Krishnamurti Subtitles home


OJ80T4 - Dục vọng, bám víu và sợ hãi
Buổi Nói Chuyện thứ tư
Ojai, USA
11 tháng Năm 1980



0:36 Chúng ta có thể tiếp những gì đã nói hôm qua? Chúng ta nói, phải không, rằng não, cũng toàn bộ não chúng ta, đã sống qua rất nhiều kinh nghiệm, nhiều sự cố, đủ loại kinh nghiệm và đã tích chứa quá nhiều kiến thức. Và kiến thức ấy thành khuôn mẫu theo đó chúng ta sống. Và khuôn mẫu ấy được tạo ra qua thời gian. Không chỉ thời gian cần để học ngôn ngữ, học loại kỹ thuật, khéo léo nào, mà cũng chính kiến thức tạo ra toàn bộ cấu trúc của sự sống, tâm lý, bên trong, trong thân, như nó vậy. Và hình như, sau nhiều triệu năm, tâm lý, chúng ta không thay đổi gì cả. Chúng ta biển đổi nhiều, khôn lanh hơn, có thể tranh cãi khôn ngoan, hay bán-khôn ngoan. Và khuôn ấy, được tạo qua thời gian trừ khi khuôn ấy hoàn toàn bị vỡ, - như đã tìm hiểu hôm qua - chúng ta sẽ không thể tạo ra xã hội mới. Xã hội chúng ta sống, với chiến tranh, vô đạo đức, với bạo lực, khủng bố, với bất ổn triền miên, do con người tạo ra dù chúng ta sống ở đây, Cận Đông, Viễn Đông, nó được cấu trúc, hợp lại bởi con người. Và trừ khi con người thay đổi tâm lý, tận gốc, sâu thẳm, xã hội không thể thay đổi. Họ thí nghiệm, như cộng sản đã làm, thay đổi hoàn cảnh, hy vọng qua đó thay đổi con người. Dĩ nhiên, không bao giờ được. Con người khắc phục hoàn cảnh, và v.v.., v.v..
4:29 Vậy nếu bạn thực nghiêm túc, quan tâm biến cố thế giới, với mọi rối loạn và đau khổ chúng ta đang sống, tất tuyệt đối cần thiết tạo ra cuộc cách mạng tâm lý trong chúng ta. Chúng ta nói suy nghĩ tạo ra thế giới điên loạn này. Suy nghĩ cho rằng nó hợp lý, có tài. Trong lĩnh vực nào, kỹ thuật, thế giới thương mại, v.v.. ở đó thì khá hợp lý. Nhưng tâm lý, nó hoàn toàn bất hợp lý. Suy nghĩ, như đã nói hôm qua, là kết quả của ký ức, kinh nghiệm, kiến thức. Và cũng đã nói hôm qua suy nghĩ là vật chất và gì nó tạo ra tất phải thuộc về đó. Và có thể nào suy nghĩ, giới hạn như kiến thức luôn giới hạn, suy nghĩ có thể thay đổi tận gốc trong chính nó? Đó là điều chúng ta đã nói hôm qua. Và chúng ta nên tìm hiểu sâu hơn vấn đề.
6:37 Cũng xin nhớ rằng chúng ta cùng thảo luận. Không phải người nói nói và bạn nghe mà hơn thế cả chúng ta hoạt động não, khả năng, trí óc nếu chúng ta cùng suy nghĩ, cùng suy tư vấn đề. Không nghĩa là bạn chấp nhận gì người nói nói mà cùng nhau, bạn và anh ta, tìm hiểu vấn đề. Bạn biết, điều lạ lùng ở tôn giáo phương Đông nghi ngờ được khuyến khích - nghi. Thế giới tôn giáo phương Tây, tín ngưỡng được thay cho nghi. Bạn hiểu lời tôi không? Nên trí óc chúng ta nhiều khuynh hướng chấp nhận hơn xem xét. Não từ chối nhìn gì đó mới bởi nó kẹt trong khuôn cũ. Và chúng ta sẽ xem xét khuôn ấy bởi chúng ta không tán thành tín ngưỡng, mà ngược lại. Chúng ta không nói rằng bạn phải tin hay không tin, chúng ta không tuyên truyền gì, đó quá ngớ ngẩn trong vấn đề này.
8:50 Vậy chúng ta sẽ cùng xem xét toàn bộ vấn đề liên quan đến đời sống con người. Nếu được, tôi đề nghị đừng ghi chú. Bạn không thể chú tâm trong khi ghi. Xin lỗi! Và cũng đừng chụp ảnh hay ghi âm hay mọi việc có thể phiền người khác. Vậy vui lòng đừng làm những việc ấy. Tôi mong bạn không phiền. Đây không phải vấn đề bản quyền, hay gì loại đó, chỉ là để thuận tiện và sẽ xao lãng khi bạn chụp ảnh, v.v.. Điều chúng ta cố gắng cùng làm là xem xét việc đang xảy ra không chỉ thế giới mà cả trong chính mình như đã làm vài buổi qua.
10:16 Vậy chúng ta hỏi khuôn mẫu đời sống này mà chính não đã xây dựng lên, tìm kiếm an toàn, bởi cần thiết cơ bản cho não là hoàn toàn an ổn. Dù an ổn ấy là ảo tưởng hay ý niệm kỳ cục hay quan niệm tưởng tượng, hay hình ảnh: tâm linh, tôn giáo, và mọi việc ấy, hay hình ảnh mà bạn có về vợ, hay chồng, hay bạn trai, bạn gái - bạn biết mọi việc ấy. Vậy não luôn cố tìm an toàn bởi chỉ vậy nó mới có thể hoạt động cách nào đó khéo léo. Khuôn khổ ấy hợp lại bởi dục vọng, trước hết bởi suy nghĩ, bởi dục vọng, qua bám víu, qua tham lam. Và dù bị kẹt trong sợ hãi hình như nó không thể chạy trốn hay vượt qua, hay thoát khỏi đó. Nếu bạn chịu xem xét ba việc này cùng nhau tức là, dục vọng, - tuy đã cùng xem xét hôm qua và các buổi trước cả vận hành của suy nghĩ - dục vọng, tham, bám víu, sợ. Đó là khuôn chúng ta kẹt trong đó. Và có thể nào phá vỡ khuôn ấy? Hãy cùng tìm hiểu với người nói. Tức là, hãy cùng suy nghĩ vấn đề. Không phải tôi giải thích và bạn chấp nhận hay bạn chối bỏ, v.v.. mà đó là vấn đề đối mặt chúng ta.
13:26 Dục vọng tạo ra nhiều vấn đề. Cả tình dục, nhiều đối tượng mà dục vọng hướng tới và muốn thành công, muốn tốt hơn ai đó, v.v.. Toàn bộ cuộc sống đua tranh của con người. Có thể đua tranh phá huỷ thế giới: siêu quyền lực, v.v.. đặt quá quan trọng vào thành công, vào thoả mãn, đạt được, v.v.. Vậy phải cùng xem xét bản chất của dục vọng. Không nói bạn phải loại bỏ hay thoả mãn dục vọng, hay lẩn trốn, vượt qua, mà là xem xét toàn bộ đà, vận hành của dục vọng. Chúng ta theo kịp nhau không?
15:18 Tôn giáo - là sự chấp nhận bị thể chế hóa vài giáo điều, lễ lạy, hình ảnh, v.v.. - các tôn giáo nói, 'Dục vọng phải bị loại trừ. Để phụng sự Thượng đế bạn phải đến với vô dục'. Không biết bạn có tìm hiểu không. Chúng ta không cần tìm hiểu vấn đề này ngay. Nhưng không nói phải làm thế, chúng ta xem xét. Nếu có thể hiểu bản chất và cấu trúc dục vọng, không từ ngữ hay trí óc, mà thực tế, thực sự, thì có lẽ dục vọng có vị trí đúng. Nhưng dục vọng đốt cháy tất cả, thoả mãn dục vọng ngay, dù đó là thiền định, dù là uống cà phê, dù đi đâu đó hay gì khác, phải được thoả mãn, phải được hành động ngay. Kiềm chế bị xem nhẹ, thậm chí bị từ chối. Nhưng chúng ta nói, trước khi làm gì với dục vọng - dù nó đúng hay sai, dù nó quý hay tệ, dù nó có vị trí đúng trong xã hội, v.v.. - chúng ta phải hiểu bản chất nó. Phải không? Chúng ta theo kịp nhau không? Tốt! Dục vọng là gì?
17:42 Gốc là gì, không phải chỉ đối tượng của dục vọng nó thay đổi theo tuổi tác, theo hoàn cảnh, môi trường, áp lực, v.v.. gốc của dục vọng là gì, làm sao dục vọng có mặt và tại sao dục vọng giữ vai trò lạ lùng trong đời bạn? Phải không? Nào, như đã nói, chúng ta cùng thảo luận, nhìn bản chất của dục vọng, không theo người nói. Như hắn đã chỉ ra trước đó, chúng ta phải nghi. Nghi là vật tẩy sạch. Nhưng nghi cũng phải được cột dây như con chó được cột dây: đôi lúc bạn phải để nó đi, chạy, nhưng có lúc cũng phải giữ lại. Nên cũng vậy nghi có phẩm chất kỳ lạ tẩy sạch trí óc, nhưng cũng phải bị cột dây. Vậy chúng ta nói, hãy cùng thảo luận
19:28 bản chất dục vọng, và tìm ra vị trí đúng. Dục vọng là gì? Làm sao nó có mặt với mọi chúng ta, với người trí thức học hành cao nhất, với người bình thường, và cả với mọi thầy tu các thánh cũng bị dục vọng thiêu đốt? Bạn có thể nguyền trinh bạch, như các thầy tu khắp thế giới, nhưng dục vọng thiêu đốt bên trong. Nên chúng ta phải xem xét kỹ việc này. Phải không? Làm sao bạn tiếp cận vấn đề này?
20:52 Hiểu không? Làm sao, khi bạn muốn xem xét bản chất dục vọng làm sao bạn nhìn nó? Bạn hiểu câu hỏi không? Làm sao xem xét, hay quan sát vận hành của dục vọng? Nếu bạn bị qui định, tiếp cận bạn dĩ nhiên là thành phần. Nếu bạn bị dục vọng thiêu cháy thì nó cũng sẽ rất giới hạn. Nhưng để xem xét bản chất nó cách nào đó bạn phải có trí óc tự do. Phải không? Vậy hãy cùng làm. Không chỉ thấy bằng mắt
22:14 tức, bạn thấy gì đó rất đẹp và nhận thức nó, nhìn nó tạo cảm giác. Phải không? Cảm giác, tiếp xúc - phải không? - nhìn, cảm giác, tiếp xúc, rồi, điều gì xảy ra sau đó? Bạn hiểu câu hỏi, lời tôi nói không? Bạn nhìn gì đó, phụ nữ, đàn ông, xe hơi, ảnh, nhìn tạo ra cảm giác. Rồi chạm nó. Rồi gì xảy ra? Bạn theo kịp không? Hãy theo dõi, ngược lại tôi sẽ nói và bạn sẽ chỉ nghe, nó sẽ không đưa chúng ta đến đâu. Vậy dục vọng khởi chỗ nào?
23:47 Nhìn, chạm, cảm giác. Rồi suy nghĩ tạo hình ảnh và khi suy nghi tạo hình ảnh qua nhìn, cảm giác, chạm, suy nghĩ liền tạo ra hình ảnh, suy nghĩ gây ra muốn sở hữu hay không sở hữu. Phải không? Không biết bạn có theo kịp? Bạn nhìn áo sơ mi, hay côm lê, áo dài, xe hơi, hay phụ nữ đẹp, đàn ông, hay gì gì. Có cảm giác, tiếp xúc, rồi suy nghĩ tạo hình ảnh, bạn mặc sơ mi ấy, áo dài ấy hay trên xe, lúc ấy dục vọng được sinh ra. Bạn theo kịp hết không? Không phải tôi nói bạn nghe bạn khám phá cho chính mình. Phải không? Chúng ta cùng đi chứ? Vậy dục vọng sinh ra khi suy nghĩ tạo hình ảnh.
25:27 Khi có nhìn, tiếp xúc, cảm giác, rồi suy nghĩ với hình ảnh ngồi trên xe, lái xe hay muốn, theo nhé, toàn bộ đà ấy xảy ra. Rồi nảy lên vấn đề - nếu bạn thích thú - có thể nhìn vật gì - cảm giác là tự nhiên, tiếp xúc là tự nhiên - nhưng nhìn, khi suy nghĩ nảy lên với hình ảnh, dục vọng tạo ra mọi loại phức tạp. Phải không? Không biết bạn có theo kịp hết? Vậy câu hỏi là: có thể nào suy nghĩ không tạo hình ảnh gì hết? Hiểu không? Tức là, nhìn xe, cảm giác, suy nghĩ tạo hình ảnh bạn lái xe ấy, - sức mạnh, vị thế, bạn biết mọi trò vui - nhưng trước khi suy nghĩ tạo hình ảnh không để cho hình ảnh hình thành. Không biết bạn có theo kịp. Hiểu không? Bạn hiểu điều gì chứ? Chúng ta cùng đi chứ? Vậy chúng ta nói, kỷ luật không phải tuân thủ
27:32 - phải không? - mà chính quan sát toàn bộ vận hành của dục vọng tạo ra trật tự riêng. Bạn theo kịp hết không? Bạn làm đi, khi bạn ngồi đó, nhìn dục vọng mình. Bạn phải có dục vọng gì đó, ngay cả thiên đàng, tỏ ngộ, vẻ đẹp, tốt lành, gì gì. Quan sát làm sao dục vọng ấy có mặt. Và khi suy nghĩ tạo hình ảnh liền có toàn bộ năng lực bị hướng dẫn. Kịp không? Không biết, bạn có nắm điều gì? Vậy dục vọng không làm rối loạn khi nó đang làm. Nghĩa là, khi thấu hiểu bản chất của dục vọng, thấu hiểu ấy là trật tự trong đó không có loại trừ, tuân theo, xung đột. Bạn hiểu điều gì chứ? Nào, vài bạn hiểu chứ? Không hiểu. Hãy nhìn dục vọng hoạt động cách nào? Bạn liền thấy mọi hình thức kiểm soát dục vọng, loại bỏ dục vọng, vượt qua dục vọng, chấm dứt. Bởi bạn thấy dục vọng có mặt cách nào và trước khi nó khởi bạn nhận ra toàn bộ bản chất vận hành của dục vọng. Không biết bạn... Hiểu đi! Tôi phải nói với ai đó! Vậy tham là một loại dục vọng.
30:33 Tham được cổ vũ bởi các nhà kỹ nghệ, bởi thương mại, bạn biết mọi việc ấy, nó được cổ vũ. Và nó trở thành quá lớn trên thế giới. Chủ nghĩa duy vật là thành phần của tham. Rồi từ đó chúng ta có thể đi đến vấn đề bám víu.
31:17 Đa số chúng ta bám víu việc này khác. Có thể là một tí của cải, nội thất cũ, hay bức tranh, hay ý niệm, hay niềm tin, kinh nghiệm. Hãy quan sát bạn đi. Bạn biết bạn bám víu vào gì đó hay người nào, vào vài kinh nghiệm bạn đã có. Nơi đâu có bám víu... - nghe nhé, chỉ quan sát hậu quả của bám víu, chúng ta không nói bạn không nên bám víu chỉ quan sát bản chất của bám víu - và từ quan sát ấy hành động đúng đối với bám víu, đến. Nếu bạn bám víu vào niềm tin, bản chất của niềm tin là gì, ai tạo ra niềm tin? Hiểu không? Bạn bám víu vào quan niệm tôn giáo, hình ảnh tôn giáo, hay một người. Cái gì ẩn trong bám víu ấy? Trước hết, chỉ nghe. Hiểu không? Chỉ nghe, rồi có thể cùng đi từ đó. Bạn biết bạn bám víu điều gì, tại sao? Có phải bạn cô đơn? Có phải, bởi bám víu gì đó bạn thấy đầy đủ trong bạn? Có phải bởi nếu bạn không bám víu gì bạn thấy hoàn toàn cô độc, trống vắng? Bám vào một người nó làm bạn dễ chịu, an toàn, cảm giác đồng hóa? Hậu quả của mọi cái đó là mất nó, sợ mất nó, ghen tị, lo âu, thù hận, cảm giác bị thương nặng nề. Vậy bám víu tất dẫn đến đó. Phải không? Người nói đang giải thích nó
34:44 nó là ý niệm hay thực tế? Bạn hiểu lời tôi không? Bạn có hình thành ý niệm về bám víu hay bạn thực thấy cho bạn rằng bạn bám víu? Và thấy cho bạn hậu quả của nó? Và vậy nó không là ý niệm bạn chấp nhận mà là bạn quan sát vận hành của bám víu. Phải không? Giờ, bạn sẽ làm gì nó? Bạn hiểu câu hỏi không? Khi bạn quan sát bản chất của bám víu, làm sao suy nghĩ tạo hình ảnh về một người và bám vào hình ảnh ấy. Phải không? Và vào một người. Hình ảnh quá quan trọng hơn người. Không biết bạn có theo kịp hết? Vậy có thể nào bám víu với mọi hậu quả nó đem đến bao xung đột, khổ đau, rối loạn, đối nghịch, có thể chấm dứt hết? Rồi gì xảy ra khi bạn chấm dứt bám víu?
36:38 Kịp không? Nào. Bạn hiểu câu hỏi không? Bạn bám víu, bạn biết, bạn bằng trí óc hay thực sự quan sát hậu quả của bám víu, với xung đột, sợ hãi, v.v.. Phải hành động ý chí nói, 'tôi sẽ chấm dứt bám víu'? Hay bạn tỏ suốt bám víu? Nếu bạn tỏ suốt bám víu bởi bạn thấy cả vận hành nó thì nó chấm dứt. Không phải bạn bám vào gì khác. Hiểu không? Bạn có thể bám vào người hay ý niệm kia và bỏ bạm víu ấy đi rồi bám vào người khác, ý niệm khác. Chúng ta nói về chấm dứt mọi bám víu nó đem đến xung đột tâm lý lớn lao. Bạn có tỏ suốt nó, và vì vậy chấm dứt nó? Rồi gì xảy ra? Khi bạn chấm dứt gì - bạn biết không? - khi bạn bỏ rượu, nếu bạn làm, hay bạn bỏ hút thuốc hay gì đó cả vật lý và tâm lý, gì xảy ra? Bạn... Bạn muốn tôi nói à? Bạn xem, nguy hiểm đó. Đó là cách bạn tạo uy quyền, lệ thuộc kẻ khác. Trong khi nếu bạn khám phá cho mình khi bạn chấm dứt bám víu hoàn toàn cái gì là trạng thái trí óc bị kẹt trong khuôn và trong vận hành của bám víu ấy. Gì xảy ra với trí óc? Điều hoàn toàn mới xảy ra, phải không? Bạn đã phá vỡ khuôn bám víu vì vậy tự nhiên gì đó khác với khuôn ấy có mặt. Đúng không? Bạn đang làm chứ? Bạn xem bạn đều sợ hãi. Đó là gốc rễ nó. Vậy phải xem xét sợ là gì.
40:34 Bạn thích chứ? Có không? Không phải vô tình, ngồi dưới tàng cây buổi sáng đáng yêu và nhìn lá, ánh sáng trên lá v.v.., vui thích, và rặng núi đàng xa. Chúng ta nói điều rất nghiêm túc, bạn không thể đùa với việc này. Bởi nó sẽ chuyển hóa tận gốc lối sống bạn. Và nếu bạn không muốn thay đổi tận căn thì đừng nghe hết. Tuy, có thể là không. Nhưng nếu nghiêm túc bạn có thể nghe. Vậy chúng ta không giải trí bạn về trí óc, cảm xúc, hay tưởng tượng. Đây là vấn đề rất nghiêm túc của đời sống. Vậy chúng ta đã nói:
42:07 dục vọng, tham, bám víu là một phần đời sống, đời sống hàng ngày, tranh đấu, xung đột, hiếm khi vui. Và giờ, hãy cùng xem xét, và tôi nói cùng nhau, sợ là gì, tại sao chúng ta quá sợ. Và vấn đề sợ ấy không được giải quyết dù chúng ta đã sống hàng ngàn, triệu năm. Chúng ta cứ tiếp tục khuôn sợ hãi cũ. Vậy sợ là gì? Không phải bạn sợ bỏ bám víu sao? Dù bám víu vào người, niềm tin, quan niệm: cộng sản đã tạo ra quan niệm và nếu nói với người cộng sản, đảng viên cộng sản, hắn sợ bỏ khuôn ấy, hắn sẽ không nghĩ về gì mới. Phải không? Hay nói với người Cơ đốc tích cực, hay Tin lành hay Hin đu, Phật giáo, cũng như nhau. Họ sợ. Bởi trong khuôn ấy, trong kết luận, niềm tin có an toàn, có cảm giác ổn định, mạnh mẽ. Dù ý niệm, hình ảnh, quan niệm ấy là ảo tưởng, chính ảo tưởng ấy cho bạn an toàn. Trong bám víu có cảm giác khoẻ mạnh, an toàn. Phải không? Chúng ta không phân tích,
45:11 chúng ta chỉ quan sát vận hành của sợ nó hoàn toàn khác với phân tích. Tôi biết có nhiều nhà phân tích ở đây, họ nghĩ tôi không hiểu, tôi hơi kỳ cục trong vấn đề này, khá qui định, kỳ quặc, hơi khùng điên. Tôi đã gặp nhiều người, tôi biết họ. Vậy chúng ta không phân tích, tôi muốn rõ ràng việc này. Bởi phân tích hàm ý thực hành suy nghĩ. Suy nghĩ là thành phần, giới hạn, bởi mọi kiến thức là giới hạn và luôn sống trong bóng mờ ngu dốt. Và phân tích là tiến trình thực hành kiến thức đã đạt được, và hoạt động từ kiến thức ấy. Chúng ta nói hoàn toàn ngược lại: quan sát hoàn toàn khác với phân tích. Chỉ quan sát bản chất của sợ. Nên rất quan trọng khi thấu hiểu quan sát là gì, quan sát không phải - để tôi lặp lại ngàn lần - không phải phân tích. Vậy quan sát là gì?
47:19 Quan sát vật gì mà không đặt tên bởi lúc bạn đặt tên vật đó là cây bạn đang quan sát với chữ, với quan niệm, hình ảnh. Tìm hiểu nó với tôi một chút. Nhưng quan sát vật mà không chữ nghĩa, nếu bạn có thể làm. Và đó tương đối dễ. Nhưng quan sát về tâm lý phản ứng bạn, mọi xảy ra bên trong, chỉ quan sát nó mà không nói nó tốt hay xấu, nó là hận thù, nó đúng, nó sai, không vận hành suy nghĩ, chỉ quan sát. Phải không? Vậy chúng ta quan sát phản ứng gọi là sợ. Sợ có mặt khi bạn cảm thấy cần thiết không bám víu, gì gì. Liền phản ứng ngay là sợ. Bởi khi bám víu bạn tìm thấy an toàn, an ổn, cảm giác bảo vệ, và, với chấm dứt nó, có sự run rẩy về việc sẽ xảy ra. Tôi có thể nói với vợ, chồng, con trai, hay gì gì, tôi không bám víu? Cô, hay anh ta sẽ làm gì? Bạn hiểu lời tôi không? Vậy chúng ta cùng xem xét... - quan sát, xin lỗi -
49:32 chúng ta quan sát bản chất và vận hành của sợ. Nghĩa là trí óc thoát mọi qui định phân tích. Phải không? Thoát chứ? Hay bạn giữ lại - tiến trình phân tích - và nói, 'À, tôi sẽ quan sát không phân tích'. Đó không thể được. Đó chỉ là trò chơi. Quan sát, cả cảm giác qui định phân tích phải chấm dứt ngược lại bạn không thể quan sát đúng, chính xác. Bởi mọi giáo dục, mọi qui định là phân tích, nhìn nguyên nhân, nhìn hậu quả, cố gắng thay đổi hậu quả, v.v.. Chỉ phân tích thì quá phức tạp hơn thế nhưng tôi nói gọn, không đầy đủ lắm. Nhưng quan sát thì quá gay go hơn phân tích. Quan sát vợ hay chồng hay con trai, hay gì gì mà không hình ảnh bạn tạo ra về người đó. Bạn hiểu vấn đề không? Mỗi chúng ta có hình ảnh về người sống cùng. Và trong hình ảnh ấy có an toàn. Nhưng hình ảnh không phải người thật. Làm sao hình ảnh được tạo ra xem hình ảnh có thể chấm dứt là vấn đề khác. Nghĩa là, hình ảnh tạo bởi suy nghĩ, bởi tương tác liên miên, và chúng ta sống với hình ảnh. Và vậy hình ảnh và thực tế là hai việc khác nhau. Phải không? Vậy nên có xung đột, dĩ nhiên. Tranh đấu giữa hai người, nam, nữ, hay vợ, v.v.. tranh đấu triền miên, xung đột giữa hai người bởi họ sống bằng hình ảnh. Khi không có hình ảnh có lẽ sẽ có yêu thương, tình thương, yêu mến, chăm sóc. Vậy hãy cùng quan sát bản chất của sợ hãi.
53:36 Tại sao sau hàng triệu, triệu năm chúng ta không giải quyết vấn đề. Bạn hiểu câu hỏi không? Tại sao? Chúng ta giải quyết nhiều vấn đề thế giới bên ngoài, môi trường, v.v.. nhưng sợ không ở ngoài kia mà trong chúng ta. Nó là phản ứng tâm lý và tại sao chúng ta, với mọi khôn khéo, mọi kiến thức, mọi kinh nghiệm, không giải quyết vấn đề sợ hãi triệt để? Có phải chúng ta không hề nhìn chính mình mà luôn dựa vào kẻ khác bảo chúng ta là gì? Bạn hiểu không? Chúng ta không hề nhìn chính mình thực sự chúng ta là gì. Không phải theo triết gia, nhà tâm lý, hay chuyên gia, bởi chính họ, họ không bao giờ nhìn họ. Họ có ý niệm về chính mình. Có phải chúng ta không hề quan sát mình như chúng ta quan sát mình trong gương? Chiếc gương, nếu là gương sáng, thì không méo mó, hiện ra chính xác bạn là gì, mặt bạn ra sao. Nhưng để quan sát mình mà không méo mó đòi hỏi bạn nhìn không có thôi thúc, không dục vọng, không áp lực, chỉ nhìn, chỉ quan sát. Cũng vậy, chúng ta sẽ quan sát vận hành của sợ hãi. Hầu hết chúng ta sợ.
56:42 Chúng ta không nói sợ vật lý, cũng bao gồm, mất việc, bạn biết cả, không việc làm, không đủ tiền, đau đớn, đau vật lý, sợ bị đau lại. Vậy có tất cả sợ hãi vật lý. Và vô cùng quan trọng là thấu hiểu sợ hãi tâm lý trước bởi chúng ta có thể làm gì đó với sợ vật lý tỉnh táo, hợp lý hơn. Phải không? Tiếp tục chứ? Chúng ta cùng làm, bạn không chỉ nghe tôi. Chúng ta cùng quan sát vật lạ lùng gọi là sợ hãi mà con người đem theo cả triệu năm. Và người nói nói nó có thể chấm dứt hoàn toàn tâm lý, mọi sợ hãi, nếu bạn có khả năng quan sát sợ ấy. Không hướng nó, không nói, 'không nên có, hay phải có nó, tôi phải...' - bạn biết, mọi thứ. Sợ là gì?
58:26 Sợ là thời gian? Hiểu không? Thời gian là việc xảy ra hôm qua và có thể xảy ra ngày mai - hiểu không? - là thời gian. Nó là nguyên do của sợ? Tìm hiểu chậm, hãy tìm hiểu từ từ. Bởi khi bạn quan sát xong sợ hãi sáng nay nó phải chấm dứt hoàn toàn bạn không còn sợ tâm lý gì cả. Rồi bạn là con người hợp lý, tỉnh táo. Sợ là vận hành suy nghĩ?
59:45 Hiểu không? Tức là, có sợ trong quá khứ, có ký ức về nó, nhớ lại nó và nhớ lại là vận hành suy nghĩ. Phải không? Nó lại là vận hành của kiến thức. Phải không? Và kiến thức được lưu trong não và kiến thức ấy là 'tôi' - phải không? Khi tôi nói tôi bám vào bạn, tôi bám vào bạn bởi bạn là thính giả và tôi rút ra thú vui lớn từ đó bởi tôi có thể nói với bạn, thoả mãn tôi, mọi vô nghĩa. Và nó cho tôi cảm giác thoả mãn lớn lao. Vậy suy nghĩ trải qua cảm giác quyền lực. Suy nghĩ liền nói, 'Nếu bỏ nó đi tôi sợ, tôi không là gì'. Phải không? Vậy sợ là nguyên nhân của 'tôi', tôi? Tìm hiểu đi. Chúng ta nói việc này rất nghiêm túc. Bao lâu còn thực thể trung tâm với hoạt động vị kỷ, nó là: dục vọng, bám víu, tham, bạn sẽ luôn có sợ hãi. Phải không? Vậy khi bạn hiểu hết, không phải chữ nghĩa, ý niệm,
1:02:29 không qua trí óc - trí óc có vị trí nó. Thấu hiểu là thấy toàn bộ cả cơ cấu ấy. Đó nghĩa là tỏ suốt ngay bản chất của sợ hãi. Rồi chỉ vậy mới có yêu thương. Sợ hãi và yêu thương không thể cùng đi. Bạn xem chúng ta đã làm gì? Chúng ta biết rõ, hữu thức hay cả vô thức, chúng ta biết nó. Nhưng, khi không giải quyết vấn đề giữa con người, chúng ta nói, 'Hãy yêu Thượng đế.' Bạn biết, làm sao bạn chuyển tải cái phải có mặt giữa con người - và nó chỉ có mặt khi không có sợ hãi - chúng ta chuyển tải yêu thương đến vật tạo bởi suy nghĩ và chúng ta thoả mãn việc ấy. Bởi nó rất dễ chịu, việc ấy. Chúng ta có thể cứ cá nhân, vị kỷ, lo âu, sợ, tham, bám víu, và nói về yêu Thượng đế nó đúng là phi lý vô nghĩa. Vậy cuối buổi cùng nói chuyện sáng nay
1:04:46 như hai người bạn, có liên quan vấn đề này, có quan tâm đến trật tự xã hội, là vô trật tự và thấy rằng phải có chuyển hóa trong chính bạn trước khi xã hội có thể thay đổi. Họ cùng thảo luận về vấn đề dục vọng, tham, bám viu và sợ hãi. Đó là khuôn chúng ta sống. Trong khuôn ấy chúng ta thấy rất an toàn. Và trong khuôn ấy có sợ hãi. Và thấy rõ nó là phải tỏ suốt nó. Và khi bạn tỏ suốt, thì toàn bộ vấn đề hoàn toàn thay đổi, vỡ tan. Có thể chân thành nói với chính mình rằng chúng ta phá vỡ khuôn ấy? Khi bạn ra khỏi đây, là lìa bỏ việc này. Rồi bạn thành con người tỉnh táo, hợp lý. Bất hạnh thay chúng ta không là vậy. Mấy giờ rồi?

Q: Một giờ kém hai mươi.
1:07:03 K: Một giờ kém hai mươi? Xin lỗi giữ bạn quá lâu.
0800
0800