Krishnamurti Subtitles home


SD74CA17 - Thiền định, tính chất chú tâm toả khắp đời bạn
Buổi nói chuyện thứ 17 với Allan W. Anderson
San Diego, USA
28 February 1974



0:37 Krishnamurti Đối thoại với Dr. Allan W. Anderson
0:42 J. Krishnamurti sinh ra ở Nam Ấn Độ và được học hành ở Anh. Bốn mươi năm qua ông nói chuyện ở Hoa kỳ, châu Âu, Ấn độ, Úc, và các nơi khác trên thế giới. Từ khởi đầu đạo nghiệp ông đã từ chối mọi liên hệ với các tôn giáo có tổ chức và ý thức hệ và nói rằng quan tâm duy nhất của ông là trả lại con người tự do tuyệt đối vô điều kiện. Ông là tác giả của nhiều sách, trong đó có Đánh Thức Trí Thông Minh, Khẩn Thiết Thay đổi, Thoát Khỏi Cái Biết, và Tung Cánh Đại Bàng. Đây là một trong loạt đối thoại giữa Krishnamurti và Dr. Allan W. Anderson, giáo sư về nghiên cứu tôn giáo tại Đại học San Diego State nơi ông dạy kinh điển Ấn độ và Trung hoa và truyền thống tiên tri. Dr. Anderson, nhà thơ nổi danh, đã nhận học vị từ Đại học Columbia và Trường Dòng Hiệp Hội Thần Học. Ông được vinh danh với Phần thưởng Dạy học nổi tiếng từ Đại học California State.
1:48 A: Ngài Krishnamurti, trong buổi nói chuyện qua chúng ta hầu như đến điểm, sẽ bắt đầu vào chủ đề thiền định. Và hy vọng hôm nay có thể cùng chia sẻ nó.
2:05 K: Đúng. Không biết bạn có biết về nhiều trường phái thiền định, ở Ấn, Nhật, Trung hoa, Zen, và nhiều loại thiền định Cơ đốc, những kẻ cầu nguyện không ngừng, hàng ngày, và những người chờ nhận ân huệ Thượng đế - hay gì gì họ gọi. Tôi nghĩ, xin gợi ý, chúng ta nên bắt đầu không phải với gì là loại thiền đúng, mà thiền là gì. Rồi có thể tiến hành và cùng tìm hiểu, và vì vậy cùng chia sẻ, vấn đề thiền định này, chữ nghĩa là trầm tư, giữ lại, ôm lại, xem xét rất, rất sâu, ý nghĩa mọi cái đó gồm trong một chữ 'thiền định'. Nếu có thể bắt đầu với nói, thực sự chúng ta không biết thiền là gì.
4:10 A: Rất hay.
4:18 K: Nếu chấp nhận thiền chính thống, truyền thống, Cơ đốc, hay Ấn giáo, hay Phật, - và có, dĩ nhiên, thiền trong Hồi giáo như Sufis - Nếu chấp nhận nó, thì đều dựa trên truyền thống. Cái kẻ khác kinh nghiệm, và họ đặt phương pháp, hay hệ thống tập luyện cái họ đạt được. Và vậy có lẽ có hàng ngàn trường phái thiền định. Và họ làm tăng thêm ở xứ này; thiền ba lần một ngày, trầm tư một chữ, khẩu hiệu, thần chú. Và bạn trả 35 hay 100 đô la và rồi bạn có vài chữ Phạn, hay vài chữ Hy lạp, và bạn lặp lại, lặp lại, lặp lại. Rồi có cả bọn người kia tập luyện nhiều kiểu thở. Và tập luyện Zen. Và mọi cái đó là kiểu xây dựng lối mòn, tập luyện cơ bản sẽ làm trí óc đần độn. Bởi nếu bạn tập, tập, tập, bạn sẽ thành trí óc máy móc. Nên, tôi không hề làm mấy việc ấy bởi, cá nhân, tôi xin nói đôi chút về mình...
6:27 A: Xin mời.

K: ...tôi nhìn, dự vào, đi vào các nhóm khác nhau, chỉ nhìn. Và tôi nói, 'Đây không phải'. Tôi bỏ ngay. Vậy, có thể bỏ hết: bỏ Ấn giáo, Phật, Cơ đốc, và nhiều thiền du nhập bởi các đạo sư từ Ấn, và trầm tư - mọi cái đó - như tiếp nối về truyền thống, là đem theo, về cái kẻ khác nói, và kinh nghiệm kẻ khác, sáng tỏ, tỏ ngộ của kẻ khác, v.v.. Nếu có thể bỏ hết mọi cái đó, phương pháp, hệ thống, tập luyện, kỷ luật. Bởi họ đều nói Sự thật, hay Thượng đế, - hay gì họ thích gọi - là gì đó ngoài kia. Bạn tập luyện để đến đó. Đó là việc xác định - theo họ. Dĩ nhiên, nó phải được xác định. Nếu tôi cứ tập luyện để đến đó, nó phải là tĩnh chết.
8:00 A: Vâng, dĩ nhiên. Vâng, tôi theo kịp.

K: Vậy thì Sự thật không tĩnh chết, không phải vật chết.
8:11 A: Không, tôi hiểu thế.
8:15 K: Vậy, nếu trung thực, có thể dẹp hết mọi cái đó và hỏi thiền định là gì. Không phải thiền cách nào. Khi hỏi câu ấy, thiền là gì, chúng ta sẽ bắt đầu tìm, sẽ bắt đầu tự thiền. Không biết tôi...
8:40 A: Vâng. Ngài nói rất rõ. Chúng ta lại quay về sự khác biệt giữa hoạt động, mục tiêu của cái nằm ngoài hoạt động, tương phản với hoạt động...

K: ...chính nó.
8:52 A: ...mục đích của cái là bản chất đến chính nó.
8:54 K: Vâng.

A: Vâng.
8:57 K: Vậy, có thể bắt đầu với nói, tôi không biết thiền định là gì?
9:07 A: Vâng. Tôi muốn bắt đầu ở đó.
9:09 K: Thật tuyệt vời, nếu bạn bắt đầu từ đó. Nó đem đến cảm giác khiêm nhường lớn lao.
9:18 A: Bạn cũng trực giác tự do, dù rất xa.
9:25 K: Vâng, đúng vậy. Tôi không biết. Đó là xác nhận to lớn về tự do, lìa cái biết được thành lập, truyền thống được thành lập, phương pháp được thành lập, trường phái và tập luyện được thành lập.

A: Đúng.
9:46 K: Tôi bắt đầu với cái tôi không biết. Đó, với tôi, nó có vẻ đẹp bao la. Rồi tôi tự do di chuyển. Tôi tự do chảy, hay bơi, trong tìm kiếm. Vậy, tôi không biết. Giờ thì, từ đó chúng ta có thể bắt đầu. Trước hết, thiền có xa rời sống hàng ngày? Cư xử hàng ngày, muốn thoả mãn, tham vọng, tham, ganh tỵ hàng ngày, tinh thần tranh đua, bắt chước, tuân theo hàng ngày, thèm khát, nhục dục, tính dục, kiểu vâng lời tri thức khác, hàng ngày, v.v.. Thiền có tách rời mọi cái đó? Hay thiền chảy qua hết đó, bao phủ hết, gồm hết đó? Ngược lại thiền chẳng nghĩa gì. Kịp không?

A: Vâng, kịp. Đây khởi lên câu hỏi thú vị tôi muốn hỏi ngài. Có thể ngài đủ tốt giúp tôi sáng tỏ nó. Giờ, cá nhân tôi chưa hề làm thiền định liên quan tính chất lễ lạy ở vài truyền thống hay...
11:50 K: ...tu viện.

A: ...tu viện và tiếp cận cách thức đầy đủ. Tôi đọc khá sâu trong văn chương, nó toả ra từ tập luyện. Và tôi nghĩ, ví dụ, về cái tôi hiểu từ nghiên cứu, về cái gọi là truyền thống giáo sĩ thiền, nơi cái được gọi là cầu nguyện Giê su được nói ra bởi các thầy tu, đặc biệt trên Núi Athos, 'Lạy Chúa, Giê su Ky tô, xin thương xót con, kẻ có tội'. Nó được lặp đi lặp lại với hy vọng một ngày nó sẽ thành tự động, có lẽ, như nhà phân tâm nói, vô thức sẽ sở hữu nó, để việc tôi làm, dù là gì, tự gom vào toàn bộ trong cầu nguyện ấy. Yêu cầu là khi thành tựu, khi tôi không còn phải nói lời cầu nguyện, cầu nguyện tự nói trong tôi.
13:14 K: Cũng thế, được biểu lộ ở Ấn trong cách khác, là thần chú. Bạn biết chứ?

A: Vâng.
13:21 K: Lặp lại một câu hay một chữ. Và lặp lại, lớn tiếng trước, rồi thì thầm. Rồi nó vào trong bạn, và chính âm thanh nó diễn ra.
13:47 A: Vâng.
13:49 K: Và từ âm thanh đó bạn hành động, bạn sống. Nhưng đều là tự áp đặt để đến một điểm nào. Ví dụ, trong cầu nguyện bạn chỉ lặp lại: tội. Tôi không chấp nhận tội. Tôi không biết tội là gì.
14:14 A: Tôi có thể tưởng tượng sự khiếp đảm trên gương mặt những kẻ tai họ nghe mấy lời này.
14:20 K: Tức là họ bị qui định theo niềm tin là có Giê su, có tội, họ phải được tha thứ - mọi cái đó. Nó chỉ tiếp tục truyền thống.
14:38 A: Nó nói với tôi rất riêng. Cơ bản cho quyết định tôi làm nhiều năm trước không làm một trong mấy việc này được thể hiện trong lời ngài gần đây, nó được mong chờ từ chữ này, hay từ những chữ này...

K: ...từ hơi thở - mọi cái đó.
15:00 A: ...sẽ cách nào đó thấm qua cả người tôi. Và vấn đề khởi lên cho tôi lúc đó là - và tôi muốn ngài làm rõ xem ngài có nghĩ câu hỏi này đúng - điều nảy lên trong trí tôi là chính câu nói ấy, dù là thần chú hay cầu nguyện Giê su, chính nó là bày tỏ có hạn.

K: Đúng.
15:30 A: Vậy tôi không làm gì lạ ở đây chứ?

K: Vâng.
15:34 A: Và nếu tôi đạt gì đó đáng để đạt, nó có thể là bất chấp điều đó hơn là vì nó. Đó có lẽ là suy nghĩ loanh quanh. Nhưng không cảm thấy nó lúc đó, tôi nghĩ tôi trực giác đáp ứng nó. Và vậy đơn giản tôi không đi tiếp. Vâng. Mời tiếp tục.

K: Rất đúng. Bạn xem, mọi cái đó hàm ý có đường đến sự thật - đường Cơ đốc, đường Ấn giáo, Zen, nhiều đạo sư và hệ thống - có đường đến tỏ ngộ, hay đến sự thật, hay cái không thể đo lường - này khác. Và nó đó, mọi cái bạn phải làm là tiếp tục, cứ bước, bước, bước tới nó. Tức là việc đó được thiết lập, xác định, tĩnh chết, bất động, không sống.
16:35 A: Loé trong đầu tôi đoạn Kinh Thánh, Thượng đế được mô tả như đèn soi chân và ánh sáng soi đường. Không nói ngài là con đường. Mà đúng hơn là ngọn đèn...
16:51 K: ...soi đường, đúng.

A: Đúng. Như đèn soi chân, và ánh sáng soi đường. Nhưng không nói Thượng đế là con đường. Nó rất thú vị.

K: Đúng.
17:02 A: Nhưng chắc không ai nhìn kỹ mấy chữ ấy.
17:06 K: Bạn xem, bạn đã nhìn nó cách nào. Bạn nhìn sự thật của câu nói. Cảm nhận nó.

A: Vâng, vâng.
17:24 K: Vậy, đó là một việc. Thiền có bao phủ cả lĩnh vực đời sống? Hay là gì đó hoàn toàn xa rời cuộc sống? Cuộc sống là công việc, chính trị, tính dục, thú vui, tham vọng, tham, ghen, lo âu, chết, sợ - mọi cái đó là đời sống. Thiền xa rời nó hay ôm hết nó? Nếu không ôm hết nó, thiền chẳng nghĩa gì.
18:11 A: Gì đó chợt đến, tôi chắc, được xem như khó tin dị thường. Nhưng ngài biết lời của chính Giê su 'Ta là đường đi, sự thật, và đời sống', khi được hiểu trong bối cảnh của cái được hiển lộ qua thảo luận, chúng ta có, liên quan đến gì đó khác ông ta nói, mang ý nghĩa khó tin khác cái chúng ta được dạy. Ví dụ, khi ông hỏi Peter ông là ai, tức là, 'Tôi là ai, Giê su?' và Peter nói, 'Ngài là Ky tô, con của Thượng đế hằng sống' ông nói ngay, 'Thịt và máu không hiển lộ nó cho ngươi, nhưng Cha ta, ở thiên đường' - ông nói chỗ khác - là một với ông, như ông là một với Cha. Và rồi ông cầu nguyện rằng đồ đệ là một với ông, như ông và Cha là một, họ có thể đều là một. Nên - tự tôi gần như nói lắp - đó, điều tôi sắp nói, nói theo thần học, được xem như kỳ cục, khi ông nói, 'Ta là đường đi, sự thật, và đời sống' nếu nhìn trong bối cảnh cái 'một' như hành động, như hành động, thì cả sự việc hoàn toàn được chuyển hoá. Không phải sao?

K: Đúng, đúng.
19:51 A: Tôi sẽ khó nuốt nó trong thời gian dài. Mời tiếp tục.
19:56 K: Vậy, nếu rời xa đời sống thì thiền chẳng nghĩa gì. Chỉ là chạy trốn cuộc sống, chạy trốn mọi vất vả và khổ sở, khổ đau, rối loạn. Và vì vậy ngay cả không đáng chạm đến.
20:17 A: Đúng.
20:20 K: Nếu không, và không với tôi, thì thiền là gì? Kịp không? Là đạt được, nắm được mục tiêu? Hay nó là hương thơm, vẻ đẹp, toả khắp mọi hoạt động, vì vậy nó có ý nghĩa phi thường? Thiền định có ý nghĩa phi thường. Rồi câu hỏi kế là: nó là kết quả của tìm kiếm? Gia nhập nhóm Zen, rồi nhóm khác - kịp không? - này rồi nọ, tập luyện này, nọ, không tập luyện, thề nguyền trinh bạch, nghèo cùng, hay không nói gì, kiêng ăn, để đạt đó. Với tôi cả đó đều không cần thiết. Bởi điều quan trọng là nhìn thấy - như đã nói hôm qua - cái sai. Không phán đoán cái sai như đúng hay sai, mà chính nhận thấy hiển lộ cái đúng hay sai của nó. Tôi phải nhìn nó. Mắt phải nhìn nó mà không định kiến, không phản ứng. Rồi tôi có thể nói nó sai, không chạm nó. Đó là cái... tôi không! Mọi người đến với tôi và nói - ngài không có ý kiến về mọi việc - họ nói, 'Ngài phải' tôi nói, 'Không làm gì'. Với tôi nó sai, bởi không bao gồm đời bạn.
22:49 A: Vâng.

K: Bạn không thay đổi! Bạn có thể nói, 'tôi đầy yêu thương. Tôi đầy sự thật. Tôi đầy kiến thức. Tôi đầy trí tuệ'. Tôi nói, 'Thảy đều vô nghĩa. Bạn có cư xử? Bạn có thoát sợ? Bạn có lìa tham vọng, tham, ganh tị, và muốn đạt thành công - trong mọi lĩnh vực? Nếu không, bạn chỉ chơi đùa, bạn không nghiêm túc'. Vậy, từ đó chúng ta có thể tiến hành.

A: Vâng.
23:29 K: Thiền định gồm mọi lĩnh vực đời sống, dù lĩnh vực nghệ thuật hay lĩnh vực kinh doanh. Bởi, với tôi, phân chia như nghệ sĩ, kinh doanh, chính trị gia, thầy tu, học giả, và nhà khoa học - bạn biết làm sao chúng ta manh mún chúng như nghề. Với tôi, như con người bị manh mún, biểu hiện của manh mún là đây: kinh doanh, nhà khoa học, học giả, nghệ sĩ. Kịp không?

A: Vâng, vâng. Tôi đang nghĩ việc xảy ra trong học viện liên quan nó. Chúng ta luôn nói với nhau như viện sĩ, vì Chúa, hãy tìm nguyên tắc trật tự đem hết nó thành vài loại tổng hợp, để học sinh thực sự có thể thấy hắn làm gì có ý nghĩa. Và không chỉ thêm xe chỡ hàng khác vào xe lửa dài của cái ngay cả hắn không hiểu.
24:47 K: Đúng, đúng.

A: Vâng.
24:54 K: Và thiền phải là, hay là, khi bạn từ bỏ mọi thứ hệ thống, phương pháp, đạo sư, uy quyền, nó thành vấn đề tôn giáo.
25:13 A: Vâng, tôn giáo sâu thẳm.

K: Tôn giáo sâu thẳm.
25:18 A: Ồ vâng.

K: Giờ, vị trí của nghệ sĩ là gì trong... không chỉ cơ cấu xã hội, trong biểu hiện của người tu? Hiểu không? Nghệ sĩ là gì? Hắn là gì đó tách xa sống hàng ngày? Vẻ đẹp cuộc sống. Tính chất trí óc tôn giáo thật sự. Kịp không? Hắn là một phần nó? Hay hắn là kẻ dị hợm, bên ngoài nó? Bởi hắn có tài năng gì đó, biểu hiện tài năng ấy thành quá sức quan trọng với hắn và với mọi người.
26:26 A: Trong văn hoá hình như luôn là biểu hiện của tài năng ấy đưa hắn xung đột với quy tắc nào đó.
26:35 K: Và cũng biểu hiện xung đột trong chính hắn.
26:40 A: Dĩ nhiên. Vâng, có truyền thống dài trong văn minh phương Tây về nghệ sĩ như kẻ bên ngoài, phải không?
26:50 K: Vâng. Gì đó bên ngoài. Nhưng hắn quá nhiều nhạy bén, quá nhiều chú ý đến vẻ đẹp, đến tự nhiên, nhưng ngoài cái đó, hắn chỉ là người bình thường.
27:09 A: Vâng, dĩ nhiên. Vâng.
27:13 K: Với tôi, đó là mâu thuẫn. Trước hết hãy là người toàn diện. Và rồi gì gì bạn tạo ra, gì gì bạn làm sẽ đẹp. Dù bạn vẽ, hay bạn làm gì. Đừng phân chia nghệ sĩ thành gì đó lạ lùng, hay doanh nhân thành gì đó xấu. Hãy gọi nó chỉ sống trong thế giới tri thức, hay nhà khoa học trong thế giới vật lý, v.v.. Nhưng trước hết, phải có con người. Kịp không? Con người trong nghĩa hoàn toàn thấu hiểu sống, chết, yêu thương, vẻ đẹp, quan hệ, trách nhiệm, không giết - mọi cái đó hàm ý trong sống. Vì vậy hắn thiết lập quan hệ với tự nhiên. Và biểu hiện của quan hệ ấy, nếu nó toàn thể, khoẻ mạnh, là sáng tạo.
28:31 A: Nó rất, rất khác với cái nhiều nghệ sĩ quan niệm như công việc họ. Đặc biệt trong thế giới hiện đại nghệ sĩ có khái niệm trong vài nghĩa rằng họ là kẻ phản ánh mảnh vỡ của thời đại.

K: Đúng.
28:47 A: Và vậy họ phát biểu, giữ mảnh vỡ như tấm gương cho chúng ta, nó chỉ làm mạnh thêm mảnh vỡ.

K: Đúng.
28:58 A: Vâng. Tôi hiểu rõ.
29:02 K: Bạn thấy đó thiền bao phủ mọi lĩnh vực đời sống. Thiền hàm ý thoát mọi phương pháp, hệ thống, bởi tôi không biết thiền là gì. Tôi khởi đầu từ đó.

A: Vâng.
29:24 K: Vì vậy tôi khởi đầu với tự do. Không với gánh nặng.
29:29 A: Đó tuyệt vời. Khởi đầu với tự do và không với gánh nặng. Việc giữ mảnh vỡ cho chúng ta từ cái nhìn đó thực sự không gì hơn một loài báo chí.

K: Báo chí, đúng.
29:41 A: Phải không? Vâng, dĩ nhiên.
29:43 K: Tuyên truyền.

A: Dĩ nhiên, vâng.
29:45 K: Vì vậy, nói láo. Vậy tôi bỏ hết đó. Vậy tôi không gánh nặng. Vì vậy trí óc tự do để tìm thiền định là gì.
30:00 A: Tuyệt vời.
30:02 K: Tôi làm thế, kịp không? Không phải lời nói, tôi không nói cái gì tôi chưa sống.
30:12 A: Ồ, đó rất hiển nhiên với tôi như kẻ ngồi đây nói chuyện với ngài. Vâng.
30:16 K: Tôi không. Đó là đạo đức giả. Tôi không thích mọi cái đó. Tôi thực sự thích hiểu thiền là gì. Vậy bạn khởi đầu với tự do. Và tự do tức giải thoát trí óc, tự làm trống rỗng gánh nặng của kẻ khác, phương pháp, hệ thống, chấp nhận uy quyền, niềm tin, hy vọng, bởi là một phần tôi, mọi cái đó. Vì vậy tôi loại bỏ hết đó. Và giờ bắt đầu với nói, tôi không biết thiền là gì. Tôi bắt đầu - tức trí óc có cảm giác khiêm nhường bao la. Không biết, tôi không hỏi! Rồi ai đó sẽ đổ đầy nó!

A: Đúng.
31:18 K: Vài sách, vài học giả, vài giáo sư, vài nhà tâm lý đến và nói, 'Bạn không biết. Ở đây, tôi biết. Tôi sẽ đưa nó cho bạn'. Tôi nói, 'Xin đừng'. Tôi không biết gì. Bạn cũng không biết gì! Bởi bạn lặp lại lời kẻ khác. Vậy tôi từ bỏ hết đó. Giờ tôi bắt đầu tìm. Tôi ở vị thế tìm kiếm. Không phải đạt kết quả, không phải đến cái họ gọi tỏ ngộ. Không gì. Tôi không biết có tỏ ngộ hay không. Tôi bắt đầu với cảm giác khiêm nhường bao la, không biết, vì vậy trí óc có thể thực sự tìm kiếm. Vậy tôi tìm. Trước hết, tôi nhìn đời tôi, bởi tôi nói từ đầu: thiền hàm ý bao phủ toàn bộ lĩnh vực đời sống. Đời tôi, đời chúng ta, trước nhất là sống ý thức hàng ngày. Tôi xem xét, tôi nhìn nó, có mâu thuẫn, v.v.. - chúng ta đang nói về nó. Và cũng có vấn đề ngủ. Tôi đi ngủ, tám, chín, mười giờ. Ngủ là gì? Tôi bắt đầu không biết. Không phải cái người khác nói. Kịp không?

A: Vâng, kịp.
33:10 K: Tôi tìm hiểu liên quan với thiền, tức là tinh thần thực của tôn giáo. Nghĩa là, gom lại toàn bộ năng lực để đi từ chiều kích này đến một chiều kích hoàn toàn khác. Nó không nghĩa lìa bỏ chiều kích này.
33:38 A: Không, không như mấy sư sãi kia đi lên đồi.
33:42 K: Tôi đã lên mấy ngọn đồi kia.
33:45 A: Vâng.
33:48 K: Vậy, ngủ là gì? Và thức là gì? Tôi có thức? Hay tôi chỉ thức khi có khủng hoảng, khi có cú sốc, khi có thách thức, khi có sự cố, chết, từ bỏ, thất bại. Kịp không? Hay tôi luôn thức, suốt ngày? Vậy, thức là gì? Kịp không?

A: Vâng, kịp, kịp. Bởi ngài nói thiền phải thấm vào, hiển nhiên, thức không thể rời rạc.
34:37 K: Đúng. Không thể rời rạc. Không thể gì đó kích thích.
34:43 A: Không thể mô tả như đỉnh cao kinh nghiệm.
34:45 K: Không, không. Kiểu kích thích nào, ngoài hay trong, chỉ hàm ý bạn ngủ và bạn cần kích thích, dù là cà phê, tính dục, hay thuốc an thần. Thảy giữ bạn thức.
35:05 A: Có cú sốc để đi ngủ và có cú sốc để thức dậy.
35:07 K: Vậy, trong tìm kiếm, tôi hỏi: tôi có thức? Ý nghĩa thức là gì? Không phải thức với cái xảy ra, chính trị, kinh tế, xã hội - đó hiển nhiên. Nhưng thức. Nó nghĩa gì? Tôi không thức nếu tôi có gánh nặng nào. Đúng không? Không có cảm giác thức khi có kiểu sợ nào. Nếu tôi sống với ảo tưởng, nếu hành động tôi điên rồ, không có trạng thái thức. Vậy, tôi tìm kiếm, và tôi chỉ có thể tìm bởi trở nên rất nhạy bén với cái xảy ra trong tôi, ngoài tôi. Vậy, trí óc thức, suốt ngày, hoàn toàn, với cái xảy ra trong tôi, ngoài tôi?
36:22 A: Vào mọi lúc.

K: Đúng vậy. Ngược lại tôi không thức.
36:28 A: Tôi vừa nghĩ về gì đó luôn cho tôi cảm giác kỳ diệu tuyệt vời. Ở nhà có vài chú chim và cả con mèo.
36:37 K: Dĩ nhiên.

A: Nhưng chúng yêu thương nhau. Chim không chạy quanh trong phòng với mèo, mà mèo trông chừng chim. Khi chim đi ngủ buổi tối mèo vào phòng và ở với chúng, có lẽ một hay hai giờ, trông chừng. Chỉ hình như có cảm giác nó phải trông nom chim. Và ban ngày, tôi thường xem mèo ngồi và nhìn chim với cường độ lớn, và phản ứng thường là 'Chưa từng thấy chúng trước đây sao?' Cường độ kéo dài này là gì? Nhưng nó nhìn.
37:20 K: Đúng vậy.
37:21 A: Và mắt luôn như viên ngọc...
37:28 K: ...tỏ sáng.

A: ...cường độ và tỏ sáng. Trong hơn ngọn lửa. Và không hề dừng. Và khi ngủ, nó thực sự ngủ - vâng. Khi ngài hỏi tôi ngủ là gì, phải có liên quan giữa sự kỳ lạ chúng ta thấy khả năng mèo ngủ hoàn toàn. Và khi thức nó thức hoàn toàn.
37:54 K: Đúng vậy. Vậy, khi hỏi và tìm kiếm ngủ là gì tôi cũng phải hỏi thức là gì. Tôi có thức, hay quá khứ sống lại để ra lệnh đời tôi ở hiện tại? Vì vậy tôi ngủ.
38:25 A: Ngài có thể nói lại? Nó rất quan trọng.
38:29 K: Không biết làm sao... tôi sẽ nói cách khác. Tôi có thức? Trí óc có gánh nặng quá khứ? Và vì mang gánh nặng, Tôi không thức với hiện tại.

A: Không thức ở hiện tại, đúng.
38:48 K: Không thức khi tôi nói.

A: Đúng vậy.
38:50 K: Bởi tôi nói từ nền tảng của quá khứ, của kinh nghiệm, thất bại, tổn thương, chán nản. Vì vậy quá khứ thống trị và làm tôi đang ngủ.

A: Ngủ. Là thuốc mê.

K: Thuốc mê. Vì vậy, tôi phải làm gì với quá khứ?
39:21 A: Vâng.
39:22 K: Quá khứ là cần thiết.
39:24 A: Dĩ nhiên, cả lĩnh vực kiến thức.
39:26 K: Kiến thức. Quá khứ là cần thiết. Nhưng khi quá khứ bao phủ hiện tại, thì tôi ngủ. Vậy, có thể nào biết quá khứ là gì và không để nó tràn vào hiện tại? Vấn đề đó và hiện thực nó mang đến kỷ luật riêng. Vì vậy tôi nói, vâng, tôi biết nó nghĩa gì. Tôi có thể sống, tôi có thể giữ thức hoàn toàn và rộng khắp và vẫn hoạt động lĩnh vực kiến thức. Vậy không có mâu thuẫn. Không biết tôi có nói rõ?
40:20 A: Ồ, có, có.
40:22 K: Vậy cả hai chuyển động hài hoà. Cái này không chậm sau cái kia. Cái này không mâu thuẫn cái khác. Có cân bằng.
40:33 A: Điều tôi hiểu đây, nếu tôi theo dõi đúng, là một mặt, chúng ta có kiến thức và cần thiết liên quan biết làm công việc thực hành.

K: Dĩ nhiên.
40:48 A: Mặt khác, chúng ta có hiểu, thấu hiểu. Và hành động của thiền là cốt lõi...
40:56 K: Đúng vậy.

A: ...giữa chúng để không có gián đoạn dòng chảy trong hoạt động của hiểu và biết.
41:06 K: Đó là một phần thiền.

A: Dĩ nhiên.
41:08 K: Kịp không?

A: Vâng.
41:09 K: Nhìn việc xảy ra. Rồi ngủ là gì? Giờ tôi hiểu thức là gì. Nghĩa là tôi nhìn. Tôi nhận biết. Tôi nhận biết không chọn lựa, biết không chọn lựa, nhìn, xem, quan sát, nghe việc xảy ra, việc xảy ra bên ngoài, điều người ta nói với tôi, dù họ tâng bốc tôi, họ mắng tôi. Tôi nhìn. Vậy, tôi rất ý thức. Giờ, ngủ là gì? Tôi biết ngủ là gì: yên lặng, nhắm mắt, lên giường lúc 9, hay 10 giờ, hay trễ hơn. Ngủ là gì? Và khi ngủ, mơ, mơ là gì? Không biết người khác nói gì. Tôi không thích thú điều người khác nói. Kịp không? Bởi tìm là tìm xem thiền có bao phủ cả lĩnh vực đời sống, không chỉ một phần.
42:18 A: Tìm là từ chỗ tôi nói, 'tôi không biết'.
42:22 K: Không biết. Đúng. Nên, tôi tiến hành. Tôi mơ. Có giấc mơ. Mơ là gì? Tại sao phải mơ? Nên, phải tìm tại sao tôi mơ. Mơ là gì? Mơ là tiếp nối ngủ ngày. Tôi không hiểu... - nhìn việc xảy ra - Tôi không hiểu sống hàng ngày. Tôi nhìn sống hàng ngày. Sống hàng ngày vô trật tự, nên tôi ngủ và vô trật tự tiếp tục. Và não nói, 'phải trật tự, ngược lại tôi không thể hoạt động!' Nên, nếu trí óc không đặt trật tự ban ngày, não cố đem đến trật tự ban đêm.
43:31 A: Qua giấc mơ.
43:32 K: Qua giấc mơ, qua gợi ý. Khi thức tôi nói, 'Vâng, tôi cảm nhận cái này phải được làm'. Vậy, nhìn việc xảy ra. Khi trí óc thức cả ngày, nó có trật tự, nó thiết lập trật tự, trong nghĩa chúng ta đã thảo luận trước.
43:58 A: Vâng. Trong nghĩa trật tự.
44:00 K: Trật tự, đến từ thấu hiểu vô trật tự. Phủ nhận vô trật tự là trật tự, không theo kế hoạch nào. Hay khuôn mẫu, đều là vô trật tự. Vậy, cả ngày, trí óc, não thiết lập trật tự. Nên, khi tôi ngủ, não không sắp xếp cách lập trật tự trong nó để được an ổn. Vì vậy não yên nghỉ.

A: Tôi hiểu.
44:40 K: Vì vậy não yên lặng, ngủ không mơ. Nó có thể mơ bề ngoài, khi ăn uống sai - bạn biết, cái đó tôi không nói. Vậy, ngủ tức là tái tạo não. Kịp không?

A: Vâng, kịp. Không biết có thể hỏi ngài về mơ ở đây, có lẽ đưa đến phân biệt giữa giấc mơ về bản chất nó. Đôi khi chúng ta báo cáo có giấc mơ chỉ về sự việc tương lai.
45:22 K: Đó là việc khác.

A: Đó hoàn toàn khác với điều ngài nói đến.
45:27 K: Tôi nghĩ chúng ta có thể hiểu thật đơn giản. Bạn biết, hôm nọ, chúng tôi đi bộ lên đồi ở Ấn, và có con sông chảy phía dưới. Và hai chiếc thuyền đi ngược chiều, và bạn biết nơi chúng sẽ gặp nhau. Khi bạn lên đủ cao, bạn thấy thuyền cùng đến ở đúng điểm.
46:02 A: Nhưng đó rất khách quan. Đó không liên quan việc chủ quan tôi chưa xong.

K: Không.
46:07 A: Nó là việc khác ngài nói đến.

K: Đúng.
46:10 A: Vâng, tôi hiểu. Việc thật lạ lùng là mọi việc làm xong và đi ngủ, và nếu trật tự phải có mặt với...

K: Vâng.
46:25 A: ...thấu hiểu...

K: Dĩ nhiên.
46:26 A: ...rồi thầu hiểu không hề dừng từ thức đến ngủ.
46:30 K: Đúng vậy.

A: Vâng. Dĩ nhiên. Tuyệt vời.

K: Vậy, bạn xem, cách đó não được tái tạo, giữ trẻ trung. Không xung đột. Xung đột hao mòn não. Nên, ngủ nghĩa không chỉ trật tự, trẻ hoá, ngây thơ, mà cả, khi ngủ, có trạng thái, tự do tuyệt đối để tìm tòi, để thấy gì đó bạn chưa hề thấy với mắt thường.
47:20 A: Vâng.

K: Dĩ nhiên.
47:21 A: Vâng.
47:22 K: Vậy, chúng ta đã mô tả đầy đủ. Tôi thấy vậy. Vậy, trí óc có sống lối ấy cả ngày?
47:35 A: Chắc hiếm.
47:37 K: Ngược lại không là thiền.
47:40 A: Dĩ nhiên, dĩ nhiên.
47:41 K: Và tôi không muốn chơi trò đạo đức giả, bởi tôi không gạt ai. Tôi gạt tôi và tôi không muốn gạt tôi. Tôi không thấy chỗ tự gạt, bởi tôi không muốn là người vĩ đại, lớn lao, thành công. Đó quá trẻ con. Vậy, nói, tôi có sống nó? Nếu không, cái gì xảy ra? Và nó cho tôi năng lực sống lối ấy, bởi tôi không có gánh nặng của kẻ khác. Không biết...
48:17 A: Điều này rất đáng chú ý. Nó nhắc tôi câu chuyện được kể về vị kiếm sư và ba người con. Và có vị kiếm sư già thời Nhật xưa. Và ông muốn trao lại trách nhiệm kiếm thuật cho các con. Và ông gọi mỗi đứa đến phòng ông, và ông nói chuyện với chúng, rồi quyết định.
48:54 K: Đúng, đúng.
48:55 A: Ông là người kiến thức về kiếm mà cũng là người thấu hiểu. Và chúng không biết ông đặt trái banh trên đà ngang, và khi chúng đi vào, dĩ nhiên, không hề biết việc đó. Đứa trẻ nhất được gọi trước, và khi hắn bước vào, người cha đã sắp xếp cho trái banh rơi, và banh rơi, đứa con, như ánh chớp, chém nó đứt đôi với thanh kiếm. Và người cha nói, 'Hãy đợi ở phòng kia'. Đứa thứ hai bước vào, banh rơi trên đầu, nhưng chính xác, khi vừa chạm, hắn đưa tay lên nắm lấy, và người cha nói, 'Hãy đợi ở phòng kia' Đứa lớn bước vào. Hắn mở cửa, và khi mở, hắn đưa tay lên và nắm lấy trái banh. Người cha gọi chúng vào, và nói với đứa trẻ nhất, 'Rất giỏi. Con đã làm chủ kỹ thuật. Con không hiểu gì khác'. Ông nói với đứa thứ hai, 'Tốt, con gần như đến đó. Tiếp tục'. Và ông nói với đứa lớn, 'Giờ con có thể bắt đầu'. Và - tưởng tượng xem! Như chữ 'prajna', nghĩa 'pra' - đàng trước, 'jna' - biết, biết trước, - không phải vài tiên đoán chúng ta làm, dựa trên nghiên cứu chuột trong phòng thí nghiệm - mà thấu hiểu là...

K: Vâng.
50:55 A: ...trước và sau trong cả chuyển động của một hành động. Ồ vâng, dĩ nhiên!
51:02 K: Vậy, tôi hiểu nó, bởi tôi không tách thiền rời sống hàng ngày. Ngược lại nó chẳng nghĩa gì. Vậy tôi thấy quan trọng của trật tự suốt thời gian thức. Và vì vậy não lìa xung đột - mọi cái - khi ngủ, nên não yên nghỉ hoàn toàn. Đó là một việc. Rồi, kiểm soát là gì? Tại sao phải kiểm soát? Họ đều nói kiểm soát. Mọi tôn giáo nói kiểm soát. Kiểm soát. Không dục vọng. Đừng nghĩ về mình. Kịp không? Mọi cái. Họ nói vậy. Tôi nói với tôi, có thể sống không kiểm soát? Kịp không?

A: Ồ vâng, vâng. Cũng phải bắt đầu câu hỏi ấy ngay từ đầu.
52:22 K: Chúng ta đang làm đó!
52:23 A: Vâng. Lời tôi nói là phản ảnh. Tấm gương cho nó, vâng.

K: Vâng. Có thể sống không kiểm soát? Bởi kiểm soát là gì? Và ai là kẻ kiểm soát? Người kiểm soát là vật kiểm soát. Khi nói, 'tôi phải kiểm soát ý nghĩ', người kiểm soát là tạo ra ý nghĩ. Và ý nghĩ kiểm soát ý nghĩ. Chẳng nghĩa gì. Mảnh này kiểm soát mảnh kia và vì vậy vẫn là mảnh. Vậy tôi nói, có lối sống không kiểm soát? Vì vậy không xung đột. Vì vậy không đối nghịch. Không dục vọng này chống dục vọng nọ. Ý nghĩ này nghịch ý nghĩ kia. Đạt được này chống đạt được nọ. Vậy, không kiểm soát. Có thể chứ? Bởi tôi phải tìm ra. Kịp không? Không phải chỉ đặt câu hỏi, chỉ bỏ mặc nó. Giờ tôi có năng lực, bởi tôi không mang gánh nặng ai nữa. Cũng không mang gánh nặng riêng tôi. Bởi gánh họ là gánh tôi. Khi tôi bỏ này là bỏ kia. Nên tôi có năng lực và tôi nói, có thể sống không kiểm soát? Và vậy nó là việc lớn lao. Tôi phải tìm ra. Bởi mọi người kiểm soát, nói, qua kiểm soát bạn đến Niết bàn, thiên đàng. Với tôi, nó sai, hoàn toàn vô lý. Nên tôi nói, có thể sống một đời thiền định, trong đó không có kiểm soát?
54:47 A: Khi thông minh bùng vỡ, như đã tìm hiểu trước đây, thì với nó trật tự đến và trật tự ấy...
55:01 K: Thông minh là trật tự.

A: Và thông minh là trật tự. Nhìn thấy là làm

K: Làm, vâng.
55:07 A: Vì vậy không có xung đột gì.
55:10 K: Vì vậy tôi sống một đời - không chỉ: có thể chứ - tôi có sống nó? Tôi có dục vọng: tôi nhìn xe hơi, phụ nữ, nhà, vườn cây đáng yêu, y phục đẹp - gì gì - và tức thì mọi dục vọng nổi lên. Và không có xung đột. Và tuy vậy không chịu thua. Nếu tôi có tiền, tôi đi mua nó. Hiển nhiên, nhưng đó không có câu trả lời. Nếu không tiền, tôi nói, 'rất tiếc tôi không tiền, và tôi sẽ kiếm chút ít, hôm nào, rồi sẽ quay lại mua'. Vấn đề như nhau. Nhưng dục vọng nổi lên. Nhìn, chạm, cảm giác, và dục vọng. Dục vọng đang ở đó, và cắt bỏ nó là áp chế nó. Kiểm soát nó là áp chế nó. Đầu hàng nó là kiểu khác của đời sống manh mún đi vào được mất. Vậy, cho nở hoa dục vọng mà không kiểm soát. Hiểu không?

A: Vâng, hiểu.
57:02 K: Vậy, chính nở hoa là chấm dứt dục vọng. Nhưng nếu bạn cắt nó, nó sẽ quay lại.
57:15 A: Là sự khác nhau giữa điểm cuối và làm xong.
57:18 K: Đúng, vâng. Vậy, để dục vọng đến, nở hoa, xem. Xem nó, không chịu thua hay chống lại. Chỉ để nó nở hoa. Và nhận biết đầy đủ việc xảy ra. Rồi không có kiểm soát.
57:44 A: Và không vô trật tự.

K: Không, dĩ nhiên. Lúc bạn kiểm soát, có vô trật tự. Bạn áp chế hay chấp nhận, vậy đó là vô trật tự. Nhưng khi bạn để việc nở hoa và nhìn nó, nhìn nó trong nghĩa hoàn toàn nhận biết nó, cánh hoa, kiểu tinh tế của muốn sở hữu, không sở hữu, sở hữu là thú vui, không sở hữu là thú vui, toàn bộ chuyển động của dục vọng.
58:20 A: Đúng.
58:21 K: Và bạn phải nhìn rất nhạy bén, nhìn rất nhạy bén, không chọn lựa.
58:32 A: Hình ảnh ngài viện dẫn như phép ẩn dụ với chính thực vật, chúng ta có thể dõi theo ở buổi nói kế qua tiếp tục quan tâm tìm hiểu sâu hơn thiền định?

K: Chúng ta chưa.. xong thiền định.

A: Chưa.
58:47 K: Có rất nhiều dính dáng.

A: Tốt, tốt.