Krishnamurti Subtitles home


MA7879D2 - Chúng ta có nhận thức phân chia?
Buổi Thảo Luận 2 Madras (Chennai), India 9 tháng Giêng 1979



0:54 Cá nhân tôi không thích ngồi trên bệ.
1:03 Cao đôi chút không cho người nói uy quyền.
1:13 Vậy, sáng nay hãy thảo luận như đối thoại giữa hai người bạn quan tâm đời họ, với mọi tai ương của sống hàng ngày quanh họ, rối loạn, đau khổ.
1:39 Họ không nói về lý thuyết hay niềm tin, họ quan tâm sâu sắc đến thấu hiểu vấn đề riêng, đau khổ riêng, rối loạn riêng.
2:04 Vậy, nếu không thể thảo luận, hay đối thoại về lý thuyết, mà thực sự quan tâm đến sống hàng ngày, thì chúng ta sẽ cùng nói về gì?
2:34 Tuỳ bạn, đây là đối thoại.
2:40 Q:Kiến thức là cơ bản và kiến thức cũng không là cơ bản, nhưng sống thường nhật phải dùng đến kiến thức, mà thực tế sống thường nhật chúng ta phải làm hư kẻ khác hay phải hư chính mình.
2:57 Làm sao bỏ rối loạn này ngược lại nếu không làm hư kẻ khác hay nếu mình không hư thì không thể có cần thiết cơ bản.
3:04 K:Vâng. Làm sao có thể sống trên thế giới, Ấn độ, và có lẽ Madras, mà không hư hỏng giữa những kẻ đã hư hỏng, làm sao sống một đời ở đó không có hư hỏng.
3:31 Câu hỏi nào khác? Đây là đối thoại giữa hai chúng ta, giữa quý ngài và bạn, và vậy cùng thảo luận, bàn, thảo luận điều bạn muốn hỏi ngoài câu ấy?
3:46 Q:Ngài nói ký ức tâm lý phải bỏ hết. Nó liên quan đến câu bạn tôi hỏi. Chúng ta có thể bỏ ký ức tâm lý hoàn toàn?
3:58 K:Chúng ta có thể bỏ ký ức tâm lý hoàn toàn?
4:10 Gì khác nữa?
4:12 Q:Ngài nói người quan sát cũng như vật quan sát. Rồi trong cùng một mạch ngài yêu cầu quan sát...
4:20 K:Người quan sát không khác vật quan sát, và đồng thời ngài nói, quan sát mà không dính đến quá khứ.
4:36 Q:Có hai loại quan sát?

K: Vâng, chúng ta sẽ đi sâu.
4:40 Q:Giáo lý ngài, rất tốt trực tiếp cho đến giờ liên quan đời sống cá nhân, nhưng hiện nay sống trong bầu không khí chính trị bao trùm toàn bộ, không chỉ đời sống kinh tế, xã hội, chính trị, ngay cả triết học.
5:03 Làm sao chống lại và cải thiện tình thế để bầu không khí được tạo ra ở đó cá nhân có thể tiếp tục tâm lý riêng và ý niệm khác cũng như mục tiêu của đời sống cá nhân.
5:23 K:Người hỏi hỏi, chính trị thống trị, đời sống bị kiểm soát, định hình bởi chính trị.
5:43 Và có thể nào cá nhân lìa sức ép chính trị. Phải không?
6:01 Q:Không, làm sao kiểm soát kẻ kiểm soát.
6:04 K:Làm sao kiểm soát chính phủ. (Cười) Phải không?

Q:Vâng.
6:13 Q:Ngài nói chính suy nghĩ tạo phân chia giữa người nghĩ và suy nghĩ, và vì vậy phân chia chỉ có thể bỏ khi hoạt động ngoài lĩnh vực suy nghĩ.
6:26 Nhưng đồng thời ngài xem suy nghĩ cần thiết cho vài việc máy móc như lái xe, hay định vị nhà, hay nắm (không nghe) cái đã làm hôm qua.
6:35 Tạo lập trật tự giữ suy nghĩ đúng nơi, và loại nó, tức bỏ đi mỗi việc nhỏ chúng ta vướng kẹt.
6:46 Tôi đã nghe ngài, rất nhiều năm, là nổ lực lạ lùng và rất khó để bỏ mỗi việc nhỏ chúng ta bám vào.
6:55 K:Đúng.

Q:Đây là khó khăn.
7:01 K:Làm sao bạn lìa bỏ hoàn toàn mọi thứ con người đã tích luỹ qua suy nghĩ hàng thiên niên kỷ?
7:13 Đó là câu hỏi? Đúng vậy.
7:16 Q:Vâng.
7:17 Q:Trong nghĩa nào thần thánh không có? Rồi có gì? Có gì?
7:27 K:Có gì? Bởi bạn nói, người nói hỏi, bởi bạn nói không có thần thánh trừ cái được tạo bởi suy nghĩ, nếu không có thần thánh thì có gì.
7:45 Hỏi đủ rồi. Chúng ta sẽ...
7:47 Q:Còn một câu. Tôi không ham mê trò chơi chữ, nhưng ngài nói, để ký ức nghỉ, trừ thực tế, và bỏ truyền thống.
8:00 Nhưng chúng tôi đều nghe nhạc hôm qua, ví dụ, và nhạc là cả truyền thống và ký ức.
8:08 Không có hoàn hảo của truyền thống và hoàn hảo của ký ức chắc là không có nhạc.
8:15 Ngài giải thích thế nào?
8:18 Chắc không có nhạc như trưa hôm qua nếu không truyền thống, và cả nội dung bài hát là hoàn toàn truyền thống.
8:33 Q:Và cũng ký ức - hoàn hảo.
8:36 K:Ký ức hoạt động. Tôi nghĩ vậy là đủ. Chỉ một phút. Được rồi.
8:44 Q:Có thể thảo luận quan sát là hành động tức thời.
9:05 Được, bạn nói. Vâng?
9:19 Q:Sự thật không thể thay đổi và không thể phân chia, và làm sao nó có thể thay đổi ngày qua ngày?
9:26 K:Sự thật không thể thay đổi và phân chia, làm sao sự thật thay đổi ngày qua ngày.
9:48 Tôi nghĩ có thể thảo luận... Nếu bạn không phiền tôi nói, làm sao bạn biết sự thật là gì?
10:01 Bạn mặc nhiên cho là có sự thật, và làm sao áp dụng trong thường nhật, từng phút.
10:12 Anh ta đã giải thích kỹ - được, tôi sẽ đi sâu sau.
10:20 Giờ, có mấy câu hỏi được đặt: người quan sát và vật, người suy nghĩ và suy nghĩ, có thể nào quan sát mà không người quan sát; chính phủ kiểm soát cả đời sống, có thể nào tự bỏ gánh nặng chính phủ; và... câu hỏi gì khác?
10:53 Tôi nghĩ nói chung mọi câu áp dụng, đến điểm ấy. Giờ câu hỏi nào bạn muốn đi sâu? Và xin nhớ, có liên quan đến sống hàng ngày, hay chúng ta chỉ chơi chữ đâu đó ngoài kia?
11:24 Có thể đi sâu câu liên quan quý ông này hỏi?
11:32 Nó có giúp bạn, có tác dụng trong sống hàng ngày? Bạn hỏi từ xem xét sống hàng ngày?
11:51 Q:Vâng.
11:55 Có thể tiếp với câu ấy, bạn muốn thảo luận câu ấy?
11:58 Q:Chúng ta có thể thảo luận về kiểm soát chính phủ và sống hàng ngày.
12:03 K:Kiểm soát của chính phủ mỗi ngày trong sống hàng ngày. Có thể bỏ qua câu này?
12:10 Q:Bỏ qua à?
12:12 K:Không, tôi sẽ trả lời, chúng ta sẽ thảo luận. Chính phủ là gì? Và ai là chính trị gia ai nắm trách nhiệm cai trị dân?
12:28 Trong xã hội dân chủ, ở xã hội tự do bầu cử, bạn bầu chính quyền, chính trị gia.
12:37 Phải không? Bạn trách nhiệm chính phủ. Và nếu không muốn chính phủ ấy, kéo họ xuống. Tuỳ bạn. Đúng không? Bằng bầu cử, thay chính phủ, nếu bạn không thích.
13:00 Q:Khó khăn chung là với đa số dân.
13:03 K:Đợi chút. Tôi sẽ tới đó. Khó khăn chung là, số ít chúng ta khao khát, hay muốn, cảm thấy khẩn thiết thay chính phủ, nhưng đại đa số người, dốt, họ không biết thực tế việc xảy ra - phải không?
13:29 Họ bị bịt mắt, họ bị lừa, họ bị khéo dồn vào một góc nơi họ không thể ứng đáp, tốt hơn, và bạn phải làm gì.
13:44 Đó là câu hỏi?
13:51 Q:Dù chính phủ dân chủ họ có quyền hành độc tài, và người bầu cử chỉ là các cá nhân.
14:01 K:Anh ta giải thích. Người hỏi - giờ trước hết, hãy làm rõ. Những người có thể, khao khát... muốn qua bầu cử có thể tạo ra thay đổi, số ít.
14:23 Đại đa số người dốt nát, bị lừa, hứa, và mọi vô nghĩa của vận động bầu cử xảy ra, bạn phải làm gì?
14:40 Bạn và ai khác có thể muốn thay đổi chính phủ, có thể bầu cánh hữu, tự do, trung lập, bảo thủ, v.v..
14:56 Bạn sẽ làm gì khi đa số người bầu ai đó hư hỏng, hám quyền, quan tâm đến cái ngã riêng, đến gia đình nhỏ bé riêng, bạn phải làm gì?
15:11 Trả lời tôi, vấn đề của bạn, không của tôi, bạn sẽ làm gì?
15:18 Ở chính phủ độc tài bạn không có chọn lựa, họ thi hành quyền lực cứng nhắc.
15:29 Vậy, bạn sẽ làm gì? Là vấn đề của bạn, đừng chỉ bỏ nó cho tôi bởi tôi vắng việc một tháng, nửa tháng, ba tuần lễ đi châu Âu và Mỹ, v.v.. Tôi không bầu cử, tôi không muốn bầu cử.
15:48 Cả hệ thống hư hỏng, tôi không muốn vào đó. Bạn sẽ làm gì? Hiểu không? Đây là vấn đề con người, suốt từ xa xưa, vài kẻ muốn thay đổi, sống tốt, không hư - vài, nhưng đại đa số sống đời hư hỏng, đó là lối sống, lén lút và mọi thứ xảy ra.
16:26 Và số ít phải làm gì?
16:31 Q:Tôi có thể nói? Cùng lối chúng tôi thảo luận và hiểu ngài.
16:37 K:Không, bạn không cần hiểu tôi.
16:40 Q:Không. Ngài muốn chúng tôi làm.
16:42 K: Không cùng... không. Chúng ta cùng suy nghĩ.
16:46 Q:Vâng, vấn đề này chúng tôi làm cật lực mỗi ngày và tuy vậy luôn thấy quá nhiều khối đá trượt chân, và tiếp tục dọn và lộn xộn, dọn và lộn xộn.
16:59 K:Đó là điều quý ngài nói, cùng một việc.
17:06 Chính phủ được bầu bởi đại đa số, đại đa số dốt nát - bạn biết họ là gì.
17:17 Và số ít muốn thay đổi, bạn sẽ làm gì để thay đổi số đông?
17:28 Hãy trả lời tôi, đó là đời bạn.
17:32 Q:Bạn phải thay đổi bạn trước. Nếu bạn thay đổi hoàn toàn và nếu bạn ở trung tâm của thay đổi nó ngấm vào.
17:40 K:Đúng, thay đổi bạn trước. Bạn sẽ? (Cười) Không, tôi không hỏi câu xúc phạm hay hỗn xược.
17:52 Q:Tôi không lấy cả hai.

K:Không, chỉ nghe thôi. Rất dễ để nói người khác phải thay đổi, tôi phải thay đổi - bạn sẽ thay đổi sâu, tận gốc?
18:04 Q:Tại sao không?

K:Tôi không nói, tại sao không. Bạn sẽ?

Q:Tôi sẽ.
18:12 K:Khi nào?

Q:Tôi làm, ngay. Suốt bao năm tôi nghe ngài, vâng.
18:18 K:Tốt. Rồi nếu thay đổi, bạn làm sao tác động số đông? Đó là vấn đề. Đó là một vấn đề. Chỉ nghe thôi. Vấn đề khác gồm trong chính quyền, cả độc tài, cộng sản, xã hội, tự do, v.v.., vấn đề quyền lực.
18:46 Người ta muốn quyền lực, cả tỏ ngộ cũng như vật lý.
18:56 Phải không? Vấn đề ấy chưa được giải quyết. Vậy, làm sao bạn sẽ tạo ra thay đổi trong sự dừng lại quyền lực của số ít, dân chủ, đảng gì gì bạn có, và giáo dục hay giúp số đông kẻ không quan tâm bao lâu họ có ít đất, thực phẩm, họ tuyệt đối thoả mãn, bạn sẽ làm gì?
19:43 Q:Giáo dục là cách duy nhất, không có lối khác.
19:49 K:Giáo dục là cách duy nhất. Rồi tại sao không có giáo dục thích hợp ở xứ này?
20:05 Giờ giáo dục dần bị chính phủ kiểm soát, cả xứ độc tài cũng như ở đây.
20:16 Phải không? Giờ, làm sao bạn thay đổi chính phủ kẻ sẽ tạo ra kiểu giáo dục đúng? Bạn xem, bạn né tránh vấn đề. Bạn chuyển từ chính phủ, đến giáo dục, đến cá nhân. Vậy, nó xuống tới đó, phải không? Nếu có thể nói: chúng ta không trách nhiệm về mỗi chúng ta để thấy việc không xảy ra.
20:53 Bạn sẽ giáo dục tôi tớ, nếu bạn có?
21:01 Nào. Giáo dục con cái họ.
21:08 Q;Không.

K:Dĩ nhiên sẽ không bởi bạn chỉ quan tâm chính bạn, với gia đình bé xíu.
21:16 Phải không Vậy bạn sẽ làm? Tuyệt đối im lặng! Vì vậy bạn sẽ có chính phủ mà bạn muốn - bạn xứng đáng. Phải không? Đúng không? Hãy giáp mặt việc như nó là.
21:41 Bạn thấy quá nhiều chính quyền, nghị viên, nghị sĩ, v.v..
21:52 Bạn biết trò họ chơi nên tôi không cần đi sâu. Vậy, bạn sẽ, như người có khả năng bầu cử, trách nhiệm với quan tâm con người?
22:07 Hiểu không? Phải không? Bạn sẽ làm? Tức, quan tâm hàm ý yêu thương. Phải không? Bạn có quan tâm, chú ý yêu thương đem đến? Tiếp tục, trả lời đi. Tức bạn sẽ giáo dục con cái của tôi tớ. Bạn phải bắt đầu thật gần để đi thật xa. Nhưng bạn đánh trên đỉnh và không bắt đầu gần.
22:53 Vấn đề được trả lời?

Q:Không. Xem, làm sao vài cá nhân có thể giải quyết vấn đề? Trừ khi ngài thừa nhận giải pháp rằng cả số đông tự thay đổi trong chương trình hành động không gì được làm.
23:08 Và làm sao thay đổi số đông?
23:10 K:Tôi nói bạn rồi. Số đông... - làm sao bạn sẽ thay đổi nó, sao hỏi tôi?
23:18 Q:Bởi tôi nghĩ ngài sáng suốt hơn nên tôi hỏi.
23:21 K:Được rồi. Không, không. Chúng ta là bạn. Phải không?
23:27 Q:Vâng, nhưng có...

K:Đợi, đợi đã. Chúng ta là bạn. Và tôi nói cái có thể làm. Phải không? Đa số phải thay đổi, phải được làm...
23:43 không biết bạn có muốn đi sâu vấn đề giáo dục, làm sao giáo dục số đông.
23:51 Đó không thích hợp lúc này. Tôi, hay bạn phải làm gì xung quanh là đa số người dốt nát, đáng trách, bạn biết, bên trong không có gì. Phải không?
24:08 Q:Khi nói số đông, ý tôi không riêng người dốt. tôi nói cả có giáo dục, học cao, lắm tiền, thượng lưu xã hội nữa.
24:19 K:Vâng. Người có tiền, có học, kẻ rất nghèo, v.v.., làm sao họ sẽ thay đổi?
24:32 Bạn nói tôi nghe.
24:37 Q:Trong truyền thống giải thoát cá nhân là mục tiêu, nên những kẻ có thể thay đổi xã hội quan tâm chính họ và linh hồn riêng hơn là quan tâm cái gọi là cộng đồng, xã hội, nâng nó lên.
24:58 Vậy, họ ích kỷ như kẻ khác chạy theo tiền, giàu có và thú vui.
25:08 K:Chúng ta đã đáp câu hỏi?
25:12 Q:Chúng ta chỉ thảo luận nên có quan tâm và yêu thương ấy.
25:19 Chúng ta có thể thành mấu chốt hoạt động ấy. Tôi có thể chăm sóc con cái tôi tớ, hay làm công của chủ, cũng như lãnh đạo, nhưng có giới hạn cá nhân có thể làm, vượt cái hắn không thể có khả năng...
25:35 K:Vâng. Bạn để ý lịch sử chỉ rất ít cá nhân tạo ra thay đổi, phải không?
25:49 Đúng không? Bạn sẽ có năng lực, khả năng, thôi thúc, tình yêu để tạo ra thế giới khác?
26:02 Không biết bạn có nhận ra nó không phải vấn đề cấp tỉnh, bộ lạc như nó thành ra ở Ấn độ, bộ lạc, mà vấn đề toàn cầu.
26:16 Hiểu không? Và vấn đề toàn cầu chỉ có thể giải quyết khi chúng ta dừng là quốc gia.
26:26 Đúng không? Khi chúng ta dừng là Ấn độ. Nhưng không ai muốn làm thế. Chúng ta muốn trên đỉnh tạo thay đổi và rồi chúng ta thích ứng nó dễ dàng. Và đỉnh, kẻ trí óc quyền lực chính trị cao sẽ không thay đổi. Phải không? Vậy là đủ. Giờ, muốn thảo luận việc bạn phải làm thường nhật, vấn đề kẻ quan sát và vật, phân đôi. Phải không?
27:11 Giờ, để hiểu nó, chúng ta sẽ đi sâu, bạn có thấy quan hệ với vợ, con cái, hàng xóm, kẻ nghèo, nó liên quan đó.
27:27 Đúng không? Vậy chúng ta sẽ thảo luận, bàn để tìm loại quan hệ đúng với nhau, với nhân loại.
27:38 Phải không? Bạn có thích? Đó là điều bạn hỏi. Và đó là việc đa số bạn muốn đi sâu. Trước hết, hãy bắt đầu thật đơn giản, bạn có quan sát cây cối bằng mắt?
28:05 Có chứ? Chỉ cây. Và khi bạn quan sát cây điều gì xảy ra trong quan sát ấy?
28:23 Có vật ấy, và bạn gọi là cây.
28:31 Bạn gọi là cây bởi ký ức hoạt động, và nó được nhận biết chung, vật đó là cây.
28:43 Bạn cho cái tên, từ nhận biết, và rồi tên, nhận biết, ký ức hoạt động.
28:54 Đúng không? Kịp chứ - đơn giản, phải không? Giờ, bạn có thể quan sát mà không đặt tên?
29:11 Chỉ nhìn cây. Chỉ nhìn nó và xem bạn có thể nhìn nó mà không hoạt động của chữ hay ký ức nào, chỉ nhìn.
29:23 Được chứ?

Q:Không cảm xúc?
29:27 K:Mới bắt đầu, vâng, bắt đầu chậm thôi.
29:31 Q:Lúc này, vâng, một lát.
29:36 K:Giờ, đợi chút. Một lát.
29:38 Q:Rồi chúng ta trong thời gian.

K:Chỉ một phút. Một lát. Đó khá dễ, phải không. Nó hàm ý - chỉ nghe thôi - chữ cây không phải vật thực sự.
29:58 Phải không? Đúng không? Không, đừng chấp nhận lời tôi, chỉ nhìn. Chữ không phải vật. Phải không? Chữ 'micro' không phải vật ấy thật. Đúng không? Chỉ một phút. Vậy, mô tả cây không phải cái mô tả.
30:30 Phải không? Vậy, hãy rõ. Chữ, mô tả, không phải vật hay cái mô tả.
30:44 Q:Làm sao nó vậy?

K:Đợi, đợi đã, bạn... Tìm xem, làm đi.
30:50 Q:Có việc chức năng để thi hành, chữ ấy, xong. Truyền đạt sẽ tê liệt.

K:Sẽ tới đó.
30:58 Q:Vâng.
31:01 K:Hãy kiên nhẫn chút.

Q:Xin lỗi.
31:05 K:Đừng xin lỗi.

Q:OK, tôi không. (Cười)

K:OK. Đừng nói OK (cười).
31:15 Vậy chữ không phải vật. Bạn có thể nhìn mà không chữ? Vậy thôi. Và bạn nói, 'tôi có thể.'
31:30 Giờ, bạn có thể nhìn vợ, hay chồng, mà không dùng chữ 'vợ tôi'?
31:44 Q:Rất hiếm.
31:57 K:Bạn hỏi, người quan sát và vật, chúng có khác, nếu không khác thì chỉ có quan sát.
32:12 Và chúng ta sẽ đi sâu vấn đề thật chậm, từng bước, bởi nếu một lần bạn hiểu thì sẽ lìa bỏ cố gắng.
32:28 Chữ không phải vật, chữ 'cửa' không phải cửa thật.
32:35 Đúng không? Phải không? Tên 'K' không phải người thật, danh tiếng không phải người thật, mô tả không phải người thật, hình (cười) không phải người thật, hay ảnh bạn tạo về người ấy không phải người thật.
33:01 Phải không? Vậy hãy rõ, thật rõ điểm này: mô tả không hề là cái mô tả.
33:11 Bạn có thể vẽ ngọn núi tuyệt vời nhất, nhưng hình không phải nó.
33:18 Phải không? Vậy, biểu tượng không phải nó, lý thuyết không phải nó.
33:30 Vậy, tôi có thể nhìn, bạn có thể nhìn vợ hay chồng mà không chữ, trước.
33:48 Q:Chỉ có thể khi chúng ta đang ngây ngất. Có vẻ như chỉ có thể khi chúng ta đang ngây ngất hay hạnh phúc, lúc khác thì không thể có.
34:00 K:Chúng ta sẽ đi sâu.
34:02 Q:Không, ý tôi là xem tôi có đạt hạnh phúc bởi phương tiện khác và bắt đầu nhìn vật như thế.
34:10 K:Vâng, sẽ chỉ bạn cái khác: ma túy (cười), rượu.
34:18 Họ đã thử nó. Họ đã thử LSD, côcain, cần sa, hasit, có cái mới nhất gọi là bong bóng hay bụi thiên thần, nó thực giết bạn hay bạn sẽ thấy gì ngoài thế giới này.
34:43 Vậy có cách làm khác phá huỷ não bạn, phá huỷ thân thể bạn.
34:53 Nếu bạn muốn đi lối ấy đây là xứ tự do và nếu bạn có ma tuý, đi đến đó.
35:02 Nhưng chúng ta nói về cách làm thật tỉnh táo, hợp lý.
35:09 Tức, chúng ta nói khi bạn quan sát vợ - tôi nói vợ và con bởi đó là đời sống bạn, chủ, tớ, con cái, hàng xóm, chính trị gia - tất cả họ, bạn có thể nhìn mà không chữ - chậm thôi - không chữ biết rằng chữ không phải người, và chữ đại diện ký ức tiếp nối, liên tưởng tiếp nối với quá khứ.
35:54 Đúng không? Đó đơn giản, phải không? Bạn theo kịp?
36:01 Q:Chỉ trẻ có thể làm thế trước khi chúng học ngôn ngữ.
36:05 K:Tôi biết, tôi biết. Trẻ con có thể làm. Vâng. Ít ra trẻ, bạn nghĩ, có thể làm. Chúng ta không phải trẻ con, là người lớn vậy đừng quay lại trẻ con.
36:20 Xin lỗi, tôi không vô lễ.
36:21 Q:Ngay cả tiến trình gọi tên có dừng trong hành động biết ngài còn bỏ đó vấn đề thừa nhận.
36:29 Chúng ta thừa nhận nhiều mức độ. Thừa nhận nghĩa hành động như việc phải thế. Chúng ta thừa nhận vũ trụ, ngài thừa nhận có người nghe. Giờ, hành động ở mức độ sâu như có trở ngại khác - thế giới ngoài kia.

K:Tôi hiểu.
36:48 Tôi có thể chỉ tiếp tục một chút, từng bước. Vậy, bạn có thể quan sát mà không liên tưởng, tức chữ thức dậy?
37:03 Kịp không? Và quan sát người, thân hay không thân, có thể chứ?
37:16 Chữ, ký ức là quá khứ. Phải không?
37:25 Quá khứ là mọi sự cố, sự kiện, mọi cái bạn tích góp suốt quan hệ giữa bạn và vợ, và gia đình, và hàng xóm - và chính phủ.
37:43 Giờ, có thể quan sát, có quan sát... - không 'có thể,' - có chăng quan sát mà không liên tưởng?
37:53 Q:Ngài phải nói kỹ thuật. (Cười)

K:Gì?
37:58 Q:Tôi muốn biết cách, lối thực hành.
38:00 K:Bạn muốn biết cách? Vâng, quý ngài muốn biết lối thực hành. Tức, nói tôi biết làm sao làm. Nó nghĩa gì? Chỉ nghe nhé. Khi bạn hỏi, làm sao làm, bạn không đang làm, phải không?
38:27 Nào tôi không chỉ trích, tôi chỉ hỏi. Vậy bạn không đang làm. Vậy bạn muốn ai đó bảo làm sao làm, nghĩa là ai đó đã tìm ra, đã làm và nói, nếu bạn làm này, này, bạn cũng sẽ làm. Phải không?
38:51 Vậy bạn muốn một hệ thống, thực hành, phương pháp. Đúng không?
39:01 Q:Với thiên tài như ngài...

K:Tôi không thiên tài.
39:05 Q:Với chúng tôi, kẻ kém hơn, cách...
39:08 K:Không, bạn không nghe, anh bạn, nghe đi!
39:19 Nếu bạn đã sống lối này rằng chúng ta đã sống phân chia, và từ phân chia nổi lên mọi xung đột nhân loại - phân giai cấp, chia quốc gia, phân con người, bộ lạc, chia niềm tin, chia... - kịp không? - cả tổ chức đời sống con người dựa trên đó.
39:47 Và nó sinh bao xung đột, chiến tranh, khổ. Phải không? Vậy bạn hỏi, có chăng lối sống khác - hiểu không? - sẽ không có xung đột.
40:01 Vậy bạn phải tìm, và nếu nói, giả như ai đó tìm ra và hắn nói, làm đi.
40:09 Và nếu hắn nói, theo hệ thống này, lối này, cách này, hắn đẩy bạn quay về theo uy quyền hư hỏng cũ.
40:23 Hiểu không? Vậy như đã giải thích nhiều lần: tôi không phải uy quyền, đạo sư, đừng theo tôi, mà như hai người bạn, cùng thảo luận giải quyết vấn đề này. Vậy thôi.
40:50 Vậy tôi nói, bạn có thể quan sát? Có thể quan sát vật gọi là cây mà không đặt tên?
41:01 Nó khá dễ, nếu bạn nhìn tự nhiên, chim chóc, nó tương đối dễ, quan sát thế giới bên ngoài khá dễ.
41:15 Nhưng lúc bạn quay vào trong nó cực kỳ khó. Phản ứng bạn quá mạnh, quá qui định, quá tức thì nên rất khó nói, nào, tôi sẽ giữ nó lại.
41:32 Vậy, chúng ta đi từng bước. Trước hết, nhìn cái bạn đang là trong sống hàng ngày.
41:43 Bạn và vợ. Phải không? Bạn, tách khỏi vợ, và cô ấy, tách khỏi bạn, hay bạn và hàng xóm, tách rời, v.v..
41:59 Nơi có phân chia tất có xung đột. Đó được hiểu. Phải không?
42:06 Q:Vâng, nhưng phân chia là ý nghĩa nền tảng của sống.
42:11 K:Vâng.
42:13 Q:Nền tảng cho kinh nghiệm về cuộc sống.
42:17 K:Gì?

Q:Và là ý nghĩa của phân chia.

K:Không, không, đó là cái chúng ta chấp nhận.
42:24 Q:Đúng, đó là cái chúng ta chấp nhận, thừa nhận.
42:28 K:Chúng ta chấp nhận ảo tưởng này rằng chúng ta sống khi phân chia.
42:35 Và sống khi phân chia đem đến khổ đau lạ kỳ như thế.
42:42 Q:Cái gì thay thế?
42:44 K:Đợi chút, tôi đang làm... (cười) Các bạn muốn con đường thay thế.
42:52 Q:Không, không đường, ngay cả tinh thần, hiểu.
42:55 K:Vâng, tôi đang làm, chúng ta làm.
43:05 Tôi hỏi bạn, hay chúng ta cùng thảo luận, bạn sẽ tìm cách nào nhìn vợ hay chồng mà không có mọi ký ức của hai mươi hay năm ngày hay ba mươi ngày xen vào, bạn sẽ tìm ra làm sao làm?
43:31 Sẽ tìm chứ?
43:32 Q:Nếu tôi thu lại như chiếc gương, nó không phản ứng, tôi nghĩ có thể làm.
43:43 K:Nếu bạn nói 'nếu,' khi bạn dẫn chữ 'nếu' thì chúng ta không làm.
43:53 Nếu tôi là nữ hoàng Anh thì tuyệt vời, nhưng không!
43:57 Q:Không, nhưng đó là cách có thể quét hết nó.
44:02 K:Không, không bởi nói 'nếu tôi là vầy,' mà chỉ bằng giáp mặt thực tế.
44:11 Thực tế là chính phủ muốn kiểm soát dân, chính phủ không thể cai trị cả nhân loại.
44:21 Đúng không? Vậy giáp mặt thực tế. Không phải, nếu có chính phủ tuyệt vời, chúng ta không có chính phủ tuyệt vời, khắp nơi.
44:32 Vậy, thực tế là có phân chia, và phân chia làm chúng ta như cá thể gây bao khổ nhọc trong đời, chiến tranh, phá huỷ, v.v..
44:49 Và chúng ta chấp nhận qua bao thế kỷ. Đó là qui định. Vậy ai đó đến và nói, hãy tìm xem có chăng lối sống khác.
45:06 Vậy nói, trước tiên, có thể tìm tại sao có phân chia.
45:15 Đúng không? Phải không?
45:18 Q:Khi tôi quan sát ngài chỉ có nói, không có tôi và ngài. OK?
45:25 K:Đúng vậy, đúng vậy.

Q:Đã hiểu.
45:28 K:Đúng vậy. Bạn nói!
45:30 Q:Tức, chúng ta sống chỉ ở cái chúng ta nói về.
45:33 K:Vâng, đúng. Chỉ nghe, nghĩa là bạn thực sự nghe.
45:40 Đợi chút. Không có người. Bạn không có và tôi không có, nhưng bạn thực sự đang nghe cái được nói.
45:48 Q:Vâng.

K:Vậy thôi. Để nó đó.
45:56 Bạn xem, rất khó để đi sâu từng bước khi bạn luôn đem gì vào.
46:05 Giờ, hiểu não bị qui định với phân chia. Phải không?
46:15 Bạn có nhận ra, có thấy nó, rằng bạn bị qui định để chấp nhận phân chia. tôi - và xứ tôi, tôi và chính phủ tôi, tôi và niềm tin - kịp không? - luôn phân chia.
46:32 Bạn có thấy phân chia? Và hậu quả của phân chia?
46:44 Thưa bà, bà không thể vừa nghe vừa ghi.
46:51 Thứ lỗi đã nói thế. Thật không thể (cười) nói, đi sâu nó. Như đa số người không, và đa số chấp nhận xung đột giữa hai người hay nhóm, giữa tôn giáo khác nhau, chúng ta chấp nhận, nó thành thói quen, thành tập quán.
47:18 Và chúng ta nói, giúp tôi phá vỡ tập quán. Phải không? Đúng không? Không ai sẽ giúp bạn. Phải không? Đạo sư đã hứa, kinh sách hứa, và bạn vẫn cứ phân chia.
47:41 Phải không? Vậy, bạn có thể - nghe nhé - bạn có thể bỏ sách, đạo sư, mọi uy quyền và giáp mặt thực tế?
47:54 Được chứ? Giáp mặt thực tế rằng phân chia tất phải tạo hư hỏng, thoái hoá thế giới.
48:12 Nếu chấp nhận và nói, 'Nào, không thể sống lối ấy,' bạn thách thức não, yêu cầu nó tìm ra lối sống khác.
48:28 Bạn sẽ thách thức trí óc? Không, Bạn hiểu chứ? Sẽ làm?
48:35 Q:Vâng.

K:Đúng, nếu làm thì bạn phải tìm, đúng không, không chấp nhận, không hỏi, 'Chỉ tôi cách,' chính bạn phải làm.
48:51 Vậy, bạn sẽ làm gì? Trước hết, nhìn việc xảy ra. Phải không? Rồi bạn hỏi, tại sao phân chia có mặt? Đúng không? Phân chia do chữ tạo ra? Phân chia tạo bởi hình ảnh tôi đã dựng lên về vợ hay chồng?
49:21 Phải không? Phân chia có mặt bởi tôi chạy theo lối dục vọng này và cô ta chạy theo dục vọng riêng khác?
49:35 Kịp không? Vậy, tôi tham vọng - bạn tham vọng và vợ dễ bảo?
49:46 Hay vợ tham vọng và bạn dễ bảo? Kịp không? Bạn nhận ra nó?
49:57 Q:Có gì để quan sát nếu không có phân chia?
50:04 K:Chúng ta sẽ đi sâu, lạy trời... Có gì để quan sát nếu không có phân chia. Lại thế - bạn xem, bạn... ngay cả không lịch sự lắng nghe!
50:25 Q:Hiểu rồi, chỉ khi nhận thấy không có phân chia.
50:32 K:'Khi bạn thấy, nếu bạn nhận thấy, nên nhận thấy, phải nhận thấy' - nghĩa là bạn không nhận thấy.
50:50 Vậy, tôi hỏi, vậy, hỏi, bạn có thấy phân chia?
51:10 Nếu có, thì tại sao có phân chia? Phân chia có mặt hàng thiên niên kỷ, từ vô thuỷ.
51:23 Phải không? Đúng không? Tôi và Thượng đế, tôi và ngôn ngữ, tôi và niềm tin.
51:34 Phải không? Từ thời xa xưa, từ thời Xume, khoảng năm 7000 trước Công nguyên, đã xảy ra.
51:47 Và chúng ta chấp nhận, và nói đó là lối sống: với chiến tranh, phá huỷ, xung đột, hận thù.
51:57 Và vậy, chúng ta phải tìm lối sống khác, tức tại sao có phân chia, ai tạo ra nó?
52:09 Hiểu không? Chúng ta cùng suy nghĩ, nhé. Ai tạo ra nó? Đừng nói, tự nhiên, thần thánh, tác động bên ngoài. Con người tạo ra nó. Phải không? Đúng không? Tức, con người là gì? Khả năng suy nghĩ. Phải không? Vậy, suy nghĩ chính nó giới hạn, nên dù tạo ra gì, cũng phải giới hạn.
52:48 Đúng không? Vậy, khi quan hệ với ai khác suy nghĩ hoạt động, nó phải giới hạn.
52:58 Đúng không? Khi có giới hạn tức có phân chia. Khi một bộ lạc nói, 'tôi là bộ lạc riêng' và có bộ lạc khác, có phân chia. Phải không?
53:14 Vậy suy nghĩ tạo ra phân chia. Phải không, bạn có thấy vậy?
53:25 Q:Ngài có thể làm rõ gì đó? Suy nghĩ. Suy nghĩ hình như hoạt động ở mọi mức độ. Mức độ xúc cảm, và...

K:Tôi đang...
53:34 Q:Ý ngài suy nghĩ là gì? Chỉ là ngôn từ bên trong?
53:40 K:Vâng. Một phần ngôn từ, một phần - chỉ một phút! - tôi mô tả một phần, nhưng thành phần không làm nên toàn thể.
53:57 Phải không? Tôi muốn đi sâu một chút.
54:01 Q:Phân chia không cần là xung đột, nó có thể cùng hoạt động.
54:06 K:Ồ, đừng nói 'cần,' nó xảy ra, tại sao bạn nói 'cần'? Chỉ là ý niệm. Lạy trời, bạn không thể nghe tiếp tục. Bạn ở đây để xem người nói phải nói gì. Phải không? Bạn hỏi, vậy vui lòng nghe trước và rồi bạn có thể xé nát nó.
54:35 Bạn có thể vứt đi, dẫm lên nó, làm gì bạn thích, nhưng trước hết hãy lịch sự, để ý thân tình.
54:53 Trước hết, tôi nói, tại sao có phân chia, tại sao con người chấp nhận phân chia, ai tạo ra nó, và làm sao nó có mặt.
55:08 Vậy, bạn thấy niềm tin - phải không? - thói bộ lạc, bộ lạc này chống bộ lạc kia.
55:19 Đúng không? Bạn theo kịp hết? Giáo lý này chống giáo lý khác, thần thánh bộ lạc này chống thần thánh bộ lạc khác, ngôn ngữ phân chia con người, và v.v..
55:39 Làm sao nó xảy ra?
55:43 Q:Không phải là mấy việc ngài mô tả đem đến mức độ phân chia lớn hơn, nhưng có mức độ phân chia rất tinh tế, chính cảm nhận tôi là gì đó phân chia hình như nằm dưới mọi kiểu yêu nước khác to hơn.
56:04 K:Tôi không thể nghe, bạn phải nói lớn hơn.
56:09 Q:Phân chia ngài nói, bộ lạc, yêu nước, mọi cái hình như ở mức độ khá lớn, và chúng là cái, nếu ngài để ý đến chúng, ngài có thể thấy gì đó trong chúng.
56:27 K:Tôi đến đó, nhưng trước hết tôi phải bắt đầu từ ngoài vào trong.
56:33 Q:Vậy, cái hình như với tôi rất khó nhìn vào là cảm giác phân chia cơ bản của cái ngã như cá nhân.
56:44 K:Anh ấy nói gì?

Q:Với anh ta khó khăn là có cảm giác, cảm giác phân chia như cá nhân cơ bản hơn mọi phân chia kia.
56:56 K:Tôi đang tới đó!
57:06 Chúng ta mất cả giờ và thậm chí chưa chạm hòn đá dưới đáy.
57:22 Chúng ta nói, con người sống không chỉ giác quan, mà cũng rất nhiều ở mức độ trí óc, ngôn từ, suy nghĩ.
57:42 Và nói, suy nghĩ ở chính hành động nó là phân chia, phân chia trong nghĩa vỡ vụn.
57:54 Vậy rõ chứ? Bạn có thể quan sát chính mình. Mọi suy nghĩ đều giới hạn, manh mún.
58:06 Suy nghĩ có thể nghĩ ra cái toàn thể, nhưng quan niệm vẫn là suy nghĩ.
58:14 Đúng không? Phải không? Vậy, giờ suy nghĩ có thể, là ký ức, kinh nghiệm, kiến thức, là quá khứ, kiến thức ấy có thể không hoạt động khi bạn quan sát?
58:39 Vậy thôi. Khi bạn quan sát vợ, và chồng, và gia đình, hay tôi tớ, hay hàng xóm, ký ức ấy liên kết với vợ hay chồng, có thể hoãn lại, chỉ nhìn. Được chứ? Bạn sẽ làm?
59:02 Bạn có thể làm? Biết rằng suy nghĩ là phân chia, suy nghĩ là vỡ vụn, suy nghĩ sinh từ kiến thức là quá khứ, và vậy bạn luôn nhìn vợ, hàng xóm với đôi mắt quá khứ.
59:27 Hay, nhìn chính bạn với đôi mắt quá khứ cho bạn qui định truyền thống, tức là: Tôi khác với kẻ khác.
59:41 Bạn có theo kịp hết? Bạn đang làm chứ? Vậy, tôi nói...
59:51 Q:Đừng đánh lừa thực tế. Hàng xóm, thực tế hàng xóm trở thành gì? Khi ngài xoay thực tế như với ngã riêng thì không thể. Là thực tế đơn giản, khắc nghiệt, không thể tranh cãi của hàng xóm, hay vợ, hay con trẻ hay gì khác.
1:00:14 Q:Thảy là bản ngã, ngã.
1:00:19 K:Gì nào?
1:00:20 Q:Đây đều là ngã cho mọi ý nghĩa này.
1:00:25 K:Tức, bản ngã, bạn nói, cái 'tôi', cái ngã hợp thành bởi suy nghĩ, tên, hình thể, dục vọng, lo âu, đau khổ, thú vui, sợ, kiêu ngạo, tự cao, muốn quyền lực.
1:00:49 Q:Như tôi hiểu, ngài nói bản ngã hay phân chia là hoạt động duy trì bởi tiến trình suy nghĩ.
1:00:57 K:Vâng. Vậy, bạn có thể - tôi quay lại - bạn có thể quan sát vợ và chồng mà không có ký ức cũ xâm nhập?
1:01:17 Nếu không, thì gì xảy ra? Bạn chưa chạm điểm đó? Bạn hiểu không? Tôi nhìn vợ - không có vợ, nhưng có thể nhìn 'vợ.'
1:01:38 Tôi có thể nhìn cô ta mà không ký ức tình dục, không ký ức thống trị, không ký ức có liên tưởng dễ chịu, không cả thiếu kiên nhẫn bé tí, v.v..
1:02:02 Tôi có thể nhìn cô ta như thể nhìn lần đầu?
1:02:09 Rồi khi bạn nhìn lối ấy, nghĩa là không người quan sát, chỉ quan sát - phải không? - gì xảy ra?
1:02:27 Q:Vắng bóng cái ngã.
1:02:29 K:Đừng đặt ra. Đừng nói, nếu, khi, vắng. Trời, bạn không làm!
1:02:39 Q:Tôi không thể làm, quá khứ xen vào.
1:02:41 K:Thì coi tại sao nó xen vào.

Q:Tôi là quá khứ.
1:02:46 Q:Quan sát, có khác chăng... không người quan sát, làm sao có quan sát?
1:02:52 K:Làm xem.
1:02:53 Q:Trừ khi người quan sát như bản ngã.
1:02:56 K:Đợi chút. Bạn có thể nhìn cây kia mà không chữ? Tại sao bạn không thể làm thế?
1:03:03 Q:Nhưng ai nhận biết nó?
1:03:08 K:Ồ, các bạn, bạn không, bạn không thử nghiệm nó, bạn không cố gắng, bạn không muốn tìm xem. Bạn nói. Nhìn đi.
1:03:20 Q:Việc đó, tôi cho là, cuộc sống thuần khiết, chỉ nhận biết cuộc sống và không phân chia.
1:03:27 K:Đều là lý thuyết. Thật là lý thuyết hay! Sách vở đầy lý thuyết. Đạo sư, nhà thờ, đền chùa, đầy lý thuyết. Bạn ở đâu nơi cuối nó? Bạn và xứ bạn, dân tộc bạn, bạn ở đâu? Vậy, giờ, chỉ nghe thôi. Tôi tin chắc bởi các khoa học gia lớn lúc tôi nói chuyện với họ, 'Người quan sát là vật quan sát,' họ mất chút thời gian để hiểu nghĩa lời nói, rồi họ giải thích gì đó với tôi.
1:04:17 Họ nói, khi quan sát mà không lý thuyết, không ký ức, không mọi thứ, qua kính hiển vi, lúc quan sát, chính vật bạn quan sát trải qua thay đổi.
1:04:32 Đừng đồng ý, bạn không hiểu gì. Chính vật bạn quan sát di chuyển, thay đổi, nó không hề như nhau.
1:04:44 Vậy - nghe nhé - khi bạn quan sát giận mà không chữ, không ký ức về 'tôi phải không giận,' v.v.., khi bạn quan sát thực tế của phản ứng gọi là giận, chính phản ứng trải qua thay đổi tận gốc.
1:05:08 Đó là lối quan sát. Quan sát chính bạn, cả cấu trúc và bản chất của bạn với mọi tính chất, mọi xấu xa, mọi thú vui, mọi đau khổ, khi tôi nhìn nó, khi có quan sát mà không liên tưởng quá khứ, chính quan sát ấy tạo ra thay đổi trong cái đang xảy ra.
1:05:49 Q:Đặt thành lời, trong câu nói ấy tôi đơn giản, khiêm tốn, yêu mến và yêu thương.
1:05:56 K:Gì nào?

Q:Đặt thành lời,

K:Ồ, không, không, đừng đặt thành lời! Bạn có hiểu lời người nói phải nói?
1:06:16 Nhìn, hãy nhìn: có bạo lực. Phải không?
1:06:23 Giờ nó thành bạo lực bộ lạc thế giới. Đúng không? Phải không? Cả cái gọi là Bà la môn - đáng buồn họ không còn nữa - ngay cả Bà la môn giờ cũng thành kẻ bộ lạc.
1:06:47 Vậy, chính chủ nghĩa bộ lạc tạo ra bạo lực. Bạn có thể nhìn bạo lực - chỉ nghe, theo dõi hậu quả nó, tôi sẽ giải thích từng bước.
1:07:02 Trước hết, bạn nhận biết bạo lực, giận, bắt chước là hình thức bạo lực, bắt chước ai đó.
1:07:18 Khi so sánh bạn với ai đó là hình thức bạo lực. Khi bạn cố đạt kết quả, thành công, là hình thức bạo lực.
1:07:30 Vậy tôi dùng chữ bạo lực trong nghĩa rộng nhất, không chỉ bạo lực vật lý mà cả bạo lực tâm lý.
1:07:39 Giờ, khi cảm nhận đó nổi lên suy nghĩ bước vào và nói, nó là bạo lực.
1:07:50 Phải không, bạn theo kịp? Bởi suy nghĩ chỉ có thể hoạt động qua chữ nghĩa, qua hình ảnh, biểu tượng, nên nó nói, đó là bạo lực.
1:08:02 Vậy cái cũ nhận biết cảm giác mới và gọi nó là bạo lực.
1:08:11 Theo kịp không? Vậy, bạn có thể quan sát xúc cảm được gọi là bạo lực mà không đặt tên?
1:08:30 Bởi khi không đặt tên chính vật được quan sát trải qua thay đổi.
1:08:41 Và trong đó không có xung đột.
1:08:48 Lúc người quan sát nói, 'tôi bạo lực' thì xung đột bắt đầu: 'không nên bạo lực, bảo tôi làm sao không bạo lực, tôi phải theo không bạo lực,' và mọi thứ bắt đầu.
1:09:02 Đúng không? Phải không? Vậy bạn có thể kiểm nghiệm, làm nó. Kiểm nghiệm đi. Rằng khi cảm nhận nổi lên - giận, tham, bạo lực, tính dục, là quá quan trọng với mọi người, khi cảm nhận đó nổi lên nhìn, quan sát nó mà không đem mọi hình, ảnh, mâu thuẫn - kịp không? - chỉ thực tế, thực tế cảm nhận.
1:09:45 Rồi bạn sẽ khám phá cho chính bạn rằng thực tế không có đối nghịch.
1:09:56 Phải không? Vậy, khi bạn rời khỏi thực tế, đối nghịch bước vào, và vậy xung đột bắt đầu.
1:10:05 Giờ, nói chỉ quan sát cảm nhận và nhận ra suy nghĩ là phá hoại khi quan sát.
1:10:21 Bạn hiểu không?
1:10:25 Q:Câu cuối tôi không hiểu.
1:10:32 K:Chúng ta nói, suy nghĩ phân chia.
1:10:35 Q:Suy nghĩ là phá hoại khi hoạt động.
1:10:37 K:Vâng, dĩ nhiên. Khi gì đó phân chia

Q:Nó phá hoại.

K:Nó phá hoại. Khi nói, 'tôi là Cơ đốc, tôi chỉ tin chúa cứu thế Giê su,' hay mớ lộn xộn nào, và bạn nói, 'tôi là Ấn giáo với...'
1:10:53 và Hồi giáo nói, với... bạn là phá hoại, bạn là người phá hoại.
1:11:00 Nên, nói, có thể, không lý thuyết, thực tế, sống hàng ngày, có thể sống không xung đột khi chỉ có thuần quan sát.
1:11:22 Đó không đòi hỏi kỷ luật, kiểm soát, chỉ nhìn: tức, ý niệm cơ bản, quan niệm cơ bản, rằng tôi căn bản khác với kẻ khác.
1:11:44 Q:Ngài nói đó là giả định, giả định phải được đào xới, hiệu chỉnh?
1:11:52 Dường như khi ngài nhìn, nhìn ấy cần thiết, có khuynh hướng từ quan điểm của kẻ nghe ngài làm mạnh lên cảm giác bản ngã thích hợp để loại bỏ nó...
1:12:08 K:Dĩ nhiên, dĩ nhiên.

Q:...và hắn cô lập hơn.
1:12:11 K:Dĩ nhiên, dĩ nhiên. Bởi khi nghe bạn không nghe hoàn toàn, bạn... Bạn không nghe.
1:12:21 Chúng ta lại phải đi sâu vấn đề nghe.
1:12:26 Q:Đó là thất bại của nhận thức con người...
1:12:30 K:Vâng, tôi biết, chúng ta đều biết. Nhưng xem, nếu bạn biết nghệ thuật nghe, mọi việc trở nên vô cùng đơn giản.
1:12:43 Bạn nghe nhạc, vài bạn, nếu bạn nghe, rất đơn giản. Nhưng trí, não quá qui định với phức tạp đến nổi chúng ta không nghe.
1:13:02 Giờ, cuối buổi, một tiếng mười lăm phút, bạn ở đâu? Tôi biết tôi ở đâu, nhưng bạn ở đâu?
1:13:14 Bạn có thực sự hiểu rằng có lối sống không chút xung đột nào?
1:13:27 Khi không có xung đột thì bạn tạo ra xã hội khác vì Chúa, và vì vậy chính phủ khác.
1:13:49 Q:Một phút trước, ngài nói con người là gì và ngài định nghĩa con người có khả năng suy nghĩ.
1:13:57 Giờ, mặc nhiên rằng phải có vài thất bại nghe hay vài diễn dịch sai cái ngài nói về suy nghĩ - tôi có thể chấm dứt? - bởi hình như ngài yêu cầu thay đổi tận gốc lối kinh nghiệm, tuy ngài yêu cầu ở mức độ trí óc, và chính ở mức độ ấy được làm bởi con người, đến nổi có vẻ chúng ta bước quá sâu vào tiến trình phân chia.
1:14:35 K:Tôi hiểu. Bạn phải dùng chữ để truyền đạt. Nếu có thể truyền đạt mà không chữ, tức - chỉ nghe, truyền đạt không chữ nghĩa tức bạn và người nói phải ở cùng mức độ, cùng cường độ, cùng thời điểm.
1:14:59 Khác hơn thì chỉ có thể truyền đạt ngôn ngữ. Nếu bạn không gặp người nói cùng mức độ, cùng thời điểm, cùng cường độ, thì chữ nghĩa phải được dùng để truyền đạt.
1:15:16 Yêu thương là thế. Khi bạn có yêu thương thực, truyền đạt không cần.
1:15:29 Vậy, tôi hỏi, trước khi dừng, nếu được, bạn ở đâu, bạn hiểu không?
1:15:37 Chỉ có thể kiểm tra khi bạn về nhà, khi bạn giáp mặt vợ, giáp mặt chủ, khi bạn làm ở văn phòng, tìm nó, kiểm nghiệm nó.
1:15:54 Và người tìm kinh nghiệm hắn không nhận ra kẻ kinh nghiệm là kinh nghiệm.
1:16:09 Bởi người kinh nghiệm khi hắn kinh nghiệm, phải nhận ra kinh nghiệm.
1:16:17 Tức hắn đã nếm nó trước, biết nó trước, vì vậy kẻ kinh nghiệm là kinh nghiệm, kẻ suy nghĩ là suy nghĩ, người quan sát là vật.
1:16:32 Đúng vậy.