Krishnamurti Subtitles home


SD74CA18 - Thiền định và trí óc thánh thiện
Buổi nói chuyện thứ 18 với Allan W. Anderson
San Diego, USA
28 February 1974



0:37 Krishnamurti Đối thoại với Dr. Allan W. Anderson
0:42 J. Krishnamurti sinh ra ở Nam Ấn Độ và được học hành ở Anh. Bốn mươi năm qua ông nói chuyện ở Hoa kỳ, châu Âu, Ấn độ, Úc, và các nơi khác trên thế giới. Từ khởi đầu đạo nghiệp ông đã từ chối mọi liên hệ với các tôn giáo có tổ chức và ý thức hệ và nói rằng quan tâm duy nhất của ông là trả lại con người tự do tuyệt đối vô điều kiện. Ông là tác giả của nhiều sách, trong đó có Đánh Thức Trí Thông Minh, Khẩn Thiết Thay đổi, Thoát Khỏi Cái Biết, và Tung Cánh Đại Bàng. Đây là một trong loạt đối thoại giữa Krishnamurti và Dr. Allan W. Anderson, giáo sư về nghiên cứu tôn giáo tại Đại học San Diego State nơi ông dạy kinh điển Ấn độ và Trung hoa và truyền thống tiên tri. Dr. Anderson, nhà thơ nổi danh, đã nhận học vị từ Đại học Columbia và Trường Dòng Hiệp Hội Thần Học. Ông được vinh danh với Phần thưởng Dạy học nổi tiếng từ Đại học California State.
1:49 A: Ngài Krishnamurti, chúng ta thảo luận trong buổi nói chuyện qua, thiền định. Và vừa khi chúng ta kết luận ngài đem đến điều tương tợ rất đẹp từ nở hoa của thực vật, và nó làm tôi chú ý trật tự là thực chất cho chuyển động của thực vật khi nở hoa là hình ảnh phơi bày của trật tự ngài đang thảo luận. Và chúng ta cũng nói liên quan thiền với thấu hiểu, mặt này, và kiến thức, mặt khác, phân biệt rất hiếm khi được làm. Dù ngôn ngữ thông thường chúng ta phân biệt, có lẽ không chủ ý. Nó đó.

K: Nó đó.
2:39 A: Chúng ta có hai chữ, nhưng tìm hiểu phân biệt là gì là điều chúng ta bắt đầu làm. Và chắc là có thể...

K: Có thể tiếp tục từ đó. Chúng ta nói, nếu tôi nhớ đúng, về kiểm soát. Và nói người kiểm soát là vật kiểm soát. Và chúng ta tìm hiểu đầy đủ. Và khi có kiểm soát là có hướng. Hướng hàm ý ý định. Kiểm soát hàm ý ý định, và trong muốn kiểm soát có thiết lập mục tiêu và hướng. Nghĩa là tiến hành quyết định được tạo bởi ý định, và tiến hành là kéo dài thời gian, và vì vậy hướng tức là thời gian, kiểm soát, ý định, và mục đích. Mọi cái đó hàm ý trong chữ 'kiểm soát'. Phải không?

A: Vâng.
4:11 K: Vậy, ý định có vị trí gì trong thiền và vậy trong đời sống? Hay không có vị trí gì? Đó nghĩa không vị trí cho quyết định gì cả! Chỉ thấy-làm. Và đó không đòi hỏi ý định, cũng không hướng. Kịp không?

A: Vâng, kịp.
4:50 K: Vẻ đẹp của nó, làm sao nó tiến hành. Khi trí óc thấy vô ích của kiểm soát, bởi nó hiểu người kiểm soát là vật kiểm soát, mảnh này cố gắng thống trị mảnh kia, và mảnh thống trị là một phần của mảnh kia, và vì vậy như đi lòng vòng - vòng xa đoạ - không bao giờ bước ra. Vậy, có thể có sống mà không kiểm soát? Chỉ nghe thôi. Không ý định và không hướng? Phải có hướng trong lĩnh vực kiến thức, đồng ý. Ngược lại tôi không thể về nhà, nơi tôi sống. Tôi mất khả năng lái xe hơi, cởi xe đạp, nói ngôn ngữ - mọi thứ kỹ thuật cần thiết trong đời. Ở đó, hướng, tính toán, quyết định trong lĩnh vực đó là cần thiết. Chọn là cần thiết giữa này và nọ. Ở đây, nơi có chọn lựa là có rối loạn, bởi không có nhận thấy. Nơi có nhận thấy không có chọn lựa. Chọn lựa có mặt bởi trí óc rối loạn giữa này và nọ. Vậy, có thể đời sống tiếp bước mà không kiểm soát, không ý định, không hướng tức thời gian? Và đó là thiền! Không chỉ là vấn đề, - có lẽ vấn đề thú vị, kích thích - nhưng vấn đề, dù kích thích thế nào, tự nó vô nghĩa. Nó có nghĩa trong sự sống.
7:15 A: Tôi lại nghĩ về dùng ngôn ngữ thông thường, khi ngài nói. Thú vị là khi xem ai thực hiện hành động mà chúng ta gọi chủ ý, nó là hành động được làm mà không thấu hiểu.

K: Dĩ nhiên.
7:42 A: Vậy, trong chính phân biệt giữa ý định như một chữ và chủ ý như tính từ chúng ta có gợi ý phân biệt này. Nhưng tôi muốn hỏi ngài, tuy rằng chúng ta đang nói về thiền - chúng ta xem kiến thức, trong cái đúng riêng nó, có vị trí thích hợp.

K: Dĩ nhiên.
8:12 A: Và nói quyết định ấy được qui cho nó, chọn lựa được qui cho nó, và vì vậy ý định hoạt động ở đó.
8:21 K: Và hướng, mọi thứ.
8:22 A: Và hướng, v.v.. Vậy chúng ta phân biệt ở đây giữa ý định và vai trò nó liên quan với cả lĩnh vực biết-làm...
8:37 K: Biết-làm, kiến thức.

A: ...vâng, và rối loạn xảy ra khi hoạt động đó, thật cần trong đúng riêng nó, được mang qua đây

K: Đúng vậy.
8:52 A: Và rồi chúng ta không thể làm cả hai, thực sự.
8:55 K: Rồi, đúng thế. Vì vậy chúng ta thành không hiệu quả, cá nhân.
9:01 A: Nhưng, không nghĩ thế. Chúng ta nghĩ chúng ta có thể hết sức hiệu quả trong kiến thức và là cái được gọi không thần thánh. Và thành công ở đây và không thành công ở đây. Trong khi - nếu tôi hiểu ngài đúng, không thất bại đây hay kia, bạn chỉ thất bại, giai đoạn. Là thất bại hoàn toàn, nếu rối loạn. Bạn đơn giản không thể hoạt động tốt dù ở đây, - bất kể nó có vẻ như đoạn ngắn.
9:32 K: Bao lâu bạn không hoàn toàn trật tự trong bạn.
9:40 A: Đúng. Chính xác. Vậy chính phân chia chúng ta làm giữa trong và ngoài là triệu chứng...
9:49 K: Của suy nghĩ phân chia ngoài và trong.
9:54 A: Vâng, vâng. Tôi mong ngài cùng tôi đi hết nó.
10:00 K: Vâng, thực sự bạn đúng.

A: Bởi tôi biết, trong suy nghĩ tôn giáo, - kỷ luật học viện - rối loạn này... - à, gánh nặng nó.

K: Tôi hiểu.
10:17 A: Bạn cảm thấy...

K: ...áp lực.
10:19 A: Và ngay khi bạn bắt đầu bình luận kiểu nào về nó thì đơn giản nảy lên vấn đề. Quá cứng nhắc và căng thẳng xảy ra...
10:32 K: Đúng, đúng.

A: ...đầy kịch tính. Vâng.
10:35 K: Vậy, tôi hỏi, thiền bao phủ cả lĩnh vực đời sống, không phải một mảnh nó. Vậy, sống một đời không kiểm soát, không hành động của ý định, quyết định, hướng, đạt được. Có thể chứ? Nếu không thể, nó không phải thiền. Vì vậy, đời sống thành bề ngoài, vô nghĩa. Và để chạy trốn cuộc sống vô nghĩa chúng ta đuổi theo đạo sư, giải trí tôn giáo, gánh xiếc - kịp không? - mọi tập luyện về thiền. Vô nghĩa.
11:31 A: Ngài biết - dĩ nhiên biết - trong truyền thống cổ điển có định nghĩa ý định. Chúng ta nói nó là dục vọng làm hợp lý.
11:46 K: Dục vọng làm hợp lý.
11:48 A: Giờ, dĩ nhiên, chúng ta mất ý tưởng từ lâu về cái người xưa nói, ngược lại nền tảng suy tư, nghĩa chữ 'lý do'. Chúng ta nghĩ nó nghĩa tính toán. Nhưng dĩ nhiên, không phải truyền thống cổ điển nói 'hợp lý'. Đúng hơn nó chỉ trật tự không được định nghĩa. Và, xảy ra với tôi, nếu hiểu câu nói ấy đúng, chúng ta nói, ý định là tập trung của dục vọng mà không tập trung tự ý thức.
12:26 K: Vâng, đúng vậy. Và nhìn dục vọng nở hoa. Và vì vậy nhìn ý định hoạt động và để nó nở hoa, và khi nó nở hoa, khi bạn nhìn, nó chết, nó úa tàn. Tóm lại, như bông hoa: bạn cho nó nở rồi tàn.
12:47 A: Nó đến và đi mất...
12:49 K: Vì vậy nếu bạn nhận biết không chọn lựa chuyển động dục vọng, kiểm soát, ý định, tập trung ý định trong hành động, và v.v.., để nó... nhìn nó. Và khi nhìn bạn sẽ thấy làm sao nó mất sức sống. Vậy không có kiểm soát. Vậy, từ đó nảy lên vấn đề kế: hướng tức khoảng không.
13:26 A: Vâng, dĩ nhiên.
13:28 K: Rất thú vị cái gì đến. Khoảng không là gì? Khoảng không suy tư tạo ra là một việc. Khoảng không trên bầu trời, - trong vũ trụ, khoảng không. Phải có khoảng không cho núi có mặt. Phải có khoảng không cho cây lớn lên. Phải có khoảng không cho hoa nở. Vậy, khoảng không là gì? Và chúng ta có khoảng không? Hay chúng ta đều bị giới hạn vật lý sống trong căn hộ bé tí, nhà bé xíu, không có khoảng không bên ngoài, và vì vậy, không có khoảng không, chúng ta thành ngày càng bạo lực. Không biết bạn có nhìn buổi chiều khi chim én xếp hàng trên sợi dây. Và khoảng không chính xác làm sao giữa chúng, kịp không? Bạn có chứ?

A: Vâng, có.
14:46 K: Tuyệt vời nhìn khoảng không ấy. Và khoảng không là cần thiết. Và không có khoảng không vật lý, ngày càng đông dân số, vì vậy ngày càng thêm bạo lực, ngày càng sống chung trong căn hộ nhỏ bé, ngàn người, đám đông, thở cùng không khí, nghĩ cùng một việc, xem cùng truyền hình, đọc cùng quyển sách, đi cùng nhà thờ, tin cùng một việc. Kịp không? Khổ như nhau. Lo như nhau. Sợ như nhau. Xứ tôi - mọi cái đó. Vậy, trí óc, và não, có khoảng không rất bé. Và khoảng không là cần thiết, ngược lại tôi ngạt thở! Vậy, trí óc có thể có khoảng không? Và sẽ không có khoảng không, nếu có hướng.
16:01 A: Rõ ràng, vâng.
16:03 K: Bạn hiểu không?

A: Dĩ nhiên. Vâng, hiểu.
16:06 K: Không có khoảng không, nếu hướng nghĩa thời gian. Và khi trí óc bận rộn - với gia đình, công việc, Thượng đế, rượu chè, tính dục, kinh nghiệm - bận rộn, đầy, không có khoảng không.
16:37 A: Đúng, chính xác.
16:38 K: Vậy, khi kiến thức chiếm cứ cả lĩnh vực của trí óc như suy nghĩ, thì không có khoảng không. Và suy nghĩ tạo ra khoảng không quanh nó như 'tôi' đóng kín, và bạn đóng kín, chúng ta và họ. Vậy, cái ngã, cái 'tôi', là chính nền tảng của suy nghĩ, có khoảng không bé tí riêng. Và ra khỏi khoảng không ấy là khủng khiếp, sợ, lo âu, bởi tôi chỉ quen với khoảng không nhỏ ấy.
17:38 A: Vâng, đúng. Nó trở lại buổi trò chuyện gần đây khi chúng ta chạm chỗ về khủng khiếp.
17:45 K: Vâng, đúng vậy. Không phải sống, và sống trong khoảng không nhỏ suy nghĩ tạo ra. Vậy suy nghĩ không hề cho khoảng không.
18:04 A: Dĩ nhiên, không.
18:06 K: Vậy, thiền là làm trí óc thoát tích chứa như nhận thức tạo ra khoảng không nhỏ bé riêng. Kịp không?

A: Vâng, kịp.
18:27 K: Vậy, từ đó nói, có thể? Bởi tôi bận rộn với vợ, con, trách nhiệm, chăm sóc cây, chăm sóc mèo, này nọ, và tôi bận rộn, bận rộn, bận rộn.
18:48 A: Nó ném ánh sáng tuyệt vời lên câu nói của Giê su mà mọi người tự hỏi và nghĩ nó rất lạ lùng: 'Cáo có hang và chim trên trời có tổ, con của người không có nơi gối đầu'. Người như vậy, kẻ tự tri, hiểu, không đặt ra khoảng không cho mình. Nó rất phù hợp. Đó tuyệt vời!
19:29 K: Tôi không biết...

A: Không, tôi hiểu, nhưng tôi suy nghĩ trong bối cảnh cả lời thuyết. Nó chợt loé qua tôi. Và buổi nói chuyện vậy là hiển lộ cho tôi liên quan đến văn chương thấm qua tôi đã rất nhiều năm. Và là chứng minh cho tôi lời ngài nói. Ví dụ, từ trước đến giờ... cá nhân tôi tự hỏi mấy câu này, chính xác khi chúng thành trả lời...

K: Đúng.
20:05 A: ...vậy tất cả việc ngoài đây thành trả lời. Và có thể nhiều minh chứng kinh nghiệm cho một cá nhân rằng 'tôi là thế giới và thế giới là tôi' hơn nó.
20:16 K: Đúng vậy.

A: Mọi cái tôi làm là báo cáo về hành trình không hướng.

K: Vậy, nhìn. Thế giới ngày càng đông dân. Thành thị càng lớn thêm, tràn lan, tràn lan, ngoại ô, v.v.. Người càng thiếu khoảng không và vì vậy đuổi thú đi, giết chóc. Kịp không?

A: Ồ vâng, vâng.
20:41 K: Giết người Mỹ da đỏ, giết người da đỏ ở Bra-xin, Thực sự họ làm vậy, nó xảy ra. Và không có khoảng không ngoài kia, bên ngoài - trừ ra trường hợp tôi đi ra vùng quê và nói với tôi, 'Chúa ơi, tôi thích có thể sống ở đây'. Nhưng tôi không thể bởi tôi có...v.v.. Vậy, có thể có khoảng không bên trong? Khi có khoảng không trong, thì có khoảng không ngoài.
21:21 A: Đúng.
21:22 K: Nhưng khoảng không ngoài sẽ không cho khoảng không trong. Khoảng không trong của trí óc là thoát bận rộn, dù có bận rộn lúc nào đó với cái phải làm, bận rộn nhưng tự do: lúc chấm dứt, là xong! Tôi không đem văn phòng về nhà. Xong! Vậy, khoảng không trong trí óc tức trống rỗng nhận thức mọi tích chứa, và vì vậy nhận thức, suy nghĩ như cái 'tôi' đã tạo, chấm dứt, và vì vậy có khoảng không. Và khoảng không không của tôi hay anh. Là khoảng không. Kịp không?
22:21 A: Vâng, vâng, tôi nghĩ về câu chuyện sáng tạo trong Sáng thế ký. Sự xuất hiện của khoảng không xảy ra khi nước tách rời nước và chúng ta có vòm trời cho chim bay qua, và khoảng không ấy được gọi thiên đường.
22:53 K: Thiên đường.

A: Thiên đường.
22:54 K: Đúng vậy.

A: Vâng, vâng. Dĩ nhiên! Nhưng rồi đọc nó, ngài xem, và chúng ta không...
23:01 K: May mắn, tôi không đọc chúng, kịp không?.
23:06 K: Vậy, khoảng không, hướng, thời gian, ý định, chọn lựa, kiểm soát - hiểu không? Giờ, mọi cái đó quan trọng trong đời sống, trong sống hàng ngày của đời sống, của mỗi người. Nếu hắn không biết ý nghĩa của thiền, hắn chỉ sống trong lĩnh vực kiến thức và vì vậy thành tù ngục. Và vậy ở trong tù hắn nói, tôi phải chạy trốn qua giải trí, qua thần thánh, này nọ, qua tiêu khiển. Đó là việc thực sự xảy ra.
23:50 A: Chữ 'kỳ nghỉ'...

K: Kỳ nghỉ, đúng vậy.
23:54 A: ...nói hết nó. Phải không?
23:56 K: Đúng.
23:58 A: Bỏ không là chạy vào khoảng không. Nhưng rồi chúng ta đi từ hố này đến hố khác.
24:09 K: Đến hố khác.

A: Vâng.
24:12 K: Nếu nó được thấy rõ trong tôi, tôi thấy việc hoạt động trong sống hàng ngày, thì việc gì xảy ra? Khoảng không tức im lặng. Nếu không có im lặng, thì có hướng, là hoạt động ý định, 'tôi phải làm, không nên làm, tôi phải tập luyện này, phải đạt nọ' - kịp không? Cái nên là, không nên là, cái đã là, cái không nên là, tôi rất tiếc. Mọi cái đó hoạt động. Vì vậy khoảng không tức im lặng bên trong.
24:56 A: Đó rất sâu. Rất, rất sâu. Điển hình chúng ta liên tưởng biểu hiện như nghịch lại tiềm ẩn, với âm thanh.
25:10 K: Vâng, âm thanh.
25:13 A: Và điều ngài nói đặt toàn bộ việc...
25:17 K: Im lặng không phải khoảng không giữa hai tiếng ồn. Im lặng không phải dừng tiếng ồn. Im lặng không phải gì đó suy nghĩ tạo ra. Nó đến, tự nhiên, hiển nhiên, khi bạn mở, khi bạn quan sát, bạn xem xét, bạn tìm kiếm. Vậy, rồi vấn đề nảy lên: im lặng không chuyển động. Chuyển động của hướng, chuyển động suy nghĩ, chuyển động thời gian. Đều im lặng. Giờ, có thể im lặng hoạt động trong sống hàng ngày? Tôi sống trong lĩnh vực ồn ào như kiến thức. Đó tôi phải làm. Và, có chăng sống với im lặng và, đồng thời, cái kia? Hai cái chuyển động cùng, hai dòng sông chảy. Cân bằng, không phân chia - kịp không? - trong hài hoà. Không có phân chia. Có thể chứ? Bởi ngược lại, nếu không thể, chân thành sâu sắc, tôi chỉ có thể sống ở đó, trong lĩnh vực kiến thức. Không biết bạn có hiểu?

A: Ồ vâng, vâng.
26:57 K: Vậy, với tôi nó có thể. Tôi không nói nó từ tự cao, tôi nói nó trong khiêm nhường lớn, tôi nói nó có thể. Nó vậy đó. Rồi việc gì xảy ra? Rồi sáng tạo là gì? Sáng tạo là gì đó được biểu lộ trong vẽ, thơ, tượng, viết lách, sinh em bé? Đó là sáng tạo? Sáng tạo có cần... hay nó phải được biểu lộ? Với chúng ta nó phải được biểu lộ - với đa số người. Ngược lại bạn thấy chán nản, lo âu: tôi không sống. Kịp không? Mọi cái đó. Vậy, sáng tạo là gì? Bạn chỉ có thể trả lời nếu bạn thực sự trải qua mọi việc này. Hiểu không? Ngược lại sáng tạo thành việc khá rẻ tiền.
28:12 A: Vâng, nó trở thành, về chữ 'biểu lộ', đơn giản là gì đó bị ép ra.

K: Ép ra, dĩ nhiên.
28:18 A: Vậy thôi.

K: Vậy thôi. Như kẻ văn chương - vài trong số họ - mãi đánh nhau trong họ, căng thẳng và mọi thứ, và từ đó họ viết sách, thành nổi tiếng.
28:33 A: Vâng, lý thuyết tâm lý hoạt động nghệ thuật dựa trên điên rồ, tức tôi bị thôi thúc.
28:39 K: Vâng, vậy sáng tạo là gì? Là gì đó... nở hoa, mà hoa không biết nó nở hoa.
29:08 A: Đúng, chính xác.

K: Tôi nói rõ không?
29:10 A: Vâng, ngài nói rất rõ. Qua hết các buổi nói chuyện cho tôi, một chữ như lưỡi thẳng của kiếm hai lưỡi, là chữ 'hành động'.

K: Vâng.
29:30 A: Nhưng không phải hành động nghịch bất động.

K: Không.
29:38 A: Không, không phải hành động như nghịch với từ triết học đối nghịch nó, say mê, là cách dùng khác với cái ngài dùng trong các buổi nói chuyện. Nhưng chỉ hành động.

K: Hành động.
29:56 A: Chỉ hành động.
29:59 K: Vậy, xem gì xảy ra. Sáng tạo trong đời sống. Kịp không? Không phải biểu lộ, tạo ra ghế ngồi đẹp, nó có thể đến, sẽ đến, nhưng trong đời sống. Và từ đó nảy lên vấn đề khác, thực sự vô cùng quan trọng: suy tư là đo lường. Và hễ chúng ta còn trau dồi suy tư, - mọi hành động dựa trên suy tư, như hiện giờ - tìm kiếm cái không thể đo lường là vô nghĩa. Tôi có thể cho ý nghĩa, nói, 'có cái không thể lường, có cái không tên, có cái vĩnh cửu, chúng ta đừng nói về nó, nó đó'. Vô nghĩa. Đó chỉ là giả định, suy đoán, hay tuyên bố của vài kẻ nghĩ là họ biết. Bạn phải loại bỏ hết đó. Vì vậy bạn hỏi, khi trí óc hoàn toàn im lặng, cái không thể đo lường là gì? Cái bất diệt là gì? Vĩnh cửu là gì? Không phải về Thượng đế, mọi cái đó con người đặt ra. Thực sự, ..., là nó. Giờ, im lặng, trong nghĩa sâu thẳm của chữ ấy, mở cửa. Bởi bạn có đó mọi năng lực. Không gì bị phung phí. Không hao phí năng lực. Vì vậy trong im lặng ấy có toàn thể năng lực. Không phải năng lực bị kích thích, tự-phóng chiếu, thảy đều quá trẻ con. Bởi không xung đột, không kiểm soát, không vươn xa hay không chạm tới, tìm, yêu cầu, hỏi, đòi hỏi, chờ đợi, cầu xin - không hết đó. Vì vậy, mọi năng lực, bị hao phí, giờ được gom lại trong im lặng. Im lặng thành thánh thiện. Hiển nhiên.

A: Dĩ nhiên.
33:20 K: Không phải việc thánh thiện suy nghĩ đặt ra.
33:24 A: Không, không phải thánh nghịch phàm.
33:26 K: Không, không hết đó.
33:28 K: Vậy, chỉ trí óc thánh thiện có thể thấy cái thánh thiện tối cao, nền tảng mọi cái đó là thánh thiện, là vẻ đẹp. Kịp không?

A: Kịp.
33:43 K: Vậy, nó đó. Thượng đế không phải cái con người đặt ra hay tạo ra từ hình ảnh hắn, và khát khao, và thất bại. Nhưng khi trí óc chính nó thành thánh thiện, thì nó mở cửa đến gì đó thánh thiện không thể đo lường. Đó là tôn giáo. Và nó ảnh hưởng đời sống hàng ngày, cách tôi nói, cách tôi đối đãi mọi người, hành vi, ứng xử - mọi cái. Đó là đời sống tôn giáo. Nếu nó không có, thì mọi sai lầm khác sẽ có mặt, dù khéo bao nhiêu, thông minh bao nhiêu - mọi thứ.
34:43 A: Và thiền không xảy ra trong bối cảnh thảy vô trật tự này.
34:51 K: Không.

A: Tuyệt đối không. Nhưng trong cái đang xảy ra, cách ngài kể nó, bạn chính xác ở trong nó, nơi chữ 'tôn giáo' chỉ ra.
35:11 K: Đó là lối sống tôn giáo sâu thẳm nhất. Bạn xem, gì xảy ra - việc khác. Khi việc ấy xảy ra, bởi năng lực bạn được gom lại - không của bạn - năng lực được gom lại, bạn có loại sức mạnh khác, sức mạnh siêu giác quan, bạn có thể làm phép mầu - nó xảy ra với tôi - trừ tà, v.v.., và chữa bịnh, nhưng chúng hoàn toàn không thích đáng. Không phải bạn không thương người, ngược lại, tôn giáo là nền tảng nó! Nhưng chúng đều là giải pháp thứ yếu. Và mọi người kẹt trong giải pháp thứ yếu. Nhìn việc xảy ra: người có thể chữa bịnh, hắn thành... mọi người tôn thờ hắn! - chữa lành chút xíu.
36:19 A: Nó nhắc tôi chuyện ngài đã kể. Một năm trước: là về một người già ngồi bên bờ sông, và một người trẻ đến gần - sau khi người già tiễn hắn đi bảo đảm gì đó hắn cần để học mọi thứ này - và hắn trở lại với tin báo tuyệt vời là giờ hắn có thể đi trên nước. Và ngài nói người già nhìn hắn và nói, 'Mọi cái đó về gì nào? Vậy bạn có thể đi trên nước. Và bạn mất cả bao năm ấy để học làm sao đi trên nước. Bạn không thấy thuyền đàng kia sao?
37:05 K: Đúng vậy. Bạn xem, đó rất quan trọng. Tôn giáo, như đã nói, là gom lại mọi năng lực, là chú tâm. Trong chú tâm ấy nhiều việc xảy ra. Vài trong đó có năng khiếu chữa bịnh, phép mầu. Tôi có nó và tôi biết cái tôi nói. Và người tu hành không hề chạm nó. Kịp không? Hắn có thể đôi lúc làm này nọ, nhưng đó là việc bỏ đi, như năng khiếu, tài năng. Phải bỏ đi, bởi nó nguy hiểm!
38:01 A: Đúng.
38:02 K: Bởi bạn càng tài năng, cái 'tôi' càng lớn, 'tôi quan trọng, tôi có tài năng, tôn thờ tôi'. Với tài năng ấy tôi sẽ có tiền, địa vị, quyền lực. Nên nó cũng là việc nguy hiểm nhất. Vậy, trí óc tôn giáo biết rõ mọi cái này và sống một đời...
38:31 A: ...trong khoảng không, khoảng không tuyệt diệu này. Việc xảy ra với tôi về buổi thảo luận gần đây liên quan năng lực, và ngài lưu ý rằng năng lực, khi nó tự định khuôn - tôi quên mất cái ngài dùng để chỉ định năng lực định khuôn là gì, nhưng chắc là cái chúng ta thường gọi vật chất.
39:05 K: Vật chất, vâng.

A: Đúng. Về mặt nó chỉ hành động, ngài đã kể, nó ném ánh sáng rất khác lên tính cách của năng lực định khuôn và kéo cái nhìn ra khỏi khuôn và nhắc chúng ta rằng vật chất, hay đúng hơn là yếu tố vật chất, yếu tố vật chất chúng ta chỉ không phải khuôn, mà là năng lực.
39:50 K: Đúng. Bạn xem, nó là yêu thương, phải không? Khi có cảm giác của toàn bộ năng lực tôn giáo, nó là yêu thương, là tình thương, và quan tâm, nó hoạt động trong sống hàng ngày.
40:09 A: Trong yêu thương khuôn không hề chống lại thay đổi.
40:14 K: Vậy, bạn xem, yêu thương, có thể làm gì bạn muốn, vẫn là yêu thương. Nhưng, kia, yêu thương thành cảm giác. Trong lĩnh vực kiến thức. Và vì vậy không có yêu thương ở đó.
40:39 A: Vâng, hình ảnh của xe lửa Leonel, đồ chơi chạy vòng vòng. Không lạ lùng sao?
40:50 K: Bạn xem, nó nghĩa, trí óc có thể - tôi dùng chữ 'trí óc' trong nghĩa, não, thân, mọi cái - trí óc có thể thực sự im lặng? Không phải im lặng tạo ra, im lặng đặt ra, không phải im lặng suy nghĩ tưởng tượng là im lặng. Không phải im lặng của nhà thờ hay đền thờ. Chúng có im lặng riêng, khi bạn vào đền thờ hay...
41:28 A: Ồ vâng.

K: ...thánh đường cổ. Chúng có cảm giác lạ lùng của im lặng. Hàng ngàn người đọc tụng, nói, cầu nguyện, nhưng nó trên mọi cái đó. Cũng không phải đó. Vậy, im lặng không phải tính toán trước và vậy nó là thật. Không phải: 'tôi tạo ra qua tập luyện im lặng'.
42:02 A: Không phải ngài kể gần đây, khoảng không giữa hai tiếng ồn.

K: Đúng vậy.
42:06 A: Bởi nó có thể thành khoảng lặng.

K: Đúng vậy.
42:09 A: Và như khoảng lặng đơn giản nó thành liên tiếp.
42:11 K: Liên tiếp. Đúng vậy.
42:21 A: Nó lạ lùng về sự tiếp tục trở lại câu hỏi. Hình như chỉ trong thái độ của câu hỏi, rằng có tính có thể dù trực giác từ xa tính có thể của im lặng, bởi đã trả lời là tiếng ồn.
42:53 K: Vậy, một phút thôi, có gì đó rất thú vị. Nó có đến qua hỏi?
43:05 A: Không. Tôi không ý ám chỉ hỏi tạo ra nó. Ý tôi đơn giản là bước lui lại khỏi mê hoặc và quyến rũ với trả lời tự nó là bước cần thiết.

K: Dĩ nhiên.
43:25 A: Và trong nó có khủng khiếp riêng.
43:28 K: Dĩ nhiên. Nhưng tôi hỏi: có phải im lặng, có phải cảm giác của không thể đo lường, xảy ra do hỏi?
43:41 A: Không.

K: Không. Nhận thấy thấy cái sai và loại bỏ cái sai. Không có hỏi. Nó thấy, và chấm dứt! Nhưng nếu tiếp tục hỏi, tôi tiếp tục nghi. Nghi có vị trí, nhưng phải được giữ bằng sợi dây!
44:15 A: Giờ, xin phép ngài tôi hỏi một câu ở đây. Hành động nhận thấy là, như ngài nói, làm. Tuyệt đối không có khoảng lặng giữa này...
44:36 K: Thấy nguy và tôi hành động.

A: Và tôi hành động. Đúng. Trong nhận thấy, hành động là hoàn toàn tự do...
44:53 K: Vâng.

A: ...và rồi mỗi khuôn năng lực là tự do thành thay đổi.
45:02 K: Vâng, đúng.

A: Vâng, đúng. Không còn hàng rào tạm quanh nó...
45:09 K: Không tiếc.

A: ...mọi cái đó làm cho cả đời nó. Và tuy lạ kỳ, dường như, có hệ quả cho nó. Không chỉ khuôn tự do thay đổi, mà năng lực tự do khuôn chính nó.
45:28 K: Hay không khuôn.

A: Hay không khuôn, vâng.
45:31 K: Ở đó nó vậy. Kiến thức phải khuôn.

A: Dĩ nhiên.
45:35 K: Nhưng ở đây không thể khuôn, khuôn cho cái gì? Nếu nó khuôn, nó lại thành suy nghĩ. Và vì suy nghĩ là phân chia, suy nghĩ là bề ngoài. Không biết hôm nọ tôi có kể ai đó nói - Dr. Bohm, chắc vậy - hắn nói ngôn ngữ Eskimo suy nghĩ nghĩa bên ngoài. Rất thú vị. Bên ngoài. Khi họ nói, 'Đi ra ngoài', chữ là 'suy nghĩ'. Vậy, suy nghĩ tạo ra bên ngoài và bên trong. Nếu suy nghĩ không có, thì cũng không có ngoài hay trong. Đó là khoảng không. Không phải 'tôi có khoảng không bên trong'.
46:41 A: Không. Chúng ta nói về thiền liên quan tôn giáo, và đơn giản tôi thấy tôi phải hỏi ngài nói về mối liên hệ giữa lời cầu nguyện đến thiền, với thiền, bởi theo qui ước, chúng ta luôn nhắc đến cầu nguyện và thiền.
47:06 K: Không, với tôi cầu nguyện không có vị trí trong thiền. Tôi cầu nguyện với ai? Tôi van xin ai? Xin? Yêu cầu?
47:22 A: Cầu nguyện như cầu xin không có vị trí trong nó.

K: Cầu xin, đúng.
47:26 A: Có chăng cách dùng chữ 'cầu nguyện' có thể phù hợp với cái chúng ta nói?
47:40 K: Nếu không cầu xin, - hiểu không? - sâu thẳm, bên trong, không có cầu xin.
47:47 A: Không nắm lấy, túm lấy.
47:49 K: Bởi kẻ nắm là vật nắm!
47:51 A: Đúng.
47:54 K: Nếu không cầu xin, việc gì xảy ra? Tôi xin chỉ khi tôi không hiểu, khi tôi xung đột, khi tôi đau khổ. Khi tôi nói, 'Ôi Chúa, tôi mất mọi thứ. Tôi chấm hết. Tôi không thể đến. Tôi không thể đạt'.
48:22 A: Khi không cầu xin, tôi có thể nhìn. Vâng. Đúng.
48:30 K: Một phụ nữ đến, đã lâu. Cô nói, 'tôi cầu nguyện, rất nhiều, đã bao năm. Và tôi cầu xin cái tủ lạnh. Và tôi có nó! Vâng! Tôi cầu xin bình an. Và tôi luôn sống một đời bạo lực. Tôi nói, 'tôi cầu nguyện cho xứ tôi' và tôi phân chia xứ này, nghịch xứ kia. Và tôi cầu nguyện cho xứ tôi. Thành ra quá trẻ con!
49:13 A: Cầu nguyện qui ước, thường có cả cầu xin và ca ngợi, cả hai ở đó.

K: Dĩ nhiên. Ca ngợi và nhận. Bạn phải biết, trong Phạn văn luôn bắt đầu - vài phần nó - tán dương rồi cầu xin. Có bài tụng tuyệt vời, cầu xin sự bảo hộ của thần thánh. Bảo hộ. Và nói, 'xin ngài bảo vệ bước con'.

A: Vâng.
49:52 K: Ca tụng Thượng đế, rồi nói xin bảo vệ bước con đi. Vậy, nếu không có cầu xin, bởi kẻ cầu là vật cầu, kẻ xin là vật xin, là người nhận, rồi việc gì xảy ra trong trí óc? Không xin.
50:22 A: Lặng lẽ bao la. Lặng lẽ bao la. Ý nghĩa đúng của gì đó chữ 'yên tĩnh' chỉ ra.

K: Đúng vậy. Đó là bình an thật, không phải bình an giả họ đều nói, bọn chính trị và tôn giáo. Tức là, không xin gì.
50:46 A: Có câu Kinh Thánh đẹp 'Bình an vượt qua hiểu biết'.
50:55 K: Tôi nghe câu ấy, hồi còn bé.
51:03 A: Tôi luôn tự hỏi từ lúc còn bé, làm sao là trường hợp có quá nhiều lời bàn về việc ấy, và có quá ít biểu lộ nó.
51:19 K: Tôi nghĩ, bạn biết đó, sách thành quá sức quan trọng. Cái họ viết. Cái họ nói. Và vậy trí óc con người thành hàng cũ. Hay trí óc thủ đắt quá nhiều kiến thức về cái người khác kinh nghiệm về hiện thực, làm sao trí óc ấy có thể kinh nghiệm hay tìm, hay chợt nhận ra cái nguyên bản?
51:58 A: Không phải đường ấy.

K: Không. Và có thể trí óc tự làm trống tích chứa? Nếu không thể, nó chỉ có thể thủ đắt, rồi ném bỏ, rồi nhận. Kịp không?

A: Vâng.
52:15 K: Tại sao tôi phải trải qua mọi việc đó? Tại sao không thể nói, 'tốt, tôi sẽ nhìn'. Không có sách trên thế gian sẽ dạy tôi. Không có thầy sẽ dạy tôi, bởi kẻ dạy là vật dạy. Học trò là thầy giáo.
52:39 A: Đó trong nó như câu nói: - nếu bạn muốn, lúc khởi đầu nhìn, nếu bạn muốn 'giữ' - chính câu nói: 'tôi là thế giới và thế giới là tôi' là dịp chữa lành.
53:06 K: Vâng.

A: Nhưng chính câu nói, 'tôi là thế giới và thế giới là tôi' nghe như ngài thường nói, rất vô lý vào lúc bạn bắt đầu lại chạy trốn. Lại hoảng hốt. Thiền, khi được làm như phải là, liên tục, bởi chúng ta nói về chuyển động...
53:33 K: Nó nghĩa bạn phải hết sức nghiêm túc. Không phải việc chơi đùa.

A: Không. Không phải mấy ngày này gọi trò vui.
53:43 K: Không!

A: Vô nghĩa. Không, không, không. Buổi thảo luận ngài làm liên quan nó là rất hoàn toàn. Thiền không phải việc ngài làm trong mấy cái kia.
54:12 K: Thiền nghĩa chú tâm, quan tâm. Đó là một phần của nó - quan tâm con trẻ, hàng xóm, xứ sở, Trái đất - Trái đất! cây cối, thú vật. Đừng giết thú. Kịp không? Đừng giết chúng để ăn. Thật không cần thiết! Truyền thống nói, bạn phải ăn thịt. Vì vậy, mọi việc này đến cảm giác nghiêm túc sâu thẳm, bên trong, và nghiêm túc ấy tự sinh ra chú tâm, quan tâm, và trách nhiệm, và mọi cái chúng ta thảo luận. Không phải bạn trải qua hết nó, bạn hiểu nó! Và chính nhận thấy là hành động là trí tuệ. Bởi trí tuệ là chấm dứt đau khổ. Không phải vô tình. Vô tình chấm dứt. Và chấm dứt nó nghĩa quan sát, thấy đau khổ. Không vượt qua nó, chối bỏ nó, lý giải nó, hay chạy trốn nó. Chỉ nhìn nó. Để nó nở hoa. Và khi bạn nhận thức không chọn lựa nở hoa ấy, tự nhiên nó sẽ úa tàn. Tôi không phải làm gì nó.
56:07 A: Tuyệt vời sao mà năng lực có thể tự do khuôn nó hay không khuôn nó. Khuôn là tự do được cấp năng lực hay... toàn bộ việc đơn giản là toàn năng.
56:28 K: Vâng. Nó bao phủ toàn bộ nổ lực con người, suy tư, lo âu - nó bao phủ mọi thứ.
56:38 A: Vậy, các buổi nói chuyện, trải qua hết, chúng ta chạm điểm kết thúc ở đây, nơi trọn đủ. Tôi tự hỏi Shakespeare có vài gợi ý, khi ông nói, 'chín muồi là tất cả'. Ông đã phải nghĩ về nó, không đơn giản như đặt từ cho quá trình trái cây.
57:12 K: Không, thời gian kết thúc, thời gian dừng lại. Trong im lặng thời gian dừng lại.
57:23 A: Trong im lặng thời gian dừng lại. Tuyệt vời. Tôi phải bày tỏ với ngài lòng biết ơn tự đáy lòng. Tôi mong ngài cho phép. Bởi suốt cả quá trình các buổi thảo luận tôi đã trải qua sự chuyển hoá.
57:56 K: Đúng. Bởi bạn đủ sẵn lòng lắng nghe, đủ tốt lắng nghe. Đa số người thì không, họ không lắng nghe. Bạn dành thì giờ, khó nhọc, quan tâm lắng nghe.
58:12 A: Tôi đã thấy trong liên quan với lớp học, trong hoạt động học sinh và tôi chia sẻ, bắt đầu nở hoa.

K: Đúng.
58:25 A: Bắt đầu nở hoa.

K: Đúng.
58:29 A: Cám ơn ngài rất nhiều. Cám ơn, cám ơn.