Krishnamurti Subtitles home


SA79T2 - Chúng ta có thể cùng nhau tạo ra xã hội tốt?
Buổi nói chuyện thứ nhì
Saanen, Thuỵ sĩ
10 tháng Bảy 1979



0:57 Có thể tiếp những gì chúng ta nói sáng chủ nhật không? Được chứ?
1:17 Tôi tự hỏi bạn có nghĩ thêm về điều đã nói hôm sáng chủ nhật. Bạn có tự tìm hiểu sâu sắc chăng và đến vấn đề nào đó, có thể vượt qua, hay không thể vượt qua, và nếu vậy chúng ta có thể tìm hiểu thêm. Những gì nói sáng chủ nhật là chúng ta phải có khả năng cùng suy nghĩ. Khả năng đến tự nhiên và dĩ nhiên nếu bạn thấy quan trọng và cần thiết trong thế giới hư hỏng, cùng suy nghĩ không nghĩa là đồng ý hay không, mà là dẹp hết quan điểm riêng của bạn, định kiến riêng quan niệm, phán đoán và thế là có khả năng cùng suy nghĩ. Bởi khi chúng ta cùng suy nghĩ thì không phân chia bạn không suy nghĩ tách rời với người nói. Xin lỗi tôi có hơi sốt. Đừng cho thuốc. Nếu có thể cùng suy nghĩ phân chia giữa bạn và người khác chấm dứt. Chỉ có suy nghĩ, không phải lối suy nghĩ bạn hay lối suy nghĩ ai đó, chỉ là khả năng cùng suy nghĩ. Nhưng không thể nếu bạn không dẹp hết kết luận riêng, tự cao yêu cầu riêng, ngược lại thì không cùng đến.
4:46 Chữ 'cùng nhau' nghĩa là cùng đi, luôn luôn cùng nhau không phải bạn đi trước và ai đó đi sau, mà cùng đi tức là chúng ta cùng đi chung đường không nghĩ điều khác nhau, quan sát cùng một việc không diễn dịch điều bạn quan sát theo khuynh hướng riêng hay định kiến riêng, mà cùng quan sát, cùng nghe, cùng đi.
5:30 Không biết bạn có hiểu khi việc đó xảy ra điều gì xảy ra giữa hai người? Có yêu cầu lớn lao khẩn thiết trong xã hội buông thả hiện nay mà mỗi người cần thoả mãn, tình dục, cảm xúc, v.v.. - muốn thoả mãn. Và dĩ nhiên đi cùng với nó là cả vấn đề thất vọng. Xin hãy nghe kỹ điều tôi nói ra. Đừng chấp nhận hay từ chối điều chúng ta nói nhưng chúng ta cùng suy nghĩ, và tôi nói cùng suy nghĩ.
6:33 Khi bạn tìm kiếm thoả mãn nơi kẻ khác hay muốn là gì hay thành gì và rồi hành động, là kiểu thoả mãn rồi trong chuyển động ấy có thất vọng mọi thứ ý niệm điên rồ, loạn thần kinh, v.v.. Nhưng khi cùng suy nghĩ, tức là bạn bỏ quan niệm, phán đoán riêng, v.v.. và người khác cũng bỏ không có phân chia và vì vậy không có cảm giác thoả mãn không biết bạn hiểu không - và vì vậy không thấy bất mãn. Đây không phải lời kết luận, quan niệm ý hệ điều gì để đạt, nhưng nhận thức về sự kiện thực là hễ chúng ta không cùng suy nghĩ về mọi thứ chính trị, tôn giáo, kinh tế, quan hệ cá nhân, v.v.. cùng suy nghĩ, phải có phân chia, và do phân chia ấy khởi lên ước muốn thoả mãn và hậu quả tất yếu là chán nãn với mọi điên rồ và phản ứng không tránh khỏi. Khi cùng suy nghĩ mọi cái đó chấm dứt. Không rõ bạn theo kịp không.
8:54 Xin được hỏi, bạn, vài bạn nghe nói chuyện hôm sáng chủ nhật và bên trong có bỏ quan niệm riêng, kết luận, kinh nghiệm? Hay bạn ôm nó theo, ý thức hoặc không và cố gắng cùng suy nghĩ? Và dĩ nhiên vậy là khá trẻ con, chỉ giữ ở mức độ truyền thông, nhưng thực tế có phân chia và vì vậy có xung đột. Khi chúng ta cùng suy nghĩ xung đột chấm dứt. Không rõ bạn có thấy vậy? Bạn phải hiểu điều này. Bởi con người chúng ta qua bao thiên niên kỷ đã sống trong xung đột - đấu tranh giành giựt mọi thứ vật lý, tâm lý, cảm xúc, lợi dụng nhau quan hệ toàn nhân loại dựa trên đó. Và khi cùng suy nghĩ quan hệ trải qua thay đổi cơ bản bởi không còn phân chia. Nếu bạn tham vọng và ai khác thì không, là có phân chia. Nếu bạn tin Thượng đế hay Giê su hay Krishna, hay gì gì và người khác thì không tức có phân chia nên có xung đột. Bạn có thể tha thứ nhau, việc đó đang xảy ra nhưng phân chia còn đó - yêu nước, v.v.. Vậy nếu có thể qua các buổi nói chuyện không biết bao nhiêu, chắc là mười - nếu có thể nhóm mình, hay cả chúng ta nếu được, ít ra vài người để tâm tìm xem chúng ta có thể tuyệt đối cùng suy nghĩ. Bởi vì khi chúng ta làm vậy quan hệ giữa chúng ta hoàn toàn thay đổi. Phải không? Bạn thấy vậy không?
12:09 Và cũng đã nói hôm chủ nhật, về tâm lý suy nghĩ chấp nhận tiến trình tiến hoá liên tục, và vì vậy nó luôn cố gắng trở thành gì đó, là gì đó... Và đã nói về thời gian, nếu có - nghe nhé, chơi với nó xem có thời gian tâm lý ngày mai xem có tương lai tâm lý. Nếu không có thì quan hệ là gì đây giữa hai con người không có tương lai? Bạn hiểu không? Theo kịp câu hỏi không? Không phải tôi hỏi, là bạn. Bạn có thể không tự hỏi mình nhưng nó được đặt tiếp. Nên bạn phải nhìn nó.
13:39 Chúng ta, qua bao thế kỷ, về tôn giáo, chính trị và nhiều lối khác, đã chấp nhận ý niệm tiến dần. Phải không? Dĩ nhiên thôi. Tôi sẽ hoàn hảo dần, từ từ tôi sẽ giảm cái này tăng cái nọ. Trong kết luận tiến dần ấy và đo lường tiến hoá trở thành quan trọng. Tự nhiên thôi. Kịp không? Đó là đo lường bạn đã là gì, đang là gì, sẽ là gì - là đo lường. Đo lường là thời gian và chúng ta hỏi cùng hỏi, có chăng thời gian tâm lý. Dĩ nhiên có thời gian niên đại, vì chúng ta sẽ gặp nhau nếu bạn muốn, vào sáng mốt, dĩ nhiên thôi. Nếu bạn muốn đi chơi gôn hay xem phim hay gì gì, có ngày mốt. Nhưng bên trong, tâm lý, có thời gian chăng? Hay suy nghĩ tạo ra thời gian tâm lý bởi nó quá lười biếng, và cũng bởi không biết làm sao xử sự với việc đang xảy ra. Nên nó nói cho tôi thời gian. Không biết làm sao thoát ganh tị, nhưng tôi nghĩ về nó tôi sẽ khắc phục và bỏ dần dần - nếu bạn muốn. Nhưng nếu bạn thích giữ lại cũng tốt.
16:09 Nên đó là qui định của chúng ta. Phải không? Theo kịp không? Đừng nói, hãy xem trong chính bạn. Nó là qui định của bạn và ai đó như người nói đây, đến và nói, 'Là nó sao?' Bạn chấp nhận, đó là truyền thống, truyền thống giáo dục không phải mê tín, bởi mọi người - nhà khoa học, v.v.. đã nói về tiến lên của con người qua tích luỹ kiến thức là thời gian, v.v.. - bạn chấp nhận nó. Và người nói đến và nói 'Này, bạn có thể sai hết, coi lại đi'. Nên hắn nói có thể không có ngày mai tâm lý. Hiểu không? Không, nhìn sự quan trọng của vấn đề. Điều gì xảy ra nếu bạn đặt vấn đề thật nghiêm túc không ý niệm mà là thực tế? Thực tế tức là việc đang xảy ra. Phải không? Nếu bạn tự đặt câu hỏi ấy rồi thì đặc tính tâm trí là gì khi không nghĩ về ngày mai tâm lý? Kịp không? Bạn hiểu câu hỏi không? Phải không? Điều gì xảy ra nếu không có tương lai tâm lý - có tương lai: bạn phải đi ăn trưa, bạn phải đi ngủ bạn phải làm này nọ - nhưng về tâm lý nếu không có tương lai, quan hệ bạn với ai khác là gì? Bạn hiểu không? Bạn hiểu điều này không? Bạn đã giải quyết vấn đề được đưa đến từ hôm qua chưa? Quan hệ bạn với vợ, hay bạn gái, hay ai khác, thế nào nếu không có ngày mai? Nếu có tương lai, về tâm lý, bạn liền tạo ra hình ảnh bạn theo đuổi hình ảnh về người đó bạn có ký ức được vun đắp trong quan hệ với người đó và bạn hành động theo ký ức ấy, kinh nghiệm ấy. Bạn theo đuổi nó. Phải không? Vậy, khi có tương lai tâm lý nó liền trở thành máy móc. Bạn theo kịp tôi nói về máy móc lối mòn, lặp lại, hành động theo ghi nhớ. Hiện giờ nếu không có ngày mai tâm lý điều gì xảy ra trong quan hệ bạn? Quan hệ bạn, không phải ý niệm quan hệ thực với vợ hay chồng với bạn bè, bạn trai hay gái, điều gì thực sự xảy ra? Bạn hiểu không? Bạn có thích việc này? Nghĩa là bạn không chỉ tìm hiểu quan niệm qui định của tương lai tâm lý và thấu hiểu toàn bộ ý nghĩa của nó, hợp lý tỉnh táo, phải lẽ và nói, 'Không thể thế'. Vậy bạn chần chừ rời bỏ qui định. Và khi bạn đặt câu hỏi ấy, trí óc tự do để quan sát không còn dính vào qui định rằng có tương lai. Bạn hiểu không? Quan hệ bạn với ai khác thế nào khi ngày mai tâm lý không có?
21:58 Chúng ta có thể tiếp cận - tôi không muốn trả lời câu hỏi chúng ta sẽ tìm ra cho chính mình khi cùng đi. Tôi biết bạn đợi tôi trả lời, có thể là, không mấu chốt, thành ra lời nói, khá ngốc nghếch. Nhưng nếu theo đuổi điều ấy trong hướng khác, có lẽ chúng ta sẽ nắm ý nghĩa bên trong, vẻ đẹp và sự thật.
22:42 Người Hinđu cổ và Hy lạp đưa ra quan niệm về xã hội tốt. Đừng chán nản việc này. Họ nói xã hội tốt là thế này, nọ. Hy lạp nói xã hội tốt là công bằng, v.v.. Hinđu cổ nói xã hội tốt chỉ có thể nếu có một nhóm người từ bỏ thế gian - nào cẩn thận, tôi không yêu cầu bạn làm gì hết, tôi chỉ ra kẻ không có của cải, kẻ ở ngoài xã hội, và ở ngoài xã hội họ trách nhiệm với hoạt động xã hội. Kịp không? Không phải họ ở ẩn, nhưng ở ngoài xã hội họ không hư hỏng đạo đức, bởi họ không sở hữu gì hết. Và họ đạo đức, luân lý, tôn giáo rõ ràng. Họ không giết chóc, v.v.. Và thời điểm nào đó, có lẽ, việc đó hiện hữu. Rồi thì, như mọi việc khác nó thoái hóa như thế giới biết về Bà la môn.
25:24 Hy lạp có cùng ý niệm: là xã hội tốt phải có trên thế gian. Và đó là một xã hội ý niệm, định hình, ý hệ. Ý niệm - hiểu không? - lý tưởng, và theo đó họ vẽ mẫu rất kỹ, xã hội kiểu Aristote, v.v.., nhưng không bao giờ có.
26:10 Chúng ta đang nói - nghe nhé - có thể tạo ra xã hội tốt không ý hệ, không ảo tưởng, như điều gì phải được làm mà là xã hội, nghĩa là quan hệ giữa hai người là xã hội. Bạn theo kịp không? Có thể tạo một nhóm như xã hội tốt? Nào, đợi chút. Hy lạp vẽ khuôn, Hinđu vẽ khuôn và có lẽ Trung hoa nhưng chúng ta không vẽ vời gì cả. Chúng ta không nói lý tưởng - xã hội phải thế này thế nọ. Chúng ta không nói thế bởi sẽ thành ảo tưởng, lý tưởng để theo - bạn theo kịp không? - điều phải được làm. Chúng ta nói về xã hội tốt chỉ có thể hiện hữu khi bạn là con người, đại diện cho cả nhân loại - Tôi đến đó, giữ nó - có trách nhiệm với ngươì khác. Khi nói bạn là cả nhân loại, là về tâm lý. Phải không? Bạn có thế có kiểu đầu khác nhau, da sáng hoặc sậm hơn thức ăn tốt hơn nên bạn cao hơn, khí hậu điều hoà tên họ khác nhau nhưng tâm lý sống ở cùng mức độ - khổ sở, đớn đau lo âu, chán nản, cảm giác cô đơn vô vọng, quá khổ sở. Theo kịp không? Việc này hiện diện khắp thế giới. Là sự kiện, không phải ý niệm cho bạn chấp nhận. Nếu đến Ấn độ bạn sẽ thấy hiện tượng giống ở đây. Họ là dân da sậm, quá đông đúc nghèo, nhưng tâm lý họ lo âu, bất an, rối loạn khổ sở, tôn thờ điều gì họ tưởng tượng ra, như ở đây. Nên tính giống nhau rất lớn. Và tâm lý là cùng chuyển động, biến đổi, cải sửa nhưng gốc chuyển động cả nhân loại như nhau - phải không? Bạn thấy không? Không phải ý niệm mà thực tế, việc đó đang xảy ra. Phải không? Nên bạn là cả nhân loại. Nếu thấy thế bạn sẽ không cho mình là quá quan trọng cả lo âu riêng, thoả mãn riêng, bạn biết tất cả vấn đề vị ngã, vị kỹ, bởi bạn giống như mọi người. Nhưng bạn phải giải quyết. Phải không?
30:59 Nên chúng ta nói - tôi khá mệt, còn bạn? chúng ta nói xã hội tốt có thể hiện hữu tức thì không phải điều sẽ đạt trong tương lai. Xã hội tốt ấy chỉ hiện hữu khi chúng ta cùng suy nghĩ tức là không phân chia giữa bạn và người khác. Rồi thì toàn bộ tư cách chúng ta thay đổi. Phải, bạn có thấy vậy? Rồi thì không lợi dụng kẻ khác, cả tình dục hay những kiểu cách tâm lý tinh tế khác. Phải không? Ít ra hãy theo dõi lời này. Nhưng lời thì vô nghĩa như theo không khí, giữ nắm tro không trong nắm tay không.
32:31 Vậy, xã hội tốt, phải có trong thế giới khủng khiếp này trong thế giới giết chóc, xã hội vô đạo đức, xem nhóm chúng ta có thể cùng suy nghĩ, nên tôi hỏi: quan hệ bạn với kẻ khác là gì nếu không có tương lai tâm lý? Bạn thấy, hiểu việc đã xảy ra không? Bạn... Điều gì đã xảy ra với trí óc - nghe nhé - việc gì xảy ra với trí óc đã quen, được tập luyện, dạy, qui định để chấp nhận toàn bộ khuôn cuộc sống dựa vào tương lai? Đó là cách bạn sống. Trong đó dính cả nổ lực triền miên để trở thành để đạt, hơn thua, so sánh, bắt chước - tranh đấu. Nếu khôn ngoan bạn không chấp nhận lối sống ấy nghĩa là bạn không chấp nhận tương lai trong quan hệ với người khác, rồi điều gì xảy ra trong trí bạn, cho trí bạn?
35:09 Đây là vấn đề quan trọng xem có thể giải quyết cho chính bạn - không giải quyết. Nếu trí óc bạn có đặc tính không hành động - nghe nhé - theo quan điểm ý hệ, có lý tưởng và hành động theo lý tưởng nghĩa là phân chia nên không lý tưởng gì cả, và vì vậy không cố gắng đạt điều gì ngoài việc thấu hiểu việc đang xảy ra. Bạn hiểu không? Bạn ngủ cả à?
36:38 Q:Không ạ.
36:46 K:Bạn đến và nói với tôi không có ngày mai. Tôi nghe rất kỹ lời bạn bởi lẽ bạn có gì đó một lối sống không có xung đột. Bạn đến và nói như thế. Trước hết tôi hỏi: tôi có nghe bạn không? Tôi có thực hòa tan vào lời bạn không? Hay diễn dịch lời bạn thành ý niệm và chấp nhận ý niệm theo dõi kỹ nhé - và chống hoặc theo ý niệm ấy rồi nói làm sao tôi sống theo ý niệm ấy? Kịp không? Tất cả bạn đều làm vậy. Trái lại anh kia nói đừng làm thế, chỉ nghe thôi. Nghe sự kiện rằng bạn sống lối ấy, thấy mọi hậu quả của lối sống ấy, mọi ẩn chứa, hợp lý, từng bước. Bạn đã sống lối ấy và vì thế bạn trở thành, trí bạn thành máy móc - lối mòn, lặp đi lặp lại, chạy theo. Nếu bạn thấy kỹ càng, hắn nói với tôi, tìm cho bạn xem điều gì xảy ra nếu bạn không nghĩ bằng tương lai. Điều gì xảy ra cho bạn trong quan hệ với ai khác? Với ai khác cũng suy nghĩ như bạn. Hiểu không? Hắn cũng nói, 'Vâng, tôi hiểu.' Vậy hãy cùng suy nghĩ. Tôi bỏ quan điểm, bỏ định kiến, v.v.., vậy chúng ta cùng nghĩ. Theo kịp không? Rồi việc gì xảy ra? Bởi chúng ta... thảy đều muốn, ước ao một xã hội tốt nơi không ai tổn thương nhau, giết nhau, hại nhau gây chiến nhau, sống trong bất an, lo sợ triền miên. Chúng ta muốn một xã hội kiểu khác. Vài người nói - nghe nhé - vài người nói có thể có xã hội như vậy nếu bạn sửa đổi hoàn cảnh, môi trường. Cộng sản, Xã hội, cả thế giới, nói thay đổi mọi cái đó nhờ luật pháp, dân chủ nếu có thể, nếu không thể độc tài - loại bỏ, bắt chước, ép, chỉ thay hoàn cảnh. Họ thử mười kiểu khác nhau - nó không bao giờ xảy ra. Con người không thay đổi. Kể cả người Ky tô, Hinđu, hắn không thay đổi tận gốc. Tại sao? Là lý do kinh tế? Là vấn đề niềm tin? Bạn tin Giê su, kẻ khác thì không. Tại sao? Tại sao trên thế giới có hàng ngàn hàng ngàn năm phân chia bất tận? Ai cập, Hy lạp, La mã, Ba tư bạn biết đó, phân chia hết - tại sao? Phải chăng bởi không có hai người tìm xem làm sao cùng nghĩ? Bạn hiểu không? Bạn và tôi không thể cùng nghĩ. Tôi muốn. Người nói nói, 'Lạy trời hãy cùng suy nghĩ bởi chúng ta sẽ tạo ra thế giới hoàn toàn khác. Nhưng bạn nói, 'Xin lỗi, tôi muốn quan điểm tôi thích quan điểm tôi, không thể bỏ kinh nghiệm, thú vui tôi.' Vậy là cứ phân chia.
42:46 Giờ chúng ta hỏi: bạn có thể dẹp hết ngu ngốc, bạn biết thứ vô dụng - quan điểm, kinh nghiệm chúng đã chết, ra đi, chấm hết, và nói, 'Hãy cùng nghĩ.' Nên trí óc, không phải trí óc bạn khác tôi chỉ có một trí óc khi chúng ta cùng nhau - hiểu không? rồi hàng ngày trí óc ấy quan hệ với trí óc khác thế nào? Tiếp tục.
43:35 Q:Vấn đề nói khéo phải không? Bởi nếu không, tôi muốn đáp nhưng không muốn ngắt lời ngài.
43:49 K:Không thể nghe - ai đó, bạn nghe không?

Q:Hắn nói, phải là vấn đề nói khéo.
43:55 K:Không, không phải vấn đề nói khéo.
43:58 Q:Có thể nói ngài muốn thính giả trả lời chứ
44:02 không phải ngài?
44:04 K:Vậy nên tôi mới chờ.

Q:Tôi đáp ngài một câu.
44:07 K:Ồ không, không phải một.

Q:Tôi chỉ có thể đáp một câu.
44:11 Tôi không thể trả lời dùm ai khác...
44:14 K:À! Vậy chúng ta không cùng suy nghĩ. Không, không, đó không phải mấu chốt. Xin thứ lỗi. Không có quan điểm của bạn hay của tôi.
44:27 Q:Tôi không hề nói quan điểm.

K:Cách diễn bày là thế.
44:35 Q:Không, tôi chỉ muốn nói là: ngài nói nếu không có
44:40 thời gian tâm lý quan hệ bạn với ai khác thế nào? Tôi trả lời là: đợi đến ngày Thứ năm tôi sẽ trả lời bởi ngay bây giờ tôi không thể nói. Tôi gây gỗ với vợ tôi đã hai mươi năm...
44:54 K:Vậy, bạn bảo bạn không thể nói bây giờ. Tôi đã làm thế hai mươi năm không thể nói bây giờ nhưng có lẽ trong tương lai?
45:09 Q:Vào Thứ năm. Trước kia tôi đã từng nghe ngài với cách không nghe gì cả. Hiện tôi thấy có lẽ ở trong làn sóng của ngài nhưng tôi cần ít thời gian để thể nghiệm nó. Tôi không thể trả lời ngài ngay và nói với ngài quan hệ tôi với ai khác là gì khi tôi không có cơ hội quan sát việc xảy ra hàng ngày. Ngồi đây...

K:Tôi đang nói điều đó. Vâng, tôi hiểu vấn đề. Tôi không có cơ hội đặt câu hỏi với chính mình tôi phải có thời gian rồi sẽ trả lời ngài. Tôi nói bạn đi rồi. Tôi nói bạn sẽ không gặp. Tôi yêu mến bạn. Và điều gì xảy ra với trí óc nói, tôi không phân chia? Bây giờ, không phải tôi sẽ nghĩ lại, sẽ làm - rồi ngài...

Q:Nó mở mà.

K:Không, bạn không hiểu mấu chốt.
46:26 Q:Ngài không thể hiểu điều gì xảy ra.
46:30 K:Chị giải thích ư?
46:31 Q:Tôi nghĩ nếu cùng nghĩ ngài không thể biết việc xảy ra.
46:41 K:Bạn có biết quan hệ bạn với ai khác thế nào?
46:46 Q:Không.
46:51 K:Hiện bạn không biết quan hệ mình với ai khác là gì
46:55 với vợ, với bạn, trai hay gái, bạn biết nó là gì không?
47:00 Q:Không.

K:Bạn không biết à?
47:06 Q:Biết, nhưng... (không nghe)

K:Tôi hỏi bạn. Bạn biết à?
47:12 Q:Dĩ nhiên.
47:14 Q:Tôi không biết.
47:19 K:Chị nói chị không biết.
47:24 Bạn trai hay chồng bạn chấp nhận thế? (Cười)
47:36 Bạn đang đùa.
47:44 Hãy đặt vấn đề kiểu khác.
47:50 Chúng ta sẽ cùng làm gì để tạo ra thay đổi thế giới? Chúng ta đều nói thay đổi là cần thiết. Chúng ta thấy mọi việc thoái hóa, bạn biết việc đang xảy ra những việc khủng khiếp xảy ra trên thế giới. Và chúng ta sẽ cùng làm gì - nghe nhé - để thay đổi nó?
48:21 Q:Phải thay đổi chính mình...

K:Không, đợi đã. Sẽ tới đó. Đừng nói thay đổi chính mình. Bạn đã có 50 năm.
48:29 Q:52.

K:52! (Cười) Bạn đã có 52 năm, lạy trời tại sao bạn không thay đổi? Vậy tức là bạn chấp nhận tương lai. Điều gì xảy ra để làm bạn thay đổi. Rồi câu hỏi là: chúng ta sẽ cùng làm gì? - nghe nhé. Dù bạn nghe người nói đã 52 năm hay 10 năm hay 5 năm, chúng ta sẽ cùng làm gì để tạo ra xã hội tốt?
49:28 Cơ đốc trong lịch sử có lần thống nhất cách khủng khiếp. Ai không đồng ý bị tra tấn, điều tra, thiêu. Nhưng đã có lần họ giữ nó, bởi họ cùng niềm tin, cùng bạn biết cả. Giờ thì đã qua rồi - không ai tin gì hết. Và chúng ta thấy xã hội vậy đó. Chúng ta sẽ cùng làm gì? Khi hỏi vậy, mỗi người có kế hoạch khác nhau - phải không? khác ý niệm, quan điểm: làm này, không làm nọ, phải họp lại bầu chủ tịch mới, chính trị gia mới - kịp không?
50:41 Vậy hỏi: niềm tin sẽ đem chúng ta lại nhau? Phải không?
50:49 Q:Không.

K:Không thể. Khoan. Uy quyền đem chúng ta lại nhau?

Q:Không.
51:03 K:Tôi hứa cho bạn phần thưởng.

Q:Không
51:09 K:Bạn sẽ đạt Niết bàn nếu chịu làm.

Q:Không.
51:16 K:Hay nếu không làm bạn sẽ vào địa ngục.
51:21 Thưởng và phạt, chúng ta sống với nó.
51:27 Vậy điều gì đem chúng ta lại nhau? Niềm tin không, uy quyền loại nào cũng bị loại phần thưởng như phương tiện cho bạn thay đổi cũng bị loại. Và nếu nói bạn sẽ bị phạt ở thiên đàng vì không vâng lời bạn nói 'Đi đi, đừng ngốc thế', và bạn bỏ qua. Vậy điều gì đem chúng ta lại nhau?
52:04 Q:Cố gắng nghe.
52:12 K:Nhưng bạn không nghe nếu có định kiến. Phải không? Vậy bạn sẽ bỏ định kiến chứ? Chúng ta quay lại cũng việc này. Bạn sẽ bỏ ước muốn riêng cho ảo tưởng tiến hóa cực kỳ nào, tỏ ngộ nào? Bỏ ý niệm thiền định phải là gì? Bạn có thể bỏ hết? Và sẽ mất 52 năm nữa, bạn nói 'Vâng, cuối cùng, tôi chết nhưng mong là tôi sẽ bỏ hết.' Theo kịp không? Vậy điều gì đem chúng ta lại nhau? Bạn hỏi đi.
53:10 Q:Chúng tôi không hỏi. Tôi không biết tại sao.
53:14 K:Chỉ khi chúng ta có thể cùng suy nghĩ. Phải không? Khi bạn và tôi thấy cùng một việc. Không phải bạn thấy nó kiểu này tôi thấy kiểu kia. Khi cả chúng ta thấy điều gì thực sự xảy ra y vậy thì chúng ta có thể nhìn nó. Nhưng nếu bạn nói nó không xảy ra, chỉ tưởng tượng hay nó vầy, kia, nọ - theo kịp lời tôi không? Vậy điều gì đẩy chúng ta lại nhau? Tôi không nói tình dục, trong thế giới buông thả, đó là điều ngu ngốc nhất, và chúng ta nghĩ nó là cùng nhau.
54:22 Hãy đặt câu hỏi kiểu khác: nếu không có ngày mai tâm lý, tương lai, hành động tôi với kẻ khác là gì? Tương lai hàm ý không lý tưởng, cũng không quá khứ. Hiểu không? Về tâm lý, nếu bỏ tương lai, bạn cũng phải bỏ quá khứ. Không biết bạn theo kịp không? Ái chà! Bạn để quá khứ trôi đi chứ? Tổn thương, vết thương bạn đã chịu ước vọng không được, lo âu - quá khứ. Tâm lý, nếu không có tương lai hàm ý tâm lý không có quá khứ. Bạn có thấy vậy không? Bạn không thể có này mà bỏ kia, chúng cùng chuyển động. Và đó là khó khăn của chúng ta. Khó khăn là phải bỏ nó đi, cả quá khứ lẫn tương lai bởi vì chúng ta sợ. Tôi sẽ không đi sâu mà chỉ nhìn, chúng ta đang làm. Chúng ta muốn thay đổi thế giới. Cần thiết cho cháu chắt chúng ta. Bạn biết, nếu bạn yêu thương ai với cả tấm lòng, với cả con người bạn, yêu thương ai và bạn có cháu bé bạn yêu mến, bạn có muốn nó vào đời? Vậy chúng ta sẽ làm gì? Nhưng bạn không thích việc này.
57:02 Q:Nhưng ngài cho là có thể làm trọn vẹn ư? Ngài biết ai đã làm?
57:12 K:Có thể tới đó trọn vẹn anh bạn hỏi, người đã nghe tôi 52 năm. Và bạn có biết ai đó đã làm. Có lẽ trơ trẽn về phía tôi - xin nghe nhé trơ trẽn, thiếu lịch sự, không đúng khi nói về ai đó. Điều quan trọng: là bạn đây? Chứ không phải bạn biết ai đó. Là chạy trốn chính mình khi bạn nói 'Nào, cho tôi biết ai đó, kết quả,' Người nói không thích kết quả. Nếu vậy hắn sẽ chán hắn sẽ lợi dụng, hắn sẽ bước vào thế giới khác.
58:17 Vậy chúng ta sẽ cùng làm gì? Bạn xem, nếu bạn hiểu chữ 'cùng nhau'. Bạn biết khi bạn nắm tay người bạn thích bạn có thể nắm tay và mỗi người suy nghĩ khác nhau. Phải không? Nhưng họ không cùng nhau. Cùng nhau nghĩa là có cùng đặc tính trí óc. Khi bạn yêu mến nhau nó cùng đặc tính. Hiểu không? Yêu thương ai đó hoàn toàn - ồ, bạn không... Trong đó không có tương lai, phải không? Bạn không nói 'Mai tôi sẽ yêu anh'.
59:32 Vậy chúng ta sẽ làm gì để tạo cảm nhận không phân chia cùng nhau, cảm nhận, đặc tính, cảm nhận nó - hiểu không?
1:00:06 Chính hiện tượng đó mà anh này đã nghe tôi 52 năm anh kia hơn 20 năm và vài bạn đây đã nghe 5, 10 năm, hoặc lần đầu - điều gì sẽ thay đổi bạn? Gõ vào đầu ư? Cho bạn phần thưởng? Điều gì sẽ làm thay đổi để bạn nói 'Nào, điều quan trọng nhất trên đời là cùng nhau'?
1:01:23 Q:Bỏ sợ hãi.

K:Không có sợ hãi. Là gì?
1:01:33 Hay là - nghe nhé - hay là chúng ta nghĩ chúng ta an toàn khi phân chia?

Q:Vâng.
1:01:52 Q:Phải bắt đầu... (không nghe)
1:01:54 K:Hãy nghe tôi nói thôi, chị à.
1:02:01 Mỗi chúng ta nghĩ, bởi chúng ta có tên riêng hình dáng, công việc, tài khoản ngân hàng thuộc về quốc gia nào, nhóm nào, chúng ta an ổn, an toàn. Và tôi hỏi: bạn an toàn không? Dĩ nhiên không. Bạn theo kịp không? Bạn muốn an toàn tuyệt đối trong cô lập và lúc mà bạn cô lập bạn không thể an toàn. Mỗi quốc gia nói điều đó. Chúng tôi phải an toàn, phải vũ trang phải bảo vệ chúng tôi chống lại bạn. Vậy là mỗi người muốn an toàn trong cô lập. Lạy trời! Và khi cô lập bạn không bao giờ có thể an toàn.
1:03:34 Đúng vậy không?

Q:Vâng.
1:03:37 K:Vậy nếu đó là thực tế, đừng cô lập. Bạn xem bạn không chấp nhận thực tế và nói nó vậy và tuy vậy bạn bám thực tế, giữ đi. Thế hệ vô hy vọng, phải không? Không.
1:04:05 Vậy chúng ta chỉ ra có an toàn tuyệt đối khi chúng ta cùng nhau. Bạn hiểu không? Khi chúng ta cùng suy nghĩ. Và chỉ từ đó mới có thể có xã hội tốt đúng mực, đạo đức, sẽ có hoà bình - bạn biết thế. Trong đó có an toàn, chứ không phải cái bạn đang sống.
1:04:57 Tốt. Sẽ gặp lại ngày mốt, chắc thế, phải không?