Krishnamurti Subtitles home


SA79T5 - Dục vọng và thời gian có trách nhiệm với sợ hãi?
Buổi nói chuyện thứ năm
Saanen, Thuỵ sĩ
17 tháng Bảy 1979



1:02 Trước khi tiếp tục thảo luận những gì đã nói bốn buổi qua bạn hỏi, và bạn cũng phải hỏi chính mình tại sao chúng ta, tụ hội về đây, nghe đã nhiều năm: tại sao không thay đổi? Đâu là nguyên nhân gốc? Có một, hay nhiều nguyên nhân? Chúng ta biết thế giới bên ngoài ngày càng manh mún ngày càng bạo lực, điên rồ, nhóm này đánh nhóm kia nơi không thể chia sẻ năng lực thế giới cho mọi người bạn biết việc xảy ra. Và chúng ta quan hệ gì với nó, với thế giới và chính bạn? Chúng ta tách biệt với nó sao? Nếu thế, tôi hỏi có phải chúng ta thực sự khác biệt với thế giới quanh mình? Đạo sư tranh đua, tôn giáo tranh đua, ý niệm mâu thuẫn, đối nghịch, v.v.., chúng ta sẽ cùng làm gì để thay đổi mình? Tôi hỏi nghiêm túc: tại sao chúng ta sống lê lết như đang sống lý tưởng nhỏ nhoi, kiêu ngạo, và mọi thứ ngu ngốc mà chúng ta gom chứa, tại sao cứ tiếp tục lối ấy?
4:08 Phải chăng sợ thay đổi? Phải chăng không có ý muốn hay ý định hay cần thiết tìm ra lối sống khác? Hãy tự hỏi bạn mấy câu này. Tôi hỏi mấy câu này cho bạn, không phải hỏi cho tôi. Tại sao? Cái gì là gốc của sự thoái hóa tâm trí con người và vì thế hành động thoái hóa? Bạn hiểu không? Tại sao trí óc trở nên nhỏ bé kể cả, không nắm lấy mọi thứ và hoạt động từ toàn thể mà cứ sống ở sau nhà? Gốc nó là gì? Tiếp tục nào, nghĩ xem, hãy thảo luận đôi chút.
5:54 Hôm nọ bạn hỏi: tại sao tôi nghe ngài đã 52 hay 40 năm mà tôi không thay đổi gì cả? Có vài thay đổi, canh cải nhỏ có lẽ tôi không còn theo dân tộc chủ nghĩa, không còn thuộc suy nghĩ theo tổ chức tôn giáo riêng nào bề ngoài không theo đạo nào hay thầy nào .không theo vòng lẩn quẩn ấy. Nhưng trong sâu thẳm tôi vẫn y vậy. Có lẽ thanh lọc hơn, tính vị kỷ ít hoạt động hơn bớt hung hăng, tế nhị hơn, nhường nhịn hơn ân cần hơn chút, nhưng gốc vẫn còn nguyên. Bạn có thấy vậy? Tại sao? Chúng ta nói về nhổ sạch gốc rễ chớ không phải kiểu cách ngoài rìa và cắt xén. Chúng ta nói về gốc rễ của chủ nghĩa tự kỷ trung tâm hoạt động hữu thức hay vô thức.
8:05 Có phải cần thời gian? Hãy tìm hiểu xem. Thời gian, tức là, cho tôi thời gian. Con người hiện hữu đã hàng triệu triệu năm gốc ấy chưa được nhổ lên và dẹp đi. Thời gian chưa phải quyết nó. Phải không? Hãy để tâm đến nó. Tiến hóa, là chuyển động của thời gian, chưa giải quyết nó. Chúng ta có phòng tắm tốt hơn, truyền thông tốt hơn, v.v nhưng cơ bản con người vẫn y như hàng triệu năm trước. Đó là bi kịch nếu bạn nhận ra. Và nếu bạn nghiêm túc, không phải chỉ ở nơi lều này nghiêm túc cả đời bạn, sống hàng ngày, bạn chưa hề hỏi: hoạt động vị ngã với mọi vấn đề, có thể nào chấm dứt? Nếu hỏi nghiêm túc, và nếu bạn nhận ra thời gian, suy nghĩ đã tìm hiểu hôm nọ - thời gian và suy nghĩ như nhau, cùng chuyển động, suy nghĩ và thời gian chưa giải quyết vấn đề. Và đó là khí cụ duy nhất chúng ta có. Và có vẻ chúng ta chưa hề nhận ra khí cụ ấy, là suy nghĩ giới hạn thế nào, suy nghĩ không thể giải quyết vấn đề. Và tuy vậy chúng ta cứ giữ nó. Chúng ta ôm giữ khí cụ cũ. Phải không?
11:02 Suy nghĩ tạo ra mọi vấn đề ấy. Phải không? Hiển nhiên. Vấn đề quốc tịch, vấn đề mà chiến tranh tạo ra, vấn đề tôn giáo, mọi cái đó là suy nghĩ, nó giới hạn. Và chính suy nghĩ tạo ra trung tâm. Phải không? Hiển nhiên. Nhưng hình như chúng ta không thể tìm ra khí cụ mới. Phải không? Chúng ta không tìm ra khí cụ mới khi không thể bỏ khí cụ cũ và giữ nó chúng ta hy vọng tìm cái mới. Bạn theo kịp không? Bạn phải bỏ nó đi để tìm cái mới. Phải không? Nếu bạn thấy con đường dẫn lên đỉnh núi và nó không đưa bạn lên đó, bạn tìm tòi. Bạn không bám con đường ấy. Vậy hỏi: là cái gì, tại sao con người ngu ngốc lạ lùng vậy? Họ có chiến tranh, họ có phân chia quốc gia tôn giáo, v.v.., và họ vẫn sống trong đau khổ bất hạnh, tranh cãi, xung đột, đấu đá - kịp không?
13:17 Giờ cái gì sẽ làm con người bỏ khí cụ cũ và tìm cái mới? Bạn hiểu không? Tìm cái mới. Có phải chúng ta lười biếng? Chúng ta sợ sệt? Có phải, nếu tôi bỏ cái này anh bảo đảm có cái kia? Bạn hiểu không? Nghĩa là bạn sống với suy nghĩ giới hạn và nghĩ rằng bạn tìm ra an toàn ở đó, và sợ bỏ nó đi và chỉ khi lìa bỏ cái cũ bạn mới có thể tìm ra cái mới. Dĩ nhiên.
14:34 Vậy, chúng ta hỏi, là sợ hãi? Bởi bạn quan sát vô số đạo sư khắp thế giới bảo đảm an toàn - 'Làm này, theo cái này thực hành cái này, và sau cùng bạn sẽ có gì đó'. Đó là, phần thưởng. Lời hứa phần thưởng có sự mê hoặc nào đó và hy vọng bạn sẽ tìm ra an toàn trong đó. Nhưng khi bạn xem xét kỹ hơn và không cả tin không ôm hết mọi thứ anh kia nói, rồi bạn sẽ thấy rõ rằng phần thưởng là phản ứng của hình phạt, bạn hiểu không? Bởi chúng ta được rèn luyện với ý niệm thưởng phạt. Đúng không? Hiển nhiên. Vậy để chạy trốn hình phạt, tức là đau đớn, mọi thứ chúng ta tìm phần thưởng và hy vọng nhờ nó tìm ra gì đó an toàn, gì đó an ổn, hạnh phúc. Nhưng khi vào đó bạn không thấy gì hết. Đạo sư và thầy tu có thể hứa hẹn, nhưng chỉ là lời nói. Phải không? Vậy chúng ta, mọi người làm sao cùng tìm hiểu vấn đề này
17:00 xem có thể bứng tận gốc toàn bộ hoạt động vị kỷ tư lợi độc hại này? Phải không? Không biết bạn có từng hỏi câu ấy chưa. Khi bạn hỏi câu ấy bạn đã bắt đầu một chút thông minh hơn. Tự nhiên thôi. Vậy sáng nay chúng ta sẽ cùng suy nghĩ vấn đề này, cùng nhau. Cùng suy tư, không phải tôi nói bạn nghe và chịu hay không, mà cùng tìm xem vận hành của ngã, tôi, có thể dứt không. Phải không? Bạn thích chứ? Không, không, đừng nói... gật đầu. Đây là vấn đề rất nghiêm túc. Bạn có thể bị khuấy động khi ở trong lều đây bởi người nói và tôi mong là không. Nhưng bạn có thể bị khuấy động và hơi cao hứng và nói 'Vâng, tôi đồng ý. Tôi phải làm thế.' - và khi bạn rời lều này bạn quên hết và lại tiếp tục lối cũ. Vậy cùng nhau, bạn dẹp hết định kiến riêng đạo sư, kết luận riêng chúng ta sẽ cùng tìm hiểu vấn đề này.
19:26 Để tìm hiểu bạn phải tự do. Phải không? Hiển nhiên, phải không? Bạn phải tự do để xem xét bạn phải thoát khỏi mọi thứ cản trở bạn xem xét. Cản trở là định kiến, kinh nghiệm, kiến thức bạn hay kiến thức người khác, mọi hoạt động ấy là cản trở và rồi bạn không thể có khả năng xem xét hay cùng suy tư. Phải không? Ít ra trí óc thấy vậy. Người nói không có mấy vấn đề nầy: anh ta không định kiến, cũng không niềm tin. Chấm hết. Chúng ta chỉ có thể gặp nhau nếu bạn cũng ở vị trí ấy.
20:50 Vậy hãy xem xét, suy nghĩ, cùng suy tư. Để cùng suy nghĩ vấn đề tại sao con người khắp thế giới, vẫn cứ vị ngã biết mọi vấn đề nó gây ra, biết mọi lộn xộn khổ sở, đau đớn dính theo mà họ cứ giữ vậy. Phải không? Giờ chúng ta hỏi: là dục vọng? Bạn biết dục vọng là gì. Chúng ta hỏi phải, gốc của hoạt động vị ngã, là dục vọng? Dục vọng là gì? Chúng ta muốn quá nhiều thứ: muốn giác ngộ muốn hạnh phúc, muốn xinh đẹp, muốn gì là thế giới hoà bình, muốn thỏa mãn và tránh thất vọng bạn hiểu không? - dục vọng, mọi người bị nó thôi thúc. Bạn theo kịp không? Chúng ta hỏi, phải nó là nguyên nhân gốc cuộc sống vị ngã với mọi rối loạn và đau khổ? Và tôn giáo khắp thế giới nói bạn phải loại trừ dục vọng.
23:26 Phải không? Bạn phải thành tu sĩ, phục vụ Thượng đế và để đạt cái tối cao bạn phải không có dục vọng. Bạn hiểu không? Đó là điều lặp lại thường xuyên của mọi người gọi là có đạo trên thế giới. Và không hiểu gì về bản chất và cơ cấu của dục vọng họ có lý tưởng phục vụ nguyên lý tối cao, Bà la môn ở Ấn, Thượng đế hay Ky tô trong thế giới Cơ đốc, hay gì khác của các đạo giáo, loại trừ, kiểm soát, thống trị dục vọng. Phải không?
24:53 Giờ chúng ta sẽ nhìn vào gì là dục vọng. Khi bạn xem xét gì là dục vọng nghe kỹ nhé - khi bạn xem xét dục vọng hay phân tích bạn dùng suy nghĩ như phương tiện phân tích. Tức là, vào quá khứ. Bạn theo kịp không? Và bạn dùng khí cụ cũ là suy nghĩ giới hạn, và nhìn vào quá khứ từng bước, đó là toàn bộ quá trình phân tích tâm lý. Bạn theo kịp không? Nhưng xem xét dục vọng bạn phải nhìn thực tế, không lùi lại. Bạn hiểu lời tôi không? Nào, đến với tôi một tí. Bạn phải rõ điểm này. Tiến trình xem xét phân tích tâm lý nội quan là đi lui, và hy vọng nhờ đó tìm nguyên nhân. Phải không? Làm vậy bạn dùng suy nghĩ. Phải không? Và suy nghĩ giới hạn, khí cụ cũ và bạn dùng khí cụ cũ để tìm kiếm gốc dục vọng.
27:17 Đây chúng ta nói điều hoàn toàn khác. Hãy để tâm một chút. Chúng ta nói tự phân tích hay nhờ chuyên gia, không đi đến đâu, trừ khi bạn hơi loạn thần kinh, v.v.., nó có thể giúp đôi chút. Có lẽ chúng ta đều hơi loạn thần kinh! Chúng ta nói: quan sát bản chất dục vọng. Không phân tích, chỉ quan sát. Bạn thấy khác nhau? Rõ không? Tôi sẽ chỉ cho bạn. Bạn xem mọi việc phải được dẫn giải, tệ thật. Bạn không nhảy vào đó và nói, 'Vâng, tôi hiểu!'. Bạn luôn nói, 'Dẫn giải đi, tôi sẽ hiểu. Dẫn giải hết quá trình dục vọng, dùng chữ nghĩa đúng chữ, mô tả chính xác và tôi sẽ hiểu'. Điều bạn hiểu chỉ là dẫn giải rõ ràng, chữ rõ ràng nhưng nó không cho bạn toàn bộ quan sát vận hành dục vọng. Bạn hiểu không?
29:50 Vậy bạn có thể dừng phân tích và chỉ quan sát? Bạn hiểu không? Hiểu chứ? Chúng ta gặp nhau chứ? Bạn có thể mô tả vẻ đẹp của núi, tuyết trắng, trời xanh vẻ huy hoàng đường bệ của nó, thung lũng, sông suối hoa, và hầu hết chúng ta thoả mãn với giải thích. Chúng ta không nói, 'Tôi sẽ đi, lên, trèo lên và tìm'.
30:53 Chúng ta sẽ đào sâu vấn đề dục vọng này thật kỹ, không phải đi ngược lại và từ đó mong tìm ra bản chất dục vọng. Bạn hiểu không? Mà tích cực cùng nhìn vào nó. Dục vọng là gì? Tự bạn nhìn nó. Chúng ta cùng làm. Dục vọng là gì? Bạn muốn chiếc áo mà bạn thấy qua cửa sổ, và có đáp ứng. Bạn thích màu sắc hình dạng, kiểu mẫu, và dục vọng mói, 'Để tôi đi mua nó'. Vậy điều gì thực sự xảy ra lúc ấy? Không phải phân tích mà thực sự quan sát phản ứng với cái thấy chiếc áo qua cửa sổ, và đáp ứng với nó. Bạn theo kịp không? Có à? Bạn theo kịp chứ? Đừng đi ngủ nhé! Bạn nhìn chiếc áo, bạn thích màu sắc bạn thích kiểu dáng - điều gì xảy ra ở đó? Bạn quan sát, có cảm giác. Phải không? Có chạm đến, bạn sờ nó, rồi ước muốn nổi lên qua hình ảnh ý nghĩ dựng lên: bạn mặc chiếc áo ấy. Phải không? Bạn hiểu không? Nhìn, cảm giác, sờ rồi ý nghĩ tưởng tượng bạn mặc chiếc áo, rồi ước muốn. Bạn theo kịp không? Không, đừng theo tôi, thực tế kia. Tôi chỉ giải thích, chữ nghĩa, nhưng đáp ứng thực chúng ta nói về đáp ứng thực; nhìn, chạm, cảm giác suy nghĩ tưởng tượng bạn mặc áo rồi ước muốn sinh ra. Bạn hiểu không? Bạn hiểu chứ? Không, của bạn, không phải của tôi.

Q:Tôi không hiểu.
34:42 K:Đợi đã, theo dõi kỹ đi.
34:46 Khi suy nghĩ tạo hình ảnh, từ hình ảnh ấy ước muốn sinh ra. Phải không? Bạn hiểu không? Hãy hiểu đi. Ồ, tôi mệt rồi. Tôi chán với giải thích! Tôi sẽ bám vào chiếc áo kia, hay áo sơ mi. Bạn thấy có nhận thức về nó qua cửa sổ, nhìn đáp ứng thị giác, rồi vào trong, sờ lên vải rồi suy nghĩ nói, 'Đẹp quá, phải chi có nó'. Và tưởng tượng bạn mặc nó. Đó là lúc của dục vọng. Phải không? Bạn có thấy nó thực, không phải giải thích hay qua giải thích bạn thấy? Rõ chứ, tự bạn quan sát việc xảy ra?
36:29 Giờ câu hỏi là - hãy đào sâu kỹ tại sao suy nghĩ tạo hình ảnh bạn có chiếc sơ mi, áo ấy, và rồi theo đuổi nó? Nhìn nó. Suy nghĩ đi. Đào sâu. Vận dụng trí óc. Bạn thấy chiếc sơ mi xanh. Bạn thấy nó, đến và sờ vào cảm nhận vải, rồi suy nghĩ đến nói, 'Đẹp quá'. Giờ, câu hỏi là: suy nghĩ có thể dừng tạo hình ảnh? Bạn hiểu câu hỏi không? Tôi sẽ giải thích, cần thời gian, sẽ đi sâu.
37:46 Chúng ta xem xét cả vận hành của dục vọng bởi chúng ta hỏi: phải chăng dục vọng là gốc của cuộc sống ích kỷ, vị kỷ? Và từ đó chúng ta hỏi: nó là dục vọng? Rồi chúng ta nói: dục vọng là gì? Và người nói hoàn toàn chống với loại trừ bởi nó không giải quyết vấn đề. Toàn bộ ông nói là không chạy trốn vào tu viện vào thệ nguyện và mọi thứ - đó chỉ là loại trừ. Mà điều chúng ta nói là: xem xét, nhìn vào nó không phân tích mà quan sát y như nó xảy ra. Quan sát cho thấy, đáp ứng thị giác với áo xanh, sơ mi xanh sờ chạm, vào bên trong cửa tiệm, sờ lên vải rồi suy nghĩ tạo hình ảnh và dục vọng sinh ra. Chỉ khi suy nghĩ tạo hình ảnh, dục vọng mới sinh ra. Ngược lại thì không. Chúng ta cùng đến đây chứ? Phải không?
39:56 Vậy dục vọng có mặt và nở hoa khi bạn tạo hình ảnh suy nghĩ tạo hình ảnh. Bạn có một kinh nghiệm dễ chịu, tình dục hay gì gì. Và nó tạo một hình ảnh, và bạn theo đuổi nó. Một cái là hình thức thú vui cái kia là vận hành của dục vọng mâu thuẫn. Phải không? Bạn muốn chiếc áo kia - hay muốn thành công lớn, v.v.. Giờ bạn có thể quan sát thực tế rằng khi suy nghĩ tạo hình ảnh, dục vọng sinh ra? Bạn có thấy vậy? Bạn có thực thấy nó xảy ra, cách suy nghĩ nhờ tưởng tượng tạo dục vọng để theo đuổi mục đích. Phải không? Bạn có đang ngồi đó, quan sát thực tế ấy cho chính bạn? Hiển nhiên, rất đơn giản. Phải không?
41:57 Rồi câu hỏi nổi lên: suy nghĩ có thể không tạo hình ảnh? Mấu chốt ở đó. Bạn hiểu không? Tôi làm thành quá khó ư?
42:14 Questioner: Tôi có thể gợi ý rằng khí cụ mới là mục tiêu?
42:19 Krishnamurti:Đợi chút, để tôi xong rồi chúng ta có thể tiếp tục. Được không? Tôi có thể nói hết chứ? Và rồi bạn có thể hỏi nếu còn thời gian và chúng ta có 5 buổi thảo luận sau các buổi nói chuyện. Rồi bạn có thể bắt nạt tôi! (Cười) Vậy kiên nhẫn đến đó nhé.
43:00 Chúng ta đến chỗ tự bạn quan sát dục vọng nổi lên. Phải không? Nhận thức, thấy, sờ, cảm giác. Tới đó không có dục vọng. Đó chỉ là phản ứng. Bạn kịp không? Nhưng khi suy nghĩ tạo hình ảnh cả vòng xoáy bắt đầu. Bạn có thấy vậy? Nếu bạn thấy rõ thì có câu hỏi: tại sao suy nghĩ luôn tạo hình ảnh? Bạn hiểu câu hỏi? Tại sao? Bạn nhìn áo sơ mi, đỏ, xanh, trắng, gì gì, liền thích và không thích, tức là, suy nghĩ có kinh nghiệm trước, thích, v.v.. Vậy bạn có thể nhìn chiếc sơ mi xanh nơi cửa sổ, và nhận ra bản chất suy nghĩ và thấy rằng khi suy nghĩ xen vào là vấn đề bắt đầu? Không chỉ sơ mi hay áo xanh, tình dục kinh nghiệm tình dục, hình ảnh, nghĩ ngợi. Hay hình ảnh bạn có về địa vị thân thế, nhiệm vụ. Bạn kịp không? Vậy dục vọng là đó. Vậy bạn có thể quan sát mà không dục vọng cháy bỏng xen vào? Bạn hiểu câu hỏi không? Tìm hiểu đi, bạn sẽ thấy. Bạn có thể làm. Đó là khí cụ mới, tức là quan sát. Rồi dục vọng về an toàn - theo nhé - cũng vậy
46:06 an toàn về nhà to, nhà nhỏ, tài khoản ngân hàng có thể cần thiết, và cả an toàn mà dục vọng tạo ra về chính bạn hình ảnh mà bạn có về mình, và thoả mãn nó hình ảnh trong hành động, trong đó dính nhiều chán nản và mặc cho chán nản, mặc cho xung đột khổ đau, dục vọng theo đuổi, bởi suy nghĩ luôn tạo ra hình ảnh nơi có cảm giác dính theo. Phải không? Không rõ bạn có thấy!
47:10 Rồi chúng ta hỏi, câu kế: phải dục vọng trách nhiệm với sợ hãi? Chúng ta tìm an toàn qua dục vọng và thoả mãn dục vọng ấy nơi Thượng đế, về tâm lý - tôi không muốn tiếp tục việc tệ hại này - và vô thức, sâu thẳm bạn có thể nhận ra vật mà bạn đầu tư dục vọng đầu tư lại không giá trị gì. Và không giá trị gì bạn lại sợ. Bạn hiểu không? Bạn kịp không? Bởi vậy chúng ta không phân tích sợ hãi. Đó là trò cũ ngu ngốc. Chúng ta quan sát thực tế sợ hãi. Và khi nó nổi lên, quan sát, hỏi, gốc nó là gì? Không phân tích tìm ra gốc nó mà chính trong quan sát bạn khám phá gốc rễ. Hiểu không? Bạn theo kịp không? Bạn có vẻ nghi ngờ. Tôi sẽ đi sâu thêm.
49:23 Con người chấp nhận và sống với sợ hãi, cả trong lẫn ngoài: sợ bạo lực, sợ đau đớn vật lý bên ngoài, v.v.. Tâm lý, sợ không theo khuôn mẫu sợ dư luận, sợ không được gì không thoả mãn, v.v.., bạn biết, tâm lý. Chúng ta hỏi - là thực tế bạn có thể quan sát thực tế mà không trí óc phân tích và quan sát cả vận hành của sợ hãi khi nó xuất hiện? Bạn hiểu không?
50:33 Bạn mệt mỏi à? Thêm 10 phút nữa. Chịu đựng nhé. Bởi bạn thấy có thể tuyệt đối thoát khỏi sợ hãi tâm lý, tuyệt đối. Đừng chấp nhận lời tôi, đó là đời bạn không phải tôi, là của bạn, bạn phải tìm ra nó.
51:13 Vậy bạn phải hỏi: sợ hãi là gì? Nó có gốc trong dục vọng? Tìm hiểu từ từ, đừng nói không. Tìm hiểu đi. Dục vọng chúng ta đã nói: suy nghĩ tạo ra hình ảnh rồi chạy theo hình ảnh ấy và có thể thoả mãn hoặc không. Kịp không? Nếu thoả mãn thì không có sợ hay ít ra không có tai họa gì dính theo. Nhưng khi không thoả mãn liền có chán nản và sợ không thể thoả mãn. Bạn hiểu không? Tôi nói toàn bộ thoả mãn tình dục phức tạp mà thế giới giờ hình như đang khám phá nó và làm quá ồn ào về nó - lộn xộn và mọi thứ. Vậy chúng ta hỏi: sợ là sản phẩm của dục vọng? Dục vọng là tạo hình ảnh và thoả mãn hình ảnh với hành động. Phải không? Hay sợ hãi - theo dõi nhé - là một phần của thời gian? Hiểu không? Sợ là chuyển động thời gian? Vậy dục vọng và thời gian trách nhiệm với sợ? Hiểu không? Ôi, trời! Tôi sẽ giải thích, sẽ giải thích. Đi từ từ.
53:52 Dục vọng là vận hành suy nghĩ với hình ảnh. Tức là, chuyển động suy nghĩ tạo hình ảnh và chuyển động hình ảnh, là thời gian - phải không?
54:18 Không à? Không phải thời gian niên đại, thời gian tâm lý. Và chúng ta hỏi: thời gian cũng trách nhiệm với sợ? Thời gian của dục vọng - à, tôi hiểu rồi! Bạn hiểu không? Dục vọng tạo thời gian và suy nghĩ sinh dục vọng, và nó cũng là thời gian, nên suy nghĩ và dục vọng trách nhiệm với sợ hãi. Bạn thấy vậy? Tôi sợ bạn làm gì đó với tôi. Tôi sợ bạn có thể tổn thương tôi về tâm lý. Tôi sợ con chó kia sẽ cắn tôi. Nhưng lúc bị cắn (cười), thời gian đã chấm dứt. Bạn hiểu không? Chỉ là: chó có thể cắn tôi. Tôi đã tạo hình ảnh, suy nghĩ tạo hình ảnh rằng chó cắn, là thời gian, ở tương lai. Bạn theo kịp không? Vậy dục vọng có tương lai và thời gian dĩ nhiên có tương lai quá khứ, hiện tại và tương lai.
56:13 Nên có câu hỏi: suy nghĩ có thể nhận ra chính nó sinh sợ hãi? Bạn hiểu không - suy nghĩ nhận ra bản chất nó. Khi nhận ra bản chất nó như nguyên lý tác động trong sợ hãi, điều gì xảy ra? Rồi chỉ có việc đang xảy ra. Không biết bạn có thấy thế. Làm ơn, nào! Bởi nó chỉ giá trị khi chúng ta có thể cùng suy tư vấn đề. Rồi khi bạn rời lều này hiểu vận hành của sợ hãi và nhận ra bản chất dục vọng và bản chất của suy nghĩ giới hạn sinh thời gian, là sợ hãi. Bạn hiểu không? Nhận ra không? Hay bạn chỉ chấp nhận chữ nghĩa. Bạn hiểu không? Nếu nhận ra việc đã xong. Không có đạo sư, Thượng đế, mọi thứ vô nghĩa.
58:11 Q: Suy nghĩ tôi không dừng. Tôi đã nghe...
58:17 K: Không, không, suy nghĩ, không phải vấn đề suy nghĩ dừng. Không, không, đừng nói suy nghĩ - chúng ta sẽ thảo luận sau khi chúng ta nói về thiền, nếu bạn thích. Nhưng không phải bây giờ. Tôi nói: suy nghĩ có nhận ra nó đang làm gì? Rằng nó tạo dục vọng, và thoả mãn dục vọng là thời gian. Và dính trong đó sợ hãi. Và suy nghĩ cũng tạo điều có thể xảy ra. Có đau đớn tôi mong là không có đau nữa, trong tương lai. Vậy suy nghĩ tạo ra tương lai. Phải không? Và tương lai chính là bản chất của sợ hãi. Không biết bạn hiểu không!
59:31 Nào: nếu tôi chết liền thì không có sợ hãi. Nếu tôi có cơn đau tim bất ngờ - phht (cười) ra đi, không có sợ hãi. Nhưng tôi yếu tim, có thể chết, tức là tương lai. Tương lai là vận hành của sợ hãi. Hiểu không? Nhìn sự thật ấy, không kết luận, không nói 'Vâng, tôi hiểu'. - sự thật ấy.
1:00:16 Rồi chính sự thật ấy hoạt động. Bạn không cần làm gì. Nếu bạn thấy sự thật ấy và sự thật ấy là thực tế suy nghĩ liền nói, 'Tốt, tôi xong rồi'. Suy nghĩ không thể hoạt động ở thực tế. Nó chỉ có thể hoạt động ở điều không thực. Vậy có thể sau khi nghe nói lòng vòng (cười) bạn có nhận ra bản chất của sợ hãi? Nhìn sự thật ấy. Nếu bạn thực thấy sự thật ấy, sợ đi mất. Không phải bạn kiểm soát suy nghĩ. Bạn là suy nghĩ. Hiểu không? Một qui định lạ lùng là bạn khác với suy nghĩ, vì vậy bạn nói, 'tôi sẽ kiểm soát suy nghĩ'.
1:01:53 Q:Nếu chúng ta khác với suy nghĩ...
1:01:57 K:Nhưng khi bạn nhận ra chính suy nghĩ là 'tôi' và suy nghĩ tạo ra tương lai, là sợ hãi, và thấy sự thật ấy không thấy bằng trí, bạn không thể thấy sự thật bằng trí. Bạn chỉ có thể thấy bằng trí lời giải thích rõ ràng, nhưng không phải sự thật. Sự thật là thực tế rằng tương lai cả vận hành của tương lai sinh ra sợ hãi.
1:02:45 Bạn đã nghe điều này, có lẽ trong nhiều cách và nhiều giải thích và nhiều trường hợp, và bạn lại họp ở đây, và sáng nay bạn nghe giải thích rõ ràng không phải phân tích, và bạn lìa sợ hãi chưa? Đó là kiểm tra. Nếu bạn vẫn tiếp tục, bạn nói, 'tôi sợ rằng...' - bạn biết hết mọi việc, vậy là bạn chưa thực nghe.
1:03:42 Chúng ta có thể tiếp tục vào sáng mốt, ngày Thứ năm chứ? Được không?