Krishnamurti Subtitles home


BR78D1 - Bạn có nhận thức về cấu trúc của chính bạn?
Buổi Đối Thoại thứ nhất
Brockwood Park, Anh Quốc
29 tháng Tám 1978



0:38 Đây định là buổi thảo luận hay đối thoại đối thoại là nói chuyện giữa hai người. Và không thể nào trò chuyện giữa hai người mà có nhiều người có thể lấy một vấn đề làm xúc chạm mọi người và thảo luận như chỉ có hai người. Hay chúng ta có thể chuyển sang hỏi và đáp. Vậy bạn muốn sao? Thảo luận cuối cùng thành cãi cọ có lẽ khá vô ích đưa ra ý kiến đối nghịch nhau phán đoán này khác đối nhau, v.v.. Nhưng trò chuyện đối đáp giữa hai người là bè bạn cùng quan tâm một vấn đề có liên quan và có thể thảo luận sâu vào vấn đề im lặng, nghiêm túc và với ý hài hước. Hay là chúng ta chuyển sang hỏi và trả lời. Rồi thì bạn sẽ hỏi gì đây ai hỏi, và hỏi với mục đích gì và ai sẽ trả lời câu hỏi và v.v.. - gồm tất cả đó. Vậy bạn thích cái nào, hay nghĩ rằng hỏi, đối thoại hay thảo luận đều tốt?
3:04 Q:Đối thoại.
3:09 K:Nếu là đối thoại chúng ta sẽ nói về gì nhớ là đối thoại giữa hai người trò chuyện thân mật, dễ dàng, im lặng và đi sâu? Vậy sẽ cùng thảo luận gì?
3:43 Q:Tôi muốn hỏi một câu, không cần thiết là đối thoại. Hôm qua ngài nói hỗn loạn và bạo lực trên thế giới là hậu quả của lối sống hàng ngày. Nhưng tôi nghĩ không dễ dàng vậy. Nếu dùng một quang phổ, đầu này quang phổ để Hitler, và đầu kia của quang phổ đặt ai đó như Schweitzer vậy là sẽ có hai người làm khác nhau hoàn toàn: một người cố gắng giúp nhân loại còn người kia thì cố phá huỷ nhân loại. Tạm bỏ việc ấy sang bên lấy ai đó trong đây cho họ môi trường tốt, công việc tốt họ thoát khỏi xung đột, không bám vào tôn giáo hay ma tuý và bị ung thư. Cái nhìn tôn giáo thông thường sẽ nói là hành động của thượng đế, dĩ nhiên nói láo. Nhưng có thể nói người đó có khuynh hướng bịnh tật. Đối với tôi hình như thế giới ngày nay có nhiều người rõ ràng thuộc thế lực tốt và những người thuộc thế lực phá hoại.
4:54 K:Anh bạn hỏi tại sao ngài nói thế giới rối loạn bởi chúng ta rối loạn, mỗi người: bất an, tranh cãi, tham lam, ích kỷ, bạo lực nó có thể hiện ra thế giới nhớ rằng chúng ta là thế giới chúng ta không khác thế giới. Và có những người tốt, anh bạn nói và cũng có người xấu, bạn tốt và bạn xấu và chắc là sai lầm khi nói vậy bởi vì chúng ta sống cuộc sống cá nhân riêng khá bạo lực, xấu xa, v.v.., có lẽ không chính xác. Đúng vậy không?
6:06 Có câu hỏi nào khác muốn thảo luận, bàn bạc?
6:10 Q:Tôi xin phép hỏi một câu. Tôi khuấy tung trí óc điều ngài nói hôm qua về ký ức ghi chép. Và điều tôi quan tâm là khi ngài hỏi tôi một câu có phải tôi hoàn toàn trải qua điều ngài nói rằng cuối câu hỏi phải chăng tôi kinh nghiệm tôi không biết liệu ngài hỏi tôi câu ấy có phải để tôi trả lời. Và tôi muốn hỏi ngài là: có thể nào chúng ta có hai phần để trao đổi tức là hai bán cầu não một chỉ thu nhận và luôn luôn ghi lại và phần kia là truyền đi thực tế chúng ta không cần ghi bởi nếu có trải qua chúng ta không cần ghi. Có thể nào - trí óc tôi trắng tinh ngay, xin lỗi. (Cười) Khi thu nhận chúng ta không thể xóa sạch ký ức nó ở cả đó và thực tế là chúng ta chọn lựa dùng bên này của não hay bên kia của não và cả phạm vi của mỗi bên.
7:36 K:Anh bạn nói rằng có hai bán cầu não một là thu nhận, ghi lại, ghi nhớ và bên kia, có lẽ bên kia tự do hơn, không bị qui định và vậy là có nhị nguyên trong chúng ta. Và ký ức, nhớ lại của riêng bán cầu này là cần thiết. Đó là câu hỏi anh ấy.
8:20 Câu hỏi nào khác?
8:22 Q:Vâng, xin ngài nói về vấn đề nổi lên khi cảm nhận và cảm xúc quá mạnh sẽ ngăn cản nhận thức của suy nghĩ.
8:37 K:Khi cảm xúc và cảm giác và phản ứng quá mạnh mẽ, nó cản trở nhận thức, vậy phải làm gì?
8:57 Q:Tôi hiểu thiền định là cách sống hàng ngày nên ngài cho là không cần ngồi thế hoa sen vào lúc nào đó. Đó là một việc. Và việc khác là khi trở về nhà và khi một mình trong đám đông chúng ta tìm đâu sức mạnh để tiếp tục? Tôi như lạc mất.

K:Vâng. Có cần phải ngồi ở một tư thế nào thế hoa sen của Ấn và phương Đông có cần ngồi như thế để thiền định? Và có cần để riêng một lúc nào trong ngày - để mơ mộng! (Cười)
9:48 Q:Không, để thở.
9:51 K:Tôi hiểu (cười), chỉ đùa thôi. Và làm sao để có, khi rời nơi đây có sức mạnh để đối mặt với cô đơn cô độc, mọi đau khổ đời người. Đó là câu hỏi.

Q:Để tiếp tục lối sống này.
10:21 K:Vâng.
10:25 Q:Có liên hệ gì giữa nhận thức và tin tưởng, niềm tin?
10:35 K:Niềm tin? Ồ, bạn có thấy khác nhau giữa bờ kia và niềm tin? Tôi không biết gì về đó - không sao.
10:44 Q:Nhận thức.
10:56 Q:Liên hệ giữa niềm tin và nhận thức.
11:02 K:Đúng rồi - xin lỗi. Có liên hệ gì giữa nhận thức và niềm tin. Phải không?
11:15 Q:Tôi rất muốn hỏi một câu liên quan đến câu hỏi đầu tiên. Tức là, có thể thấy khá rõ rằng đau đớn tâm lý khổ đau khắp thế giới đều do chúng ta gây ra, phóng ra. Nhưng hình như có đau khổ trong vũ trụ như tổng thể không do người gây ra. Điều tôi muốn nói là sự khiếm khuyết gien nơi trẻ nhỏ với những bịnh bẩm sinh đáng sợ không phải do con người. Nói cách khác vũ trụ hơi bất toàn gây ra nỗi đau. Đó quả là vấn đề cho chúng ta suy nghĩ.
12:02 K:Nếu như tôi hiểu đúng câu hỏi tôi có thể nói theo cách riêng để thấy là mình hiểu nhau chứ? Rằng không chỉ có đau khổ riêng mỗi người đau khổ cách khác nhau mà hình như là có đau khổ chung đau khổ toàn cầu - trẻ con sinh ra dị hình trí óc chậm phát triển, v.v..
12:35 Xin chờ một chút - vậy bạn muốn thảo luận câu hỏi nào? Tức là, trước hết, câu anh bạn hỏi: bạn có thể lầm khi nói thế bởi chúng ta sống trong hỗn loạn, bất an và bạo lực và chúng ta tạo ra thế giới hỗn loạn bạo lực, v.v.., đó có lẽ là vấn đề sai. Bạn nói đúng vậy chứ? Tôi đã thu gọn nó lại. Và câu hỏi kia là: chúng ta có nên ngồi thiền định trong tư thế hoa sen như Ấn độ gọi thế và được truyền sang xứ này. Và câu hỏi khác, bạn hỏi cảm giác và cảm xúc mạnh mẽ xảy đến khi quan sát, sáng suốt và nhận thức. Và câu kế là: có liên hệ gì giữa nhận thức và niềm tin? Và câu anh bạn này hỏi là: không chỉ có đau khổ riêng con người mà là đau khổ chung, toàn cầu. Giờ thì câu hỏi nào...?
14:25 Q:Cô đơn thì sao?
14:28 K:Không ai hỏi về cô đơn, tôi nói thôi.
14:34 Q:Câu hỏi về ghi lại, hai bán cầu não.
14:39 K:Ồ, vâng, xin lỗi - đúng thế.
14:43 Q:Thưa, còn một câu hỏi.

K:Đợi tí nhé. Để tôi... Anh bạn này nói có lẽ có hai bán cầu não một ghi chép, nhớ lại, tích luỹ kiến thức kinh nghiệm, vun đắp ký ức, v.v.. phần kia chắc không bị qui định. Quan hệ giữa chúng thế nào? Đúng vậy không? Không còn câu hỏi khác.
15:20 Q:Còn một câu. Nguồn lực, năng lực nào để tìm hiểu các vấn đề này?
15:31 K:Nguồn, thôi thúc, đẩy, sức ép nào tại sao thích thú các vấn đề này?
15:46 Q:Và, bắt đầu của ghi nhớ là gì và có chăng điểm thời gian khi trí óc thấy tuổi của vấn đề?
15:55 K:Bắt đầu của ghi nhớ là gì và gì nào...
15:58 Q:Có chăng một điểm thời gian khi trí óc thấy tuổi của vấn đề, như sợ hãi già hơn ghen tị?
16:08 K:Tôi thực không hiểu.
16:10 Q:Tôi có thể thấy sợ già hơn ghen tị. Có những lúc tôi có thể thấy tuổi của vấn đề. Đó là vấn đề khá nghiêm túc về tái sinh.
16:24 K:À, bạn muốn thảo luận về tái sinh. Vậy câu hỏi nào bạn muốn cùng nhau thảo luận?
16:33 Q:Đau khổ chung.

Q:Cảm xúc.
16:37 K:Quyết định đi. (Cười)
16:42 Q:Cảm xúc.
16:44 Q:Sử dụng năng lực.

Q:Tái sinh.
16:48 Q:Krishnaji, ngài có thể làm sao để trả lời trong một vấn đề? (Cười)
16:59 K:Anh bạn hỏi: có thể nào gom hết vấn đề vào một vấn đề, một câu nói? Có lẽ chúng ta, và...
17:18 Q:Ngài nói nên quên hết quá khứ và...
17:23 K:Tôi không hề nói nên quên hết quá khứ.
17:25 Q:Bạn nên quên hết quá khứ, ngài nói thế hôm kia.
17:28 K:Không, không đâu.
17:29 Q:Khi đau đớn có ngón tay bị thương hay nó vào ký ức nó ghi nhớ và quá khứ khó mà quên, ngài xem. Tôi muốn biết làm sao có thể quên quá khứ.
17:46 K:Tôi không...xin thứ lỗi vì ngược lại bạn nhưng tôi không nói hãy quên quá khứ. Bạn không thể quên quá khứ. Chúng ta sẽ tìm hiểu khi lấy một vấn đề có lẽ bao gồm những cái khác. Đồng ý chứ? Nào, cái nào đây? Suy nghĩ xem. Xem chúng ta có vài vấn đề được hỏi và anh bạn này gợi ý chúng ta nên có lẽ qua tìm hiểu một vấn đề một câu nói, có thể bao gồm mọi cái khác. Tôi nghĩ nên như thế. Nhưng sẽ lấy câu nào để gom hết mọi câu khác?
18:33 Q:Cảm xúc.
18:34 K:Thử lấy câu thứ hai. Chỉ lấy câu hai. Hãy tìm hiểu xem. Vấn đề nào bao gồm mọi cái kia?
18:44 Q:Những câu hỏi này từ đâu đến?
18:47 Q:Chúng ta hỏi thúc đẩy nào hỏi mấy câu này.
18:51 K:Nguồn gốc những câu hỏi này.
18:54 Q:Nguồn gốc của nó là năng lực đặt câu hỏi.
18:59 K:Phải đó là điều bạn hỏi, thích thú nguồn năng lực nào đặt những câu hỏi?
19:07 Q:Không.
19:08 Q:Ngài có thể trả lời câu: tỏ sáng là gì và làm sao tiến trình ấy xảy ra?
19:14 K:Nào, có quá nhiều rồi.
19:19 Q:Ghi chép trong trí óc.
19:23 Q:Ngài quyết định, hay sẽ không bao giờ bắt đầu. (Cười)
19:30 K:Bạn đúng đó. (Cười) Có lẽ lấy sự liên hệ giữa nhận thức niềm tin và cảm xúc, thiền định và điều gì cần để não nên ghi lại không phải cả hai bên, mà là cần thiết ghi lại. Có thể, lấy một câu, là... Tôi nghĩ có thể làm tôi gợi ý, tôi không nói phải như thế tôi đề nghị thảo luận sự liên hệ nào có thể bao gồm mọi câu kia. Liên hệ nào giữa nhận thức, niềm tin, thiền định ghi lại, đau khổ toàn cầu nó bao gồm đau khổ mỗi chúng ta. Phải không?
20:52 Q:Và ghi lại.

K:Và ghi lại - tôi nói thế.
20:59 Nào, chúng ta bắt đầu nói về ghi lại và liên quan đến nhận thức và cảm xúc mạnh mẽ v.v..? Phải không? Vậy bắt đầu nhé, có thể, chỉnh tôi nhé, tôi không phải Tiên tri delphy nếu bạn nghĩ nên thảo luận điều gì khác chúng ta sẽ nhưng hãy bắt đầu hỏi: cần thiết gì cho trí óc con người, mà não ghi lại hết? Trước hết, chúng ta có nhận thức, biết tiến trình ghi chép diễn ra không? Hiểu không? Tôi chỉ bắt đầu như vậy. Bạn có, như một người biết, nhận thức bạn đang ghi chép? Bạn hiểu câu hỏi không? Hay bạn chấp nhận câu nói và rồi bạn tiến hành đặt câu hỏi? Bạn có biết bạn ghi chép điều gì không? Một sự cố bất hạnh hôm qua được ghi. Bạn có biết tiến trình ghi ấy xảy ra không? Hay bạn chỉ chấp nhận câu nói của ai khác? Bạn có thấy khác nhau? Nếu tôi chấp nhận câu nói của bạn và hỏi về câu nói ấy, đó là một việc trái lại, nếu nhận ra tôi đang ghi câu hỏi liền có đặc tính khác. Phải không? Vậy mình đang làm điều nào? Có nhận thức mình đang ghi chép? Giờ bạn có biết, đang ngồi đó bạn đang ghi những gì được nói nghĩa là bạn thực sự lắng nghe những gì được nói. Phải không? Vậy chứ? Hay bạn vẫn còn quan tâm tại sao cần phải ghi? Bạn thấy khác nhau?
24:03 Có thể làm vậy, chậm thôi?
24:15 Q:Thưa, nhận thức mình ôm giữ những gì được nói.
24:18 K:Vâng, chính thế. Nhận thức mình ôm giữ những gì được nói. Nào, tại sao ôm giữ lời nói? Khi người nói nói, không có người nói bạn đang nghe chính mình bạn tìm hiểu chính mình tại sao bạn nắm giữ lời anh ta? tức là bạn không thực sự nghe chính mình.
24:58 Q:Thưa, ngài muốn tác động nó.
25:01 K:Không, không, tức là...Bạn thấy khác nhau chứ? Nếu bạn nói bạn đói, đó là một việc nhưng nếu bạn thực sự đói lại là khác. Dĩ nhiên, phải không? Vậy cái nào? Bạn thực sự đói hay bạn nói bạn đói? Nghĩa là, bạn có nhận thức bạn đang ghi nắm giữ lời nói câu nói, kết luận, ý niệm, v.v.. tức là ghi đang xảy ra? Phải không? Nào, tại sao bạn muốn ghi lại lời nói? Bởi vì người nói phải có danh tiếng hay bạn nghĩ anh ta biết điều gì hơn bạn hay bạn mong anh ta giải quyết vấn đề bạn vậy là bạn lệ thuộc người khác. Người khác nói... 'Nào, đừng lệ thuộc ai khác, kể cả người nói' Theo kịp không?
26:28 Vậy, hãy làm rõ điều này. Bạn có nhận thức cả quán tính, vận hành của ghi lại? Tức là, bạn có thể thấy băng từ đang ghi. Phải không? Cũng vậy bạn có biết mình đang ghi? Hay bạn nói bạn đang ghi. Thấy khác nhau? Nếu bạn nói bạn đang ghi là một việc nó không giá trị, như băng từ bạn có thể xóa và cho băng mới vào ngược lại nếu bạn khám phá rằng bạn đang ghi và đặt câu hỏi: 'Tại sao tôi ghi loại ghi ấy cần thiết gì?' Rồi thì có thể tiếp tục chúng ta có thể trao đổi nhau. Nhưng nếu bạn nói, này hôm qua ngài nói về ghi lại tôi rất thích thú ý này, hãy nói về nó. Vậy chỉ là trên mức độ ngôn từ, chẳng nghĩa gì. Ít nhất với tôi, không nghĩa gì hết. Trái lại nếu bạn nói... 'Tôi muốn tìm hiểu, tại sao tôi ghi' có thể cùng đi lối ấy?

Q:Vâng.
28:03 Tại sao bạn ghi lại, bạn có biết? Dĩ nhiên bạn ghi lại điều gì nguy hiểm. Phải không? Hẻm núi, rắn rít, thú nguy hiểm, hay người nguy hiểm hay xe hơi chạy lao vào bạn, nguy hiểm. Bạn liền ghi lại, để bảo vệ. Và bạn cũng ghi khi vui thú. Tiến trình ấy luôn diễn ra. Ghi lại mọi việc nguy hiểm. Phải không? Và những gì cho bạn niềm vui lớn. Có thể nói ghi lại bắt đầu ở người đầu tiên người hang động, dù họ sống thế nào. Bạn có thể thấy họ phải ghi nguy hiểm nếu không họ bị hủy diệt. Vậy xem điều gì nguy hiểm để chúng ta ghi và rồi có thể tiếp đến cái khác. Điều gì nguy hiểm nhất trong đời sống cần ghi? Không lệ thuộc quan niệm cá nhân. Không biết tôi nói rõ không?
29:49 Q:Vâng. Rõ.
29:51 K:Bởi với tôi điều có thể nguy hiểm nhất với bạn lại nói nó tầm phào. Nên phải là tác nhân chung cho mọi người cần thiết ghi lại nguy hiểm để tránh đi. Phải không? Nguy hiểm tức là tránh đi, không đến gần không chạm đến, không vướng vào. Phải không? Vậy điều gì nguy hiểm nhất cho con người?
30:35 Q:Điều làm phiền trí óc.
30:37 K:Không, không. Vật lý kia. Điều gì nguy hiểm nhất? Không phải phiền trí óc. Bạn đi khá xa - hãy bắt đầu ở điểm thấp nhất.
30:47 Q:Đó là điều làm phiền tôi, nguy hiểm nhất cho tôi.
30:50 K:Bạn thấy đó là điều tôi cố tránh. Điều nguy hiểm nhất cho tôi có thể không nguy hiểm cho người khác. Vậy đừng nhìn, tôi đề nghị đừng lấy bạn và nói đó là nguy hiểm riêng. Xem nguy hiểm gì cho con người.
31:13 Q:Đe dọa vật lý.
31:14 Q:Đe dọa sống còn.
31:18 K:Vâng, tức là, không sống sót. Không sống sót. Nghĩa là...Xin lỗi, tôi nói sai. Đòi hỏi sống còn. Điều gì huỷ diệt sống còn là nguy hiểm. Phải không? Cho con người, không phải tôi hay bạn, mà tất cả.
31:47 Q:Tại sao?
31:50 K:Tại sao? Tại sao chúng ta phải sống.
31:56 Q:Tôi có thể nói lại câu hỏi? Điều gì quan trọng hơn sống còn?
32:01 K:Đợi đã, từ từ chúng ta sẽ đến đó.
32:03 Q:Xin lỗi.

K:Đến đó thôi. Sống còn, và cô này nói tại sao phải sống. Không, đây là vấn đề nghiêm túc. Tại sao phải sống? Điều gì cần để sống và yêu cầu đòi hỏi tồn tại, sống còn, sống? Tiếp tục, trả lời đi.
32:36 Q:Bản năng.
32:40 K:Bản năng. Không đâu. Chim chóc có bản năng sống còn, muông thú bò sát, cơ bản nhất bạn biết mọi vật đòi hỏi sống còn.
32:57 Q:Thú vui đời sống.
33:01 Q:Sợ chết.
33:05 K:Sợ.
33:07 Q:Bởi chúng ta nghĩ sống là quan trọng.
33:11 K:Tôi không thấy tại sao phải đặt câu hỏi ấy: cần thiết gì phải sống. Các bạn đó! Nếu không muốn sống bạn không có đây và cũng không ở đây, không ai ở đây hết không cha mẹ nào sinh chúng ta, họ không muốn tồn tại. Thế giới không muốn tồn tại. Nên điều gì nguy hiểm đến sống còn là phải ghi lại. Phải không? Về vật lý xe hơi lao vào là chúng ta nhảy tránh. Phải không? Vậy phải có vài ghi nhớ để bảo vệ cơ thể. Phải không? Có một mái nhà, quần áo, thức ăn đó là tự nhiên cho đời sống hàng ngày. Và chúng ta tránh điều gì nguy hiểm. Phải không?
34:29 Hãy tìm hiểu một chút. Niềm tin có nguy hiểm cho sống còn vật lý?
34:41 Q:Có.
34:44 K:Vậy bạn không có niềm tin.
34:47 Q:Tôi có niềm tin riêng niềm tin bị qui định nên không...
34:52 K:Hiểu, hiểu rồi. Tôi tin vào điều gì hay ý niệm, mục tiêu nào, v.v.. - niềm tin nên tôi hỏi mọi người: niềm tin có nguy hiểm cho sống còn vật lý?
35:12 Q:Không.

Q:Có thể.
35:14 Q:Ở Bắc Ailen.
35:20 K:Ở Bắc Ailen.
35:25 Q:Đừng nói về chính trị lúc này.
35:31 K:Tôi biết, nó...
35:34 Q:Lương tâm sai lầm có thể là...
35:39 K:Không, không. Tôi nói niềm tin, đừng nói nhiều việc cùng lúc. Lấy một tác nhân, tìm hiểu từng bước một. Niềm tin có nguy hiểm sống còn? Tôi tin vào Cơ đốc còn bạn là Tin lành... Tôi là Cơ đốc, chúng ta tin khác nhau. Nhìn việc xảy ra ở Bắc Ailen điều xảy ra ở Trung đông và v.v.., v.v.. Vì sống còn vật lý, có vẻ niềm tin là nguy hiểm nhất.
36:19 Q:Xin hỏi: không cần niềm tin trong vấn đề kỹ thuật sao?
36:25 K:Vấn đề kỹ thuật, tại sao ở đó cũng có niềm tin? Bạn làm việc, học và bạn tiếp tục. Không, hãy tìm hiểu cho chính bạn đừng hỏi tôi, tôi có thể... nhưng hãy tìm xem nếu bạn tin, kiểu nào đó và không phải niềm tin chia rẽ con người sao? Niềm tin có thể là kết luận, quan niệm quan điểm, quan điểm cứng nhắc.
37:03 Q:Định kiến.
37:06 K:Bao gồm cả. Có thể đặt hàng lô từ ngữ nhưng hãy tìm xem mỗi người có niềm tin nào không: tôi là Cơ đốc, tôi là người Anh người Pháp, hay - bạn biết cả, mọi thứ. Không phải là quá nguy hiểm cho sống còn sao.
37:32 Q:Vâng.
37:34 K:Bạn nói phải, nhưng bạn có rời nó?
37:37 Q:Không ạ. (Cười)

K:À, vậy...
37:51 Q:Tin vào điều tốt là một trong các niềm tin.
37:55 K:Tôi biết. Chúng ta dạy trong trường học mọi điều này. Lịch sử có lẽ được viết lại cách khác nhau.
38:06 Q:Chắc chắn niềm tin là điều tốt.
38:08 K:Bạn thực sự không thích tìm hiểu cho mình. Ơn trời, hãy nghe thôi.
38:15 Bạn có thực nghiêm túc tìm hiểu sự cần thiết của ghi lại và tâm lý bất toàn của mọi kiểu ghi lại? Chúng ta thảo luận điều đó. Nếu nói niềm tin là nguy hiểm sao bạn còn ôm giữ nó bảo tôi là Hinđu, bạn là Hồi hay là Do thái hay là Cộng sản - tại sao ôm giữ mấy chữ này?
38:51 Q:Có lẽ vì không thấy hết nó.
38:56 K:Anh bạn đây gợi ý bạn không thấy hết nó. Nguy hiểm, bạn không thấy hết nguy hiểm của kiểu tin tưởng nào là không thực tế. Tại sao bạn ôm giữ nó?
39:16 Q:Mọi tin tưởng là cấu trúc chống đỡ.
39:23 K:Vâng, tin tưởng là trụ chống. Nếu trụ chống nguy hiểm sao không bỏ đi?
39:32 Q:Tôi đã bỏ vài cái, nhưng không thấy...
39:35 K:À! (Cười)
39:36 Q:Nhưng không bỏ hết có lẽ chỉ khi thấy hết rồi tôi sẽ bỏ.
39:42 K:Cũng như mọi người chúng ta muốn giữ lại vài cái dễ chịu, thích thú tiện lợi, còn mấy cái khác thì bỏ đi.
39:53 Q:Tôi xin đề nghị, không phải cảm giác cảm giác vật lý của kinh nghiệm nguy hiểm chúng ta ghi, mà chính là lý lẽ chúng ta gán cho nó, lúc đó chúng ta ghi vào trí.
40:06 K:Đúng thế. Hãy đi từng bước.
40:13 Chúng ta nói về sống còn vật lý và điều gì nguy hiểm cho nó phải loại trừ hết nếu chúng ta muốn sống. Và niềm tin, phân chia con người là phá hoại nhất. Phải không? Nếu bạn là Cơ đốc, tôi là Phật tử tôi đấu tranh cho Phật giáo, bạn cho điều gì khác là không có an toàn vật lý. Mọi cuộc chiến phơi bày điều này. Phải không? Mỗi cuộc chiến là kết quả của qui định riêng của niềm tin riêng, v.v.. Vậy bạn có bỏ hết mọi niềm tin bởi nó là nguy hiểm nhất cho sống còn?
41:17 Q:Ngài nói rằng ai tin tưởng điều gì từ người khác nói hôm qua, chính trị gia, thầy tu đạo sư, là không trung thực với chính họ và chỉ Krishnamurti mới có thể nói sự thật ư? (Cười) Sự thật chỉ giá trị từ ngài và chúng ta không nên tin điều gì từ ai khác.
41:50 K:Tôi không thể nghe được hết ai nắm được xin lặp lại.
41:54 Q:Không phải niềm tin đe dọa sống còn mà chính tin vào niềm tin mới đe dọa sống còn đó là thái độ trí óc cảm nhận rằng niềm tin là điều gì luôn đúng.
42:15 K:Ma tuý nguy hiểm sống còn rượu nguy hiểm, hút thuốc và v.v.. chúng ta không bỏ hết vì chúng nguy hiểm?
42:29 Q:Khi nhìn điếu thuốc...

K:Đúng vậy thôi. Vậy chúng ta thực sự thảo luận ý niệm sống còn bằng trí, bằng lời. Chúng ta không quan tâm mình có sống hay không. Chúng ta chỉ tồn tại. Hãy bắt đầu từ đó. Về tâm lý tại sao bạn ghi lại?
43:00 Q:Sợ.
43:02 K:Không, nhìn thôi. Nhìn chính bạn. Tôi có thể trả lời câu hỏi nhanh thôi, nhưng hãy tìm đi. Đây là nói chuyện giữa hai người chúng ta, bạn và tôi, trao đổi mình nói: tại sao tôi, hay bạn ghi lại điều gì, về tâm lý?
43:28 Q:Bởi không thể giúp nó. Nó chỉ xảy ra.
43:34 K:Có thể là qui định. Có thể là giáo dục. Có thể là qui định xã hội, kinh tế, v.v.. Chúng ta bị qui định chấp nhận ghi lại tâm lý. Rồi chúng ta nói, được thôi, sự kiện mà. Tại sao?
43:59 Q:Ghi lại là thực sao?
44:09 K:Vâng, thực sự ghi lại, đó là sự kiện. Nhưng tôi hỏi tại sao? Tìm hiểu xem. Tự hỏi xem, không phải tôi hỏi bạn, hãy tự hỏi: tôi ghi xúc chạm, vui thú, điều bạn nói với tôi điều bạn không làm, càu nhàu, này nọ, 10 việc khác. Tại sao tôi ghi về tâm lý?
44:37 Q:Ghi lại sinh học để bảo vệ cơ thể được chuyển vào mức độ tâm lý.
44:50 K:Ghi lại sinh học chúng ta nói là cần thiết và ghi lại tâm lý. Chúng ta hỏi tại sao ghi lại tâm lý?
45:03 Q:Vì an toàn. Cảm thấy an toàn.
45:08 K:Phải vậy không? Hay bạn tự cô lập làm bạn ảo tưởng bạn an toàn. Bạn không...
45:26 Q:Bởi không có lựa chọn.
45:27 Q:Vì nghĩ rằng có thể giải quyết vấn đề bằng suy nghĩ.
45:31 K:Bạn nói không có lựa chọn - tại sao?
45:40 Q:Bản chất con người.
45:42 K:Không, chỉ...Anh bạn nói chúng ta không có chọn lựa. Ý bạn 'chọn lựa' là gì? Nguy hiểm là chọn lựa sao? Và tại sao bạn chọn lựa?

Q:Qui định.
46:08 K:Không, không, đừng ném ra...
46:16 Q:Có thể nói về sinh học, như thích hút thuốc hay gì đó. Phải không? Nguy hiểm nhưng vui thú nên suy nghĩ có chọn lựa.
46:32 K:Vâng. Chúng ta cố tìm ra ý nghĩa của chữ 'chọn lựa' chiều sâu của từ ấy. Tôi chọn giữa hai thứ như quần tây hay áo khoát.
46:47 Q:Nó hiện hữu ư?

K:Khoan, khoan. Chọn. Và tôi chọn đi đến nơi nào hoặc không đến đó. Tôi chọn đạo sư này và không phải đạo sư kia. Tôi chọn tin điều này và không phải điều kia. Tôi hỏi, hỏi bạn, nếu bạn vui lòng nghe để tìm hiểu tại sao chọn lựa, cái gì thôi thúc chọn lựa?
47:16 Q:Không chú tâm.
47:20 Q:Bảo vệ và cũng vui thú. Bảo vệ và vui thú.
47:24 K:Không, không. Khi nào chọn lựa? Không phải chọn khi bạn không chắc chắn?
47:33 Q:Khi xung đột.
47:35 K:Một người thực sáng suốt - trong sáng - không chọn lựa. Vậy thôi.
47:42 Q:Khi không biết.
47:45 K:Ồ, vậy là sao? Đúng rồi, khi bạn không biết. Bạn có nghĩ sẽ tìm...
47:57 Q:Một là chọn lựa khi chắc chắn, và hai là khi không chắc.
48:02 K:Vâng, như nhau thôi. Khi thật sáng suốt bạn không chọn lựa khi biết chắc con đường để đến nơi nào thì không chọn lựa. Chỉ khi không chắc bạn bắt đầu chọn lựa hay hỏi han, tìm kiếm. Nên tôi hỏi, về tâm lý chọn lựa chỉ có khi bạn rối loạn, không chắc - không à? Khi bạn thật sáng suốt không cần chọn lựa. Nên trí óc rối loạn sẽ chọn lựa. Bạn im lặng với câu nói này.
48:54 Q:Chúng ta có thể nói tại sao trí óc rối loạn?
48:57 K:Đợi đã. Tôi muốn thấy - hãy nhìn đi. Chúng ta thảo luận, cố gắng cùng bàn bạc tại sao trí óc ghi lại. Não sinh học, chúng ta nói hữu cơ, là phải ghi lại. Tâm lý, bên trong, chúng ta hỏi tại sao phải ghi lại? Ai đó nói bởi chúng ta không có chọn lựa vấn đề. Và chữ 'chọn lựa' hàm ý giữa này và nọ. Khi thấy nguy hiểm bạn không chọn lựa (cười) - phải không? Bạn thấy nguy hiểm và chạy đi. Bạn không nói... 'Nào, tôi sẽ đi bên phải hay bên trái này đúng kia sai' - (Cười)
49:57 Cũng thế tôi hỏi: về tâm lý cái gì cần ghi lại? Nó có giúp chúng ta bảo vệ mình?
50:15 Q:Có. Khi sinh ra trên đời chúng ta quan tâm đến sống còn thân xác nhưng trí óc liền lấy làm sống còn cho nó.
50:24 K:Chúng ta nói vậy. Sống còn vật lý lẻn vào sống còn tâm lý. Phải không?

Q:Vâng.
50:34 K:Tôi hỏi, tại sao?
50:37 Q:Nó làm cảm giác đồng hóa.
50:40 K:Đồng hoá với ai?
50:43 Q:Bởi chúng ta không biết cái gì đúng. Không chắc chắn.
50:52 K:Vậy tôi muốn tìm xem cái gì đúng.
50:55 Q:Là chọn lựa.
50:56 K:Làm sao bạn tìm ra cái gì đúng khi trí óc... (Cười) hơi...không chắc, và rối loạn? Không, bạn đi xa rồi, không giữ một việc, lúc này. Xin thứ lỗi. Tâm lý tại sao ghi lại?
51:17 Q:Bởi chúng ta muốn ghi.

Q:Vì chúng ta không toàn thể.
51:21 K:Không. Nhìn chính mình, bạn sẽ tìm ra.
51:28 Q:Để dựng lên kinh nghiệm.
51:31 K:Để dựng lên kinh nghiệm là kiến thức, rồi thành ký ức. Và không ký ức, không kiến thức, bạn không là ai hết. Nên chúng ta nói 'Lạy trời, tôi phải có kiến thức về...' - phải không? - ngược lại tôi không là ai hết. Phải bạn nói thế? Bạn không nghĩ hết việc này.
52:04 Q:Muốn bảo vệ mình...
52:06 K:Muốn bảo vệ mình. Sinh học, cơ thể, bạn có. Chúng ta học cách làm việc đó rất tốt. Dù chiến tranh, dù khủng bố, ngoại trừ nạn nhân. Chúng ta nói về tâm lý bạn bảo vệ mình à? Bạn bảo vệ gì?
52:30 Q:Tôi nghĩ là...

K:Hãy trả lời xem. Bạn bảo vệ gì?
52:36 Q:Mọi ký ức.
52:39 Q:Ý niệm về mình.
52:43 Q:Trí óc thành ra lộn xộn với mọi thứ trong đó nó trở thành lớn hơn kinh nghiệm của cơ thể. Trí óc thành vậy đó và vì vậy chúng ta ý thức trí óc hơn cơ thể. Và chúng ta nghĩ chính trí óc cần bảo vệ.
52:58 K:Vậy bạn để ý đến cơ thể nhiều hơn và bớt để ý đến não.
53:06 Q:Không, cũng đi lòng vòng.
53:09 K:Vâng, càng lộn xộn thêm.
53:11 Q:Vâng. (Cười)
53:15 K:Bạn xem, về tâm lý chúng ta ghi lại để là gì đó. Phải không? Tâm lý. Phải không? Tôi ghi nơi tôi sinh ra, cái đó đơn giản. Não ghi bởi vì nó được tập luyện để chấp nhận giai cấp xã hội và việc đó cho người ta địa vị về tâm lý cảm giác quyền lực, cảm giác cao cả. Nên ghi lại tâm lý dần dựng lên cái ngã, 'tôi' - phải không? Không phải à? Đừng chấp nhận lời tôi, hãy nhìn chính bạn. Nếu không ghi lại tâm lý, bạn có ngã không?
54:26 Q:Không.

K:Dĩ nhiên không. Tâm lý bạn hùng hổ, thô thiển, bạo lực nó cho bạn cảm giác - bạn biết đó, quyền uy cảm giác tự tin. Nên tiến trình ghi lại dần về tâm lý dựng lên cảm giác cái 'tôi'. Đó là sự kiện, không à? Tôi, ý kiến, phán đoán tôi, vợ tôi, chồng tôi con gái tôi, con gái, con trai bạn, nhà tôi, tính tôi kinh nghiệm tôi, xúc chạm, sợ hãi tôi là mọi cái đó, tâm lý. Phải không? Là sự kiện. Bạn không cần đồng ý với người nói, nó vậy. Rồi tự hỏi, tại sao tôi dựng lên cái ngã tại sao luôn xây dựng cái tôi?
55:46 Q:Để bảo vệ.
55:47 K:Bảo vệ cái gì?
55:50 Q:Chỉ cố ôm giữ nó, thêm nữa.
55:52 K:Vâng. Sau khi dựng nó lên, bạn ôm giữ nó bám vào nó, bạn nói, 'tôi không dám phá vỡ nó'
56:00 Q:Giống như thành bằng cát.

K:Vâng, cát... Đừng ví von quá xa. Nắm một việc thôi. Vậy thì, cần nó làm gì bởi nó đem đến rối loạn, đau khổ cùng cực? Tôi bị xúc chạm, tôi sợ, tôi lo, tôi ghen tị tôi tham, tôi không nên, tôi phải là - kịp không? chiến trường ấy luôn diễn ra xúc động, và ngày càng thêm mạnh mẽ hơn. Và tôi dựng lên gì đây? Thực tế cấu trúc ấy là gì? Hiểu không? Thực tế, trong ý nghĩa đây là thực micrô trước mặt tôi là thực. Thực tôi có thể sờ được. Tôi có thể sờ cấu trúc tâm lý cái 'tôi'? Không thể. Vậy chỉ là dựng lên chữ nghĩa. Hơi khó chấp nhận. Trong quan hệ, bạn tạo ra xúc chạm, tâng bốc dễ chịu và dần dà từ đó tôi lệ thuộc bạn. Và bạn làm gì chạm tôi, tôi bám bạn để không bị xúc chạm. Và v.v.., v.v.. Nào, tại sao chúng ta làm vậy?
57:45 Q:Để bảo vệ phần mà chúng ta không biết.
57:48 K:Ồ, không. Chúng ta không biết gì sẽ xảy ra nếu không dựng lên cái 'tôi'. Phải không? Sẽ tìm xem. Tôi sẽ tìm nếu tôi nói... 'Được thôi, tôi sẽ tìm phải có tiến trình nơi không có dựng lên'. Phải không? Rồi sẽ tìm xem điều gì xảy ra. Nhưng dự đoán cái có thể xảy ra là phí mất thời gian và năng lực.
58:32 Q:Việc đó gây sợ hãi khi làm.
58:36 K:Vậy, trước hết bạn dựng nó lên xã hội giúp đỡ, tôn giáo giúp đỡ mọi thứ giúp duy trì cấu trúc và rồi bạn sợ mất nó. Phải không? Và bạn tiến hành thiền định làm sao rời bỏ ngã - không à? Vậy trước khi nói làm sao bỏ ngã hãy xem tại sao bạn dựng nó lên.
59:18 Q:Cần quyền lực.
59:21 K:Vâng, đúng, nó đưa đến quyền lực, nói sao tuỳ bạn. Nhưng sự kiện là nó luôn khẳng định luôn dựng lên cái 'tôi', tâm lý không phải quá nguy hiểm sao? Quá nguy hiểm khi quan hệ với vợ với con, với xã hội, với mọi việc. Không phải quá nguy hiểm sao bởi nguy hiểm là bạn luôn cạnh tranh, luôn đấu đá.
1:00:02 Q:Làm thành quá khó để thích nghi.
1:00:05 K:Không, tìm xem tại sao bạn có thấy bạn dựng lên cái 'tôi'? Và từ cơ cấu đó bạn có cảm xúc mạnh bạn muốn bày tỏ, muốn khẳng định.
1:00:33 Q:Nó có cần cho vui thú?
1:00:36 K:Vâng, đúng vậy, vui thú và cả sợ hãi và cả tham lam và cũng luôn đau đớn, xúc chạm - bạn biết cả. Vậy đừng lấy việc này nói việc kia, nó là toàn thể.
1:00:56 Q:Chúng ta không tin thần thoại không có thần thoại để chúng ta tin sao nếu tâm lý không sống, chúng ta không sống.
1:01:04 K:Có lẽ thần thoại, nhưng không thể ném bỏ thần thoại?
1:01:10 Q:Chúng ta bị qui định với thần thoại?
1:01:12 K:Vâng, nếu bị qui định với thần thoại bạn không thể tự xóa qui định không thể nói, 'vô lý' sao? Xem nào, chúng ta không muốn làm và cứ nói lòng vòng mãi. Nếu tôi hung hăng, nó cho tôi khoái chí nó cho tôi cơ cấu của hung hăng làm tôi bạo lực, thô tục, và tôi thích nó. Được thôi, cứ giữ! Đừng nói về thiền định, v.v.., v.v.. Nếu đó là sự kiện, tìm xem tại sao bạn ghi nó tại sao ôm giữ, và phải chăng nó không thể tan mất. Nếu bạn nói không thể, vậy là chấm dứt. Được thôi, không thể. Nếu ai nói, 'tìm xem có thể hay không' 'Ồ', bạn nói, 'anh ảo tưởng đồ con lừa, anh không biết gì đâu'
1:02:26 Vậy trái lại, tôi đề nghị về tâm lý không cần thiết ghi lại nếu thấy nguy, thực nguy hiểm như thấy vách núi, thực nguy hiểm của việc dựng lên cái 'tôi' tâm lý bạn liền tìm cách thoát khỏi nó. Không phải bạn, bạn là thành phần của nó. Không có dung thứ cái 'tôi' với mọi quan điểm, phán đoán, đánh giá hung hăng, sợ hãi, vui thú, bạn biết mà, cả đống đó.
1:03:15 Q:Còn về ghi lại đã xảy ra từ bé trước khi có lý lẽ kiểu này?
1:03:31 K:Thế nào về ghi lại đã xảy ra từ bé. Nếu bạn thấy ghi là nguy hiểm thì ghi lại từ bé đến nay xoá mất.
1:03:51 Q:Nhưng chúng ta không thấy, không muốn.
1:03:53 K:Đó là những gì tôi đang nói. Chúng ta không thấy nguy, chúng ta thích nó. Thích sợ, thích - chúng ta chấp nhận hung hăng, thích sống luôn chiến đấu với mình nó cho cảm giác khỏe mạnh, ít nhất là còn sống. Và v.v.., v.v..
1:04:14 Q:Thưa, vì nó dễ chịu.
1:04:17 K:Phải rồi, dễ chịu.
1:04:19 Q:Chúng ta có thể làm gì với khoảng không rớt lại?
1:04:22 K:Nào - sẽ làm gì nếu bạn trong khoảng trống đó. Tức là, không biết việc gì sẽ xảy ra nếu không có ghi lại. Tìm đi. Đừng nói bạn sẽ sống trong khoảng trống. Tôi nói với bạn đừng. Sao nào? Ngược lại, người luôn tranh đấu không phải sống.
1:04:47 Q:Làm sao tìm ra?
1:04:50 K:Làm sao tìm cái gì?
1:04:54 Q:Làm sao tìm ra có gì khác? Có gì thay thế cái ngã to lớn kia. Làm sao có thể tìm ra cái gì thay thế? Làm sao bắt đầu?

K:Tôi không hiểu.
1:05:08 Q:Ngài có miếng mồi. (Cười)
1:05:11 Q:Không, ông không hiểu câu hỏi đầu tiên.
1:05:15 Q:Ngài làm thế nào? Làm sao ngài bỏ cái ngã?
1:05:20 K:Làm sao bạn biết tôi bỏ nó? (Cười) (Vỗ tay)
1:05:28 Không, không, đừng bận tâm về tôi. (Cười) Tôi đã quá lâu như vậy, từ thuở mười lăm. Với tôi, khi sinh ra, có lẽ đã không có nó. Nhưng hoàn toàn không liên quan đến bạn. Điều liên quan là, tại sao bạn ôm cứng điều này cái 'tôi' đau khổ bất hạnh này. Và để trốn nó bạn chạy tuốt qua Ấn độ khoát áo tu và đeo chuỗi hạt - (Cười) Mọi thứ vô nghĩa diễn ra.
1:06:18 Q:Vì sống quá khứ hay tương lai chứ không ở hiện tại.
1:06:22 K:Đừng bận tâm về tôi. Chỉ tìm tại sao bạn dựng lên xem hậu quả dựng lên cơ cấu ấy hậu quả của cấu trúc ấy và nếu bạn thích nó, nếu nó làm bạn vui nếu nó cho bạn dễ chịu, phải biết trong dễ chịu ấy có nguy hiểm lớn lắm bạn đau khổ, bạn trải qua mọi thứ loạn thần kinh bạn biết việc xảy ra. Nếu nói nó cho tôi dễ chịu, ở với nó.
1:07:02 Q:Nói cách khác, chúng ta quá lười thay đổi.
1:07:06 K:Vâng. Thế nào đây? Tôi thấy, hay nhận thức rằng tôi dựng lên cơ cấu ấy suy nghĩ luôn dựng lên cấu trúc ấy ngủ, thức, mơ, mộng tưởng, bước đi luôn luôn, quan tâm về chính nó. Vậy cách nào, tiến trình nào để chấm dứt nó - bạn không hỏi điều ấy.
1:07:49 Q:Nếu được - tôi tự hỏi sao tôi sưu tập những thứ đồng hóa về tôi tôi hỏi ai để vượt qua cái tôi?
1:08:09 K:Không, tôi hỏi bạn.
1:08:11 Q:Tôi hiểu. Tôi không định hỏi ai. Tôi nói sao cái ngã làm thế?
1:08:19 K:Chút nữa tôi sẽ nói, xem nào.
1:08:21 Q:Vâng.
1:08:22 K:Đó là sự kiện với bạn rằng bạn dựng lên cấu trúc ảo về tâm lý ấy nó trở thành thực tại kỳ cục với bạn à? Hay bạn nhận ra cấu trúc trước?
1:08:43 Q:Vâng, tôi nghĩ vậy.
1:08:47 K:Nếu bạn nhận ra nó, ý bạn nhận ra nó là sao? Chúng ta quay trở lại câu hỏi ban đầu: liên hệ gì giữa nhận thức và niềm tin? Không có liên hệ gì hết giữa nhận thức và niềm tin. Tin không phải sự kiện. Nó là niềm tin.
1:09:19 Q:Định nghĩa niềm tin. Tin có nghĩa gì với ngài?

K:Không gì cả. Xin đừng bận tâm vậy bạn có nhận ra cấu trúc? Nào, hãy nghiêm túc 5 phút. Bạn có nhận ra cấu trúc trong chính bạn? Nếu có, ý bạn nhận ra là sao? Trong nhận thức ấy có nhị nguyên, tức là tôi nhận thức nó? Bạn hiểu câu hỏi không?

Q:Vâng.
1:10:06 K:Tôi biết ánh sáng kia, ánh sáng kia khác tôi. Cũng ở vị trí như vậy khi tôi nói tôi biết cấu trúc cấu trúc khác tôi? Hay cấu trúc là tôi?
1:10:33 Q:Cảm giác rất khó chịu là gì đó.
1:10:35 K:Không, không. Không phải vấn đề dễ hay khó chịu. Hãy bỏ mấy việc ấy đi xin thứ lỗi, bạn sẽ quay lại việc gì đó. Nghĩa là, tôi có biết cấu trúc là điều gì tách rời tôi xa đàng kia, hay gần, và tôi nhận ra là khác với nó? Hay tôi là nó? Hiểu không?
1:11:12 Q:Vâng.

K:Dĩ nhiên. Phải không? Tôi là nó. Tức là, người quan sát là vật quan sát. Phải không?
1:11:23 Q:Vấn đề là nó thực hay không.
1:11:26 K:Không, không. Hỏi đi, đừng ngần ngại, xem, đơn giản thôi. Tôi dựng lên cấu trúc ấy, cấu trúc đã được xây. Và thành phần cấu trúc là, tôi không khác cấu trúc. Tôi là linh hồn, là người vĩ đại, tôi là, v.v.. Hay tôi đầy kiến thức và cấu trúc không phải kiến thức. Kịp không? Nên tôi hỏi: bạn có thấy cấu trúc như vật gì tách rời bạn?
1:12:10 Q:Không.
1:12:12 K:Nếu thực sự bạn nói không, tức là - là sao?
1:12:20 Q:(Không nghe được)

K:Không, tí thôi. Đó thực sự...trong nửa giờ hãy để tâm vào nó, xin bạn đó. Bạn có khác với hung hăng? Dĩ nhiên không. Bạn là hung hăng, nó là một phần bạn.
1:12:45 Q:Nhưng chỉ chúng ta có thể thay đổi nó.
1:12:49 K:Không. Ai là chúng ta?

Q:Là chúng ta. Chúng ta có thể thay đổi.
1:12:58 Q:Nếu tôi là hung hăng tôi không thể biết hung hăng.
1:13:04 K:Ồ có, có thể.

Q:Cách nào?
1:13:06 K:Bạn bè sẽ bảo bạn, 'Đừng hung hăng thế' (Cười) nếu hắn là bạn bè. (Cười)
1:13:22 Q:Ngài yêu cầu chúng tôi nhìn chính mình, đó hàm ý...
1:13:25 K:Không, thưa bà, tôi hỏi thế xin hãy im lặng lắng nghe, tôi xin gợi ý. Tôi hỏi bạn làm sao quan sát cấu trúc ấy? Bạn có thể quan sát toà nhà, thấy nó đàng kia. Nhưng cấu trúc ấy bạn không thể tách rời nói 'Nó không là tôi', bạn đó. Bạn sợ hãi, cãi cọ, tham vọng, hung hăng lo âu, mọi cấu trúc đó là bạn. Không tranh cãi gì về nó.
1:14:04 Q:Nhưng người không phải vật thống nhất. Họ là mọi thứ và họ xung đột lẫn nhau.
1:14:10 K:Tôi đang nói thế.
1:14:11 Q:Tôi có thể lấy một phần này nó có thể quan sát phần kia.

K:Không. Người quan sát là một phần của vật quan sát.
1:14:19 Q:Vâng, nhưng không thể quan sát mình trọn vẹn nếu...
1:14:23 K:Ồ, có. Tôi có thể quan sát, có thể nói tôi sợ. Ngày sau tôi nói tôi vui thú. Ngày kế tôi nói ồ, tôi ghen tị. Nhưng là thành phần của toàn thể. Tôi đang nói vậy đó. Nào xin gợi ý, hãy chú tâm việc này, tức là: hễ cái 'tôi' còn tách rời nó với cấu trúc cái 'tôi' tách nó với cấu trúc hễ còn phân chia ấy thì sẽ còn xung đột sẽ còn đấu tranh, sẽ còn càu nhàu sẽ còn lo âu, mọi thứ. Nhưng sự kiện là: cấu trúc là bạn.
1:15:20 Q:Thưa, xung đột hình như bên trong, trong cá nhân và nó có vẻ là xung đột giữa điều ngài nói về giác quan không tỉnh táo hết, và cả trí óc trí óc muốn nắm vấn đề cá nhân và sợ hãi hay khuynh hướng.
1:15:42 K:Không, mọi cái đó bao gồm trong ấy. Khuynh hướng cá nhân, tính kỳ cục tài năng riêng, hay kém tài khả năng - gồm mọi thứ đó suy nghĩ tạo thành cái tôi. Đó là cấu trúc suy nghĩ đã tạo nên. Rồi suy nghĩ nói, 'tôi khác với cấu trúc'
1:16:13 Q:Tôi không nghĩ mọi người nghĩ họ khác với cấu trúc.
1:16:18 K:Tôi không biết.
1:16:20 Q:Tôi cũng không.

K:Vậy à? Tôi không nói với cá nhân bà đâu nhưng tôi chỉ hỏi: mỗi người có nhận ra mình là cấu trúc và cấu trúc không khác chúng ta? Nếu thấy thế, nếu đó là sự kiện thực rồi thì hành động hoàn toàn khác xảy ra.
1:16:50 Q:Ngài nói một phần của chúng ta được tạo bởi niềm tin, là vỏ ốc và để lớn lên và tiến hóa chúng ta phải phá vỡ điều gì...
1:17:04 K:Không, không. Tôi không nói việc gì kiểu ấy. Tôi chỉ nói đừng diễn dịch lời tôi thành của bạn bạn biết khi tôi nói ở Ấn, tôi thật không may, hay may mắn họ dịch lời tôi thành ngôn ngữ riêng của họ và đa số ngôn ngữ Ấn xuất xứ từ Phạn ngữ và chữ họ dùng chỡ nặng truyền thống nhiều loại ý nghĩa. Tôi nói, đừng dịch lời tôi chỉ nghe những gì tôi nói việc rất khó khăn bởi họ dịch tức khắc. Họ nghĩ nhờ dịch họ hiểu. Họ hiểu nghĩa truyền thống ví dụ về nhận thức. Họ có chữ Phạn đặc biệt trong chữ ấy có nhiều loại ý nghĩa lắm. Vậy xin, tôi chỉ nói hễ còn khác biệt giữa cấu trúc và người quan sát tất phải có loại trừ, phải có xung đột phải có chạy trốn, phải đến tận Ấn độ để tìm cách làm cái này cái nọ, thiền định chắc rồi, không phải nấu ăn, v.v.., v.v.. Trong khi chỉ có một sự thật thực sự kiện người quan sát là vật quan sát. cấu trúc là tôi, tôi không khác với cấu trúc rồi thì có hành động hoàn toàn khác. Đó là điều tôi muốn nói đến.
1:18:55 Q:Thưa, nếu tôi nhận ra nó và có một loại im lặng làm sao tôi giữ và không quay lại?
1:19:04 K:Khi bạn thấy nguy hiểm của vực sâu, hay thú dữ bạn không quay lại, chấm hết.
1:19:18 Q:Hình như tiến trình phân chia ấy là tiến trình cơ bản của mọi qui định diễn ra, và mọi việc như tôi làm cố gắng chống lại qui định ấy luôn có vẻ như chỉ là phần kia của qui định ấy.
1:19:33 K:Vâng.
1:19:34 Q:Trên mặt đất này làm sao tôi bắt đầu đây?
1:19:36 K:Tôi đang bày ra điều gì, bạn đừng nghe. Bạn không nên nghe, nhưng tôi sẽ chỉ ra điều gì. Khi bạn nói 'tôi là qui định ấy qui định không khác tôi', khi ấy nó thành sự thật tuyệt đối, không thể chối cãi, sự kiện rồi thì từ đó có hành động hoàn toàn khác.
1:20:09 Q:Rồi điều gì xảy ra?

K:À! Rồi việc gì xảy ra - nó là y như vậy. Trước hết bạn đừng đến đó nhưng bạn nói hãy cho tôi biết việc xảy ra. (Cười) Bạn không muốn leo núi, tức là nhiệt tình nó đòi hỏi bạn mang theo ít, nguy hiểm, cột dây chúng ta đùa với nó, tôi đã làm chút ít. Leo núi là nguy hiểm. Vậy đi nhẹ thôi - phải không? không phải với ba lô đầy, v.v..
1:20:49 Nên việc này đòi hỏi bạn làm việc, nhìn. Nhưng bất hạnh thay mọi thứ cản trở xảy ra. Vài bạn tôi thấy sáng này tập thể dục tốt hay xấu là tuỳ bạn nhưng ở đây bạn không bỏ mười phút để tìm hiểu. Xem thực sự điều gì xảy ra khi người quan sát của cấu trúc là chính người quan sát - cấu trúc là người quan sát. Rồi bạn sẽ thấy không có xung đột gì cả. Phải không? Khi bạn là nó bạn có thể làm gì? Theo kịp không? Không có xung đột và vì vậy có năng lực. Tôi sẽ không đi sâu thêm bởi đã quá nơi có năng lực, năng lực hoàn toàn, là rỗng không.
1:22:19 Hôm nay vậy là đủ, phải không? Có lẽ chúng ta sẽ tiếp tục vào Thứ năm. Bạn đồng ý vậy không?
1:22:35 Q:Vâng.

K:Tốt.