ồ. Vượt cả cái thường gọi là cảm nhận.
18:43 K: Dĩ nhiên. Cảm nhận, ý nghĩ. Vậy có thể chấm dứt nó?
18:47 S: Để tôi, trước khi ngài tiếp tục... Ngài nói rằng dòng chảy khổ đau có thể tôi ngờ nghệch, là khác với dòng chảy của tạo hình ảnh? Phải ngài nói, nó là hai dòng chảy khác nhau?
19:03 K: Không, một phần dòng chảy.

S: Một phần của cùng dòng chảy.
19:06 K: Nhưng sâu hơn.

S: Sâu hơn nhiều.
19:07 B: Ngài nói rằng, có dòng chảy rất sâu tạo hình ảnh là ở bề mặt dòng chảy ấy sóng ở bề mặt.
19:14 K: Đúng vậy. Nhưng chúng ta đã bỏ nó tôi muốn đào sâu.

B: Ngài nói chúng ta hiểu sóng ở bề mặt dòng chảy ấy mà ta gọi là tạo hình ảnh.

K: Tạo hình ảnh. Đúng.
19:23 B: Và dù náo động nào trong 'đau khổ' cũng hiện lên mặt như là tạo hình ảnh.
19:28 K: Đúng vậy.
19:28 S: Vậy chúng ta phải lặn xuống biển, phải không?
19:32 K: Lặn xuống sông.
19:38 B: Nhưng đau khổ là gì?
19:41 K: Bạn biết, có đau khổ chung.
19:46 B: Vâng, hãy cố làm rõ. Nó không chỉ là toàn bộ đau khổ của mọi người chứ?
19:54 K: Không. Nó là... Có thể nói thế này sóng trên mặt nước không mang lại tình thương hay yêu thương. - tình thương và yêu thương như nhau chúng đồng nghĩa nên sẽ dùng chữ 'tình thương'. Sóng không đem nó đến. Vậy cái gì? Không tình thương con người như họ đang làm - họ sẽ tiêu diệt nhau. Vậy, tình thương có đến với chấm dứt đau khổ không phải đau khổ do ý nghĩ tạo ra?
20:49 B: Vâng. Vậy, ví dụ trong ý nghĩ có đau khổ vì ngã - phải không?

K: Vâng, đau khổ vì ngã.
20:55 B: Tức là tự xót phận, và ngài nói có đau khổ khác tôi nghĩ chúng tôi chưa hiểu kịp. Có đau khổ sâu hơn...

K: Có đau khổ sâu hơn.
21:04 B: ...nó phổ quát, không chỉ nói chung mà gì đó phổ quát hơn.
21:08 K: Đúng thế.

S: Có thể nói... Có thể nói ra, tìm hiểu nó?
21:15 K: Bạn không biết à?

S: Vâng.
21:18 K: Không có - tôi chỉ hỏi - bạn không biết hay nhận ra đau khổ sâu thẳm hơn khổ của suy nghĩ, tự xót phận đau khổ của hình ảnh.
21:34 B: Đau khổ ấy có tích chứa không? Như nói đau khổ là sự kiện con người trong trạng thái gì mà hắn không thể thoát ra.
21:44 K: Là một phần. Nghĩa là một phần đau khổ của ngu dốt.
21:49 B: Vâng. Người ấy không biết nên không thể thoát ra.
21:52 K: Không thể thoát - kịp không?

B: Đúng. Vâng.
21:55 K: Và nhận ra đau khổ ấy là tình thương.
22:00 S: Đúng.
22:01 B: Được thôi, vậy không nhận ra thì đau khổ ư?
22:04 K: Phải, phải. Chúng ta nói cùng một việc sao?
22:12 S: Không, tôi không nghĩ vậy.
22:14 K: Ví dụ, bạn thấy tôi đang dốt nát.
22:18 B: Hay tôi thấy cả nhân loại...
22:20 K: ...nhân loại đang dốt nát. Và sống đã hàng thiên niên kỷ, họ vẫn dốt nát dốt nát trong nghĩa chúng ta nói tức là, kẻ tạo hình ảnh và mọi thứ.
22:33 B: Ví dụ, nếu trí óc tôi thực sự đúng, tốt, sáng suốt có tác dụng sâu sắc lên tôi không?
22:39 K: Có.

B: Đúng ư?
22:40 K: Vâng.
22:41 S: Tác dụng sâu sắc gì?
22:42 B: Thấy ngu dốt quá lớn phá hoại quá lớn này.
22:45 K: Chúng ta hiểu nó.

S: Đúng.
22:47 K: Chúng ta hiểu vậy.
22:50 B: Nhưng nếu tôi không nhận ra hết nếu tôi bắt đầu chạy trốn nhận thức ấy thì tôi cũng ở đó?

K: Vâng, bạn cũng ở đó.
23:01 B: Nhưng cảm nhận vẫn... Đau khổ phổ quát vẫn là gì đó tôi có thể cảm nhận, ý ngài nói thế?
23:12 K: Vâng.
23:14 B: Dù tôi không nhận thức hết ý nghĩa ấy.
23:16 K: Không, không. Bạn có thể thấy khổ của nghĩ.
23:21 B: Khổ của suy nghĩ. Nhưng tôi có thể thấy, hay cách nào nhận ra đau khổ phổ quát.

K: Vâng. Có thể.
23:28 S: Ngài nói đau khổ phổ quát ở đó...
23:30 K: Bạn có thể cảm thấy.

B: Cảm hay thấy nó.
23:33 S: Đúng.

B: Đúng.
23:36 K: Đau khổ của con người sống như thế.

B: Đó là cơ bản?
23:39 K: Tôi chỉ đang vào đó. Vào đó đi.
23:41 B: Vâng. Vậy có nhiều hơn thế chứ?

K: Nhiều hơn!
23:44 B: Ồ, vậy có lẽ chúng ta nên cố đem nó ra.
23:46 K: Tôi đang cố.

S: Đau khổ, vâng.
23:49 K: Bạn thấy tôi. Tôi sống đời bình thường hình ảnh, đau khổ, sợ, lo, mọi thứ. Tôi đau khổ vì tự xót phận, mọi thứ. Và bạn thì 'giác ngộ', trong ngoặc nhìn tôi và nói... Bạn không đau khổ vì tôi ư? Tức là tình thương.
24:17 B: Tôi nói đó là một loại năng lực dâng trào mãnh liệt trong trường hợp ấy.

K: Vâng.
24:23 B: Đúng à?

K: Vâng.
24:25 B: Nhưng, ngài gọi nó là đau khổ hay ngài gọi nó là tình thương?
24:29 K: Tình thương, tức là kết quả của đau khổ.
24:32 B: Nhưng ngài cảm thấy đau khổ trước? Người giác ngộ cảm thấy đau khổ và rồi tình thương?
24:39 K: Không.
24:40 S: Hay cách khác?

K: Không, không - cẩn thận anh bạn. Đi thật cẩn thận. Bạn xem, bạn nói rằng một người phải có đau khổ trước để có tình thương.
24:57 B: Không, tôi chỉ thám sát.
24:59 K: Vâng, chúng ta thám sát. Qua đau khổ bạn đến tình thương.
25:03 B: Có vẻ ngài nói thế.
25:05 K: Vâng, hình như tôi nói thế, hàm ý rằng tôi phải trải qua mọi khủng khiếp của con người.

S: Kinh nghiệm.
25:14 K: Trong trật tự.

S: Đúng.
25:17 K: Không.

S: Không ư?
25:19 K: Không!

B: Nhưng ví dụ...
25:21 K: Đó là vấn đề. - xin thứ lỗi.
25:22 B: Ví dụ rằng người giác nhộ người giác ngộ thấy đau khổ, thấy phá huỷ và cảm nhận gì đó - phải không? - hắn cảm thấy điều gì là năng lực vô tận...

K: Vâng.
25:34 B: ...chúng ta gọi là tình thương. Hắn hiểu rằng mọi người đang đau khổ...
25:40 K: Dĩ nhiên!
25:41 B: Nhưng chính hắn không đau khổ.

K: Đúng thế.
25:45 B: Nhưng hắn cảm thấy năng lực vô tận để làm gì đó.
25:48 K: Vâng. Năng lực vô tận của tình thương.
25:51 B: Tình thương. Cảm nhận vì họ.

K: Tình thương.
25:54 S: Vậy ngài nói rằng người giác ngộ nhận thấy hay biết về tôi ghét dùng chữ, không thể - nhưng xung đột hắn không biết đau khổ, hắn biết sự rắc rối sự sai lầm, tổn hại sự sống.
26:19 K: Không, Dr. Shainberg, nghe thôi. Bạn trải qua mọi cái đó giả sử bạn trải qua mọi cái đó.
26:30 S: Đau khổ.
26:33 K: Hình ảnh, ý nghĩ, đau khổ của suy nghĩ, sợ, lo và bạn nói 'Tôi hiểu nó. Qua hết trong tôi rồi'. Nhưng bạn để lại một ít, bạn có năng lực nhưng việc đó rất cạn cợt. Và đời sống quá cạn vậy ư? Hay nó có chiều sâu vô tận? Sâu là chữ sai, nhưng...

B: Có tính sâu sắc?
27:07 K: Sâu sắc vĩ đại. Và để tìm ra nó... Bạn không cần chết đi mọi cái biết ư?
27:27 B: Vâng, nhưng sao đồng thời nó liên hệ với đau khổ?
27:30 K: Tôi đến...bạn có lẽ thấy... Tôi dốt nát, tôi lo âu, mọi thứ. Bạn vượt qua nó bạn ở bờ bên kia của dòng chảy như vậy. Bạn không có tình thương ư?
27:59 S: Vâng, tôi có.

B: Có.
28:04 K: Không phải ở đây.
28:05 S: Không, tôi biết. Nhưng tôi thấy nó và...
28:08 K: Tình thương.

S: Vâng.
28:12 K: Nó là kết quả của chấm dứt đau khổ, đau khổ chung?
28:18 B: Gì nào? Đau khổ chung.

K: Đau khổ chung.
28:20 B: Khoan, ngài nói chấm dứt đau khổ. Giờ, ngài nói về người người đang đau khổ để bắt đầu.
28:26 K: Vâng.
28:27 B: Và đau khổ chung chấm dứt trong hắn. Ngài nói thế?
28:32 K: Không. Không, còn hơn thế.
28:34 B: Hơn thế nhưng phải đi từ từ, bởi nếu ngài nói chấm dứt đau khổ chung, sự việc đang rối tung là nói nó vẫn còn đó.

K: Gì nào?
28:43 B: Ngài xem, nếu đau khổ chung chấm dứt, thì hết rồi.
28:47 K: À! Nó còn đó, không. Dĩ nhiên.
28:49 B: Ngài xem ngôn ngữ lộn xộn rồi. Nghĩa nào đó đau khổ chung chấm dứt nhưng nghĩa khác nó còn đó.
28:56 K: Vâng, đúng thế.
28:58 B: Nhưng chúng ta có thể nói nếu bạn thấu hiểu nền tảng của đau khổ đau khổ chung - thì trong tỏ sáng ấy đau khổ chấm dứt trong thấu hiểu ấy. Ý ngài nói thế à?

K: Vâng, vâng.
29:09 B: Dù nó vẫn còn đó.
29:10 K: Vâng, dù nó vẫn tiếp tục.
29:12 S: Giờ tôi có câu hỏi sâu hơn. Câu hỏi là...
29:15 K: À, tôi không cho rằng bạn đã hiểu.
29:17 S: Tôi nghĩ tôi hiểu nó, nhưng câu hỏi đến trước tức nó đó, tôi đây. - tạo hình ảnh đã chết. Phải không? Đó là sóng. Giờ, tôi vào đau khổ.
29:36 K: Bạn mất đau khổ của suy nghĩ.
29:39 S: Đúng. Đau khổ của suy nghĩ qua rồi nhưng còn đau khổ sâu thẳm.
29:43 K: Còn à? Hay bạn cho là có đau khổ sâu thẳm.
29:48 S: Tôi cố hiểu lời ngài nói.
29:50 K: À! Không, không! Tôi nói... Có chăng tình thương không liên quan gì với ý nghĩ hay tình thương ấy sinh từ đau khổ?
30:13 S: Sinh từ đau khổ.
30:15 K: Sinh ra trong nghĩa khi đau khổ chấm dứt liền có tình thương.
30:19 S: Vâng. Vậy là rõ hơn một chút. Khi đau khổ của suy nghĩ...
30:29 K: Không phải đau khổ riêng.

S: Không.
30:31 K: Không phải khổ của suy nghĩ.
30:33 B: Không phải khổ của suy nghĩ, mà gì đó sâu hơn.
30:35 S: Điều gì sâu hơn. Khi đau khổ dứt...
30:38 K: Vậy đó.
30:40 S: Khi đau khổ chấm dứt liền sinh ra...
30:44 B: ...tình thương, năng lực.
30:48 K: Không có đau khổ sâu hơn đau khổ của suy nghĩ ư?
31:01 S: Có đau khổ, David đã nói đau khổ vì dốt nát sâu hơn suy nghĩ... Đau khổ vì tai họa chung của nhân loại kẹt trong đau khổ này. Đau khổ vì chiến tranh triền miên và lịch sử, đói nghèo và con người ngược đãi nhau đó là đau khổ sâu.

K: Tôi hiểu hết.
31:32 S: Nó sâu hơn đau khổ của suy nghĩ.
31:43 K: Chúng ta có thể hỏi, tình thương là gì? là yêu thương chúng ta dùng một chữ gồm cả lĩnh vực rộng. Tình thương là gì? Có thể một người đau khổ, suy tư, hình ảnh hắn có thể có nó? Không thể. Tuyệt đối không thể. Phải không?

B: Vâng.
32:18 K: Vậy, Khi nào nó có mặt? Không có nó, cuộc sống vô nghĩa. Bạn đã bỏ tôi không có nó. Nên, nếu mọi thứ bạn lấy khỏi tôi là đau khổ bề mặt - ý nghĩ và hình ảnh và tôi cảm thấy có gì hơn thế.
32:49 B: Tôi nói, chỉ làm thế là bỏ lại gì đó trống rỗng hơn...
32:53 K: Vâng.

B: Vô nghĩa.
32:55 K: Điều gì đó bao la hơn việc nhỏ bé cạn cợt này.
33:03 B: Khi chúng ta suy nghĩ tạo ra đau khổ và tự xót phận nhưng cũng nhận ra đau khổ của nhân loại ngài có thể nói năng lực sâu hơn hiện diện cách nào đó...
33:15 K: Chuyển động.
33:16 B: À, trước hết trong đau khổ này năng lực bị kẹt trong xoáy nước.
33:21 K: Vâng, đúng thế, trong lĩnh vực nhỏ.
33:24 B: Sâu hơn suy nghĩ nhưng có vài loại khuấy động rất sâu của năng lực...
33:30 K: Vâng. Đúng vậy.
33:31 B: ...gọi là đau khổ sâu.

K: Đau khổ sâu.
33:36 B: Sâu, nguồn gốc nó kẹt cứng trong suy nghĩ, phải không?
33:40 K: Vâng. Đó là đau khổ của nhân loại.
33:42 B: Vâng. Đau khổ sâu của nhân loại.
33:45 K: Thế kỷ này sang thế kỷ kia, nó như như hồ lớn chứa đau khổ.
33:52 B: Nó như chuyển động xoay trong cách nào đó vô trật tự và...
33:57 K: Vâng.
34:00 B: ...và cản trở sáng tỏ và v.v.., ngu dốt triền miên.
34:04 K: Ngu dốt. Ngu dốt triền miên, đúng.
34:07 B: Bởi, ngài xem, nếu không thế con người có khả năng tự nhiên để học có thể giải quyết mọi vấn đề. Có thể chứ?

K: Đúng vậy.
34:15 S: Đúng.
34:17 K: Trừ khi 3 bạn cho tôi, hay giúp tôi hay chỉ tôi, hay tỏ ngộ điều gì lớn lao hơn tôi nói 'Vâng, hay lắm' và bỏ đi - kịp không?

B: Vâng.
34:39 K: Chúng ta cố làm gì, bao xa có thể thấy, để bước vào điều gì vượt qua cái chết.

B: Vượt qua cái chết.
34:50 K: Chết, chúng ta nói, không chỉ là chấm dứt cơ thể, mà là chấm dứt mọi tích chứa của nhận thức và nhận thức như chúng ta biết hiện giờ.
35:05 B: Cũng chấm dứt đau khổ chứ?
35:07 K: Chấm dứt đau khổ loại ấy, về...
35:10 B: Bề mặt.

K: ...loại bề mặt. Vậy rõ rồi.

B: Vâng.
35:16 K: Và một người trải qua mọi thứ ấy hắn nói 'vậy là không tốt lắm bạn chưa cho tôi đóa hoa, hương thơm. Bạn chỉ cho tôi tro tàn của nó'. Và giờ, 3 chúng ta cố tìm xem cái gì vượt ngoài tro tàn.
35:37 S: Đúng.
35:39 B: Ngài nói, có cái vượt ngoài cái chết.
35:42 K: Đúng vậy!
35:44 B: Ngài nói nó là vĩnh cửu hay...
35:47 K: Tôi không muốn dùng mấy chữ này.
35:49 B: Không, nhưng ý tôi là nghĩa vượt thời gian.
35:52 K: Vượt thời gian.
35:53 B: Vì vậy 'vĩnh cửu' không phải chữ hay nhất.
35:56 K: Vậy thì, có gì đó vượt khỏi cái chết bề mặt này, một chuyển động không bắt đầu và kết thúc.

B: Nhưng là chuyển động.
36:07 K: Là chuyển động. Chuyển động, không trong thời gian.
36:10 B: Không trong thời gian, nhưng...
36:12 S: Có gì khác nhau giữa chuyển động trong thời gian và chuyển động ngoài thời gian?
36:22 K: Cái luôn luôn mới mẻ luôn luôn - không phải chữ 'mới' luôn luôn tươi tắn, nở hoa nở hoa vô tận, nó là phi thời. Mọi cái... nở hoa hàm ý thời gian.
36:41 B: Vâng, tôi nghĩ, chúng ta có thể thấy thế.
36:43 S: Tôi nghĩ chúng ta hiểu. Cảm nhận mới mẻ trong sáng tạo và tới lui không có chuyển tiếp không kéo dài, không đường hướng, nó có...
36:56 K: Bạn xem, để tôi quay lại trong cách khác. Là con người khá thông minh bình thường đọc nhiều sách, thử nhiều loại thiền. - zen, điều này việc nọ nhìn một cái, tôi thấu hiểu hết, nhìn một cái, là xong. tôi không chạm nó! Và có thể là chấm dứt tạo hình ảnh và mọi thứ. Ở đó thiền định phải xảy ra để đào sâu, thấu hiểu điều mà trí óc chưa hề chạm đến trước đây.
37:54 B: Nhưng ý tôi, nếu bạn chạm nó, thì cũng không nghĩa lần sau nó sẽ được biết.
38:02 K: À! Có thể không hề biết trong nghĩa...
38:04 B: Có thể không hề được biết, luôn mới trong nghĩa đó.
38:06 K: Vâng, luôn mới. Không phải ký ức được ghi và biến đổi thay đổi và gọi là 'mới'. Nó không hề cũ.
38:20 B: Vâng.
38:21 K: Không biết tôi có thể nói cách ấy.
38:23 B: Tôi nghĩ tôi hiểu. Có thể nói, như trí óc không hề biết đau khổ?
38:30 K: Vâng.
38:31 B: Mới đầu có vẻ khó hiểu nhưng nó là chuyển động từ trạng thái biết đau khổ sang trạng thái không biết đau khổ.
38:40 K: Vâng, đúng vậy.

B: Nhưng không có bạn, vậy...
38:43 K: Đúng thế.
38:44 S: Cũng có thể nói cách này... Có thể nói nó là hành động đang chuyển động trong chỗ không có 'bạn'?
38:53 K: Bạn xem, khi bạn dùng chữ 'hành động' hành động không nghĩa ở tương lai hay quá khứ hành động là đang làm.

S: Vâng.
39:06 K: Đa số hành động chúng ta là kết quả của nguyên nhân hay quá khứ, hay theo tương lai - lý tưởng, v.v..
39:14 S: Cái này không thế.

K: Không phải hành động. Đó chỉ là tuân theo.
39:18 S: Đúng. Không, tôi nói về loại hành động khác.
39:21 K: Vậy. Không, tôi không... hành động hàm ý có vài việc dính theo. Đi sâu vào nó, trí óc phải hoàn toàn im lặng.
39:38 S: Đúng.
39:39 K: Ngược lại bạn bày đặt việc gì vào đó.
39:43 S: Đúng. Nó không bày đặt gì hết.
39:47 K: Tuyệt đối im lặng. Và im lặng ấy không phải sản phẩm của kiểm soát, ước vọng, dự tính, định trước. Vì vậy im lặng ấy không sinh ra nhờ ý chí.
40:07 B: Đúng.
40:09 K: Giờ, trong im lặng ấy có ý nghĩa của điều gì vượt cả thời gian cả cái chết, mọi suy nghĩ. Kịp không? Điều gì... Không gì! Không gì - hiểu không? Không gì! Và vì vậy, trống rỗng. Và vì vậy, năng lực vô biên.
40:47 B: Nó là...

S: Chuyển động.
40:49 K: Năng lực. Bỏ đi! Bỏ đi!
40:52 B: Nó cũng là nguồn của tình thương?
40:54 K: Cái đó tôi... Đúng vậy.
40:57 S: Ý bạn 'nguồn' là gì?
40:58 B: À, trong năng lực ấy là tình thương...
41:01 K: Vâng, đúng vậy.

S: Trong năng lực ấy...
41:04 K: Năng lực ấy là tình thương.

B: Là tình thương.
41:06 S: Nó khác đó.

K: Vâng. Dĩ nhiên.
41:09 S: Năng lực ấy là tình thương. nó khác với nói 'nguồn'.
41:14 K: Bạn xem, và vượt cái đó có điều gì hơn thế.
41:19 S: Vượt nó?

K: Dĩ nhiên.
41:21 B: À, tại sao ngài nói 'dĩ nhiên'? Là cái gì hơn ư?
41:37 K: Hãy nói ra, tiếp cận nó cách khác. Mỗi ý nghĩ được tạo ra không là thánh thiện gì.
41:49 B: Vâng, bởi nó manh mún.
41:51 K: Manh mún, chúng ta biết, và dựng lên hình ảnh và tôn thờ, nó là ý nghĩ tạo ra; được làm bởi bàn tay và trí óc, vẫn là hình ảnh. Nên, trong đó không có gì thánh thiện bởi - như anh ta chỉ ra ý nghĩ là manh mún, giới hạn nó là sản phẩm của ký ức, v.v..
42:12 B: Vậy, thánh thiện là cái không giới hạn?
42:16 K: Đúng thế. Có điều gì vượt ngoài tình thương tức là thánh thiện.
42:23 B: Vâng. Vượt cả chuyển động?
42:26 K: Thánh thiện - không thể nói chuyển động hay không.
42:31 B: Không thể nói gì hết.
42:33 K: Một vật sống... Bạn chỉ có thể xem xét vật chết. Vật sống, bạn không thể xem xét. Điều chúng ta cố làm là xem xét vật sống chúng ta gọi là thánh thiện nó vượt cả tình thương.
42:52 B: Vậy chúng ta liên hệ gì với thánh thiện?
42:57 K: Với người ngu dốt không có liên hệ gì. Phải không? Nó là thực. Với người quét sạch hình ảnh mọi thứ, người thoát hình ảnh và kẻ tạo hình ảnh, hắn vẫn... chưa có nghĩa gì. Phải không? Chỉ có nghĩa khi hắn vượt qua mọi việc, vượt qua hắn chết với mọi thứ. Chết nghĩa là, trong nghĩa không hề trong một giây tích luỹ điều gì về tâm lý.
43:50 S: Bạn nói rằng có gì đó - bạn hỏi... Liên hệ với thánh thiện là gì? có liên hệ với thánh thiện hay thánh thiện...
44:01 K: Không, hắn hỏi gì đó.

S: Vâng.
44:04 K: Hắn hỏi, có liên hệ gì giữa điều gì thánh thiện với hiện thực.
44:13 B: Vâng, hàm ý thế.
44:16 K: Gì?

B: Tôi nói, hàm ý thế.
44:18 K: Dĩ nhiên. Chúng ta nói về nó, lần trước vấn đề này, tức là hiện thực là sản phẩm của suy nghĩ và không liên hệ với cái kia bởi ý nghĩ là vô nghĩa...
44:33 S: Đúng.
44:34 K: ...việc nhỏ thôi. Kia có thể có liên hệ với này.
44:38 B: Cách nào đó.
44:44 K: Và liên hệ qua thấu hiểu, thông minh và tình thương.
44:58 S: Liên hệ ấy là gì... Thông minh là gì, giả sử chúng ta hỏi thế.
45:06 K: Thông minh? Thông minh là gì?
45:10 S: Thông minh hành động thế nào?
45:13 K: Khoan, khoan! Bạn đã thấu hiểu hình ảnh. Bạn đã thấu hiểu chuyển động của suy nghĩ chuyển động suy nghĩ là tự xót phận tạo ra đau khổ và mọi thứ. Bạn đã thực thấu hiểu. Phải không? Không phải đồng ý hay không bằng lời hay kết luận hợp lý. Bạn đã thực sự thấu hiểu việc ấy. Sóng của dòng sông. Giờ, bạn có thấu hiểu...không phải thấu hiểu là thông minh? Không phải thông minh của người khéo léo chúng ta không nói việc đó. Vậy, nếu thấu hiểu, bạn đã thông minh.
46:04 S: Đúng thế.
46:06 K: Giờ, đi cùng thông minh ấy nó không phải của tôi hay bạn, thông minh không phải của Dr. Shainberg hay K, hay ai đó nó là thông minh chung thông minh toàn cầu hay vũ trụ - thấu hiểu. Giờ, đi tiếp xa hơn.

S: Đi cùng, vâng.
46:33 K: Thấu hiểu đau khổ không phải đau khổ của suy nghĩ, mọi thứ đau khổ bao la của loài người, của ngu dốt - kịp không? Và từ thấu hiểu ấy - tình thương. Giờ, thấu hiểu tình thương. Tình thương là chấm dứt mọi sự sống, mọi cái chết? Hình như vậy bởi bạn - kịp không? - đã ném bỏ trí óc đã ném bỏ mọi gánh nặng mà con người đã tự đeo mang. Phải không? Nên, bạn có cảm nhận lớn lao ấy điều lớn lao ấy trong bạn. Giờ, tình thương - tìm hiểu nó. Và có điều gì thánh thiện con người không chạm được - trong nghĩa, không chạm được bởi trí óc, tham vọng, đòi hỏi, cầu nguyện bởi nguỵ biện, lừa dối. Và đó có thể là gốc của mọi việc con người đã lầm lẫn. Kịp không? Không phải nó có trong hắn bởi chúng ta lạc mất.
48:21 B: Ngài nói nó là nguồn gốc của vật chất, tự nhiên?
48:25 K: Mọi vật - vật chất, tự nhiên.
48:27 B: Cả nhân loại.
48:29 K: Vâng. Đúng thế. Tôi sẽ dán vào nó. Vậy, cuối những buổi nói chuyện này bạn có gì, người xem có gì? Hắn nắm được gì?
48:54 S: Chúng ta mong hắn nắm được gì? Ngài nói chúng ta hy vọng hắn nắm được gì, hay hắn thực sự nắm gì?
49:02 K: Điều hắn thực sự có, không hy vọng. Hắn thực sự nắm được gì? Chén hắn đầy gì?
49:14 S: Đầy thánh thiện.
49:17 K: Hay hắn sẽ nói 'à, tôi có nhiều tro tàn, mỗi thứ của bạn mà tôi không thể có nơi khác'. Một người hợp lý, tỉnh táo sẽ nói... 'Vâng, nhờ đối thoại bạn có thể quét sạch hết và tôi chẳng còn lại gì'.
49:35 S: Hay hắn có...
49:37 K: Vâng, đó là... Hắn đến với bạn - tôi đến với 3 bạn muốn tìm ra thay đổi đời tôi bởi tôi thấy nó vô cùng cần thiết. Không - bạn biết đó lìa bỏ tham vọng, mọi thứ tầm phào mà con người đã gom góp. Tôi tự quét sạch mọi thứ ấy. Tôi - này, khi tôi dùng chữ 'tôi' nó không 'tôi' không thể tự quét, 'tôi' chết với mọi thứ. Từ mọi việc này tôi có gì chứ? Bạn cho tôi hương thơm của điều đó chứ?
50:32 S: Tôi có thể cho bạn hương thơm?
50:34 K: Hay... Vâng, chia sẻ với tôi chứ?
50:42 S: Tôi có thể chia sẻ. Người xem chia sẻ với chúng ta...
50:48 B: Vâng.
50:49 S: ...kinh nghiệm chúng ta cùng có.
50:51 K: 2 bạn có chia sẻ điều này với anh ta?
50:54 S: Đúng. Chúng ta có chia sẻ điều này với anh ta?
51:04 K: Nếu không, thì sao? Buổi thảo luận, đối thoại hay, ồ, mình chán ngấy! Chỉ có thể chia sẻ khi bạn thực sự đói kịp không? - đói cồn cào. Ngược lại bạn chia chữ. Vậy, tôi đến chỗ chúng ta đến chỗ chúng ta thấy đời sống có ý nghĩa lạ lùng.
51:51 B: Ví như, nó có ý nghĩa vượt xa điều mình thường nghĩ.
51:55 K: Vâng, quá cạn cợt và trống rỗng.
51:57 B: À, ngài nói thánh thiện cũng là sự sống?
52:00 K: Vâng, tôi đã hiểu điều đó. Sự sống là thánh thiện.

B: Và thánh thiện là sự sống.
52:09 K: Vâng.

S: Và chúng ta chia sẻ nó?
52:11 K: Bạn chia sẻ nó à? Vậy, không nên dùng lầm sự sống.
52:21 B: Đúng.
52:23 K: Bạn hiểu không? Không nên phí nó bởi sự sống ngắn ngủi.
52:33 B: Ý ngài, cảm thấy, sự sống mỗi người có một phần trong thánh thiện mà chúng ta nói đến.

K: Gì nào?
52:40 B: Sự sống mỗi người có phần quan trọng trong ý nghĩa dự vào.
52:43 K: Là một phần... Nó đó!
52:45 B: Một phần của toàn thể và dùng lầm nó thì... À, dùng nó đúng đắn có ý nghĩa rất lớn.
52:54 K: Vâng. Đúng vậy. Nhưng chấp nhận là lý thuyết cũng tốt như mọi lý thuyết.
53:06 S: Có điều gì dù... Tôi thấy bối rối. Mình có chia sẻ?
53:16 K: Có!
53:18 S: Nó cháy, vấn đề nóng bỏng. Chúng ta chia sẻ thánh thiện?
53:27 K: Nghĩa là, thực sự, các buổi thảo luận là tiến trình của thiền định. Không phải khéo tranh luận. Thiền định thâm nhập thực nó làm thấu hiểu mọi điều đang được nói.
53:53 B: Ồ, tôi nói rằng chúng ta đang làm thế.
53:56 K: Tôi nghĩ chúng ta đang làm thế.
53:57 S: Chúng ta đang làm thế. Và chúng ta có chia sẻ?
54:02 B: Với ai? Trong chúng ta?

S: Với người xem.
54:05 B: À, tôi nghĩ...

K: À!
54:07 B: ...đó là khó khăn.
54:08 K: Bạn có quan tâm người xem hay không có người xem nào? Bạn có nói với người xem hay chỉ cái kia trong đó người xem bạn và tôi, mọi vật có mặt? Bạn hiểu lời tôi nói không? Bạn còn hai phút nữa.
54:41 S: À, làm sao ngài trả lời điều David nói 'Chúng ta đang thiền định', ngài nói và tôi nói 'Chúng ta đang thiền định'. Làm sao chúng ta chia sẻ trong thiền?
54:53 K: Tôi nói, không. Là thiền định ư?
54:57 S: Vâng.
54:59 K: Đối thoại này. Thiền không chỉ là tranh luận.
55:06 S: Không, chúng ta chia sẻ. Tôi thấy thế.
55:08 K: Thấy sự thật của mỗi câu nói. Hay sai lầm của mỗi câu nói. Hay thấy sự thật trong sai lầm.
55:17 S: Đúng. Và ý thức trong mỗi và mọi chúng ta điều sai khi nó hiện ra và được sáng tỏ.
55:23 K: Thấy hết, và vì vậy chúng ta trong trạng thái thiền. Và dù chúng ta nói gì phải dẫn tới điều tối hậu ấy. Rồi bạn không chia sẻ.
55:42 S: Ngài ở đâu?
55:45 K: Không chia sẻ. Chúng ta còn một giây. Không có chia sẻ. Chỉ là nó.
55:49 S: Nó. Hành động thiền là nó.
55:56 K: Không. Không có... - chỉ có nó. Đừng...
56:00 S: Vâng.