Krishnamurti Subtitles home


BR83DSS2.0 - Thông minh tối cao là không có ảo tưởng
Buổi Thảo luận Học đường
Brockwood Park, Anh Quốc
16 tháng Mười 1983



0:27 K: Chúng ta sẽ nói về điều gì?
0:33 Q: Tôi nghĩ trong buổi nói chuyện vừa rồi chúng ta nói về vấn đề thông minh mới vừa nói sơ qua, và làm sao đem thông minh vào đời sống để cách nào đó thông minh hoạt động trong đời sống. Và chúng ta có thể tiếp tục vấn đề ấy không?
0:55 K: Vâng. Còn câu hỏi khác không?
0:59 Q: khi nào và tại sao con người thành thật hỏi thông minh là gì? Liên quan đến vấn đề của anh ấy.
1:06 K: Tại sao chúng ta hỏi
1:08 Q: và khi nào.
1:10 K: Khi nào chúng ta hỏi thông minh là gì.
1:12 Q: thành thực hỏi.

K: vâng. Còn câu hỏi khác không?
1:17 Q: Không biết buổi họp sáng nay để làm gì?
1:26 K: Lạy trời! (Cười) Còn nữa không?
1:35 Q: Tại sao ngài nói chuyện?
1:41 K: Tại sao ngài nói chuyện.

Q: Vâng. (Cười)
1:45 K: Bạn muốn tôi im lặng sao? (Cười)
1:54 Q: Không. Mục đích? ngài có mục đích gì trong các buổi nói này
2:03 K: Tại sao tôi nói? Thực sự - không, không cần tìm hiểu (Cười) Hết rồi sao?
2:21 Q: Làm sao ngài biết mọi việc ngài nói?
2:30 Q: Làm sao ngài biết khi nào ngài thông minh?
2:37 K: Vâng - làm sao ngài biết mọi điều ngài nói. Không từ sách vở không từ người khác. Sách cổ hay sách hiện nay, triết học hiện đại và v.v.. Tôi sẽ dẫn giãi một chút khi chúng ta cùng đi. Được chứ? Còn câu hỏi khác không?
3:13 Q: Làm sao ngài biết khi nào ngài bắt đầu thông minh bắt đầu trở nên thông minh?
3:20 K: Làm sao ngài biết thông minh là gì.
3:24 Q: không, khi nào ngài bắt đầu thông minh hơn.
3:31 Q: Làm sao ngài có thể nói ngài thông minh.
3:34 K: Chúng ta sẽ tìm hiểu ngay thôi. Hôm nọ chúng tôi lái xe khoảng hai tuần trước, dọc bờ Thái bình dương, California. Buổi sáng đáng yêu Trời mưa, và hầu như California không mưa vào khoảng ấy trong năm, và thực là một buổi sáng đẹp. Trời không mây. Và Thái bình dương trong xanh, yên lặng như mặt hồ bao la. Không giống xanh thẳm của biển Địa trung hải mà xanh trong, và mặt trời như chạm biển làm biển sáng rực. Và ghế trước - Bà Zimbalist đang lái xe xe tốt thật, và trên cản xe có dán tờ giấy. Tờ giấy viết, 'Hãy hỏi uy quyền'. Vậy chúng ta sẽ nói vấn đề uy quyền sáng nay. (cười) Và khi nói vấn đề uy quyền chúng ta sẽ tìm xem để thấu hiểu vấn đề phức tạp ấy chúng ta sẽ bắt đầu xem coi thông minh là gì. Tại sao chúng ta đi theo, chấp nhận, vâng lời có phải uy quyền và chấp nhận uy quyền đưa đến thông minh? Chúng ta sẽ cùng thảo luận. Đúng không? Đúng. Bạn có đặt vấn đề uy quyền? Bạn biết từ ấy nghĩa gì không? Chúng ta sẽ không tìm hiểu gốc từ, thuật ngữ mà là uy quyền. Có nhiều loại uy quyền. Phải không? Quyền lực chính phủ, dù mục nát thế nào quyền lực chính phủ độc tài quyền cảnh sát quyền luật sư, quyền thẩm phán quyền giáo hoàng, quyền thầy tu. Phải không? Mọi cái đó đều bên ngoài. Nhưng bên ngoài có uy quyền của kinh nghiệm của kinh nghiệm riêng, lý lẽ riêng. Phải không? Bạn theo kịp không? Uy quyền của ý kiến riêng uy quyền của lý lẽ riêng tôi tin chắc tôi vĩ đại - điều đó thành uy quyền. Tôi tin chắc tôi là nhà thơ lớn trong khi có thể tôi là nhà thơ tệ, nhưng lại tin thế. Tôi tin chắc nhiều việc lắm. Vậy kinh nghiệm, kiến thức thành khởi nguồn của uy quyền. Phải không? Bạn theo kịp chứ? Bởi vì chúng ta xem xét vấn đề rất phức tạp vấn đề uy quyền. Uy quyền của cha mẹ uy quyền của truyền thống uy quyền của đa số cử tri. Phải không? Quyền của chuyên gia quyền của nhà khoa học - có vài người ở đây quyền của kinh thánh và cái gọi là kinh điển Ấn độ v.v.. - kinh Cô ran; bạn biết Cô ran là kinh thánh Hồi giáo, thế giới đạo Hồi, Mahômét họ chấp nhận, tuân theo hoàn toàn. Vậy là có rất nhiều hình thức uy quyền. Phải không? Hiện giờ bạn hỏi gì khi đặt vấn đề uy quyền, bạn hỏi gì? Uy quyền của luật lệ uy quyền của các nhà giáo dạy bạn? Hãy cùng thảo luận bởi vì tìm tòi thật kỹ, từng bước tôi sẽ tìm hiểu vấn đề sâu hơn chính bạn sẽ bắt đầu đánh thức thông minh. Bạn hiểu không? Nhận thức của bạn làm sao nhìn sự việc một cách thông minh, không uy quyền. Rõ chứ? tôi nói rõ không?
10:39 Bạn hiểu không?

Q: Vâng.

K: Tốt! Chắc không? Uy quyền hiện diện quanh ta luật pháp, chính phủ, đa số người bỏ phiếu cho thủ tướng quyền cảnh sát, quyền của luật sư quyền của nhà phẫu thuật giới khoa học chế tạo bom hạt nhân quyền của nhà nước độc tài v.v.. - bên ngoài Bên trong chúng ta, tôi nói, 'tôi biết' liền thành uy quyền. Hay tôi tin chắc, tôi cam đoan ý kiến tôi đúng. Tôi chắc chắn kinh nghiệm chỉ bảo tôi làm. Điều đó thành uy quyền. Hay tôi thực hành giới luật nào rồi nó thành uy quyền. Bạn hiểu không? Vậy chúng ta sẽ đặt vấn đề tất cả. Bên ngoài và bên trong xung quanh và lãnh vực tâm lý. Rõ chứ? Cùng bắt đầu nhé. Chúng ta sẽ hỏi, không nói đúng sai mà tìm tòi, nghi vấn, hỏi han. Bắt đầu. Uy quyền của cảnh sát. Phải không? Bạn hỏi điều ấy chứ?
13:04 Q: Không cần thiết sao?

K: Nhưng hỏi điều này trước. Đừng chấp nhận, đừng bảo điều đó cần thiết. Bạn hiểu bạn đã chấp nhận uy quyền.
13:20 Q: Vâng. Vâng, nhưng chúng ta không thể làm gì nhiều đâu.
13:24 K: Không, bạn chẳng thể làm gì.
13:26 Q: Chúng ta không thích loại uy quyền ấy. Ngài không thể

K: Bạn không ưa loại uy quyền đó?
13:34 Giả sử tôi lái xe ở Pháp phía bên phải đường và đến đây, tôi đã quen lái xe bên phải đường ở Pháp, Áo v.v.. và đến đây tôi vẫn giữ như vậy. Đúng không? Bên phải đường, và tôi sẽbị tai nạn. Phải không? Thế là tôi phảicảnh sát bảo, 'này, lùi lại đi phía bên trái'. Nhưng nếu tôi cương quyết giữ bên phải anh ta sẽ phạt. Vậy tôi chấp nhận quyền cảnh sát bảo tôi 'anh lái xe sai tuyến, hãy vui lòng lái xe bên trái' bởi vì đó là thói quen, là luật lệ của xứ này. Phải không?
14:39 Q: Việc này rất nhạy cảm.

K: Điều rất nhạy cảm - vậy đó. Giờ đến quyền lực chính phủ. Việc này rất phức tạp. Quyền lực chính phủ bảo, bạn phải đi lính. Ở châu Âu bạn phải đi lính hai năm may mắn nữ thì không. Thụy sĩ, Pháp, các nước châu Âu khác bạn phải đi lính hai năm. Bạn có chấp nhận uy quyền không?
15:37 Q: Nếu không thì sao chứ

K: Không, chỉ suy tư
15:41 nhìn kỹ việc này. Họ bảo, 'chúng ta phải bảo vệ đất nước'. Phải không? Nếu có chiến tranh chúng ta chuẩn bị đánh quân địch. Bạn có từng nghe câu ấy chưa, vị Tướng bảo 'Ta đối mặt quân thù, là chính ta'. Bạn có nghe câu ấy chưa? Bạn có hiểu câu ấy chăng? Ta giáp mặt quân thù, là chính ta. Chúng ta là kẻ thù của chính mình. Xin lỗi! Vậy hãy tìm xem. Chính phủ bảo - mọi chính phủ chính phủ bất lực nhất cũng bảo 'Anh phải chiến đấu cho đất nước'. Quyền lực lớn lao. Phải không? Bạn trả lời sao?
17:07 Q: Trong trường hợp đó, ví dụ, tôi là công dân Thụy sĩ và bị gọi đi lính, tôi không đi.
17:17 K: Có thể bạn bị tù.

Q: Không, tôi sang nước khác.
17:21 K: (Cười) Họ không cho.

Q: Ồ, sẽ có cách.
17:26 K: À, vâng.
17:28 Nhưng bạn không thể về nước nữa.
17:30 Q: Vâng.
17:32 K: Tôi biết vài người đã làm thế. Nhưng họ không thể về nước nữa. Đó là câu trả lời sao? Hãy hỏi, hỏi điều bạn nói.
17:51 Q: Có lẽ đến mức độ nào đó.
17:55 K: Tôi nói hỏi. Hãy hỏi điều bạn sẽ làm khi chính quyền bảo bạn phải thi hành nghĩa vụ, đi quân dịch, từ ngữ Mỹ dùng ở đây là nghĩa vụ quân sự, và bạn bị gọi đi lính. Đó là quyền lực tối cao. Bạn có hỏi điều ấy không?
18:34 Q: Hỏi, ý ngài là quyền lực từ đâu đến?
18:37 K: Không. Chính phủ bảo bạn phải.
18:41 Q: Vâng, ý ngài chính xác hỏi là gì?
18:44 K: Hỏi, chúng ta đặt vấn đề uy quyền - bạn hiểu không?
18:51 Q: Chưa rõ, tôi không hiểu.
18:55 K: Tôi đã giải thích rồi, phải không? Tôi nói tờ giấy dán trên cản xe ở Cali viết, 'Hãy đặt vấn đề uy quyền'. Nghĩa là bạn có chấp nhận uy quyền? Bạn chấp nhận chỗ nào? chỗ nào không? Phải không? Chính phủ bảo, khi bạn còn trẻ hay khi đến tuổi 18, 19, 20 bạn phải đi lính hai năm. Và họ cho bạn chọn lựa khác, còn chán hơn hay khi có chiến tranh mọi người thanh niên trai tráng đều phải nhập ngũ. Đó là quyền của chính phủ. Bạn có đặt vấn đề uy quyền ấy không?
19:59 Q: Vâng, nhưng ngài có thể làm gì?
20:01 K: Bạn sẽ tìm hiểu. Chúng ta sẽ tìm hiểu. Câu hỏi đầu tiên là bạn sẽ làm gì khi ai đó chính phủ gọi bạn đi lính? Đây là vấn đề rất phức tạp, không biết bạn có thể tìm hiểu không? Họ bảo, 'Chúng ta phải bảo vệ đất nước'. Phải không? Đúng không? Vậy nên bạn phải hỏi, đất nước là gì?
20:41 Q: Là mọi thứ ta biết quanh mình, ngôn ngữ
20:43 K: Nghĩa là sao?

Q: Những cái ta quen thuộc.
20:46 K: Ví dụ, nước Anh bảo bạn chính phủ Anh bảo bạn chúng ta sẽ tấn công ai đó và bạn phải tập luyện, mang súng ống v.v.., và Bạn trả lời sao? Anh bạn tội nghiệp!
21:21 Q: Có lẽ là không muốn.

K: Có lẽ là không thích. Rồi thì, nếu ở Nga, hay nước khác họ sẽ bắn bạn thôi. Hay họ bảo, nếu anh không muốn, thì lý do gì?
21:41 Q: Không thích giết người. Không muốn giết kẻ khác.
21:46 K: Đó là lý lẽ của bạn?
21:50 Q: Không, tôi nghĩ

K: Cẩn thận. Tôi hỏi một câu. Anh ta nói, không muốn giết người có phải lý lẽ của anh, tôn giáo của anh cha mẹ anh cũng cùng tôn giáo ấy? Họ đặt mọi câu hỏi, anh bạn, không phải tôi đặt đâu.
22:13 Q: Vấn đề giết người là sao?
22:18 K: Vấn đề giết người là gì? Họ đã làm thế 5000 năm nay và hơn thế. Hy lạp làm thế, Ai cập làm thế người Xume, người babilon v.v.. Các đại đế hình thành như thế, giết người. Đế chế Anh tồn tại 150 năm không như Đế chế Ba tư, Hy lạp hay Ai cập văn minh Hy lạp đã 3000 năm, không bị xáo trộn. Vậy con người giết nhau đã 5000 năm hay hơn nữa. Bạn trả lời sao?
23:27 Q: Có lẽ chỉ làm lính. Có thể là lính nhưng không với thái độ vì đất nước và không vớiBởi vì nếu chống đối, thực tế ý nghĩa điều đó là niềm tin, nhiệt tình của bạn.
23:49 K: Vậy bạn đi lính và sẵn sàng giết.
23:55 Q: Không.

K: Anh ta nói thế. Anh ấy nói có thể đi lính. Nghĩa là bạn sẵn sàng giết chóc vì đất nước. Phải không? Khoan, khoan, đi chậm thôi. Đất nước là gì? ý nghĩa quốc gia là gì? Chúng ta hỏi mọi việc, bạn hiểu không? Đất nước là gì?
24:25 Q: Đó là đường lối Mỹ, đó là cách thức của họ.
24:30 Q: Ý là không dự vào kiểu yêu nước nếu không có thể bị bỏ tù.
24:37 K: Tôi biết. Không dự phần như yêu nước, không tham gia vì lý do riêng nhưng bạn sẽ giết người.
24:48 Q: Chúng ta không định thế, không giết ai, chỉ mang súng. (Cười)
24:58 K: Rồi họ sẽ giết bạn. Tốt thôi. Tôi biết một người lính, bị bắt buộc và sĩ quan bảo, 'Chúng ta đi trước' và anh lính, một người bạn tôi, bảo 'Tốt thôi, nhưng khi đi trước, ngài là sĩ quan tôi sẽ bắn ngài trước, bởi vì ngài ép tôi. Và họ bảo anh này điên họ có chuyên gia tâm lý, và chuyên gia tâm lý xem xét nhưng anh ta lặp lại điều đó, vậy là họ bảo, 'về nhà đi'. Nhưng đừng đùa như thế. Vậy là, bạn biết đó, chúng ta hỏi - bạn không hỏi. Tôi bị đuổi đi, chính phủ Ấn may mắn họ không thể, tôi quá già họ thẩm vấn tôi, như ở Anh, và bảo tôi phải đi lính phải bảo vệ đất nước. Tôi hỏi, 'Đất nước tôi là gì đất nước nghĩa là gì? Phải không? Hãy hỏi xem. Ai nói đây là đất nước tôi?
26:35 Q: Vâng nhưng họ sẽ không nghe điều ấy.
26:39 K: Tôi tự hỏi, quên lời chính phủ đi.
26:42 Q: Đất nước nghĩa là gì?
26:44 K: Điều ấy tôi hỏi bạn. (Cười)
26:47 Q: Xứ xở nơi mình sinh ra được xem là đất nước mình.
26:50 K: Nơi bạn sinh ra.
26:52 Q: Vâng, đó được coi là đất nước mình.
26:54 K: Đó được xem là đất nước mình. Tại sao tôi nói, đây là đất nước tôi?
26:59 Q: Bởi ngài sống ở đó và
27:00 K: Vâng, và bạn bảo đó là đất nước tôi. Và tôi nói, đây là đất nước tôi. Phải không? Tại sao chúng ta nói thế? Tại sao người trưởng thành nói thế và thanh niên cũng nói thế và đó là truyền thống bao ngàn năm - đây là đất nước tôi tôi sẽ bảo vệ nó; kia là đất nước bạn, bạn sẽ bảo vệ nó. hãy giết nhau.
27:28 Q: Vì họ muốn sở hữu nó và nếu sở hữu ấy bị nước khác đe dọa người ta cảm giác sở hữu đất nước mình nên dĩ nhiên cố gắng chiến đấu để bảo vệ nó.
27:41 K: Tôi hiểu. Vậy bạn vui lòng giết chóc vì đất nước

Q: Không.
27:46 Q: Nếu nước khác, Nga
27:51 nếu chúng ta có chiến tranh và họ chiếm đất nước mình
27:57 K: Xin hỏi tên bạn?

Q: Tessa.
28:01 K: Sasha ư?

Q: Tessa.

K: À, Tessa! (Cười)
28:22 Bạn không theo dõi từng bước. Đất nước là gì? Tại sao thế giới trái đất chia thành đất nước tôi, đất nước bạn - tại sao?
28:40 Q: Nó luôn thế - sách của tôi, không phải của ngài.
28:45 K: Không. Hãy tiếp tục, hỏi mọi điều, đừng Tại sao? Tại sao con người bao ngàn năm qua nói đây là đất nước tôi, và kia là đất nước bạn?
29:01 Q: Nào, ngài

K: Tại sao?
29:02 Tại sao?

Q: Vâng. Nào, ngài da xậm, tôi da sáng ngài nói ngôn ngữ này, và tôi nói ngôn ngữ khác và có những người xung quanh nói giống tôi và những người xung quanh ngài nói giống ngài và trông giống như ngài. Đó là đất nước của ngài và tôi ở đất nước tôi.
29:20 K: Tại sao chúng ta làm thế?

Q: Nào, vì ngài trông khác.
29:24 Và ngôn ngữ.

K: Tốt thôi.
29:26 Không. Chúng ta khác nhau sao?
29:28 Q: Không, họ chỉ dọa ngài

K: Hãy trả lời anh ta. Tôi đen

Q: Trên bề mặt, vâng.
29:35 K: bạn tím hay xanh. (Cười) Xin lỗi. Tôi đen và bạn tím hay trắng, hay gì khác. Vậy, vì lý do ấy ta đánh nhau?
29:56 Q: Vâng, và ngài tin

K: Không, không, chỉ bắt đầu chậm thôi. Có phải bạn giết tôi và tôi giết bạn vì tôi đen và bạn gần như trắng - tại sao?
30:11 Q: Bởi vì

K: Không, hãy hỏi. Đừng trả lời, hỏi trước.
30:20 Q: Tôi không nghĩ thế vì nghĩ rằng đây là sách của tôi và nó rất quí và có bạn nói, 'sách của tôi đó', và tôi giết hắn vì sách.
30:37 K: Vâng.
30:38 Vậy

Q: Và tôi nghĩ vì hắn đen và tôi trắng.
30:43 K: Đúng thôi. Vậy bạn nói sao? Tiếp đi. Tại sao chúng ta làm thế?

Q: Bởi vì
30:52 K: Hãy hỏi, tôi hỏi bạn; bạn không hỏi mình
31:06 Q: Không phải đáp ứng tự nhiên là muốn sở hữu điều gì sao?
31:10 K: Vâng, đó là đáp ứng tự nhiên. Bắt đầu ở đâu, khi nào? Cẩn thận, hỏi, hỏi đừng chấp nhận tự nhiên và nói, 'Tự nhiên đó', và dính lại. Hãy hỏi tại sao là tự nhiên.

Q: Tôi không nghĩ đứa bé
31:28 K: Đúng đó, bắt đầu với đứa bé. (Cười)
31:35 Đúng vậy, hãy bắt đầu với đứa bé. Bạn cho đồ chơi và bé nắm lấy. Phải không? Và bé khác nói rồi giật đi. Phải không? Bạn có thấy thế? Vậy là bắt đầu ở đó. Của tôi và của bạn, và chúng ta dựng lên cái đó.
31:58 Q: Nó làm bạn cảm giác an toàn bạn cảm thấy bị đe dọa khi người khác muốn nó nên bạn sẽ

K: Đúng thế. Nên tôi nói chúng ta xây đắp cái đó dần khi lớn lên đây là của tôi và kia là của bạn. Và tôi giữ cái của tôi và bạn giữ cái của bạn. Vậy mọi cái đó nghĩa là sao? Hãy hỏi xem. Tôi nói đây là đất nước tôi và bạn nói kia đất nước bạn. Hỏi xem tại sao mọi người nói thế.
32:43 Q: Có lẽ qua lặp đi lặp lại và qua giáo dục, ngài thấy
32:47 K: Dĩ nhiên, qua giáo dục, qua lịch sử, qua tuyên truyền qua mọi cái, bạn đi đến điểm phải đến bạn nói, 'Đất nước tôi và đất nước bạn'.
33:00 Q: Có lẽ vì
33:02 K: Hãy hỏi. Hỏi trước.
33:08 Q: Có phải đó là vấn đề an toàn?

K: An toàn. Giờ thì bạn hiểu điều ngài Smith nói: đó là vấn đề an toàn. Tôi cảm thấy an toàn với gia đình tôi - phải không? ba má, anh chị, cô dì, tôi cảm thấy họ sẽ bảo vệ tôi, họ là một phần của tôi - phải không? - gia đình. Rồi tăng lên: cộng đồng - đúng không? rồi xa hơn nữa: đất nước. Phải không? Trước hết tôi đồng hóa mình với gia đình rồi với cộng đồng, với xã hội rồi với đất nước - 'Tôi là người Anh'. Đúng không? Nghĩa là tôi cảm thấy an toàn. Phải không? Đúng không? Đồng ý chứ? Bạn chắc chứ? Cảm thấy an toàn khi tôi nói tôi là người Anh và người Pháp nói, ' tôi là người Pháp'. Anh ta an toàn trọn vẹn: ngôn ngữ, thói quen, truyền thống tiếp cận tri thức v.v.. Pháp, Anh, và Đức đều nói như nhau. Phải không? Nghĩa là tất cả họ đều muốn an toàn. Đúng không? Đồng ý chứ? Bạn hỏi: tất cả họ đều muốn an toàn.
34:56 Q: Và họ vui lòng giết chóc vì điều đó.

K: Thế đó.
35:00 Vậy mỗi người bảo đây là an toàn của tôi và an toàn của bạn, thế là chúng ta đánh nhau. Thế nghĩa là sao?
35:12 Q: Nhưng khi cuộc sống bị đe dọa, vậy
35:15 K: Vâng. Vậy là không an toàn. Phải không? Trước hết hãy nhìn nó cẩn thận.
35:22 Q: Rồi an toàn của bạn hoàn toàn là an toàn tâm lý.
35:26 K: Đúng thế. Chính thế.
35:27 Q: Hoàn toàn không liên quan đến thực tế xãy ra.
35:30 K: Đúng vậy. Vậy, hiện giờ, không phải bạn đã học điều gì bạn không thông minh sao? Phải không? Bạn thấy điều gì. Nghĩa là, tôi tìm an toàn trong đất nước tôi, bạn cũng thế và chúng ta sẽ đánh nhau vì an toàn. Và chính phủ, mọi người lợi dụng chúng ta vì lý do ấy. Thế là không có an toàn gì hết bao lâu còn quốc gia.
36:17 Q: Chúng ta có thể làm gì?

K: Anh bạn, đợi đã.
36:25 Q: Nhưng chúng ta nhấn mạnh có an toàn trong quốc gia.
36:28 K: Không, trước hết hãy hỏi xem chúng ta có đến điểm này rằng khi chúng ta cố tìm an toàn trong gia đình trong cộng đồng v.v.., trong quốc gia và bạn cũng tìm trong cách riêng của bạn, quốc gia và họ gây gỗ, khi đánh nhau, giết nhau chúng ta chối bỏ an toàn. Phải không? Vậy là trong quốc gia không có an toàn.
37:03 Q: Nhưng làm sao chúng ta thực sự thấy thế? Rằng không có an toàn trong

K: Dĩ nhiên.
37:12 Q: Không có điều chi xảy ra nếu mọi người nghĩ thế.
37:16 K: Cả số đông, 99,9 nói 'Vâng, chúng ta phải giết nhau vì an toàn'.
37:26 Q: Nhưng đó chỉ là

Q: Vâng.
37:29 Nếu thế

K: Không vâng. (Cười)
37:32 Q: Không. Tôi có thể nói gì chứ? Nếu dĩ nhiên thế, tại sao chúng ta không thực sự thay đổi? Tôi nói với học sinh và nhân viên sau các buổi nói chuyện và họ vẫn bối rối như xưa. Nếu đương nhiên thực sự không có an toàn trong niềm tin trong đất nước v.v..
37:50 K: Đợi đã, đất nước tôi. Là ảo tưởng, phải không?
37:58 Q: Ngài bảo nó không thực.

K: Không. Nó không hiện hữu. Tôi muốn an toàn và bạn muốn an toàn và chúng ta nói an toàn nằm trong đất nước tôi và bạn nói an toàn nằm trong đất nước bạn và chúng ta giết nhau. Phải không? Liên hiệp quốc cũng thế. Phải không? Vậy không có an toàn trong quốc gia. Đúng không?
38:42 Q: Nhưng chúng ta thấy thế, mà có thay đổi gì đâu vẫn thế sau khi nói chuyện, vẫn là đất nước tôi. Tôi thấy không có an toàn nhưng nó vẫn đó.
38:56 K: Gì?
38:59 Q: Anh ta nói chẳng có thay đổi gì sau khi ngài biết
39:02 K: Bạn thay đổi. Đừng bận tâm chuyện còn lại. Bạn thông minh. Chúng ta nói về thông minh. Khi bạn thấy không có an toàn trong quốc gia chính nhận thức đó là thông minh.
39:24 Phải không?

Q: Nhưng anh ta nói anh ta chỉ thấy điều đó một phần nên khi ra khỏi đây anh ta vẫn tiếp tục như thế.
39:31 K: Thế là bạn chưa thấy. Hãy đơn giản thôi. Nếu không thấy, đừng nói nó chỉ một phần. Cũng giống như một nhóm người mù rờ voi.
39:51 Q: Tại sao nói chúng ta thấy?

K: Đừng theo chủ nghĩa quốc gia.
40:01 Đó là thông minh. Phải không?
40:06 Q: Tôi không biết thông minh là gì.
40:09 K: Bạn giải thích, ai đó giải thích.
40:12 Q: Tốt, ai đó cho tôi biết thông minh là gì. Ai đó.
40:16 Q: Anh ta đã nói bạn nghe

Q: Không. Tôi đã nghe lời anh ấy nói giờ tôi muốn nghe điều ai đó nói.
40:23 Q: Gì, ý bạn là định nghĩa đúng hay
40:25 Q: Không, thông minh, với bạn là gì?
40:27 Q: Với tôi? Ý bạn là - tốt, tôi tin lời anh ta. (Cười)
40:44 Q: Không, ai đó sẽ dẫn giải
40:48 Q: Tôi nói đó là hành động không mâu thuẫn
40:52 dù gì thông minh phải trọn vẹn, không thể manh mún không phải bạn nói điều gì rồi làm theo trọn vẹn
41:02 Q: Nhưng bạn có thực sự sống thế không?

Q: Không.
41:05 Q: Vậy chỉ là một lô từ ngữ.

Q: Vâng.
41:09 Q: Nhưng cũng đừng làm quá phức tạp bởi vì
41:12 Krishnaji chỉ nắm một điều và ông ta nói về đất nước và nói nếu lìa bỏ chủ nghĩa quốc gia bạn bắt đầu thông minh đó là khởi đầu thông minh.
41:27 Q: Vâng, nhưng chúng ta cũng nói về thông minh ấy tất cả đều muốn sống thông minh nhưng không bao giờ làm. Bạn biết đó, khi rời phòng này

K: Tuỳ các bạn thôi.

Q: Chúng ta làm.

Q: Ta làm thực sao? Còn bạn?
41:38 Q: Bạn làm à?

Q: Không, tôi không.
41:41 Q: Từ giờ hãy làm đi.
41:44 Q: Rõ là mọi người ở đây biết đôi điều đang xảy ra
41:50 và đó là một tí thông minh, tôi nghĩ và bạn vẫn còn thấy lộn xộn trong trường đây. Ý tôi ở đây tốt, nhưng vẫn đúng ra vấn đề ở đây cũng như nơi khác trên thế giới.
42:02 Q: Bạn có thể hiểu nhưng khó thực hiện lắm.
42:07 K: Bạn biết, tôi sống ở Ấn độ và tôi tin, tôi chắc rằng an toàn tôi ở Ấn độ và bạn chắc rằng ở Pakistan kế bên an toàn của bạn ở Pakistan và chúng ta đánh nhau vì an toàn của chúng ta. Phải không? Giết nhau. Không có an toàn khi bạn giết tôi và không có an toàn khi tôi giết bạn. Dĩ nhiên thôi. Phải không? Chúng ta là gì Đó là thông minh.
42:51 Q: Nhưng vẫn thế, bạn biết đó, bế tắc. Tôi không thấy thực.

Q: Ken, bạn theo chủ nghĩa quốc gia? Hay bạn nói về vấn đề tế nhị hơn
43:01 Q: Có lẽ, tôi không rõ. Tôi có thể nhìn bề mặt, vâng, tin vào chủ nghĩa quốc gia không có an toàn, nhưng

K: Tốt, hãy rời chủ nghĩa quốc gia.
43:11 Q: Nhưng vẫn còn điều gì
43:14 tôi cảm thấy, tôi phải cảm thấy điều gì để hiểu thực.
43:17 Ngài hiểu ý tôi?

K: Ồ vâng, tôi hiểu ý bạn.
43:21 Mọi người cảm thấy rất yêu nước, phải không? Khi đất nước bị tấn công, hay có chiến tranh với Falkland mọi người vô cùng kích động, yêu nước. Và vì lý do đó đi giết người.
43:44 Q: Chúng ta quá nhỏ nhen.
43:47 K: Gì?

Q: Không có gì.
43:55 K: Sang việc khác đi, có khi lại giải thích đó.
44:01 Q: Nhưng nếu anh ta không thấy điều đó, liệu sẽ thấy không? Nếu không thấy như thông minh, anh ta có thể thấy gì? (Cười)
44:19 K: Cô ta xúc phạm bạn! (Cười)

Q: Ý tôi không thế.
44:28 K: Cô ta nói, nếu không thể thấy điều đó bạn có thể thấy gì!
44:37 Sang việc khác đi. Chúng ta đang nói về uy quyền. Trong Cơ đốc giáo - tôi không lên án Cơ đốc giáo, chỉ xem xét - trong Cơ đốc giáo niềm tin và tín ngưỡng là cơ bản. Phải không? Tại sao niềm tin và tín ngưỡng quá quan trọng?
45:06 Q: Nào, nếu tôi sống theo niềm tin Cơ đốc tôi sẽ sống mãi sau khi chết.
45:13 K: Vâng, thế nghĩa là sao - hỏi xem. Thế nghĩa là sao?
45:16 Q: Một loại an toàn khác.

K: Vâng. Bạn thấy? Phải không? Nếu tôi tin Jesus, nếu tôi tin Đức Bà Mary nếu tôi tin, hoàn toàn tin, tôi cảm thấy an toàn. Đúng không? Và người Ấn, 5000 năm nay, nói, tôi không tin Jesus nhưng tin thần thánh của tôi. Họ thấy hoàn toàn an ổn. Bạn đến và nói điều vô nghĩa này. Đó chỉ là niềm tin. Bạn có thể tạo ra niềm tin và tìm an ổn trong đó. Phải không? Vậy có an toàn trong niềm tin không?

Q: Không.
46:06 K: Đúng chứ? Tại sao bạn nói không?
46:09 Q: Nào, vì nếu ngài
46:11 K: Tại sao bạn nói không? Hỏi xem tại sao bạn nói không.
46:14 Q: Vì nếu ngài tin này, và tôi tin nọ, chúng ta gặp
46:18 không có an toàn bởi vì chúng ta sẽ đánh nhau
46:21 K: Cũng giống như với quốc gia. Phải không? Vậy đó. Vậy, hiểu là đa số người phương Tây chấp nhận niềm tin và tín ngưỡng trong tất cả giáo đường, họ tin rất mãnh liệt. Thế là sao? Họ tạo ra ảo tưởng hình ảnh, và tin vào đó. Nghĩa là họ sống trong ảo tưởng. Và ảo tưởng cho họ an toàn. Họ thấy an toàn trong ảo tưởng. Phải không? Tôi có ảo tưởng không? Bạn có ảo tưởng không?
47:19 Q: Vâng, có lẽ tôi thấy

K: Khoan, hỏi xem.
47:24 Q: Không, tôi đã đọc là hầu hết tư duy bị kiểm soát bởi tiềm thức, phần chúng ta không ý thức.
47:32 K: Chúng ta sẽ nói tới ngay thôi, anh bạn. Tôi hỏi bạn, bạn có tôi đã hỏi câu này, trả lời đi tin tưởng mạnh mẽ có cho bạn dễ chịu, cảm thấy lạy trời, ít nhất tôi tìm điều gì cho tôi thỏa mãn Nghĩa là, bạn có sống trong ảo tưởng? Phải không? Bạn có ảo tưởng không?
48:03 Q: Vâng.

K: Hỏi xem tại sao.
48:09 Q: Nếu ngài cho tôi là học sinh giỏi, và ngài nghĩ tôi giỏi
48:13 nhưng khi ngài thấy người khác giỏi hơn hay có lẽ nhanh nhẹn hơn ngài một tí, và ngài ganh tị.
48:19 K: Vâng, tiếp tục.

Q: Và ngài rất dứt khoát
48:27 nếu ngài cố thoát ganh tị ấy bằng cách xóa nó thì chẳng ăn thua.
48:35 K: Không. Tôi hỏi anh, anh bạn - tôi có thể gọi anh bạn tôi hỏi bạn, bạn có ảo tưởng không?
48:45 Q: Vâng.
48:48 K: Đúng chứ? Hỏi xem tại sao bạn có.
48:54 Q: Bởi vì

K: Hỏi. Hỏi. Trước hết hãy hiểu, nhận ra bạn có ảo tưởng. Phải không? Tôi có ảo tưởng về đất nước tôi ảo tưởng tôi là giáo dân Cơ đốc, tôi phụng thờ v.v.. Đó là ảo tưởng. Và bạn có loại ảo tưởng nào khác?

Q: Tất cả chúng ta có ý niệm hay ảo tưởng chúng ta là ai.
49:25 K: Tiếp tục. Vậy ý niệm là ảo tưởng?
49:30 Hãy tiếp tục hỏi. Lý tưởng là ảo tưởng?
49:37 Q: Vâng.

Q: Vâng, bởi vì chúng không hề liên quan điều đang xảy ra.

K: Đúng thế.
49:43 Q: Nó luôn là điều gì ngài muốn là, như so sánh với gì đó.
49:47 K: Thế là lý tưởng, ý niệm - phải không? và niềm tin của bạn là ảo tưởng. Tại sao bạn có nó?
50:01 Q: Bởi vì không an toàn.

K: Vâng. Nên bạn tìm an toàn trong ảo tưởng.
50:11 Q: Ai cũng nghĩ thế.
50:12 K: Đó là lời tôi nói, ai cũng nghĩ, nhưng tôi hỏi bạn.
50:17 Q: Tôi nghĩ và đôi lúc cũng nghĩ.

K: Không, ngay bây giờ.
50:24 Tôi đang hỏi bạn, bạn có ảo tưởng loại nào bạn sống trong đósống với nó? Hãy hiểu tại sao chúng ta hỏi. Chúng ta hỏi mọi điều, bởi thấu hiểu chúng nhận ra bản chất chúng là thông minh. Nếu sống trong ảo tưởng sai lầm nào tức không thông minh. Phải không? Vậy chúng ta cố tìm ra thông minh tối cao là gì. Thông minh tối cao là không có ảo tưởng. Đó chỉ là khởi đầu. Đúng không? Bạn có ảo tưởng không?
51:23 Q: Ồ, có lẽ tôi tạo ra ảo tưởng về thông minh, ngài biết đó. Tôi nghĩ nếu tôi tìm ra thông minh là gì tôi sẽ hoàn toàn là chính tôi.

K: Ồ không. Có lẽ tôi sẽ gặp bạn. (Cười)
51:38 Q: Ngài biết đó, điều này làm tôi sợ hết hồn.
51:41 K: Có lẽ tôi sẽ gặp bạn. Chúng tôi sẽ gặp bạn, và, 'Lạy trời anh bạn thông minh hãy tìm xem làm sao anh ta thông minh'. Vậy, cả phòng đây, các bạn có ảo tưởng không?
51:59 Q: Lời ngài không là ảo tưởng với chúng tôi sao?
52:14 Q: Tuỳ bạn thôi.
52:16 Q: Lời ngài không là ảo tưởng sao?

K: Nếu bạn chấp nhận. (Cười)
52:25 Nhưng nếu bạn bắt đầu hỏi ảo tưởng mình không phải ảo tưởng tôi.
52:37 Q: Ngài không nói về dừng ảo tưởng hay loại trừ chúng chỉ hỏi thôi.

K: Vâng. Nếu loại trừ chúng lại bùng lên. (Cười) Như khăn giấy!

Q: ThưaVâng, tiếp tục.
53:03 Q: Nếu Không. (Cười)

K: Quý bà trước.
53:10 Q: Cũng không thực là nhiều ảo tưởng
53:14 sinh từ qui định sao?

K: Vâng.
53:17 Q: Và điều tôi tự hỏi là - Vâng, chỉ cho chính tôi rằng tôi lớn lên theo hướng ngài đã nói tôi từng là đứa bé.

K: Nào, đợi đã, bạn nói
53:31 không phải mọi ảo tưởng chỉ ra qui định sao.
53:39 Q: Vâng.
53:40 K: Bây giờ hỏi qui định bạn xem.
53:43 Q: Ồ tôi nghĩ

K: Trước hết nhìn nó cẩn thận. Qui định bạn là gì?
53:48 Q: Tôi không có qui định tôn giáo hay chính trị.
53:53 K: Không, có thể bạn không có qui định tôn giáo hay chính trị nhưng bạn bị qui định. Phải không? Hỏi xem. Ý bạn qui định là gì? Bạn có bị qui định?
54:06 Q: Qui định ngay cả với kinh nghiệm riêng. Có thể không có gì

K: Đúng thế. Vậy bạn bắt đầu hỏi kinh nghiệm mình.
54:14 Q: Tôi đang cố. (Cười) Thật khó mà tách nó ra.

K: Không. Chỉ hỏi, không nói tôi đúng hay sai - phải không? tìm tòi, thám hiểm trí óc bạn mờ tối vì qui định bắt đầu nhanh lên - không phải nhanh, mà sống động hơn. Giờ bạn sẽ làm chứ? Bạn ở Brockwood này không phải chỉ để lý thuyết giỏi mà là thông minh tâm thức tối cao.
55:15 Phải không?

Q: Đó là ảo tưởng. (Cười)

K: Gì nào?
55:21 Q: Đó là ảo tưởng, bởi nó có thể tổn thương
55:27 K: Không, không, không. Chỉ nghe thôi.
55:33 Là ảo tưởng khi bạn phải giỏi lý thuyết sao?
55:43 Q: Nếu bạn khổ nhọc để có thể giỏi lý thuyết.
55:47 K: Bạn có thể rất giỏi lý thuyết, phải không? Do nghiên cứu.
55:53 Q: Vâng, nhưng

K: Khoan, khoan. Phải không? Nghiên cứu, áp dụng, chú ý mấy cuốn sách xấu xí.
56:02 Q: Vâng, nhưng vài cuốn rất hay vậy xấu điều gì? Vài cuốn rất hay. Vài cuốn ngài viết rất tuyệt.

K: Vâng, bạn phải là vì nếu bạn giỏi lý thuyết bạn có thể có việc làm tốt. Tiền. Bạn phải kiếm tiền. Giờ về tâm lý, bạn không thể thật giỏi sao? Nghĩa là bạn sống thông minh thế là không hề có xung đột v.v.. Tôi sẽ không tìm hiểu việc ấy.
56:38 Q: Vậy ta phải suy tư mọi điều ta làm, ý tôi là mọi phản ứng.
56:43 K: Vâng. Bạn phải xem điều bạn nghĩ, tại sao nghĩ tại sao bạn xúc động thế, tại sao bạn tách mình ra Bạn ý thức, nhạy bén, sống động.
56:58 Q: Chúng ta thử xem.
57:00 Q: Vâng, tôi nghĩ đa số trong phòng này thực sự đã thử nhưng sau một thời gian chúng ta lại quên.
57:08 K: Bạn có thể quên đói sao?

Q: Không. Nhưng chúng ta ý thức

K: Không, đừng bỏ qua.
57:16 Bạn có thể quên nguy hiểm sao?
57:19 Q: Không. Nhưng đó là kết quả của thân thể thông minh.

K: Nhìn đi anh bạn, đợi đó. Bạn có thể quên nguy hiểm sao?

Q: Không.
57:31 K: Tại sao? Tại sao bạn không quên?
57:34 Hỏi xem. Tôi hỏi và bạn trả lời.
57:38 Q: Tôi không muốn chết. Nếu ngài dí súng vào tôi
57:42 K: Nào, bạn biết nguy hiểm là gì.

Q: Vâng.
57:46 K: Bạn quên nó chứ?

Q: Không.
57:49 K: Tại sao không?

Q: Tôi nghĩ ngài quên.
57:52 Q: Vâng, nguy hiểm vật lý tôi không quên.

K: Bạn không quên.
57:58 Chủ nghĩa quốc gia không nguy hiểm sao?
58:03 Q: Vâng.
58:06 K: Vậy bạn nói, 'tôi không theo chủ nghĩa quốc gia tôi không thuộc đất nước nào'. Nguy hiểm đó. Tại sao bạn quên nó? Bạn không thể.
58:31 Q: Nhưng tôi làm. Tôi làm.
58:35 K: Bạn làm sao?
58:37 Q: Ồ, nhờ trời Việc này khó quá.
58:41 K: Không, không. Bạn biết bạn không hỏi, bạn nói điều không tôi muốn bạn hỏi mọi điều bạn làm, suy nghĩ, yêu cầu.
58:59 Q: Vâng có lẽ không thể với điều kiện hiện đại.
59:04 K: Đó là bào chữa. Bạn có thể hỏi.
59:10 Q: Thưa ngài, có lẽ năm qua tôi thực sự hỏi mọi điều tôi nghĩ. Và đôi khi tôi cảm thấy tôi đi lòng vòng
59:19 chỉ đi trong

K: Dĩ nhiên. Nhưng bạn không hỏi tư duy.
59:25 Q: À, tôi hỏi ngay. (Cười) Tôi tự hỏi hình như trong trí óc chúng ta cố gắng ý thức hơn suy nghĩ mình và giống như suy nghĩ ý thức suy nghĩ
59:35 và giống như

K: Vâng, đúng thế. Nhưng, bạn khôngNhìn xem, tôi bắt đầu hỏi chủ nghĩa quốc gia. Phải không? Rồi đến điểm tôi hỏi tư duy tôi - chính tư duy.
59:50 Q: Vậy giống như trí óc chỉ là công cụ và nó giống như càng bén hơn, đến một điểm nó chỉ là - không gì bạn có thể làm hơn nữa.
1:00:01 K: Nó ngày càng bén thế mà cuối cùng nó lại cùn nhụt.

Q: Nó

K: Bạn hiểu tôi nói gì chứ? Bạn càng mài bén dụng cụ nó dần hư đi và thành cùn nhụt. Phải không? Cái đục, cứ mài, mài rồi dùng, nó cùn đi. Vậy hỏi tại sao tâm trí ta thành cùn nhụt vì chỉ đi lòng vòng
1:00:39 Q: Bởi đều là tư duy, nó chỉ
1:00:42 K: Không, bạn không hỏi. Tôi phát chán - giả sử tôi làm, không làm, tôi không chán tôi không bao giờ chán - giả sử tôi chán nản Tôi nói, 'Vâng, tôi chán quá'. Tôi chấp nhận nó. Tôi không nói, 'Giờ thì, tại sao tôi chán?' Có phải tôi đang nghĩ về mình? Có phải tôi không thể đạt cái tôi muốn? Có phải ai đó tốt hơn tôi? Ai đó đẹp hơn tôi? Ai đó giàu hơn, và v.v.. phải đó là lý do tôi chán? Đúng không? Nếu thế, tôi liền nói, 'Tại sao tôi làm điều này?' Bạn theo kịp chứ? Chuyển động đi. Phải không? Bạn đang làm ư?
1:02:06 Q: Thưa ngài, tôi nghĩ phải có kết quả hay điều xác định từ chính hỏi han đó. Vậy chúng ta sẽ tiếp tục hỏi (không nghe rõ)
1:02:21 K: Tôi chẳng hiểu gì.
1:02:23 Q: Anh ta nói hỏi sinh ra kết quả. Chúng ta nên hỏi kết quả chứ?
1:02:32 K: Dĩ nhiên.
1:02:35 Q: Nhưng rồi khi chúng ta phản ứng
1:02:38 K: Bạn chỉ ngừng hỏi khi không có gì để hỏi nữa. Đó không phải là khéo lời, nhưng hãy xem điều gì xảy ra. Khi bạn bắt đầu hỏi nghiêm chỉnh, từng bước rồi có một điểm nơi mà tâm trí hoàn toàn không có vấn đề. Tôi sẽ không tìm hiểu điều này. Nhưng bạn không bắt đầu! Bạn muốn chạm mục tiêu lúc khởi đầu.
1:03:21 Q: Thưa ngài, ngài nói rằng nếu bạn chán, hỏi xem hay chỉ ý thức nó? Nếu chán nản ngài nói chúng ta có nên hỏi
1:03:32 hay chỉ ý thức nó?

K: Vâng, tôi chán nản, tôi sẽ chỉ bạn xem. Tôi muốn biết tại sao tôi chán. Tôi không nói, 'Vâng, tôi chán'. Tôi nói, 'Tại sao tôi chán?' Có phải tôi đã ăn sai? Tôi không ngủ đúng? Hay chán nản vì không được điều tôi muốn hay tôi không thể - Tôi không giỏi, không khéo như bạn. Phải không? Nghĩa là tôi luôn so sánh. Tại sao tôi so sánh? Có thể không so sánh chứ? Xem nào, tôi hỏi mọi điều. Tôi có thể sống không so sánh?
1:04:30 Q: Nếu chúng ta liên tục hỏi tại sao tiến trình ấy không thể tăng cường cả cái ngã mà chúng ta cố hỏi sao?

K: Dĩ nhiên. Đó là lý do tôi nói phải làm với thông minh. Thế là bạn bắt đầu với việc thông thường nhất.
1:04:52 Q: Và thông minh ấy chúng ta không có. Chúng ta cố gắng đạt thông minh và chúng ta phải dùng thông minh đạt thông minh.
1:05:01 Q: Vâng, chính xác. (Cười) Đó là vấn đề
1:05:08 Q: Giống như, bạn nói về thông minh gì? Ý tôi là diễn tả thông minh chúng ta hiểu là thông minh không giới hạn bởi tư duy và kinh nghiệm.
1:05:19 K: Vâng.
1:05:20 Q: Vậy làm sao có thể dùng thông minh đang bị giới hạn và kinh nghiệm?
1:05:25 ý tôi là có vẻ

K: Không.
1:05:27 Giờ bạn có thông minh không?

Q: Tôi nghĩ đôi lúc có, vâng.
1:05:31 K: Không phải đôi lúc.

Q: Không thể nói tôi có.
1:05:34 K: Bạn biết, bạn làm Giờ tại sao bạn không hỏi? Bạn có thông minh không?

Q: Tôi không nghĩ tôi có, không.
1:05:41 Không.

K: Không. Vậy bắt đầu.
1:05:42 Q: Không phải thông minh mà tôi muốn có.
1:05:44 K: Vậy bắt đầu. Bạn có theo chủ nghĩa quốc gia, có tìm an toàn trong gia đình tìm an toàn trong ý niệm? Tôi hỏi mọi thứ, bạn thì không hỏi.
1:05:58 Q: Là gì nếu tìm an toàn trong cái này mà không phải cái khác?
1:06:07 K: Vâng. Vậy bạn tìm an toàn trong cái gì? Trong cái nhìn? Trong gia đình? Trong thần thánh? Trong ảo tưởng? Bạn xem, tôi đang làm (Cười) Tôi đang chỉ ra điều thật đơn giản là đa số chúng ta bị qui định - phải không? - Chúng ta quá u tối. Chúng ta lặp lại lời người khác hay đọc quá nhiều và quá kiến thức, nhưng bạn có thể Vậy tôi nói, hãy tìm xem thông minh là gì. Và bạn có thể tìm bằng hỏi han, nghi vấn. Bạn không thể nghi ngờ mọi việc: có điện, ánh sáng đó, bạn không thể nghi. Phải không? Cây cối, bạn không thể nghi, nó đó. Đúng không? Chính phủ đó, cảnh sát đó giáo đường, mọi vật trong đó. Vậy bạn bắt đầu hỏi.
1:07:41 Q: Lo âu đó.

K: Vâng, hay các nhà khoa học.
1:07:48 Q: Anh ấy nói, Lo âu.

K: Lo âu.
1:07:53 Tốt thôi. Hỏi lo âu. Tại sao bạn lo lắng? Đa số đều lo lắng. Phải không? Vì họ không có tiền hay họ lo chồng mình có lẽ nhìn ai khác. Phải không? Lo âu. Bạn có lo âu không? Bạn lo lắng chứ?
1:08:21 Q: Thỉnh thoảng, vâng.

K: Tại sao?
1:08:24 Q: Vì nhiều việc.

K: Kể tôi nghe một việc xem.
1:08:29 Q: Không.
1:08:34 Q: Tuyệt vọng tìm an toàn không phải quá mạnh làm mất bầu không khí hỏi han sao? đó là vì
1:08:47 K: Tunki, tôi không nghe rõ.

Q: Anh ấy nói thất vọng vì tìm kiếm
1:08:54 an toàn ngăn cản hỏi han.
1:08:58 K: Vâng.
1:09:01 Q: Vậy làm sao có thể hỏi

K: Khoan đã, Tunki khi quá lo lắng tôi không thể hỏi. Phải không? Nhưng rồi tôi bắt đầu phải có - tôi không lo lắng mãi. Lo lắng khi tôi thức giấc và khi tôi uống cà phê hay trà, hay gì đó lo lắng ấy giảm bớt, tôi liền bắt đầu hỏi.
1:09:42 Q: Khi hỏi tại sao ấy không phải quan trọng là hỏi mà không cố tìm trả lời sao? Có vẻ như nếu chúng ta cố tìm câu trả lời chúng ta chỉ tự biện minh hiện trạng mình.
1:09:53 K: Dĩ nhiên. Khi bạn hỏi và tìm trả lời, hãy hỏi trả lời. (Cười) Bạn theo kịp không? Hãy học nghệ thuật. Không chỉ bạn bắt đầu hỏi mọi điều hãy học nghệ thuật hỏi. Đôi lúc bạn ngừng hỏi và nói 'Vâng, lạy trời, tại sao tôi hỏi?' Hãy nhìn mà không hỏi. Bạn theo kịp không? Học nó.
1:10:25 Q: Phải chăng mọi người nản chí với hỏi han bởi họ không được gì từ đó?
1:10:30 K: Vâng. Họ nản chí, buồn lòng, tổn thương.
1:10:35 Q: Vì họ muốn điều gì cho họ an toàn.
1:10:38 K: Vâng. Hay, tôi an toàn và bạn giật nó khỏi tôi tôi lo âu. Tôi là gì - hai phút, chỉ nghe thôi. Được chứ? Tôi thấy nhãn dán trên cản xe ở Cali và tôi nói, tôi tự hỏi không biết anh chàng dán tấm nhãn trên cản xe thực sự hỏi, hay chỉ là khẩu hiệu. Bạn hiểu lời tôi chứ? Đó chỉ là khẩu hiệu nhưng anh ta không hề hỏi, 'Tại sao tôi làm thế? Tại sao tôi nghĩ thế? Tại sao tôi tin?' Vậy, hỏi là một nghệ thuật lớn. Phải không? Đó không phải tôi hỏi, tôi di chuyển, tôi thấy cái vi tế đó. Đúng không? Hãy nhìn chiều sâu ấy. Và cái đẹp của tìm kiếm hãy nhìn từng chút cái quá phức tạp của việc này. Tại sao con người sống trong ảo tưởng bao ngàn năm nếu không thánh Cơ đốc thì có thánh đạo Hồi. Phải không? Nếu không thế, cũng có hàng ngàn thần thánh đã 5000 năm hay hơn. Vài người như Phật tử từ chối thần thánh nhưng vẫn có tìm kiếm mong muốn điều gì vượt khỏi mọi đau khổ này. Phải không? Mọi xung đột ấy, mọi xấu xa ấy trên thế giới. Vậy là họ tạo ra điều gì rồi phụng thờ. Bạn hiểu chứ?
1:13:05 Q: Như giác ngộ.

K: Vâng, đúng thế. Giác ngộ không phải điều bạn kinh nghiệm hay cái ai cho bạn. Thảy đều vô nghĩa. Vậy, như tôi đã nói, hãy tìm nghệ thuật hỏi. Hãy học nó thật nhiều. Bạn tốn nhiều thì giờ, phải không toán học, học toán học. Đúng không? Hay địa lý, lịch sử, hay gì đó và đến nổi bạn không dành cho nó mười phút. Và bạn rất giỏi trong một hướng nào và lại tệ trong hướng khác. Mấy giờ rồi?

Q: Một giờ.
1:14:13 K: Có lẽ nên nghỉ thôi, phải không. Không à? (Cười) Bạn muốn thử gì đó?

Q: Vâng.

K: Ngồi yên lặng - chỉ một phút, một phút - trước khi ngồi. Ngồi thật yên lặng, tuyệt đối im lặng mắt nhắm lại và xem coi bạn đang nghĩ gì. Và có một ý nghĩ hay nhiều ý nghĩ. Thử xem. Và xem coi trí óc bạn có thể nào im lặng, không chút suy tư.