Krishnamurti Subtitles home


SA79D1 - Có chăng hành động không đem đến đau khổ?
Buổi Thảo luậ̣n thứ nhất
Saanen, Thuỵ sĩ
25 tháng Bảy 1979



1:10 Năm ngày tới, mỗi sáng ở đây chúng ta sẽ có buổi đối thoại. Đối thoại là trò chuyện giữa hai người. Hai người quan tâm về cuộc sống, về lối sống của họ thế giới quanh họ và đủ nghiêm túc giải quyết vấn đề và vậy nên họ cùng tìm tòi qua đối thoại. Biện chứng là nghệ thuật tìm kiếm, sự thật, của quan niệm. Sự thật của quan niệm, gọi là biện chứng. Và quan niệm, phán đoán, đánh giá cá nhân, quan điểm và tôi nghĩ bạn không thể tìm sự thật qua phương tiện ấy. Nhưng có lẽ nếu chúng ta nghiêm túc, quan tâm và tận tụy trong tìm hiểu vấn đề của mình, không lý thuyết không trừu tượng mà thực sự điều đang xảy ra. Và hai người bạn cùng nhau thảo luận vấn đề của họ tìm tòi và hy vọng qua đó giải quyết vấn đề. Tôi mong vậy là rõ. Đây không phải người nói nói mà là cùng trò chuyện thân tình, không đối lập không đối nghịch quan điểm mà cùng nhau tìm hiểu vấn đề. Vậy đó là dự định các buổi họp mặt sáng ở đây cho 5 ngày tới. Và mong chúng ta sẽ làm thế.
3:56 Chúng ta sẽ cùng thảo luận gì sáng nay?

Q:Có thể nào quan sát ý nghĩ khi nó hiện ra trong hiện tại
4:14 hay khi có quan sát ý nghĩ đã là quá khứ?
4:21 K:Có thể nào quan sát ý nghĩ khi nó xảy ra hay quan sát ý nghĩ khi nó đã đi qua. Quan sát suy nghĩ gì khi ý nghĩ nổi lên, và quan sát nó hay tìm hiểu ý nghĩ đã xảy ra rồi.
4:54 Câu nào khác? Nào, hãy đặt nhiều câu hỏi và xem câu nào hay nhất và lấy một câu và cùng giải quyết trọn vẹn. Đi cho đến tận cùng. Vậy đó là câu thứ nhất.

Q:Tôi bị xe hơi đụng hồi tôi mười bảy tuổi
5:29 và tôi có quá nhiều khó khăn với năng lực bị kẹt ở vùng này của thân thể; chân tôi bị xé ra. Và tôi đã nghe ngài qua nhiều năm.. và thấu hiểu việc không đồng hóa với vấn đề. Không biết ngài có tìm hiểu bị thương tật, què trí óc như tôi.
5:56 K:Có thể thảo luận, trò chuyện về vật lý trở thành mất khả năng, hay đau đớn và có tác động trí óc không. Nó có tác động đến năng lực suy tư đặc tính cảm nhận, yêu thương không.
6:20 Đó là câu thứ hai. Tiếp tục.

Q:[Không nghe được]

K:Bạn vui lòng nói lớn một chút.
6:33 Q:Vâng. Krishnaji, phải tinh thần chỉ là điều gì của trí óc hay có liên quan gì với sự thật? Có tinh thần vũ trụ? Tinh thần là gì mà ngài thường nói?
6:59 K:Tinh thần của trí óc và tinh thần vũ trụ. Phải vậy không?
7:13 Q:Sự khác nhau giữa cái 'tôi' và tính cá nhân.
7:19 K:Cái 'tôi'? Tính cá nhân. Được rồi. Cái tôi và tính cá nhân.
7:31 Q:Thưa, ngài có thể nói đôi chút về hành động không dựa trên suy nghĩ?
7:39 K:Có thể nói, hay thảo luận trò chuyện về hành động là gì, có chăng hành động rõ ràng, chính xác, và không tạo thêm hành động sẽ đòi hỏi đau khổ lớn hơn, vấn đề lớn hơn, v.v..

Q:Liên quan gì giữa yêu thương và cái chết?
8:36 K:Liên quan gì giữa yêu thương và cái chết?
8:41 Khoan nào, đợi chút đã! (Cười)
8:51 Q:Có thể vui lòng thám hiểm thêm liên quan giữa sợ hãi và lệ thuộc? Tôi quan tâm đến lệ thuộc trong đời sống riêng và quan hệ tôi với bạn gái. Đôi lúc tôi thấy và tuy vậy nó vẫn tiếp tục. Có vẻ tôi không thoát khỏi nó. Nhiều lần tôi nghĩ đến chỉ bỏ đi thôi và là chính tôi. Nhưng tôi cảm thấy đó không phải lời đáp, có điều gì khác. Và lại có những lúc khác khi tôi thấy lệ thuộc nhưng tôi vẫn không thoát. Và cũng có sợ hãi quá lớn.
9:37 K:Bạn phải làm gọn câu hỏi lại.
9:42 Q:Quan hệ giữa sợ hãi và lệ thuộc.
9:46 K:Sợ hãi và lệ thuộc. Liên quan gì giữa sợ hãi và lệ thuộc.
10:01 Q:Xin nói về tham vọng và tại sao vô cảm trong sống hàng ngày?
10:11 K:Tham vọng và vô cảm trong sống hàng ngày.
10:16 Nào đợi chút (cười). Chúng ta sẽ cùng thảo luận câu hỏi nào đây? Anh bạn này hỏi, có thể nào quan sát ý nghĩ khi xảy ra, hay quan sát ý nghĩ khi đã xong rồi? Câu hỏi kia là, bạn bị tác động vật lý qua tai nạn bịnh tật, loại bịnh nào đó và nó có tác động trí óc? Và câu hỏi nọ là, liên hệ gì giữa yêu thương và cái chết? Và bạn nói, là tinh thần riêng, hay tinh thần vũ trụ? Và anh bạn kia hỏi liên hệ gì giữa sợ hãi và lệ thuộc? Và câu của bạn, hành động nào, có chăng hành động trọn vẹn, hoàn toàn, không rơi lại hối tiếc lo âu, đau đớn, khổ sở và mọi thứ. Xem nào, bạn muốn thảo luận câu hỏi nào?

Q:Nếu thảo luận về lệ thuộc, có lẽ bao quát nhiều câu.
12:12 K:Nếu thảo luận về lệ thuộc, có lẽ trả lời nhiều câu hỏi.
12:21 Hay, về hành động, hành động trong sống hàng ngày, làm cách cư xử, thái độ, tư cách, lối quan hệ mọi hành động xảy ra trong đó, có chăng hành động thật trọn vẹn không rơi lại gợi nhớ buồn nào? Là câu hỏi đó chứ?

Q:Hay đó là nguy hiểm.
13:11 Q:Vâng, không nhớ lại.
13:15 K:Vâng, sẽ thảo luận nó, hay bạn muốn thảo luận gì khác?
13:22 Q:Câu thứ nhất.
13:26 K:Bạn muốn thảo luận về hành động?
13:33 Q:Vâng.
13:36 K:Không phải tôi... Tuỳ bạn. Được, hãy nói về hành động.
13:43 Có lẽ chúng ta sẽ gồm cả suy nghĩ liên hệ giữa yêu thương và cái chết, sợ hãi và lệ thuộc và bịnh vật lý tác động trí óc, và tinh thần và vũ trụ. Có thể chứ? Bạn muốn nói vậy? Nào...

Q:Vâng.
14:16 K:Tốt. Theo bạn hành động là gì? Theo ý bạn - nào, đây là trò chuyện, đừng đi ngủ buổi trò chuyện giữa bạn và người nói, cùng nhau. Không phải tôi tìm hiểu và bạn chỉ nghe cùng nhau chúng ta sẽ tìm xem có chăng hành động trọn vẹn, đầy đủ, không rớt lại chút bóng dáng đau khổ, hối tiếc, tổn thương và mọi thứ - phải không? Vậy ý nghĩa hành động là gì? Nào, cùng với tôi.
15:07 Q:Hành động phải là sáng tạo.

K:Hành động phải là sáng tạo.
15:11 Q:Vậy là gặp rồi.
15:16 Bạn xem, bạn nói một câu như 'hành động phải là sáng tạo'
15:22 và bạn chấm hết! Không có đối thoại. Nhưng nếu nói - đó là lý do tôi hỏi, nào, đừng đưa quan niệm liền, bạn nghĩ hành động là gì và giữ đó. Hãy nắm nó, xem xét nó, cùng đi - phải không?
15:49 Vậy việc đầu tiên là phải tìm ra ý chúng ta chữ 'hành động', làm, là gì. Chúng ta nói điều gì đã làm, hay điều gì sẽ làm hành động ở quá khứ, hay trong tương lai hay hành động đang xảy ra. Đó là hành động. Hành động không phải đi từ đây đến kia về vật lý hay cầm búa với đinh và đóng vào vách tường, hay lái xe. Thực sự hành động là việc đang xảy ra - phải không? Không phải hành động đã xảy ra, hay hành động sẽ xảy ra. Mọi cái đó cũng là hành động: việc đã xảy ra việc đang xảy ra, và việc sẽ xảy ra. Phải không? Đúng không? Đồng ý không? Nào. Vậy hành động đã xảy ra là gì? Kết quả nó là gì? Lý do của hành động ấy là gì? Cái gì thôi thúc? Hành động xảy ra từ kết luận gì? Hiểu không? Bạn theo kịp không? Hay bạn đã mệt rồi. (Cười)
17:38 Hành động có kiểu lý do nào, dễ chịu hay không phần thưởng hay đau đớn, hay bị áp lực, do ảnh hưởng nào. Vậy bạn phải tìm coi hành động là gì. Có chăng hành động không có lý do không bị áp lực, không bị đe dọa và vì vậy hành động không phải phần thưởng nên không có đớn đau? Vậy bạn phải nhìn vào chữ thật kỹ lưỡng, nếu bạn muốn. Đây là trò chuyện - phải không?
18:39 Bạn quan sát đi, đa số hành động đều dựa trên nhớ lại. Phải không? Hay do ước muốn, hay trên thưởng phạt cá nhân hay hành động dựa trên lý tưởng, hay niềm tin, v.v.. Phải không? Nào, nhìn nó cho chính bạn, hãy cùng xem xét. Nếu hành động dựa trên lý tưởng, tương lai đó là tuân theo, điều chỉnh, hay bắt chước lý tưởng. Phải không? Vậy thì đó phải là hành động toàn thể trọn vẹn, không rơi lại vết tổn thương, hối tiếc, v.v..? Kịp không? Vậy hành động là gì, của tôi và của bạn của người nói, đang tìm hiểu, hành động do gì? Thú vui, sợ hãi? Tiếp tục nào, xem xét đi. Tôi tìm hiểu, bạn đều im lặng.

Q:Hành động dựa trên cần thiết.
20:36 K:Cần thiết.
20:39 Là cần thiết - cần thức ăn nên tôi đi chợ nếu có tiền, tôi mua, đó là hành động. Cần y phục, nếu có tiền tôi đi mua. Chỗ ở, v.v.. Vậy cần thiết, nhu cầu, nhu cầu vật lý, và nhu cầu tâm lý. Phải không? Đúng không?
21:10 Q:Chúng có sao?
21:16 K:Gì chứ?

Q:Nhu cầu tâm lý có sao?
21:20 K:Vấn đề đó chúng ta sẽ tìm hiểu.
21:25 Có nhu cầu vật lý và hành động dựa trên điều chúng ta coi như nhu cầu tâm lý. Bạn cần ai đó làm dễ chịu nên lệ thuộc và hành động dựa trên lệ thuộc ấy. Phải không? Tôi cần... gì đó... ai đó bảo tôi cách sống đời sống khác và tôi lệ thuộc người đó.

Q:Có thể nào hành động không có lý do?
22:32 K:Tôi không nghe được. Xe lửa ồn quá. (Cười)
22:35 Q:Anh ấy nói có thể nào hành động không lý do.
22:40 K:Có thể nào hành động không có lý do
22:46 chúng ta sẽ tìm hiểu hết. Nào, hãy đi từng bước. Bạn thấy khi bạn nói một câu như thế: có chăng hành động không có lý do, bạn đặt câu hỏi là giả thuyết, và câu trả lời cũng phải là giả thuyết. Nhưng nếu đi từng bước, chậm, xem xét, và làm khi cùng đi, rồi thì sẽ không có vấn đề giả thuyết. Phải không? Nào, trong thảo luận, đối thoại, đừng nhảy vào điều gì. Xem hành động dựa trên gì trước, việc gì đang xảy ra cần thiết vật lý: thức ăn, y phục, chỗ ở và làm việc để kiếm tiền cho các thứ ấy, và nhu cầu tâm lý. Đó là sự kiện. Đó là thứ chúng ta có, vật lý cũng như tâm lý và hành động dựa trên hai cái này. Phải không? Bạn biết nhu cầu vật lý là tuyệt đối cần. Làm việc - nhà máy, đào mương, dạy học, thợ mộc, khoa học doanh nhân, bác sĩ (cười) - không chính trí gia! (Cười) v.v.., và đó là cần thiết. Như xã hội được tổ chức chúng ta phải làm việc từ sáng đến tối, mãi năm này qua năm khác. Hãy nhìn vào bi kịch ấy. Bạn có thể không thích nhưng là sự kiện. Bạn đến văn phòng, nhà máy, bạn làm gì đó về vật lý để kiếm tiền, từ tuổi 20, 15, đến lúc gần chết, vào văn phòng mỗi ngày, v.v.. Đó là cách xã hội được tổ chức. Đó là sự kiện.
25:28 Q:Ngài gọi đó là hành động hay phản ứng?
25:33 K:Gọi đó là hành động hay phản ứng. Cả hai, bởi tôi cần thức ăn và nếu không kiếm đủ số tiền làm lụng, tôi ghen tị, lo âu, mọi cái đó bắt đầu (cười). Nên đó là phản ứng. Vậy có nhu cầu vật lý. Rồi phản ứng dựa trên nhu cầu tâm lý. Hãy tìm hiểu xem.
26:05 Q:Nhu cầu tâm lý khác với ước muốn sao?
26:09 K:Chúng ta đang đến đó. Nhu cầu tâm lý có khác ước muốn không? Có lẽ không. Hay khác. Hãy xem xét đi. Nhìn trước, hay nhận ra và chấp nhận sự kiện mình cần có vẻ con người cần, nhân loại cần - nhu cầu có thể sai chúng ta sẽ tìm - cần cho hành động do nhu cầu tâm lý. Nghĩa là, bạn cần niềm tin, bạn cần kiểu kết luận nào quan niệm, quan điểm nào. Bạn cần quốc tịch, tiếp xúc có thứ bậc. Bạn cần mọi cái đó. Đừng chối bỏ, đó là sự kiện cho mọi người. Bạn không thể nói, 'Tôi không có nhu cầu tâm lý' nói như vậy chắc là hiếm lắm. Phải không?
27:35 Vậy phải tìm cho chính mình: chúng ta có gì cần không? Niềm tin, quan niệm, phán đoán, kết luận, hình ảnh tôn giáo hay không - tôn giáo và hình ảnh tạo ra do bàn tay hay trí óc, bạn theo kịp không? Chúng cần không?
28:09 Q:Thế nào về nản lòng, hành động do nản lòng?
28:15 K:Hành động do nản lòng.
28:18 Q:Anh ấy nói hành động do nản lòng thì sao.
28:23 K:Được rồi (cười). Đợi đã. Nào, trước hết hãy nhìn chính mình. Nhu cầu tâm lý là gì, và có chăng hành động do nhu cầu ấy?
28:44 Q:Tôi nghĩ khi tôi nghe trước đây hình như cần thiết phải có đó cho hành động và luôn có cần thiết cho hành động trong cách này hay nọ.
29:00 K:Điều đó chúng ta đang tìm hiểu. Bạn nói phải có vài loại cần thiết, nhu cầu, cho hành động. Chúng ta nói nhu cầu vật lý phải có. Nhưng hỏi xem chúng ta có cần hay có chăng cần thiết tâm lý cho hành động. Tôi hỏi thế. Tôi không nói bạn phải chấp nhận. Tôi nói tôi nghi vấn. Tôi không chắc. Hiểu không? Tôi xem xét nó. Bạn không giáo điều, tôi không giữ quan điểm (cười) tôi không từ chối đi từ kết luận.
29:47 Chúng ta cố tìm hiểu xem hành động là gì. Bạn thấy hành động do nhu cầu vật lý, và hành động do nhiều loại quan niệm, phán đoán, kết luận, tin chắc kinh nghiệm, niềm tin, giáo điều, lệ thuộc, v.v.. - tâm lý. Và người nói nói anh ta hỏi, bạn hiểu không?
30:22 Q:Thưa, hình như có hai dạng hành động chúng ta cần. Thứ nhất, hành động không do cần thiết. Nếu, nếu nó dựa trên quan sát thật của cần thiết sản xuất thì chắc không có nhiều vấn đề. Nhưng đa số hành động do ước muốn, qui định và nhu cầu. Vậy nhu cầu nào đúng để hành động dựa vào?
30:53 K:Bạn hỏi, phải không, nếu tôi hỏi bạn một câu sai thì sửa lại - phải bạn nói chúng ta cần về tâm lý...
31:08 Q:Không, tôi nói mọi hành động không do cần, nhu cầu đúng. Xác định nào cho nhu cầu đúng thay vì ước muốn, v.v..?
31:25 K:Vâng, nhu cầu đúng là gì.

Q:Tại sao chúng ta...
31:29 K:Khoan, đợi chút đã nào. Nhu cầu vật lý đúng là gì - phải không?
31:40 Q:Nói cách khác, có phân biệt rõ giữa cái này và cái kia? Có chăng phân biệt đúng giữa hai cái hay hoàn toàn...
31:53 K:Có chăng phân biệt rõ giữa nhu cầu tâm lý và nhu cầu vật lý. Bạn xem, bạn đều... (Cười) Giờ thì trả lời câu hỏi: nhu cầu vật lý bước sang nhu cầu tâm lý? Tôi cần ngôi nhà - bạn cần ngôi nhà, hay phòng để ở rồi trong phòng ấy bạn bám vào đồ đạc bám víu đồ đạc là nhu cầu tâm lý. Phải không? Bởi không có món đồ ấy tôi cảm thấy hơi khó chịu. Vậy có ranh giới nào không? Bạn xem, trừ khi bạn chịu tìm hiểu từng bước bạn sẽ không trả lời câu hỏi nhanh được.
33:01 Chúng ta cùng thảo luận như hai người bạn, cùng tìm hiểu khi đối thoại, trò chuyện, hành động là gì. Đến giờ chúng ta đã nói có hành động do nhu cầu cần - cần thiết vật lý. Bạn cần áo sơ mi, quần tây, hay áo dài bạn cần nó, trừ khi bạn khỏa thân, cũng được thôi! Bạn cần thức ăn, và để có thức ăn bạn phải làm việc, đủ tiền đi chợ, v.v.. Và bạn cần - cần căn phòng căn nhà, nhưng cần căn nhà trở thành quá quan trọng. Bạn không vừa ý căn phòng, bạn muốn phòng đẹp, bạn muốn tranh ảnh trong đó và đồ đạc cổ xưa, nếu bạn có thể. Rồi bạn đầu tư tiền bạc vào nội thất cổ trong căn phòng đẹp, với tranh và bình đáng yêu, bạn bám vào. Rồi nói, 'Tôi cần chúng.' Phải không? 'Không thể sống thiếu tranh ảnh trong phòng' và phải có cả bản chụp lẫn bản gốc, v.v.. Nghĩa là, dần dà tôi bắt đầu lệ thuộc vào các vật ấy. Nên đồ đạc là tôi. Phải không? Bạn có hỏi vậy? Tôi bám vào đồ đạc và không muốn bạn làm hư nó đừng để nó ra nắng, đừng cào nó, tôi quý nó. Và đồ đạc trở thành tôi. Phải không? Và tôi hành động từ đó.
35:31 Vậy chúng ta đi bước tiếp: có chăng nhu cầu cho tâm lý có mặt? Có nhu cầu tâm lý không? Chúng ta nói, có, đó là sự kiện. Nhu cầu của niềm tin, nhu cầu của lệ thuộc nhu cầu tình dục, nhu cầu tham vọng, thành đạt, thành công. Phải không? Và hành động tôi dựa vào mọi cái đó. Hiển nhiên, phải không? Đúng không? Sai cả à?

Q:Không.
36:38 K:Hãy nhìn chính bạn, trong chính bạn. Bạn đến Ấn độ - xin lỗi! (Cười) - bởi bạn cảm thấy cần hướng dẫn, trí tuệ, kiến thức, tỏ ngộ bởi thế giới phương tây quá vật chất không thích tôn giáo, và họ đến Ấn nơi có rác rưởi lãng mạn, nghèo khổ và đạo sư, và bạn đi. Rồi bạn nói, 'Tôi cần chúng'. Kịp không? Điều đó thực sự đang xảy ra.
37:19 Vậy chúng ta hỏi tại sao xem coi về tâm lý chúng ta cần đồ vật. Phải không? Chúng ta đang tìm hiểu việc đó. Đừng trở lại cần thiết vật lý, chúng ta chấm dứt rồi. Giờ chúng ta có cần niềm tin?

Q:Không.
37:49 K:Anh này nói, không.
37:52 Nghĩa là bạn thoát khỏi niềm tin. Giờ bạn xem chúng ta nói niềm tin là gì. Tin vào điều gì không thể chứng minh. Tôi tin - bạn tin Thượng đế - không thể chứng minh. Bạn tin thiên đàng - không thể chứng minh. Bạn tin có người sống trên mặt trăng - không trên mặt trăng nơi nào khác (cười), bạn tin thế, không thể chứng minh. Vậy chúng ta tin quốc gia. Phải không? Đúng không? Không à? Ồ lạy trời. Bạn là Pháp, Đức, Anh, Ấn, và trời biết gì khác nữa. Hãy theo dõi từng bước. Bạn từ bỏ mọi thứ đó khi bạn cùng đi và nói 'xin lỗi, tôi không phải kẻ yêu nước' - xong.
39:06 Q:Thưa, tôi xin hỏi một câu? Không cần hỏi mình trước, cần thiết từ đâu đến sao?
39:19 K:Sẽ tìm ra, chúng ta sẽ tìm hiểu nó. Cần thiết khởi cách nào, nguyên nhân gì? Chúng ta sẽ tìm ra tí nữa thôi nếu bạn kiên nhẫn. Vậy niềm tin trở thành cần thiết. Hãy nói với người Cơ đốc, Tin lành, thế giới Ky tô rằng hãy tin Giê su, đấng cứu thế và mọi thứ khác, họ tin. Phải không? Và bạn đến Ấn độ, họ cũng có thần thánh, họ tin. Vậy tại sao họ tin vào điều không thể chứng minh bạn hiểu không? - nó không giá trị. Tại sao họ tin? Tiếp tục nào!

Q:Bởi họ thích kiểu hành động ấy.
40:27 K:Bởi vì, anh này nói, họ thích kiểu hành động ấy.
40:31 Tại sao họ thích kiểu hành động ấy?

Q:Nó cho họ an toàn.
40:37 K:Tìm hiểu xem. Bạn tìm hiểu chính bạn.
40:42 Bạn tin, phải không, nếu bạn thành thực, vào điều này nọ. Hay bạn không tin và bạn đi đến cực điểm, cũng vậy thôi. Hiểu không? (Cười) 'Tôi không tin thượng đế, tôi vô thần'. Và cả hai có chỗ đứng. Bạn hiểu không? Bạn hiểu tôi nói 'có chỗ đứng' chứ? Tức là, cả hai cùng ôm giữ kết luận họ.
41:15 Q:Thưa, tin vào chính mình thì cũng thế.
41:20 K:Tin vào chính mình. Được rồi, hãy nắm đó, tin chính mình. Chính mình là gì? Ồ lạy trời! Chính mình là gì?

Q:Tích chứa.
41:41 K:Không, tìm hiểu đi, đừng thảo luận với tôi.
41:46 Q:Chúng ta cố tìm an toàn trong điều gì khác, như niềm tin.
41:54 K:Anh bạn nói, 'Tôi tin vào chính mình'
41:59 vậy bạn tin vào điều gì?

Q:Ý niệm, hình ảnh.
42:05 K:Chỉ nhìn nó thôi, nhìn đi, xem xét nó.
42:11 Bạn tin bạn hiện hữu vì bạn có thân xác?
42:15 Q:Vâng.

K:Vâng. Bạn tin chính bạn bởi vì bạn có vài cảm xúc nào đó vài kết luận nào, quan điểm nào lối cư xử nào, vài hành động kỳ cục nào, tên tuổi hình dạng, có tài khoản ngân hàng hoặc không? Bạn tin mọi cái đó? Ngay cả bạn không... xem xét nó. Khi bạn nói, 'Tôi tin chính mình', tôi hỏi vật lạ lùng nào nói, bạn tin vào điều gì? Vào kiến thức bạn đạt được sao?

Q:Chính tôi là gì?
43:10 K:Điều đó đang xem xét, chị ạ. (Cười)
43:16 Q:Có thể đề nghị chúng ta lấy ví dụ thực?
43:24 Mọi người hiện diện trong lều này đều tin rằng ngài tỏ ngộ.
43:33 Q:Sao bạn biết? (Cười)

K:Nào, chúng ta không nói ai tỏ ngộ
43:42 ai không tỏ ngộ và làm sao bạn biết. Mà chúng ta nói về anh bạn nói 'Tôi tin chính tôi', tôi nói, kết luận lạ lùng đó là gì. Rồi tôi nói, ai là chính bạn mà bạn tin vào?
44:04 Q:Tôi có thể kết thúc? Hãy nói về, tôi tin rằng ngài tỏ ngộ.
44:11 Q:Được thôi, ngồi xuống đi! (Cười)
44:24 Q:Hãy nói, tôi không tin là ngài tỏ ngộ. Tôi không tin rằng ngài sẽ giúp tôi nên tôi không cần tin ngài sẽ giúp tôi cách nào.
44:42 Q:Tại sao bạn ở đây?
44:48 K:Xin lỗi, tôi thật không hiểu gì.
44:52 Q:Tôi đề nghị rằng, tôi, người này là kẻ duy nhất có thể tìm ra.
45:04 K:Anh ta nói gì?

Q:Tôi không nghĩ nó quá phức tạp.
45:10 K:Bạn phải tìm ra cho chính bạn, bạn là ai.
45:18 Nào, hai người bạn gặp nhau và nói chuyện và nói, nè, tôi là ai mà tôi tin vào mạnh mẽ vậy? Phải không? Anh ta nói, hãy tìm đi. Đừng nói, tôi là Thượng đế, và bám vào hay tôi là phản ứng xung quanh, hay này nọ. Đừng ôm chặc, hay giữ quan điểm, hãy tìm tòi, tìm hiểu nó. Không phải là tôi trên cao bạn dưới thấp, hay bạn trên cao, tôi thấp - hai người bạn. Vậy tôi nói, tôi hỏi, ai là thực thể này, tôi, mà bạn tin?
46:05 Q:Một mảnh của sự thật tuyệt đối.
46:15 K:Ồ, một mảnh của sự thật tuyệt đối. Bạn xem, và rồi chúng ta chấm hết! Không thể có thảo luận.
46:27 Q:Tốt, nếu nói bạn tin chính mình tóm lại đó không phải là kẻ kéo lê sự sống, hắn đã có thách thức trong đời, hắn đã vượt qua vài thách thức. Và từ vượt qua thách thức ấy, hay gì gì kinh nghiệm qua hắn tạo hình ảnh về hắn và khi nói hắn tin chính mình hay cô ta tin chính mình, họ tin vào chính hình ảnh đó.
46:59 K:Đối thoại giá trị không?

Q:Không.
47:07 Q:Vâng.

Q:Nếu có thể tiếp tục.
47:09 K:Khi tiếp tục, có giá trị gì không?
47:13 Buổi sáng đẹp, bạn có thể ra ngoài đi dạo. Vậy tôi hỏi bạn nhé, tiếp tục đối thoại có giá trị gì không?
47:23 Q:Vâng, có.

Q:Tôi không biết.
47:25 K:Bạn hoàn toàn đúng.

Q:Có thể trở lại hành động chứ?
47:32 K:Tôi trở lại...(cười)

Q:Đó là vấn đề thực, tôi là gì
47:41 chính tôi là gì, đó là vấn đề thực, tôi nghĩ nó giá trị.
47:45 K:Anh bạn kia hỏi, trong các câu hỏi khác, hành động là gì.
47:54 Có chăng hành động không đem đến đau khổ? Có chăng hành động không sinh ra mâu thuẫn? Có chăng hành động hoàn toàn, trọn vẹn nó chấm dứt mà không lưu lại bóng dáng hối hận nào để tự nhủ 'Lẽ ra tôi không nên làm', v.v..? Đó là vấn đề của hai người thảo luận bạn, người này và người nói là người kia. Chúng ta có cuộc đối thoại về nó.
48:34 Q:Hành động do tự phát.

K:Hành động tự nhiên.
48:50 Chúng ta có tự nhiên không? Bạn xem bạn đều... (cười)
48:57 Q:Thưa, đó là hành động của tôi.

K:Gì chứ?
49:06 Q:Tôi phải làm gì?
49:09 K:Tôi sẽ tìm hiểu, nó đơn giản thôi.
49:12 Bạn xem anh này hỏi, tôi bị tai nạn xe, thân bị ảnh hưởng và nó tác động trí óc - ngồi xuống đi - tôi phải làm gì? Phải không? Anh ta hỏi bởi anh ta phải tìm ra bởi anh ấy đau, rối loạn, anh nói, 'Hãy bảo tôi làm gì'. Phải không? Ai trong chúng ta ở hoàn cảnh ấy? Hay đó chỉ là đối thoại tình cờ bạn nghe và bạn sẽ không làm gì về điều bạn nghe hết?
50:09 Bạn biết chúng ta đã phí 50 phút và không đi đến đâu cả. Vậy tôi hỏi, có giá trị gì tiếp tục như thế?
50:23 Q:Không.

K:Vậy chúng ta sẽ làm gì?
50:26 Q:Hãy tìm kiếm điểm chúng ta đến
50:30 khi chúng ta khám phá điều gì thay vì đi vào việc khác.

K:Xem nào, anh ấy quan tâm chính mình
50:43 là đau đớn, lo âu, phản ứng nóng nảy của anh do tai nạn. Anh ấy quan tâm. Anh không muốn lý thuyết không thích về tỏ ngộ, mọi thứ. Anh nói... 'Nói tôi nghe.' Phải không? Và bạn có muốn thế, tình cảnh ấy? Không, hy vọng bạn không có tai nạn nhưng bạn có trong cảnh ấy và nói, 'Nào, tôi muốn tìm. Tôi muốn để cả đời tìm xem có chăng hành động thực sự trọn vẹn' - phải không? Bạn có dành cả đời cho nó? Hay bạn chỉ ngồi bên bờ sông và nhìn nước chảy, không hề bước xuống dòng nước?
51:36 Q:Không có hành động trọn vẹn.
51:42 K:Rất ít người thực sự quan tâm đến nó. Tôi chỉ hỏi xem các buổi đối thoại có giá trị gì không.
52:03 Q:Tại sao chúng ta không thay đổi thảo luận. Hãy nói về thảo luận. Ngài một và chúng tôi một ngàn. Nên về kỹ thuật thảo luận thực là không thể. Có lẽ ngài phải tổ chức họ theo cách khác.
52:20 K:Anh bạn này nói, ngài một và chúng tôi một ngàn và ngài thực không thể trò chuyện với một ngàn người. Chỉ nghe thôi! Bạn không thể trò chuyện với một ngàn người bởi ngàn quan niệm, ngàn đường lối. Đó là lý do tôi đã nói từ đầu, hãy cùng suy nghĩ. Hãy để sang bên vấn đề, ý kiến, phán đoán, cách suy nghĩ kết luận, dẹp hết chúng sang bên và cùng nhau suy nghĩ. Bạn cũng không làm. Và khi gặp nhau hai, hay nửa tá, vấn đề cũng vậy thôi. Chúng ta làm mọi việc này; ở Ấn, Hòa lan, Mỹ, nhóm nhóm nhỏ, nhóm lớn, nhưng không ai dành cả đời để tìm.
53:23 Q:Không thể chỉ bàn một vấn đề sao?

K:Tôi bàn một vấn đề.
53:30 Q:(Không nghe được) ... vấn đề của anh này.
53:34 K:Đó là vấn đề duy nhất tôi vẫn bàn.
53:37 Tức là, khi thân thể bị tác động do tai nạn tại sao nó bước sang trạng thái tâm lý - phải không?
53:54 Q:Vâng.

K:Bạn không có vấn đề như thế?
54:00 Q:Do phương tiện bảo vệ sai lúc giáp mặt?
54:07 K:Xem nào: thần kinh tôi bị hỏng do tai nạn. Phải không?
54:11 Xe cán qua chân tôi và chân bị liệt, tôi không thể đi ngay ngắn. Và nó tác động suy nghĩ bởi tôi không thể có việc làm. Phải không? Bạn không thấy hết! Tôi lệ thuộc ai đó giúp tôi. Rồi dần dà tôi lo lắng sợ hãi, trở nên nóng nảy khó chịu, và tôi phải làm gì?

Q:Vấn đề là, thân là chính tôi?

K:Đang thảo luận đó, chị ạ.
55:03 Chúng ta đã nói, nhưng bạn đều từ chối
55:06 bạn muốn đi ra hướng khác.
55:20 Q:Thưa, tôi đề nghị là có nhiều người ở đây cùng tình cảnh như anh ấy, nhưng không phải về vật lý mà là theo cách khác.

K:Vâng. Anh bạn đây nói có nhiều người ở đây cùng cảnh ấy, nhưng không phải vật lý. Phải không? Bạn sẽ thảo luận cách nào, đối thoại chứ?
55:55 Q:Tôi nói, chỉ nói rằng, tôi nghĩ đối thoại là có ích.

Q:Trò chuyện rất có ích cho tôi.
56:10 K:Vâng. Xem nào, vấn đề bạn là cả vật lý lẫn tâm lý. Phải không? Đúng không? Bạn bị ảnh hưởng vật lý và vì vậy hệ thần kinh bị đảo lộn, què quặt và ảnh hưởng suy nghĩ cảm nhận, và bạn sợ hãi. Đó là một vấn đề, tức là kết quả của tai nạn vật lý. Và cái kia là, bạn cũng bị què tâm lý. Phải không? Tâm lý bị què bởi niềm tin giáo điều, và mọi thứ, lệ thuộc, bám víu, sợ hãi, v.v.. Có thể nào xem hai sự kiện này trước, không chạy đi? Sự kiện này là bị què vật lý và cái kia là tâm lý bị cùn nhụt, què quặt. Chúng ta sẽ làm gì? Hay bạn nói, tôi khoẻ hoàn toàn nên tôi sẽ đi ra. Vậy cũng tốt, bạn hiểu không? Bạn hiểu lời tôi không? Bạn có trong cảnh ấy, và nói, 'Xin lỗi, tôi không bị què vật lý, không tâm thần, tâm lý ảnh hưởng, tôi không không có gì xấu, không có gì què và vì thế tôi khoẻ hoàn toàn' - phải không? Đó là người rất hiếm.
58:06 Vậy chúng ta có hai vấn đề. Hành động là gì - theo dõi nhé hành động là gì, liên quan đến bạn có tai nạn vật lý tác động đến hệ thần kinh và vì vậy não, suy nghĩ cảm xúc và mọi thứ, kết quả của tai nạn. Và cái kia què quặt tâm lý cũng như sợ hãi cả nóng nảy, cả rụt rè cả lo âu và phát triển thái độ loạn thần kinh. Phải không? Đều như nhau. Bạn nghĩ này là vật lý, kia là tâm lý, nhưng cả hai như nhau. Phải không? Đúng không?
58:59 Vậy hành động là gì liên quan đến cái này? Về vật lý tác động thần kinh và não, và cái kia què bởi truyền thống, què bởi niềm tin, bởi bám víu què bởi nhiều áp lực, công việc - kịp không? chúng đều đưa đến một việc. Phải không? Bạn thấy vậy không? Nào. Hai cái không chia ra, chúng là một. Phải không? Một là vật lý, hai là tâm lý. Vậy vật lý sinh ra kết quả tâm lý, là việc xảy ra với đa số chúng ta, tức là tâm lý chúng ta bị què. Vậy hành động là gì? Phải không? Đúng không? Tôi tiếp tục chứ?

Q:Vâng, vâng.
1:00:07 K:À, bạn xem. Trò chuyện, bạn và tôi cùng chia sẻ nó.
1:00:14 Q:Thưa, từ đây tôi có sáng tỏ không?
1:00:17 K:Đợi đã chị. Xem nào, tôi sẽ đến đó. Nhưng chúng ta sẽ cùng tìm hiểu. Không phải tôi tìm hiểu, bạn nghe, rồi tạo ý niệm và theo nó. Chúng ta cùng làm ngay. Phải không? Được thôi. Anh ta đi ngủ. Chúng ta sẽ tìm hiểu.
1:00:45 Tức là, chúng ta trò chuyện giữa bạn và tôi. Đừng bận tâm về anh bạn kia. Anh ấy mệt, anh có tai nạn, anh đau đớn, cần im lặng, để anh một mình, đừng phóng ý tưởng lên anh ta. À! Vậy hành động là gì, liên quan đến việc này?
1:01:09 Nhân loại bị què - phải không? - cả tâm lý và vật lý. Vài người què quá mức cả hai cách, số khác trung bình một phần, và đâu là hành động sẽ sửa chữa việc này? Vậy rõ không?

Q:Vâng.
1:01:34 K:Nào, cùng thảo luận. Tại sao chúng ta - không, đợi chút. Cái nào quan trọng nhất về mặt tâm lý, hay về mặt vật lý đây?

Q:Tâm lý.

K:Nếu tôi biết, hay ý thức
1:02:03 rằng tâm lý tôi què quặt, và bởi vì
1:02:10 tâm lý tôi què nó dần dà ảnh hưởng thân thể tôi. Tôi đáp ứng nóng nảy, thần kinh dễ cáu, từ từ phát triển cảm giác cô lập - kịp không? - mọi thứ khác theo đó. Nếu tôi què vật lý, nó cũng vậy. Vậy tôi nói cái nào quan trọng hơn để xem xét trước? Trạng thái tâm lý bị què quặt hay tình trạng què vật lý? Hiểu không? Chúng ta cho cái nào quan trọng? Tôi biết anh bị tai nạn, anh nói, ơn trời đừng nói với tôi về tâm lý, tôi bị đau, tôi bị tai nạn.
1:03:13 Q:Tôi nhận thức tâm lý.
1:03:26 K:Tôi hỏi các anh, các chị, bạn cho cái nào quan trọng? Vật lý hay tâm lý?

Q:Cả hai.
1:03:40 Q:Tâm lý.

K:Cẩn thận, cẩn thận.
1:03:42 Nếu tôi bị ảnh hưởng vật lý, tôi có xem xét tâm lý? Xem khó khăn ấy. Tôi bị xe cán, tôi bị què và nó ảnh hưởng trí óc tôi. Trí óc tôi bị ảnh hưởng bởi xã hội, bởi cha mẹ - kịp không? Sự cố ấy chỉ cho thêm vào đó. Vậy cái nào quan trọng hơn?
1:04:19 Tôi không xem nhẹ vật lý. Phải không? Tôi nói tôi sẽ tìm hiểu nó trước. Tôi sẽ tìm hiểu nó sau khi tôi hiểu xem tôi bị què tâm lý, hay vật lý làm tôi què tâm lý. Nên tôi tìm hiểu bị què tâm lý kết quả của tai nạn vật lý, hậu quả của sống trong xã hội khủng khiếp, kiểu giáo dục sai lầm, kiểu thu gom kiến thức sai lầm, v.v.., nó làm què trí óc tôi. Nên tôi thấy về tâm lý nếu tôi có thể hiểu cả cấu trúc tinh thần tôi liền có thể chăm sóc vật lý. Nhưng anh kia đang đau, anh nói 'Không, làm ơn cho tôi vài viên thuốc, vài loại giảm đau vài vật gì đó sẽ làm tôi an ổn' - phải không? Nên bác sĩ là quan trọng, không phải tôi. Phải không? Nhưng nếu trạng thái tâm lý, tâm lý vặn vẹo, thiếu sáng suốt, què, tôi nghĩ nó có thể rõ được - kịp không? Có thể đầy đủ trọn vẹn. Rồi với trí óc sáng suốt tôi có thể chăm sóc bịnh vật lý. Chúng ta đồng ý chứ?

Q:(Không nghe được)

K:Chị à tôi không nghe được. Có thể ai ngồi gần nghe được, có thể giải thích lời chị giùm. Không ai muốn thông dịch nên tôi không thể giúp.
1:06:59 Vậy tôi nói què tâm lý ấy có thể được làm trọn vẹn? Đó là vấn đề, nó cần hành động. Không thể ngồi xuống và nói tôi sẽ làm trọn vẹn. Hay đi vào tu viện. Không thể làm được. Nó cần hành động, tôi phải làm gì đó. Phải không?
1:07:26 Q:Thưa, tôi xin lỗi đã cắt ngang nhưng tôi thấy chúng tôi đang đặt chân vào bẫy rập cũ. Và bẫy là chúng tôi ngồi đây và xem ngài làm. Hoàn toàn tin chắc mình biết, và thấy ngài làm cả trăm lần. Chúng tôi biết trong nữa giờ ngài có thể phá vỡ hết mọi vấn đề tâm lý, và có thể cả vật lý, tâm linh và khác nữa. Bất hạnh thay, có lẽ tôi là tên kỳ cục nếu tôi có thể cảm giác lòng mến khách ở một phần khán giả, họ có thể cảm thấy tôi làm cản trở công việc. Họ muốn nhìn ngài vẹt ra chín tầng mây nếu thế tôi không muốn xen vào, tôi vui vẻ đi ra.
1:08:21 K:Avanti. Tiếp tục đi. Tôi đang nghe bạn. Nếu họ đối nghịch, cứ mặc họ.

Q:Tôi có thể đi ngay.
1:08:31 K:Coi nào.

Q:Vậy đó, như tôi thấy nó thế.
1:08:34 Mười phút qua, sau khi phí 50 phút rồi ngài đã tới điểm ngài cảm thấy rằng chúng tôi đều đi len lén quanh sự việc, nói lý thuyết không thực sự có một tí gì óc thực tế vào điều đó. Thảy chúng tôi muốn làm là lý thuyết và nhìn ngài đùa. Rồi có lẽ trong thất vọng, dường như ngài rửa tay với mọi việc, rút mình ra khỏi sự kiện rằng chúng tôi là hàng lô kẻ ngốc, và quyết định đối thoại với chính ngài, là điều ngài đã làm lâu nay. Nếu vậy hình như chỉ có thể làm tôi đau bởi nhìn ngài đối thoại với chính ngài, rất thú vị có lẽ một tí dạy dỗ, tôi đã thấy ngài làm biết bao lần nhưng sẽ không đưa tôi đến đâu hết.
1:09:33 K:Không. Hoàn toàn đúng.
1:09:35 Q:Bởi vì dường như chỉ có chọn lựa duy nhất: là chúng tôi phải dám nghĩ dám làm...
1:09:41 K:...gan dạ.

Q:...gan dạ để đối thoại thực sự
1:09:45 với ngài, tức là chúng tôi phải chú ý việc này.
1:09:49 K:Vâng.

Q:Nghĩa là phải dừng nói rằng chúng tôi gặt hái nhiều lắm, xin cùng đi và tiếp tục, và không ai nên cắt ngang, v.v.. Ý tôi dù là khi anh bạn Krityan cắt ngang và nói rằng anh cảm thấy mọi người ở đây xem ngài như người tỏ ngộ ngài không thích đi sâu chuyện đó, nhưng hoàn toàn đúng. Chúng tôi xem ngài như người tỏ ngộ. Bất hạnh thay sự kiện chúng tôi làm thế tức là chúng tôi không thể nghe ngài hết. Và tôi không nghĩ chúng tôi nghe ngài.

K:Đúng thế. Vâng, tôi biết.
1:10:26 Q:Vậy giờ hãy nói xem tôi nên làm gì, để tôi ra ngoài
1:10:29 bởi tiếp tục ngồi đây cảm thấy tôi chỉ phải nghe trong khi ngài làm việc. Đó là công việc tuyệt vời. Tôi muốn ngồi ghế kia, tôi không muốn nghe ngài làm tôi biết ngài có thể.

K:Bạn. Tôi nói rất rõ ràng, ngay từ đầu đã nói, vui lòng không có uy quyền gì, đừng nói anh kia tỏ ngộ và mọi việc khác kiểu đó. Tôi nói, nhìn vào chính bạn - phải không? nghiêm túc, tận tâm, để cả trí óc bạn vào đó. Phải không?

Q:Hoàn toàn đúng.
1:11:09 K:Tôi đã nói thế mỗi buổi họp mặt.
1:11:13 Q:Tôi không chỉ trích ngài đâu.
1:11:24 K:Tôi nói, không có uy quyền gì cả. Tôi đã nói, làm ơn, người nói không quan trọng gì hết. Bạn quan trọng như một con người, hãy nói chuyện đó. Nhưng hình như chúng ta không làm thế. Vậy chúng ta sẽ làm gì?

Q:Tôi không biết.
1:11:47 K:Tôi biết.

Q:Ngài biết.
1:11:49 Gì đây? Trả lời tôi thay vì ngài đối thoại với chính ngài.
1:11:59 K:Không, tôi không muốn đối thoại với chính tôi. Tôi có thể trong phòng mình, hay đi dạo hay với vài người, tôi có thể đối thoại. Đó không phải loại đối thoại bạn muốn. Điều quan trọng, điều thiết yếu là, là bạn hết các bạn, đặt tâm hồn, trí óc mình vào đó đừng nói, ngài tỏ ngộ, chúng tôi sẽ nghe ngài. Quét sạch hết đi. Phải không?

Q:Hoàn toàn đúng.
1:12:29 K:Nhưng tôi phải làm gì, nào, nhìn đi! Tôi, người nói tiếp tục nhấn mạnh, mỗi ngày trong đời: đừng chạy theo, đừng bắt chước, tuân theo, hãy suy nghĩ, quan sát. Nhưng cả qui định chúng ta là ngược lại. Phải không?
1:13:02 Q:Chúng tôi phải có uy quyền, có quá nhiều người ở đây.
1:13:11 K:Phải là vấn đề quá nhiều người? Không có quá nhiều người nếu bạn thực sự muốn tìm cho chính bạn. Rồi cả chú tâm bạn được đem ra và bạn quan sát.

Q:Ai đó phải nắm vai trò, chúng tôi tin thế, nó bắt
1:13:37 chúng tôi nghe thực sự.

K:Tôi không phải chủ tọa.
1:13:41 Tôi không nắm vai trò cho mỗi khán giả. Tôi nói, nào hãy cùng làm việc, nào, hãy cùng suy tư. Bệ, chỗ ngồi, cho người nói trên sàn này không ý nghĩa gì bởi nó chỉ để dễ dàng. Quên hết chúng đi. Hãy cùng suy nghĩ. Nhưng bạn cũng không làm. Tôi phải làm gì?

Q:Krishnamurti, tôi thấy rằng ngài làm
1:14:08 tôi thấy là ngài cũng đang làm. Ngài bày tỏ thất vọng, có lẽ chán ngán về khán giả như nó đã thế năm này qua năm khác. Tôi nghĩ có lẽ vẫn việc ấy sẽ xảy ra ngày mai, ngày mốt. Tôi sẽ kết thúc nhanh thôi. Tôi đã chờ đợi để gặp mặt ngài khá lâu rồi. Tôi đã đọc sách do Rom Landau viết về buổi gặp ngài chắc 30 hay 40 năm trước, cũng cùng nản lòng, lo lắng cùng thất vọng ngài bày tỏ với ông ta như đang bày tỏ. Tôi thấy trong sách, một người thực sự yêu thương quan tâm nhân đạo thực sự. Tôi thấy hiện giờ là ông già làm chú giải bên lề buồn lòng, nói 'điều gì đang xảy ra?' Tôi nghĩ chúng ta có thể tiếp nhưng sẽ không thay đổi. Phải có một khuôn khổ khác. Vấn đề phải trở nên thích đáng hơn, sống còn hơn.
1:15:11 K:Nhưng, bạn nói vấn đề cần trở nên sống còn hơn cá nhân hơn, mạnh hơn, tôi sẽ làm.

Q:Tại sao ngài không ngưng nói và bỏ mặc chúng tôi?
1:15:25 K:Mừng quá! (Cười) Đợi chút.
1:15:33 Sao ngài không ngưng nói và bỏ mặc chúng tôi trong lều. Bạn muốn vậy sao?

Q:Vâng.
1:15:47 Q:Tôi không biết.

Q:Làm sao ngài có thể đánh thức họ?
1:15:54 Q:Tôi nghĩ vài phút vừa qua chúng ta đã nói về quan hệ
1:16:00 tâm lý và vật lý, và làm thế nào cả hai loại hay tâm lý là tiến trình quan trọng hơn, trong đó... Vậy, điểm thứ nhất tôi nghĩ quan trọng là mọi người phải nhận ra họ có tính bất lực tâm lý này. Bao nhiêu người thực sự nhận ra hay ngay cả nhìn vào sự thiếu sót tâm lý? Bao nhiêu người xem xét chính xác mọi thứ liên quan? (Vỗ tay) Không, đừng vỗ tay, nhưng đó là vấn đề.
1:16:35 K:Tôi cũng vỗ tay nhưng không ở dưới đó. (Cười)
1:16:41 Q:Ngài phải xác nhận sự kiện rằng họ bị què tâm lý.
1:16:44 K:Bao nhiêu người muốn xác nhận rằng họ bị què tâm lý. Bạn không thể. Trừ khi nói tôi mù, hãy giúp tôi, rồi tôi có thể làm gì. Nhưng nếu nói, 'Không, xin lỗi, tôi thấy rõ', không có vấn đề.
1:17:04 Q:Đa số nói rằng họ nhận ra họ bị què tâm lý, và lúc đó tôi thấy vấn đề là phải làm gì, làm sao vượt qua.

K:Tôi sẽ chỉ ra cho bạn và bạn sẽ phải tự làm.
1:17:27 Phải vậy không?

Q:Vâng.
1:17:29 K:Bạn sẽ nghe chứ? Và làm!
1:17:33 Q:Điều gì xảy ra?

Q:Làm sao bạn biết?
1:17:36 K:Gì? Gì nào?
1:17:39 Q:Anh ta nói điều gì sẽ xảy ra?
1:17:52 K:Tôi phải làm gì?
1:17:55 Q:Với tôi có vẻ vậy mà...

K:Không, đây là vấn đề nghiêm túc.
1:18:00 Ngay cả bạn không lịch sự để nghe
1:18:08 để tìm xem anh ta nói gì. Và xem có thể áp dụng cho bạn. Nếu áp dụng cho bạn, rồi nói 'Để tôi đem cả năng lực, can đảm, tâm hồn để thoát nó.' Bạn không làm thế. Tôi phải làm gì?
1:18:28 Q:Vài người làm đó, Krishnaji. Tôi đã làm.
1:18:31 K:Nếu bạn làm thì quá tốt.
1:18:34 Q:Chúng tôi không thể.
1:18:45 K:Tôi không thể làm điều bạn nói.
1:18:49 Q:Tôi có thể hỏi tại sao mọi người không thể làm và cứ tiếp tục đến đây hàng năm họ đến đây để nói họ không thể, nhưng tại sao không thể? Có thể nào họ nói tại sao không thể.
1:19:05 K:Tôi biết. Nó sẽ thành buổi đối thoại khác với chính tôi. Bạn sẽ nghe tại sao bạn không thể tìm hiểu mình tìm hiểu nguyên nhân, phá vỡ nguyên nhân và bước ra chứ?
1:19:19 Q:Làm sao?

K:Nếu chỉ ra bạn sẽ làm chứ?

Q:Vâng.
1:19:23 Q:Không được.

Q:Sao bạn biết?

K:Tôi không biết nhưng bạn làm chứ?
1:19:37 Q:[Không nghe được]
1:19:44 Tôi muốn làm thợ mộc giỏi và tôi đến người biết
1:19:49 một chuyên gia, thợ bậc thầy hay học từ nhà khoa học bởi tôi muốn làm nhà khoa học tôi muốn học, tôi muốn trí óc sáng suốt. Nhưng chắc bạn thì không. Hay đi nửa đường bạn dừng.
1:20:10 Q:Hành động nào cần thiết?

K:Đau khổ sẽ giúp bạn?
1:20:17 Ai đó sẽ gõ lên đầu bạn? Cho bạn phần thưởng ở thiên đàng nếu bạn làm này, nọ?
1:20:28 Vậy bạn nói với chính mình có lẽ ai đó trong các bạn sẽ nắm nó. Phải không? Như gieo hạt, nó có thể rơi trên đá hay cánh đồng màu mỡ, hay sẽ chết khô. Nhưng người đi gieo hạt chẳng thể giúp gì. Bạn hiểu không? Anh ta làm đó. Anh ta làm, có thể do yêu mến tình thương, yêu thương và mọi việc khác. Và anh ta không quan tâm hạt rơi ở đâu. Phải không?
1:21:12 Q:Hãy để chúng tôi về nhà và cho ít phân bón vào mình.
1:21:17 K:Tôi đang làm thế. Đang làm đó. Bạn nghe chứ? Bạn sẽ nói đây là vấn đề của tôi, tôi phải giải quyết nó. Tôi sẽ dành cả đời vào đó năng lực, can đảm, cảm giác vào đó để tìm ra. Bạn sẽ làm chứ?

Q:Vâng.
1:21:44 Q:Thưa, tôi muốn hỏi anh bạn kia một câu: tại sao không được? Anh có thể trả lời tại sao không được?
1:21:56 K:Nào, để anh ấy đến và ngồi xuống. Vui lòng tiếp tục điều tôi nói đừng bận tâm họ có muốn đến không, ai không đến. Nào (cười), bạn phí năng lực nói với ai đó tại sao anh đến. Và tôi nói với bạn, như một con người, bạn sẽ nghe và đem cả năng lực mình vào đó như khi bạn đem cả năng lực kiếm sống, khi thèm tình dục khi bạn muốn này nọ, bạn đem hết can đảm vào đó. Tại sao bạn không làm?
1:22:30 Q:Đó là vấn đề: tại sao chúng ta không làm? Tại sao chúng ta đi nửa đường?
1:22:47 K:Bạn thấy gần hết hai giờ đồng hồ, một giờ rưỡi chúng ta chưa khám phá cho mình, không phải tôi đối thoại với tôi và diễn như diễn viên, tôi không vậy được. Tôi sẽ bước ra khỏi lều này nếu cảm thấy vô vọng và bạn sẽ không hề gặp lại tôi. Tôi nói thế. Nhưng tôi cảm thấy ai đó trong các bạn sẽ nắm đồng xu ai đó sẽ nói, tôi đã hiểu, để tôi đi với ngài. Và tôi tiếp tục làm thế cả đời. Ai đó sẽ nắm ngọn lửa. Nếu bạn không nắm, thì không. Đó không phải việc của tôi.

Q:Đúng thế.
1:23:59 K:Xem nào, một giờ rưỡi. Chúng ta đã làm gì sáng nay? Bạn, không phải tôi. Tôi rất rõ việc tôi làm. Dù hai người nghe, hay một ngàn người nghe tôi sẽ tiếp tục, hay chẳng ai nghe, không sao, vẫn tiếp tục. Vậy cứ để mặc tôi. Nhưng nếu bạn thích nghe tìm hiểu, chúng ta sẽ tìm hiểu sâu vào nó. Nhưng bạn phải đem cả năng lực. Như những người kia, họ có đạo sư riêng và đến đây, và nói, vâng tôi sẽ nghe ngài. Hay có quan niệm, kết luận riêng và không chịu rời chúng. Quan hệ chúng ta là cùng nhau. Hiểu không? Bạn và người nói cùng nhau bước vào cả thế giới tâm lý. Không phải tôi làm, chính bạn phải làm. Phải không?
1:25:21 Vậy mai chúng ta sẽ tiếp chứ?

Q:Vâng, vâng.
1:25:25 K:Nếu mai chúng ta tiếp tục, hãy làm cho hợp lẽ:
1:25:29 rằng bạn thực sự nghiêm túc và muốn tìm hiểu nó thật sâu - bạn, không phải tôi. Đúng vậy.