Krishnamurti Subtitles home


BR78T4 - Khởi đầu thiền định
Buổi Nói Chuyện thứ tư
Brockwood Park, Anh Quốc
3 tháng Chín 1978



0:38 Có rất nhiều người và hy vọng vài bạn hiểu những gì được nói. Bạn biết chúng ta cùng thảo luận cả tuần nay về vấn đề con người không chỉ cùng thảo luận như hai người bạn mà mỗi người khám phá gì đó cho chính mình khi trò chuyện và khi thám hiểm và tìm tòi. Nó phải trở thành hiển nhiên với đa số nếu chúng ta nghiêm túc và không làm những cuộc họp thành loại lễ hội - hơi nghiêm túc hơn lễ hội nhạc pop hay loại lễ hội nào khác.
1:53 Sáng nay sẽ rất tốt để cùng thảo luận như đã thảo luận sợ hãi, thú vui khổ sở, đớn đau và cái chết tôi nghĩ chúng ta phải thảo luận sáng nay vấn đề rất phức tạp và tế nhị, thiền định là gì. Vấn đề hết sức nghiêm túc và có lẽ vài bạn sẽ rất vui lòng để tâm đầy đủ vào điều được nói, nếu bạn thích.
2:52 Chữ này giờ đã thành phổ thông ngay cả chính phủ cũng bắt đầu dùng cả những người muốn tiền bạc cố gắng thiền để kiếm nhiều tiền hơn. Họ cố gắng thiền định để trở nên bình tỉnh hơn để có thể làm việc tốt hơn. Và các bác sĩ thực hành thiền định bởi nó sẽ giúp họ thao tác hợp lý và v.v.., v.v.. Và có nhiều loại thiền định Zen, Tây tạng và loại bạn chế ra cho chính mình. Và với mọi thứ đó trong trí, kiểu thiền Ấn độ Tây tạng, Zen, Nhóm Thiền Bất ngờ và nguyện vọng là có trí óc im lặng, yên tĩnh ghi nhớ mọi thứ đó hãy thử tìm xem, nếu chúng ta có thể sáng nay tại sao bạn nên thiền định và ý nghĩa của thiền là gì.
4:37 Chữ này mới phổ thông gần đây từ Ấn độ. Và người ta đến Ấn độ và Nhật bản hay đâu đó để học thiền định. để thực hành thiền định. để đạt kiểu kết quả nào đó qua thiền định tỏ ngộ, thấu hiểu mình tốt hơn trí óc an ổn, có thể là gì gì và nói chung họ có chút ít an ổn nhưng không phải trí óc an ổn. Và các đạo sư chế ra kiểu thiền định riêng và v.v.., v.v.. Phải không? Tôi chắc bạn biết cả.
5:44 Và dĩ nhiên có mốt nhất thời được gọi là thiền siêu việt. Nó thực sự là kiểu chợp mắt buổi sáng ngủ trưa sau ăn trưa, chợp mắt trước hay sau ăn tối để trí óc im lặng kiểu nào đó và sau đó bạn có thể làm ác nhiều hơn. (Cười)
6:19 Vậy xem xét mọi cái đó nhiều kiểu và thực tập và hệ thống và hỏi lại xem. Nghi vấn là rất tốt nghi vấn là rất tốt đến độ nào đó. Đó như con chó cột sợi dây đôi khi bạn phải để con chó đi, chạy tự do nên nghi vấn, nghi ngờ phải luôn được cột sợi dây nhưng thường phải được chạy tự do. Và đa số chấp nhận uy quyền của người nào nói... 'Chúng tôi biết thiền cách nào, và sẽ nói bạn nghe'.
7:23 Vậy hãy cùng nhau xem xét toàn bộ vấn đề hay toàn bộ câu hỏi thiền là gì không phải thiền cách nào bởi nếu bạn hỏi phải thiền cách nào rồi bạn sẽ tìm một hệ thống để thiền 'cách nào' hàm ẩn phương pháp. Nhưng ngược lại nếu bạn tìm hiểu vấn đề thiền định là gì và tại sao bạn nên thiền rồi sẽ không hề hỏi thiền cách nào. Chính nghi vấn chính câu hỏi là khởi đầu tìm kiếm là khởi đầu thiền định.
8:25 Như đã nói, đây là vấn đề rất phức tạp và phải tìm hiểu vấn đề thật chậm hoà hoãn nhưng khéo léo. Như đã nói suốt tuần qua chúng ta tìm hiểu chúng ta tìm tòi vấn đề để bạn không nghe người nói bạn đặt câu hỏi với chính mình và tìm câu trả lời đúng không chấp nhận uy quyền nào đặc biệt uy quyền của người nói đang ngồi trên bệ bất hạnh này. Nó không cho anh ta uy quyền gì bởi anh ta ngồi trên bệ và nói. Không uy quyền gì hết trong vấn đề gọi là tâm linh nếu có thể dùng chữ 'tâm linh' trong vấn đề tinh thần trong vấn đề tìm kiếm điều gì nó đòi hỏi xem xét hết sức cẩn thận. Vậy chúng ta cùng làm việc đó không phải cùng thiền mà tìm hiểu thiền là gì và từ đó khám phá cho chính mình khi cùng đi với toàn bộ chuyển động của thiền. Vậy được chứ?
10:30 Trước hết tôi nghĩ bạn phải cẩn thận quan sát thiền không phải điều gì bạn làm. Thiền là điều gì trọn vẹn, chuyển động vào toàn bộ vấn đề đời sống. Đó là điều thứ nhất: chúng ta sống cách nào, xử sự ra sao xem chúng ta có sợ lo âu, đau khổ hay đang theo đuổi thú vui bất tận xem chúng ta có tạo hình ảnh về mình và kẻ khác. Đó là thành phần đời sống và khi thấu hiểu đời sống ấy cùng những vấn đề khác dính trong đời sống và thoát khỏi chúng thực sự thoát khỏi liền có thể tiến hành tìm hiểu thiền định là gì. Đó là lý do chúng ta, mười ngày hay một tuần qua đã nói phải đặt trật tự trong ngôi nhà mình nhà là chính mình - trật tự hoàn toàn. Rồi thì khi trật tự ấy được thiết lập không theo khuôn mẫu mà là khi có thấu hiểu thấu hiểu trọn vẹn vô trật tự là gì rối loạn là gì tại sao mâu thuẫn trong chính mình tại sao có đấu tranh bất tận giữa các đối nghịch v.v.., chúng ta đã thảo luận chúng cả mười ngày hay một tuần qua. Đặt nó vào trật tự, đời sống trật tự và chính đặt mọi vật vào đúng vị trí là bắt đầu thiền định. Phải không? Nếu không làm thế, thực sự, không lý thuyết mà là sống hàng ngày mỗi giây của cuộc đời rồi nếu bạn không làm thế thiền định chỉ trở thành kiểu khác của ảo tưởng kiểu khác của cầu nguyện kiểu khác của muốn điều gì tiền bạc, địa vị, tủ lạnh, v.v..
13:52 Vậy chúng ta liền hỏi: chuyển động của thiền là gì? Trước hết phải thấu hiểu sự quan trọng của giác quan. Đa số chúng ta phản ứng hay hành động theo sự thúc ép đòi hỏi và nài nỉ của giác quan. Và các giác quan ấy không hề hoạt động hết mà chỉ một phần. Phải không? Hãy thấu hiểu nó. Nếu bạn không phiền tìm hiểu thêm chút ít cho chính bạn, cùng thảo luận rằng mọi giác quan không hề hoạt động, thao tác toàn bộ, tổng thể. Nếu quan sát chính bạn và nhìn giác quan bạn sẽ thấy giác quan này hay giác quan kia trở nên ưu thế. Giác quan này hay giác quan kia nắm phần lớn hơn trong quan sát trong sống hàng ngày vậy luôn có mất cân bằng giác quan. Phải không? Có thể tiếp tục từ đó?
15:52 Giờ thì có thể nào đây là một phần thiền định, việc chúng ta đang làm có thể nào các giác quan hoạt động hết để nhìn chuyển động của biển nước sáng rực nước mãi không ngừng nghỉ để nhìn nước kia hoàn toàn, với mọi giác quan? Hay cây cối, con người hay chim đang bay, hay mặt nước hay mặt trời lặn, hay trăng lên để quan sát nó, nhìn nó với mọi giác quan đều thức. Nếu làm, bạn sẽ khám phá cho chính bạn. Tôi không nói bạn nghe, tôi không uy quyền gì tôi không phải đạo sư, bạn chẳng phải môn đồ. Môn đồ là những kẻ phá hoại nhất và cả đạo sư nữa nếu bạn quan sát nó nếu bạn quan sát toàn thể giác quan hoạt động bạn sẽ thấy không có trung tâm từ đó giác quan chuyển động. Bạn có thử khi chúng ta đang thảo luận không? Nhìn bạn gái, hay chồng, hay vợ hay cây cối, nhà cửa với mọi giác quan nhạy bén, năng động. Rồi trong đó không có giới hạn. Bạn thử đi. Làm đi và bạn sẽ tìm ra cho chính bạn. Đó là việc đầu tiên bạn phải thấu hiểu: vị trí của giác quan. Bởi đa số chúng ta hoạt động một phần hay riêng giác quan nào. Và không hề hoạt động với mọi giác quan thức hết, nở hoa. Bởi đa số chúng ta sống hoạt động và suy nghĩ thành phần nên một trong các tìm tòi này là cho giác quan hoạt động đầy đủ và hiểu sự quan trọng và ảo tưởng mà giác quan tạo ra bạn theo kịp hết không? Và để cho giác quan vị trí đúng đắn tức là không loại bỏ chúng, không kiểm soát chúng không chạy trốn chúng mà là cho giác quan vị trí thích hợp. Hiểu không? Điều này quan trọng bởi thiền định nếu bạn muốn tìm hiểu thật sâu trừ khi bạn nhận thức giác quan chúng tạo ra nhiều kiểu loạn thần kinh nhiều loại ảo tưởng khác chúng thống trị cảm xúc chúng ta, v.v.., v.v.. Nên đó là việc đầu tiên phải hiểu: nếu khi giác quan thức hết, nở hoa thì thân thể thành ra cực kỳ im lặng. Bạn có để ý vậy không? Hay tôi đang nói với tôi? Bởi đa số ép buộc thân thể ngồi im lặng không cựa quậy, không xoay trở v.v.. - bạn biết đó. Ngược lại nếu mọi giác quan hoạt động khoẻ mạnh và bình thường, sống động thì thân thể buông lỏng và trở nên rất im lặng, nếu bạn làm thế. Làm đi khi chúng ta nói.
21:15 Rồi nảy lên vấn đề: thời gian là gì? Thời gian có vị trí gì trong thiền định? Và kiểm soát có vị trí gì trong thiền định? Bạn hiểu không? Tiếp tục chứ? Hy vọng chúng ta gặp nhau, phải không? Trước hết hãy xem có thể nào sống một đời sống hàng ngày, không đôi khi mà là sống một đời không có kiểu kiểm soát nào không nghĩa là hành động buông thả hay làm gì tuỳ thích vất bỏ truyền thống và bạn biết cả lớp trẻ hiện nay đang làm tức là, không hối tiếc, không kiềm chế không kiểm soát, làm gì bạn muốn điều mà người già làm qua loa chỉ bạn nghĩ là đặc quyền của họ điều gì đó họ chế ra.
23:05 Giờ chúng ta đặt câu hỏi, hãy xem xét nghiêm túc: xem có thể nào sống một đời không có kiểu kiểm soát bởi khi có kiểm soát là có hành động của ý chí. Phải không? Kịp không? Vậy ý chí là gì? Tôi muốn làm này. Tôi không nên làm nọ. Hay, tôi nên trong tương lai phải làm cái kia, v.v.. Hoạt động của ý chí. Vậy phải tìm hiểu ý chí là gì. Ý chí không là muốn? Ý chí không là gốc của muốn ư? Phải không? Hãy nhìn đi. Đừng loại bỏ hay chấp nhận, tìm hiểu đi. Bởi chúng ta đang hỏi xem có thể nào sống một đời không có bóng dáng của kiểm soát tức không có bóng dáng của hoạt động ý chí. Và ý chí là chuyển động của ước muốn. Chúng ta đã tìm hiểu toàn bộ vấn đề ước muốn là gì. Tôi sẽ không đi sâu bởi có nhiều điều để tìm hiểu sáng nay. Ước muốn là tiếp xúc, nhận thức thấy, chạm cảm giác từ đó ước muốn nổi lên và suy nghĩ với hình ảnh - mọi cái đó là ước muốn chúng ta đã tìm hiểu và tôi không đi sâu.
25:28 Và chúng ta hỏi: có thể nào sống mà không có hành động của ý chí? Đa số sống đời sống ràng buột, kiểm soát loại bỏ, v.v.., chạy trốn. Và bạn phải hỏi: ai là người kiểm soát? Khi nói, 'Tôi phải kiểm soát tôi, cơn giận tôi ghen tị, lười, biếng nhác của tôi', v.v.. ai là người kiểm soát? Người kiểm soát có khác với việc hắn kiểm soát? Hiểu không? Hay chúng thảy như nhau? Người kiểm soát là vật kiểm soát. Việc này có thể quá khó. Ổn chứ? Chúng ta hiểu không? Sau cùng bạn đã nghe tôi một tuần hay mười ngày giờ thì ngôn ngữ cách dùng chữ nghĩa phải khá chung và hiểu nhau. Vậy hễ có người kiểm soát là hắn thi hành khả năng kiểm soát. Và chúng ta nói người kiểm soát là gốc của ước muốn. Và hắn cố gắng kiểm soát hành động, suy nghĩ ước muốn của hắn, v.v.. Vậy hiểu hết chúng có thể nào sống một đời không lộn xộn không làm gì bạn thích một đời không có kiểu kiểm soát, dù là tình dục và không chìu theo ý chí để kiểm soát điều bạn nên, không nên bạn biết toàn bộ vấn đề kiểm soát. Rất ít người tìm hiểu vấn đề này. Và kiểu thiền định cả đông phương là một phần kiểm soát. Và cá nhân tôi phản đối toàn bộ pháp môn kiểu kiểm soát nào đó bởi trí óc không hề tự do luôn tự nô lệ vào khuôn phép dù khuôn phép được thiết lập bởi ai khác hay chính bạn.
28:42 Vậy giác quan, kiểm soát. Rồi chúng ta phải hỏi: thời gian là gì? Không phải khoa học giả tưởng khoa học giả tưởng về thời gian. Sống hàng ngày, thời gian là gì? Phần nào nắm vai trò trong đời sống? Nó quan trọng thế nào trong sinh hoạt hàng ngày? Bạn hiểu câu hỏi không? Dĩ nhiên có thời gian đồng hồ. Có thời gian theo mặt trời mặt trời lặn và mặt trời mọc. Có thời gian hôm qua, hôm nay và ngày mai. Có thời gian việc gì xảy ra trong quá khứ được nhớ lại, và định hình hiện tại và tương lai. Phải không? Vậy có thời gian niên đại vật lý và chúng ta có thời gian tâm lý tôi sẽ là, tôi phải, tôi bạo lực, tôi sẽ không bạo lực. Mọi cái đó hàm ý chuyển động thời gian. Phải không? Chuyển động là thời gian. Hãy thấu hiểu việc này thật kỹ bởi vì chúng ta sẽ tìm hiểu thiền định tức là xem trí óc có thể nào tuyệt đối im lặng mà thời gian như là chuyển động không có. Bạn theo kịp không? Bạn có thích thú không?

Q: Vâng.
31:06 K: Dù là tò mò trí óc? Bởi nó rất quan trọng để thấu hiểu xem thời gian, không phải niên đại mà thời gian tâm lý, có thể chấm dứt không? Hay luôn phải có đến khi tôi chết chuyển động của tôi sẽ là, tôi không nên là, tôi nên là, tôi sẽ không là hối tiếc, nhớ lại - kịp không? cả hoạt động tâm lý mà thời gian dính trong đó. Tức là, thời gian có thể chấm dứt? Nhìn xem tại sao nó quan trọng. Bởi não chúng ta bị qui định với thời gian não là kết quả của hàng triệu năm hơn bao nhiêu không vấn đề - xưa lắm hàng bao nhiêu thế kỷ qua não bị qui định nó tiến hóa, lớn lên, nở hoa. Não rất, rất xưa và nó tiến hoá qua thời gian tiến hoá hàm ý thời gian - khi tiến hoá nó hoạt động trong thời gian. Hiểu không? Không biết bạn có hiểu hết! Khi bạn nói, 'Tôi sẽ' là trong thời gian. Khi nói, 'Tôi phải làm' là cũng trong thời gian. Mọi thứ chúng ta làm đều dính thời gian và não chúng ta bị qui định không chỉ với thời gian niên đại, mặt trời mọc, lặn mà cả với thời gian tâm lý. Vậy não tiến hóa qua thiên niên kỷ và chính ý niệm chính câu hỏi xem có thể dứt thời gian kịp không? - là tiến trình tê liệt. Không biết bạn hiểu không? Đó là cú sốc. Có ai hiểu việc này không?
34:19 Bởi chúng ta sắp hỏi xem não có thể tự im lặng tuyệt đối không? Hiểu không? Không phải thân, không phải hơi thở không phải mắt và suy nghĩ - chính não nói chuyện không ngừng luôn suy nghĩ việc này, việc kia hay nọ. Xem chính những tế bào não kia có thể im lặng tuyệt đối. Vậy là chúng ta phải thấu hiểu bản chất thời gian. Nghĩa là tâm lý, bên trong chúng ta kẹt trong mạng lưới thời gian. Tôi sẽ chết, tôi sợ tôi sẽ là, tôi đã là và tôi nhớ lại điều hạnh phúc hay đau đớn. Và não hoạt động, sống trong thời gian. Phải không? Bạn có thể tự thấy. Đó là sự kiện hiển nhiên.
35:43 Vậy một phần của thiền định là tìm ra cho chính mình xem thời gian có thể dừng. Không - bạn không thể nói, 'Thời gian phải dừng' chẳng có nghĩa gì. Mà là thấu hiểu toàn bộ cấu trúc và bản chất và chiều sâu của vấn đề này. Phải không? Nghĩa là: có thể nào cho não nhận hiểu rằng không có thời gian? Bạn có hiểu điều tôi nói không? Chúng ta sống trong hy vọng, hay thất vọng. Phải không? Đúng không? Hy vọng là thành phần thời gian. Tôi khổ sở, bất hạnh, bất an, tôi hy vọng hạnh phúc bạn hiểu không? Thành phần thời gian là bản chất phá hoại của hy vọng hay chế tạo của các giáo sĩ khắp thế giới - niềm tin. Bạn đau khổ nhưng tin vào Thượng đế, mọi cái ổn thôi. Bạn theo kịp không? Cũng tức là, niềm tin là thứ dính thời gian. Bạn có thể chịu - chịu trong nghĩa bạn có thể chấp nhận không có ngày mai tâm lý? Được không? Đó là một phần của thiền định, là tìm ra không có ngày mai tâm lý.
38:20 Chúng ta có lần nói với ai đó rất thông minh học nhiều, về vấn đề này. Và đó là cú sốc với anh ta khi chúng ta nói: hy vọng, tin, chuyển động của tương lai như ngày mai là không hiện hữu. Anh ta thất kinh với ý niệm - bạn hiểu không? 'Mai tôi sẽ không gặp em, người tôi yêu' bạn hiểu lời tôi không? Tôi có thể gặp bạn, có lẽ tôi sẽ nhưng hy vọng, thú vui trông mong vào điều gì mọi cái đó dính thời gian. Không nghĩa là bạn không hy vọng bạn loại bỏ hy vọng tức là bạn thấu hiểu chuyển động của thời gian. Nếu loại bỏ hy vọng bạn trở nên đau đớn rồi bạn nói, 'Tại sao tôi sống, mục đích sống là gì?' và mọi thứ vô nghĩa bắt đầu - thất vọng quằn quại sống không có gì ở tương lai bạn hiểu cả chứ?
40:04 Vậy phải tìm hiểu vấn đề, không phải chữ nghĩa không phải lý thuyết mà thực sự tìm xem tâm lý trong chính bạn coi mình có chút ít cảm giác ngày mai.
40:35 Và vấn đề kế tiếp trong thiền định là xem suy nghĩ như thời gian có thể dừng? Suy nghĩ, như chúng ta đã thảo luận khá nhiều nó quan trọng, quan trọng ở đúng vị trí. Nhưng về tâm lý nó không quan trọng gì cả. Bạn có thấy vậy không. Chúng ta sẽ, tôi phải tìm hiểu ngắn thôi.
41:21 Suy nghĩ là phản ứng của ký ức, sinh từ ký ức. Ký ức là kinh nghiệm kinh nghiệm như kiến thức được lưu trong tế bào não. Bạn có thể xem não mình bạn không phải trở thành chuyên gia tôi không phải, tôi chỉ quan sát mình kỹ lưỡng. Tế bào não giữ ký ức ấy. Đó là tiến trình vật chất. Không có gì thánh thiện, thiêng liêng đâu. Và mọi việc chúng ta làm: lên mặt trăng, cắm cờ ngớ ngẩn trên đó lặn xuống đáy biển và sống ở đó suy nghĩ tạo ra mọi thứ đó kỹ thuật vô cùng phức tạp và máy móc. Suy nghĩ trách nhiệm mọi cái đó. Suy nghĩ cũng trách nhiệm mọi cuộc chiến... Phải không? hiển nhiên, bạn không cần phải hỏi, ngay cả bởi vì suy nghĩ phân ra Anh, Pháp Đức, Nga - kịp không? Và suy nghĩ tạo ra cấu trúc tâm lý như cái 'tôi'. Phải không? Cái 'tôi' chẳng thánh thiện gì. Nó chỉ do suy nghĩ gom lại từ lo âu sợ hãi, thú vui, đau khổ, đau đớn bám víu, sợ chết nó gom hết chúng lại thành cái 'tôi'. Nó là cái 'tôi' ấy với ý thức. Có đúng không? Tiếp tục từ đây chứ? Bạn theo kịp không? Nó là 'tôi', ý thức. Ý thức là cái nó tích chứa. Ý thức, ý thức bạn là bạn đó nó là lo âu, sợ hãi, tranh đấu vết thương, tâm lý thất vọng, thú vui, v.v.. Tích chứa ý thức bạn là tích chứa nó. Phải không? Cũng không có gì tranh cãi, khó khăn, nó đơn giản thôi. Và đó là kết quả của thời gian. Phải không? Tôi bị tổn thương hôm qua, về tâm lý bạn nói điều gì tàn nhẫn, nó làm tôi bị thương và đó là thành phần ý thức tôi. Tôi có thú vui, đó là một phần của... v.v.. Vậy ý thức dính trong thời gian. Khi nói thời gian có thể nào dừng, nó hàm ý quét sạch toàn bộ ý thức và tích chứa. Nó hàm ý thế. Dù bạn có thể làm hay không, đó là vấn đề khác. Nhưng nó hàm ý thế.
45:39 Khi bạn tìm hiểu thời gian xem coi vô số lớp của ý thức ấy cảm giác, ước muốn và mọi thứ lớp này đến lớp kia, toàn bộ cấu trúc xem ý thức ấy là kết quả của thời gian hôm qua tôi bị tổn thương, v.v.. xem ý thức ấy có thể tự quét sạch hoàn toàn vậy là thời gian tâm lý chấm dứt. Trước hết tôi đặt câu hỏi ấy cho bạn nhìn xem. Rồi chúng ta hỏi: có thể không? Bạn hiểu câu hỏi không? Bạn biết ý thức mình - phải không? bạn biết bạn là gì, nếu bạn tìm hiểu đầy đủ ít ra suốt tuần qua chắc bạn đã làm, đôi chút. Nhưng nếu bạn đã tìm hiểu bạn sẽ thấy mọi thống khổ, mọi đấu tranh mọi đau đớn, bất an là một phần bạn một phần của ý thức này, tham vọng, tham lam hung hăng, giận dữ, đớn đau mọi cái đó là thành phần ý thức nó tích luỹ từ hàng ngàn hôm qua đến hôm nay. Và chúng ta hỏi xem ý thức ấy là kết quả của thời gian tâm lý cũng như vật lý có thể tự quét sạch để thời gian chấm dứt. Trước hết bạn có hiểu câu hỏi không? Nào, ai đó nói 'có' hay 'không' - (cười) ít ra.
47:38 Q: Vâng.
47:41 K: Đừng đi ngủ. Chúng ta sẽ tìm xem có thể không. Nếu bạn nói không thể là bạn đã đóng cửa rồi bạn cũng có thể bước ra đừng ngồi đây và phí thì giờ nếu bạn nói không thể. Và nếu bạn nói có thể, bạn cũng đóng cửa. Nhưng trái lại nếu bạn nói cùng tìm xem vậy là bạn mở cửa, bạn hăng hái tìm tòi. Phải không? Nào, đây không phải trò chơi trí óc. Đây không phải giải trí sáng Chủ nhật. Cũng không phải giảng đạo. Tôi phải kể bạn nghe câu chuyện hay. Có một thầy giảng đạo và học trò và mỗi sáng ông ta thường giảng đạo mười phút, hay mười lăm phút. Và mọi khán giả bất đắc dĩ nghe ông ta. (Cười) Và một hôm ông lên diễn đàn và bắt đầu chỉ mới bắt đầu. Có chú chim bay đến, đậu lên song cửa sổ và bắt đầu hót. Và giảng sư không nói một lời. chú chim, hót xong, bay đi. Giảng sư liền bảo... 'Bài thuyết pháp sáng nay đã xong'. (Cười) Phải không? Tôi cũng muốn nói thế! (Cười)
49:44 Vậy vấn đề giờ là nếu bạn khá nghiêm túc để tìm hiểu: xem có thể nào quét sạch hết cả toàn bộ tích chứa chúng ta tích chứa ý thức chúng ta tích chứa ấy được xây nên qua thời gian. Không thể nào - xin hãy nghe thôi không thể nào chấm dứt một tích chứa của ý thức bạn tổn thương, vết thương tâm lý sao? Chắc chắn bạn hiểu vậy là sao. Hầu hết đều bị tổn thương tâm lý từ bé: cha mẹ, nhà trường, bạn biết, cả cuộc sống chúng ta bị tổn thương. Đó là một phần của ý thức. Bạn có thể nào dứt hết tổn thương quét hết nó mà không để lại dấu vết? Có thể, phải không? Nếu bạn lưu ý đến vết thương biết nguyên nhân gây ra và vết thương là hình ảnh bạn có về chính bạn bị tổn thương và chấm dứt hình ảnh bị thương ấy bạn có thể làm thế nếu bạn tìm hiểu thật sâu. Hay nếu bạn bám víu ai đó nếu bạn bám víu vào vợ hay chồng bất kể là gì, bám víu vào niềm tin vào xứ sở, giáo phái, nhóm người nào, v.v.. vào Giê su, v.v.., bạn không thể dừng... hết cả, hợp lý, tỉnh táo sao? Bởi bạn thấy bám víu hàm chứa ghen tị, lo âu, sợ, đau và có nổi đau bạn trở nên ngày càng bám víu hơn thấy bản chất của bám víu nhận thức bám víu là nở hoa của thông minh. Thông minh ấy nói bám víu thật ngốc làm sao - chấm hết. Bạn hiểu không?
52:35 Vậy tìm hiểu đi. Hay bạn có thói quen tâm lý riêng nào luôn suy nghĩ theo hướng nào. Đó là một phần ý thức bạn. Suy nghĩ có thể rời khỏi lối mòn, đường cũ? Dĩ nhiên có thể. Vậy có thể - xin nghe - có thể nào quét sạch hoàn toàn tích chứa. Giờ nếu bạn làm từng cái, tức là bám víu, tổn thương lo âu, v.v.., sẽ tốn thời gian vô tận. Xem vướng kẹt gì nếu bạn làm từng cái, mất thời gian. Vậy bạn lại kẹt trong thời gian. Bạn có thấy vậy không? Trái lại có thể nào quét sạch ngay, không dính thời gian, toàn thể, không từng phần? Không, tôi sẽ nói, đừng lắc đầu, hay đồng ý hoặc không! Bạn hiểu câu hỏi không? Khi làm từng phần, bạn vẫn kẹt trong thời gian. Nếu hiểu vậy, nếu bạn thực sự thấy sự thật ấy bạn sẽ không làm từng phần. Phải không? Tự nhiên thôi.
54:28 Bạn liền đến một câu hỏi khác là: có thể được làm hết cả sao? Nghĩa là, có chăng quan sát ý thức ấy nó thực không phải của tôi không phải ý thức của riêng tôi nó là ý thức vạn vật. Ý thức tôi cũng y như ý thức bạn hay ý thức của ai khác, bởi chúng ta đau khổ chúng ta trải qua hấp hối, v.v.. Có thể có vài người nói 'Thoát' họ đã nở hoa, vượt khỏi. Đó không liên quan.
55:11 Vậy chúng ta hỏi: có thể nào quan sát vật với toàn thể nó trọn vẹn và chính quan sát tổng thể ấy chấm dứt nó? Bạn hiểu câu hỏi không? Vậy có thể nào quan sát tổn thương, lo âu hay tội lỗi hay gì gì, trọn vẹn? Bạn hiểu câu hỏi không? Giả sử tôi tội lỗi. Tôi cảm thấy tội lỗi tôi không, chỉ giả sử. Có thể nào tôi nhìn tội lỗi ấy nó khởi cách nào, lý do ra làm sao và làm sao tôi kinh hãi hơn, v.v.. cả cấu trúc tội lỗi, tôi có thể quan sát trọn vẹn? Dĩ nhiên bạn có thể - không à? Bạn chỉ có thể quan sát nó trọn vẹn khi bạn nhận ra bản chất của tổn thương. Bạn có thể nhận ra nó và tội lỗi, v.v.. mọi việc khác mà bạn tích luỹ bạn có thể nhận ra nó nếu không có hướng hay lý do dính trong nhận thức ấy. Hiểu chứ? Bạn hiểu không? Tôi sẽ giải thích, sẽ đi sâu.
57:17 Giả sử tôi bám víu vào vật gì hay ai đó: tôi không thể quan sát hậu quả của bám víu ấy vướng gì trong bám víu ấy, bám víu khởi cách nào tôi không thể quan sát cả bản chất nó ngay sao? Tôi bám víu bởi tôi cô đơn, tôi muốn dễ chịu muốn lệ thuộc ai đó bởi tôi không thể đứng một mình. Tôi cần bầu bạn tôi cần ai đó bảo tôi anh làm rất cừ, anh bạn. Tôi cần ai đó nắm tay tôi, tôi nản lòng, tôi lo âu. Nên tôi lệ thuộc ai đó và từ lệ thuộc đó bám víu khởi lên và từ bám víu ấy nổi lên sợ hãi, ghen tị, lo âu. Phải không? Tôi không thể quan sát cả bản chất nó ngay ư? Dĩ nhiên có thể nếu bạn nhận ra nếu bạn thực sự muốn tìm ra.
58:47 Vậy chúng ta nói rằng thay vì làm dần từng mảnh có thể nào thấy toàn thể bản chất và cấu trúc và chuyển động của ý thức với cả tích chứa. Tích chứa làm nên ý thức và thấy nó toàn bộ là có thể. Và khi bạn thấy toàn thể nó nó tan rã.
59:22 Rồi câu hỏi là - chúng ta đặt câu hỏi: tích chứa là một phần đời sống hàng ngày của ý thức và ý thức ấy là thu gom qua thời gian xem thời gian có thể chấm dứt nghĩa là chấm dứt mọi đấu tranh bạn biết đó, mọi thứ, ngay? Chúng ta nói có thể. Tôi đã chỉ bạn xem. Chỉ ra qua thí dụ. Tức là có thấu suốt hoàn toàn vào cả bản chất ý thức. Phải không? Thấu suốt nghĩa là, hàm ý không có lý do, không nhớ lại chỉ có nhận thức tức thì bản chất ý thức và chính thấu suốt ấy giải tan vấn đề. Tôi xin lỗi nếu bạn... Bạn hiểu không, chút ít gì?
1:00:51 Rồi chúng ta có thể đến điều kế tiếp: Chúng ta bận rộn với đo lường. Phải không? Tôi cao, tôi thấp. Tôi phải khác với tôi hiện là. Đo lường - bạn hiểu không? tức là so sánh, lấy một ví dụ. Toàn bộ phát triển kỹ thuật dựa trên đo lường. Nếu bạn không đo lường không thể có tiến bộ kỹ thuật. Tức là, kiến thức là chuyển động trong đo lường. Tôi biết, tôi sẽ biết. Đều là đo lường. Và đo lường ấy đi vào lĩnh vực tâm lý. Theo dõi đi. Theo kịp không?
1:02:29 Q: Vâng.
1:02:31 K:Nhìn bạn, nó hoạt động thế nào, bạn có thể thấy rất dễ.
1:02:36 Và vậy là chúng ta luôn so sánh tâm lý. Giờ bạn có thể nào dứt so sánh cũng tức là chấm dứt thời gian. Phải không? Đo lường tức là so mình với ai đó và muốn như thế, hay không như thế. Tiến trình tích cực và tiêu cực là thành phần qua so sánh, của đo lường. Bạn thấy vậy không? Bạn mệt à?
1:03:20 Q: Không.
1:03:21 K: Tìm hiểu nó cho bạn, bạn sẽ thấy.
1:03:27 Vậy có thể nào sống đời sống hàng ngày mà không có kiểu so sánh nào? Bạn so sánh hai vật liệu nhung sọc màu này khác nhung sọc màu kia nhưng tâm lý, bên trong thoát khỏi so sánh hoàn toàn nghĩa là thoát khỏi đo lường. Đo lường là chuyển động của suy nghĩ. Vậy suy nghĩ có thể chấm dứt? Theo kịp hết không? Bạn thấy đa số cố gắng dừng suy nghĩ - cố là không thể. Trong một giây bạn có thể nói 'Tôi dừng suy nghĩ' nhưng nó bị ép, bị buộc, là một lối nói... 'Tôi đo lường một giây khi tôi không suy nghĩ'. Nên chúng ta hỏi điều gì mà mọi người thực nguyên bản tìm hiểu vấn đề họ nói, 'Có thể suy nghĩ dừng chăng?' Tức là, suy nghĩ sinh từ cái biết - hiểu không? dĩ nhiên kiến thức là cái biết, là quá khứ suy nghĩ ấy có thể dừng? Nghĩa là, có thể nào thoát khỏi cái biết? Bạn hiểu câu hỏi không? Bởi chúng ta luôn hoạt động từ cái biết và vì vậy chúng ta trở thành cực kỳ khả năng và bắt chước, so sánh và luôn cố gắng là gì đó. Phải không? Vậy suy nghĩ có thể dừng? Chính suy nghĩ, khi tự nhận ra nó biết nó giới hạn và vì vậy có vị trí riêng. Không biết bạn có... Bạn có đang làm khi chúng ta nói không?
1:06:32 Chúng ta nói về đo lường, kiểm soát quan trọng của giác quan và vị trí đúng của nó tất cả đó là một phần của thiền định.
1:06:56 Và chúng ta hỏi tiếp: khi bạn đến độ nào đó giác quan có thể phát triển nhận thức cảm giác vượt trội bởi chúng trở nên cực kỳ nhạy bén: thần giao cách cảm, đọc ý nghĩ người khác kiểm soát, nhiều loại thấu thị, v.v.. Chúng vẫn nằm trong lĩnh vực giác quan. Phải không? Vậy chúng không có quan trọng quá mức như con người đặt cho. Phải không? Bạn có thấy vậy không? Người nói đã trải qua mọi thứ đó. Xin thứ lỗi đã nói về cá nhân bạn phải trải qua hết và thấy nguy hiểm của nó kẹt trong mọi hưng phấn cảm giác, mọi thứ. Ngu ngốc. Nên dù việc này xác định có nhưng chúng không liên quan gì.
1:08:38 Chúng ta hỏi ngay câu hỏi khác là: con người luôn tìm kiếm quyền lực. Phải không? Chính trị gia, giáo sĩ con người hàng ngày muốn thống trị muốn kiểm soát, muốn chiếm hữu. Quyền lực trở nên quá mức quan trọng. Hai quyền lực siêu hạng. Tức là quyền lực trong tay thiểu số ra lệnh người khác phải nghĩ gì Nhà thờ Thiên chúa đã làm việc đó xuất sắc một thời. Kẻ dị giáo, tra tấn, điều tra và mọi thứ. Kiểm soát con người qua tuyên truyền, sách vở, chữ nghĩa qua hình ảnh, kiểm soát họ qua sợ hãi và thưởng và phạt. Kiểu bất đồng chính kiến nào cũng bị tra tấn lưu đày, trại tập trung, hay thiêu. Phải không? Đó là lịch sử ngu ngốc của con người dù hắn gọi là yêu nước, tôn giáo. Giờ chúng ta hỏi: có thể sống mà không có cảm giác quyền lực nào? Bạn có hiểu lời tôi không? Bạn theo kịp cả chứ, thích thú không? Tức là, có thể nào sống vô danh và khiêm tốn hoàn toàn? Bạn có thể có tên, có thể viết sách hay nói, như chúng ta đang làm, và chút danh tiếng nổi cộm, hay chữ gì bạn thích nhưng không có gì đàng sau. Vậy bạn không tìm kiếm quyền lực qua thấu thị thần giao cách cảm, tất cả có thể bị chính phủ dùng kiểm soát thuyền trưởng tàu ngầm họ đã thí nghiệm mọi thứ đó ơn trời, nhận ra mọi cái đó đi. Và có thể nào sống mà không có cảm giác quyền lực? Bạn biết có vẻ đẹp bao la trong đó hoàn toàn vô danh. Và cả thế giới đi tìm đồng hóa quyền lực địa vị.
1:12:00 Giờ câu hỏi kế là: não có thể - xin nghe điều này có thể nào não, hàng triệu triệu năm tuổi, bị qui định quá nặng nề, đầy mọi thứ mà con người tích luỹ bao thế kỷ và vì vậy nó luôn hoạt động máy móc có thể nào não thoát khỏi cái biết và có thể nào não không hề bị già cỗi già trong nghĩa vật lý? Bạn hiểu tôi nói gì không? Bạn không hỏi những câu này sao? Phải không? Có lẽ sẽ hỏi khi bạn già đi khi bạn khá lụm cụm khi bạn mất khả năng suy nghĩ bạn mất ký ức và rồi bạn nói... 'Trời ơi, tôi muốn trở lại như hồi còn trẻ có trí óc trẻ trung, tươi tắn, quyết đoán' Đôi lúc bạn không hỏi vậy sao? Xem não có thể mất gánh nặng và tự do và không hề hư hỏng. Đừng nói 'Có' hay 'Không', tìm xem. Tức là - hãy nghe nếu bạn muốn thích thú việc này tức là không hề ghi lại tâm lý điều gì. Phải không? Hiểu không? Không hề ghi lại nịnh hót, mắng mỏ nhiều kiểu áp chế, áp lực, không hề. Giữ cuộn băng tươi tắn sạch trơn. Vậy là trẻ trung. Vô nhiễm nghĩa là não không hề bị thương. Phải không? Đó là ngây thơ nó không biết đau khổ, xung đột, đau đớn, khổ sở, mọi cái được ghi cả trong não và vì vậy luôn giới hạn già cỗi, khi vật lý nó già đi. Ngược lại nếu không ghi lại gì cả về tâm lý, não liền trở nên cực kỳ im lặng vô cùng tươi tắn. Đây không phải hy vọng, không phải phần thưởng (cười) Bạn làm đi và khám phá nó hay chỉ chấp nhận chữ nghĩa và nói... 'Nó phải tuyệt vời lắm' 'Tôi muốn thí nghiệm nó' và bạn vuột mất. Trái lại nếu bạn làm bạn sẽ tìm ra.
1:16:00 Vậy não liền trở nên, bởi vì thấu suốt mà chúng ta vừa nói nhờ thấu suốt ấy tế bào não trải qua thay đổi. Nó không ôm giữ ký ức nữa. Không còn là ngôi nhà rộng chứa đồ cổ nữa. Phải không? Chỉ vậy thôi.
1:16:35 Rồi chúng ta cũng phải hỏi: có chăng điều thánh thiện trong đời? Có chăng điều gì thiêng liêng, suy nghĩ không chạm tới? Bạn có hiểu câu hỏi không? Hãy hiểu chính câu hỏi. Điều thiêng liêng, thánh thiện chúng ta đặt trong nhà thờ như biểu tượng Đức Mẹ Vô Nhiễm, Ky Tô trên thánh giá. Đến Ấn độ, họ có nhiều hình ảnh riêng đến xứ Phật giáo họ có hình ảnh riêng và đó trở thành thánh thiện danh xưng, tượng tạc, hình ảnh, biểu tượng trong vài nơi: nhà thờ, đền chùa, đền Hồi giáo, v.v.. Trong đền Hồi giáo - tự nhiên không có hình ảnh chỉ có chữ đáng yêu, nó cũng trở thành hình ảnh.
1:17:56 Giờ chúng ta hỏi: có chăng điều thánh thiện trong đời? Thánh thiện là điều bất tử, phi thời gian từ vĩnh cửu đến vĩnh cửu cái biết vô thuỷ và vô chung hiểu không? Chúng ta hỏi nó. Bạn chỉ có thể tìm ra nó - không, bạn không thể tìm ra không ai có thể tìm ra nó có thể đến khi bạn đã quét sạch mọi thứ mà suy nghĩ làm thánh thiện tranh ảnh, bảo tàng, âm nhạc nhà thờ với niềm tin, lễ lạy, giáo điều mọi cái đó được hiểu và quét sạch hết. Không giáo sĩ, không đạo sư, không học trò. Rồi thì trong đặc tính im lặng bao la ấy bạn có thể tìm ra - trong im lặng ấy có thể đến điều gì suy nghĩ không chạm tới bởi im lặng ấy không do suy nghĩ tạo ra.
1:19:41 Vậy phải hỏi, phải tìm hiểu cả bản chất của im lặng. Có im lặng giữa hai tiếng ồn có im lặng giữa hai ý nghĩ có im lặng giữa hai nốt nhạc có im lặng sau tiếng ồn có im lặng khi suy nghĩ nói, 'Tôi phải im lặng' và tạo ra im lặng giả tạo và nghĩ đó là im lặng thật. Có im lặng khi bạn ngồi im lặng và bắt ép trí óc im lặng. Mọi cái đó là im lặng giả tạo. Chúng không là im lặng thực, sâu, không đào luyện, không kế hoạch. Chúng ta đã nói im lặng chỉ có thể đến khi tâm lý không ghi lại gì cả. Rồi thì trí óc, não tự nó hoàn toàn không chuyển động. Rồi trong im lặng bao la sâu thẳm ấy không xui khiến, không đào luyện, tập tành chỉ trong im lặng ấy mới có thể đến cảm giác cực kỳ của cái không thể đo lường, không tên. Toàn bộ chuyển động từ đầu đến cuối của các buổi nói là một phần của thiền định. Chấm dứt.
1:21:36 Q: (không nghe được)
1:21:39 K: Xin lỗi, bạn không thể hỏi trễ vậy... Hy vọng chúng ta sẽ gặp lại.
1:21:50 Q: Cám ơn.