Krishnamurti Subtitles home


SD74CA12 - Yêu thương, tính dục và thú vui
Buổi nói chuyện thứ 12 với Allan W. Anderson
San Diego, USA
25 February 1974



0:37 Krishnamurti Đối thoại với Dr. Allan W. Anderson
0:42 J. Krishnamurti sinh ra ở Nam Ấn Độ và được học hành ở Anh. Bốn mươi năm qua ông nói chuyện ở Hoa kỳ, châu Âu, Ấn độ, Úc, và các nơi khác trên thế giới. Từ khởi đầu đạo nghiệp ông đã từ chối mọi liên hệ với các tôn giáo có tổ chức và ý thức hệ và nói rằng quan tâm duy nhất của ông là trả lại con người tự do tuyệt đối vô điều kiện. Ông là tác giả của nhiều sách, trong đó có Đánh Thức Trí Thông Minh, Khẩn Thiết Thay đổi, Thoát Khỏi Cái Biết, và Tung Cánh Đại Bàng. Đây là một trong loạt đối thoại giữa Krishnamurti và Dr. Allan W. Anderson, giáo sư về nghiên cứu tôn giáo tại Đại học San Diego State nơi ông dạy kinh điển Ấn độ và Trung hoa và truyền thống tiên tri. Dr. Anderson, nhà thơ nổi danh, đã nhận học vị từ Đại học Columbia và Trường Dòng Hiệp Hội Thần Học. Ông được vinh danh với Phần thưởng Dạy học nổi tiếng từ Đại học California State.
1:48 A: Ngài Krishnamurti, buổi nói chuyện qua chúng ta nói về tôn giáo như hiện tượng liên hệ đến quan tâm tìm kiếm sự chuyển hoá của mỗi cá nhân con người, sự chuyển hoá không lệ thuộc kiến thức hay thời gian, và suốt buổi thảo luận về tôn giáo ngài nói về việc ngài xem là tôn giáo trong thực nghĩa, liên quan đến hành động chú tâm và làm sao, khi cả tiểu sử cá nhân tổn thương là sự tham khảo, hành động chú tâm ấy đơn giản bị hỏng, và nó không thể xảy ra. Và qua thảo luận về tổn thương, tới cuối buổi chạm đến yêu thương, và nếu ngài vui lòng, có thể chúng ta thám sát vấn đề yêu thương.
3:00 K: Khi bạn dùng chữ 'thám sát', chúng ta có dùng chữ ấy về tri thức, thám sát với tri thức, hay thám sát liên quan đến chữ và nhìn chữ ấy trong gương, sẽ hiển lộ chính mình trong gương ấy?
3:30 A: Tôi mong là hiển lộ .

K: Vâng. Tức là, chữ là gương, trong đó, tôi như con người, đang quan sát. Vậy chữ 'thám sát' thực nghĩa quan sát mình trong gương chữ bạn dùng. Vậy thì chữ thành sự vật, không chỉ là chữ.

A: Đúng.
4:06 K: Và vì vậy không phải thám sát tri thức, giải nghĩa lý thuyết.
4:14 A: Nó có thể là bắt đầu thiền định.
4:17 K: Tôi muốn làm thật rõ việc đó.

A: Vâng. À, đó là chỗ tôi muốn có quan hệ với chủ đề.

K: Vâng. Và thám sát cũng nghĩa: trí óc phải rất nghiêm túc, không kẹt trong chỉ muốn đạt điều gì, biết làm sao yêu thương, làm sao được hàng xóm yêu thương. Kịp không?

A: Vâng. Thành người yêu thành công.
4:56 K: Người yêu thành công, vâng. Nên, tôi nghĩ khi chúng ta thám sát chữ ấy, và nghĩa, ý nghĩa của nó - bạn phải rất nghiêm túc về vấn đề này, bởi họ dùng chữ này quá lỏng lẻo, nó thành quá hư hỏng - yêu Thượng đế, yêu vợ, yêu của cải, yêu xứ sở, tôi yêu viết, tôi yêu đi xi-nê - kịp không? Và một khó khăn là giáo dục hiện đại không làm chúng ta nghiêm túc. Chúng ta thành chuyên gia: Tôi là bác sĩ hạng nhất, giải phẩu hạng nhất, y sĩ hạng nhất, và v.v.. Nhưng chuyên gia thành đe dọa lối ấy.
5:55 A: Kẻ ngu dốt có học.

K: Vâng. Và giáo dục, như chúng ta nói trước đây, là khuyến khích, thấy trí óc con người nghiêm túc. Nghiêm túc tìm ra sống nghĩa là gì, không chỉ thành chuyên gia. Vậy, nếu đó được hiểu hết, và hơn nữa, yêu thương là gì? Yêu là thú vui? Yêu là biểu hiện của dục vọng? Yêu là thèm tính dục được thoả mãn? Yêu là theo đuổi mục đích muốn? Sự đồng hoá với gia đình, nam, nữ? Yêu là cái có thể được trau dồi? Được làm nảy nở khi tôi không yêu, tôi nghĩ về nó, tôi làm mọi việc cho nó, để tôi sẽ biết làm sao yêu thương hàng xóm?
7:34 A: Chúng ta đôi khi nghe lời khuyên bạn phải tác động nó. Vâng. Về các buổi nói chuyện đến nay là từ chối nó.
7:47 K: Vậy, yêu là thú vui? Và có vẻ là vậy.
7:58 A: Hình như hạ thấp nó.
7:59 K: Ý tôi, thực vậy, cái đó chúng ta gọi là yêu. Yêu Thương đế. Tôi không biết Thượng đế là gì và tuy vậy tôi phải yêu ông ta. Và vì vậy tôi chuyển thú vui - của thế gian, sự vật, tính dục - lên mức cao hơn gọi là Thượng đế. Vẫn là thú vui! Vậy thú vui liên quan gì với yêu thương? Thích thú liên quan gì với yêu thương? Niềm vui, cảm giác vô thức của niềm vui là gì? Lúc tôi nhận biết niềm vui nó đi mất. Và quan hệ của niềm vui, thích thú và thú vui với yêu là gì? Trừ khi thấu hiểu nó chúng ta sẽ không biết yêu thương là gì.
9:07 A: Vâng, vâng, tôi theo kịp ngài.
9:12 K: Và lấy việc đang xảy ra. Yêu được đồng hoá với tính dục, làm tình, yêu nhục dục - kịp không?
9:24 A: Chính cấu trúc: làm tình, làm yêu.
9:28 K: Là việc quá lắm! Tôi cảm thấy nó cho cú sốc: 'làm tình', như thể đó là yêu. Bạn xem, tôi nghĩ việc này rất quan trọng, văn minh phương Tây bày nó khắp trái đất, qua phim ảnh, qua sách vở, báo khiêu dâm, qua mọi loại quảng cáo, truyện, nghĩa yêu này là đồng hoá với tính dục, cơ bản là thú vui.
10:13 A: Toàn bộ kỹ nghệ quyến rũ dựa trên đó.
10:15 K: Trên đó.

A: Đó.
10:16 K: Mọi phim ảnh, bạn biết, cả sự việc. Vậy trí óc có thể - phải quay lại mấu chốt - trí óc có thể hiểu bản chất thú vui và quan hệ nó với yêu thương? Có thể trí óc theo đuổi thú vui, trí óc tham vọng, trí óc đua tranh, trí óc nói, tôi phải có gì từ cuộc sống, tôi phải thưởng mình và kẻ khác, tôi phải đua tranh. Trí óc như thế có thể yêu? Nó có thể yêu nhục dục. Nhưng yêu tính dục, là việc duy nhất? Và tại sao chúng ta làm tính dục thành việc quá lớn? Bao tập sách viết về nó. Trừ khi bạn thực sự tìm hiểu nó thật sâu, ngay cả việc khác cũng không thể hiểu. Chúng ta có thể nói mãi yêu thương là gì, yêu thương không là gì, lý thuyết. Nhưng nếu dùng chữ 'yêu thương' như tấm gương để nhìn việc xảy ra bên trong, và chắc chắn tôi phải hỏi xem nó có phải là thú vui - trong nhiều hình thức. Có thể một kẻ đứng đầu quyền hành, có được vị trí đó qua vận động, qua xâm lược, qua mánh khoé, qua tàn nhẫn, có thể hắn biết yêu thương là gì? Và có thể thầy tu, kẻ nói mãi về Thượng đế, hắn tham vọng thành giám mục, tổng giám mục hay gì gì, tham vọng ngồi gần Giê su.
12:37 A: Kẻ sẽ ngồi bên phải.

K: Bên phải. Vậy thầy tu nói về đó có thể biết yêu thương là gì?
12:45 A: Không, hắn nghĩ hắn có thể với tham khảo gì gọi là yêu cao thượng, dựa trên từ chối yêu thấp hèn.
12:55 K: Vâng, ý tôi đúng chữ ấy.

A: Vậy đó là xung đột. Trong xung đột ấy không thể có yêu thương.
13:02 K: Vậy thì cả cấu trúc đạo đức, xã hội là vô đạo đức!
13:11 A: Ồ vâng.

K: Ý tôi, đây là điều kinh khủng! Và không ai muốn thay đổi nó. Ngược lại, họ nói, vâng, tiếp tục đi, khoát lên nó biết bao vỏ bọc, màu sắc khác nhau, dễ chịu hơn, và tiếp tục. Vậy, nếu một người thực sự quan tâm để chợt hiểu cái được gọi yêu thương, hắn phải phủ nhận toàn bộ việc này, nghĩa là hắn phải hiểu vị trí của thú vui, dù là thú vui tri thức, đạt kiến thức như thú vui, đạt vị trí như quyền lực, kịp không? Toàn bộ sự việc. Và làm sao trí óc bị rèn, bị qui định, bị duy trì trong... qui định xã hội hỏng bét này, làm sao có thể tự do trước khi nói về yêu thương? Nó phải tự do trước đã. Ngược lại nói về yêu thương, chỉ là chữ khác, chẳng nghĩa gì!
14:42 A: Chúng ta có vẻ, đặc biệt văn hoá phương Tây, quá kẹt tính dục. Một mặt, chúng ta bị đe doạ với bất hạnh, nếu không thành công tính dục.
14:59 K: Tính dục, vâng. Đúng.
15:01 A: Tuy vậy, mặt khác, toàn bộ lịch sử tâm lý học thực hành trọng tâm chính vào bịnh lý tính dục...
15:11 K: Dĩ nhiên.

A: ...như cách nào có thể, trong nó, như nghiên cứu, để làm tự do chúng ta. Sự liên hệ nhau giữa hai hoạt động này, một mặt, muốn thành công, và cần thiết nghiên cứu vấn đề với thúc đẩy là gì, mặt khác, sinh ra bại liệt.
15:35 K: Vậy bạn xem, việc này, tính dục, trở thành, tôi không biết, quan trọng quá sức trải khắp thế giới. Ở châu Á họ che đậy nó. Họ không nói về nó ở đó. Nếu bạn nói về tính dục, là gì đó sai. Ở đây bạn nói về nó không ngừng. Nhưng ở đó, bạn không, việc chắc chắn không nói đến - bạn nói về nó trên giường, hay có lẽ không cả trên giường. Nhưng bạn không hề, ý là, không được nói. Và khi tôi nói ở Ấn, đem nó ra. Họ hơi sốc, bởi người tu không phải cư xử với mọi thứ ấy.
16:23 A: Hắn cho rằng vượt lên nó.
16:26 K: Hắn cho rằng vậy, nhưng không cần nói về nó. Đó là một việc, tại sao tính dục thành quá quan trọng? Bạn xem, yêu thương là, tóm lại, cảm nhận hoàn toàn vắng bóng cái 'tôi', hoàn toàn vắng cái tôi - bản ngã, tham vọng, tham lam - tất cả đó, là tôi, hoàn toàn phủ nhận hết. Phủ nhận, không tàn bạo từ bỏ hay giải phẩu, mà thấu hiểu hết đó. Khi cái 'tôi' vắng mặt, cái kia có mặt. Hiển nhiên. Rất đơn giản! Bạn biết, dấu hiệu Cơ đốc, thánh giá, - tôi được kể - là biểu tượng rất cổ xưa, trước cả Cơ đốc chấp nhận biểu tượng ấy.

A: Vâng.
17:28 K: Nó nghĩa, quét sạch cái 'tôi'.
17:33 A: Tôi chưa hề nghe vậy. Quét sạch.

K: Quét sạch cái 'tôi', tôi. Cái 'tôi', quét nó đi. Hiểu không?

A: Vâng. Trong câu nói phi kinh điển của Giê su được viết rằng ông lưu ý trừ khi bạn làm lên xuống và xuống lên, phải trái, trái phải, hoàn toàn xoay gì đó lộn ngược cái bạn đã quen làm - xoay 180 độ - thì bạn không đến nước thiên đàng, dĩ nhiên, trong ngôn ngữ ông, không phải ở đây được mong đợi. Ông nói chính xác, nó không đến bởi quan sát, nó không ở đây, ở kia, nó bên trong bạn - tiếng Hy lạp nó không nghĩa 'trong' như nơi chốn, mà là sự hiện diện.
18:28 K: Là hiện diện.

A: Vâng.
18:30 K: Vậy khi chúng ta tìm hiểu vấn đề yêu thương, chúng ta phải tìm hiểu thú vui, thú vui trong mọi thứ, và liên hệ nó với yêu, thích thú với yêu, niềm vui thật, không bao giờ có thể mời, và liên hệ nó với yêu thương. Vậy chúng ta nên bắt đầu với thú vui. Tức là, thế giới đã làm tính dục thành việc quá lớn. Và thầy tu, khắp thế giới, từ chối nó. Họ không nhìn phụ nữ, dù họ cháy bỏng bên trong với thèm khát và mọi thứ. Họ nhắm mắt. Họ nói, chỉ người độc thân có thể đến với Thượng đế. Nghĩ về sự phi lý của câu nói ấy! Nên ai có tính dục bị lên án mãi mãi.
19:53 A: Rồi phải đặt ra vài chuyện làm sao nó, chúng ta gọi là, sa ngã.
19:59 K: Sa ngã, hay Mẹ Đồng trinh - kịp không? - cả ý niệm.
20:03 A: Vâng, toàn bộ sự việc.

K: Là trò hề! Vậy tại sao chúng ta làm nó thành việc kỳ cục lãng mạn, đa cảm - tính dục? Có phải bởi về tri thức chúng ta què quặt? Chúng ta là con người cũ. Kịp không? Tôi lặp lại điều Plato, Aristotle, Phật, ai đó nói, và vì vậy trí óc, về tri thức, là hạng ba!
20:44 A: Đúng.

K: Nên nó không hề tự do. Vậy về tri thức tôi là nô lệ. Về xúc cảm tôi thành lãng mạn. Tôi thành đa cảm. Và chạy trốn duy nhất là tính dục, nơi tôi tự do, nếu người nữ hay nam đồng ý, nếu họ thích hợp, thì đó là đường duy nhất, cửa duy nhất, qua nó tôi nói, vì Chúa, ít ra ở đây tôi tự do. Ở văn phòng tôi bị bắt nạt - kịp không? - ở nhà máy tôi chỉ quay bánh xe. Vậy đây là chạy trốn duy nhất cho tôi. Nông dân ở Ấn, dân nghèo ở thành phố hay làng mạc, nhìn họ, đó là cái duy nhất họ có. Và tôn giáo là việc khác: Tôi đồng ý, chúng ta nên độc thân, chúng ta nên - và mọi cái khác, nhưng vì Chúa, bỏ mặc chúng tôi với thú vui, với tính dục. Vậy nếu nó là vậy, và có vẻ vậy, chúng ta là con người què quặt, về tri thức, đạo đức, tâm linh, bị thoái hoá, và đây là việc duy nhất cho chúng ta vài tháo gỡ, vài tự do. Ở lĩnh vực khác tôi không tự do. Tôi phải đến văn phòng mỗi ngày. Tôi phải đến nhà máy mỗi ngày. Tôi phải - kịp không? - xem phim một, ba lần tuần, hay gì đó bạn làm, bạn có... và ở đây, sau cùng, tôi là nam, nữ. Nên tôi làm cái này thành việc lớn lao. Và, nếu không tính dục, tôi phải tìm tại sao không tính dục, tôi dành hàng năm để tìm! Kịp không? Sách được viết. Nó thành việc đáng tởm, việc ngu ngốc. Và chúng ta phải, cũng, liên quan nó, tìm xem độc thân là gì? Bởi họ đều nói về nó. Mọi tôn giáo nói về nó: bạn phải độc thân. Và họ nói, đạo Cơ đốc nói: Giê su được sinh ra trong trắng. Kịp không? Và phật tử, không biết bạn có nghe chuyện mẹ Đức Phật thọ thai bởi... không từ quan hệ người, mà từ... - cũng một việc! Họ không muốn tính dục liên quan đến tôn giáo. Và tuy vậy mọi thầy tu nung nấu với nó! Và họ nói, bạn phải độc thân. Họ thề nguyền độc thân. Tôi đã kể chuyện vị sư đáng thương.

A: Ồ vâng, vâng. Chuyện rất cảm động.

K: Và độc thân là gì? Nó ở trong kia, tâm hồn, trí óc? Hay chỉ hành động?
24:40 A: Nếu tôi theo kịp ngài, hình như là ở đây, ngài chỉ ra tính dục như đi qua lối vị lợi. Là phương tiện đến và vậy từ đó...
24:58 K: Lối mòn, nhấn mạnh, khuyến khích, kịp không?
25:03 A: Vâng. Luôn luôn mục đích nằm ngoài hoạt động. Do đó không hề bắt kịp.

K: Đúng. Vì vậy xung đột.
25:12 A: Do vậy xung đột và lặp lại.
25:14 K: Và vậy, độc thân là gì? Là hành động hay trí óc trinh bạch? Kịp không?
25:27 A: Phải là trí óc.

K: Trinh - trí óc trinh bạch. Nghĩa là trí óc vô cùng khổ hạnh. Không phải khổ hạnh nghiêm khắc và tàn nhẫn chấp nhận nguyên tắc, và mọi cái khác.
25:48 A: Việc này trở lại buổi nói chuyện trước, khi nói về tổn thương.

K: Đúng vậy.
25:52 A: Trí trinh bạch không hề bị tổn thương.

K: Không hề. Và vậy là trí óc ngây thơ. Không có hình ảnh người nữ, hay nam, hay hành động, không có tưởng tượng đó.
26:14 A: Việc này rất, rất cơ bản. Tôi biết trong các buổi nói chuyện tôi cứ đem theo điều đã đọc và nghiên cứu, bởi nó quá bận rộn đời tôi. Và điều xúc động tôi sâu sắc khi nghe ngài là quá nhiều việc được nói hàng thế kỷ, và viết hàng thế kỷ, phải được hiểu trong cách ngài phơi bày chúng. Chúng ta dù có truyền thống, ví dụ, trong thần học Cơ đốc, cái được gọi là sa ngã con người bắt đầu ở điểm tưởng tượng.
27:04 K: Đúng.
27:05 A: Và tuy vậy nó chưa được hiểu đúng, hình như vậy. Ngược lại nếu được hiểu đúng, chúng ta không xung đột khủng khiếp như đang có.
27:19 K: Người Cơ đốc đặt ra tội lỗi trước và rồi mọi cái khác.
27:23 A: Là chiếc xe trước con ngựa. Vâng, tôi hiểu lời ngài.
27:30 K: Vậy, trí óc có thể trinh bạch? Không - trí óc có thể thề nguyền độc thân và có dục vọng cháy bỏng - kịp không? Và hôm nọ chúng ta nói về dục vọng. Chúng ta cháy rực dục vọng. Mọi tuyến đầy nó. Vậy, trinh bạch nghĩa trí óc không tổn thương, không hình ảnh, không cảm giác hình ảnh chính nó, thèm, mọi thứ. Trí óc như thế có thể có mặt trên thế giới này? Ngược lại yêu thương không có. Tôi có thể nói mãi về yêu thương Giê su, yêu này, yêu nọ, nhưng thành quá giả dối.
28:39 A: Bởi nó yêu về.
28:40 K: Vâng.

A: Vâng. Yêu là hành động không phải như yêu được làm thành phương tiện.

K: Vâng. Vậy yêu là thú vui? Tôi chỉ có thể đáp: không phải, khi tôi hiểu thú vui. Và hiểu không bằng lời, mà sâu, bên trong, thấy bản chất nó, tàn bạo của nó, tiến trình phân chia của nó. Bởi thú vui luôn phân chia. Thích thú không hề phân chia. Niềm vui không hề phân chia. Chỉ thú vui phân chia. Khi bạn nghe người Ả rập về dầu, năng lượng, là tự hào - kịp không? Bạn thấy là... Và bạn thấy nó ở bộ trưởng, chính trị gia, cả cảm giác kiêu ngạo, quyền lực. Và cùng lúc họ nói về yêu thương.
30:04 A: Nhưng luôn là yêu về.
30:05 K: Dĩ nhiên, yêu về, hay... Dù sao tôi không biết ý họ là gì. Không nghĩa gì. Họ nói, yêu đất nước, và tình yêu sẽ giết bạn!
30:18 A: Vâng, vâng.
30:22 K: Vậy, bạn xem, chúng ta phải hiểu giết nữa. Văn minh phương Tây tạo giết thành nghệ thuật hoàn hảo. Chiến tranh, khoa học chiến tranh. Họ dạy cả thế giới việc này. Và có lẽ người Cơ đốc là kẻ giết người lớn nhất sau người Hồi, và, tôi tin rằng, Phật tử thật, nguyên bản, thực sự không giết người.
31:05 A: Vâng.
31:06 K: Tôn giáo duy nhất nói, đừng giết, và giữ nó! Tôi phải kể câu chuyện đáng yêu. Vài năm trước tôi ở Tích lan, và một đôi phật tử đến thăm tôi. Họ nói, chúng tôi có một vấn đề lớn. Chúng tôi là phật tử hành đạo. Và họ nói, chúng tôi không giết, nhưng ăn thịt. Tôi nói, ý bạn là sao? Hắn nói, chúng tôi đổi người bán thịt. Chúng tôi đổi người bán thịt, vì vậy không trách nhiệm.
31:55 A: Lạ lùng.

K: Và chúng tôi thích thịt. Tôi nói, đó là vấn đề? Hắn nói, không, không phải. Vấn đề là: có nên ăn trứng có trống bởi chúng chứa sự sống?
32:08 A: Ồ, trời ơi.

K: Chỉ là,... Khi nói về yêu thương, chúng ta cũng phải nói về bạo lực và giết chóc. Chúng ta giết, chúng ta huỷ hoại trái đất - hiểu không? - làm ô nhiễm trái đất. Chúng ta quét sạch các loài thú và chim, chúng ta giết hải cẩu con, bạn có thấy trên truyền hình?

A: Ồ, có. Vâng.
32:43 K: Sao con người có thể làm việc như thế...
32:46 A: Nó sốc dữ dội.
32:48 K: ...cho vài phụ nữ mặc áo lông. Và hắn sẽ quay lại và nói, 'tôi yêu vợ'. Và chúng ta được rèn để giết. Mọi tướng lĩnh, họ luôn sẵn sàng phương tiện giết kẻ khác. Đó là văn minh, kịp không? Vậy, người tham vọng có thể yêu?
33:30 A: Không.

K: Không. Vì vậy chấm dứt với tham vọng! Họ không, họ muốn cả hai. Vì vậy nghĩa là: đừng giết trong mọi hoàn cảnh, đừng giết thú vật! Để ăn... Tôi không hề ăn thịt cả đời, không hề. Ngay cả không biết vị nó như thế nào. Không phải tôi tự hào là kẻ ăn chay hay gì, nhưng tôi không thể làm thế. Và giết chóc thành kỹ nghệ, giết thú nuôi người. Kịp không?
34:16 A: Vâng. Nó vậy, đúng. Tôi suy nghĩ khi ngài nói về trinh bạch, và nó đến với tôi là trí óc trinh bạch phải là trí óc không phân chia.
34:38 K: Vâng. Giết và yêu.
34:42 A: Và cố gom chúng lại. Và rồi lấy mọi lối phương tiện bào chữa thất bại hiển nhiên để gom chúng lại.
34:59 K: Dĩ nhiên.
35:04 A: Sự lớn lao của việc ngài phơi bày thực sự gây sửng sốt, và tôi muốn ở lại đó một giây, nếu ngài không phiền. Tôi lắng nghe rất chăm chú. Chính lời khuyên quyết liệt của ngài làm nó dừng lại trong chính mình là rất triệt để nó đòi hỏi loại nghiêm túc không phải quan hệ số lượng với nghiêm túc. Thực tế, chúng ta không thực hiểu chữ ấy nghĩa gì. Quan hệ giữa nghiêm túc và yêu thương đã vào nhận thức tôi ở đây.
36:09 K: Vâng, nếu nghiêm túc, thì tôi sẽ không hề giết, và yêu thương liền thành... là gì đó... thực sự là lòng thương. Nhiệt tâm cho tất cả, thương là nhiệt tâm cho tất cả.
36:30 A: Khi ngài nói sẽ không hề giết nếu hắn yêu thương, ý ngài trong bối cảnh của hoạt động tạo hình ảnh nơi hắn giết bởi hoạch định.
36:40 K: Vâng, không chỉ... Giả sử, em gái - tôi không có em gái, nhưng - em gái bị tấn công, một kẻ đến cưởng hiếp cô ta. Tôi sẽ hành động lúc ấy.

A: Chính xác.
36:54 K: Thông minh, bởi tôi yêu thương, có lòng thương, lòng thương tạo thông minh, thông minh sẽ hoạt động lúc ấy. Nếu bạn hỏi, ngài sẽ làm gì nếu em ngài bị tấn công, tôi sẽ nói, không biết. Rồi tôi sẽ biết!
37:15 A: Vâng, tôi theo kịp, tôi theo kịp đó. Nhưng chúng ta làm kỹ nghệ hoạch định.
37:22 K: Hoạch định giết.
37:24 A: Mọi mức độ, không chỉ chúng ta.

K: Tôi không biết. Hôm nọ tôi xem trên truyền hình, ở Quảng trường Đỏ có hoả tiển liên lục địa rất lớn, phóng đi để giết, có trời biết, giết mù quáng. Và Mỹ có nó, Ấn có nó, Pháp có nó, kịp không?
37:52 A: Phải có nó.

K: Dĩ nhiên, chúng ta phải có mặt. Vậy, trí óc có thể lìa bỏ thôi thúc giết chóc? Nghĩa là: trí óc có thể thoát khỏi bị tổn thương? Vậy, khi có tổn thương, nó làm mọi việc điên rồ. Thú vui là yêu? Dục vọng là yêu? Nhưng chúng ta đã làm thú vui, dục vọng, thành yêu. Tôi muốn Thượng đế - kịp không? Tôi phải học về Thượng đế - kịp không? Cả sự việc. Thượng đế là đặt ra, hình ảnh, từ suy nghĩ tôi tạo hình ảnh ấy, và vậy tôi đi lòng vòng. Nên tôi phải hiểu thích thú là gì. Thích thú là thú vui? Khi tôi thích thú bửa ăn ngon, hay hoàng hôn tuyệt, hay nhìn cây cối đẹp, hay phụ nữ, gì gì, lúc ấy, nếu nó không chấm dứt, nó thành thú vui. Hiểu không? Nếu trí óc, suy nghĩ, mang theo thích thú ấy và muốn nó lặp lại hôm sau, nó thành thú vui, nó không còn là thích thú. Tôi thích thú, và nó chấm dứt!
39:44 A: William Blake đã chỉ ra nó, hình như, rất, rất đẹp. Và, dĩ nhiên, hắn được xem như kẻ điên, như ngài biết. Tôi không thể nhớ chữ chính xác, nhưng tôi nghĩ, một phần đoạn thơ ngắn: 'Kẻ hôn niềm vui khi nó bay qua, sống để nhìn bình minh vĩnh cửu'.

K: Vâng, vâng.
40:12 A: Chính niềm vui hắn hôn khi nó bay qua, không là thú vui.
40:15 K: Không, không.

A: Và nó như bay. Và điều ngài nói là, nếu không để nó bay, giữ nó, thì chúng ta rơi từ hành động niềm vui sang...
40:29 K: ...theo đuổi thú vui.

A: ...việc chán ngấy, buồn rầu, không ngừng, lặp lại, ở cuối.
40:35 K: Và tôi nghĩ, đó là việc xảy ra ở xứ này cũng như ở châu Âu và Ấn, đầu tiên ở xứ này: muốn thoả mãn tức thì, nguyên tắc tìm thú vui. Giải trí, bóng đá - kịp không? - giải trí.
41:01 A: Việc này trở lại điều ngài chỉ ra gần đây trong buổi nói chuyện vừa qua; ở đây ai đó, thấy trống vắng, cần lấp đầy.
41:13 K: Cô đơn.

A: Cô đơn, lấp đầy, tìm cái chúng ta gọi là thoả mãn, lấp đầy.
41:19 K: Lấp đầy.

A: Lấp đầy. Và tuy vậy, nếu bạn chịu làm hành động chú tâm bạn tham khảo buổi nói chuyện về tôn giáo, để lấp đầy lổ hỏng, thì chúng ta có nó. Chúng ta sẽ không làm thế. Có lịch sử bất tận về nổ lực ấy dưới danh nghĩa kiểm soát suy nghĩ.

K: Dĩ nhiên.
41:55 A: Hình như, nếu không bắt đầu với yêu thương, hắn sẽ không làm hành động chú tâm trong lối không vị lợi. Đơn giản hắn sẽ làm nó trong lối vị lợi, nếu hắn không bắt đầu với yêu thương.
42:13 K: Nó không phải chợ, đúng.
42:14 A: Và đó là lý do trong buổi nói chuyện gần đây ngài nói khởi đầu là kết thúc.

K: Vâng. Đầu là cuối.

A: Đầu là cuối.
42:25 K: Bước đầu là bước cuối.
42:26 A: Bước đầu là bước cuối.
42:28 K: Đúng.

A: Điều tôi nghĩ qua suốt các buổi nói chuyện đến nay việc bị dính - 'dính' tôi không thích - việc bạn phải làm - đó cũng không tốt - có gì đó... chúng ta nói về hành động là chấm dứt triệt để cho mọi vô nghĩa xảy ra, là vô nghĩa phá hoại đáng sợ.

K: Tôi hiểu.
43:02 A: Có làm gì đó.
43:06 K: Đó là nhìn mọi việc ấy!
43:08 A: Và ngài nói nhìn là làm, là hành động.
43:15 K: Khi thấy nguy hiểm, tôi hành động. Tôi thấy nguy hiểm sự tiếp tục của suy nghĩ về thú vui, Tôi thấy nguy, nên tôi dừng ngay. Nếu không thấy nguy, tôi sẽ tiếp tục. Nếu không thấy nguy của quốc tịch - lấy ví dụ rất đơn giản - tôi tiếp tục, giết người, phân chia - kịp không? tìm an toàn riêng; nhưng nếu tôi thấy nguy hiểm, nó chấm dứt.
43:52 A: Ở đây có thể liên hệ một chút, yêu với giáo dục?
43:57 K: Vâng.
43:59 A: Như thầy giáo tôi rất quan tâm việc này.
44:05 K: Điều chúng ta thảo luận trong buổi nói chuyện tuần qua và giờ là một phần của giáo dục.
44:13 A: Dĩ nhiên, là nó.
44:14 K: Không phải giáo dục ở kia, là giáo dục trí óc đến việc khác.
44:23 A: Tôi nghĩ về học sinh đôi khi đến với thầy giáo và nói, 'Đơn giản tôi phải thay đổi lối sống'. Tức là, thỉnh thoảng ngài sẽ tìm thấy một học sinh quá chán nản, thực sự, như chúng ta nói. Câu đầu tiên thường chúng sẽ hỏi là: tôi phải làm gì? Dĩ nhiên, đó là cái bẫy. Tôi dõi theo ngài, tôi hiểu nó với sáng tỏ hơn nhiều khi tôi quan sát cho tôi trước đây. Đơn giản bởi chúng tìm kiếm phương tiện khi nói thế.
45:15 K: Tôi phải làm gì.
45:17 A: Chúng ta không nói về phương tiện.

K: Không. Phương tiện là cứu cánh. Đúng.
45:23 A: Tôi nghĩ về lịch sử Cơ đốc trong nó. Bạn có câu: tôi phải làm gì để được cứu. Trả lời là: 'tin'.

K: Vâng.
45:33 A: Và rồi kẻ đáng thương kẹt với phương tiện và cứu cánh tin vào niềm tin.

K: Vâng, tin, đúng.
45:41 A: Và đó, dĩ nhiên, là đẻ non. Học sinh đến và nói, tôi phải làm gì? Trong buổi nói chuyện gần đây chúng ta đến chỗ thầy và trò cùng nói chuyện.

K: Vâng. Giờ chúng ta làm vậy!

A: Giờ chúng ta làm vậy.
45:59 K: Tôi không phải thầy giáo, nhưng giờ chúng ta làm.
46:04 A: À, không, tôi hiểu qua các buổi trò chuyện, đó không phải vai trò ngài, nhưng tôi phải thú nhận nó hoạt động trong trật tự, bởi tôi học quá nhiều. Ở đây có hai việc tôi muốn làm rõ, và cần ngài giúp. Một mặt, làm thuần hành động chú tâm, chỉ cần tự tôi. Vậy đúng không?

K: Không, không chắc.
46:42 A: Không chắc.

K: Không chắc. Hãy đặt câu hỏi trước. Câu hỏi là: tôi phải làm gì trên thế giới này?
46:51 A: Vâng.

K: Tức là, vị trí tôi trên thế giới này là gì? Trước hết, thế giới là tôi. Tôi là thế giới. Đó là thực tế tuyệt đối. Và tôi phải làm gì? Thế giới là đây - hư hỏng, vô đạo đức, giết, không có yêu thương. Có mê tín, tôn thờ hình tượng, của trí óc và bàn tay. Có chiến tranh. Đó là thế giới. Quan hệ tôi với nó là gì? Quan hệ tôi với nó chỉ có nếu tôi là nó. Nếu tôi không là nó, tôi không quan hệ với nó.
47:46 A: Tôi hiểu đó về hành động.
47:49 K: Đúng vậy.

A: Về hành động. Không phải khái niệm.
47:53 K: Với tôi thế giới hư hỏng, hướng tới giết chóc. Và tôi không giết. Quan hệ tôi với kẻ đi giết hải cẩu con là gì? Tôi nói, lạy Chúa, sao bạn có thể làm thế! Kịp không? Tôi muốn gào lên. Tôi làm. Làm sao bạn có thể dạy kẻ ấy hay xã hội cho phép việc như thế xảy ra?
48:26 A: Thì có lẽ tôi nên nói lại câu hỏi và nói, à, khi tôi làm gì đó được làm khi tạo ra thuần hành động chú tâm, tôi không tách lìa với thế giới tôi sống...
48:46 K: Tôi đến đó từ cùng góc độ khác.
48:49 A: Đúng. Tuyệt.
48:52 K: Tôi đến đó, bởi có gì đó khác trong tôi hoạt động. Lòng thương, yêu thương, thông minh, mọi cái đó hoạt động trong tôi.
49:03 A: Nhưng hình như... Hình như là hai khả năng ở đây. Một mặt, làm thuần hành động chú tâm không đòi hỏi tôi trong hiện diện vật lý của người khác, nhưng dĩ nhiên, tôi luôn liên quan dù tôi ở đó hay không.

K: Dĩ nhiên.
49:23 A: Vâng, tôi hiểu rõ. Nhưng rồi khả năng thứ hai là trong buổi nói chuyện, khi chúng ta cùng thích thú nó, gì đó chợt đến, gì đó xảy ra. Không phải chúng ta phải cùng nhau cho nó xảy ra. Và không phải chúng ta phải một mình cho nó xảy ra. Vì vậy cái chúng ta thiết lập là gì đó xảy ra, nó vượt quá mọi phân biệt bên trong và bên ngoài - ngài ở đó, tôi ở đây.
50:08 K: Nhìn việc xảy ra, nhìn việc xảy ra. Trước hết, chúng ta nghiêm túc, thực nghiêm túc. Thứ hai, giết chóc, hư hỏng, chúng ta cắt bỏ. Chấm dứt với nó. Vậy, chúng ta đứng một mình, một mình, không cô lập. Bởi khi trí óc không là đó, nó một mình. Nó không xa lánh, nó không tự cắt rời, nó không xây tháp ngà cho nó, nó không sống ảo tưởng. Nó nói, đó sai! đó hỏng, tôi không chạm nó! - về tâm lý, tôi có thể mặc quần dài, v.v.. nhưng tôi không chạm nó, bên trong, tâm lý. Vì vậy nó hoàn toàn một mình.
51:10 A: Và nó nói thế giữa muôn trùng thê lương.
51:14 K: Vì vậy, một mình, là thuần khiết.
51:19 A: Trinh bạch.

K: Vì vậy thuần khiết có thể bị cắt ra triệu mảnh và nó vẫn là thuần. Không phải thuần của tôi hay của anh, là thuần. Như nước tinh khiết, vẫn là nước tinh khiết.
51:38 A: Cũng tràn đầy. Tràn đầy.

K: Tràn đầy.
51:44 A: Nó đem chúng ta trở lại câu Phạn văn: này đầy, nọ đầy. Đầy tràn ra từ đầy. Tiếc là Anh ngữ không mang được âm điệu Phạn văn.
52:06 K: Vậy bạn xem, rất thú vị từ buổi nói chuyện gì đó hiện ra. Đó là, chúng ta sợ một mình. Tức là, chúng ta sợ cô lập. Nhưng mỗi hành động con người làm là cô lập hắn. Tức là, tham vọng cô lập hắn. Khi theo chủ nghĩa dân tộc, hắn cô lập hắn. Khi hắn nói, gia đình tôi - cô lập hắn. Tôi muốn thoả mãn - cô lập hắn. Khi phủ nhận hết đó, không bằng bạo lực, mà thấy ngu ngốc của cả đó, bạn liền một mình. Và nó có vẻ đẹp bao la trong đó. Và vậy vẻ đẹp ấy có thể truyền đi khắp nơi, nhưng vẫn một mình. Vậy, tính chất của lòng thương là đó. Nhưng lòng thương không phải chữ. Nó xảy ra, nó đến với thông minh. Thông minh sẽ ra lệnh, nếu em gái bị tấn công, vào lúc ấy. Nhưng không phải thông minh, nếu bạn nói, việc bạn sẽ làm nếu. Hỏi như thế, và trả lời nó, là không thông minh. Không biết có...
53:47 A: Ồ vâng, tôi theo kịp ngài.
53:50 K: Nhưng không thông minh nói, này, tôi sẽ chuẩn bị giết hết bọn kia là kẻ thù - kịp không? là lục quân, hải quân, cả chính phủ cầm quyền làm vậy. Vậy, yêu thương là gì đó, thực sự trinh bạch. Trinh bạch là tính chất của một mình và vì vậy không hề tổn thương. Không biết...
54:22 A: Thú vị là trong này bạn hành động bạn không tổn thương bạn, hay người khác. Là hoàn toàn tránh việc tổn thương.
54:33 K: Đợi chút. Tôi đưa bạn hết tiền bởi tôi tin bạn. Và bạn không đưa lại; tôi nói, làm ơn, đưa tôi ít... bạn không. Tôi sẽ làm gì? Hành động thông minh là gì? Kịp không? Hành động yêu mến, hành động lòng thương nói, nó sẽ làm gì? Kịp câu hỏi không? Một người bạn tôi trong chiến tranh thứ hai, hắn ở Thuỵ sĩ. Hắn có nhiều tiền, hàng đống tiền. Và hắn có người bạn tuyệt vời từ thơ ấu. Và hắn nói với bạn ấy... - tôi phải đi ngay, bởi gì đó, bạn biết, chiến tranh đến và hắn phải rời xứ sở. Nên hắn gom hết tiền bạc và nói, đây, bạn giữ dùm. Tôi sẽ trở lại. Tôi sẽ trở lại khi hết chiến tranh. Hắn trở lại và nói, làm ơn. Anh kia nói, tiền gì?
55:40 A: Chúa ơi.
55:43 K: Kịp không? Vậy, hắn phải làm gì? Không lý thuyết. Bạn ở vị trí ấy. Bạn đưa tôi gì đó. Bạn giao tôi gì đó. Và tôi nói, vâng, tốt thôi, bạn đưa cho tôi, giờ chẳng mong gì. Trách nhiệm bạn là gì? Chỉ bỏ đi?

A: Không. Nếu có cách hồi phục lại, thì phải được làm ngay.
56:17 K: Thông minh.

A: Thông minh đảm nhận.
56:19 K: Vì vậy tôi nói điều đó. Yêu thương không phải tha thứ - kịp không? - tôi tha thứ và bỏ đi. Yêu thương là thông minh. Và thông minh nghĩa nhạy bén, nhạy bén với tình huống. Và tình huống, nếu bạn nhạy bén, sẽ bảo bạn làm gì. Nhưng nếu bạn không nhạy bén, nếu bạn đã xác định làm gì, nếu bạn bị tổn thương bởi việc bạn làm, thì hành động không nhạy bén xảy ra. Không biết tôi...

A: Vâng, vâng, dĩ nhiên. Vâng, dĩ nhiên. Việc này nảy lên vấn đề rất thú vị về cái chúng ta nói về lương tâm.

K: Vâng.
57:12 A: Và chữ 'lương tâm', hình như, mời gọi đáng ngạc nhiên lượng lớn...
57:20 K: ...rác rưỡi.

A: ...hiểu lầm việc xảy ra.
57:23 K: Vì vậy, bạn phải tìm hiểu nhận thức là gì.

A: Vâng.
57:29 K: Không biết có thời gian không, nhưng nó đòi hỏi... sẽ tìm hiểu ngày mai, hôm khác: nhận thức là gì, và lương tâm là gì, và cái gì bảo bạn làm hay không làm gì?
57:50 A: Nhận thức trong liên quan nó với quan hệ là gì đó, khi có cơ hội, tôi muốn cùng thám sát với ngài. Tôi nhớ nhiều năm trước ở trường cao học, quá lôi cuốn bởi tình cờ gặp câu nói của nhà tư tưởng người Mỹ - tôi nghĩ Montague là tên ông - khi ông nói nhận thức được hiểu quá tệ, bởi nó được nghĩ có gì đó gọi là 'sciousness'. Nhưng không có cái như 'sciousness'. Chúng ta phải có 'con' ở đó, cùng nhau, quan hệ. Và không có đó chúng ta có nó. Tôi mong lần tới, khi có cơ hội, buổi nói chuyện kế chúng ta có thể thám sát nó.
58:35 K: Chúng ta phải thảo luận vấn đề này - sống.