Krishnamurti Subtitles home


BR78T2 - Làm sao có trật tự hoàn toàn?
Buổi Nói Chuyện thứ hai
Brockwood Park, Anh Quốc
27 tháng Tám 1978



0:50 Có thể tiếp tục những gì chúng ta nói sáng hôm qua không? Trước khi vào tìm hiểu tôi xin nói bạn nên có đôi chút thái độ hoài nghi nghi vấn, không chấp nhận lời người nói mà hỏi han, tìm kiếm, tìm tòi những gì anh ta nói hay chúng ta tự suy nghĩ xem có thật không, hay sai lầm hay điều được nói là xác thực hữu dụng trong đời sống hàng ngày. Nên nếu chỉ chấp nhận chữ nghĩa, như đa số chúng ta là kẻ sưu tập chữ và lời và vậy là vô cùng thiếu sót. Chúng ta sẽ nói về tự tri, tức là tự biết mình là điều quan trọng nhất không theo nhà tâm lý học nhà phân tích hay theo người nói mà biết mình thực sự như hiện là. Không chối hay nhận hiện là mà quan sát nhìn vào chính mình thật sâu. Và xem bạn tìm ra gì trong bạn không theo ai hết mà thực sự cho bạn, bạn thấy gì và bạn nhận ra gì trong hành động, phản ứng mình, v.v.. để biết nó để tự biết mình. Tự biết mình hàm ý không phải đã biết và nhận ra 'hiện là'. Tức là, khám phá mình mỗi lần là mới tinh không theo nhớ lại điều gì bạn thấy mình trước đó và nhận ra nó, và luôn tiếp tục nhận ra. Hy vọng tôi nói rõ ràng.
4:10 Nghĩa là, tôi muốn biết mình bởi nếu tôi không biết mình thì không thể có hành động đúng, cư xử đúng hay tôi không có nền tảng cho sáng suốt. Bạn có thể lừa dối rất hay sống trong loại thế giới ảo tưởng, tạo niềm tin nhưng biết chính mình là trí óc hoàn toàn thoát mọi xiềng xích mọi âu lo tán gẫu bất tận, v.v..
5:02 Trong tìm kiếm chúng ta nói hôm qua chúng ta bị ngôn ngữ thôi thúc. Ngôn ngữ dùng mình hơn là mình dùng nó. Hôm qua chúng ta tìm hiểu khá toàn diện. Và cũng nói rằng người nói không có đây bạn đang nói với chính bạn và nghe chính bạn để tìm ra chính xác điều gì đang xảy ra trong bạn bên trong, trong vùng tâm thức của chính bạn. Chúng ta biết rất rõ điều xảy ra quanh mình ít nhất nếu bạn được thông tin tốt nhưng rất ít người biết chính xác mình ở đâu phản ứng mình thế nào và xem có thể vượt qua không.
6:10 Và hôm qua chúng ta cũng nói gốc rễ cơ bản sợ hãi, mà đa số cùng sống, là thời gian. Thời gian niên đại như hôm qua, hôm nay và ngày mai và cả chuyển động của suy nghĩ. Đó là hai tác nhân sinh ra sợ hãi. Và tác nhân kia là nhớ lại. Nhớ lại sợ hãi cũ và ôm giữ nhớ lại ấy và phóng vào sợ hãi tương lai. Chúng ta nói thế hôm qua.
7:03 Vậy nếu thích chúng ta có thể tìm hiểu thêm tác nhân của chính mình. Hầu hết, về tâm lý, chúng ta sống rối loạn. Không biết bạn có thấy vậy không. Chúng ta bị thôi thúc, không chỉ bởi ngôn ngữ mà cả áp lực lớn lao từ bên ngoài: kinh tế, xã hội, chính trị, quốc gia niềm tin tôn giáo, v.v.. Nhưng về tâm lý, áp lực lớn nhất là ước muốn với hầu hết chúng ta. Như đã nói hôm qua chúng ta cùng trao đổi lẫn nhau. Bạn không chỉ nghe người đang nói đây anh ta chẳng quan trọng gì hết. Điều được nói mới quan trọng, không phải người. Cũng như bạn có máy điện thoại bạn không cho điện thoại là quá quan trọng giữ nó sạch sẽ nhưng điều được nói qua điện thoại trở nên rất quan trọng. Cũng vậy, người đang nói đây không quan trọng gì cả. Tôi muốn nói đi nói lại điều ấy: người không quan trọng gì hết. Điều được nói mới quan trọng. Vậy thán phục con người hay không thích người ấy, hay này nọ mọi vô nghĩa ấy không chút quan trọng. Bạn không, nếu bạn có điện thoại tốt bạn không đập nó, bạn giữ sạch sẽ, quý nó. Nhưng điện thoại tự nó không giá trị gì chỉ điều được nói qua điện thoại mới thành ý nghĩa. Cũng vậy, ở đây người không quan trọng. Bạn có hiểu việc ấy rõ ràng và xác thực chưa?
9:28 Chúng ta nói tâm lý chúng ta sống lộn xộn. Có thể có căn phòng trật tự, tập luyện đúng mực cái gọi là yoga - tôi sẽ không đào sâu chữ ấy có nghĩa gì, bắt đầu ra sao, v.v.. hiện không phải lúc. Chúng ta giữ trật tự bên ngoài, nhưng có vẻ vô trật tự, rối loạn khủng khiếp trên thế giới. Có lẽ vô trật tự ấy được sinh ra do tâm lý lộn xộn nơi mỗi người. Lộn xộn tức là mâu thuẫn trong chính mình suy nghĩ một đàng, làm một nẻo nói điều này nhưng khi làm thì ngược lại hay bất an, không sáng suốt, mâu thuẫn, v.v.. Mọi cái đó chỉ ra lộn xộn. Và nơi đâu có mâu thuẫn tất phải có cố gắng, nơi đâu có phân chia tất phải có xung đột, v.v.. Mọi thứ đó là trạng thái vô trật tự chúng ta sống. Đó là sự kiện hiển nhiên.
10:59 Và để tạo ra trật tự tâm lý bạn phải làm gì? Hy vọng bạn thách thức chính mình và không chấp nhận thách thức của tôi. Ý thức, biết nhận ra tâm lý mình vô trật tự, bạn phải làm gì? Làm sao bạn tạo ra trật tự? Bởi không có trật tự tâm lý lẫn bên ngoài bạn phải sống trong rối loạn như thế giới trở nên ngày càng rối loạn phá hoại, bạo lực nó phơi bày biết bao lộn xộn trên thế giới. Và có lẽ lộn xộn ấy được phóng ra từ mỗi chúng ta bởi chúng ta sống lộn xộn.
12:08 Vậy chúng ta hỏi: làm sao có trật tự hoàn toàn trong chính bạn có thể không? Nơi đâu có trật tự tất có năng lực bao la. Nơi đâu vô trật tự tất nhiên hao tán năng lực phí năng lực. Vậy chúng ta cùng tìm xem tôi không tìm trong tôi mà cùng nhau chúng ta tìm tòi, thám hiểm vấn đề: trật tự là gì và có thể có trật tự mà không cần hiểu vô trật tự? Vậy chúng ta cùng tìm xem trạng thái thực ấy, sự kiện chúng ta sống lộn xộn phải là sự kiện, không phải lời diễn tả về lộn xộn? Chữ không là sự vật. Diễn tả lộn xộn không là lộn xộn thực. Diễn tả ngọn núi dù được tô vẽ đẹp bao nhiêu, thung lũng đẹp ánh sáng, tuyết, đường nét gợn bầu trời cả cảm giác hùng vĩ, vẻ đẹp của ngọn núi có thể được diễn bày đẹp nhất nhưng diễn tả không là sự kiện thực. Với đa số chúng ta diễn tả là đủ. Và vậy chúng ta kẹt trong diễn tả không phải sự kiện thực. Nên chúng ta hỏi: vô trật tự là gì? Phải ý niệm về cái bạn nghĩ là trật tự và khi so sánh với cái bạn cho là trật tự nên có vô trật tự, đó cũng là vô trật tự hết. Tôi hy vọng bạn theo kịp. Vậy chúng ta sẽ tìm xem vô trật tự là gì và có sáng suốt nhận thức nhanh vào toàn bộ cấu trúc của vô trật tự từ đó liền có trật tự. Trật tự ấy không theo khuôn mẫu không theo kế hoạch, không theo hiền giả nào hay triết gia, hay thầy tu khoác lác nào. Và các thầy tu đạo mạo, chức sắc thảy đều là khoác lác siêu hạng. Cả giáo hoàng mới, mong thế. (Cười)
15:35 Vậy... (cười) Vậy trước hết có thấy mình sống vô trật tự? Không phải định nghĩa chữ ấy mà sự kiện thực của mâu thuẫn của phân chia tôi và của tôi, và bạn và của bạn chúng ta và họ và mọi thứ phân chia xảy ra trong chúng ta xung đột triền miên. Mọi cái đó chỉ ra vô trật tự. Và làm sao quan sát vô trật tự ấy? Lấy ví dụ, như nói hôm qua bám víu kiểu nào đó là tác nhân của vô trật tự và cũng là tác nhân, như nói hôm qua chúng ta khám phá hôm qua thành phần của sợ hãi. Vậy bám víu vào ai đó, vào ý niệm, kết luận, ký ức cũ vào món nội thất nào, v.v.. sinh ra vô trật tự. Chúng ta có thấy sự kiện ấy?
17:17 Và thoát khỏi bám víu mà không thành cô lập, vô cảm, phớt lờ đó có sinh ra trật tự nào không? Bởi điều chúng ta nói là khi chúng ta đặt mọi thứ vào trật tự liền có năng lực bao la, năng lực vô bờ bến. Và bạn cần năng lực ấy để tìm kiếm sâu vào chính mình. Nên chúng ta hỏi, khám phá cho chính mình trước hết vô trật tự chúng ta đang sống và bản chất của vô trật tự ấy là thành phần của bám víu, sợ hãi và thú vui, v.v.. và không hướng dẫn nó theo hướng riêng nào hy vọng nó sẽ sinh ra trật tự mà chỉ nhận thức vô trật tự ấy và không chạy trốn nó. Chúng ta gặp nhau chứ? Người nói làm rõ sự việc không? Tức là, tôi sẽ tìm kiếm? Được thôi.
19:02 Giả sử tôi sống vô trật tự bên trong có thể tôi có trật tự kỳ diệu bên ngoài nhưng bên trong chắc là quá vô trật tự. Và tôi tự hỏi, tôi phải làm gì? Vô trật tự ấy có khác với tôi? Hay tôi là vô trật tự ấy? Bạn hiểu câu hỏi không? Nào, tìm hiểu việc này thực là hệ trọng bởi nếu vô trật tự khác với tôi thì tôi có thể làm gì đó tôi có thể thay đổi khuôn mẫu chạy từ góc này sang góc nọ hay đem trật tự tâm lý đến bằng cách loại bỏ, kiểm soát, hay này nọ. Tôi có thể làm gì đó. Nhưng nếu vô trật tự không khác tôi đó là sự kiện, vô trật tự là tôi vấn đề liền nổi lên, việc gì xảy ra? Bạn theo kịp không? Bạn không nghe tôi, bạn đang nghe chính mình. Rồi có thể bạn sẽ tạo ra thay đổi. Nhưng nếu bạn chỉ nghe người nói bạn có thể nghe anh ta hết cả đời bạn và hy vọng bạn không thế và nếu chỉ nghe anh ta bạn sẽ không thay đổi. Nhưng nếu chính bạn thấy mình sống lộn xộn và lộn xộn ấy không khác bạn cơ bản, chắc chắn, bạn là lộn xộn ấy rồi việc gì xảy ra? Trước kia, bạn có thể làm gì đó bởi bạn tách biệt mình với nó và bạn tác động lên nó và vậy nên có xung đột triền miên phản bội, ngày này bạn có thể làm ngày kế bạn không thể làm gì, v.v.. thay đổi bất thường mỗi ngày. Trong khi sự kiện, bạn là lộn xộn ấy. Đó là sự kiện, không phải người nói đi đến kết luận và cố đặt nó lên bạn, anh ta không làm đâu. Chúng ta không làm kiểu tuyên truyền nào không cố thuyết phục bạn điều gì. Nhưng khi rối loạn là tôi tôi chẳng thể làm gì hết nghĩa là tôi không thể tác động lên nó như trước kia. Nên tôi ở đó với rối loạn ấy. Bạn có làm vậy khi chúng ta nói? Hay chỉ tích luỹ lời nói? Tức là, tôi không khác với rối loạn kia. Rối loạn ấy có mặt bởi tôi phân chia mình với cái tôi gọi là rối loạn. Đó là tác nhân chính của rối loạn. Tôi khám phá thế. Nơi đâu có phân chia giữa tôi và cái tôi quan sát tâm lý phân chia ấy là tác nhân chính của rối loạn. Tức là, khi tôi gọi mình là Hinđu, hay là Hồi hay là Cơ đốc, hay người Anh, người Pháp hay Đức, hay gì gì đó phân chia là tác nhân của rối loạn Do thái và Ả rập, bạn có một thí dụ hiển nhiên xảy ra hàng ngày. Nên về tâm lý khi có phân chia giữa rối loạn và tôi tôi khuyến khích hay vun đắp rối loạn. Trong khi sự kiện, rối loạn là chính tôi và vậy nhận hiểu ấy, sự thật ấy sinh ra trật tự. Bạn theo kịp không? Bạn đều im lặng. Tuỳ bạn đó.

Q: Tôi đang đợi nó xảy ra.
24:23 K: Anh bạn này nói anh đang đợi nó xảy ra. Tôi e là bạn sẽ phải đợi lâu lắm đó! (Cười) Đó là sự kiện, nó không thể xảy ra cho bạn. Chính bạn thấy điều gì xảy ra nên là sự kiện thực sự thật của vấn đề ấy làm trí óc thoát rối loạn. Nguyên nhân của rối loạn ấy là phân chia bạn khác với rối loạn. Hiểu không?
25:09 Cũng vậy, có thể đem trật tự vào đời mình không? Nghĩa là, học nghệ thuật xếp đặt mọi việc vào đúng vị trí. Đó là trật tự. Nhưng bạn không thể để vật đúng vị trí trừ khi người để vật vào đúng vị trí cũng rất trật tự. Hiểu không? Tự nhiên thôi. Vậy chúng ta cố tìm xem trật tự là gì và rối loạn là gì. Rối loạn chỉ có thể tan mất khi phân chia giữa tôi và nó không còn, về tâm lý. Và bạn phải học nghệ thuật xếp vật vào đúng vị trí của nó. Tiền bạc, đa số chúng ta, nếu có nhiều bám vào nó, nếu bạn có chút ít bạn muốn nó nhiều thêm, v.v.., v.v.. Tiền bạc trở thành quá quan trọng trên thế giới. Và tình dục cũng trở thành quá quan trọng. Tôi sẽ không nói về nó, nó quan trọng. Bạn biết nó quan trọng thế nào trong đời mình. Và khi bạn cho điều gì quá quan trọng chính sự kiện mà bạn cho việc gì đó quá quan trọng là rối loạn. Phải không? Nếu tôi cho tập luyện là rất quan trọng cái gọi là yoga rồi thì tôi đặt nó mất cân bằng hoàn toàn. Vậy đặt mọi việc vào đúng vị trí hàm ý cho mỗi việc đúng giá trị. Phải không? Chúng ta có thể làm chứ? Bạn có muốn làm vậy? Hay là thật quá khó khăn? Hay bạn nói, 'Nào, tôi đã sống nhiều năm với lộn xộn, để tôi tiếp tục. Đừng xen vào lộn xộn ấy'. Và vậy bạn chấp nhận lộn xộn và quen với nó. Bạn nói chúng tôi thoải mái với lộn xộn và không muốn biến cải nó. Nhưng người nghiêm túc quan tâm không chỉ với thế giới bên ngoài mà cả bên trong để tiền, tình dục, mọi thứ đúng vị trí là học vẻ đẹp của tự do. Không có nó không có tự do.
28:43 Rồi vấn đề kế tiếp là: chúng ta sống dưới áp lực lớn, ngày càng thêm. Áp lực - áp lực tổ chức áp lực chính trị, áp lực kinh tế, áp lực xã hội v.v.., v.v.. Và đã nói có lẽ áp lực lớn nhất với đa số, là ước muốn nó muốn thi hành... Áp lực của ước muốn to lớn. Phải không? Theo kịp cả chứ? Tôi tiếp tục?

Q: Vâng.
29:27 K: Hy vọng bạn nhìn mọi thứ trong chính bạn. Bởi bạn có thể nghe chữ nghĩa thêm 10 năm, 15 năm, 20 năm nhưng cuối cùng bạn nói, 'Tôi y chỗ cũ'. Bởi bạn không áp dụng bạn không nói, 'Tôi sẽ tìm ra'. Bạn chỉ sống ở mức độ chữ nghĩa.
29:58 Điều kế là: tại sao có áp lực to lớn của ước muốn trong đa số chúng ta? Áp lực của tình dục, áp lực của ước muốn tình dục ước muốn kinh nghiệm, ước muốn nổi tiếng, nổi danh ước muốn về - bạn biết cả hoạt động của ước muốn là gì. Ước muốn tỏ ngộ, là ước muốn ngu ngốc nhất! Bởi tỏ ngộ không đến qua ước muốn. Bạn có thể lên đỉnh cao nhất Hy mã lạp sơn nhưng sẽ không hề tìm ra tỏ sáng ở đó. Chính nơi bạn ở, không phải Ấn, hay Nhật hay nơi nào khác - cả La mã. (Cười) Xin lỗi nói về La mã bởi tôi vừa nghe Giáo hoàng được bầu sáng nay! (Cười)
31:18 Vậy nếu nhận ra trong chính mình, của chính mình bạn thấy ước muốn mạnh mẽ kỳ lạ thế nào ước muốn quyền lực, thống trị người khác... Ước muốn về...bạn biết cả, tôi không cần nói chi tiết. Bạn biết nó rất, rất rõ. Và chúng ta sống dưới áp lực ấy. Và vậy không chỉ vật lý bạn bịnh hoạn căn thẳng, mà cả tâm lý đó là thống khổ, vấn đề lớn lao. Tôi muốn, ví dụ, làm một người tuyệt vời nhất và nó căn thẳng triền miên trở thành ai đó, là ai đó, đạt một kết quả. Vậy có thể thấy ước muốn, mà không hiểu cả bản chất và cấu trúc của ước muốn là một tác nhân của rối loạn. Phải không? Bạn có thấy vậy không? Xin đừng chấp nhận lời tôi nói nó hoàn toàn không quan trọng. Có chăng trong chính bạn sự kiện bạn khám phá cho mình thấy rằng ước muốn trong nhiều dạng và nhiều biểu lộ sinh ra rối loạn sinh ra lộn xộn. Phải không? Và hầu hết đều nói kiểm soát ước muốn loại bỏ, hay hoàn thành nó đi đến tận cùng ước muốn - họ làm đủ mọi trò chơi. Nói chuyện với thầy tu và họ sẽ bảo chúng ta phải loại bỏ ước muốn ước muốn xác thịt, hay kiểu ước muốn nào để phụng sự Thượng đế hay Giê su - hay Thánh nào. Và vậy là luôn có loại bỏ... kiểm soát, xung đột triền miên bạn muốn điều gì, bạn loại bỏ nó bạn biện luận, bạn kiểm soát, bạn chạy trốn, và v.v.. Vậy điều chúng ta cố làm điều chúng ta nói là: hãy tìm ra bản chất của ước muốn nó khởi thế nào, và xem có thể cho nó vị trí đúng và không loại bỏ, kiểm soát, diệt nó bằng mọi cách. Phải không? Chúng ta sẽ tìm hiểu.
34:39 Vậy phải tìm ra cả bản chất và cấu trúc của ước muốn. Tìm ra cho chính bạn không phải nghe nói bản chất và cấu trúc ước muốn. Rồi nếu bạn chấp nhận nó bạn sẽ trở lại đây năm tới hay ba mươi năm tới và nói, 'Tốt, tôi ở đúng chỗ này tôi đã bắt đầu và ngài bỏ tôi chỗ này sau 30 năm'. Bởi bạn sống bằng chữ nghĩa không thực sự tìm hiểu chính mình. Tại sao ước muốn trở thành quá quan trọng vậy? Nó được giáo dục khuyến khích mọi kiểu, xã hội mọi thứ quanh mình cổ vũ tiến trình ước muốn. Tôi muốn tìm ra tại sao ước muốn thành quan trọng trong chính mình và ước muốn là gì. Vậy trước hết tôi phải hiểu bản chất cảm giác. Phải không? Nhận thức cảm giác, giác quan. Tôi phải hiểu đường lối của giác quan. Tôi tiếp tục chứ?
36:29 Giác quan là sờ, ngửi, nếm, v.v.. Và chúng ta không hề hoạt động hết giác quan. Không biết bạn có hiểu không. Không à? Nếm trở thành cực kỳ quan trọng nếu bạn sành ăn nếu bạn thích thức ăn ngon, rượu vang, v.v.. nếm trở thành vô cùng quan trọng. Hay nếu bạn nhạy cảm, âm nhạc. Chỉ âm nhạc là quan trọng, nghe âm thanh đáng yêu và khoảng lặng giữa các tiếng, và chất lượng âm thanh. Hay gì khác. Vậy giác quan là vụn vỡ, từng mảnh chúng ta không hề nhìn gì với tất cả giác quan. Phải không? Chúng ta hiểu nhau không? Có thể nào bạn nhìn gì chuyển động của biển đường bay của mây gió giữa hàng cây, nhìn tất cả với mọi giác quan, nở hoa trọn vẹn và nhìn. Chúng ta có thể làm thế? Rồi khi làm vậy bạn sẽ kiểm nghiệm bạn không chấp nhận lời tôi nói kiểm nghiệm chính bạn - bạn sẽ thấy rằng không có trung tâm từ đó bạn quan sát. Không có phân chia tạo ra bởi trung tâm nói... 'Tôi khác với đó'. Khi bạn quan sát vật trọn vẹn nữ hay nam hay con trẻ hay bạn gái, vợ, chồng với mọi giác quan thức tỉnh rồi thì không có giác quan riêng nào đòi hành động. Bạn theo kịp không? Bạn có làm vậy khi chúng ta nói không? Vậy giác quan có vị trí đúng nhưng chúng thành phá hoại, phân chia và xung đột khi một giác quan nào mở ra và những cái khác ngủ hay tạm ngủ. Trong khi bạn quan sát điều gì với mọi giác quan... ..liền không có phân chia trong bạn.
39:48 Vậy ước muốn là một phần cảm giác là khởi đầu cảm giác. Phải không? Đó là sự kiện, phải không? Nhìn phụ nữ đẹp hay chàng trai, con trẻ, hay xe hơi núi non, hay ngôi nhà cân đối đáng yêu, khu vườn và nhận thức, cảm giác và ước muốn nổi lên. Phải không? Và ước muốn cảm giác, nhận thức, cảm giác ấy tạo ra hình ảnh và rồi ước muốn bắt đầu hoạt động. Đó là toàn bộ chuyển động của ước muốn. Là sự kiện đơn giản, hiển nhiên, hàng ngày, có thể quan sát nếu bạn lưu ý.
40:50 Vậy xung đột, vấn đề, rối loạn bắt đầu chỗ nào trong chuyển động của ước muốn? Phải không? Kịp không? Ví dụ, tôi nhìn cội cây đẹp, hay khu vườn đáng yêu. Tôi có mảnh đất và tôi thích mình có mảnh vườn đẹp như thế. Tức là, có nhận thức cảm giác, tạo hình ảnh là suy nghĩ - phải không? và rồi suy nghĩ theo đuổi cái nó quan sát điều nó hài lòng. Vậy khi nào có chuyển động của suy nghĩ liên quan đến cảm giác, ước muốn liền sinh xung đột. Bạn hiểu không? Rõ không, hay tôi quá...? Không, không, tôi thấy không. Tôi phải lặp lại cách khác.
42:04 Có nhận thức về ngôi nhà đẹp rất cân đối, v.v.. Rồi có cảm giác. Đó là bình thường, cơ bản ngược lại tôi bị mù, giác quan không nhạy, không biết. Nhưng vấn đề bắt đầu khi suy nghĩ tạo hình ảnh có ngôi nhà như thế và làm việc vì nó đồng hóa mình với ngôi nhà kia, v.v.. Vậy nơi đâu suy nghĩ bắt đầu xen vào nhận thức liền có phân chia rồi ước muốn bắt đầu. Theo kịp không? Rõ chứ? Không, không phải tôi nói, cho chính bạn. Bạn cũng làm việc cật lực như tất cả đang làm chứ? Trời khá nóng. Bạn làm cật lực không? Hy vọng vậy. Không sao cả. Tuỳ bạn thôi.
43:25 Vậy vấn đề là: có nhận thức, cảm giác là tự nhiên tự nhiên thôi nhưng có thể dừng lại đó và suy nghĩ không xen vào tạo hình ảnh rồi theo đuổi hình ảnh thành ra ước muốn? Bạn hiểu điều tôi nói không? Hiểu câu hỏi không? Tức là, nhận thức, cảm giác là bình thường, khỏe mạnh nhưng khi suy nghĩ xen vào, tạo hình ảnh rồi hình ảnh được theo đuổi như ước muốn, vấn đề bắt đầu. Bạn có thấy vậy trong chính mình? Bạn có thể nhìn xe hơi đẹp và có cảm giác và hình ảnh về bạn lái xe, lái nó bạn có khả năng và mọi thứ. Nhưng trong khi nhìn xe hơi, cảm giác, và dừng lại. Bạn có thể làm không? Bạn thử đi và thấy gì vướng trong đó. Không có kiểm soát trong đó. Bạn thấy cả hàm ý của ước muốn nó khởi lên cách nào rồi suy nghĩ tạo hình ảnh và theo đuổi nó ra sao. Trong khi nhận thức, cảm giác và nhìn xe hơi hay ngọn núi, cô gái, cậu trai, hay gì gì. Rồi không có xung đột không có loại bỏ ước muốn bạn liền có năng lực vô biên không bị dùng bởi chuyển động của suy nghĩ như ước muốn. Rõ không?
45:56 Vậy điểm kế tiếp là chúng ta tìm kiếm trong chính mình tại sao chúng ta cứ sống bằng nhớ lại? Bạn hiểu câu hỏi không? Tại sao con người sống bằng quá khứ, tức là nhớ lại? Phải không? Các bạn có vẻ bối rối. Bạn có một ngày dễ chịu và bạn nhớ lại và nó được lưu lại như ký ức và bạn thích thú ký ức ấy, bạn sống trong ký ức ấy hay bạn sống trong ký ức tình dục hay ký ức về thành đạt nào bạn đã có thể. Vậy nhớ lại trở thành cực kỳ quan trọng với mỗi chúng ta như kinh nghiệm, kiến thức. Tôi hỏi, chúng ta hỏi, tại sao? Bạn hiểu không? Không phải chúng ta không nên nhớ dĩ nhiên bạn phải nhớ lái xe cách nào nhà bạn ở đâu, và v.v.., v.v.. kiến thức kỹ thuật bạn đạt được nhưng tâm lý tại sao nhớ lại quá quan trọng trong đời sống? Phải không? Bạn tự hỏi mình xem. Vậy nhớ lại là gì? Tác nhân của nhớ lại là gì? Có một sự cố vui thú hay đau đớn một sự kiện đem nụ cười hay nước mắt và được ghi lại trong não. Phải không? Tự nhiên. Đơn giản. Và ghi lại ấy trở thành ký ức ghi lại là nhớ lại sự kiện vui vẻ ấy hay sự việc đau buồn kia. Giờ thì vấn đề là: tại sao chúng ta ghi lại điều gì về tâm lý? Bạn hiểu câu hỏi không? Tôi đặt câu hỏi: tại sao não ghi lại sự kiện đau đớn hay vui vẻ? Nó có thể ghi lại việc nguy hiểm - phải không? như vực sâu, như thú nguy hiểm rắn nguy hiểm, hay người nguy hiểm... ..kẻ lừa đảo, v.v.., nó có thể ghi lại. Đó là những sự kiện hiển nhiên hàng ngày. Nhưng tại sao não ghi lại tổn thương lời khen, lời mắng cảm giác bạn lúc ấy và mọi thứ khác tại sao có cả ghi lại tâm lý? Bạn hiểu câu hỏi không, phải không? Chúng ta gặp nhau chứ? Đã đến giờ nghỉ à?

Q: Không!
49:57 K: Đến 12 giờ 30, xin nhớ báo tôi biết.
50:08 Giờ chúng ta hỏi: một tác nhân của não là ghi lại điều cần thiết. Tôi phải ghi lại kiến thức kỹ thuật nếu tôi làm việc với máy móc và v.v.. Và nếu tôi viết lách hay giải phẫu bác sĩ, v.v.., nó phải ghi lại. Nhưng chúng ta hỏi: tại sao bạn ghi lại tâm lý điều gì? Ít nhất xem câu hỏi trước. Nó cần thiết? Nó đem lại sáng suốt? Nó đem lại năng lực lớn hơn, tự do, v.v..? Hay ghi lại tâm lý là một tác nhân huỷ hoại niềm vui thật. Tôi sẽ tìm hiểu ngay thôi.
51:40 Chúng ta nói não khi hoạt động phải ghi lại điều gì, nó cần thiết. Nhưng chúng ta hỏi: tâm lý, bên trong tại sao não ghi lại? Phải chúng ta rơi vào thói quen khi bạn mắng tôi là tôi ghi lại ngay? Khi bạn khen tôi, tôi ghi lại liền. Tại sao? Khi tâng bốc tôi, bạn là bạn tôi khi mắng tôi, bạn không phải bạn tôi và v.v.., v.v.., v.v.. Chúng ta hỏi: có thể dừng ghi lại tâm lý không? Xem nó nghĩa gì. Đó có nghĩa là tái sinh não. Não trở nên cực kỳ linh động, trẻ trung, tươi tắn bởi nó không ghi lại điều không cần thiết. Không biết bạn theo kịp không. Nào, có thể chứ? Về trí óc, chữ nghĩa, bạn có thể thấy vẻ đẹp ấy. Bạn nói, 'Chà, nó phải cực kỳ trí thức để không có ghi lại tâm lý'. Vậy không nghĩa bạn là thực vật, hay trống rỗng, v.v.. mà là tự do một cảm giác vô cùng phấn khởi. cảm giác cực kỳ trẻ trung não không bị già cỗi, cùn nhụt. Vậy bạn phải tìm xem có thể không. Bởi khi chúng ta già đi não ngày càng trở nên máy móc càng dính chặc lối mòn, đường cũ và trở thành chai cứng, không nhanh nhạy. Vậy có thể nào không ghi lại tâm lý gì cả? Bạn hiểu câu hỏi không? Câu hỏi rõ chứ? Đúng không?
54:18 Nào, tiến hành tìm xem. Tìm xem, không nghĩa là tôi sẽ nói bạn nghe và rồi bạn khám phá và nói, 'Vâng, nó vậy'. Rồi bạn quay lại sau 30 năm: 'Tôi vẫn ở chỗ này...' nơi tôi đã bắt đầu'
54:36 Chúng ta nói não cần an toàn an ổn để hoạt động hiệu quả. Nó phải ghi lại vài sự kiện lái xe cách nào, viết thư làm sao, v.v.. kỹ thuật, v.v.. Rồi não hiểu ra xắp xếp trật tự cho trật tự để chỉ ghi lại điều cần thiết tức đem đến trật tự. Phải không? Rồi chúng ta có thể bắt đầu tìm tại sao não hay tinh thần, ghi lại tâm lý. Nó đem lại an toàn, loại bỏ nguy hiểm? Nó ngăn tổn thương thêm huỷ hoại thêm, cản trở thêm? Hay chúng ta vô tình vun bồi thói quen ghi lại? Chúng ta ghi lại kia, tại sao không đây? Từ kia chúng ta dời lại đây tâm lý, từ bên ngoài là cần thiết nhưng tâm lý, từ kia chúng ta dời lại đây. Và nó có cần thiết không? Ví dụ rất đơn giản: từ bé chúng ta bị tổn thương tâm lý bởi cha mẹ, bởi trẻ khác, bởi trường học trung học, đại học, nếu bạn may mắn, v.v.., v.v.. chúng ta bị tổn thương, vết thương tâm lý... Và vết thương được ghi lại. Và bị tổn thương là có chống đối cô lập, sợ hãi và mọi thứ khác. Khi bạn mắng tôi có cần thiết chăng phải ghi lại? Bạn hiểu câu hỏi không? Có thể ngăn chận ghi lại chứ? Bạn hiểu câu hỏi không? Hy vọng! Phải không? Chỉ có thể khi bạn mắng tôi hay khen tôi mọi giác quan mở hết và lắng nghe. Hiểu không? Rồi thì không có nhận gì cả. Quá khó hiểu à? (Cười) Tôi thấy quan trọng là não tươi tắn, trẻ trung, trong sáng. Vô cùng quan trọng. Có thể nào giữ sáng suốt ấy đúng đắn, quả quyết ấy với vẻ đẹp của mọi hàm chứa đến khi chết? Không thể nào khi có ghi lại những việc tuyệt đối không cần thiết. Phải không? Vậy bạn phải tìm xem tại sao kiểu ghi lại tâm lý nào lại trở thành ký ức, nhớ lại có thể không vậy chứ? Bạn khám phá, nếu bạn tìm hiểu sâu, nó có thể. Chỉ có thể khi bạn thực sự chú tâm vào lúc bị mắng, vào lúc được khen. Phải không? Bạn thử chưa?
59:35 Ngày nọ, một anh nói với tôi, 'Ngài quá điên rồ cứ dính vào lối mòn' hơi mất lịch sự nhưng vậy đó. (Cười) Khi trở về phòng, tôi nói 'Thật vậy à? Tôi muốn tìm xem' Bạn có thể dính vào lối mòn và có lẽ điên rồ. Bạn truy xét coi và do nhìn thật kỹ lưỡng bạn không ghi lại bạn là bạn không ghi, bạn nghe chữ nghĩa bạn nghe sự kiện xem bạn có hay không xem có kẹt trong lối mòn. Bạn có kẹt trong lối mòn? Hiểu không? Thế nào? Không, tìm đi, đừng trả lời tôi. Ai đó gọi bạn là gì gì anh nọ gọi tôi hy vọng lịch sự hơn, và bạn muốn xem có vậy không. Bạn không chối hay nhận mà chỉ nhìn, tìm xem. Nếu bạn kẹt trong lối mòn, khá hiển nhiên bạn sẽ sớm tìm ra bạn trong lối mòn.
1:01:01 Vậy ghi lại không xảy ra khi bạn tỉnh táo thức tỉnh, nhận thức cả với mọi giác quan mở là không có gì để ghi lại tâm lý. Bạn sẽ làm chứ? Không, bạn không bởi thú vui trở nên quá quan trọng với chúng ta. Phải không? Nếu bạn quan sát mình thật kỹ lưỡng bạn sẽ thấy phần lớn, có lẽ là phần lớn nhất thú vui xoay chuyển cả đời mình. Thú vui tìm Thượng đế, hay tỏ ngộ thú vui tự do, thú vui có tiền bạc sở hữu, vợ đáng yêu hay chồng bạn biết mọi việc, thú vui tình dục thú vui quyền lực, chính trị gia với niềm vui quyền lực lớn lao. Và vậy là ghi lại niềm vui trong hầu hết đời mình là rất lớn. Phải không? Và theo đuổi thú vui trở thành tác nhân thống trị: đó là nhớ lại niềm vui cũ và theo đuổi niềm vui cũ ấy như ký ức và ước muốn đàng sau, và tìm kiếm hỏi han, đòi hỏi, muốn. Mọi tổ chức tôn giáo đều dựa trên đó. Đó là giải trí rộng lớn nó cho niềm vui bao la, cảm giác lớn lao rằng bạn hiện diện trong các vật thánh, v.v..
1:03:35 Nên chúng ta nói, ghi lại niềm vui về sự kiện cho bạn nhiều thích thú được ghi lại và theo đuổi trong đời sống.
1:03:50 Giờ câu hỏi là: thú vui là gì? Khi bạn vui thú điều gì lúc đó bạn không nói... 'Vui thú biết bao, thật là đẹp' - bạn ở trong đó. Chỉ một giây sau suy nghĩ đến và nói... 'Thật là đáng yêu đẹp quá chừng, nó cho tôi cảm giác quá lớn kinh nghiệm đáng yêu' vậy là ghi lại xảy ra suy nghĩ liền hoạt động. Bạn theo kịp không?
1:04:39 Chúng ta nói hết cả bởi đó là một phần tự biết mình không từ sách vở, không do chữ nghĩa, diễn tả mà thực sự tự biết mình. Biết không nghĩa là tích luỹ ký ức về mình và từ tích luỹ đó quan sát. Nếu bạn quan sát qua tích luỹ bạn chỉ tích luỹ điều bạn đã biết. Nhưng trái lại, nếu bạn quan sát mỗi lần mới tinh nó giống như dòng sông lớn với khối lượng nước đổ về, trôi chảy.
1:05:34 Vậy thú vui là gì? Là thời gian, suy nghĩ như sợ hãi? Chúng ta nói gốc sợ hãi là thời gian. Gốc sợ hãi là suy nghĩ. Suy nghĩ là nhớ lại - nhớ lại nhớ lại sự kiện nào đó gây sợ hãi được ghi lại, nhớ lại nó và lần tới cả ký ức ấy được phóng ra. Bạn nhìn chứ? Vậy thú vui là thời gian và chuyển động của suy nghĩ? Hay chúng cả hai như nhau suy nghĩ và thời gian cơ bản như nhau? Vậy suy nghĩ là chuyển động của thú vui không nghĩa là không thể nhìn cây cối đẹp và thích nó người đẹp, bức tranh hay thung lũng đáng yêu với cả bóng râm xẫm màu. Nhìn đi nhưng khi nó được ghi lại và thành ký ức nó không còn đẹp nữa, nó thành thú vui tức là nhớ lại điều gì đã xảy ra trước đó. Giờ nếu nhìn toàn bộ bản chất của nó trọn vẹn thì niềm vui có vị trí riêng thích thú và vậy là tâm lý bên trong không có ghi lại sự kiện ấy. Trí óc, não liền trở thành cực kỳ linh động, trẻ trung tươi tắn, không phản ứng loạn thần kinh.
1:07:58 Chấm dứt. Tôi dừng đúng giờ. Nào, xin bạn, đừng vỗ tay, đó chỉ là bạn vỗ tay cho bạn, không phải cho tôi hay vỗ tay khi tôi không có đây. (Cười)