Krishnamurti Subtitles home


BR79Q2 - Buổi Hỏi & Đáp Thứ 2
Brockwood Park, Anh Quốc
30 tháng tám 1979



0:31 Chúng ta có đến 150 câu hỏi! Tôi không nghĩ sẽ có thể trả lời hết sáng nay. Có lẽ cần một tháng để trả lời bạn sẽ không ở đây và tôi cũng không ở đây.
0:57 Tôi nghĩ trước khi chúng ta trả lời xin hãy nhớ chúng ta chia sẻ câu hỏi cũng như trả lời. Câu hỏi riêng của bạn chắc không được trả lời bởi có quá nhiều để đào sâu từng câu nhưng tôi nghĩ ít nhiều chúng ta chọn lựa hay tập hợp những câu tiêu biểu từ 140 câu ấy. Nên hy vọng bạn sẽ không phiền nếu câu hỏi của bạn không được trả lời. Đa số chúng ta ngại hỏi và cố gắng tìm trả lời nơi người khác. Khi chúng ta đặt câu hỏi phải tìm xem tại sao hỏi. Là câu hỏi chân thực, nghiêm túc, có ích? Hay chỉ là câu hỏi tưởng tượng và vì thế không thể trả lời thực và đúng đắn? Nhưng như đã nói, chúng ta cùng chia sẻ câu hỏi và trả lời. Và hy vọng chúng ta có thể làm sáng nay. Mong bạn không quá nóng.
3:13 Người nói có nói là đến văn phòng mỗi ngày từ chín đến năm giờ là ở tù không chịu nổi. Nhưng trong xã hội mọi công việc phải được làm. Nên giáo lý K chỉ dành cho số ít?
3:38 Bạn hiểu không? Tôi đọc lại chứ? Người nói có nói xã hội con người được tổ chức trên khắp thế giới đa số người bận rộn với công việc dễ chịu hay không, từ 9 đến 5 giờ mỗi ngày cả đời họ. Và anh ta cũng nói đó là ở tù không chịu nổi.
4:24 Không biết bạn cảm thấy thế nào. Có lẽ bạn thích ở trong tù hay bạn thích công việc từ chín đến năm giờ vội vội vàng vàng, và v.v..
4:41 Chúng ta sẽ làm gì? Người nói không chịu đựng nổi lấy một phút - người nói thôi. Tôi nên làm việc gì đó dễ chịu có ích và cần thiết để kiếm tiền, v.v.. Nhưng đa số chấp nhận nhà tù lối mòn - phải không? Hiểu chứ? Chúng ta chấp nhận. Vậy chúng ta sẽ làm gì? Đến nổi không ai có thể quan sát đầy đủ hiệu quả, không ai thắc mắc việc này hết. Chúng ta nói nó bình thường xã hội thế mà, đời sống vậy mà chúng ta phải sống thế. Nhưng nếu chúng ta cùng nhìn nhà tù ấy thực tế ấy, chúng ta cảm thấy không thể chịu nổi, không chỉ bằng lời mà thực sự sẽ làm gì đó sẽ xây dựng xã hội mới - phải không? Sẽ làm, nếu tất cả không chịu đựng nổi lối mòn ấy dù một ngày hoạt động kinh khủng từ 9 đến 5 giờ dù cần thiết, tốt và dễ chịu thế nào rồi chúng ta sẽ làm, không chỉ cách mạng nội tâm mà cả bên ngoài. Phải không? Chúng ta có thể đồng ý, nhưng sẽ làm chứ? Hay bạn nói, 'Không, tôi không thể bởi tôi còn trách nhiệm tôi còn con, còn nhà, tiền thế chấp bảo hiểm - ơn trời, tôi không có gì hết! Hoặc bạn có thể nói 'Ngài nói thì dễ thôi' Nhưng với người nói thì dễ dàng bởi anh ta từ chối đi theo khuôn mẫu. Hắn từ chối từ thuở nhỏ.
7:44 Giờ nếu chúng ta xem xét cuộc cách mạng nội tâm cũng như cách mạng vật lý thuộc loại không đổ máu ấy, v.v.., rồi thì chúng ta sẽ tạo ra một xã hội khác hẳn, phải không? Bạn muốn kẻ khác tạo ra xã hội ấy và bạn có thể lẻn vào. Đó là việc chúng ta đợi chờ. Vài người đấu tranh, làm việc, xây dựng và từ chối vào loài chuột ấy và những người khác nói 'Vâng, sau khi ngài xây dựng xã hội ngài cho là đúng đắn chúng tôi sẽ đến' - nhưng chúng ta không cùng làm. Đó là toàn bộ vấn đề. Phải không? Nếu chúng ta, không phải ý niệm mà thực phí mất cả đời mình từ chín đến năm giờ hay là trước đó mỗi ngày đời mình suốt 60 năm hay hơn chúng ta có thể làm gì đó. Nếu như bạn từ chối chiến tranh bạn hiểu - chiến tranh, giết người dưới danh nghĩa quốc gia, thượng đế bất kỳ lý tưởng gì, nếu bạn từ chối giết người chắc không có chiến tranh - phải không? Nhưng chúng xây dựng xã hội tạo xã hội dựa trên bạo lực vũ khí, mỗi nước lo tự vệ chống nước khác, và chúng ta kéo dài chiến tranh giết con trai, con gái, mọi thứ. Và chúng ta ủng hộ. Cũng thế, chúng ta ủng hộ, duy trì nhà tù này. Có lẽ dễ chịu cho ai có công việc thuận lợi nhưng người từ chối vào trò chơi họ sẽ hành động, sẽ làm gì đó.
10:42 Nên vấn đề là chúng ta có thấy quan trọng hay cần thiết thay đổi? Tóm lại, tâm trí con người không chỉ bận rộn với công việc riêng, dễ chịu hay không. Tâm trí con người còn có đặc tính khác chúng ta không để ý. Chúng ta quan tâm cả đời sống chứ không chỉ nghề nghiệp, 9 đến 5 giờ - sống thế nào làm gì, suy nghĩ gì có cảm xúc, lo lắng, yêu thương chăng. Mọi cái đó là thành phần đời sống. Nhưng chúng ta bị qui định với ý niệm rằng chúng ta phải làm việc và xây dựng cấu trúc xã hội, nên đòi hỏi bạn làm việc từ sáng đến tối. Người nói từ chối vào loài chuột ấy. Không phải hắn có của trời cho hay ai đó chăm sóc hắn nhưng hắn từ chối vào đó. Tôi không sống dù một ngày từ 9 đến 5 giờ cho ai hay cho việc gì. Tôi có thể chết, nhưng không làm thế. Cũng thế, tôi không giết ai hết bất kỳ trường hợp nào. Tôi biết bạn sẽ nói 'Nếu em ngài bị đánh thì sao?' bạn biết mọi trò chơi. Bởi vì bạo lực gây thêm bạo lực. Bạn thấy đó ở Ailen. Nhưng chúng ta quá nhút nhát chúng ta quá lo lắng, sợ hãi, âu lo muốn an toàn, cái chúng ta nghĩ mình có, nhưng không có.
13:37 Vậy bạn sẽ đào sâu và tìm xem bạn có thể thoát khỏi loài chuột ấy và để tìm kiếm, bạn phải sử dụng năng lực, thông minh đừng nói, 'Tôi không làm'. Bạn không làm bởi vì bạn thông minh chứ không vì bạn được bảo hay bạn đã đọc sách nào, triết gia nào. Tôi nghĩ vậy là rất rõ.
14:25 Và bạn cũng hỏi: vậy giáo lý K chỉ dành cho số ít? Đây là câu hỏi được hỏi đi hỏi lại nhiều rồi. Bạn nghĩ sao? Nếu dành cho số ít thì không giá trị gì. Đợi chút, đi chậm thôi. Người nói nói nó dành cho mọi người. Nhưng mọi người không nghiêm túc không có năng lực, bởi họ phân tán nó trong nhiều hướng. Và dần dà còn có vài người - kịp không? Nên thấy thế, bạn nói nó chỉ dành cho số ít. Ngược lại thực sự nếu bạn áp dụng tìm hiểu nghiêm túc với tinh thần tìm kiếm và muốn sống một đời khác hẳn, nó dành cho mọi người. Không có gì bí mật cả. Nhưng có biết bao bí ẩn nếu bạn vượt khỏi giới hạn của suy tư. Nhưng chúng ta không làm mấy việc này không thử nghiệm, không áp dụng không ăn mà chỉ để thức ăn trước mặt. Và vài người ăn nói, 'Chúng tôi là tinh hoa'. Họ thực sự không phải tinh hoa họ chỉ là những người nghiêm túc áp dụng suy tư, tìm tòi, thấy rằng nó tác động đời sống họ hàng ngày. Chỉ thế mới có thể xây dựng một xã hội khác hẳn.
17:01 Thấu hiểu là trực giác? Ngài có thể nói về tỏ sáng thình lình ấy. Ý ngài thấu hiểu là gì và nó là tạm thời hay có thể liên tục?
17:23 Tôi đọc lại câu hỏi chứ? Khán giả:Vâng. Thấu hiểu là trực giác? Tôi chắc bạn đã nghe hai chữ này. Ngài có thể nói về tỏ sáng thình lình ấy. Ý ngài thấu hiểu là gì và nó là tạm thời hay có thể liên tục?
18:05 Trong nhiều buổi nói chuyện, người nói anh ta đã dùng chữ 'thấu hiểu'. Nghĩa là nhìn thấu vào sự vật vào toàn bộ vận hành suy tư vào toàn bộ vận hành của ghen tị, ví dụ. Nhận hiểu bản chất của tham thấy toàn thể tích chứa đau khổ. Không phân tích không dùng năng lực lý trí không phải kết quả của kiến thức kiến thức là cái được gom góp qua kinh nghiệm cũ, lưu lại trong não thế nên kiến thức luôn đi cùng đốt nát. Không có kiến thức trọn vẹn thế nên luôn luôn có kiến thức và dốt nát như hai con ngựa cột chung.
19:39 Vậy thấu hiểu là gì? Bạn hiểu câu hỏi chứ? Theo kịp không? Một buổi sáng nóng nực nhưng không hề gì. Nếu quan sát không dựa vào kiến thức hay khả năng lý trí để lý luận tìm tòi, phân tích, vậy nó là gì? Đó là toàn bộ vấn đề.
20:24 Và bạn cũng hỏi: phải nó là trực giác? Chữ 'trực giác' là một từ khá rắc rối vì quá nhiều người dùng nó. Thực tế trực giác có thể là kết quả của ý muốn. Bạn có thể muốn điều gì và rồi ít lâu sau bạn có trực giác về nó. Và bạn nghĩ rằng trực giác là cực kỳ quan trọng. Nhưng nếu đi sâu hơn một chút bạn có thể thấy nó dựa vào ý muốn, sợ hãi những thú vui khác nhau. Vậy bạn nên dè chừng chữ ấy đặc biệt được dùng bởi những người khá lãng mạn người nhiều tưởng tượng, cảm xúc và muốn điều gì. Và chắc là họ có trực giác nhưng có thể nó dựa vào vài ý muốn, dĩ nhiên tự gạt. Nên lúc này chúng ta có thể dẹp chữ ấy sang bên. Hy vọng tôi không tổn thương ai bị kẹt vào trực giác.
22:06 Và nếu không phải, vậy thấu hiểu là gì? Nghĩa là, nhận hiểu điều gì tức thì mà phải thực, hợp lý, lành mạnh, phải lẽ. Hiểu không? Và thấu hiểu phải hành động ngay. Chính vì không thấu hiểu nên không làm gì hết. Nếu tôi thấu hiểu nếu bạn thấu hiểu toàn bộ bản chất của suy tư hiểu chứ? tức là, tôi sẽ giải thích đôi chút về suy tư. Suy tư là trả lời của ký ức. Ký ức là kết quả của kinh nghiệm kiến thức, được lưu trong não. Và ký ức trả lời. Bạn sống ở đâu? Bạn trả lời. Bạn tên gì? Có câu trả lời ngay. Và v.v.. Suy tư là kết quả hay trả lời của tích chứa kinh nghiệm, kiến thức như ký ức. Đơn giản thế. Vậy, suy tư dựa trên, hay kết quả của kiến thức suy tư giới hạn, bởi kiến thức giới hạn. Nên suy tư không hề đầy đủ. Nó luôn là thành phần, giới hạn dựa trên kiến thức và dốt nát. Thế nên nó mãi mãi giới hạn, hẹp hòi - phải không? Ngay lúc thấu hiểu nó, nghĩa là có hành động, không phải chỉ là sự lặp lại của suy tư - bạn theo kịp chứ? thấu hiểu về tổ chức, lấy ví dụ thế. Phải không? Thấu hiểu nó tức là bạn quan sát không có ký ức nhớ lại, không tranh cãi, thuận và chống chỉ nhìn toàn thể vận hành và đòi hỏi cho tổ chức. Rồi thì bạn thấu hiểu nó và từ thấu hiểu ấy bạn hành động. Và hành động ấy hợp lý, sáng suốt, lành mạnh. Chính vì không thấu hiểu bạn hành động đối nghịch, đó không phải thấu hiểu. Không biết bạn hiểu hết chăng? Xin lỗi đã quá nhấn mạnh. Đó là cách tôi làm.
26:00 Ví dụ, thấu hiểu đau đớn, tổn thương bạn đã chịu từ bé. Bạn hiểu vấn đề chứ? Tất cả chúng ta đều bị tổn thương vì nhiều lý do từ bé cho đến khi chết, vết thương tâm lý ấy trong chúng ta. Giờ thì thấu hiểu toàn bộ bản chất và cấu trúc tổn thương ấy. Bạn hiểu lời tôi chứ? Bạn theo kịp không? Bạn bị tổn thương, phải không? vết thương tâm lý? Cùng vào chơi với tôi, nếu thích. Banh ở phía sân bạn. Dĩ nhiên bạn bị tổn thương. Bạn có thể đến nhà tâm lý, phân tâm, trị liệu tâm lý và họ chỉ ra tại sao bạn bị tổn thương, từ bé mẹ bạn làm này, hay cha bạn làm nọ hay bạn đặt cược thua hoặc đặt cược thắng, v.v.. (Cười) Thôi nhé. Tìm hiểu đi. Và chỉ nhìn, hay tìm ra nguyên nhân tổn thương sẽ không được giải quyết. Phải không? Nó đó. Và hậu quả của tổn thương là cô lập, sợ hãi, chống đối và không để tổn thương nữa, nên tự đóng kín. Bạn biết hết. Đó là toàn bộ vận hành của tổn thương. Tổn thương là hình ảnh bạn tạo ra cho mình về chính mình. Hiểu chứ? Phải không? Hễ hình ảnh ấy còn thì bạn còn tổn thương, dĩ nhiên. Giờ thì thấu hiểu hết chúng mà không phân tích thấy nó tức thì và nhận thức của thấu hiểu ấy đòi hỏi cả chú tâm và năng lực bạn, tổn thương chảy tan. Và vì nó chảy tan nên không còn tổn thương nữa. Bạn có hiểu hết không?
29:02 Nếu hỏi thật lịch sự bạn đã nghe, bạn có thấu hiểu xóa sạch tổn thương, không lưu lại dấu vết, nên không tổn thương nữa, không ai có thể tổn thương bạn. Hiểu chứ? Tổn thương bạn. Bởi hình ảnh bạn tạo ra về chính mình là không có thực. Bạn theo kịp không? Bạn làm chứ? Hay là bạn chỉ chú ý đến từ ngữ?
30:00 Q:Tôi thực không hiểu ý ngài khi ngài nói chúng ta tạo ra tổn thương ấy.
30:25 K:Trước hết, ai tổn thương? Ý bạn tổn thương là gì? Tổn thương theo bạn nghĩa là sao? Bạn nói, 'tôi bị tổn thương' bạn biết một cách ý thức hay không? Bạn bị tổn thương. Cái gì bị tổn thương? Bạn hiểu câu hỏi chứ? Bạn hiểu không? Cái gì bị tổn thương? Bạn nói, 'là tôi'. 'Tôi' là gì? Là hình ảnh bạn có về chính mình. Nếu tôi có hình ảnh về mình là tuyệt vời tâm linh, v.v.. - gì nào? và bạn đến và nói 'Không, ngài là tên ngốc' - tôi bị tổn thương. (Cười) Tức là, suy nghĩ - theo dõi nhé suy nghĩ tạo ra một hình ảnh về mình và hình ảnh ấy luôn so sánh: hình ảnh tôi đẹp hơn hình ảnh bạn và v.v.., v.v.. Nên hễ còn hình ảnh về mình thì nó sẽ còn bị ai đó giẫm lên. Và đó gọi là tổn thương, vết thương tâm lý.
32:12 Thấu hiểu nó, nghĩa là thấy toàn thể vận hành nguyên nhân và hình ảnh và chính nhận thức ấy chấm dứt hình ảnh. Bạn hiểu không? Không. Không?
32:39 Trời nóng quá. Xin lỗi về cái lược - tôi quên.
33:01 Ngài nói tổ chức không giúp con người tìm cái người Cơ đốc gọi là cứu rỗi. Vậy tại sao ngài có tổ chức riêng?
33:18 Ngài nói tổ chức không giúp con người tìm cái người Cơ đốc gọi là cứu rỗi. Vậy tại sao ngài có tổ chức riêng?
33:42 Năm 1925 - có lẽ vài bạn chưa được sinh ra Năm 1925 người nói đứng đầu một tổ chức rất là lớn. Anh ta đứng đầu và họ tôn kính anh ta với lòng mộ đạo - bạn biết đó mọi lộn xộn, đèn nến, mọi thứ! (Cười) Xin đừng cười, chúng ta chỉ nói sự kiện. Và nó được xem như một tổ chức tâm linh một tổ chức tôn giáo. Và vào năm 1925 - hay 28 hoặc 29, tôi quên mất không quan trọng tổ chức ấy gọi là 'Trật Tự Ngôi Sao' người nói đã giải tán bởi anh ta nói bất kỳ tổ chức tâm linh nào đều không phải tâm linh. Và anh ta giải tán tổ chức trả lại của cải, toàn bộ cơ sở.
35:01 Giờ anh ta có - không phải anh ta có - có vài Học viện một ở Ấn, một ở đây, Mỹ và Canada. Ở Ấn có năm trường học rải rác đây đó, với đất đai rộng rãi. Và đó là những trường dưới sự điều hành của Học viện K nơi chịu trách nhiệm về đất đai xem coi trường học đi đúng hướng nhiều hay ít chắc là ít rồi! Và ở đây cũng có Học viện với một trường và chúng ta hy vọng trường học sẽ giữ đúng hướng. Và Học viện trách nhiệm tổ chức các buổi nói chuyện băng từ, xuất bản, v.v.., v.v.. Và cũng thế ở Mỹ vả Canada. Không có tâm linh gì cả. Đúng không? Chỉ làm chức năng. Chúng cần thiết, luật pháp yêu cầu thế. Và xuất bản sách - bạn biết mà, v.v.. Và xem xét giáo lý được giữ thuần chất. Đó là chức năng duy nhất của những Học viện - phải không? Không có chức năng khác. Họ không phải nhóm tâm linh bạn có thể gia nhập và đạt Niết bàn, hay Thiên đàng, v.v.. Thật đơn giản, rõ ràng. Vậy được chứ? Vậy lần tới đừng hỏi tại sao ngài có tổ chức nhé. Rất đơn giản: trường học, xuất bản sách, băng từ, xếp đặt các buổi nói nơi tôi đến và chăm nom người nói về vật chất bởi người nói không có tiền. Khi người nói ở Ấn, họ lo cho anh ta ở đây, họ lo cho anh ta khi người nói ở Mỹ, họ cũng làm thế. Chấm hết. Xong chứ? Vậy là xong, phải không? Chúng ta tiếp câu hỏi kế chứ?
38:02 Tình dục không hợp với đời sống đạo? Quan hệ con người có vị trí gì trong nổ lực tâm linh?
38:16 Tình dục không hợp với đời sống đạo? Quan hệ con người có vị trí gì trong nổ lực tâm linh?
38:52 Trước hết tại sao con người trên khắp thế giới làm tình dục quá quan trọng trong đời sống? Bạn hiểu câu hỏi chứ? Tạo sao? Giờ ở phương Tây rất thoải mái trai gái tuổi mười hai, mười ba đã biết tình dục. Và bạn hỏi tại sao con người tất cả hoạt động, suốt đời họ làm điều này thành quá quan trọng? Tiếp tục, trả lời đi. Đặt câu hỏi đi. Chúng ta cùng chia sẻ câu hỏi - phải không? Bạn không chỉ lắng nghe Tiên tri Delphy mà chúng ta cùng tìm tòi. Chúng ta nhìn vào chính đời bạn.
40:14 Có những đạo sư và cả triết lý gọi là Mật tông một phần thôi - dựa trên tình dục. Qua tình dục bạn có thể đến Thượng đế dù Thượng đế là ai. Và việc đó rất phổ thông. Và có những người, như thầy tu sanyasis Ấn, và thầy tu Phật giáo chối bỏ tình dục bởi họ luôn cho rằng đó là phí năng lực và để phuc vụ Thượng đế bạn phải đến với cả năng lực. Thế nên chối bỏ, loại trừ, đốt cháy mình với mọi đòi hỏi, nhưng loại trừ, kiểm soát. Vậy thì bạn có thoải mái, và cái gọi là đè ép tôn giáo. Và người ở giữa thì vui chơi mọi thứ cả hai bên, họ đặt một chân bên này và một chân bên kia. Rồi thì họ có thể nói về hai thứ và xem coi họ có thể hòa điệu cả hai và tìm Thượng đế - hay gì đó bạn muốn tìm. Có thể cuối cùng bạn sẽ tìm ra một mớ vô nghĩa!
42:11 Nên chúng ta hỏi: tại sao con người làm cho tình dục thành quan trọng thế? Phải không? Tại sao bạn không xem quan trọng như yêu thương - hiểu chứ? Như trắc ẩn? Như không giết chóc? Tại sao bạn chỉ cho tình dục giá trị lớn thế? Bạn theo kịp lời tôi chứ? Chiến tranh, khủng bố, phân chia quốc gia cả xã hội vô đạo đức chúng ta sống tại sao chúng ta không xem quan trọng như nhau và không riêng việc đó? Theo kịp câu hỏi không? Tại sao? Phải chăng tình dục cho bạn vui thú lớn nhất trong đời? Còn lại đời bạn là chán chường khổ nhọc, đấu tranh, xung đột cuộc sống vô nghĩa? Và ít nhất nó cho bạn chút ý nghĩa về khoái lạc, ý nghĩa hạnh phúc, ý nghĩa bạn biết cả - điều bạn gọi là quan hệ và cũng gọi là yêu thương - phải không? Đó là lý do chúng ta quá điên cuồng tình dục? Tiếp tục, hãy tự trả lời. Bởi chúng ta không tự do trong mọi hướng. Chúng ta phải đến văn phòng từ 9 đến 5 giờ nơi chúng ta bị bắt nạt, nơi có mấy xếp ngồi trên bạn biết mọi việc xảy ra ở văn phòng, nhà máy hay công việc nào khác nơi có ai đó thống trị bạn. Và trí óc chúng ta thành máy móc bạn theo kịp chứ? Chúng ta cứ lặp đi lặp lại Chúng ta rơi vào truyền thống, lối cũ, khuôn mòn. Suy nghĩ chúng ta là: Tôi là Cơ đốc, tôi là Phật giáo, tôi là Hin đu Là Cơ đốc, tôi tôn thờ Giáo hoàng - bạn biết mọi việc được đánh dấu rõ ràng và bạn cứ theo. Hay bạn dẹp bỏ hết và tạo lối mòn riêng.
45:41 Vậy tâm trí chúng ta thành nô lệ cho nhiều lối sống - phải không? Nên nó trở thành máy móc. Và tình dục có lẽ vui thú và dần dà cũng thành máy móc. Vậy nên hỏi nếu muốn tìm hiểu thật sâu, bạn hỏi: Tình dục là yêu thương? Tiếp tục, hỏi đi. Yêu thương là vui thú? Yêu thương là ước muốn? Yêu thương là nhớ lại biến cố bạn gọi là tình dục, với mọi tưởng tượng hình ảnh, suy tư về nó, đó là yêu thương? Ồ, lạy trời! Yêu thương là nhớ lại?
47:08 Và anh bạn hỏi: Ôi trời, tôi quên mất đến đâu rồi? À đây. Và anh bạn hỏi: Quan hệ con người có vị trí gì trong nổ lực tâm linh? Bạn thấy tóm lại là gì? Quan hệ con người là thú vui, tình dục, xung đột cãi cọ, phân chia, anh đi đường anh tôi đường tôi Kịp không? Đó là quan hệ chúng ta quan hệ thực trong đời sống hàng ngày. Và quan hệ con người có vị trí gì trong nổ lực tâm linh? Dĩ nhiên quan hệ hiện tại không có vị trí nào hết, dĩ nhiên. Chúng ta ganh tị nhau muốn chiếm hữu nhau muốn thống trị nhau và vì thế có đối nghịch lẫn nhau không thỏa mãn tình dục nên bạn đi tìm kẻ khác và trong quan hệ tình dục chỉ có cô đơn Phải không? Mọi cái đó. Và luôn tìm thú vui riêng. Mọi cái đó là yêu thương?
49:15 Nên bạn xem nhẹ, dẹp sang bên cái gọi là yêu thương có lẽ đó là điều diệu kỳ nhất nếu bạn có và bạn bị kẹt trong cơn lốc của ước muốn riêng thú vui riêng - phải không? Nên chúng ta luôn tìm không chỉ thỏa mãn tình dục mà cả sự hài lòng trong mọi hướng, dựa trên thú vui. Và chúng ta gọi đó là yêu thương. Vì yêu thương chúng ta giết nhau - phải không? Yêu đất nước. Ồ, làm ơn. Nên khi bạn đến cuối đường
50:21 bạn hỏi tại sao con người lại xem việc này là cực kỳ quan trọng? Mọi tạp chí, bạn biết mọi việc xảy ra. Tại sao? Phải chăng con người đánh mất khả năng sáng tạo? Không phải khả năng tình dục, hiểu chứ? Khả năng sáng tạo. Có thể thấy, có thể là ngọn lửa cho chính họ Không đi theo ai không thờ phụng hình ảnh, ảo tưởng, niềm tin nào. Khi bạn dẹp sang bên mọi thứ và bạn hiểu từng ước muốn nhỏ bé riêng tư những đòi hỏi tình dục thầm kín hài lòng, rồi khi bạn thấy tất cả thấu hiểu toàn bộ chúng, từ đó sáng tạo đến. Không phải vẽ bức tranh hay viết bài thơ. Cảm giác hoàn toàn tươi tắn - hiểu chứ? Tâm trí tươi tắn, trẻ trung vô nhiễm mọi lúc, không mây mù không nặng trĩu với mọi thứ ký ức, bất mãn sợ hãi và lo âu, bạn biết khi bạn mất hết chúng liền có một loại tâm trí hoàn toàn khác. Và tình dục có vị trí riêng. Nhưng khi tình dục trở thành nổ lực tôn giáo Bạn hiểu lời tôi không? là chúng ta hoàn toàn bị sa lầy.
52:48 Có vẻ như chúng ta không có tính hoài nghi Hiểu không? Hoài nghi về đòi hỏi riêng Hỏi, hoài nghi về vô số đạo sư. Và hoài nghi cũng trở nên khá nguy hiểm bởi nếu bạn không nắm nó bạn hoài nghi mọi thứ và không có hồi kết. Như con chó bị cột dây phải thả nó đi, đôi khi hoặc thường, nên con chó thích thú, chạy loanh quanh. Cũng thế, hoài nghi phải bị cột sợi dây và cũng nới lỏng, hay bỏ sợi dây nên tâm trí - bạn biết đó Tâm trí là tim, là não, cảm xúc mọi cái sống động, không chỉ đi một hướng là tình dục, tình dục, tình dục.
54:26 Suy nghĩ có thể tự nhận biết khi nó khởi lên? Hay nhận biết đến sau khi suy nghĩ? Ý thức có thể nhận biết cả tích chứa nó?
54:44 Tôi sẽ đọc lần nữa. Suy nghĩ có thể tự nhận biết khi nó khởi lên? Hay nhận biết đến sau khi suy nghĩ? Ý thức có thể nhận biết cả tích chứa nó?
55:17 Đa số chúng ta nhận biết sau khi xảy ra Phải không? sau biến cố, sau hành động. Rồi chúng ta nói 'Lẽ ra tôi nên làm', 'Lẽ ra không nên làm'.
55:43 Anh bạn hỏi: suy nghĩ có thể tự biết khi nó khởi lên? không sau đó, việc khá đơn giản, đa số chúng ta làm thế. Nhưng câu hỏi là: có thể nhận biết suy nghĩ khi nó khởi? Bạn hiểu câu hỏi chứ? Ít nhất bạn hiểu câu hỏi? Bạn có thể biết - hãy lắng nghe suy nghĩ mình? Nghĩa là, suy nghĩ có thể tự biết, khi nó khởi lên? Bạn hiểu câu hỏi không? Tức là, cả đời sống bạn dựa trên suy nghĩ suy nghĩ nhận biết cảm xúc cảm giác, cảm nhận viển vông tưởng tượng, v.v.. Suy nghĩ biết hết - phải không? 'Ồ, tôi xúc động quá' v.v.. Suy nghĩ là khí cụ của mọi hành động - phải không? Thế nên không có tính tự nhiên. Nếu bạn nghiêm túc nhìn mình tính tự nhiên chỉ có thể có khi tự do hoàn toàn về nội tâm. Vậy tâm trí bạn có thể tự biết lúc suy nghĩ khởi?
58:00 Tức là, có nhận biết lúc bạn bắt đầu nổi giận? Bạn theo kịp không? Có thể nhận biết lúc ghen tị khởi lên? Có thể nhận biết lúc tham đến nhận biết chứ? Có thể không? Hay bạn nhận biết bạn đã ghen tị hay bạn đã tham hoặc bạn đã nổi giận? Việc rất đơn giản, đa số chúng ta làm thế. Nhưng nhận biết với để ý bạn có thể tự thấy cơn giận đang đến adrenalin và cả tiến trình toàn bộ vận hành cơn giận. Bạn có thể thấy tham hiện diện: Bạn thấy điều bạn muốn và - theo kịp chứ? - phản ứng. Nhận biết nó. Dĩ nhiên bạn có thể khi nó khởi.
59:23 Giờ thì câu hỏi khó hơn một chút, sâu hơn một chút. Suy nghĩ có thể - nghe nhé - nghĩa là bạn có thể nhận biết lúc giận nổi lên, khá đơn giản nhưng có nhận biết chính suy nghĩ? Bạn hiểu lời tôi không? Bạn đang suy nghĩ, phải không? Hay các bạn đãng trí? Bạn đang suy nghĩ, phải không? Hiện bạn đang nghĩ tìm xem suy nghĩ ấy có thể tự biết nó. Không phải bạn biết suy nghĩ - bạn hiểu vấn đề chứ? Không biết bạn hiểu chăng. Việc này rất thú vị nếu bạn tìm hiểu. Không chỉ thú vị, rất nghiêm túc bởi bạn có thể tìm hiểu thật sâu. Tức là, bạn đang nghĩ về điều gì về y phục, về vẻ mặt, lời thiên hạ nói bạn sẽ gặp ai, và cái này cái nọ suy nghĩ đó. Giờ lấy một suy nghĩ và xem suy nghĩ ấy có thể tự biết nó. À vâng, việc này đòi hỏi chú tâm lớn lao mà bạn thì chưa quen. Bạn suy nghĩ về áo quần mình có hay bạn sẽ đi mua. Suy nghĩ khởi lên Suy nghĩ có thể nói, 'Vâng, tôi tỉnh táo' - hiểu chứ? Tôi thấy tôi, chính nó không phải bạn quan sát suy nghĩ, bởi bạn cũng là suy nghĩ. Bạn hiểu chứ? Vậy bạn không biết khi suy nghĩ khởi mà chính suy nghĩ tự biết khi nó có mặt. Bạn có thấy thế không. Không. Phải không? Đó là một câu hỏi.
1:02:06 Câu kia là: Ý thức có thể nhận biết toàn bộ tích chứa nó? Bạn hiểu không? Ý thức Nói thật ngắn gọn tích chứa nó, phải không? Niềm tin, tên tuổi, quốc tịch thành kiến, ý kiến, kết luận hy vọng, bất mãn, buồn rầu quan tâm đến chính mình, tin tưởng hay không tin tưởng tin mình là người Anh hay không phải người Anh theo nhé - Thượng đế hay không Thượng đế. Mọi cái đó - lo âu, sợ hãi mọi cái đó là tích chứa của bạn - phải không? Đòi hỏi tình dục, thôi thúc, thú vui mọi cái đó là ý thức bạn và ý thức ấy có thể - nghe nhé nhận biết tích chứa nó, toàn bộ chứ không từng phần? Bạn hiểu vấn đề chứ? Không? Bạn không thể. Bạn không hiểu.
1:03:23 Đây là thiền định thực, hiểu không? Không phải mọi thứ vô nghĩa cứ tiếp tục. Bởi vì thấy toàn thể con người mình không chỉ đòi hỏi tình dục bởi nó không phải duy nhất đời bạn còn cả sợ hãi, chết chóc, âu lo tội ác, bất mãn, buồn phiền - kịp chứ? đau khổ, mọi cái đó là một phần đời bạn. Vậy mọi cái đó là ý thức bạn. Anh bạn hỏi: ý thức có thể nhận biết cả tích chứa nó? Tức là bạn có thể quan sát - không phải bạn quan sát có chăng quan sát toàn thể sự vật? Bạn phải tìm hiểu thật sâu. Chúng ta không có thì giờ, nhưng sẽ tìm hiểu ngắn gọn.
1:04:40 Ý thức ấy hình thành bởi thời gian qua thời gian, qua cái gọi là tiến hóa. Bạn có sự cố, tai nạn, nhớ lại chủng tộc, quốc tịch, gia đình mọi cái đó là vận hành chứa trong ý thức Phải không? Và có thể nào hoàn toàn thoát khỏi tích chứa ấy? Hiểu không? Không, bạn không thích mọi việc này Việc này rất quan trọng, bởi vì nếu không chúng ta luôn hành động trong phạm vi của cái biết cái biết cũng là không biết, dốt nát. Không hề có tự do. Tức là con người luôn sống bằng quá khứ, như bạn đó. Bạn có thể phóng chiếu quá khứ vào tương lai như lý tưởng, hy vọng v.v.. nhưng đó vẫn là vận hành của quá khứ canh cải qua hiện tại - phải không? Vậy, con người hoàn toàn, ít nhay nhiều sống bằng quá khứ, đó là tâm trí hắn - hiểu chứ? Có thể hắn có kỹ thuật mới cơ hội mới để học những loại kỹ năng khác nhưng cơ bản, trong hắn ý thức là vận hành của quá khứ. Phải không? Vậy con người sống bằng quá khứ - điều gì xảy ra cho não, tâm trí hắn? Nó không thể tự do.
1:07:06 Nên người tìm hiểu điều này nghiêm túc phải tìm xem toàn thể ý thức ấy với tích chứa nó có thể được thấy tức thì nghĩa là phải thấu hiểu nó hoàn toàn. Không biết bạn có bao giờ xem xét nhìn toàn bộ điều gì: nhìn vợ mình, con mình hay chồng, hay gì đó, một cách toàn thể không chỉ gương mặt, hay này hay nọ mà toàn thể đặc tính của một người. Và bạn chỉ có thể làm thế khi bạn không có Hiểu chứ? Khi bạn không tụ lại đây, tôi. Cái 'tôi' rất nhỏ, rất bé bởi 'tôi' là gom góp của mọi cái này.
1:08:20 Vậy khi bạn tìm hiểu việc này xem có thể nhìn toàn bộ tích chứa vận hành của ý thức tức là toàn bộ cấu trúc của cái 'tôi'. Việc ấy đòi hỏi quan sát thuần tuý - hiểu không? Không phải hướng, thành kiến của bạn thích hay không thích, và v.v.., mà chỉ thuần tuý quan sát cấu trúc rộng lớn, phức tạp ấy. Bởi nó quá phức tạp, bạn phải tiếp cận thật đơn giản. Phải không?
1:09:20 Tôi sẽ tiếp một câu hỏi nữa chứ? Hy vọng bạn không
1:09:37 Tôi đã thử mọi thứ thiền định nhịn ăn và cuộc sống cô độc tự nguyện nhưng chẳng đi đến đâu. Có chăng điều gì, hay đặc tính gì chấm dứt tìm kiếm và rối loạn và nếu có tôi phải làm gì?
1:10:12 Tôi đọc lại câu hỏi chứ? Tôi đã thử mọi thứ thiền định nhịn ăn và cuộc sống cô độc tự nguyện nhưng chẳng đi đến đâu. Có chăng điều gì, hay đặc tính gì chấm dứt tìm kiếm và rối loạn và nếu có tôi phải làm gì?
1:10:51 Bạn hiểu câu hỏi không? Bạn trong tình cảnh ấy? Bạn hiểu câu hỏi chứ? Tức là, bạn đến Nhật bản Zen Phật giáo, Zen thiền định những kiểu khác nhau của Tây tạng, Hinđu, Cơ đốc và cả vô số thiền định con người đặt ra. Và anh bạn nói 'Tôi đã trải qua tất cả' 'Tôi đã tập mọi thứ yoga, nhịn ăn kéo lê cuộc sống cô độc cố tìm ra sự thật' 'Và cuối cùng tôi chẳng thấy gì hết'. Bạn hiểu chứ? Các bạn không hiểu. Không phải bi kịch của bạn, phải không?
1:12:08 Có chăng điều gì đặc tính gì chấm dứt tìm kiếm và rối loạn? Nếu có, nói xem tôi phải làm gì? Bạn hiểu hết ý nghĩa câu hỏi không?
1:12:43 Tôi có gặp một người ông ấy rất già - tôi thì rất trẻ tóc bạc, sắp chết. Và ông ta nghe một buổi nói chuyện và sau đó đến tìm tôi và ông ta nói, 'Tôi đã trải 25 năm đời mình trong cô độc, thiền định. Tôi đã có vợ và v.v.., nhưng tôi bỏ hết và tôi đã thiền định 25 năm. Và giờ tôi hiểu tôi đã nghe ngài tôi đã sống trong ảo tưởng.' - bạn hiểu không? 25 năm - các bạn không hiểu đâu. Và nói với chính mình 'Tôi đã sống ảo tưởng, tôi tự gạt mình' Bạn hiểu chứ? Sau 25 năm để nói thế. Nghĩa là một đời bỏ phí, dù bạn làm gì đó không phải thiền định 25 năm.
1:14:08 Và anh bạn hỏi điều gì đó một hành động một bước sẽ giải tan rối loạn chấm dứt tìm kiếm. Bạn hiểu câu hỏi không? Bạn nào ở trong tình cảnh ấy? Trừ anh bạn hỏi? Bạn biết đó, bạn đã đến cuối sợi dây. Bạn đã đọc, đã đi, đã nghe bạn đã kêu gào, đã thiền định đã ước vọng, đã hy sinh - hiểu không? Có thể bạn không làm mấy việc đó. Và nếu đã làm vậy cái gì là điều duy nhất sẽ giải quyết mọi việc?
1:15:25 Trước hết, không tìm kiếm. Bạn hiểu thế là sao không? Bởi nếu bạn tìm, bạn sẽ thấy cái bạn thấy bạn đã dự định rồi. Không biết bạn hiểu hết không? Cái bạn tìm khi tìm kiếm là cái bạn dự định bạn là thầy tu, thượng đế, giáo sư của bạn đạo sư, triết học, kinh nghiệm của bạn. Cái dự định trong tương lai, bạn sẽ gặp nên người khôn ngoan không tìm kiếm. Và bạn hỏi, điều duy nhất ấy là gì? Để cho điều duy nhất ấy phải lìa bỏ hoàn toàn mọi thứ bám víu thân thể, tập luyện, yoga ý kiến, phán đoán, và con người, niềm tin hoàn toàn lìa bỏ mọi bám víu Phải không? Đừng làm thành điều khổ sở, không phải đâu. Phải không sợ hãi khoan, đây không phải điều duy nhất tuyệt đối không sợ hãi tâm lý và vì thế khi có sợ hãi vật lý bạn giải quyết nó - bạn hiểu lời tôi không? Khi ai đó tấn công bạn, bạn giải quyết việc ấy nhưng tâm lý không sợ hãi tức là không có thời gian như tương lai. Ồ, bạn không hiểu hết.
1:18:26 Và tâm trí thấu hiểu bản chất đau khổ nên lìa đau khổ thế không nghĩa là bạn phớt lờ và v.v.. - thoát đau khổ. Phải không? Chỉ là những chỉ dẫn, không phải điều cuối cùng. Nếu không có chúng, điều cuối cùng kia không thể có. Bạn hiểu vấn đề chứ? Tôi không nghĩ bạn hiểu. Xem nào, một con người một người trải qua bao năm tìm tòi, tìm kiếm, hỏi han cái gọi là hy sinh nguyện sống độc thân, nghèo nàn - kịp không? và cuối cùng anh ta nói 'Trời, không có gì cả. Tôi có ít tro tàn'. Dầu vậy họ cho rằng họ có gì đó Kytô hay Giêsu hay Phật, vẫn là tro tàn. Không biết bạn hiểu hết chăng? Và người như thế hỏi: đâu là hành động đúng trong đời tôi hành động đúng sẽ đúng trong mọi trường hợp? Không phải thỉnh thoảng thay đổi theo văn hóa theo quốc gia, theo giáo dục đúng, chính xác, thực.
1:20:33 Khi mọi cái được hiểu rõ tâm trí bạn tự nó hoàn toàn không bám víu bạn hiểu chứ? - vào thân xác và không sợ hãi, và chấm dứt đau khổ rồi nếu đã rõ, điều duy nhất kia là tình thương. Hiểu không? Bạn không hiểu. Từ đó tình thương đến rồi thì tình thương không phải tro tàn. Không phải tình thương làm cải cách xã hội, từ thiện các vị thánh, không phải tình thương của các vị thánh tình thương của người đi vào chiến tranh và cứu chữa người khác, bác sĩ, v.v.. Không phải mọi thứ đó. Đó là trả lời duy nhất nó đúng với mọi trường hợp và từ hành động đúng ấy bởi vì tình thương đi với thông minh. Nếu không có thông minh sinh từ tình thương hiểu không? - bạn sẽ lạt lối trong việc tầm phào. Và thế giới chấp nhận việc tầm phào kia như là hành động lạ kỳ của tình thương. Họ thành thánh, và họ thành anh hùng thành mọi thứ công nhận ngu ngốc của những kẻ ngu ngốc. Nên có một hành động một đặc tính tối cao và đó là tình thương và thông minh. Và từ thông minh ấy có hành động đúng cho mọi trường hợp. Xong nhé.