Krishnamurti Subtitles home


MA7879T1 - Tổ chức không cứu con người
Buổi Nói Chuyện 1 Madras (Chennai), India 31 tháng Mười hai 1978



1:23 Tôi nghĩ tôi phải nói. Tôi vui buổi chiều đẹp. Chúng ta có bảy buổi nói và đôi buổi thảo luận, và nên đi sâu vào mọi vấn đề con người như có thể. Nhưng tôi nghĩ chúng ta phải thật rõ ngay từ ban đầu việc bạn và tôi cùng làm.
2:21 Trước hết, tôi muốn nói, nếu có thể, đây không phải tuyên truyền, không phải kiểu ý niệm mới, kiểu niềm tin mới, hay tự đặt mình như đạo sư, mà cùng nhau chúng ta sẽ thảo luận về nhiều vấn đề. Hàm ý trong thảo luận cùng nhau là khi có quá nhiều bạn, không thể truyền đạt với từng người, nhưng nếu có thể cùng suy nghĩ, không phải đồng ý hay không, mà có thể suy nghĩ rõ ràng, khách quan, tỉnh táo, và đó hàm ý rằng bạn không định kiến, không bắt đầu với nhiều quan niệm, phán đoán, tranh cãi đối nghịch. Không xử sự với tranh cãi, hay quan niệm. Chúng ta cố gắng, thực sự, cố tìm ra lối sống trong đó chúng ta thấu hiểu toàn bộ phức tạp cuộc đời.
4:42 Vậy, nếu có thể nói, cùng suy nghĩ hàm ý, phải không, bạn đến với vấn đề, bạn đến mà không kết luận trước, ý niệm trước, hay niềm tin. Chúng ta cùng suy nghĩ. Và đó hàm ý bạn phải sử dụng não và không đi ngủ, không chấp nhận.
5:45 Trước hết, phải nhìn vấn đề quanh mình, cả bên ngoài lẫn bên trong. Phải xem xét rõ ràng trước vật bên ngoài là gì, việc xảy ra trên thế giới. Bởi phải suy nghĩ toàn cầu, không phải tỉnh lẻ, không với trí óc giai cấp hay trí óc giáo phái, tin vào một việc và mâu thuẫn cái bạn tin bởi hành động bạn, v.v.. Vậy chúng ta cùng xem xét, rõ ràng có thể, việc xảy ra trên thế giới, bên ngoài chúng ta, không chỉ môi trường, mà cả chính trị, tôn giáo, sinh thái. Bởi nếu bạn không xem xét bên ngoài chính xác, xa như có thể, nó rất khó xem xét chính bạn chính xác. Bạn phải bắt đầu với bên ngoài và rồi vào trong, như nước triều xuống rồi lên. Cùng chuyển động, thế giới bên ngoài không khác chúng ta. Nhưng ít nhất có thể quan sát rõ ràng việc xảy ra quanh mình. Và ít ra chúng ta có tiêu chuẩn từ đó có thể làm việc bên trong. Tôi mong vậy là rõ.
8:01 Đầu tiên, chúng ta sẽ cùng xem xét việc xảy ra quanh mình, trong mọi cách có thể, nếu được, với thực tế chúng ta có. Và không có nhiều thực tế bởi chúng ta xử sự với chính trị gia, với cái gọi là kẻ cai trị, trải khắp thế giới. Và họ cai trị chúng ta. Và nếu bạn quan sát mỗi xứ, một nhóm người quan tâm về khu vực nhỏ bé riêng. Nó hiển nhiên. Và nếu xem xét xa hơn, không chỉ họ quan tâm với khu vực nhỏ riêng của lĩnh vực rộng lớn, là thế giới, mà cả khu nhỏ ấy bị vỡ vụn, manh mún ngày càng nhiều thêm.
9:19 Vậy, có manh mún xảy ra trên thế giới, về quốc gia, tôn giáo, chính trị, kinh tế. Vỡ vụn. Nó quá hiển nhiên ở xứ này, và nơi khác của thế giới. Vậy, có manh mún, không chỉ chính trị, mà cả trong chính bạn. Chúng ta là con người vỡ vụn, chúng ta không toàn thể. Đó rõ. Và mỗi nước đánh với nước khác - Ấn giáo, Hồi giáo, v.v.., v.v.. Và bạn dựa vào, bạn hy vọng chính trị sẽ cứu con người. Và nó không cứu con người. Ngược lại, nó tạo thêm nhiều đau khổ qua chiến tranh, qua phân chia. Bạn hy vọng qua khoa học con người có thể đột phá. Và đó cũng thất bại, về kinh tế, v.v.. Chúng ta dựa vào chính trị để cứu con người, dựa vào tôn giáo để cứu con người, dựa vào khoa học, nó là tích luỹ kiến thức trong hành động, chúng ta dựa vào nó, và không thứ nào giúp con người. Chúng có thể cho con người góc nhỏ đâu đây hay kia, nhưng nó là tranh đấu không ngừng. Hiển nhiên.
11:38 Và chúng ta cũng thấy không tổ chức kiểu nào, dù tả, hữu, phái giữa, cộng sản, xã hội - không tổ chức loại nào sẽ cứu con người. Đúng không? Tôi mong bạn sẽ thấy thế. Dù cộng đồng nhỏ sẽ không cứu con người bởi nó là vấn đề thế giới, vấn đề toàn cầu, và nó phải được xử sự toàn cầu, với trí óc toàn cầu, không với trí óc giáo phái nhỏ bé, địa phương, cạn cợt.
12:30 Vậy, tổ chức thất bại. Cơ sở thất bại. Đạo sư nhân lên quá nhiều như, chúng ta nói gì - nấm? - khắp thế giới, và họ sẽ không cứu con người. Ngược lại, họ tạo vòng xoáy nhỏ, ồn ào riêng, nhỏ - bạn biết việc họ làm nên không cần kể hết. Vậy, cái gì sẽ cứu con người, bởi chúng ta hiện giờ, khi bạn quan sát việc xảy ra trên thế giới, - chuẩn bị chiến tranh, 400 ngàn triệu đô la được chi cho vũ trang mỗi năm bởi các chính phủ. Mọi chính phủ cùng nhau chi 400,000 triệu đôla mỗi năm. Đó hoàn toàn điên rồ. Đúng không?
13:54 Vậy khi bạn thấy hết nó, con người phải làm gì? Bạn hiểu câu hỏi? Bạn phải làm gì? Chúng ta sẽ bắt đầu từ đâu với việc cải cách con người? Chúng ta đã thử mọi cách để giải quyết vấn đề này. Chúng ta có những nguyên tắc, lý tưởng lạ lùng, lý thuyết lớn lao, bao tập sách thánh - cái gọi sách thánh, không sách nào thánh, gồm cả Gita, Upanishads, hay Bible, hay ngay cả Koran.
14:55 Vậy, chúng ta đã thử mọi thứ để giải quyết vấn đề, dân Mao ở Trung hoa, Lenin và nhóm hắn ở Nga, Tư bản, Xã hội, Tự do - mọi lối chúng ta thử. Vậy, khi nhìn hết đó, với cả phân chia và manh mún, với lộn xộn, và mỗi người chống lại kẻ khác, đạo sư này chống đạo sư kia, 'đạo sư tôi tốt hơn của anh, ông hiền hoà hơn của anh, ông biết và anh không biết,' và v.v.., v.v.. Tôi mong bạn thấy mọi cái nó nghiêm trọng thế nào.
16:05 Vậy, đây không phải tụ họp buổi chiều bạn tình cờ dự rồi quên. Chúng ta họp đây với mục đích nghiêm túc. Và tính chất nghiêm túc ấy tùy thuộc bạn, xem bạn có bị thách thức, xem bạn có chấp nhận thách thức, hay bạn chỉ lướt qua nó. Nhiều loại văn hoá đã thất bại, gồm cả văn hoá ở xứ này. Vậy khi quan sát mọi dấu hiệu bên ngoài của bạo lực, khủng bố, bạo tàn, quá sức độc ác và cực hình, và chính trị gia đánh nhau vì quyền lực, và v.v.., khi thấy hết nó và bạn bị thách thức: con người phải làm gì? Bạn phải làm gì? Bạn bắt đầu từ đâu? Bởi người, con người, như bạn và tôi, chúng ta hiện đối mặt với khủng hoảng lớn của nhân loại. Không biết bạn có thấy vậy. Và chúng ta phải đáp ứng với khủng hoảng ấy, chính xác, nó là thách thức.
18:11 Vậy, nhận ra mọi việc, ai sẽ cứu con người? Bạn hiểu câu hỏi? Ai sẽ cứu bạn, cứu bạn khỏi lộn xộn, khỏi xung đột, đau khổ, khỏi mâu thuẫn không ngừng, khỏi ganh tị, chủ nghĩa yêu nước nhỏ nhoi - hiểu không? - khỏi đạo sư bạn đã chấp nhận uy quyền? Vậy, khi bạn quan sát nó, chắc chắn, chỉ có một lời đáp. Bởi tổ chức không còn giá trị gì nữa, bởi lãnh đạo không thể giúp chúng ta, bởi không sách gì sẽ đem tự do cho mỗi chúng ta, vậy, bạn chỉ có thể bắt đầu với chính bạn. Đúng không? Hy vọng chúng ta đang truyền đạt nhau. Truyền đạt hàm ý chia sẻ; chia sẻ suy nghĩ, cảm nhận, quan sát việc đang xảy ra, và đòi hỏi chính mình khả năng cao nhất để hành động đúng. Vậy, từ ngoài chúng ta vào trong. Đúng không? Cùng chuyển động, thế giới không khác chúng ta. Chúng ta đã tạo ra thế giới đau khổ này. Đúng không? Chúng ta đã làm thế. Không thần thánh, không tác động ngoài, con người tạo ra xã hội chúng ta sống, với mọi hư hoại, với mọi mê tín hiểm ác, với mọi thần thánh vô lý. Chúng ta đã làm thế. Phân chia giai cấp quốc gia. Hãy nhìn hết nó.
21:22 Vậy, phải bắt đầu với chính mình. Đúng không? Không ai trên trái đất, hay thiên đàng, sẽ cứu chúng ta. Không sách, đạo sư, hệ thống, phương pháp, không lãnh đạo, anh hùng, nguyên tắc. Đúng không? Chúng ta phải bắt đầu với chính mình và xem có thể thay đổi mình, xem có thể thay đổi tận gốc, từ chính gốc rễ con người, để chúng ta có trí óc tự do, không phải trí óc vỡ vụn, hư hỏng, sợ, lo âu, tham, đau khổ. Vậy có thể chứ? Bạn hiểu câu hỏi? Đúng không? Tôi nói rõ không? Người nói nói rõ chứ?
22:52 Vậy, để đi thật xa phải bắt đầu thật gần. 'Thật gần' là bạn. Vậy nên chúng ta hỏi: tính chất suy nghĩ là gì, gì là tính chất trí óc muốn, nhìn việc xảy ra, đòi hỏi phải thay đổi xã hội chúng ta sống, loại giáo dục khác, kiểu chính phủ toàn cầu khác, v.v.., v.v.. Vậy, như con người, bạn, muốn hay khao khát, hay nghiêm túc sâu để tìm tòi, tìm học toàn bộ cấu trúc con người, tâm lý và tôn giáo, để nhìn xem có thể mỗi người đủ tốt lắng nghe mọi việc này, xem hắn có thể tìm vào chính hắn. Bạn hiểu không? Đúng không?
24:48 Vậy hỏi: trạng thái trí óc, nhận thức là gì, nó muốn, nó đủ nghiêm túc để tìm? Bạn hiểu câu hỏi không? Bạn nghiêm túc? Hay bạn muốn trải qua buổi chiều thú vị dưới tàng cây, không phải không đẹp sau cơn mưa, trời trong, nhưng bạn có biết cho bạn trạng thái sống riêng, sống hàng ngày, lối suy nghĩ, cái bạn cảm nhận, xem bạn có tham, ganh tị, và v.v.. toàn bộ cấu trúc con người. Bạn có nhận biết nó? Bạn có biết bạn nghĩ gì? Và tại sao bạn nghĩ? Bạn có biết cảm nhận, định kiến, lo âu, sợ hãi, là đời sống, sống hàng ngày? Quan hệ bạn với kẻ khác, thân thiết hay không, quan hệ ấy là gì, xem nó hời hợt hay thực sự sâu. Hay chỉ là tình dục, cảm giác, hay quan hệ có yêu mến, quan tâm, dịu dàng, yêu thương?
27:07 Vậy, chúng ta hỏi xem bạn có nhận biết sống hàng ngày riêng với mọi phức tạp. Và chỉ từ đó bạn có thể bắt đầu, không phải với vài niềm tin, vài lý tưởng, kết luận, tin Bà la môn, hay thần thánh, hay Giê su, hay này khác. Thảy đều là ảo tưởng. Vậy bạn hỏi - hãy lắng nghe - bạn hỏi xem trí óc bạn có bị kẹt trong ảo tưởng. Nếu có, bạn không thể tạo thay đổi tận gốc trong chính bạn, bởi bạn là thế giới, bạn không khác nhân loại còn lại, bởi bạn đau khổ, và người sống 10,000 dặm xa đau khổ. Họ sợ như bạn sợ. Họ tìm an toàn và thấy rất ít nó, cả trên thế giới và tâm lý, có rất ít an toàn. Họ muốn hạnh phúc - họ bất hạnh. Họ cả tin, như bạn. Vậy, bạn cơ bản giống với người khác. Không phải quan niệm tri thức, để tranh cãi - là thực tế. Bạn có thể nâu, hay đen, trắng hay tím, nhưng bỏ qua phân chia nòi giống, mọi người khắp thế giới trải qua cái bạn trải qua, tâm lý, và vật lý. Không phải sao? Bạn sợ chết, và người khác cũng vậy. Bạn tin tái sinh bởi nó cho dễ chịu, kẻ khác có lý thuyết riêng về kiếp sau. Nó chính xác như mọi người khác trên thế giới. Vậy cơ bản bạn là thế giới.
30:20 Nhưng nhận biết ấy không phải công việc tri thức. Không phải ý niệm, dù tốt hay xấu. Trừ khi cảm nhận nó trong máu, não, và ruột gan, rằng bạn là thế giới, vì vậy tạo ra thay đổi trên thế giới, bạn phải thay đổi tận gốc. Đúng không? Chúng ta có thể bắt đầu từ đó? Tức là, bạn có nhận biết, biết suy nghĩ, cảm nhận, niềm tin, lý tưởng, hư hỏng, sợ hãi, thú vui, và mọi cái, bạn có biết hết? Nếu bạn biết, hay không biết, bạn phải tìm tại sao chúng ta sống như hiện sống, tại sao chấp nhận sống lối ấy. Bạn có hiểu câu hỏi?
32:10 Vậy, chúng ta cùng nhau, và tôi nói cùng nhau, chúng ta sẽ cùng xem xét, thám sát, chính mình. Và đây không phải trị liệu nhóm, nó ghê tởm, bày lỗi kẻ khác, và mong theo cách ấy xoá sạch gì đó. Chúng ta sẽ cùng thảo luận, xem xét tính chất trí óc, tính chất tâm hồn, tính chất não. Để xem xét bạn phải tự do để nhìn. Đúng không? Tự do để nhìn chính bạn. Đó nghĩa phải không có kết luận. Đúng không? Phải không có cảm giác uy quyền. Phải không có người sẽ bảo bạn nhìn thế nào, bởi rồi bạn nhìn theo hắn. Phải không có hướng dẫn. Bạn phải tự do để lắng nghe chính bạn, quan sát chính bạn, và học khi bạn quan sát, và hành động khi bạn quan sát.
34:13 Vậy có vấn đề này trước: biết thực sự cái đang xảy ra, cái xảy ra trong trí óc và tâm hồn, trong sống hàng ngày. Và có thể nghe thì thầm riêng, sợ hãi riêng, đau khổ riêng, nghe nó. Và quan sát phản ứng khi quan hệ với kẻ khác, bởi đó là chỉ dẫn duy nhất. Phản ứng với kẻ khác, làm sao bạn kính trọng kẻ trên bạn, hay có vị trí, thân thế, quyền lực tốt hơn, và kẻ dưới bạn đá họ. Đúng không? Bạn thấy nó ở xứ này, hoàn toàn thiếu quan tâm, kính trọng con người. Vậy bạn phải tìm ra cho bạn bởi cùng suy nghĩ kỹ, như chúng ta đang làm, làm sao quan sát bạn. Không phải nghĩ gì, mà nghĩ thế nào. Không phải cách tôi nghĩ, hay cách bạn nghĩ, hay giáo sư, hay đạo sư, hay chuyên gia, nhưng cùng suy nghĩ mà không định kiến, không quan điểm. Đúng không? Ngược lại bạn không thể cùng suy nghĩ. Đúng không? Chúng ta có thấy vậy? Có thấy rằng bạn có quan điểm, và tôi có quan điểm, suy nghĩ bị méo mó. Đúng không? Vậy có thể suy nghĩ mà không quan điểm? Hãy đào sâu với tôi, tôi sẽ đi chậm. Có thể quan sát không kết luận? Có thể hoàn toàn lắng nghe không méo mó? Vậy chúng ta sẽ đi sâu chậm, từng bước.
37:46 Buổi chiều đẹp, dễ chịu ngồi dưới tàng cây và nói về việc nghiêm túc, không quên nhìn lá cành và trời xanh bên trên, và nhìn hoàng hôn và vẻ đẹp màu sắc, mây với ánh sáng trên nó, và cũng nhìn mình chính xác như mình là. Bạn không thể thay đổi mây, bạn không thể thay đổi hoàng hôn. Vậy, nhìn bạn mà không khao khát thay đổi. Bởi chính khao khát thay đổi sinh ra từ nguyên do hoặc tham, hay mình tốt hơn để vươn tới vài nguyên tắc, vài lý tưởng. Vậy, có thể bạn quan sát bạn không chuyển động của suy nghĩ? Bạn hiểu câu hỏi?
39:24 Vậy, trước hết, hãy tìm xem lắng nghe nghĩa gì. Đừng nói, 'tôi đã nghe trước từ ngài.' Có nhiều người ở đây, bất hạnh thay, đến mỗi năm mà không thay đổi. Nó thành trò chơi. Họ không nghiêm túc. Nhưng dù họ đến đây rất thường và nghe người nói, hãy quên lời nói trước đây, hoàn toàn quên hết và bắt đầu lại. Bạn biết, khi bạn nhìn hoa ngày lại ngày, hoa không hề như nhau, phải không? Vẻ đẹp của hoa biến đổi từng ngày. Cũng vậy các bạn nghe người nói nhiều, nhiều năm, nghe như thể bạn nghe lần đầu. Rồi bạn học, không ghi nhớ, nhưng bạn học về chính bạn. Không học về bạn, bạn không có cơ sở cho hành động đúng, cho đáp ứng đúng, cho nhận biết khách quan.
41:32 Vậy, trước hết sẽ cùng tìm. Tôi không bảo bạn phải làm gì, mà cùng nhau sẽ tìm nghe nghĩa là gì. Chúng ta có nghe ai? Bạn có nghe tôi nói gì? Có không? Nếu chân thành, bạn có nghe? Hay trí óc quá bận rộn với việc khác. Hay bạn ở đây bởi người nói có danh tiếng, và bạn tìm xem hắn sẽ nói gì. Vậy, mọi chuyển động ấy ngăn cản nghe thực sự. Đúng không? Bởi học nghệ thuật nghe là rất quan trọng. Bởi nếu học nghệ thuật ấy, không ghi nhớ nó, bởi nếu bạn chỉ ghi nhớ nghe thế nào thì bạn không nghe. Vậy nghe nghĩa gì, không chỉ thế giới bên ngoài, mà cả nghe thì thầm riêng, lo âu, sợ hãi sâu thẳm. Nghe nghĩa gì? Có nghe với tai, với tai, và cũng có nghe mà không hoạt động của phản ứng thần kinh. Bạn theo kịp lời tôi? Chúng ta có cùng trong đây chút ít? Tôi nói tiếng Hy lạp, hay Trung hoa, hay chúng ta hiểu nhau? Bởi rất quan trọng tìm ra nghe, quan sát nghĩa gì. Bởi chúng ta sẽ... quan sát mà không méo mó, chuyển động thực của chính mình. Và vậy, quan sát, nghe là nghệ thuật lớn lao. Và chúng ta cùng học nghệ thuật ấy. Tôi không phải thầy. Và tôi thực sự nói thế. Tôi không phải uy quyền. Mà như hai người bạn cùng thảo luận vấn đề, sợ hãi, lo âu, và mỗi bạn nói về vấn đề riêng, và họ cùng tiếp cận, giải quyết vấn đề. Nên chúng ta làm vậy. Không phải người nói giải quyết - hắn đã - mà chúng ta cố truyền đạt, nên cùng chia sẻ.
45:48 Vậy trước hết, nghe nghĩa gì? Nghe câu nói, nghe tiếng ồn con quạ kia, nghe tiếng còi xe hơi, nghe suy nghĩ riêng, cảm nhận riêng. Và nghe hàm ý không xen ngang suy nghĩ. Bởi chuyển động của suy nghĩ xen vào khi nói, 'Tốt hay xấu, tôi không thích tiếng ồn, tôi thích tiếng ồn,' bạn không nghe. Đúng không? Hãy làm nó ngay khi bạn ở đó và tôi giải thích nó, làm ngay đi, không phải khi bạn về nhà, rồi nó quá trễ, rồi bạn không nghe.
47:16 Vậy, người nói sẽ nói nhiều, nhiều, và bạn phải tìm ra cho bạn xem chúng đúng hay sai. Nhưng nếu bạn nghe với cái bạn đã học từ sách, từ uy quyền, từ này hay từ kinh nghiệm, rồi bạn đóng chặt bạn khỏi nghe thực sự cái người khác phải nói. Bạn có hiểu trách nhiệm về phần bạn: nghe thế giới và lo âu, bất an, bất ổn, đau khổ riêng? Chúng ta sẽ đi sâu, từng bước toàn bộ sợ hãi, khổ, đau, lo âu, cả đời sống con người, sẽ đi sâu. Nhưng trước hết phải học làm sao nghe mọi thứ.
48:42 Rồi cũng làm sao quan sát, quan sát nghĩa gì. Bạn quan sát người nói, làm sao bạn quan sát? Xem xét thực tế đơn giản: bạn ngồi đó, người nói đây, bạn nhìn, bạn thấy hắn. Bạn có thực sự thấy hắn, hay bạn có hình ảnh về hắn, kết luận, ý niệm? Vậy, kết luận, danh tiếng, hình ảnh ngăn bạn thực sự nhìn một người. Đúng không? Bạn có hiểu thực tế đơn giản này? Nếu nói, 'Hắn là kẻ xã hội,' bạn không nhìn hắn. Nếu bạn nói, 'Ồ, hắn là cộng sản,' nhãn hiệu ngăn bạn quan sát hắn. Rồi nếu nói, 'Hắn là Hồi giáo,' xong, hay Ấn giáo.
50:09 Vậy, có thể bạn quan sát - nghe nhé - có thể quan sát mà không chuyển động của định kiến? Định kiến đặt bởi suy nghĩ. Nếu tôi muốn biết bạn tôi phải quên mọi nhãn hiệu, dù thích bạn hay không, này nọ, và chỉ nhìn bạn. Bởi quan sát tôi học. Đó là bắt đầu của trí huệ, quan sát, không phải từ sách. Đó là một việc. Nghe, quan sát, và học.
51:11 Học nghĩa gì? Từ năm hay sáu tuổi chúng ta đến trường. Ở đó học sự kiện. Chúng ta học rất nhiều thông tin và lưu nó trong não như ký ức. Đúng không? Phải không? Ký ức được lưu, và với ký ức chúng ta hành động: để có nghề nghiệp, công việc, tiền bạc, v.v..; chúng ta tích luỹ kiến thức cả sinh học, vật lý, toán, v.v.. và gom mọi thông tin ấy từ tìm kiếm cũ, từ mọi người gom góp thông tin, và họ trao cho chúng ta, từ thế hệ này sang thế hệ khác, và nó được lưu trong não. Và cái đó chúng ta gọi là học. Học, gom thông tin, gom góp cái người khác nói, về thần thánh, về thiên đàng, về nên hay không nên sống thế nào, cái gì đúng, v.v.. Gom hết, và lưu trong não. Và đó gọi kiến thức. Đó là một lối học. Đúng không?
53:14 Cũng có lối học khác: ra ngoài và hành động, và từ hành đông ấy học, nó thành kiến thức. Vậy, chúng ta luôn hành động từ kiến thức, và kiến thức luôn là quá khứ, cái đã là. Đúng không? Đó là cái gọi là học. Học từ kinh nghiệm người khác, từ kinh nghiệm riêng, từ thói quen, tập quán, truyền thống trao từ thế hệ sang thế hệ, nó được lưu trong não. Não rất, rất cũ. Và đó gọi chung là học. Vậy chúng ta hành động với kiến thức, là quá khứ. Đúng không? Hãy nhìn nó, bởi chúng ta sẽ tìm hiểu học là gì.
54:31 Có lối học khác không tích luỹ kiến thức, tôi sẽ giải thích ngay đây. Nhưng trước hết phải hiểu thật rõ: nơi kiến thức tuyệt đối cơ bản - lái xe hơi, làm gì đó, nói ngôn ngữ, biết nhà ở đâu. Vậy, kiến thức là cơ bản. Nhưng kiến thức luôn ở quá khứ. Vậy, chúng ta sống với quá khứ. Đúng không?
55:22 Và có lối học khác không tích luỹ kiến thức. Bạn có vui lòng nghe lời tôi phải nói? Nghe, đừng đồng ý hay không, đừng chấp nhận hay không, chỉ nghe như bạn nghe chú chim kia. Khi tôi nói, như người nói chỉ đang nói, chúng ta chỉ biết một phương pháp học, là tích luỹ kiến thức. Và từ kiến thức ấy, hoạt động, hành động, để có công việc, có nhà, v.v.., v.v.. Kiến thức ấy thành nguy hiểm trong quan hệ. Bạn hiểu không? Nếu kiến thức, là ký ức, thành quan trọng trong quan hệ con người với nhau, chính kiến thức ấy phân chia mọi người. Chúng ta sẽ đi sâu, chỉ nghe thôi.
57:11 Chúng ta nói có lối học khác. Tôi tiếp chứ? Đó hàm ý... tôi không cố khéo léo, làm bạn mất kiên nhẫn, mà tôi muốn truyền đạt, để bạn thực sự hiểu nó, bạn hiểu nó không chỉ với não, mà cả tri thức, và cả với tâm hồn. Hiểu không? Với trí óc, với não, tính chất của não lắng nghe, và khả năng tri thức là lý luận hợp lý, tỉnh táo, và cũng có tính chất của yêu mến, quan tâm, yêu thương, bởi nó đòi hỏi khi bạn muốn khám phá gì mới. Hiểu không? Khi bạn muốn tìm gì hoàn toàn mới phải có hoà hợp hoàn toàn, không chỉ tri thức hoạt động riêng, hay não nhớ lại cả sự cố, biến cố, kết luận cũ, và ôm giữ nó, và cũng có... - có lẽ là việc khó khăn nhất - có quan tâm, yêu mến, yêu thương.
59:37 Vậy, chúng ta sẽ cùng tìm xem có chăng lối sống khác, là học và hành động. Chỉ thấy sự khác nhau giữa cái tôi sẽ nói, và cái thường làm: tích luỹ kiến thức, và từ kiến thức, hành động. Có khoảng thời gian - nghe nhé - có khoảng thời gian giữa ý niệm và hành động. Đúng không? Bạn theo kịp không? Tức là, có lý tưởng, và bạn cố đặt lý tưởng ấy vào hành động, vậy có kẻ hở giữa nguyên tắc, lý tưởng, niềm tin, và thực tế. Đúng không? Giờ, chúng ta nói khoảng thời gian giữa lý tưởng và hành động là không có. Sẽ hơi khó, hãy chú ý nếu bạn thích. Nếu không, tiếp tục lối riêng.
1:01:12 Hãy nhìn việc chúng ta thực sự làm. Chúng ta hình thành ý niệm, và cố đặt ý niệm vào hành động. Vậy có khoảng thời gian, kẻ hở giữa ý niệm và hành động. Này rõ. Đúng không? Bạn không đồng ý? Giờ, chúng ta nói có một lối hành động, có một lối học, không có khoảng thời gian và vì vậy học là hành động; không hành động từ kiến thức trước đó. Tôi sẽ giải thích nó. Đi chậm thôi. Trước hết, tôi muốn thiết lập truyền đạt giữa chúng ta.
1:02:21 Kỹ sư hạng nhất quá quen thuộc với máy nổ pít tông, máy nổ đốt trong. Và hắn muốn khám phá gì mới. Tự nhiên, não đầy cái hắn đã học, đầy kiến thức máy nổ. Đúng không? Và nếu muốn khám phá gì hoàn toàn mới hắn phải dẹp nó sang bên. Hắn phải có trí óc tự do để quan sát, để nghe, nắm gì đó có lẽ ngay đó. Vậy, yêu cầu học, không chỉ là tích luỹ kiến thức, là có trí óc không nặng nề với kiến thức. Và mọi bộ não nặng nề với kiến thức. Chỉ nhìn thực tế! Bạn càng truyền thống, càng đọc nhiều, đọc Gita, hay gì gì, nó đều được lưu, được ghi trong não, và vậy bạn không thể tìm gì mới hoàn toàn. Một dạo tôi với người bạn, tác giả rất nổi tiếng, và chúng tôi nói chuyện, hắn là bạn tôi, và hắn nói, 'Ngài biết, tôi đọc quá nhiều, tôi đọc hết triết học phương Đông, Trung hoa, dĩ nhiên Âu châu, tôi biết hết về cộng sản, Marx tôi đã đọc, v.v.. và không có khoảng trống cho cái mới.' Bạn hiểu không? Trí óc là truyền thống, như đa số chúng ta, gì đó được trao từ thế hệ sang thế hệ - phong tục, thói quen, lễ lạy, thờ phụng - bạn biết, mọi cái, làm sao trí óc như thế có thể tìm gì mới? Bạn hiểu câu hỏi?
1:05:23 Vì vậy để tìm lối học, không tích luỹ kiến thức, cái khác phải được dẹp hết sang bên. Đó nghĩa không có truyền thống. Bạn có muốn làm vậy? Không. Truyền thống rất dễ chịu; kẹt trong lối mòn, như máy bạn cứ tiếp, tiếp tục.
1:06:05 Vậy, tôi nói bạn điều gì, tức là, trí óc, não, phải hoàn toàn tự do lìa định kiến, quan niệm, niềm tin, mọi thứ suy nghĩ đặt ra trong não. Bạn hiểu không? Giờ, có thể chứ? Kịp không? Giáo sư, nhà khoa học, nếu muốn khám phá gì mới, tự nhiên, hắn không thể cứ lặp lại kiến thức riêng. Tuyệt đối vô ích. Hắn muốn khám phá, hắn muốn tìm gì mới, không đặt ra bởi suy nghĩ. Vậy, trước hết học, là không chỉ tích luỹ kiến thức, trí óc phải tự do để quan sát. Tức là, trí óc... dù nó có nhiều kiến thức, phải có thể, có tinh tế, có năng lực, để nó sang bên và tự do để có thấu suốt, thấu suốt cái đang xảy ra. Bạn hiểu câu hỏi? Kịp không? Tôi giải thích rõ không? Nếu không hãy nói, tôi sẽ trở lại lối khác.
1:08:19 Chúng ta sống trong quá khứ và vì vậy luôn phá huỷ hiện tại. Quá khứ tự biến đổi ở hiện tại và trở thành tương lai, nhưng nó vẫn là quá khứ. Đúng không? Tôi tự hỏi bạn có theo kịp không. Nào. Vậy, sống, sống hàng ngày dựa trên lối mòn, đến văn phòng cho 50 năm tới - chỉ nghĩ về nó! Và truyền thống, thói quen tính dục, cô đơn - mọi cái đó là một phần tích luỹ kiến thức bao la. Và từ kiến thức, là quá khứ, chúng ta hành động. Giờ, người nói nói có hành động không thuộc quá khứ. Đó hàm ý trí óc, não dẹp sang bên mọi ghi nhớ. Tôi sẽ chỉ ra, tôi sẽ đi sâu và bạn sẽ nắm ý nghĩa.
1:10:10 Không ghi nhớ, và vì vậy có thể quan sát tức thì và hành động tức thì. Chính quan sát là hành động. Không phải, 'tôi học, và rồi hành động.' Vì vậy nó hàm ý khoảng thời gian. Trong khoảng thời gian ấy mọi tác nhân khác xen vào. Vì vậy trong khoảng ấy có mâu thuẫn, có đau đớn, và v.v.. Ngược lại cái chúng ta nói là, có thấu suốt toàn bộ cấu trúc của nhận thức tôi, nhận thức bạn. Tôi sẽ đi sâu nó. Có thấu suốt toàn bộ nhận thức, và chính thấu suốt ấy là hành động nó xua tan tích luỹ nhận thức, cái tạo ra nhận thức. Hy vọng bạn hiểu hết. Tôi nghi ngờ!
1:11:30 Nào, hành động trong đời sống là gì, nếu bạn nhìn nó? Tôi xin lỗi trở lại nó - tôi phải, cho đến khi tuyệt đối rõ. Nó dựa trên ký ức, kiến thức, hay nguyên do, dựa trên vài tư lợi, v.v.. Vậy, kiến thức có vị trí. Và trong quan hệ nhau, kiến thức có vị trí? Rất quan trọng để tìm ra. Nghĩa là trong quan hệ chỉ có ký ức; ký ức, ghi nhớ là yêu thương? Khi bạn nói 'vợ tôi' nó là ký ức. Bạn có hình ảnh về cô ta, hay chồng, hay cô gái, bạn có hình ảnh về cô ta. Ghi nhớ là kết quả của sự cố, kinh nghiệm, ký ức cũ, và vậy trong quan hệ nơi có ký ức không thể có yêu thương. Hợp lý.
1:13:12 Vậy, chúng ta nói, thấu suốt không phải tiếp tục của ký ức hay ghi nhớ. Tôi sẽ giải thích nó nghĩa gì. Não - tôi không phải chuyên gia não, tôi nhìn nó trong chính bạn, bạn nhìn nó, và nếu bạn nhìn bạn không cần chọn quyển sách nào, tự bạn có thể nhìn hết. Não có khả năng ghi lại, ghi sự cố, sự việc, biến cố, lăng mạ, nịnh hót, tổn thương, nó có khả năng ghi lại như máy vi tính. Bao lâu máy tính còn hoạt động thì không có cảm giác tự do để quan sát. Xin nghe này. Nếu não ghi lại, và vì vậy giữ như ký ức và hành động từ ký ức ấy, thì hành động sinh từ quá khứ. Nó vậy đó. Và vậy, giữa hành động và quá khứ có khoảng cách, vì vậy có xung đột, vì vậy có điều chỉnh và cảm giác tranh đấu không ngừng để đến gần. Giờ, não có thể - nghe nhé, để 2 phút tập trung hay chú tâm - não có thể chỉ ghi lại gì cần thiết và không gì khác? Cái cần thiết là cần thiết vật lý. Cái cần là kiến thức để hành động sống hàng ngày: nơi bạn sống, nói ngôn ngữ nào, làm sao lái xe, thiết kế nhà thế nào, v.v.. hay thiết kế máy để giết kẻ khác - mọi cái. Đó là chức năng của não - ghi lại. Và chúng ta nói, chỉ ghi gì cần. Và tâm lý đừng ghi gì cả. Thử xem, làm đi! Bởi đó là nơi rắc rối bắt đầu. Tôi bám bạn, về tâm lý, bên trong, bởi bạn cho tôi tiền, bạn là này hay nọ của tôi, bạn cho tôi thoả mãn, dễ chịu, tình dục và này khác, tôi bám bạn, tâm lý.
1:17:33 Vậy, bám víu là hoàn toàn không cần thiết. Ngược lại cái khác cần thiết. Kịp không? Vậy, bạn có thể... bạn có thể thấy quan trọng của giữ kiến thức đúng chỗ và tâm lý không có kiến thức gì? Bạn không hiểu hết. Rất nhiều thú vị trong đó nếu bạn đi sâu. Vậy, não có thể ghi cái cần thiết và tâm lý thì không. Vậy não tự do - hiểu không? - bởi nó ổn định cái cần thiết, không phải cần quái gỡ, cái cần thiết. Và tâm lý không tích chứa. Bạn không thấy vẻ đẹp nó. Và vậy thì, não tự do, có thể nhận thấy tức thì và hành động - chính nhận thấy là hành động.
1:19:07 Giờ, tôi sẽ chỉ ra. Bạn có thể thuộc về vài loại tổ thức tôn giáo. Tổ chức bạn khác tổ chức tôn giáo kẻ khác. Đúng không? Vậy có xung đột giữa hai, hay bạn chịu đựng cả hai, hay điều chỉnh giữa hai. Nhưng luôn có hai. Và vậy tất nhiên phải có xung đột. Mọi tổ chức tôn giáo có yếu tố ấy. Giờ, thấu suốt nó và không hề thuộc về tổ chức tôn giáo nào. Bạn hiểu lời tôi? Vậy chính thấu suốt xua tan ảo tưởng thuộc về gì - tổ chức tôn giáo. Đó là thấu suốt. Tức là quan sát hoàn toàn tự do, để toàn bộ bản chất của tổ chức hiện ra với bạn, và chấm dứt. Bạn không hề thuộc về tổ chức tôn giáo nào nữa, hay ngay cả có lẽ chính trị - quá quan trọng hiện nay, bởi bạn xử sự với con người như toàn thể, là vấn đề toàn cầu, không phải vấn đề của Ấn, hay Mỹ, hay Nga, là vấn đề toàn cầu, vấn đề con người.
1:21:06 Giờ, nếu đã chuyển tải nó cho bạn, nếu người nói chuyển tải hiện thực của thấu suốt, nó không thể là - hãy cẩn thận với nó bởi nó không phải cái tiếp tục bạn giữ, rồi thành ký ức, nó đi qua, rồi nó chấm dứt. Bạn không thể dùng nó cho cá nhân. Hiểu không? Thấu suốt sợ hãi chúng ta sẽ đi sâu vài ngày tới, khi cùng đi. Thấu suốt thú vui, cái chết, để bạn thấy sự thật của nó, không phải niềm tin, định kiến, kết luận, không phải dự tính hão huyền tưởng tượng, mà sự thật của điều gì. Vậy đó là lối, là cách học, là từ khoảnh khắc đến khoảnh khắc. Hiểu không? Yêu thương là đó.
1:22:41 Chúng ta đã nói chuyện một giờ 25 phút. Vậy là đủ, phải không? Chúng ta sẽ tiếp tục chiều mai lúc 5 giờ.