Krishnamurti Subtitles home


BR85Q1 - 1st Question & Answer Meeting



0:33 Krishnamurti: Thank you, sir. Cám ơn.
1:05 A lot of questions have been put. We can’t possibly answer all of them. These questions have been chosen, not by the speaker, by others. I haven’t seen them, and you haven’t seen them either. Probably some of you wrote those questions. Nhiều câu hỏi được đặt. Chúng ta không thể trả lời hết chúng. Những câu này được chọn, không bởi người nói, bởi người khác. Tôi chưa nhìn chúng, và bạn cũng chưa nhìn chúng. Có thể vài bạn viết mấy câu đó.
1:39 If I may most respectfully ask you, I am putting a question to you – why are you here? This is a serious question as you have put to the speaker several other questions. Why each one of us is here, in this not too nice a weather, windy, and one hopes that you are comfortably seated, but why? Not that you are not seated comfortably, but why are we all here? Is it out of curiosity, nothing better to do? I am asking most respectfully, not in any sense of impudence. Are we here to be stimulated, to be challenged, to have more energy or release energy, or merely intellectual flirtation – that is a good word! – or romantically, sentimentally, or some kind of help, wanting to be helped by another? If one put all these questions to oneself, what would be our answer? You might just as well ask the speaker: why he is talking. Is it a habit? Is it he feels happy facing an audience, fulfilling, and that he needs an audience? All these questions must not only be put to oneself, but also to the speaker. And if we explore into that: why we are doing what we are doing, with all this trouble, travail, and the anxiety, and fear of all life. And if one doesn’t find an answer to why the speaker is going on the various continents talking for the last 60, 70 years – is it a habit to him? He has tested it out, kept quiet for a year and more. And also at one time he talked behind a curtain to the audience and he felt rather silly, and so he went before the audience. He has tested this out very carefully, whether he depends on another to fulfil, to be, to become, to feel famous – all that nonsense. Why, in his return, he is asking you, if he may respectfully, why we are all here? Is it old age because we have nothing else better to do? Is it that we really deeply want to understand ourselves? He is only acting as a mirror, in which each one of us can see ourselves as we are, not be depressed or elated to discover what we are. Is that mirror clear, sharp, every feature of it is so... without any distortion? And if that mirror is clear and you see oneself exactly as one is, then the mirror is not important. You can break the mirror without feeling any lack of luck! And if you can answer that question – it is rather serious – why we behave as we do, as each one of us does, why we think in a certain pattern; why we follow somebody – the crazier the better; why we store up all the things that one has said, that others have said, why there is nothing in ourselves that is ourselves. And to discover what we are, ourselves, that deep-rooted seed, not only the cultural seed, the traditional, the religious, all the outgrowth of all that, but go very, very, very deeply in oneself to find out the origin of all things. Not the cells and all that, not the genes that one has inherited, but much beyond all that. Nếu có thể với kính trọng nhất hỏi bạn, tôi đặt câu hỏi với bạn, tại sao bạn ở đây? Đây là câu hỏi nghiêm túc, như bạn đặt với người nói vài câu hỏi khác. Tại sao mỗi chúng ta ở đây trong thời tiết không quá tốt, gió, và hy vọng bạn có chỗ ngồi dễ chịu, nhưng tại sao? Không phải không được ngồi dễ chịu mà tại sao chúng ta ở đây? Là do tò mò, không gì tốt hơn để làm? Tôi hỏi kính trọng nhất, không ý láo xược nào. Chúng ta ở đây để được kích thích, thách thức, thêm năng lực, hay giải phóng năng lực, hay chỉ ve vãn trí óc, đó là chữ hay! - hay lãng mạn, đa cảm, hay vài kiểu giúp đỡ, muốn được ai giúp? Nếu bạn đặt các câu hỏi này với chính bạn, trả lời là gì? Bạn có thể cũng hỏi người nói tại sao hắn nói. Là thói quen? Là hắn cảm thấy vui đối diện người nghe, thoả mãn, và hắn cần người nghe? Mọi câu này không phải chỉ đặt với bạn mà cả với người nói. Và nếu thám sát nó: tại sao chúng ta làm cái chúng ta làm, với mọi phiền toái, khổ nhọc và lo và sợ của cả cuộc sống. Và nếu bạn không tìm trả lời cho tại sao người nói tiếp tục đến nhiều châu lục nói chuyện đã 60, 70 năm, là thói quen với hắn? Hắn đã kiểm tra nó, giữ im lặng một năm hay hơn. Và cũng có lúc hắn nói chuyện sau bức màn (Cười) với thính giả, và thấy ngớ ngẩn (Cười), và vậy hắn đến trước thính giả. Hắn đã kiểm tra rất kỹ, xem hắn có lệ thuộc kẻ khác để thoả mãn, là, trở thành, thấy nổi tiếng, mọi vô nghĩa. Tại sao khi trở lại hắn hỏi bạn nếu có thể, kính trọng, tại sao chúng ta ở đây. Là tuổi già, bởi không có gì khác tốt hơn để làm? Là chúng ta thực sự sâu thẳm muốn hiểu mình? Hắn chỉ làm như chiếc gương mỗi chúng ta có thể thấy mình như mình là, không chán hay tự hào khám phá cái chúng ta là. Gương ấy có sáng, rõ, mỗi nét nó vậy để không méo mó nào. Và nếu gương rõ và bạn thấy mình chính xác như bạn là thì gương không quan trọng. Bạn có thể đập vỡ gương mà không thấy thiếu may mắn nào! Và nếu bạn có thể trả lời câu hỏi - nó khá nghiêm túc, tại sao cư xử như chúng ta làm, mỗi người chúng ta làm, tại sao chúng ta nghĩ trong khuôn nào; tại sao theo ai, càng điên càng tốt; tại sao lưu lại mọi thứ bạn đã nói, người khác đã nói, tại sao không có gì trong mình là chính mình. Và khám phá cái chúng ta là, chính mình, hạt giống gốc sâu, không chỉ hạt giống văn hoá, truyền thống, tôn giáo, mọi chồi cây của hết đó, mà đi rất, rất sâu vào chính bạn để tìm ra nguồn gốc của mọi vật. Không phải tế bào và mọi thứ, không phải gien bạn thừa hưởng mà vượt xa hết đó. Chúng ta sẽ đi sâu đó đôi chút?
10:53 Shall we go into that a little bit? What is the origin – not the biological and evolutionary process – the origin of all things? This demands, or asks, what is creation? What is creation? Who created all this – the marvellous universe, everything living in it and out of it? What is the origin of all that? Do you want to go into all that?

Q: Yes.
Nguồn gốc là gì, không phải tiến trình sinh học và tiến hoá - nguồn mọi vật. Đây đòi hỏi, hay hỏi, sáng tạo là gì? Sáng tạo là gì? Ai tạo ra hết này, vũ trụ tuyệt vời, mọi vật sống trong nó và ngoài nó? Nguồn gốc mọi cái đó là gì? Bạn có muốn đi sâu hết đó?
12:32 K: Sure? Why? As an amusement? As a form of entertainment, something new? I am afraid it is not anything like that. Thính giả: Vâng.

K: Chắc chứ? Tại sao? (Cười) Như tiêu khiển? Như một dạng giải trí, gì đó mới? Tôi e không phải gì như thế.
13:02 Our brains have extraordinary capacity, extraordinary, not ordinary, but beyond all ordinary things. When one observes all the technological world, what they have done and what they are doing, and what they are going to do – tremendous advancement. The brain has this capacity. The computer is going to take over more and more, all our activities, more or less, except sex, and probably it can’t look at the stars of an evening. But it is going to take over all our activities – may bring about a new industry, new way of living, without electricity, it may depend on light. They are having great competition, – America and Japan – tremendous competition. And we will all be slaves to that god – the computer. So we are saying, the brain has an extraordinary capacity, but that brain has been restricted, narrowed down by our education, by our self-interest. I know you will hear all this, but you will do nothing about it. That’s all right, too. And that very brain, which has evolved for centuries, millions of years, that brain has become what it is now – old, tired, with a lot of trouble, conflicts and misery. That brain, which is the centre of all our existence, all our being, which is the future and the past – we went into it the other day – and this brain wants to find out what is beyond all this, what is the origin, the source, the beginning. Can it ever find out? You understand my question? Can it ever find out what is the source, the life, the beginning of all creation, of all things, not only ourselves, but the tiger, the marvellous trees? Have you ever been very close to a wild tiger? No. We have been very close, almost touching it – wild. And who brought all this about – inexhaustible nature and the rivers, the mountains, the trees, the lawns, the groves, the orchards, and us? How will you find out? Please, ask this question of ourselves. How will you, ordinary human beings like us, find out something which science, biology and bio – something or other, and the people who are digging into the earth finding new cities – how will you find out? By following somebody? By making some gurus inexhaustibly rich? How will you go into this? That is my question to you. Who will answer it? Are you waiting for the speaker to answer it? Or invent a new god who will say he created it? That invention, that imagination is still part of the brain. Não có khả năng lạ lùng, kỳ lạ, không thông thường, mà vượt mọi vật thông thường. Khi bạn quan sát cả thế giới kỹ thuật, việc họ đã làm và cái họ đang làm, và cái họ sẽ làm - tiến bộ lớn lao. Não có khả năng đó. Máy tính sẽ ngày càng chiếm lĩnh, mọi hoạt động nhiều hay ít, trừ tính dục, và có lẽ nó không thể nhìn sao buổi tối. Nhưng sẽ đảm nhận mọi hoạt động - có thể tạo kỹ nghệ mới, lối sống mới, không có điện, nó có thể lệ thuộc ánh sáng. Họ cạnh tranh lớn, Mỹ và Nhật, cạnh tranh dữ dội. Và chúng ta đều sẽ nô lệ thần thánh ấy - máy tính. Vậy chúng ta nói não có khả năng lạ lùng, nhưng não bị hạn chế, hẹp lại bởi giáo dục, bởi tư lợi. Tôi biết bạn sẽ nghe hết này nhưng bạn sẽ không làm gì. Đó cũng tốt. Và chính não đã tiến hoá hàng thế kỷ, hàng triệu năm, não ấy thành cái nó hiện là, già, mệt, với nhiều phiền luỵ, xung đột và khổ sở. Não ấy, là trung tâm của mọi sinh tồn, mọi cuộc sống, là tương lai và quá khứ, chúng ta đã đi sâu hôm nọ, và não muốn tìm ra cái vượt mọi cái này, cái là nguồn gốc, nguồn cội, khởi đầu. Nó có thể tìm ra? Bạn hiểu câu hỏi? Nó có thể tìm ra gì là nguồn, sự sống, khởi đầu của mọi sáng tạo, mọi vật, không chỉ chúng ta mà cả hổ, cây cối tuyệt vời. Bạn có từng rất gần với hổ hoang? Không. Chúng ta đã rất gần, gần như chạm - hoang dã. Và ai sinh ra mọi cái này - tự nhiên vô tận và sông ngòi, núi, cây, bãi cỏ, hang động, vườn cây ăn quả và chúng ta? Làm sao bạn sẽ tìm ra? Hãy hỏi câu này của chính mình. Làm sao bạn sẽ, người bình thường như chúng ta, tìm ra gì đó là khoa học, sinh học và này khác, và người ta đào xuống đất tìm thành phố mới, làm sao bạn sẽ tìm ra? Bởi theo ai? Bởi làm vài đạo sư giàu sụ? Làm sao bạn sẽ tìm hiểu nó? Đó là câu tôi hỏi bạn. Ai sẽ trả lời nó? Bạn đợi người nói trả lời? Hay đặt ra thần mới sẽ nói hắn đã tạo ra nó. Đặt ra đó, tưởng tượng đó vẫn là một phần của não.
19:35 So how will you find out? May I leave you with that question? What will you give to it, give, in the sense, your energy, your capacity, your enthusiasm, your passion, your whole time? to find out? Or will you treat it like something, ‘Oh, I am too busy today, I will think about it tomorrow’, or ‘It is a question to put to the old, not to the young generation, we are too young to think about all that’. How much energy will you give to it? Not seeking energy or releasing energy – that is all too childish. Vậy làm sao bạn sẽ tìm ra? Tôi có thể để bạn lại với câu hỏi? Bạn sẽ cho nó gì, trong nghĩa, năng lực, khả năng, hăng hái, nhiệt tâm, cả thời gian để tìm ra? Hay bạn sẽ đối đãi nó như gì, 'Ồ, tôi rất bận hôm nay, mai tôi sẽ nghĩ về nó', hay 'Là câu hỏi đặt cho người già, không với thế hệ trẻ, chúng ta quá trẻ để nghĩ về cái đó.' Bao nhiêu năng lực bạn sẽ dành cho nó? Không tìm năng lực hay buông xả năng lực, đó quá trẻ con.
20:56 May I go on with these questions? Tôi có thể tiếp với mấy câu hỏi?
21:07 FIRST QUESTION: At various times, we have had mystical and spiritual experiences. How can we know if they are illusions unless we know reality? CÂU HỎI 1: Nhiều lần chúng ta đã có kinh nghiệm thần bí và tâm linh. Làm sao chúng ta có thể biết là ảo tưởng trừ khi biết hiện thực?
21:29 At various times, we have had mystical and spiritual experiences. How can we know if they are illusions unless we know reality? Nhiều lần chúng ta đã có kinh nghiệm thần bí và tâm linh. Làm sao chúng ta có thể biết là ảo tưởng trừ khi biết hiện thực?
21:49 How do you answer such a question? If it was put to you, how do you approach it, what is your reaction to it? How do you come so close to it that the question itself unfolds? You understand? The question itself begins to evolve. If you are merely seeking an answer, it is already determined – right? Are we seeing this together? To find an answer is fairly easy, but to delve into the question, to see all the complications of that question, it is like having the map of the world in front of you, seeing all the countries, the capitals, the villages, the hamlets, the rivers, the ocean, the hills, the mountains – the whole of it. How do you look at this question? Not the answer. Perhaps the response to the question may lie in the question. Bạn làm sao trả lời câu hỏi như thế? Nếu đặt cho bạn, làm sao bạn tiếp cận, phản ứng gì với nó? Làm sao bạn đến thật gần nó để câu hỏi tự mở ra? Hiểu không? Câu hỏi tự nó bắt đầu mở ra. Nếu bạn chỉ tìm trả lời, nó đã được xác định - phải không? Chúng ta cùng nhìn nó? Tìm trả lời là khá dễ, nhưng đi sâu câu hỏi để thấy hết phức tạp của câu hỏi, nó như có bản đồ thế giới trước mắt, thấy hết xứ sở, thủ phủ, làng mạc, thôn xóm, sông ngòi, biển, đồi, núi, toàn bộ nó. Làm sao bạn nhìn câu hỏi? Không phải trả lời. Có lẽ trả lời câu hỏi có thể nằm trong câu hỏi. Vậy nhiều lần chúng ta có kinh nghiệm thần bí và tâm linh.
23:41 So at various times, we have had mystical and spiritual experiences. What is an experience? I am just asking each other. What is an experience? And who experiences? Right? I may have had, or be having, some kind of mystical experience. Before I use the word ‘mystical’ or ‘experience’, what do I mean by experience? And does experience involve recognition? Right? Does it involve a sense of something happening to me – from heaven, or from some place, or something or other – which I call mystical, which is not the daily experience, but something totally outside, which happens to me? And I call that mystical or spiritual. I like, if one may, stick to those two words – ‘spiritual’ and ‘experience’. Kinh nghiệm là gì? Tôi chỉ hỏi nhau. Kinh nghiệm là gì? Và ai kinh nghiệm? Phải không? Tôi có thể đã có, hay đang có kinh nghiệm thần bí. Trước khi dùng chữ thần bí hay kinh nghiệm, kinh nghiệm ý gì? Và kinh nghiệm bao gồm nhận biết? Phải không? Bao gồm nghĩa gì xảy ra với tôi từ trời, hay từ nơi nào, hay này hay nọ tôi gọi thần bí, không phải kinh nghiệm thường ngày, mà gì hoàn toàn bên ngoài, xảy đến với tôi? Và tôi gọi thần bí hay tâm linh. Tôi thích, nếu có thể, bám mấy chữ - tâm linh và kinh nghiệm.
25:33 Is there an experience without an experiencer? You understand my question? Are we together exploring into the question or are you waiting for the speaker to explore it? So we are walking together, step in step, slowly or fast, but we are together, step by step – right? We agree to that? If we do not agree, we are friends talking over this problem. I have had a spiritual experience, suppose, and what do I mean by those two words? Experience, something new, something that I have already had renewed, or something that is happening to the experiencer – you understand? And if the experiencer is experiencing and that experiencing is a form of recognition, that is the remembrance, identification, and so on, to that which I call experience, then there must be in that feeling that I have already known it, otherwise I couldn’t recognise it. It is fairly simple, isn’t it? I don’t want to labour the point. It is fairly clear. As long as there is an experiencer, experiencing, then it is something that is happening to the experiencer, something separate, something which is not ordinary, which is not a daily, boring, habitual experience that one has – right? Are we playing the game together? So as long as the experiencer is there, every kind of experience – call it mundane, or spiritual, or holy, or sacred, or releasing energy, and all that stuff that goes on, mostly nonsense – then what is important in this process – experiencer, experiencing? What is most important is the experiencer – right? He is gathering. So when there is an experiencer it gets more and more subliminally egotistic, more and more: ‘I know a great deal which you don’t know’. ‘I have had marvellous spiritual experience’. ‘I am illumined’. ‘Poor chap, you are not, come with me.’ ‘Give me all your money, then you will be quite safe’. They are playing this game, I assure you. ‘Surrender yourself. Put on the beads which I give you’, and all that rather silly game that is going on in the world. Có kinh nghiệm mà không người kinh nghiệm? Bạn hiểu câu hỏi? Chúng ta cùng thám sát câu hỏi hay bạn đợi người nói thám sát? Vậy chúng ta cùng bước đi, từng bước, chậm hay nhanh nhưng chúng ta cùng từng bước - phải không? Chúng ta đồng ý? Nếu không đồng ý, chúng ta là bè bạn thảo luận vấn đề. Tôi đã có kinh nghiệm tâm linh, giả sử, và mấy chữ này ý gì? Kinh nghiệm, gì mới, gì tôi đã đổi mới, hay gì đang xảy ra với người kinh nghiệm - hiểu không? Và nếu kẻ kinh nghiệm đang kinh nghiệm, và đang kinh nghiệm ấy là dạng nhận biết, là nhớ lại, đồng hoá v.v.. với cái tôi gọi kinh nghiệm, thì phải có trong cảm nhận ấy tôi đã biết nó, ngược lại tôi không thể nhận biết nó. Khá đơn giản, phải không? Tôi không muốn nhắc lại. Nó khá rõ. Hễ có người kinh nghiệm thì nó là gì đang xảy ra với kẻ kinh nghiệm, gì tách biệt gì không thông thường, không là kinh nghiệm hàng ngày, chán ngắt, thói quen bạn có - phải không? Chúng ta cùng chơi đùa? Vậy hễ người kinh nghiệm ở đó, mọi loại kinh nghiệm gọi là thế tục, hay tâm linh, thánh thiện, giải phóng năng lực, và mọi thứ đó xảy ra - gần như vô nghĩa, rồi quan trọng gì trong tiến trình - kẻ kinh nghiệm, kinh nghiệm? Cái quan trọng nhất là kẻ kinh nghiệm - phải không? Hắn gom góp. Vậy khi có kẻ kinh nghiệm, nó có thêm và thêm tiềm thức vị ngã, thêm và thêm 'tôi biết nhiều mà bạn không biết.' 'Tôi đã có kinh nghiệm tâm linh tuyệt vời.' 'Tôi tỏ sáng.' 'Lão đáng thương, bạn thì không, đến với tôi.' 'Đưa hết tiền cho tôi thì bạn rất an ổn.' (Cười) Họ chơi đùa, tôi cam đoan bạn. 'Từ bỏ chính mình. Đeo chuỗi hạt tôi cho bạn.' Và mọi trò chơi khá ngớ ngẩn xảy ra trên thế giới.
30:01 And what is spiritual? Religious? Something holy? Something unexpected? Something totally out of the ordinary? Why do we want something totally outside the daily life? Go on, please, answer this question. Which means something totally different from our daily life. Then we are bored with our daily life: the habits, the loneliness, the despair, the attachments – you know, power, and all the rest of it. We want to avoid all that and invite heaven, which is called spiritual. We can deceive ourselves so enormously – right? We have the capacity to deceive ourselves incredibly. Right? Christianity is based on belief and faith. Sorry, I am not trying to hurt anybody, just pointing out. Two thousand years. And you go across the ocean to India and there, 3,000 to 5,000 years old. The same process of selling god. Why do we have to believe all this? Because we are frightened? We want to know the unknown, and so on. We don’t have to go into all that. Và tâm linh là gì? Tôn giáo? Gì thánh thiện? Gì không mong đợi? Gì hoàn toàn ngoài thông thường? Tại sao chúng ta muốn gì hoàn toàn bên ngoài sống hàng ngày? Tiếp tục, hãy trả lời câu hỏi. Tức gì đó hoàn toàn khác cuộc sống hàng ngày. Rồi chúng ta chán với sống hàng ngày: thói quen, cô đơn, thất vọng, bám víu, bạn biết, quyền lực v.v.. Chúng ta muốn bỏ hết đó và mời thiên đàng, gọi là tâm linh. Chúng ta có thể gạt mình rất lớn - phải không? Chúng ta có khả năng gạt mình đến khó tin - phải không? Cơ đốc dựa trên niềm tin và tín ngưỡng. Xin lỗi, tôi không cố tổn thương ai, chỉ nói ra. Hai ngàn năm. Và bạn vượt biển đến Ấn độ và đó, 3000 đến 5000 năm. Cùng tiến trình buôn bán thần thánh. Tại sao chúng ta phải tin hết này? Bởi chúng ta sợ? Chúng ta muốn biết cái không biết v.v.. Chúng ta không cần đi sâu hết.
32:25 So what is illusion? And what is reality? You follow? Are we following this question? The questioner says: how can we know if they are illusions unless we know reality. Then we have to examine what is reality? What is reality? The real, the actual, is you are sitting there, the speaker is up here, unfortunately. And reality is nature, that tree, that animal, that dog, the marvellous earth, the blue sky about us. Reality. Right? Reality – I have feeling for my wife, husband, sister and so on, and so on – the whole movement of recognition. And the actual. Right? I wonder if we are together in this. The actual – you and the speaker are sitting now, twelve o’clock. That is actual. There is wind. I hope it won’t rain. And the actual is the nature, the birds, the rivers, the water, and so on. Vậy tỏ sáng là gì? Và hiện thực là gì? Kịp không? Chúng ta theo kịp câu hỏi? Người hỏi nói: làm sao biết chúng là ảo tưởng, trừ khi chúng ta biết hiện thực. Rồi chúng ta phải xem xét hiện thực là gì? Hiện thực là gì? Thật, thực tế, là bạn đang ngồi đó, người nói trên đây, bất hạnh thay. Và hiện thực là tự nhiên, cây, thú, chó, trái đất tuyệt vời, trời xanh quanh chúng ta. Hiện thực. Phải không? Hiện thực, tôi có cảm nhận vợ, chồng, em gái v.v.., toàn bộ chuyển động của nhận biết. Và thực tế. Phải không? Tôi tự hỏi nếu... Chúng ta cùng ở đây? Thực tế, bạn và người nói đang ngồi đây, mười hai giờ. Đó là thực tế. Có gió. Hy vọng sẽ không mưa. Và thực tế là tự nhiên, chim chóc, sông, nước v.v..
34:13 And the questioner says: I can’t know what is an illusion unless I know reality – right? What is reality in ourselves? Is there anything real in us? Actual? Or is it all a movement, change? The other day, in Switzerland, when we closed Saanen Gathering altogether – no more – some people came up and said to us, to the speaker, ‘We are so sad we have closed it’. And the speaker said, ‘When you are sad, it is about time we closed it’. You understand? We closed it. So nobody wants a change. Very few people want fundamental change. And the questioner says, ‘If I knew reality, then I’d know what is illusion’. So we should look at illusion, the word. What is illusion? The word itself, in a dictionary, means something you play with – ludere. Something you invent, enjoy yourself: I am god, I am – whatever it is, I am Napoleon, or I am such a great man. You play with something that is not actual. One has pain, a despair, a sense of tremendous unaccountable loneliness. That is actual, precise. And we create an illusion that somebody is going to help us, somebody is going to fulfil our lives, make us feel not lonely. That is all illusions. The actual fact is one is desperately lonely. Và người hỏi nói: tôi không thể biết gì là ảo tưởng trừ khi biết hiện thực - đúng? Hiện thực trong chính mình là gì? Có gì thật trong chúng ta? Thực tế? Hay đều chuyển động, thay đổi? Hôm nọ ở Switzerland khi kết thúc buổi họp Saanen hẳn, không gì nữa - vài người đến nói với chúng tôi, người nói, 'Chúng tôi rất buồn chúng ta đã đóng nó.' Và người nói nói, 'Khi bạn buồn là đến lúc chúng ta đã đóng.' (Cười) Hiểu không? Chúng ta kết thúc. Vậy không ai muốn thay đổi. Rất ít người muốn thay đổi cơ bản. Và bạn hỏi nói, 'Nếu biết hiện thực thì biết ảo tưởng là gì.' Vậy chúng ta nên nhìn ảo tưởng, chữ. Ảo tưởng là gì? Chữ, trong tự điển, nghĩa gì đó bạn chơi với - chơi. Gì đó bạn đặt ra, vui thích: tôi là thần, là gì gì, Napoleon, hay là kẻ vĩ đại. Bạn chơi với gì không thực tế. Bạn có đau, tuyệt vọng, cảm giác cô đơn lớn lao kỳ quặc. Đó thực tế, chính xác. Và chúng ta tạo ảo tưởng ai đó sẽ giúp chúng ta, ai đó sẽ hoàn thành cuộc sống, làm chúng ta thấy không cô đơn. Đó đều là ảo tưởng. Thực tế là bạn quá cô đơn.
37:18 So it is fairly simple to see for oneself, if one wants to, what is an illusion, what is reality and why this craze for experience. We have had sexual experience, thousands of experiences. Everything going from here – across the field you see the birds, the house-martins, and so on – that is an experience, but you don’t call that spiritual. I see you sitting there – it is a challenge, it is moving. So what is important in all this is why the experiencer invents all this. You understand my question? Why the experiencer has become so important? Is there a period where the experiencer is not? That is the real question, not what is reality, what is illusion, what is experience, and all the rest of it, but is there a period, a length of time, a space, where the experiencer, the observer, and so on, is not? Then you don’t want experiences. You understand? There is nothing. You see, that is the word. The word ‘nothing’ – sorry, I am not a dictionary – means ‘not a thing’. Not a thing of thought – you understand? Not a – nothing means there is the end of time and thought. That is where there is no experiencer at all. That is the real thing, not all this. Vậy khá đơn giản để thấy cho mình, nếu bạn muốn, ảo tưởng là gì, hiện thực là gì và tại sao say mê kinh nghiệm. Chúng ta đã có kinh nghiệm tính dục, cả ngàn kinh nghiệm. Mọi thứ đi từ đây qua cánh đồng bạn nhìn chim, én nhỏ v.v.., đó là kinh nghiệm, nhưng bạn không gọi đó tâm linh. Tôi thấy bạn ngồi đó, là thách thức, chuyển động. Vậy quan trọng hết đó là tại sao kẻ kinh nghiệm đặt ra nó. Bạn hiểu câu hỏi? Tại sao kẻ kinh nghiệm thành quá quan trọng. Có một khoảng nơi kẻ kinh nghiệm không có? Đó là câu hỏi thật, không phải hiện thực là gì, ảo tưởng là gì, kinh nghiệm là gì v.v.., nhưng có một khoảng, khoảng dài thời gian, không gian, nơi kẻ kinh nghiệm, kẻ quan sát v.v.. không có? Rồi bạn không muốn kinh nghiệm. Hiểu không? Không có gì. Bạn thấy đó là chữ. Không gì - xin lỗi, tôi không là tự điển - tức 'không có gì'. Không có gì của suy nghĩ - hiểu không? Không - không gì nghĩa chấm dứt thời gian và suy nghĩ. Đó là nơi không có người kinh nghiệm. Đó là vật thật, không phải mọi cái này.
40:18 May we go on to the next question? Chúng ta có thể tiếp câu hỏi kế?
40:26 2ND QUESTION: Is illness due to simply to degeneration or abuse of the body, or does it have some other significance? Sorry, I am reading it badly. Is illness due simply to degeneration or abuse of the body, or does it have any other significance? CÂU HỎI 2: Bịnh do đơn giản là thoái hoá, hay lạm dụng thân thể, hay nó có ý nghĩa nào khác? Xin lỗi, tôi đọc tệ. Bịnh do đơn giản là thoái hoá, hay lạm dụng thân thể, hay nó có ý nghĩa nào khác?
41:01 You understand? The questioner is asking: has illness any significance at all? Right? You tell me! We have all been ill at some time or other in our life. Paralysed, accidents which break our body, every kind of illness we have known. Society, modern society is producing more disease than ever – right? You read the papers, and so on. Has it any benefit? Does it make us understand deeply why we become ill, what is health, and why we cling to health and not to illness? You understand my questions? Am I talking to myself? Am I? Really, I am surprised you are listening. Or you are sharing with it. You are sharing what we are talking about together. We are at the same table, eating the same food. You may eat loudly and another may eat gently, but we are sharing the same food, at the same table, at the same time. So the speaker is not talking to himself. Hiểu không? Anh bạn hỏi: bịnh có ý nghĩa nào không? Đúng không? Bạn nói tôi nghe! Chúng ta đều bị bịnh lúc nào đó trong đời. Liệt, tai nạn làm suy yếu thân thể, mọi loại bịnh chúng ta đã biết. Xã hội, xã hội hiện đại tạo nhiều bịnh hơn bao giờ - đúng? Bạn đọc báo v.v.. Nó có lợi ích nào? Nó làm chúng ta hiểu sâu tại sao chúng ta thành bịnh, khoẻ là gì, và tại sao chúng ta bám vào khoẻ và không với bịnh, bạn hiểu câu hỏi? Tôi nói với tôi? Phải không? Thực sự tôi ngạc nhiên bạn đang nghe. Hay bạn chia sẻ với nó. Bạn chia sẻ điều chúng ta cùng nói đến. Chúng ta cùng bàn, ăn cùng thức ăn. Bạn có thể ăn ồn ào và kẻ khác có thể ăn từ tốn, nhưng chúng ta chia sẻ cùng thức ăn, cùng bàn, cùng lúc. Vậy người nói không nói với hắn.
43:28 We have all been ill. And we don’t put up with it a little bit. Immediately doctor, pills, the whole circus begins. We never stay with it a little, see what is implied, how you meet pain. You understand what I am saying? How do you meet pain? I know how you meet pleasure – that is fairly simple. But pain, not only physical pain, but the psychological pain, getting wounded psychologically, hurt, how do you meet it? Psychological hurt is a form of illness – right? I wonder. If I get hurt because you are rude to me or you say, ‘You are a silly ass’, I get hurt. That is a form of illness. But physically if I get hurt, there is a doctor, there is somebody to do something about it. I want to avoid the psychological pain and also I want to avoid, run away from the physical pain, unless, of course, you have terminal cancer and all the cancerous agony. I hope none of you have it. So we never stay with something and see what it is like. Or put up with it. You understand my question? Are we together, sharing the same food? Chúng ta đều bị bịnh. Và chúng ta không chịu đựng nó chút nào. Tức thì, bác sĩ, thuốc, cả trò xiếc bắt đầu. Không hề ở lại chút, nhìn gì hàm ý, làm sao giáp mặt đau. Bạn hiểu lời tôi? Làm sao bạn giáp mặt đau? Tôi biết bạn giáp mặt thú vui thế nào, đó khá đơn giản. Nhưng đau, không chỉ đau vật lý mà đau tâm lý, vết thương tâm lý, tổn thương, làm sao bạn giáp mặt nó? Tổn thương tâm lý là một dạng bịnh - phải không? Tôi tự hỏi. Nếu tôi bị tổn thương bởi bạn thô lỗ với tôi, hay nói, 'Bạn là con lừa ngốc', tôi bị tổn thương. Đó là một dạng bịnh. Nhưng vật lý nếu tôi bị tổn thương có bác sĩ, có ai làm gì về nó. Tôi muốn tránh đau tâm lý và cũng muốn tránh xa, chạy khỏi đau vật lý, trừ khi dĩ nhiên có ung thư kỳ cuối và cả đau đớn ung thư. Tôi mong không ai có nó. Vậy chúng ta không hề ở với gì và xem nó giống gì. Hay chịu đựng nó. Bạn hiểu câu hỏi? Chúng ta cùng nhau, chia cùng thức ăn?
45:50 Far more important in all this is psychological pain – right? The pain of being wounded, hurt, the feeling of deep agony inside. That’s a great illness, to which we don’t pay too much attention. If we paid great attention to that, to the inward pain, in different forms, and nobody can heal it. There is no pill, no guru, no book, no gods, no ritual – nothing will stop that pain. And if you don’t run away from it, and if you really deeply stay with it, it has immense significance – right? It has – then you penetrate into something that goes beyond all self, self-interest. The outward then, the outward pain can be dealt with – go to a doctor, put up with it, that becomes secondary. When the speaker was ill some doctors gave to the speaker heavy doses of antibiotics. And after a while he was paralysed for a month, completely paralysed. You understand? Everybody had to carry the body, put it in a bath, and all the rest of it, comb his hair, shave, and all that, for a month. Don’t sympathise, please. I am not asking anything from you – I mean it. Neither your money, except to have this marquee and other things, he doesn’t want a thing from you, neither your praise nor your criticism, nothing to do with your pocket. So this is not an invitation for sympathy, or ‘How could you put up with it?’, and all that stuff. I am just saying – there it was, for a whole month. ‘That is the end’, I said to the person who was with me. All right. But slowly the antibiotic effect went away and he was all right and he is still living. So if one stays with something, with pain, not too long, of course, if it is really very, very, very painful, then you are unconscious, and all the rest of it. Quá quan trọng mọi đau tâm lý - phải không? Đau vết thương, tổn thương, cảm nhận thống khổ sâu bên trong. Đó là bịnh nặng mà chúng ta không quá để tâm. Nếu chúng ta để tâm nhiều đến nó, đau bên trong, dạng khác nhau, và không ai có thể chữa nó. Không có thuốc, đạo sư, sách, không thần thánh, lễ lạy, không gì sẽ dừng đau ấy. Và nếu bạn không chạy khỏi nó, và nếu bạn ở với nó thực sâu, nó có ý nghĩa lớn - phải không? Nó có - rồi bạn thâm nhập vào gì vượt hết ngã, tư lợi. Rồi bên ngoài, đau bên ngoài có thể được xử sự, đến bác sĩ, chịu đựng, đó thành thứ yếu. Khi người nói bị bịnh, vài bác sĩ cho người nói nặng liều kháng sinh. Và sau đó hắn bị liệt một tháng, liệt hoàn toàn. Hiểu không? Mọi người phải khiêng thân thể, đặt vào bồn tắm v.v.. chải tóc, cạo râu, và mọi thứ, một tháng. Đừng thông cảm. (cười) Tôi không hỏi bạn điều gì - ý tôi đó. Cũng không tiền bạc, trừ rạp này và mấy việc khác, hắn không muốn gì từ bạn, không tán dương, chỉ trích, không gì liên quan túi bạn. Vậy đây không phải mời thông cảm, hay, 'Làm sao bạn chịu đựng nó?', và mọi thứ. Tôi chỉ nói nó đó, cả một tháng. 'Đó là kết thúc,' tôi nói với người ở cùng. Tốt. Nhưng dần tác dụng kháng sinh hết và hắn ổn, và hắn vẫn sống. Vậy nếu bạn ở với gì, với đau, không quá lâu dĩ nhiên, nếu nó thực sự rất, rất đau thì bạn bất tỉnh v.v..
49:53 So it has, if you will go into it for yourself, it has some significance, and that significance depends on each one. How you face life, how you look upon it, in what manner you receive it, in what way you react to it, how you respond to all the things that you are faced with in daily life, not on Sunday mornings. So if one observes as you observe a lovely tree, or a pigeon on the flight, observe yourself closely, it is an extraordinary thing what it reveals. Vậy nó có, nếu bạn sẽ tìm hiểu cho mình, nó có vài ý nghĩa, và ý nghĩa ấy tuỳ thuộc mỗi người. Làm sao giáp mặt sống, nhìn nó thế nào, cách nào tiếp nhận nó, bạn phản ứng với nó lối nào, làm sao bạn ứng đáp mọi việc, bạn đối mặt nó trong sống hàng ngày, không phải sáng chủ Nhật. Vậy nếu quan sát như quan sát cây đáng yêu, hay bồ câu bay, quan sát mình gần gũi, là vật lạ lùng cái nó hiển lộ.
51:12 3RD QUESTION: What is my responsibility toward the present world crisis? CÂU HỎI 3: Tôi trách nhiệm gì khủng hoảng thế giới hiện tại?
51:21 What is my responsibility toward the present world crisis? Of whom are you asking this question? What is my responsibility, your responsibility? Why do we use the word ‘responsibility’? To be responsible. To be responsible to keep your body clean, if you have hot water, or not too cold a water. You are responsible for your children. The professors, the teachers, the educators are responsible for educating the children. Why do we use that word ‘responsible’? You understand my question? If you eliminated that word, what is your responsibility in a world crisis, my responsibility and your responsibility, if you cut out that word ‘responsibility’, because that word implies you and responsibility – you understand? If you cut out that word, then would you put that question? It is my duty to kill for my country. It is my duty as being a Russian, or an American, or a British citizen, to fight for my country, and God, and all the rest of it. If we could put away that word altogether from our brain, then how do you deal with it? Duty, responsibility, I must – all those words. If you put away those words, what happens? It is a very interesting question – right? What takes place when this duality? which is implied in responsibility – right? Are we together a little bit? The word ‘responsibility’ implies I am responsible for you, for my children, for my wife, for my boss, for my job, etc., etc. I am responsible to represent God to you. And if I totally forget that word – not forget, put away that word entirely. Sorry! As that paper went down, similarly, banish that word from our whole being. Then what takes place? Go on, sirs. Have you put away that word? No. We never – you see? you hear something, but you don’t act about it. I am not responsible for Brockwood. I don’t feel that way – the speaker doesn’t feel that way. I am not responsible to tell you anything. But, if that word is not, which means there is no I and responsibility to you, there is only you and I – right? Then what takes place? Come on, sirs. Tôi trách nhiệm gì với khủng hoảng thế giới hiện tại? Bạn hỏi câu này của ai? Trách nhiệm tôi, trách nhiệm bạn là gì? Tại sao chúng ta dùng chữ trách nhiệm? Có trách nhiệm. Có trách nhiệm giữ thân sạch sẽ, nếu bạn có nước nóng, hay nước không quá lạnh. Bạn trách nhiệm với con cái. Giáo sư, thầy giáo, nhà giáo dục trách nhiệm giáo dục con trẻ. Tại sao chúng ta dùng chữ trách nhiệm? Bạn hiểu câu hỏi? Nếu bỏ chữ ấy, bạn trách nhiệm gì với khủng hoảng thế giới, trách nhiệm tôi và trách nhiệm bạn, nếu bạn cắt bỏ chữ trách nhiệm bởi chữ ấy hàm ý bạn và trách nhiệm - hiểu không? Nếu cắt bỏ chữ ấy thì bạn có đặt câu hỏi? Bổn phận tôi là giết vì xứ sở. Là bổn phận tôi như Nga, hay Mỹ, hay công dân Anh, đánh vì xứ tôi và Thượng đế v.v.. Nếu chúng ta có thể bỏ đi chữ ấy hoàn toàn khỏi não, thì làm sao bạn xử sự với nó? Bổn phận, trách nhiệm, tôi phải - mọi chữ đó. Nếu bạn bỏ mấy chữ đó, gì xảy ra? Là câu hỏi rất thú vị - phải không? Cái gì xảy ra khi tính hai mặt hàm ý trong trách nhiệm - phải không? Chúng ta cùng nhau đôi chút? Chữ trách nhiệm hàm ý tôi trách nhiệm với bạn, với con cái, vợ, chủ, công việc, v.v.. Tôi trách nhiệm trình bày Thượng đế đến bạn. Và nếu hoàn toàn quên, không quên, bỏ chữ ấy hoàn toàn. (Rơi giấy và câu hỏi trên đó) Xin lỗi! (Cười) Khi tờ giấy rớt xuống như xua chữ ấy khỏi cả con người. Thì gì xảy ra? Tiếp tục. Bạn có bỏ chữ ấy? Không. Chúng ta không hề - bạn xem bạn nghe gì nhưng không làm. Tôi không trách nhiệm Brockwood. Tôi không cảm thấy lối ấy - người nói không thấy lối ấy. Tôi không trách nhiệm nói với bạn cái gì. Nhưng nếu chữ ấy không có, tức không có tôi và trách nhiệm với bạn, chỉ có bạn và tôi - phải không? Rồi gì xảy ra? Tiếp tục.
57:03 Has love a responsibility? Go on, sirs, please, shout, something about it. Yêu thương có trách nhiệm? Tiếp tục, hãy la lên, gì đó về nó.
57:21 Q: It is unity. Thính giả: Là hợp nhất.
57:22 K: If love has no responsibility, then what takes place? If love is not attachment which is implied in responsibility, then what takes place? K: Nếu yêu không có trách nhiệm thì gì xảy ra? Nếu yêu không là bám víu hàm ý trong trách nhiệm, thì cái gì xảy ra? (Trả lời từ thính giả, không nghe được)

K: Đừng dùng - xin đừng nói gì, nếu kính trọng nhất có thể
57:49 K: Don’t use – please, don’t say something, if I may most respectfully point out, don’t say anything that you haven’t lived, worked, to find out. If I love you, if the speaker loves you and the word is not, the word ‘responsibility’, ‘duty’, ‘attachment’, and so on, then what is our relationship? Go on, think it out. You are not waiting for my reply. I – the speaker is not going to reply to that question. It is really a very, very serious question. nói, đừng nói gì bạn không sống, làm, tìm ra. Nếu tôi yêu bạn, nếu người nói yêu bạn và chữ không có, chữ trách nhiệm, bổn phận, bám víu v.v.., thì quan hệ là gì? Tiếp tục, suy nghĩ đi. Bạn không đợi trả lời. Tôi - người nói sẽ không trả lời câu ấy. Thật sự là câu hỏi rất, rất nghiêm túc. Vậy mọi cái hàm ý: chúng ta có yêu gì?
59:13 So all this implies: do we love anything? Love, having something which is not dualistic – ‘I love you’. Well, I have answered the question. No, I have not answered, the question has been answered, has evolved. Yêu, có gì không là tính hai mặt - 'tôi yêu bạn'. Tốt, tôi đã trả lời câu hỏi. Không, tôi không trả lời, câu hỏi trả lời, mở ra.
59:46 4TH QUESTION: Does asking for guidance necessarily prevent understanding? Cannot seeking help be a means of discovery of ourselves? If not, what is the sense of listening to you, K? CÂU HỎI 4: Hỏi chỉ dẫn dĩ nhiên ngăn cản hiểu? Tìm giúp đỡ không thể là phương tiện khám phá mình? Nếu không, ý nghĩa nghe ngài, K, là gì?
1:00:09 Does asking for guidance necessarily prevent understanding? Cannot seeking help be a means of discovery of oneself? If not, what is the sense of listening to you, K? There is no sense. You are not listening to K. If you are actually truthful, you are not listening to K. You are listening to see where you agree or disagree. You are listening, in the process of listening you are translating what he says to your convenience, to your conditioning. You are listening, not to K but to yourself. K is not talking about something extraordinary. There is something extraordinary far beyond all this but he is not talking about that now. You are listening to yourself – right? As we said earlier, you are seeing yourself in the mirror. And you can distort the mirror. Or say, ‘I don’t like the mirror, I don’t like what I see’, and break the mirror, but you are still what you are. So you are listening not to K. You are not trying to understand what K is saying. You are actually listening to yourself. If you are listening to yourself for the first time, that is the greatest thing that can happen. But if you are listening to K, X, Y, Z – no, sorry, not X, Y, Z – if you are listening to K, then they are just a lot of words, a lot of reactions, and so on. That is so utterly, if one may respectfully point out, utterly meaningless, unnecessary. You have listened to so many things, listened to the preachers, to the books, to poems, you have listened to the voice of your wife, and husband, and the girl, and so on, or you are casually listening. But if you give all your attention to listening, hearing, not only with the ear, but hearing much more, much deeper, then you will listen to everything. And you will listen to what K has to say, either you live with it – it is real, true, actual – or it is something verbal, intellectual, and therefore very little meaning in our life. Hỏi chỉ dẫn dĩ nhiên ngăn cản hiểu? Tìm giúp đỡ không thể là phương tiện khám phá mình? Nếu không, ý nghĩa nghe ngài, K, là gì? Không ý nghĩa gì. (Cười) Bạn không nghe K. Nếu bạn thực sự chân thật, bạn không nghe K. Bạn nghe để xem nơi bạn đồng ý hay không đồng ý. Bạn nghe, trong tiến trình nghe bạn diễn dịch cái hắn nói theo phù hợp bạn, qui định bạn. Bạn nghe, không phải K mà chính bạn. K không nói gì lạ lùng. Có gì lạ lùng vượt xa mọi thứ nhưng hắn không nói về nó bây giờ. Bạn nghe bạn - phải không? Như đã nói gần đây, bạn nhìn bạn trong gương. Và bạn có thể làm méo gương. Hay nói, 'tôi không thích gương, không thích cái tôi thấy', và đập vỡ gương nhưng bạn vẫn là cái bạn là. Vậy bạn nghe không phải K. Bạn không cố hiểu cái K nói. Bạn thực sự nghe chính bạn. Nếu bạn thực sự nghe bạn lần đầu, đó là việc lớn nhất có thể xảy ra. Nhưng nếu bạn nghe K, X, Y, Z - không, xin lỗi, không X, Y, Z, nếu bạn nghe K thì chúng chỉ là nhiều chữ, nhiều phản ứng v.v.. Đó hoàn toàn, nếu có thể kính trọng nói, hoàn toàn vô nghĩa, không cần thiết. Bạn nghe rất nhiều việc, nghe kẻ thuyết giáo, sách, thơ, bạn nghe tiếng vợ, và chồng, và cô gái v.v.., hay bạn tình cờ nghe. Nhưng nếu bạn đem cả chú tâm lắng nghe, nghe, không chỉ với tai mà nghe rất, rất sâu hơn, thì bạn sẽ nghe mọi thứ. Và bạn sẽ nghe cái K phải nói, hoặc bạn sống với nó, nó thật, đúng, thực, hay gì là lời trí óc và vì vậy rất ít ý nghĩa trong đời. Và anh bạn hỏi nói, tìm
1:04:26 And the questioner says, does seeking, asking for guidance necessarily prevent understanding? Understanding of what? Chemistry? Mathematics? Some philosophical concept? Understanding Gorbachev? What do we mean by understanding? Please, I am not, the speaker is not trying to be rude, or he is rude, sorry, he is not trying, he is not rude, just asking. What do we mean by that word ‘understanding’, first, and we can then relate that word to understanding – to bring about understanding through guidance, through seeking guidance. First, what do we mean by understanding? To understand. I understand French because I know some French and the speaker understands Italian because he knows that. So there is an intellectual, verbal communication – right? That is one form of understanding. We use common language, you speak English and the speaker speaks English, and the verbal communication, if we mean the same thing and not give to the word different meaning – like Alice in Wonderland says, ‘I give to the word what I want, the meaning what I want’, you can do that too, but communication becomes rather difficult then. So what do we mean by understanding? A verbal communication? Intellectual comprehension of a concept, of an idea? Or understanding means actually listening to what another is saying, not try to interpret, not try to change it, not try to modify it, actually what he says, not only intellectually, with all your being, with great attention, then it is not merely intellectual, or emotional, or sentimental, all that kind of stuff, but entirely you are there. Then there’s not only verbal communication but non-verbal communication. hỏi chỉ dẫn dĩ nhiên ngăn hiểu? Hiểu gì? Hoá học? Toán? Vài quan niệm triết học? Hiểu Gorbachev? Ý bạn hiểu là gì? Nào, tôi không, người nói không cố thô lỗ, hay hắn thô lỗ, xin lỗi, hắn không cố, hắn không thô lỗ, chỉ hỏi. Ý chúng ta hiểu là gì, trước, và rồi chúng ta có thể liên hệ chữ ấy với hiểu - làm cho hiểu qua chỉ dẫn, qua tìm kiếm chỉ dẫn. Trước, ý chúng ta hiểu là gì? Hiểu. Tôi hiểu tiếng Pháp bởi tôi biết vài chữ Pháp, và người nói hiểu tiếng Ý bởi hắn biết nó. Vậy có truyền đạt lời, trí óc - phải không? Đó là một dạng hiểu. Chúng ta dùng ngôn ngữ chung, bạn và người nói nói tiếng Anh, và truyền đạt lời, nếu ý chúng ta cùng một việc và không cho chữ ý nghĩa khác - như Alice ở Xứ thần tiên nói, 'tôi cho chữ cái tôi muốn, ý nghĩa tôi muốn', bạn cũng có thể làm thế nhưng truyền đạt thành khá khó rồi. Vậy ý chúng ta hiểu là gì? Truyền đạt lời? Hiểu trí óc một quan niệm, ý niệm? hay hiểu tức là thực sự nghe gì người khác nói, không cố diễn giải, không cố thay đổi, không cố sửa nó, thực sự cái hắn nói, không chỉ trí óc, với cả con người, với cả chú tâm, thì nó không chỉ trí óc, hay cảm xúc, hay đa cảm, mọi thứ đó, mà hoàn toàn bạn ở đó. Rồi không chỉ có truyền đạt lời mà cả không lời. Và anh bạn hỏi nói, hỏi,
1:07:57 And the questioner says, asks, does asking guidance prevent, necessarily prevent, understanding? Right? Why do I want guidance? About what? You answer me, those of you who follow these gurus, and all the rest of it, churches and temples and mosques, what do you mean by guidance? Another fellow human being in different robes, with beard or non-beard, specially from Asia, India included, why does one want guidance? Are you being guided now? Be simple, sirs. Are you being guided now? Or are we together investigating, exploring, communicating, saying ‘I don’t understand what you are saying’, and I say, ‘I’ll explain it’, and then you explain something to me and I say, ‘Yes’. We are moving together, there is no guidance. You understand? Are we? We have had guidance galore: every newspaper, every magazine, every preacher, every priest throughout the world is guiding us, telling us what to do, what not to do, think this, don’t think that, surrender yourself, oh, don’t listen to him, he is a reactionary – you follow? We are being guided, shaped, moulded, all the time. Consciously or unconsciously. Here we are not guiding anybody, we are talking like two friends talking over things together. That is totally different. And guidance prevents understanding, in the deeper sense of that word, because I can’t understand myself first, look at myself, you are guiding me all the time, do this, don’t do that. I am not looking at myself, I am listening to what you have said. That means you become the authority, I become your slave, whether psychological slave, or slave to some other factor. These gurus with their ashramas, their places, become concentration camps. They tell you what to do, how to salute – all that Tommy rot. I am not condemning, it is so. hỏi chỉ dẫn ngăn, dĩ nhiên ngăn, hiểu? Đúng không? Tại sao chúng ta muốn chỉ dẫn? Về gì? Bạn trả lời tôi, mấy bạn kia theo đạo sư kia v.v.. nhà thờ và đền và thánh đường, ý bạn chỉ dẫn là gì? Anh bạn kia trong y áo khác, với râu hay không râu, đặc biệt ở Á châu, gồm cả Ấn độ, tại sao bạn muốn chỉ dẫn? Bạn đang được chỉ dẫn? Hãy đơn giản. Bạn đang được chỉ dẫn? Hay chúng ta cùng tìm tòi, thám sát, truyền đạt, nói, 'tôi không hiểu lời bạn nói', và tôi nói, 'tôi sẽ giải thích', và rồi bạn giải thích gì với tôi và tôi nói, 'Vâng'. Chúng ta cùng đi, không có chỉ dẫn. Bạn hiểu? Phải không? Chúng ta có chỉ dẫn rất nhiều: mọi báo chí, mọi tạo chí, mọi giảng sư, mọi thầy tu khắp thế giới chỉ dẫn chúng ta, bảo chúng ta gì làm, gì không làm, nghĩ này, không nghĩ nọ, từ bỏ mình, ồ, đừng nghe hắn, hắn là phản động - kịp không? Chúng ta bị dẫn, định dạng, khuôn, mọi lúc. Hữu thức hay vô thức. Ở đây chúng ta không dẫn ai, chúng ta nói chuyện như hai người bạn cùng thảo luận. Đó hoàn toàn khác. Chỉ dẫn ngăn hiểu, trong nghĩa sâu chữ ấy, bởi bạn không thể hiểu mình trước, nhìn mình, bạn dẫn tôi mọi lúc, làm này, đừng làm nọ. Tôi không nhìn tôi, tôi nghe cái bạn đã nói. Tức bạn thành uy quyền, tôi thành nô lệ, dù nô lệ tâm lý, hay nô lệ vài tác nhân khác. Mấy đạo sư với nơi ẩn tu, chỗ họ thành trại tập trung. Họ bảo bạn gì phải làm, chào thế nào, mọi vớ vẩn. Tôi không lên án, nó là vậy. Vậy nếu chúng ta không tìm chỉ dẫn, nó thực sự ngăn hiểu
1:11:33 So if we don’t seek guidance at all, which actually prevents understanding of ourselves, then cannot seeking help be a means, or discovery of ourselves – good God, need we go into all this again? Why can’t we be simple? Not in clothes, I don’t mean that. Simple. See things as they are. Look, face things actually as they are instead of all this labyrinth of maze. Why do we have to go through all this? Except the doctor – that is a different matter. Psychologically we are talking about. Why can’t we be very, very simple and look at things as they are. Is our brain so incapacitated, so cunning, so desperately devious that it cannot see things, what is in front of their nose or eyes? If you are very, very simple psychologically, then that very simplicity has immense subtlety, much more subtle than all the cunningness of the brain. But we are never simple. If it is raining, it is raining. I am lonely – not the speaker – one is lonely, that is a fact. Why all the circus round it? chính mình, rồi tìm giúp không thể là phương tiện, hay khám phá chính mình - Trời ạ, chúng ta cần đi sâu lại? Tại sao chúng ta không thể đơn giản? Không phải y phục, tôi không ý đó. Đơn giản. Nhìn vật như chúng là. Nhìn, đối mặt vật thực như chúng là, thay vì cả mê cung rối rắm? Tại sao chúng ta phải trải qua hết này? Trừ bác sĩ, đó là vấn đề khác. Tâm lý, chúng ta đang nói đến. Tại sao không thể thật đơn giản và nhìn vật như chúng là. Não bị mất khả năng, xảo trá, quá quanh co nên không thể nhìn vật, cái trước mặt, hiển nhiên? Nếu bạn rất đơn giản tâm lý, thì chính tính đơn giản đó có tinh tế bao la, tinh tế hơn nhiều mọi xảo trá của não. Nhưng chúng ta không hề đơn giản. Nếu trời mưa, trời mưa. Tôi cô đơn - không phải người nói - bạn cô đơn, đó thực tế. Tại sao mọi trò xiếc quanh nó?
1:14:05 5TH QUESTION: Could you please explain what is total vision? Is it an extension of our normal brain function? Or does it imply something totally different? CÂU HỎI 5: Ngài có thể giải thích nhìn hoàn toàn là gì? Là mở rộng của chức năng não bình thường? Hay nó hàm ý gì khác hoàn toàn?
1:14:28 Could you please explain what is total vision? Is it the extension of our normal brain function? Or does it imply something totally different? To be very simple: do we see anything entirely? Do we see, – not trees and nature, all that – do we, each one of us, see your wife, see, actually see, not imagine, all the images, simply see? Do I see partially, because I have so much prejudice, so much fear, so much anxiety, and all the rest of it, so I never see somebody entirely – right? To see something wholly, holistically, if I may use that word, completely, wholly, in that seeing there is no contradiction, it is so. Understand? Right? There is no contradiction in seeing what is actually going on. I am angry. I am impatient, exhausted. To see that simply. But the moment I bring in the fact, ‘Oh, I shouldn’t be. I am like this. I am exhausted. I am exasperated’ – excuses. Right? Can I see myself wholly as I am? Can I see the whole map? A map is put in front of each one of us, a map of the world, with various colours, with various flags, various prime ministers, various presidents – all the cuckoodom that is going on. There it is in front of me, in front of us. Can I look at that whole map as a whole? And it is not possible to look at that whole map if my attention is on Britain. Or if my attention is on Russia. So my attention then is directed to one point. You follow? So this sense of direction to one point, or self-interest, prevents the holistic, the outlook – the seeing of the whole thing. It is simple. Right? But if I am stuck to, or my roots are in this one particular corner of the earth, then I can’t possibly see the whole thing. If I am always thinking about India – thank God I don’t, I never do – if I am always thinking about India, what is happening, why I am an Indian, why am I poor, why am I this – you know, all the rest of it, how can I diddle somebody, or believe in some particular god, or something or other, I am there, stuck, I can’t see the whole of it. Right? It is as simple as that. So I won’t be… Naturally when I see the truth of it I say, what nonsense. Ngài có thể giải thích nhìn hoàn toàn là gì? Là mở rộng của chức năng não bình thường? Hay nó hàm ý gì khác hoàn toàn? Rất đơn giản: chúng ta có nhìn gì hoàn toàn? Chúng ta có nhìn, không phải cây và tự nhiên, mọi cái, chúng ta có, mỗi chúng ta, nhìn vợ, nhìn, thực sự nhìn, không tưởng tượng, hình ảnh, nhìn đơn giản? Tôi nhìn một phần, bởi tôi có quá nhiều định kiến, quá nhiều sợ, quá nhiều lo âu v.v.. nên tôi không hề nhìn ai hoàn toàn - phải không? Nhìn gì hoàn toàn, toàn thể, nếu có thể dùng chữ ấy, đầy đủ, hoàn toàn, khi nhìn không có mâu thuẫn, nó là vậy. Hiểu không? Đúng? Không có mâu thuẫn khi nhìn cái đang xảy ra. Tôi giận. Tôi nôn nóng, kiệt sức. Nhìn nó đơn giản. Nhưng lúc đưa ra thực tế, 'Ồ, tôi không nên là. Tôi như thế. Tôi kiệt sức. Tôi bực tức.' - bào chữa. Phải không? Tôi có thể nhìn tôi toàn thể như tôi là? Tôi có thể nhìn cả bản đồ? Bản đồ đặt trước mỗi chúng ta, bản đồ thế giới với nhiều màu sắc, với nhiều cờ, nhiều thủ tướng, nhiều tổng thống - mọi chàng ngốc tiếp tục. Nó đó trước mắt tôi, trước mắt chúng ta. Tôi có thể nhìn cả bản đồ như toàn thể? Và không thể nhìn cả bản đồ nếu chú ý vào Anh. Hay nếu chú ý vào Nga. Vậy chú ý bị hướng đến một điểm. Kịp không? Vậy cảm giác hướng tới một điểm, hay tư lợi, ngăn toàn thể, quang cảnh - nhìn toàn thể vật. Nó đơn giản. Phải không? Nhưng nếu tôi bám nó, hay gốc rễ tôi ở một góc riêng của trái đất thì tôi không thể nhìn toàn thể vật. Nếu luôn nghĩ về Ấn độ - lạy Trời không, tôi không hề làm, nếu tôi luôn nghĩ về Ấn, gì xảy ra, tại sao tôi là Ấn, tại sao tôi nghèo, tại sao tôi là này, bạn biết hết, làm sao tôi có thể lừa ai hay tin vài thần riêng nào, hay này nọ, tôi ở đó, bị kẹt, tôi không thể nhìn toàn thể. Phải không? Nó đơn giản như thế. Vậy không... tự nhiên khi thấy sự thật, tôi nói, thiệt vô lý.
1:19:34 Not only seeing holistically – we must stop – but also there is much more to seeing than that. Observing without any words, without any interference of thought, just seeing. First of all, visually, then inwardly seeing everything as is. And from that seeing we can go much further, then you ask what is insight. Seeing something absolutely to be true and acting at that moment. I won’t go into all that now. It is time to stop. But all this requires investigation, or observing without analyser, into what one is. And from there you can move infinitely, boundlessly. There is no beginning or end there. Không chỉ nhìn toàn thể - chúng ta phải dừng, nhưng cũng có nhiều cái để nhìn hơn đó. Quan sát mà không chữ, không xen suy nghĩ, chỉ nhìn. Trước hết nhìn ngoài, rồi nhìn bên trong, mọi thứ y vậy. Và từ đó chúng ta có thể đi xa hơn, rồi bạn hỏi tỏ suốt là gì. Thấy gì tuyệt đối thật và hành động lúc đó. Tôi sẽ không đi sâu hết. Là lúc dừng. Nhưng mọi thứ đòi hỏi tìm hiểu hay quan sát mà không người phân tích vào cái bạn là. Và từ đó bạn có thể di chuyển vô hạn, vô tận. Không có bắt đầu hay kết thúc ở đó.
1:21:07 May we get up? Có thể đứng lên?