Krishnamurti Subtitles home


SD74CA13 - Một lối sống khác
Buổi nói chuyện thứ 13 với Allan W. Anderson
San Diego, USA
26 February 1974



0:38 Krishnamurti Đối thoại với Dr. Allan W. Anderson
0:43 J. Krishnamurti sinh ra ở Nam Ấn Độ và được học hành ở Anh. Bốn mươi năm qua ông nói chuyện ở Hoa kỳ, châu Âu, Ấn độ, Úc, và các nơi khác trên thế giới. Từ khởi đầu đạo nghiệp ông đã từ chối mọi liên hệ với các tôn giáo có tổ chức và ý thức hệ và nói rằng quan tâm duy nhất của ông là trả lại con người tự do tuyệt đối vô điều kiện. Ông là tác giả của nhiều sách, trong đó có Đánh Thức Trí Thông Minh, Khẩn Thiết Thay đổi, Thoát Khỏi Cái Biết, và Tung Cánh Đại Bàng. Đây là một trong loạt đối thoại giữa Krishnamurti và Dr. Allan W. Anderson, giáo sư về nghiên cứu tôn giáo tại Đại học San Diego State nơi ông dạy kinh điển Ấn độ và Trung hoa và truyền thống tiên tri. Dr. Anderson, nhà thơ nổi danh, đã nhận học vị từ Đại học Columbia và Trường Dòng Hiệp Hội Thần Học. Ông được vinh danh với Phần thưởng Dạy học nổi tiếng từ Đại học California State.
1:51 A: Ngài Krishnamurti, cuối buổi nói chuyện qua, nếu tôi nhớ đúng, chúng ta tìm hiểu quan hệ giữa sống và yêu thương, và chết. Tức là chúng ta vừa bắt đầu khi phải chấm dứt buổi nói chuyện. Hy vọng hôm nay chúng ta có thể dõi theo mối quan tâm tiếp tục sự chuyển hoá con người.
2:26 K: Như thường khi, đây là vấn đề phức tạp, sống, nó nghĩa gì và thực sự nó là gì, và yêu thương, chúng ta đã nói hôm nọ khá chi tiết và đúng hơn là tỉ mỉ, và cũng vấn đề lớn lao về cái chết. Mỗi tôn giáo cho một niềm tin dễ chịu, ý niệm dễ chịu, hy vọng có giải pháp cho sợ hãi, đau khổ, và mọi thứ dính trong đó. Vậy tôi nghĩ, có lẽ chúng ta nên bắt đầu với sống là gì và rồi từ đó đi đến yêu và chết.

A: Tốt.
3:38 K: Chúng ta không thực sự nhìn cái gọi là sống, điều gì xảy ra.

A: Vâng.
3:51 K: Cái gì thực sự xảy ra, chúng ta gọi là có mặt, sống, hai chữ ấy che phủ toàn bộ lĩnh vực nổ lực của con người cho hắn tốt hơn, không chỉ trong lĩnh vực kỹ thuật, mà cả tâm lý, hắn muốn gì khác, hắn muốn gì hơn hắn là, v.v.. Vậy khi chúng ta nhìn nó dù ở xứ nào, và chủng tộc nào, hay tôn giáo nào hắn thuộc về, là vấn đề tranh đấu không ngừng từ lúc sinh ra cho đến lúc chết, là chiến trường. Không chỉ trong quan hệ với người khác, - thân hay không thân - mà cả kinh tế, xã hội, đạo đức, là cuộc chiến rộng khắp. Tôi nghĩ mọi người đồng ý. Và hiển nhiên. Xung đột, đấu tranh, đau khổ, đau đớn, thất vọng, thống khổ, tuyệt vọng, bạo lực, tàn ác, giết nhau - mọi cái đó thực sự xảy ra. Dành 40, 50 năm trong văn phòng, nhà máy, đôi khi nghỉ một tháng, và một loại nghỉ bừa, bởi nghỉ là phản ứng với cuộc sống vô vị.
5:48 A: Hết giờ.

K: Hết giờ, hay được gọi gì gì. Bạn thấy họ khắp châu Âu, Mỹ, đi đến bảo tàng này nọ, nhìn này kia, hối hả loanh quanh, và đó là chạy trốn lối mòn vô vị hàng ngày. Và họ bỏ đến Ấn, và có, tôi tin là, khoảng 15 ngàn cái gọi là híp-py đủ loại quần áo, và đủ thứ tu viện, và nhiều thành phố, làm những việc kỳ cục, bán ma tuý - vài người - và khoát y phục Ấn, mặc như thầy tu, và mọi thứ. Là loại chạy trốn đa cảm lãng mạn rộng rãi khỏi lối mòn vô vị hàng ngày. Đó là cái gọi là sống: đánh trong quan hệ, đấu trong kinh doanh, trong môi trường kinh tế. Chiến đấu bất tận.
7:08 A: Điều ngài nói hình như ăn sâu nắm lấy chính sự sống. Chúng ta có câu: sống là tranh đấu. Chúng ta diễn giải nó trong điều ngài nói.
7:27 K: Và có vẻ không ai nói, tại sao phải là lối ấy? Và chúng ta đều chấp nhận. Chúng ta nói, vâng, là một phần cuộc sống. Nếu không tranh đấu, chúng ta bị tiêu diệt. Nó là một phần thừa kế tự nhiên. Từ thú vật, thấy nó đấu tranh thế nào, nên chúng ta là một phần thú, một phần dã nhân, và phải tiếp tục đấu, đấu, tranh tranh. Chúng ta không hề nói, vậy đúng không? Đó là lối sống? Là lối cư xử, thưởng thức vẻ đẹp cuộc sống?
8:21 A: Vấn đề thường mở ra làm sao chiến đấu hiệu quả hơn.
8:26 K: Hiệu quả, thành công, với ít tổn hại, ít căng thẳng, ít suy tim, v.v.. Nhưng nền vẫn là chuẩn bị chiến đấu. Sư sãi làm thế - kịp không? người tu hành làm thế, doanh nhân, nghệ sĩ, hoạ sĩ, mọi người, dù bị phân định thế nào, hắn đang chiến đấu. Và đó gọi là sống. Và người nhìn nó - kẻ thông minh, hắn nói, vì Chúa, đó không phải lối sống. Hãy tìm xem có chăng lối sống khác. Và không ai hỏi. Tôi đã nói với rất nhiều chính trị gia khắp thế giới, và với rất nhiều đạo sư. Chúng ta sẽ đến đó, là chữ rất thú vị, nó nghĩa gì. Chúng ta sẽ đi sâu. Và tôi đã nói với nghệ sĩ, doanh nhân, thợ thủ công, lao động, người rất nghèo: là cuộc chiến bất tận. Giàu, nghèo, trung lưu, nhà khoa học - kịp không?
10:03 A: Ồ vâng, theo kịp.
10:04 K: Và không ai nói: này sai! Đây không phải sống, Là đổ máu!
10:15 A: Tôi nghĩ văn chương thế giới về bản chất tưởng tượng có khuynh hướng chia làm ba câu nói cơ bản về hình thức và nội dung. Một mặt, chúng ta có sử thi chính xác đề cập đến miêu tả về chiến đấu của sự sống.
10:42 K: Chúng ta có Odyssey, chúng ta có Mahabharata, có quá nhiều sách khác, đều ca ngợi việc này.
10:50 A: Và rồi cái khác đề cập đến cái gọi là hành trình sự sống, Odyssey đặc trưng liên quan nó; có nhiều cuộc chiến đề cập trong nó về sự đối đầu giữa những cá nhân. Và rồi có khái niệm sống như hoàn thành. Nhưng chúng ta khó mà có được vấn đề hoàn thành. Và khi chúng được nghiên cứu, họ nghiên cứu về hình thức văn học, và vấn đề ngài đưa lên, - dường như, là vấn đề nên được giới thiệu chung cho học sinh...
11:30 K: Và là vấn đề xác thực, là vấn đề phải được đặt.
11:38 A: Tôi ngẫm nghĩ khi ngài nói chính trong lớp học xem như đương nhiên đấu tranh là như vậy. Nó liên quan với kiên cường, v.v.. nhưng vấn đề liên quan nó không khởi lên.
11:55 K: Không, với vài bạn trẻ nó khởi lên, nhưng họ đi chệch ngoài vấn đề.
12:02 A: Đúng.

K: Công xã, hay theo Ấn giáo - kịp không? - đến vài xứ cổ xưa và chỉ tan rả, không làm gì, không nghĩ gì, chỉ sống.
12:19 A: Thực sự là chuyển động ngang.
12:21 K: Ngang.

A: Không chuyển động đứng.

K: Đúng.
12:24 A: Vào vấn đề. Vâng.
12:25 K: Vậy là câu hỏi giá trị, và phải có lời đáp giá trị, không lý thuyết, mà nói, à, tôi sẽ sống vậy. Tôi sẽ sống không xung đột. Xem nó nghĩa gì. Tôi có thể bị ngột ngạt. Tôi hỏi xem bạn có bị xã hội quét đi, nếu bạn không tranh đấu. Cá nhân tôi không hề tranh đấu. Tôi không hề nghĩ tranh đấu với tôi hay với ai khác. Vậy, tôi nghĩ, vấn đề loại này không phải chỉ được đặt bằng lời, mà trong biểu lộ của chữ ấy bạn phải nhìn xem có thể nào mỗi chúng ta sống lối ấy, sống không chút xung đột. Nó nghĩa không phân chia. Xung đột là phân chia. Xung đột là chiến đấu với cái đối nghịch. Xung đột là bạn và tôi, chúng ta và họ, Mỹ, Nga, bạn biết đó, phân, phân, chia, chia. Vỡ vụn không chỉ bên trong, mà cả bên ngoài. Nơi có vỡ vụn phải có chiến đấu. Mảnh này cho là quyền lực và thống trị mảnh kia. Vậy, người thông minh - nếu có người như thế - phải tìm ra lối sống sẽ không đi ngủ, không chỉ sống vô vị, không chỉ trốn vào vài ảo tưởng kỳ cục, thần bí, và mọi rác rưỡi, mà lối sống trong sống hàng ngày, ở đó mọi thứ xung đột chấm dứt. Có thể. Tôi nhìn nó quanh tôi, đã 50 năm, chiến đấu xảy ra quanh tôi, tâm linh, kinh tế, xã hội, giai cấp này đấu giai cấp kia, và độc tài, phát xít, cộng sản, Nazis - kịp không?

A: Vâng, kịp.
15:16 K: Tất cả họ có gốc trong đây: khuyến khích vâng lời, làm nản chí vâng lời, bắt chước, tuân theo, vâng lời - đều chiến đấu. Vậy sống thành chiến đấu. Và với cá nhân tôi, sống lối ấy là lối sống phá hoại nhất, không sáng tạo. Tôi không sống lối ấy. Tôi thà biến mất còn hơn!
15:59 A: Tôi nghĩ, có lẽ - và tôi tự hỏi ngài có đồng ý vài loại rối loạn nổi lên ở đây trong trí óc, khi chúng ta đồng hoá mình với chiến đấu về mặt ngài mô tả nó. Khi chúng ta bắt đầu nghĩ về vấn đề: 'này phải tiếp tục', và chúng ta có hình ảnh trận chiến trước mắt, chúng ta hướng đến tưởng tượng với mình cái chúng ta thực sự nói đến người tương đương cái được gọi là 'bản chất đỏ trong răng và móng vuốt'
16:45 K: Đúng.
16:46 A: Nhưng, nếu tôi theo kịp ngài, đây là sai lầm chủ yếu, bởi trong buổi nói chuyện trước, ít ra cho tôi, ngài chỉ rất rõ chúng ta phải phân biệt giữa sợ và nguy hiểm; và thú vật, trong môi trường riêng, hành động với giải quyết nhanh gọn khi đối mặt hiểm nguy, ngược lại hình như chúng ta tạo sai lầm, nếu cố gắng nghiên cứu cái gọi xung đột con người ở mức độ tương tự, bởi tương tự, nếu tôi hiểu ngài đúng, đơn giản không áp dụng.
17:32 K: Không, không.
17:33 A: Nhưng ngài không đồng ý nó xu hướng được làm?
17:36 K: Ồ có chứ. Chúng ta nghiên cứu thú, hay chim, để hiểu người.

A: Đúng.
17:43 K: Ngược lại bạn có thể nghiên cứu người, là bạn. Bạn không cần đến thú để hiểu người. Vậy, đó là, thực sự vấn đề rất quan trọng, bởi tôi, xin được nói một chút về mình, tôi nhìn nó hết.

A: Mời.
18:05 K: Tôi nhìn nó ở Ấn. Khổ hạnh, sư sãi, đạo sư, môn đồ, chính trị gia khắp thế giới. Ngẫu nhiên, cách nào đó tôi gặp hết họ - nhà văn, người nổi tiếng, hoạ sĩ rất danh tiếng, hầu hết họ đến viếng tôi. Và là cảm giác lo âu sâu thẳm, nếu không đấu tranh họ sẽ không là gì. Họ sẽ thất bại, tức là, lối sống ấy, là lối sống duy nhất và đúng đắn.
18:55 A: Thôi thúc mình là gì đó gọi là hữu ích.
18:58 K: Hữu ích, tiến bộ.

A: Tiến bộ.
19:01 K: Và chúng ta được dạy đó từ nhỏ.
19:05 A: Ồ vâng.

K: Giáo dục là vậy. Đánh nhau không chỉ với chính bạn - với hàng xóm, và tuy vậy yêu hàng xóm, kịp không? Nó thành quá buồn cười. Vậy, đã nói thế, có chăng lối sống không xung đột? Tôi nói, có, dĩ nhiên. Tức là hiểu phân chia, hiểu xung đột, thấy làm sao chúng ta bị vỡ vụn, không cố gắng kết hợp các mảnh, là không thể, mà từ nhận thấy ấy hành động là hoàn toàn khác với kết hợp. Nhìn sự vỡ vụn sinh ra xung đột, sinh ra phân chia, sinh ra chiến đấu bất tận, lo âu, căng thẳng, suy tim. Kịp không? Đó là việc đang xảy ra. Nhìn nó, nhận biết nó, và chính nhận biết ấy đem đến hành động, hoàn toàn khác với hành động của xung đột. Bởi hành động của xung đột có năng lực riêng, đem đến năng lực riêng, là phân chia, là phá hoại, bạo lực. Nhưng năng lực của nhận biết và hành động là hoàn toàn khác. Và năng lực ấy là năng lực của sáng tạo. Cái được sáng tạo không thể trong xung đột. Nghệ sĩ xung đột với màu sắc, hắn không là người sáng tạo. Hắn có thể có tay nghề, kỹ thuật hoàn hảo, năng khiếu hội hoạ, nhưng đó...
21:21 A: Nó làm tôi rất thích ngài dùng chữ 'năng lực' ở đây liên quan cả hai hoạt động.

K: Cả hai hoạt động, vâng.
21:30 A: Ngài không nói năng lực ở gốc khác nhau.

K: Không.
21:36 A: Hiện tượng thì khác.

K: Vâng.
21:39 A: Dường như khi người tạo thành công, thịnh vượng, chiến thắng, mục đích hoạt động, và dính vào xung đột này, - hắn diễn giải như lôi cuốn hắn, hắn luôn có hướng nghĩ rằng 'việc đến với tôi'. Khi hắn đảm nhận nó, nếu tôi hiểu ngài đúng, năng lực được tuôn chảy, nhưng chảy trong khuôn vỡ vụn.
22:18 K: Lối khác, vâng.

A: Vâng. Trong khi năng lực được tuôn chảy với nhận biết là cùng năng lực, luôn là toàn thể.

K: Toàn thể. Vâng, đúng vậy.
22:30 A: Không phải ngài...

K: Vâng. Đúng. Vì vậy sáng suốt, vì vậy lành mạnh, vì vậy thiêng liêng.

A: Vâng. Tôi có cảm giác năng lực tuôn chảy này tan vào khuôn năng lực vỡ vụn, thực sự là nghĩa chữ 'ma quỷ'.
22:59 K: Ma quỷ, đúng vậy.
23:01 A: Đó cho nó cái tên khó.

K: Nhưng là tên tốt. Là tên tuyệt vời.

A: Nhưng ngài thực nói vậy, phải không? Tôi nói vậy.
23:08 K: Nhưng đồng ý, tôi hoàn toàn thấy vậy với bạn. Tôi thấy nó là ma quỷ. Là việc rất phá hoại.
23:18 A: Đúng.
23:20 K: Và đó là xã hội, văn hoá.
23:27 A: Điều chúng ta đã làm cho chữ 'ma quỷ'! Tôi vừa nghĩ về Socrates, kẻ nói đến chữ 'ma quỷ' nghĩa năng lực hoạt động trong toàn thể.
23:43 K: Đúng vậy.
23:44 A: Và chúng ta lấy chữ ấy từ Hy lạp xoá đi bối cảnh biện hộ và lộn ngược nó lên, và giờ nó là...
23:54 K: Ma quỷ.

A: Đúng. Và việc như vậy xảy ra với cách dùng chữ 'ma quỷ'. Gốc trong Veda, nó không liên quan chữ ma quỷ, không có phân cực triệt để.

K: Không, không, không.
24:16 A: Và cuối cùng chúng ta kết thúc với thần và quỷ.
24:20 K: Đúng.
24:21 A: Cái, tôi hiểu ngài gợi ý, không gì khác hơn sự hiện hình rõ nhất thái độ ma quỷ chúng ta tự tạo ra.

K: Đúng vậy.
24:32 A: Việc này tạo ý nghĩa lớn với tôi. Mời tiếp tục.
24:35 K: Vậy, lối chúng ta sống là lối sống phi thực tế nhất, khùng điên nhất. Và muốn lối sống khùng điên được làm thực tế hơn.
24:55 A: Vâng, và không có lời cầu nguyện cho nó.
25:00 K: Nhưng đó là cái chúng ta luôn đòi hỏi. Chúng ta không hề nói, hãy tìm lối sống toàn thể, - và vì thế lành mạnh, sáng suốt, và thánh thiện. Và qua đó, qua nhận thấy, hành động là tuôn chảy năng lực toàn thể, không vỡ vụn, không phải nghệ sĩ, doanh nhân, chính trị gia, thầy tu, thường dân - mọi cái đó không có mặt. Giờ, để sinh ra trí óc như thế, lối sống như thế, bạn phải quan sát việc đang xảy ra bên ngoài và bên trong, trong chúng ta, trong và ngoài. Và nhìn nó, không cố gắng thay đổi nó, không cố chuyển hoá nó, không cố sinh ra điều chỉnh khác, nhìn thực tế nó như vậy. Tôi nhìn quả núi, tôi không thể thay đổi nó. Ngay cả với xe ủi tôi không thể thay đổi nó. Nhưng chúng ta muốn thay đổi cái chúng ta nhìn. Người quan sát là vật quan sát, hiểu không? Vì vậy, không có thay đổi gì trong đó. Ngược lại trong nhận thấy không có người quan sát. Chỉ có nhìn, và vì vậy hành động.
26:44 A: Nó nắm tấm gương đến buổi nói gần đây khi ngài đề cập vẻ đẹp, nhiệt tâm, đau khổ.
26:55 K: Vâng, đau khổ và hành động, vâng.
26:58 A: Và tôi nhớ hỏi ngài câu: để hồi phục quan hệ đúng đắn giữa chúng, chúng ta phải bắt đầu với đau khổ, nếu được nhận thấy, như nó phải được nhận thấy, sinh ra nhiệt tâm.
27:15 K: Đúng vậy.

A: Bạn không cần tác động. Nó xảy ra. Và nhìn, trong cùng khoảnh khắc vẻ đẹp bùng vỡ, và yêu thương. Vậy nhiệt tâm trong chính nó là lòng thương. 'Cùng nhau' vào chính xác với nhiệt tâm.

K: Với nhiệt tâm, đúng.

A: Vâng.
27:40 K: Giờ, nếu bạn có thể, như giáo sư, hay như thầy giáo, hay như cha mẹ, chỉ nó ra, tính không thực tế của lối chúng ta sống, sự phá huỷ của nó, hoàn toàn thờ ơ với trái đất. Chúng ta phá huỷ mọi thứ mình chạm vào. Và chỉ ra lối sống không có xung đột. Đó, dường như, là chức năng của hình thức cao nhất của giáo dục.
28:24 A: Vâng, có đòi hỏi trong nó, dù là, có lẽ rất rõ, tức là, chính thầy giáo phải không xung đột. Đây là điểm khởi hành rất khác với điều xảy ra trong cơ cấu giáo dục chung, đặc biệt trong hoạt động giáo dục chuyên nghiệp, nơi bạn đạt trình độ trong giáo dục chuyên nghiệp hơn là trong các môn học như thế. Chúng ta được dạy, ví dụ... và tôi nói về nó có phần như người ngoài, bởi không có trình độ trong giáo dục, nhưng trong môn học vậy thôi, nhưng tôi quan sát việc xảy ra với đồng nghiệp trong giáo dục, nhấn mạnh khác thường được đặt vào kỹ thuật dạy.

K: Dĩ nhiên, dĩ nhiên.
29:20 A: Và vấn đề về cá nhân thầy giáo trải qua chuyển hoá về loại mà ngài thảo luận không phải là tác nhân quan tâm triệt để. Dĩ nhiên, trong cảm giác vị tha vấn đề quan tâm là thầy giáo có thích thú học sinh ở tâm hồn, và việc loại ấy, dĩ nhiên, đáng ca ngợi trong chính nó, nhưng nó tìm thực tế, nó tìm thực tế về sự chuyển hoá đầu tiên này.
29:54 K: Vâng, nhưng bạn xem, trước hết tôi phải chuyển hoá tôi, vậy tôi có thể dạy.

A: Đúng, chính xác.
30:04 K: Đợi đã, nhìn xem có chút... gì trong đó không đúng lắm. Tức tôi phải đợi đến khi tôi thay đổi. Tại sao tôi không thể thay đổi, nếu là người dạy, trong chính hành động dạy? Trẻ, học sinh, sống trong xung đột. Người dạy sống trong xung đột. Giờ, nếu tôi là người dạy với nhiều học sinh, tôi bắt đầu với đó và nói, 'tôi trong xung đột, và bạn trong xung đột, hãy nhìn khi thảo luận, ý thức về quan hệ, trong dạy, nếu nó không thể cho tôi và bạn giải quyết xung đột này'. Rồi nó có hành động. Nhưng nếu tôi phải đợi đến thoát mọi xung đột, tôi có thể đợi đến ngày tận thế.
31:10 A: Giờ tôi hiểu chính xác điều ngài nói. Điều ngài nói đúng là vầy: thầy giáo, kẻ đang trong xung đột, đơn giản chỉ thừa nhận nó. Bước vào lớp...

K: Đúng vậy.
31:27 A: ...không như kẻ lìa xung đột.
31:31 K: Đúng vậy.

A: Không, nhưng hắn bước vào lớp - và đây, chúng ta giáp mặt nó. Và hắn nhìn học sinh và hắn bày nó ra.
31:41 K: Đó là việc đầu tiên tôi bàn luận, không phải môn học kỹ thuật. Bởi đó là sống. Và rồi tôi thảo luận. Và cũng, chính trong dạy môn kỹ thuật tôi nói, tốt, hãy xem làm sao chúng ta đến đó, hiểu không? Tôi có thể học từ đó, vậy cả học sinh và người dạy biết xung đột của họ và thích thú giải quyết xung đột, và vì vậy họ vô cùng quan tâm. Đó tạo ra quan hệ lạ lùng. Bởi tôi đã nhìn nó. Tôi đến vài trường ở Ấn và ở Anh, và nó xảy ra.
32:31 A: Trong xảy ra ấy yêu thương bùng vỡ.
32:36 K: Dĩ nhiên, dĩ nhiên. Đó là chính nền tảng nó. Bởi tôi quan tâm, tôi thấy trách nhiệm.
32:46 A: Tôi có thể đi sâu nó chỉ một chút? Một việc liên quan tôi trong loạt đối thoại này là ai đó có thể không thấy rõ ràng như tôi nghĩ ngài đã chỉ ra cho tôi, trong buổi thảo luận về suy nghĩ và kiến thức, cái chúng ta nói là có vài bất thường trong suy nghĩ và kiến thức, liên quan bản chất riêng của nó, bản chất của suy nghĩ, và bản chất của kiến thức, có thể cho ấn tượng rất rõ rằng suy nghĩ là bịnh hay kiến thức là bịnh, hơn là cho ấn tượng - như tôi hiểu từ ngài - rằng suy nghĩ và kiến thức có cách dùng thích hợp.
33:48 K: Dĩ nhiên.
33:49 A: Bản chất chúng không hư hỏng như thế.
33:52 K: Dĩ nhiên không.

A: Đúng.
33:53 K: Là cách dùng nó. Đúng.

A: Đúng. Vì vậy vô cùng quan trọng, tôi nghĩ, khi hiểu lời ngài nói, ý thức sự đúng đắn chúng ta đem đến, khi cùng nhau xem xét dùng suy nghĩ và dùng kiến thức. Trong khi đồng thời, không cho rằng nguồn gốc suy nghĩ, nguồn gốc kiến thức trong bản chất là hư hỏng.
34:22 K: Không. Rất đúng.

A: Vậy trong lớp chúng ta có thể nghiên cứu bản văn, tuyên bố được làm, lời nói khẳng định được làm, không suy nghĩ tên và hình thức trong chúng...
34:38 K: Hỏng.

A: ...hỏng.
34:39 K: Dĩ nhiên không. Chiếc mi-crô là mi-crô. Không có gì hỏng về nó.
34:45 A: Đúng, nhưng, ngài biết, sự việc về nhà với tôi với sức mạnh lớn, bạn phải bắt đầu trong quan hệ hắn với học sinh là làm việc này. Tôi phải kể câu chuyện nhỏ về tôi ở đây. Hàng năm trước tôi đi nghe ngài diễn thuyết và tôi nghe, tôi nghĩ, rất cẩn thận. Và, dĩ nhiên, một buổi diễn thuyết không phải trong nó, có lẽ ít nhất cho ai đó như tôi, nó không đủ. Hay nói cách khác, có lẽ chân thành hơn, tôi không đủ cho diễn thuyết lúc ấy, bởi hình như, khi tôi nhớ lại, nguyên lý chúng ta thảo luận ngài nói rất, rất rõ ràng. Tôi rời buổi diễn thuyết với ấn tượng có quan hệ mật thiết giữa lời ngài nói và Phật giáo, và tôi suy nghĩ về toàn bộ nhãn hiệu như các học giả quen làm - ngài biết làm sao chúng ta chia thế giới thành loài. Và trong loạt nói chuyện này tôi hiểu rằng tôi quá sai lầm. Sai lầm trầm trọng. Và tôi tự véo mình để nghĩ, ngài biết, có lẽ tôi tiếp tục nghĩ điều đã nghĩ trước đó, nó chẳng liên quan gì điều ngài quan tâm. Là sự tiết lộ để giáp mặt nó mà bạn không cần có thành tích để bắt đầu, trước khi hắn bước vào phòng. Hắn chỉ phải bắt đầu nhìn vào chính vật hắn tin sẽ đưa hắn vào quan hệ thù địch với lớp học để... bởi chúng ta tin có việc chúng ta phải tránh nói đến, bởi họ tạo bất đồng, gây rối và lãng tránh chúng ta. Và vì vậy đừng nói về xung đột. Hay nếu chúng ta nói về nó, hãy nói về nó về mặt là người có ánh sáng đối lại với người không có, và chúng ta phải đem tin tốt đến cho họ.
37:22 K: Giống như đạo sư.
37:24 A: Đúng, nhưng đơn giản bước vào phòng và nói, hãy nhìn không có giả định trước, không nghĩ rằng tôi có này trong tay và bạn thì không, hay bạn có và tôi không. Chúng ta sẽ chỉ cùng nắm nó.
37:42 K: Đúng. Cùng chia sẻ.
37:44 A: Cùng chia sẻ, và nhìn... Tôi theo kịp ngài chứ?

K: Hoàn toàn.
37:50 A: Ồ, tuyệt vời. Tôi sẽ làm thế, sau buổi nói chuyện kết thúc, tôi sẽ bước vào phòng. Mời tiếp tục.
38:12 K: Vậy, năng lực được tạo ra qua xung đột là phá hoại. Và năng lực được tạo ra qua xung đột, tranh giành, đấu đá tạo ra bạo lực, hiếu chiến, hành động điên rồ, v.v.. Trong khi hành động của nhận thấy là hoàn toàn, không vỡ vụn, và vì vậy an lành, tỉnh táo và sinh ra quan tâm và trách nhiệm sâu sắc. Giờ, đây là lối sống: nhìn-hành động, nhìn-hành động mọi lúc. Tôi không thể nhìn, nếu có người quan sát khác vật quan sát. Người quan sát là vật quan sát.
39:17 A: Việc này làm điều rất tuyệt đến cái chúng ta gọi giáp mặt cái chết.

K: Chúng ta sẽ đến đó, vâng.
39:25 A: Vâng, tôi thấy tôi đã tạo...
39:27 K: ...bước nhảy. Không, không, đúng vậy. Vậy bạn xem, cả tích chứa nhận thức là đấu tranh, là chiến trường, và đấu tranh ấy chúng ta gọi là sống. Và trong đấu tranh ấy, yêu thương làm sao có thể có? Nếu tôi đánh bạn, nếu tôi cạnh tranh với bạn, nếu tôi cố vượt bạn, thành công, nhẫn tâm, nơi nào lửa yêu thương, hay lòng thương, nhân hậu, dịu dàng bước vào mọi cái đó? Không. Và đó là lý do xã hội như hiện giờ không có cảm giác trách nhiệm đạo đức liên quan hành động hay liên quan yêu thương. Không có.
40:35 A: Tôi trở lại bối cảnh kinh nghiệm riêng cũng ở lớp. Hình như luôn là đoạn thơ đầu của Gita, đoạn thơ đầu, chương thứ nhất của Gita, bắt đầu: dharmaksettre Kuruksettre - trong lĩnh vực Dharma, trong lĩnh vực Kuru - 'trong lĩnh vực Kuru' là câu nói trong phần ghép và rằng lĩnh vực là một. Tôi bước vào lớp khi bắt đầu với Gita, và tôi cố trình bày cả hai về ngôn ngữ, có vẻ như có thể từ bản văn và về tinh thần của toàn thể, rằng thực sự đây là cái đang được nói, là một lĩnh vực, không phải hai, dù có đội quân này ở đây, và đội quân khác ở đây, nhưng họ không bận rộn hai lĩnh vực. Cách nào đó là một lĩnh vực.

K: Là trái đất.
41:36 A: Đúng. Là toàn thể.

K: Vâng.
41:40 A: Nhưng, ngài xem, tôi nghĩ chắc tôi làm tốt hơn giờ tôi nghe ngài, nếu tôi vào lớp và thay vì nói câu ấy, và mời chúng nhìn kỹ bản văn, và ghi nhớ khi chúng ta tiến hành giảng dạy và nhìn diễn dịch sai lầm về nó, nó xảy ra trong giải thích rồi giải thích, chắc là tốt hơn nếu tôi bắt đầu lối khác. Có lẽ tốt hơn, nếu tôi bắt đầu nói, hãy cùng nhìn xem phải chăng một lĩnh vực hay xem nó là lĩnh vực với xung đột. Chúng ta sẽ không đọc sách ở điểm này, chúng ta chỉ bắt đầu ở đây. Đây là lĩnh vực. Lớp học là lĩnh vực. Giờ hãy nhìn xem. Đó chắc là lối tốt hơn.
42:38 K: Nếu bạn hiểu thế, lớp là lĩnh vực, và nếu bạn hiểu thế, bạn hiểu cả sự việc.
42:45 A: Đúng. Nhưng tôi đi vào với lưu ý rằng, dù là hiểu nó, vậy tôi nghĩ đơn giản nó đủ bày ra bằng lời. Nhưng hiển nhiên không phải. Và nó khủng khiếp. Bởi ngay cả nếu ngài nói trong lớp cái có vẻ được xem là điều gọi là đúng, nó vẫn không thắng thế về mặt hành động chúng ta nói đến.

K: Hành động. Đúng vậy. Chúng ta có thể đi, từ đó. Chúng ta thảo luận sự sống, sống, trong đó yêu thương không có mặt. Yêu thương chỉ có thể có mặt khi người nhận thấy là vật nhận thấy và hành động, như chúng ta nói. Rồi ngọn lửa, lòng thương, cảm giác ôm cả trái đất trong tay như là vậy, nếu nó được hiểu, và từ đó - cư xử, bởi đó là nền tảng; nếu không có cư xử, trong nghĩa cư xử không xung đột, thì sau khi thiết lập nó trong chúng ta hay khi quan sát nó, chúng ta có thể tiếp tục vấn đề cái chết. Bởi vấn đề cái chết là việc lớn lao. Với tôi sống, yêu thương, và chết là không phân chia. Chúng là một chuyển động. Không phải chết ở đàng kia, tôi sẽ gặp nó hai mươi năm nữa hay hôm sau. Nó đó. Nó đó với yêu thương và sống. Nó là chuyển động liên tục, không phân chia. Đây là lối tôi sống, nghĩ, cảm nhận. Đó là đời tôi. Ý tôi vậy. Đó không chỉ là lời nói với tôi. Vậy, trước khi tìm hiểu vấn đề chết chúng ta phải tìm hiểu vấn đề nhận thức là gì? Bởi nếu bạn không hiểu nhận thức là gì, không phải giải thích, không phải mô tả, chữ, mà hiện thực của nhận thức. Như con người, tôi có nhận thức? Và nhận thức là gì? Biết là gì? Tôi biết hoàn toàn, hay chỉ đôi khi tôi biết khi khủng hoảng nổi lên, ngược lại tôi ngủ. Vậy đó là lý do rất quan trọng để tìm ra nhận thức là gì. Phải không?

A: Vâng. Điều ngài vừa nói hình như chỉ ra rằng chúng ta phân biệt giữa nhận thức, là chuyển động liên tục, hoàn toàn ở trong hành động đối lại đóm sáng này, phun trào ảo này, trong dòng chảy mê ngủ của tự nhiên.
47:11 K: Đúng vậy.

A: Vâng. Tôi thấy thế. Vâng, vâng. Mời tiếp tục.
47:15 K: Vậy, nhận thức là gì? Nhận thức là tích chứa. - Tôi nói thật đơn giản. Tốt nhất nói mấy việc này thật đơn giản, không lý thuyết và mô tả và giả định, ngôn ngữ, phức tạp, và mọi thứ. Với cá nhân tôi nó vô nghĩa.
47:40 A: Nếu nó thực, nó sẽ đơn giản.

K: Đơn giản.
47:43 A: Vâng, dĩ nhiên.
47:46 K: Nhận thức là tích chứa. Tích chứa là nhận thức. Hai cái không tách nhau. Tức là, suy nghĩ, lo âu, đồng hoá, xung đột, bám víu, tách lìa, sợ, thú vui, thống khổ, đau đớn, niềm tin, hành động điên rồ - mọi cái đó là nhận thức. Bởi đó là tích chứa.
48:27 A: Đây là câu nói tương đương với 'Thế giới là tôi và tôi là thế giới'. Vậy có sự liên tục ở đó.

K: Vâng, đúng vậy. Vậy, tích chứa nói: đó là nội thất của tôi, đó là Thượng đế của tôi, niềm tin của tôi, - với mọi sắc thái và tinh tế - là thành phần nhận thức, là thành phần nhận thức nói: tôi là. Tôi là nó, tôi là nội thất. Khi tôi tự đồng hóa nói: đó là nội thất tôi, tôi phải giữ nó - kịp không? - khi tôi bám nó, tôi là nó. Tôi là kiến thức kia, nói, tôi đạt kiến thức, tôi lớn lên trong nó, tôi thành công trong nó, nó cho tôi biết bao dễ chịu, nó cho tôi nhà, địa vị, quyền lực. Nhà đó là tôi. Cuộc chiến tôi trải qua - đau đớn, thống khổ - đó là tôi, đó là nhận thức tôi. Vậy nhận thức là tích chứa, vì vậy không có phân chia như nhận thức tách biệt với tích chứa. Tôi có thể kéo dài hay mở rộng nhận thức, ngang hay dọc, nhưng nó vẫn trong phạm vi ấy. Tôi có thể kéo dài nó và nói, Thượng đế vô biên. Đó là niềm tin tôi. Và tôi kéo dài nhận thức bởi tưởng rằng nó được kéo dài. Bất cứ gì suy nghĩ tạo ra trên thế giới và trong tôi là tích chứa. Cả thế giới, đặc biệt phương Tây, dựa trên suy nghĩ. Hoạt động, thám hiểm, thành tựu, tôn giáo, v.v.. cơ bản là kết quả của suy nghĩ với hình ảnh, v.v.., v.v.. Vậy đó là tích chứa của nhận thức. Đúng không?

A: Đúng.
51:16 K: Giờ, từ đó khởi lên, chết là gì? Chết là chấm dứt nhận thức? - với tích chứa - hay chết là sự nối tiếp nhận thức ấy? Nhận thức của bạn không khác của tôi. Nó có thể có thay đổi chút ít, sửa đổi chút ít, mở rộng hơn chút, thu gọn chút, v.v.. nhưng cơ bản nhận thức của bạn cũng như của tôi, bởi tôi dính vào nhà tôi, bạn cũng vậy. Tôi bám vào kiến thức, tôi bám vào gia đình, tôi thất vọng dù tôi ở Ấn, hay ở Anh, hay ở Mỹ, bất kỳ đâu. Vậy nhận thức là chung. Không thể chối cãi. Kịp không?

A: Ồ vâng. Tôi theo kịp.
52:27 K: Vậy, xem gì xảy ra. Tôi chưa hề xem xét tích chứa này. Tôi chưa hề nhìn gần nó và tôi sợ, sợ gì đó tôi gọi là chết, cái không biết. Hãy gọi là cái không biết lúc này. Vậy, tôi sợ. Không có lời đáp cho nó. Ai đó đi đến và nói, vâng, bạn, có đời sống sau khi chết. Tôi có chứng cớ. Tôi biết nó có bởi tôi gặp anh tôi, con trai tôi - chúng ta sẽ tìm hiểu ngay thôi. Vậy tôi, sợ, lo, sợ hãi, bịnh tật - kịp không? - tôi chấp nhận nó ghê gớm, liền nói, vâng, có tái sinh. Tôi sẽ được sinh ra đời sống kế. Và đời sống ấy liên quan đến nghiệp. Chữ 'nghiệp' nghĩa là hành động.

A: Vâng.
53:47 K: Không kể dông dài dính trong đó, chỉ hành động. Nhìn cái dính đó. Tức là, nếu tôi tin tái sinh, tức là, nhận thức ấy với tích chứa, là cái 'tôi' - bản ngã, ngã, hành động, hy vọng, thú vui, mọi cái đó là nhận thức - nhận thức ấy sẽ được sinh đời sống kế, là nhận thức chung của bạn và tôi, và anh ấy, và cô ta. Đó sẽ được sinh ra đời sống kế. Và họ nói, nếu giờ bạn cư xử tốt, đời kế bạn sẽ được thưởng. Đó là một phần của tạo nhân.
54:40 A: Đó là một phần của tích chứa nhận thức.
54:42 K: Nhân và quả.

A: Vâng.
54:46 K: Vậy cư xử, bởi bạn sẽ bị phạt đời kế. Bạn sẽ được thưởng đời kế. Cả thế giới phương Đông dựa trên đó, tin vào tái sinh. Vậy gì xảy ra? Tôi thấy dễ chịu trong niềm tin, nhưng thực tế tôi không thực hiện nó: nó nói, cư xử bây giờ, tốt bây giờ, đừng tổn thương kẻ khác bây giờ.
55:24 A: Thực tế ý niệm là tôi nên cư xử bây giờ, - chúng ta trải qua cái 'phải' này - tôi phải này, tôi phải kia, tôi phải nọ bởi việc sẽ xảy ra sau đó. Nhưng rồi tôi dễ chịu trong suy nghĩ nó là tiến trình bất tận, và cách nào đó được tạo trong nó rằng tôi sẽ có cơ hội khác. Vậy tôi có thể sắp xếp, có thể dừng lại.
55:50 K: Tôi có thể dừng lại. Có thể để đó, có thể cư xử tệ.
55:53 A: Vâng. Bởi chúng ta đều định sẵn làm vậy, cuối cùng.
55:57 K: Dần dần.
55:59 A: Vâng. Nó chỉ ra rằng không nắm được điều ngài nói đến suốt các buổi nói chuyện, tức thì và khẩn thiết hành động.

K: Hành động. Đúng.
56:09 A: Vâng, vâng, tôi theo kịp.

K: Vậy, bạn xem, Ấn giáo có thể khởi thuỷ của ý niệm này: nhân, quả. Quả sẽ bị biến đổi bởi nhân kế. Vậy có sợi xích bất tận. Và họ nói, nó bất tận, sẽ bẻ gãy nó lúc nào đó. Vì vậy giờ bạn làm gì cũng không vấn đề. Niềm tin cho bạn dễ chịu khi tin rằng bạn sẽ tiếp tục, sẽ ở với anh em, vợ, chồng, gì gì. Nhưng trong lúc ấy, đừng quá bận tâm, đừng xem cuộc đời nghiêm trọng quá.

A: Đúng, vâng.
57:01 K: Vui vẻ, thực tế đi. Thụ hưởng đi. Hay làm bất cứ gì bạn muốn, trả chút ít đời kế, nhưng tiếp tục.
57:09 A: Tôi nói việc này với thầy Ấn giáo nổi danh và tôi rất chú ý ngài vừa nói, và tôi nghĩ nó có vài sức mạnh. Và tôi nói, ngài xem, không hy vọng gì dừng lặp lại, nếu không hành động ngay về việc này, vì vậy về tích chứa nhận thức của mọi người tắm mình trong khái niệm ấy, có thể không có gì ngoài lặp lại mãi và không thực quan tâm.
57:45 K: Hắn nói gì?

A: Chỉ cười thôi, như thể tôi cách nào đó nhận thấy gì hầu hết mọi người có vẻ thực sự không bận tâm nhìn vào. Nhưng điều lạ lùng là hắn tỏ ra không quan tâm điều hắn thấy rõ về tri thức.
58:07 K: Họ là vậy, đạo đức giả - kịp không? Họ đạo đức giả, khi họ tin nó và làm điều ngược lại.
58:16 A: Đúng, tôi hiểu ý ngài. Điều ngài nói, có dùng khái niệm Kinh Thánh về đạo đức giả đúng nghĩa.
58:24 K: Đúng nghĩa, dĩ nhiên.

A: Vâng, đúng nghĩa. Buổi nói chuyện kế chúng ta có thể tiếp việc này, bởi...
58:32 K: Ồ, có rất nhiều việc gồm trong đó.
58:33 A: Tuyệt. Tôi mong chờ nó.
58:36 K: Vâng. Chúng ta sẽ tìm hiểu nó.