Krishnamurti Subtitles home


OJ82Q3 - Buổi Hỏi & Đáp 3
Ojai, USA 11 tháng Năm 1982



1:14 Có nhiều câu hỏi... được đặt. Vài câu hơi vô lý và các câu khác, có thể nói, khá buồn cười. Như tại sao tôi không để râu. Chúng ta để sang bên và lấy vài câu hỏi nghiêm túc hơn. Rất vui, phải không, tất cả.
2:17 Tôi xin nhắc lại, nếu được, bạn đặt câu hỏi với chính mình, và cố tìm câu trả lời, hay nhìn hàm ẩn của câu hỏi. Như chúng ta cũng nói, quan trọng là cách bạn tiếp cận câu hỏi; vấn đề, vấn đề cuộc sống, xem chúng ta tiếp cận cá nhân hay với vài lý do xác định hay vô thức, hay với ý muốn chỉ tìm câu trả lời, do đó chúng ta không hề hiểu chính vấn đề. Như đã nói hôm nọ, 'vấn đề' là gì đó được ném vào bạn, cái mà bạn phải gặp, thách thức mà bạn phải ứng đáp. Nhưng nếu ứng đáp quanh co hay theo hướng nào đó, thì bạn không giáp mặt thách thức đầy đủ. Vậy rất quan trọng là, nếu được nói, chúng ta không hướng dẫn bạn, không dạy bạn, chỉ nói nó quan trọng thế nào cách bạn tiếp cận câu hỏi, vấn đề. Và bạn phải học tiếp cận, hơn là giải quyết vấn đề.
4:24 Câu một: Ngài cảm nhận gì về một triệu đô la sẽ dạy dỗ một nhóm nhỏ trẻ có phần chọn lựa để không có vẻ khổ sở hay nghèo túng?
4:41 Ngài cảm nhận gì về một triệu đô la sẽ dạy dỗ một nhóm nhỏ trẻ có phần chọn lựa để không có vẻ khổ sở hay nghèo túng?
5:05 Bạn nghĩ sao? Trường học này, Oak Grove School, như tôi biết, có học bổng cho người nghèo, gọi là nghèo túng, cho trẻ em không phải lớp giàu có. Không biết tại sao có đối nghịch chung hay cảm nhận chống lại nhóm người ưu tú? Và sao chúng ta phản đối trường học loại này, thực sự là có học bổng; tại sao bạn phản đối - không biết mọi rắc rối của trường, vấn đề của trường, v.v.. Và tại sao bạn không, nếu được nói, phản đối món tiền lớn lao chi cho chiến tranh? Tại sao bạn không phản đối? Chiến tranh - không phải đặc biệt, hạt nhân, mà toàn bộ ý niệm giết người vì xứ sở bạn. Không phải rất quan trọng phản đối đó hơn nầy sao? Đây cũng quan trọng, chúng ta trả lời. Tức, trường học này, Oak Grove School, họ chi tiền bạc, một triệu đô la - nếu có thể; Tôi nghĩ ít ra họ được phân nửa - có trường trung học. Và có quỹ học bổng cho người không thể đóng đủ tiền. Nếu bạn cảm nhận mạnh mẽ, thì bạn sẽ làm gì? Đốt hết chỗ ấy? Hay, tìm hiểu vấn đề tại sao, xã hội giàu có như Mỹ, như xứ này, phần này của thế giới, tại sao có người đói khát, nghèo túng, không được học, họ cam chịu mọi thứ kinh khủng, tại sao xứ này chi hàng triệu triệu triệu cho vũ trang, v.v.. Tại sao? Chúng ta chỉ phản đối bằng lời hay chúng ta hành động? Và bạn có thể làm gì khi một xứ, như cả thế giới, ngay cả xã hội nguyên thuỷ nhất thế giới đang tích luỹ khí cụ chiến tranh. Mỗi xứ, như Pháp, Anh, Mỹ, và các xứ khác, bán buôn chiến cụ cho nước khác, những xứ nghèo hơn, họ cũng chi hàng triệu cho mọi phương tiện kinh khiếp huỷ diệt loài người. Chúng ta cảm nhận gì về đó? Và bạn có thể làm gì?
9:30 Có vẻ gần như không thể dừng huỷ diệt con người. Vậy chúng ta có đi vào gốc rễ hay chỉ xem xét không có loại bom nhiệt hạch nào và v.v.. - bề ngoài. Hay, chúng ta đi sâu mấy vấn đề này? Tức, nguyên nhân chúng là gì? Nguyên nhân nghèo đói là gì, không chỉ xứ này, nơi quá giàu so với thế giới? Chúng ta sẽ làm gì? Khi chúng ta đến châu Á, Ấn độ, v.v.. dân số tăng mỗi năm. Ở Ấn, thêm 15 hay 13 triệu người mỗi năm. Và xứ rất, rất nghèo như thế chi hàng tỷ cho vũ trang, mua Mirage của Pháp, để chống xứ khác, láng giềng. Chúng ta đều làm thế. Chúng ta sẽ làm gì? Cái gì là nguyên nhân của cơ cực, nghèo túng, mồ côi; ở châu Á, người ta đã đói, đang đói. Người nói đã là một phần đó. - không đủ thức ăn, v.v.., khi còn bé, trẻ con. Vậy chúng ta biết nghèo là gì. Có thể bạn không. Vui vì bạn không biết. Và gốc rễ mọi cái đó là gì?
12:13 Tự hào dân tộc? Loại danh dự riêng nào, để chiến đấu cho xứ mình và giết hàng triệu người vì danh dự ấy? Đâu là nguyên nhân cơ cực, gia tăng nghèo đói trên thế giới? Chủ nghĩa dân tộc chia rẽ mọi người và vì vậy một xứ quá giàu, và xứ khác thì không? Có thể có quan hệ toàn cầu, quan hệ hỗ tương, để kinh tế, xã hội, như chính trị, mọi việc, là vấn đề toàn cầu, không phải vấn đề Mỹ hay châu Á. Có thể xem xét đó để dừng chiến tranh, một phần của nghèo đói, thành phần của huỷ diệt người khác, như bạn. Hắn có thể tự gọi là Thổ hay Á căn đình hay Anh hay Nga, nhưng con người là như bạn và tôi. Trải qua mọi loại khổ đau, mong an toàn trong chủ nghĩa dân tộc, là cô lập, và trong cô lập không có an toàn. Vậy chúng ta hay nhóm nào có thể lìa chủ nghĩa dân tộc, hoàn toàn, tuyệt đối chống lại chiến tranh, giết người? Tôi không bảo bạn làm thế.
15:04 Trong xã hội cổ có một nhóm người từ chối giết chóc trong mọi hoàn cảnh. Đó là niềm tin tôn giáo sâu thẳm rằng giết là độc ác, và nếu giết bạn sẽ trả lại ở kiếp sau; vậy nên không giết - thưởng và phạt, có lẽ, nhưng ý niệm giết gì đó, bởi sự sống là thánh thiện. Vậy nếu cảm nhận sâu sắc, bạn dẹp hết đề cao bộ lạc. Và chính phủ thế giới có thể không tích luỹ vũ trang? Dường như thật không thể. Thế giới hóa điên rồi. Nếu không đóng thuế, bạn bị cầm tù bởi bạn chống lại mọi thứ. Và nếu mua tem bạn đang duy trì chiến tranh. Nếu trả tiền xăng - hay ga như xứ này gọi - một phần nó đến chiến tranh.
16:41 Vậy, thấy hết đó, con người phải làm gì? Không chỉ ở trường học - đó là chuyện nhỏ. Con người giáp mặt mọi vấn đề này thế nào, hắn phải làm gì? Ai trách nhiệm mọi việc này? Chính phủ, Chính trị gia? Nhóm người giàu sụ họ kiểm soát chính quyền, công ty lớn? Ai trách nhiệm mọi kinh khủng này? Hãy trả lời vấn đề này. Mỗi chúng ta không trách nhiệm? Bởi ghét người ngoại quốc, ghét kẻ không cùng màu da như mình, v.v.. Mỗi người không trách nhiệm mọi cái này? Vậy, nếu trách nhiệm, chính bổn phận, cảm nhận mạnh mẽ sẽ tạo ra một xã hội mới, một nhóm người mới. Đó là nhiệm vụ của giáo dục. Ít ra chúng ta cố gắng trường học này sinh ra người tốt, dù họ giàu hay nghèo - trẻ con là trẻ con. Người tốt, toàn thể, chân thật. Có thể thất bại, nhưng cố gắng làm gì loại đó là tốt. Vậy trách nhiệm, dường như với chúng ta; rằng mỗi người thấu hiểu sâu sắc vấn đề lớn này mỗi chúng ta trách nhiệm việc ấy.
19:38 Bạn đã nghe người nói nói mọi việc. Hắn đã nói khắp Ấn độ, châu Âu, ở xứ này, ở Úc, v.v.. Bạn lắng nghe hết, và hình như chúng ta không áp dụng. Và làm vậy thực là việc đáng sợ nhất. Nếu nghe điều đúng và không áp dụng, nó làm như chất độc. Bạn hiểu không? Chính là huỷ hoại khi nghe điều đúng, tự nhiên, lành mạnh, và không áp dụng triệt để. Rồi điều bạn đã nghe và cái bạn là sinh ra mâu thuẫn và rồi xung đột, xung đột triền miên. Thật tốt hơn không nghe gì và không áp dụng.
21:15 Người nói có hộ chiếu, hộ chiếu Ấn độ, hộ chiếu ngoại giao. Nhưng giấy tờ không đồng hóa hắn với xứ sở. Giấy tờ chỉ để thuận tiện đi lại.
21:47 Câu 2: Tại sao chúng ta lẫn lộn chức năng với vai trò? Ví dụ, chúng ta dạy hay làm việc gì, nhưng tại sao làm chức năng thành cá nhân, đòi chúng tượng trưng về mình, từ đó giới thiệu ý chí, địa vị, quyền lực, và hậu quả tổn hại rất lớn?
22:14 Tại sao chúng ta lẫn lộn chức năng với vai trò? Ví dụ, chúng ta dạy hay làm việc gì nhưng tại sao làm chức năng thành cá nhân, đòi chúng tượng trưng về mình, từ đó giới thiệu ý chí, địa vị, uy quyền, và hậu quả tai hại rất lớn?
22:53 Tôi nghĩ vấn đề khá rõ. Tại sao chúng ta luôn quá cá nhân, gần như mọi việc? Hãy trả lời câu ấy cho chính bạn. Tại sao chúng ta không thể nhìn thế giới không cá nhân, vô tư? Tại sao qua chức năng, dùng chức năng như thân thế? Nào. Tại sao không thể giữ chức năng như, ví dụ, người nói có gì để nói, nhưng sao hắn làm - nếu hắn làm, mà không - tại sao qua chức năng hắn muốn thân thế, địa vị, uy quyền, mọi việc đó - tại sao? Có phải quyền lực được con người tôn thờ; thân thế quá quan trọng hơn chức năng - thủ tướng quá quan trọng hơn là đầu bếp, giáo sư quá quan trọng hơn một người đang học này khác, thợ cả làm mộc, v.v..? Kịp không? Có vẻ chúng ta không thấy chức năng có quan trọng riêng, nhưng nếu dùng chức năng như thân thế, chức năng thành dễ vỡ, nó mất năng lực. Bạn biết, thời nay, - là vấn đề cũ - chức năng, như thầy giáo, khoa học gia lớn hay chính khách to, thầy giáo khắp thế giới được đánh giá không đúng. Ngược lại nhà khoa học, bác sĩ, có phần tôn trọng. Nhưng thầy giáo vô cùng quan trọng hơn nghề nghiệp khác, bởi vì thầy giáo tạo ra thế hệ con người mới. Hắn phải có lương cao nhất. Nhưng không được thế. Với chúng ta, trong xã hội riêng chúng ta tạo này thầy giáo được trọng ít nhất, xem ít quan trọng nhất. Bạn có để ý mọi việc ấy? Thầy giáo không thể có Cadillac, Lincoln hay Roll-Royce, nhưng doanh nhân lớn có thể có, và bạn trọng vọng Cadillac, Lincoln và Roll-Royce, nó chỉ ra thân thế quá quan trọng hơn chức năng.
27:23 Chúng ta biết hết. Tại sao? Tại sao làm thế? Đó là câu hỏi. Người hỏi muốn biết, tại sao dùng chức năng như phương tiện đạt thân thế - tại sao? Không là lý do, rằng chúng ta tôn thờ thành công? Nữ thần thành công. Chúng ta được rèn. Thảy truyền hình, v.v..nói bạn phải thành công, thành công. Thành công tức đạt thân thế nào đó. Không phải chức năng, danh dự của chức năng là cho chính nó, nhưng dùng chức năng để thành gì, tức, để nổi danh, vĩ đại - hay gì gì. Tại sao chúng ta làm thế? Bạn đang làm, không - chúng ta đều làm thế, chắc ít ngoại trừ. Tại sao làm vậy? Đều muốn quyền lực, thống trị kẻ khác, dễ chịu hơn qua tiền bạc?
29:20 Nhân tiện, không biết bạn có để ý, thế giới trở nên ngày càng, nếu được dùng chữ, duy vật. Họ đều muốn dễ chịu hơn, thêm y phục, thêm nhà, thêm tiền bạc, lặp đi lặp lại cùng một việc, nhiều thêm, và gọi đó là văn hóa. Bạn theo kịp hết, không biết... Thảy trở thành bi kịch kinh khiếp. Và tại sao đều làm vậy? Tại sao muốn uy quyền? Bởi thấy người có quyền lớn, việc họ làm, ảnh hưởng mọi người, tên họ trên báo chí mỗi sáng, và chúng ta muốn có tên mình trên báo mỗi sáng? Có phải loại thôi thúc đáng chán là có địa vị, thân thế đáng kính, trọng vọng, uy quyền? Chúng ta muốn vậy. Nên chúng ta dùng mọi cái như bậc thềm lên cái khác.
31:20 Bạn biết đó, cái khó nhất là không là gì cả. Bởi người thành công là kẻ được kính trọng nhất. Hắn được kính trọng. Nhưng một người nói, tôi không muốn mấy việc này, tôi chỉ sống. Tôi không là gì trên thế gian. Đó đòi hỏi biết bao ổn định bên trong, ánh sáng cho chính mình, khả năng đứng một mình.
32:19 Câu 3: Hành động chính trị không cần để tạo thay đổi toàn thể?
32:28 Hành động chính trị không cần để tạo thay đổi toàn thể?
32:39 Nhiều điều hàm ẩn trong câu hỏi, như mọi câu hỏi. Chính trị là gì, chữ ấy nghĩa gì? Nghệ thuật cai trị, khoa học thống trị. Tức, cai trị người, bởi mọi người không thành thực, quá muốn làm việc riêng, mỗi người muốn thoả dục vọng, hắn muốn tranh với kẻ khác. Kịp không? Mọi cái. Vậy mọi người, người bình thường như chúng ta, nổ lực biểu lộ dục vọng cá nhân riêng, nó nghịch với dục vọng, tham vọng kẻ khác, v.v.. Vậy chúng ta, mỗi người đối nghịch với kẻ khác. Và vậy thuật cai trị là khuôn thước mọi người, bởi người ta hư hỏng, người bỏ mặc mình là thú nguy hiểm, vì vậy họ phải bị kiểm soát, phải bị khuôn phép, phải có luật pháp, v.v.. Đây là việc xảy ra trên thế giới. Hãy nhìn nó cho chính bạn. Thêm luật pháp, thêm cảnh sát, quân đội nhiều hơn, chiến cụ lớn hơn. Vậy cai trị nghĩa gì? Thuật cai trị là gì?
35:13 Bạn biết nghĩa chữ 'nghệ thuật'? Không phải làm thơ, vẽ tranh, viết tiểu thuyết - nghệ thuật, chữ, không phải biểu lộ chữ ấy. Nghệ thuật là đặt mọi vật đúng vị trí. Bạn hiểu không? Đặt mọi vật - mỗi hành động, mỗi ý nghĩ, mỗi người có vị trí riêng. Vậy, khi con người không có nghệ thuật ấy trong mình - bạn hiểu không? Không, không rõ bạn hiểu không, đừng đồng ý. Nghệ thuật trong nghĩa đặt ngôi nhà, nhà là tôi, trật tự. Rồi ai khác phải đặt nhà ấy vào trật tự. Chúng ta tạo xã hội này, và bỏ mặc cho chính trị gia biến đổi xã hội. Chúng ta tạo quái vật gọi là xã hội, và để kiểm soát xã hội phải có chính trị gia. Chính trị gia có thể tốt hay bảo trợ bởi người rất, rất giàu, một nhóm nhỏ kẻ giàu bảo trợ - bạn biết mọi trò xảy ra trên thế giới giữa chính trị gia. Người nói biết một số đáng kể họ. Và việc này xảy ra khắp thế giới. Tức, chúng ta muốn lãnh đạo chính trị. Lãnh đạo suốt thời gian ấy không tốt, nhưng bầu cử xong, chúng ta sẽ có chủ tịch mới, lãnh đạo mới - không gọi chủ tịch, xin lỗi - lãnh đạo mới, và hắn hay cô ta có lẽ quá tệ, nhưng đợi chờ - bầu cữ khác. Kịp không? Chúng ta làm thế khắp thế giới, đợi lãnh đạo mới. Lãnh đạo hiện nay không tốt, nhưng hy vọng lãnh đạo kế sẽ tốt hơn, và v.v.. Đây là trò chơi trong cả giới chính trị. Ước muốn là vậy. Tức, chúng ta luôn muốn ai khác dẫn đạo mình, bảo điều phải làm. Và không lãnh đạo, cứu thế, đạo sư, kinh sách nào cứu mình. Tôi nghĩ nếu nhận ra việc này sâu sắc - không tác nhân ngoài, đổi hoàn cảnh, thay cơ cấu xã hội nào đó sẽ không thay đổi qui định con người. Qui định con người là cái chúng ta là, và nếu không áp dụng thay đổi tận căn chính mình, chuyển hóa triệt để, trong chính mình, không lãnh đạo, không ai trên thế giới sẽ làm. Và có thể vô ích tìm lãnh đạo chính trị mới, chính khách, lãnh đạo thế giới mới. Cứ chờ, chúng ta tạo thế giới còn rối loạn hơn, hơn hiện giờ. Hiển nhiên quá khủng khiếp cho ai nhìn, nghĩ về việc đó, nhìn mọi việc đó. Nhưng hình như chúng ta vẫn muốn ai đó làm gì cho chúng ta, tâm lý, nó vô cùng quan trọng. Bởi trạng thái tâm lý thế nào, thì bên ngoài thế ấy.
41:00 Vậy, đã nghe thế, bạn sẽ làm gì về nó? Chỉ nghe? Và nói, rất tốt, ý niệm tốt. Nhưng vô cùng khó khăn để tôi thay đổi. Bởi tôi không có năng lực, đòi hỏi gì tôi cũng không có. Vậy mỗi người chúng ta quá lười, vô cảm, chấp nhận việc y vậy, và tiếp tục. Vậy nếu nhận ra thế giới, xã hội, chiến tranh, bom hạt nhân, mọi đe dọa kinh khiếp vật huỷ diệt gọi là chiến tranh, và nếu nhận ra là chúng ta trách nhiệm nó, mỗi người - trách nhiệm cấp bách, không trách nhiệm lời duy lý suông, trách nhiệm cháy bỏng, trách nhiệm đòi hỏi hành động mạnh mẽ trong chính mình, không với ai. Rồi có thể sẽ có một xã hội mới, một nhóm người mới có thể tạo ra một thế giới khác.
43:04 Câu 4: Chúng tôi không tìm ra chân lý ngài nói qua yêu thương phục vụ nhân loại, hành động yêu mến và tình thương?
43:17 Ồ, câu hỏi đáng yêu! Chúng tôi không tìm ra chân lý ngài nói qua yêu thương phục vụ nhân loại, hành động yêu mến và tình thương?
43:35 Người làm việc tốt luôn giúp đỡ xã hội, kẻ nghèo, phó đời họ cho nghèo khó và giúp kẻ khác chấp nhận nghèo hay bước khỏi cảnh nghèo. Việc xảy ra, người có đạo thừa nhận như hành động lớn, biến họ thành thánh. Bạn biết cả, bạn đọc về nó gần như mỗi ngày trên báo. Người truyền giáo ra ngoài. Thật buồn cười!
44:29 Người hỏi hỏi, qua hành động yêu mến, tình thương, phục vụ, chúng ta có tìm ra chân lý không của bạn hay tôi hay không thuộc tôn giáo nào? Bạn có yêu thương? Bạn có tình thương? Bạn muốn giúp hay phục vụ người khác? Khi bạn sắp đặt phục vụ, giúp đỡ kẻ khác, nghĩa là bạn biết nhiều hơn anh bạn kia biết. Tôi nghĩ có nhiều tự cao trong mọi việc này, dưới danh nghĩa phục vụ, yêu thương. Bạn không nghĩ thế? Quá nhiều tự biểu lộ. Tôi muốn thoả mãn mình qua nhiều hoạt động, có thể phục vụ, có thể gọi là yêu thương, hay qua cái gọi là yêu mến và tình thương. Giúp ai không là dấu hiệu tự nhiên và lành mạnh? Đó tự nhiên. Tại sao chúng ta khiêu vũ và hát về nó?
46:34 Và tình thương, là gì vậy, nó ý nghĩa gì? Ý nghĩa chữ: yêu thương tất cả; yêu thương sâu sắc mọi thứ. Tức là cảm nhận mạnh mẽ bao la, không giết người khác, không giết sinh vật. Rồi bạn sẽ nói, khi giết bắp cải, cũng là giết gì đó. Vậy, ranh giới ở đâu? Giết người? Giết hải cẩu con? Giết kẻ thù, kẻ hung hăng, như chính bạn đã hung hăng năm rồi?
48:14 Vậy, tình thương, yêu thương có thể hiện diện khi... khi có đối nghịch, khi có tranh đua, khi mỗi chúng ta tìm thành công? Tìm hiểu hết đi.
48:48 Vậy, khi có tự biết mình - hãy nói lối ấy - biết mình, là biết tích chứa nhận thức mình, là chính tôi, tích chứa: tin tưởng, đối nghịch, khổ nhọc, cô đơn, khổ sở, đớn đau, muốn được an toàn - tất cả và thêm nữa là nhận thức. Không biết đó, không thấu hiểu toàn bộ xung đột, kết hợp phá huỷ là nhận thức, sao có thể yêu thương? Làm sao có thể có cái gọi là tình thương? Vậy biết, thấu hiểu chính mình, không phải cải thiện cái tôi - tức chỉ là cải thiện tính ích kỷ, có thể là tuyệt vời nếu bạn muốn việc ấy - thấu hiểu chính tôi, thấu hiểu phản ứng tôi, cách tôi nghĩ, tại sao làm - bạn biết, cả vận hành của tôi. Hy lạp, người Hy lạp cổ, và người Hin đu cổ, nói về 'biết mình'. Nhưng rất ít người nghiên cứu chính họ. Họ nghiên cứu động vật: chuột, chuột lang, chó, khỉ, giải phẫu sống - bạn biết hết, việc xảy ra - và qua chúng họ hy vọng thấu hiểu chính mình. Nói về ứng xử nhưng họ không hề nghiên cứu mình. Là người thí nghiệm lớn nhất, nếu làm, trong chính mình.
51:25 Và biết mình là thấu hiểu, nhìn vào tấm gương của quan hệ. Không thể biết mình chỉ bởi nghĩ về mình, xem tôi là này, coi tôi là kia. Nhưng có thể biết mình được hiển lộ trong quan hệ với vợ, với con, với hàng xóm, với chính quyền, mọi việc. Thấy mình y vậy, không như tôi muốn là, mà thực tôi hiện là. Rồi, có thể thấy thực cái hiện là, có thể thay đổi nó, tạo ra chuyển hóa trong nó. Nhưng không hề nghiên cứu mình. Chúng ta luôn nghiên cứu sách và sách bảo chúng ta là gì, và cố gắng điều chỉnh mình theo cái ai khác bảo. Cái ai khác bảo là chúng ta là, vậy tại sao phải được ai bảo chúng ta là gì? Bạn hiểu hết không? Bởi muốn chắc chắn cái chúng ta nghiên cứu là chính xác. Nên chúng ta quay sang kẻ khác. Chúng ta lầm lỗi, rồi nói, đây đúng, đây sai, tôi đã làm, nhưng luôn có cảnh giác... biết về phản ứng mình trong quan hệ. Đó đòi hỏi chú tâm, rất nhiều nhạy bén. Và nhạy bén vật lý, không bị ma tuý, rượu chè, hút thuốc - làm sao có thể nhạy bén? Vậy, tình thương, yêu thương chỉ có thể khi vô ngã. Như đã nói hôm nọ, khi bạn không có, cái bao la hiện diện.
54:08 Bạn muốn tiếp tục? Tôi có thể tiếp, còn bạn?
54:25 Câu 5: Tầng bậc tâm linh hay nhận thức có hiện diện? Chữa bịnh tinh thần, vía phóng chiếu, khả năng thấy hào quang và thực thể, v.v.., thành phần nào làm? Và nó có thể xen vào quan hệ và khả năng thấy rõ ràng? Trời ạ!
55:11 Tầng bậc tâm linh hay nhận thức có hiện diện? Chữa bịnh tinh thần, vía phóng chiếu, khả năng thấy hào quang và thực thể, v.v..thành phần nào làm? Và nó có xen vào quan hệ và khả năng thấy rõ ràng?
55:51 Tôi thật không biết trả lời sao. Trước hết, câu hỏi 1 ở trong đây, tầng bậc tâm linh hay thứ lớp nhận thức có chăng? Tức, người này tâm linh hơn kẻ nọ? Hiểu không? Hơn. Tức là, anh này gần chân lý hơn gã kia? Nào, ý nghĩa chữ 'hơn' là gì? 'Hơn' là đo lường, phải không? Tôi thế này, mai tôi sẽ giàu hơn. Hay tôi hiện giờ bạo lực, nhưng sẽ không bạo lực tuần tới. Vậy trí óc luôn đo lường - tôi cao, bạn thấp, anh trung bình, anh kia đen, anh nọ vàng, ai đó hồng - đo lường. Tức là, đo lường là so sánh. Và chữ 'đo lường' cũng chơi phần trong thiền. Đo lường và thiền liên quan. Nào, việc này rất quan trọng nếu bạn muốn hiểu. Tại sao con người đo lường? Không phải y phục, tôi không nói về đó. Tâm lý, bên trong, tại sao chúng ta muốn đo lường mình với ai đó? Tức là, đo lường cái 'hiện là' với cái 'sẽ là'. Kịp không? Hôm nay không tốt, nhưng cho thời gian, tôi sẽ tốt. Tức, cho khoảng cách thời gian là đo lường. Kịp không? Cùng tới đây chứ? Khi có quan niệm về thời gian tâm lý, tôi phải... thời gian ấy hàm ý đo lường. Hiểu không?
59:10 Vậy, người hỏi nói, trong tâm linh có - chữ ấy có thể nghĩa gì gì, chúng ta đang dùng nghĩa thông thường chữ ấy, nghĩa được chấp nhận của chữ - trong tâm linh có đo lường? Nơi có đo lường, không có tâm linh. Phải không? Đạo sư, giám mục và v.v.. có quan niệm, ý niệm là ai đó gần thần thánh, gần chân lý hơn - 'thánh', không nói thánh, gần chân lý. Và hắn đã đạt gì đó, và tôi phải đạt nó, và để đạt nó phải có thời gian và phải đo lường mình mỗi ngày. Phải không? Và việc này hiển nhiên hoàn toàn thế gian, vật lý. Tức là, tôi là thư ký văn phòng, và có thể năm tới tôi sẽ là tổng thư ký và năm thứ tư sẽ là... mười năm sau tôi sẽ là uỷ viên. Cũng vận hành đó được đem vào lĩnh vực tâm lý. Và vậy có môn đồ gần nhất và anh tập sự đàng kia. Có tu viện ở Ý - người nói từng đến thăm viếng - nơi người tập sự đợi đến chín năm. Hiểu không? Sau chín năm hắn được phép vào nơi ẩn tu. Có sự đo lường hoàn hảo. Và gọi là trưởng thành tâm linh.
1:01:53 Và người hỏi cũng hỏi, có thứ bậc trong nhận thức? Tức, có vô thức và hữu thức. Phải không? Đây là cách chúng ta chia nhận thức - ẩn kín và hiển lộ, cái ở trong tối và cái ở ngoài sáng. Chúng ta chia nhận thức lối ấy. Và trong nhận thức ấy có vài ranh giới. Với người nói, nhận thức là toàn thể. Nó không thể phân chia. Hãy xem tại sao. Nếu có nhận thức, tức có thức tỉnh hoàn toàn, thì không có gì ẩn. Bạn hiểu không? Không biết - xin đừng, đừng đồng ý nhanh vậy! Hãy tìm hiểu cẩn thận. Freud và quý ngài kia, chuyên nghiệp, đã chia nó, nhận thức chúng ta, thành nhiều hạng. Và dân thường đáng thương, không biết, chấp nhận hết. Nhưng người nói và nhiều người không đọc hết đó, có thể nghiên cứu tình trạng riêng, bạn có thể thấy rất rõ khi bạn ý thức điều gì, dù bạn ý thức hoàn toàn hay một phần nào, như đa số đây. Khi bạn nhìn xứ sở tuyệt vời này - đồi núi, cây, ánh sáng và bóng râm - khi bạn hoàn toàn nhận biết hết nó, không có bóng mờ ẩn trong trí óc bạn. Vậy nếu hoàn toàn nhận thức về mình, không có phân chia giữa nhận thức cao và nhận thức thấp. Là nhận thức với cả tích chứa. Bạn có thể chia: tin vào điều thánh thiện là cao hơn đáp ứng nhục dục và tình dục, nhưng nó là một phần nhận thức; mà tôi đã phân chia vì vài lý do thú vui hay vài ước vọng đạt điều gì. Hay nó là khuôn tôi đã chấp nhận như đo lường, và tôi đo lường mình. Này tốt hơn kia; này tôn quý hơn nọ. Nhưng là một phần nhận thức. Gìờ, có chăng...Xin lỗi. Vô thức có thể, là dấu vết sâu thẳm - nghe nhé - dấu vết chưa khám phá của sợ hãi có mặt khi tôi tìm hiểu cả vận hành của sợ? Bạn hiểu câu hỏi không? Tôi xem xét sợ, và nguyên nhân sợ, bởi trí óc nhận ra rằng hình thức sợ nào, ẩn, bí mật, cá nhân hay vật lý, v.v.. hình thức sợ nào cũng phá hoại. Trí óc nhận ra thế, không bằng lời, mà thực tế. Vậy, quan tâm đến lìa bỏ hoàn toàn sợ hãi, lìa bỏ toàn bộ sợ, không một phần. Vậy, sẵn sàng, mở hết vận hành ẩn kín của sợ để nó tự hiển lộ - qua giấc mơ, qua hành động, qua mọi hình thức - bạn biết, khi bước đi một mình trong rừng hay trên đường, thình lình bạn nhận ra có vận hành của sợ, vô thức, mà bạn chưa nhận ra trước đó, tức là trí óc bạn mở ra hiển lộ nổi sợ hãi riêng. Đó đòi hỏi rất nhiều tìm kiếm bản chất sợ hãi, mà chúng ta đã làm vài ngày qua. Vậy sợ hãi ẩn trong tối ở trong những lớp sâu của nhận thức, trong trí óc, có thể hiện, lộ bày tự nhiên nếu bạn cương quyết, khẩn thiết, rằng phải lìa bỏ toàn bộ sợ hãi. Bạn theo kịp hết không? Chính cần thiết lìa bỏ sợ hãi làm phơi bày hết toàn bộ sợ hãi. Đó đòi hỏi quan sát, nhạy bén trông chừng mọi loại cảm nhận, sắc thái cảm nhận, tinh tế của phản ứng.
1:09:11 Vậy, hễ còn đo lường, tất phải có phân chia, cả trong nhận thức và cái gọi là tâm linh.
1:09:24 Chữa bịnh tinh thần, vía phóng chiếu, khả năng thấy - v.v..- thành phần nào làm và nó có thể xen vào quan hệ và khả năng thấy rõ ràng?
1:09:47 Bạn trả lời câu này thế nào? Cái gì ngăn con người thấy rõ ràng? Thấy không phải mắt - bên trong, thấy việc y vậy, rõ ràng, không méo mó. Tác nhân ngoài, vía phóng chiếu, tưởng tượng, thiên kiến, thành kiến, kết luận mà bạn ôm giữ, kinh nghiệm mà bạn nghĩ quan trọng - thực tế hiển nhiên này không ngăn nhận thức rõ ràng? Tại sao không tìm hiểu chúng hơn là vía phóng chiếu?
1:11:06 Bạn biết chữ 'vía phóng chiếu' là - tôi không đi sâu, xin lỗi.
1:11:17 Chữa bịnh tinh thần. Chỉ có thể chữa bịnh khi vô ngã. Bạn hiểu không? Nhưng ngã rất dối trá, lanh xảo, nó ẩn đàng sau mọi cách cư xử. Ví như tôi là người mộ đạo bám vào biểu tượng hay ý niệm, phóng chiếu nào. Và phóng chiếu là tôi, vĩ đại, tôn quý, là kiểu cao tột, Tôi vẫn vị kỷ, vẫn là ngã, chỉ tôn lên. Bao lâu còn có cảm giác của ngã, chữa bịnh thành khá phô trương. Nhưng khi vô ngã hoàn toàn thì có thể chữa bịnh.
1:13:00 Chúng ta nói đã một giờ mười lăm phút. Vậy đủ chưa?
1:13:07 Q: Chưa.
1:13:23 K: Một câu hỏi nữa, tôi nghĩ vậy là đủ.
1:13:27 Câu 6: Cái gì ở nhân loại luôn hướng về gì đó gọi là tôn giáo hay thần thánh? Có phải chỉ là phóng chiếu như kết quả của sợ và khổ, tìm kiếm giúp đỡ, hay là gì thực sâu thẳm, cần thiết, thông minh?
1:13:54 Cái gì ở nhân loại luôn hướng về gì đó gọi là tôn giáo hay thần thánh? Có phải chỉ là phóng chiếu như kết quả của sợ và khổ, tìm kiếm giúp đỡ, hay là gì thực sâu thẳm, cần thiết, thông minh?
1:14:38 Như người hỏi nói, lịch sử và thực tế con người luôn tìm gì đó vượt khỏi hắn. Con người luôn nói, vầy không đủ. Tôi có thức ăn, y phục, chỗ ở, sống trên thế gian, chết. nhưng phải có gì hơn thế. Tôi chắc mọi người, ít ra người cảnh giác, người khá thông minh, phải hỏi câu này. Ngay cả người cộng sản tận tuỵ phải hỏi, hết chứ? Là đau đớn, khổ sở, và không gì thêm? Và như người hỏi nói, có phải sợ bắt mình tạo ra gì, một tác nhân ngoài sẽ bảo vệ, giữ mình. Vậy chúng ta muốn đào câu hỏi này thật sâu.
1:16:21 Khi không có sợ hãi tâm lý bất kỳ - bất kỳ - gì là trạng thái trí óc? Nào, cùng tìm kiếm - gì là trạng thái trí óc hoàn toàn, toàn bộ lìa bỏ mọi sợ hãi? Nó sẽ tìm kiếm... sẽ có ước muốn tự bảo vệ? Nó sẽ có nhu cầu hay cần tìm kiếm gì có thể cầu xin, thờ lạy, hay xin giúp? Bạn hiểu không? Khi khoẻ mạnh tuyệt hảo, vật lý, bạn có đến gần bác sĩ? Có nghiên cứu hết sách tiết thực? Xem chuyên gia mỗi sáng thể dục trên truyền hình? Cũng vậy, trí óc vô cùng lành mạnh - lành mạnh trong nghĩa, không sợ, hoàn toàn không sợ; chấm dứt đau khổ. Thấu hiểu toàn bộ vận hành của thú vui - kịp không? Trí óc khoẻ, sáng, hợp lý. Nó sẽ cần đến nhà thờ? Tiếp nào, trả lời cho chính bạn. Chỉ trí óc bị què quặt, qui định, bịnh hoạn, lo sợ, đau đớn, cô đơn, quá khổ sở, tự nhiên muốn giúp đỡ. Và vậy phóng chiếu thần thánh, cứu thế, cả giới tôn giáo. Nhưng đau khổ ấy, cô đơn ấy, sợ hãi ấy, hắn không thể giải quyết, không tìm hiểu nó. Và đã có cứu thế, đã có lãnh đạo, đã có mọi thứ giúp đỡ trên thế gian - mọi nhà truyền giáo, thuyết giáo, mọi - bạn biết việc xảy ra. Họ không lìa con người khỏi đớn đau.
1:20:08 Vậy, vấn đề thực là, có thể là ánh sáng cho mình? Không lệ thuộc ai về tâm lý. Hành động sẽ không sinh xung đột, hối hận, khổ sở, đớn đau, bên trong. Bạn hiểu không? Chúng ta có thể hiểu mình trọn vẹn? Hay là không thể. Chúng ta chưa hề thử. Chúng ta thử mọi cái khác, đã lên mặt trăng, chế máy móc tuyệt vời, khí cụ giải phẫu kỳ diệu. Chúng ta có... não có khả năng lạ lùng, nhưng khả năng ấy không áp dụng cho chính mình. Bởi chúng ta luôn yêu cầu ai khác giúp đỡ mình - tức việc chúng ta đang làm. Người nói không giúp bạn, hắn không dạy bạn. Chúng ta nói nhìn vào chính bạn.
1:22:06 Chúng ta có khả năng, năng lực, đủ thông minh để tìm hiểu mình, nhìn chính mình, giáp mặt mình - không hề chạy trốn mình. Chúng ta có đủ năng lực làm thế. Hãy nghĩ năng lực gì cần để đến mặt trăng - hiểu không? - năng lực, thôi thúc hợp tác lớn lao. Nhưng có vẻ khi nó đến phần nào chúng ta uể oải, lụi tàn, và hy vọng ai đó tưới nước mình sẽ đem mình lại mạnh khoẻ. Không ai sẽ cho bạn đâu. Là thực tế tuyệt đối, không thể cãi. Bởi đã có lãnh đạo, đã có thầy giáo, đã có cứu thế, đã có mọi loại tác nhân bên ngoài, thông tin vô tận về mình từ người khác. Và thảy không lìa chúng ta khỏi sợ. Và vậy, do lười biếng, do vô cảm, do chai lì, chúng ta chế ra thần thánh, v.v.. Và bất hạnh là, bởi không biết mình chúng ta phá huỷ người khác. Phá huỷ trái đất tuyệt vời này.
1:24:15 Đúng vậy.
1:24:28 Xin phép đứng dậy.