Krishnamurti Subtitles home


SD74CA5 - Trật tự đến từ thấu hiểu vô trật tự
Buổi nói chuyện thứ 5 với Allan W. Anderson
San Diego, USA
20 February 1974



0:36 Krishnamurti Đối thoại với Dr. Allan W. Anderson
0:41 J. Krishnamurti sinh ra ở Nam Ấn Độ và được học hành ở Anh. Bốn mươi năm qua ông nói chuyện ở Hoa kỳ, châu Âu, Ấn độ, Úc, và các nơi khác trên thế giới. Từ khởi đầu đạo nghiệp ông đã từ chối mọi liên hệ với các tôn giáo có tổ chức và ý thức hệ và nói rằng quan tâm duy nhất của ông là trả lại con người tự do tuyệt đối vô điều kiện. Ông là tác giả của nhiều sách, trong đó có Đánh Thức Trí Thông Minh, Khẩn Thiết Thay đổi, Thoát Khỏi Cái Biết, và Tung Cánh Đại Bàng. Đây là một trong loạt đối thoại giữa Krishnamurti và Dr. Allan W. Anderson, giáo sư về nghiên cứu tôn giáo tại Đại học San Diego State nơi ông dạy kinh điển Ấn độ và Trung hoa và truyền thống tiên tri. Dr. Anderson, nhà thơ nổi danh, đã nhận học vị từ Đại học Columbia và Trường Dòng Hiệp Hội Thần Học. Ông được vinh danh với Phần thưởng Dạy học nổi tiếng từ Đại học California State.
1:49 A: Ngài Krishnamurti, cuối buổi nói chuyện vừa qua, hình như, chúng ta cùng đến chỗ ngài sắp bàn về trật tự, nói chuyện về trật tự, và tôi nghĩ hôm nay chúng ta có thể bắt đầu với nó, nếu ngài vui lòng.
2:14 K: Tôi nghĩ chúng ta đã nói về tự do, trách nhiệm, và quan hệ. Và trước khi đi xa hơn, chúng ta nghĩ sẽ cùng bàn về vấn đề trật tự. Trong tự do trật tự là gì? Khi bạn quan sát, khắp thế giới có vô số rối loạn.
2:54 A: Ồ vâng.

K: Bên ngoài và bên trong. Bạn tự hỏi tại sao có rối loạn như thế. Đến Ấn độ bạn thấy đường phố đầy người, ngập tràn cư dân. Và bạn cũng thấy quá nhiều giáo phái, đạo sư, thầy, quá nhiều nói dối mâu thuẫn, khổ đau vậy đó. và bạn đến châu Âu: một chút trật tự hơn, nhưng bạn xem, khi nhìn thấu trật tư bề ngoài, rối loạn như nhau. Và bạn đến xứ này, - và bạn biết nó giống gì, rõ hơn tôi - rối loạn toàn bộ. Bạn có thể lái xe cẩn thận, nhưng phía sau bề mặt cái gọi là trật tự, bạn thấy hỗn độn, không chỉ quan hệ cá nhân, mà tình dục, đạo đức, quá sức hư hỏng. Cả chính phủ hư hoại, nơi nhiều, nơi ít. Nhưng toàn thể hiện tượng vô trật tự này, làm sao xảy ra? Có phải lỗi của tôn giáo nói rằng: hãy làm này, đừng làm kia? Và giờ thì họ chống lại hết?
4:45 A: Vâng.
4:46 K: Có phải chính phủ quá hư hỏng nên không ai tin chính phủ? Có phải trong kinh doanh cũng hư hỏng vậy, nên không ai tin chính phủ? Có phải trong kinh doanh cũng hư hỏng vậy, ngay cả không ai muốn nhìn, người thông minh, người thật sự nghiêm túc. ngay cả không ai muốn nhìn, người thông minh, người thật sự nghiêm túc. Và bạn nhìn cuộc sống gia đình, rối loạn vậy. Vậy nắm cả hiện tượng rối loạn, tại sao có rối loạn vậy? Cái gì sinh ra nó?
5:29 A: Không phải có vẻ có loại tiến bộ cần thiết bên trong về cách chúng ta nói về cần thiết gần đây, hễ trật tự có kế hoạch áp đặt thêm lên tình hình cuộc sống, không chỉ nó không hiệu quả như mong đợi mà còn tạo tình hình mới chúng ta nghĩ nó đòi hỏi lối đi mới. Và lối đi mới vẫn là áp đặt thêm.
6:06 K: Như cộng sản làm ở Nga và Trung cộng. Họ đặt trật tự - cái họ gọi là trật tự - lên trí óc rối loạn. Và vì vậy có nổi loạn. Vậy nhìn hết cả đó, rất thú vị, nhìn cả hiện tượng rối loạn ấy thì trật tự là gì? Có phải trật tự là gì áp đặt, trật tự như trong quân đội, lính, trật tự áp đặt, kỷ luật, là tuân theo, áp chế, bắt chước? Trật tự là tuân theo?
7:03 A: Không phải nghĩa áp đặt gượng ép, vâng.
7:06 K: Trong nghĩa nào đó. Nếu tôi tuân theo một trật tự, tôi tạo ra vô trật tự.
7:20 A: Vâng, vâng, tôi hiểu ý ngài. Cách dùng chữ 'tuân theo' đôi khi ý nói liên quan tự nhiên giữa bản chất một vật và hành động thích hợp nó hay thuộc về nó. Nhưng lối dùng chữ 'tuân theo' không phải cách thông thường và cách chúng ta quan tâm ở đây.
7:50 K: Không. Không. Vậy trật tự là tuân theo? Trật tự là bắt chước? Trật tự là chấp nhận, vâng lời? Hay, bởi tuân theo, bởi vâng lời, bởi chấp nhận, chúng ta tạo ra vô trật tự. Bởi kỷ luật - nghĩa thường chấp nhận của chữ - là tuân theo.
8:28 A: Vâng, chúng ta nói trong Anh ngữ, với ai có vẻ vô kỷ luật, hay thực sự vô kỷ luật, nói, 'thẳng lên'.

K: Thẳng lên, vâng.
8:40 A: Hình ảnh dùng liên quan đến sửa lỗi luôn cứng nhắc, phải không?

K: Vâng.
8:48 A: Vâng, vâng.

K: Vậy uy quyền đó, dù uy quyền cộng sản của số ít, hay uy quyền của thầy tu, hay uy quyền của ai đó nói 'tôi biết và anh không biết', là một tác nhân sinh ra vô trật tự. Và tác nhân của vô trật tự ấy là thiếu vắng văn hoá thật. Chúng ta quá rắc rối quá gọi là văn minh, trong nghĩa chúng ta sạch sẽ, có phòng tắm, có thức ăn ngon và mọi thứ nhưng bên trong chúng ta không văn hoá. Chúng ta không phải người khoẻ mạnh toàn thể.
9:47 A: Manh mún bên trong tràn ra hoạt động bên ngoài.
9:53 K: Vậy trừ khi hiểu rối loạn, bản chất rối loạn, cấu trúc rối loạn, chúng ta không thể tìm ra trật tự là gì. Thấu hiểu vô trật tự, trật tự đến. Không phải tìm trật tự trước rồi áp đặt trật tự lên vô trật tự. Tôi nói rõ không.

A: Vâng, tôi hiểu. Khi ngài nói tôi nghĩ về hiện tượng trong lĩnh vực nghiên cứu, và lĩnh vực dạy và học khi chúng ta hiểu chúng theo qui ước. tôi lưu ý những buổi nói chuyện ngài luôn gợi ý nghiên cứu vài hoạt động bất thường. Chúng tôi không hề được yêu cầu làm vậy; chúng tôi được cho khái niệm việc để nghiên cứu là nguyên tắc có dính líu. Tranh cãi việc ấy, dĩ nhiên, là anh tham khảo sức khoẻ là để hiểu bịnh tật.
11:13 K: Đúng, đúng.

A: Nhưng tham khảo sức khoẻ, khi đó được nói, được nhận ròng là quan niệm.

K: Đúng, đúng.
11:22 A: Vậy cái chúng ta nghiên cứu hiện là quan niệm.
11:25 K: Có phải quan niệm hơn thực tế, hơn cái 'đang là'.
11:28 A: Và chúng ta trượt ra ngoài công việc thật. Có khó khăn khi nắm gợi ý chúng ta nghiên cứu vô trật tự đơn giản bởi vô trật tự qui định riêng nó không có nguyên tắc trật tự. Vì vậy có vẻ như thể tôi bị yêu cầu nghiên cứu điều gì không thể nghiên cứu. Nhưng ngược lại.
12:02 K: Ngược lại.

A: Vâng. Tôi dừng. Ngài tiếp tục. Ngược lại. Ngài sắp nói điều gì.

K: Ngược lại. Phải có thấu hiểu vô trật tự, tại sao nó xảy ra. Một tác nhân cơ bản là ý nghĩ là vấn đề và ý nghĩ bản chất nó là manh mún. Ý nghĩ phân chia, 'tôi' và 'không phải tôi', chúng ta và họ, xứ tôi xứ anh, ý tôi ý anh, tôn giáo tôi và tôn giáo anh, v.v.. Chính chuyển động của ý nghĩ là phân chia, bởi ý nghĩ là đáp ứng của ký ức, đáp ứng của kinh nghiệm, là quá khứ. Và trừ khi chúng ta thực sự đi vào vấn đề này thật, thật sâu: chuyển động ý nghĩ và chuyển động vô trật tự...
13:34 A: Hình như chữ then chốt, nghe ngài tôi hiểu là 'chuyển động'. Nghiên cứu chuyển động của vô trật tự có vẻ lấy nó làm bước sâu hơn câu 'nghiên cứu vô trật tự'. Với chữ 'chuyển động' chúng ta xử sự với hành động.
13:56 K: Chuyển động.

A: Đúng. Tốc lực của vô trật tự.

K: Chuyển động.
14:01 A: Vâng, nếu đó là cái chúng ta hướng tới thì, tôi nghĩ, sự phản đối nghiên cứu vô trật tự là nhận việc theo đuổi không thể, là không có căn cứ. Sự phản đối mất sức mạnh đúng ở chỗ khi anh nói, 'không, không phải vô trật tự như quan niệm chúng ta xử sự đây, là chuyển động của nó, là tốc độ riêng nó, là đường đi nó, là cả hư hỏng của hành động như thế'. Vâng, vâng, đúng. Tôi tiếp tục nói mãi việc này về hành động, và có lẽ như lặp lại.

K: Ồ, đó rất đúng.
14:46 A: Nhưng ngài xem, nghiêm túc có phải là quá khó...
14:52 K: Tôi hiểu.

A: ...bởi loài chúng ta. Dĩ nhiên, thú vật cứ như thế từ ban đầu, nhưng chúng ta thì không.
15:00 K: Không. Bạn xem, chúng ta xử sự với quan niệm, không phải với 'đang là', thực sự là. Hơn nữa nói về khuôn mẫu, quan niệm hay ý niệm, 'đang là' là vô trật tự. Và vô trật tự ấy tràn ngập thế giới, là chuyển động, là vô trật tự sống. Không phải vô trật tự chết. Nó là vật sống, chuyển động, hư hoại, phá huỷ.
15:36 A: Vâng. Đúng, đúng. Nhưng nó cần - như ngài thường chỉ ra - sự tập trung cao độ của chú tâm để dõi theo chuyển động, và nổi dậy trong chúng ta chống dõi theo chuyển động, nó có lẽ nằm trong bất mãn với bản năng chúng ta có chuyển tiếp ấy là khó hiểu.
16:13 K: Dĩ nhiên. Đúng.

A: Và chúng ta không muốn. Chúng ta không chịu ý nghĩ có gì đó khó hiểu. Và vậy chúng ta sẽ không chú tâm mạnh mẽ.
16:25 K: Nó như ngồi bên bờ sông và nhìn dòng nước trôi đi. Bạn không thể biến đổi nước, bạn không thể thay đổi chất liệu hay chuyển động của nước. Cũng vậy chuyển động vô trật tự là một phần chúng ta trôi chảy bên ngoài. Vậy, anh phải nhìn nó.
16:52 A: Và không rối loạn hành động gì cả.
16:55 K: Dĩ nhiên không. Trước hết, hãy đi sâu thật cẩn thận. Tác nhân vô trật tự là gì? Vô trật tự nghĩa mâu thuẫn, đúng không?
17:15 A: Vâng. Và xung đột. Vâng.
17:17 K: Mâu thuẫn. Này nghịch kia. Hay nhị nguyên: này nghịch kia.
17:29 A: Bất đồng giữa hai vật loại trừ nhau.
17:33 K: Vâng.

A: Vâng.
17:34 K: Và cái gì sinh ra nhị nguyên, và xung đột? Có nhị nguyên sao?
17:52 A: Dĩ nhiên không trong hành động, không có nhị nguyên. Đó đơn giản không thể. Chắc chắn có thể nói, ngài không nghĩ, không ngay cả đối với ý niệm và hoạt động của nó, là có nhị nguyên. Nhưng nhị nguyên, dĩ nhiên, ở đây về phân biệt, nhưng không về phân chia.

K: Phân chia, đúng vậy.
18:20 A: Không về phân chia

K: Đúng
18:21 A: Vâng, vâng. Tôi theo kịp.
18:22 K: Tóm lại, có nam, nữ, trắng và đen, và v.v.. nhưng có đối nghịch với bạo lực? Bạn hiểu không?

A: Vâng, tôi rất chú ý nghe.
18:38 K: Hay chỉ bạo lực? Nhưng chúng ta tạo ra đối nghịch. Ý nghĩ tạo ra đối nghịch như phi bạo lực và rồi xung đột giữa hai cái. Phi bạo lực là trừu tượng của 'đang là'. Và ý nghĩ làm thế.
19:05 A: Đúng . Hôm qua tôi có thời gian khó khăn ở lớp về nó.

A: Đúng . Hôm qua tôi có thời gian khó khăn ở lớp về nó. Tôi đã nhận xét thói xấu không phải đối nghịch đức hạnh, đức hạnh không phải đối nghịch thói xấu, và hình như, tôi không cách nào truyền đạt nó bởi khăng khăng về phía học sinh xử sự vấn đề thuần về cấu trúc quan niệm.
19:43 K: Bạn xem, không biết bạn có muốn đi sâu ngay, hay nó đúng dịp: Hy lạp cổ - bạn phải biết - đo lường cần thiết với họ. Đo lường. Và cả văn minh phương Tây dựa trên đo lường, là suy nghĩ.
20:26 A: Nó chắc chắn đúng trong thực hành liên tục. Chắc chắn đúng. Và phi lý là một sử gia nhìn công việc các nhà tư tưởng Hy lạp vĩ đại, quay lại và nói ở điểm này, 'Tốt, giờ chỉ đợi một chút'. Và chúng ta nói vài điều về Aristotle và Plato, có thể gợi ý là: không, không, không, có quá nhiều nắm bắt cơ bản sự vật hơn là đơn giản đến nó trong lối trượt thói thường, nhưng nó không chấp nhận lời ngài nói. Tôi nghĩ đúng vậy.
21:06 K: Bạn có thể nhìn việc xảy ra trên thế giới, trong thế giới phương Tây: kỹ thuật, óc buôn bán, và bảo vệ người dùng là hoạt động cao nhất đang diễn ra.

A: Đúng.
21:24 K: Nó dựa trên đo lường

A: Dĩ nhiên. Ồ vâng.
21:29 K: Là suy nghĩ. Nào, nhìn nó một lát, giữ đó một chút. và bạn sẽ thấy điều khá kỳ lạ xảy ra. Phương Đông, đặc biệt Ấn, Ấn độ nổ bùng qua Đông, trong nghĩa khác, họ nói đo lường là ảo tưởng. Để tìm cái không thể đo lường đo lường phải chấm dứt. Tôi nói quá nhanh và sơ xài.
22:04 A: Không. Nhưng theo tôi ngài nói rất hay về quan tâm đến hành động.
22:11 K: Vâng.

A: Vâng. Không sơ xài.
22:13 K: Rất thú vị bởi tôi nhìn nó. Ở phương Tây, kỹ thuật, óc mua bán và bảo vệ người dùng; Thượng đế, đấng cứu thế, nhà thờ - mọi cái bên ngoài. Là đồ chơi. Và bạn chỉ chơi ngày Thứ Bảy và Chủ Nhật, nhưng còn cả tuần...

A: Vâng.
22:38 K: Và bạn đến Ấn rồi nhìn. Chữ 'ma' là đo lường, Phạn ngữ, và họ nói thực tại là không thể đo lường. Đi sâu, nhìn vẻ đẹp nó.

A: Vâng, ồ vâng, tôi theo kịp.
23:03 K: Đo lường không thể tìm... Trí óc đo lường, hay trí óc bận đo lường, không thể tìm sự thật. Tôi nói lối ấy. Họ không nói lối ấy, nhưng tôi nói. Vậy họ nói, để tìm sự thật, cái vô biên, đo lường phải chấm dứt. Nhưng họ dùng suy nghĩ như phương tiện... suy nghĩ phải được kiểm soát, họ nói.
23:41 A: Vâng, vâng.
23:42 K: Kịp không?

A: Vâng, kịp.
23:44 K: Vậy, để tìm cái không thể đo lường bạn phải kiểm soát suy nghĩ. Và để kiểm soát, ai là người kiểm soát suy nghĩ? Mảnh khác của suy nghĩ. Không rõ có theo kịp.
23:57 A: Tôi dõi theo rất tốt, vâng, kịp.
23:59 K: Vậy, họ dùng đo lường để vượt qua đo lường. Và vì vậy họ không thể nào vượt qua. Họ bị kẹt trong ảo tưởng loại khác, nhưng vẫn là sản phẩm của suy nghĩ. Không biết tôi...

A: Vâng, vâng. Loé qua óc tôi khi ngài nói là vô lý không thể tin họ có ngay trước mặt - tôi đang nghĩ về Brihadaranyaka Upanishad - câu nói thẳm sâu: 'Nó đầy', nghĩa là gì đó tôi nghĩ, ở kia, nó đầy. Đây - tôi chia ra từ nó - đây đầy. 'Từ đầy đến đầy tuôn ra'. Và rồi dòng kế 'Nếu đầy được lấy ra từ đầy, thực sự đầy vẫn còn đó'. Họ đang đọc nó, nhưng nếu họ đến với nó theo cách ngài đã mô tả rất kỹ, họ chưa đọc nó trong nghĩa tham dự vào cái đang nói, bởi là hoàn toàn ném bỏ lời nói ấy do đang kiểm soát suy nghĩ.
25:29 K: Vâng, dĩ nhiên, dĩ nhiên. Bạn xem, đó là việc tôi cố gắng với tới. Bạn xem, suy nghĩ phân chia thế giới vật lý: Mỹ, Ấn, Nga, Tàu, - kịp không? - phân chia thế giới. Suy nghĩ làm manh mún hoạt động con người: doanh nhân, nghệ sĩ, nhà chính trị, ăn xin, kịp không? Manh mún con người.

A: Vâng.
26:02 K: Suy nghĩ tạo ra xã hội dựa trên manh mún ấy. Và suy nghĩ tạo ra thần thánh, đấng cứu thế, những Giê su, Ky tô, Krishna, Phật, và những ai có thể đo lường được, trong nghĩa 'bạn phải thành như Ky tô' hay 'bạn phải tốt'. Mọi phê chuẩn bởi văn hoá, dựa trên đo lường.
26:39 A: Hễ ngài bắt đầu với dự báo, như lối kinh điển, thì chúng ta sẽ cần đi tới 5, 6, 7, 400, 4000, phân chia vô hạn. Và thảy đều quan tâm, là yêu cầu, về tỏ sáng. Thảy đều quan tâm về tỏ sáng.
26:56 K: Vậy, trừ khi thấu hiểu chuyển động ý nghĩ, chúng ta không thể hiểu vô trật tự. Chính suy nghĩ tạo ra vô trật tự! Nghe có vẻ mâu thuẫn, nhưng là vậy, bởi suy nghĩ là manh mún, suy nghĩ là thời gian, và bao lâu còn hoạt động trong lĩnh vực ấy, tất phải có vô trật tự. Tức là, mỗi mảnh làm việc cho chính nó, đối nghịch với mảnh khác. Tôi, Cơ đốc, đối nghịch với Ấn giáo, dù tôi nói về yêu thương, và tốt đẹp, và mọi cái khác.
28:00 A: Tôi yêu hắn lắm tôi muốn thấy hắn được cứu, nên tôi sẽ đi ra đem hắn về các con chiên.
28:04 K: Cứu. Qua trại tôi đi!

A: Vâng, vâng.
28:12 K: Có lẽ, nguyên nhân cơ bản vô trật tự là mảnh vụn suy nghĩ. Tôi đã kể hôm nọ trong văn hoá nào đó suy nghĩ nghĩa là bên ngoài.
28:36 A: Đó rất thú vị.
28:38 K: Khi họ dùng chữ 'bên ngoài', họ dùng chữ 'suy nghĩ'.
28:44 A: Và chúng ta nghĩ nó bên trong.
28:46 K: Đó là toàn bộ... kịp không?
28:49 A: Thật tuyệt. Thật tuyệt.
28:52 K: Vậy suy nghĩ luôn ở ngoài. Bạn có thể nói, tôi nghĩ bên trong. Suy nghĩ phân chia ngoài và trong. Vậy để hiểu toàn bộ mâu thuẫn ấy, đo lường, thời gian, phân chia, manh mún, hỗn loạn, và vô trật tự, bạn phải thật sự đi sâu vấn đề suy nghĩ là gì, suy tư là gì. Có thể nào trí óc, bị qui định trong manh mún, mảnh vụn, trí óc ấy có thể quan sát cả chuyển động vô trật tự, không manh mún?

A: Không, nhưng chính chuyển động.
29:47 K: Chính chuyển động.

A: Chính chuyển động. Vâng. Nhưng quá khủng khiếp nhìn chuyển động ấy. Thú vị là ngài đặt vấn đề trong cách cứ đào sâu bởi đo lường là - và tôi sẽ nói gì đó rất ngắn gọn - là khả năng, là phân chia vô tận. Nó chỉ chấm dứt với hành động, với hành động. Và hễ tôi còn phân chia nghịch lại hành động, tôi tự xem mình như kẻ suy tư rất sâu. Tôi ngồi đó tìm kiếm thay thế, là hoàn toàn tưởng tượng, ảo tưởng. Và trong lĩnh vực kinh doanh người ta được trả lương rất cao để khám phá cái gọi là quan niệm mới.
31:03 K: Vâng, quan niệm mới.
31:06 A: Và nó được gọi đúng tên, dĩ nhiên, nhưng nó không được xem đúng như bản chất. Nó không được hiểu như cái được nói khi nó xảy ra.
31:20 K: Nó đưa đến chỗ, là đo lường tức là so sánh. Xã hội, và văn minh dựa trên so sánh. Từ nhỏ, đến trường, trung và đại học, là so sánh.
31:45 A: Đúng vậy.
31:46 K: So sánh giữa thông minh và đần độn, giữa cao, và đen, trắng, tím, và v.v.. so sánh trong thành công. Và nhìn cả tôn giáo. Thầy tu, giám mục - kịp không? - quan điểm giai cấp, cuối cùng là Giáo hoàng hay tổng giám mục. Cả cấu trúc dựa trên đó. So sánh, so sánh. là đo lường, bản chất là suy nghĩ.
32:28 A: Vâng. Tin lành phàn nàn về giai cấp Công giáo, và vì vậy kinh điển, kinh thánh họ vài vị Công giáo gọi là giáo hoàng giấy.
32:43 K: Dĩ nhiên.

A: Dĩ nhiên. Vâng. Với chính ném bỏ điều gì, điều khác thay thế, thành phân chia còn hơn.
32:57 K: Vậy, có thể nào nhìn không đo lường, là không so sánh? Có thể nào sống một đời - một đời, sống, hành động, cười, cả đời, sống, khóc - không một bóng dáng so sánh xen vào? - tôi không khoe khoang, chỉ nói thực tế - Tôi không hề so sánh mình với ai.
33:42 A: Đó là điều lạ lùng nhất. Điều khác thường nhất.
33:47 K: Ngay cả không hề nghĩ: ai đó quá giỏi hơn tôi, ai đó quá nổi bật, quá thông minh, ai đó vĩ đại, tâm linh - nó không vào. Vì vậy, tôi nói với tôi, đo lường, so sánh, bắt chước, chúng không là tác nhân chính của vô trật tự sao?
34:20 A: Tôi đã suy nghĩ rất lâu về điều ngài nói vài buổi trước đây khi ngài là cậu bé và ngài không hề chấp nhận sự phân biệt được dùng theo cách phân chia...
34:41 K: Ồ, dĩ nhiên, dĩ nhiên.
34:42 A: ...và trong trật tự xã hội. Và tôi phải nghĩ về riêng tôi lớn lên và chấp nhận sự thật tôi chấp nhận phân biệt về mặt phân chia, nhưng tôi không làm với tự nhiên. Nhưng nó nảy xung đột trong tôi, bởi tôi không thể hiểu làm sao có thể là trường hợp tôi tự nhiên, như người trên thế giới nhưng tôi không cách nào quan hệ với vật như nó là, trong cái chúng ta gọi là tự nhiên. Rồi thình lình xảy ra với tôi sau đó trong suy nghĩ là tôi đã tách mình ra khỏi thiên nhiên và không hề rời vấn đề ấy.
35:37 K: Không.
35:38 A: Và việc đến với tôi vài năm trước với ánh chớp lớn lao, khi tôi ở Băng cốc trong vườn đền thờ. Và, buổi sáng sớm, tản bộ, và tôi dán mắt vào giọt sương nằm trên lá sen, và nó thật tròn. Và tôi nói, nền ở đâu? Làm sao có thể vững vậy? Tại sao không lăn mất? Lúc mà chấm dứt 'tại sao' tôi đã rã rời, nên tôi hít một hơi dài và nói, nào im đi và chỉ im lặng nhìn. Và tôi thấy mỗi cái giữ bản chất riêng nó trong hài hoà tuyệt vời không rối loạn. Và tôi chỉ im lặng.
37:00 K: Đúng.

A: Im lặng. Tôi nghĩ đó là cái ngài nói về thực tế... Đó là thực tế.
37:12 K: Chỉ ở lại với thực tế. Nhìn thực tế.
37:14 A: Giọt sương tuyệt vời trên lá là thực tế, là hành động, là cái được làm. Không phải cái ngài...
37:26 K: Đúng đó.

A: Đúng. Vâng.
37:28 K: Từ đó nảy lên, bạn có thể giáo dục học sinh sống một đời không so sánh: xe lớn hơn, xe kém hơn - kịp không? Đần độn, bạn giỏi, tôi không giỏi. Việc gì xảy ra, nếu tôi không so sánh? Tôi sẽ thành đần độn?
37:59 A: Ngược lại.
38:02 K: Chỉ đần độn, tôi biết tôi đần chỉ qua so sánh. Nếu không so sánh, tôi không biết tôi là gì. Rồi tôi bắt đầu từ đó.
38:17 A: Vâng, vâng, vâng. Thế giới thành quá dễ gần.
38:25 K: Ồ, rồi, toàn thể sự việc thành vô cùng khác! Không cạnh tranh, không lo âu, không xung đột lẫn nhau.
38:37 A: Đây là lý do ngài dùng chữ 'hoàn toàn' thường xuyên, phải không?

K: Vâng.
38:42 A: Để diễn tả không có gì bị kéo ra từ qui định này đến qui định khác. Không đường dẫn, không có cầu ở đó. Hoàn toàn vô trật tự. Hoàn toàn trật tự.

K: Đúng.
39:01 A: Vâng, và ngài thường dùng chữ 'tuyệt đối', làm nhiều người kinh sợ hôm nay.
39:09 K: Tóm lại, toán học là trật tự. Hình thức cao nhất của tìm tòi toán học - bạn phải có trí óc hoàn toàn trật tự.
39:27 A: Điều tuyệt vời về toán cũng là ngược lại nghiên cứu số lượng, anh không làm lối đi từ số nguyên này đến số nguyên kia bởi hai cái thành lớn hơn. Hai dừng ở hai. Hai và một nửa là không hơn hai. Cách nào đó là trường hợp.

K: Vâng.
39:51 A: Nhưng trẻ con, khi được dạy toán, chưa hề được giới thiệu việc ấy mà tôi từng nghe.
39:58 K: Bạn xem, dạy học, mọi thứ quá vô lý. Có thể nào quan sát chuyển động vô trật tự với trí óc chính nó vô trật tự, và hỏi, trí óc ấy có thể quan sát vô trật tự, trí óc ấy, đã ở trạng thái vô trật tự? Vậy vô trật tự không ngoài kia, mà ở đây. Giờ, có thể nào trí óc quan sát vô trật tự không đưa vào tác nhân người quan sát đang trật tự?
41:00 A: Kẻ sẽ áp đặt thêm.

K: Vâng. Vì vậy quan sát, biết vô trật tự không kẻ biết. Không biết có rõ ý không.
41:15 A: Vâng, ngài nói rõ ý.
41:18 K: Nghĩa là, để hiểu vô trật tự, chúng ta nghĩ trí óc trật tự là cần thiết.
41:32 A: Như đối lại trí óc vô trật tự.
41:36 K: Nhưng chính trí óc tạo vô trật tự, là suy nghĩ, và v.v.. Vậy trí óc có thể không nhìn vô trật tự ngoài kia, mà nhìn kẻ tạo vô trật tự ở trong đây?
41:56 A: Là chính trí óc vô trật tự.
41:58 K: Chính trí óc vô trật tự.

A: Vâng. Nhưng rồi nó sẽ được nói theo quan niệm...
42:04 K: Không, không. Quan niệm chấm dứt rồi.
42:08 A: Vâng. Nhưng chúng ta dùng chữ.
42:10 K: Chúng ta dùng chữ để truyền đạt.
42:12 A: Đúng. Điều tôi quan tâm, một giây thôi, là điều chúng ta sẽ nói khi nghe câu chính trí óc vô trật tự làm tăng nhanh vô trật tự, mà chính trí óc vô trật tự phải nhìn, phải hiểu.
42:36 K: Tôi sẽ cho bạn xem, trong một phút bạn sẽ thấy việc xảy ra. Vô trật tự không ở ngoài tôi, vô trật tự trong tôi. Đó là thực tế. Bởi trí óc vô trật tự, mọi hành động phải vô trật tự. Và hành động của vô trật tự tăng nhanh hay di chuyển trên thế giới. Giờ, trí óc ấy có thể quan sát chính nó mà không đưa vào tác nhân của trí óc trật tự? là cái đối nghịch?
43:25 A: Vâng đó. Dĩ nhiên, nó là đối nghịch.
43:27 K: Vậy nó có thể quan sát không người quan sát, là kẻ đối nghịch?
43:39 A: Đó là vấn đề.
43:42 K: Nào, nhìn nó, nếu bạn thực sự thích thú.
43:45 A: Vâng. Tôi rất thích thú.

K: Bạn sẽ thấy. Người quan sát là vật được quan sát. Người quan sát nói, tôi trật tự và tôi phải đặt trật tự vào vô trật tự. Đó là việc thường xảy ra. Nhưng người quan sát là tác nhân vô trật tự. Bởi người quan sát là quá khứ, là tác nhân phân chia. Nơi có phân chia, không chỉ có xung đột, mà cả vô trật tự. Bạn có thể thấy, nó thực sự xảy ra trên thế giới. Tôi nói mọi vấn đề năng lượng, mọi vấn đề chiến tranh, hoà bình, v.v.. có thể được giải quyết tuyệt đối khi không có phân chia chính phủ, quân đội quốc gia, và nói, nào, cùng nhau giải quyết vấn đề ấy, vì Chúa! Chúng ta là con người. Trái đất này dành cho chúng ta sống, không Ả rập và Do thái, và Mỹ, và Nga, là trái đất chúng ta.
45:05 A: Và nó tròn.
45:09 K: Nhưng không hề làm, bởi trí óc bị qui định sống vô trật tự, sống xung đột,
45:22 A: Và thiên hướng được ban, mô tả tôn giáo, về công việc làm sạch vô trật tự với ý niệm trật tự.
45:35 K: Ý niệm trật tự là thực tế tạo ra vô trật tự.
45:40 A: Đúng.
45:42 K: Vậy, nó nảy sinh câu hỏi, rất thú vị: trí óc có thể quan sát nó mà không người quan sát? Bởi người quan sát là vật bị quan sát. Người quan sát nói, 'tôi sẽ đem trật tự vào vô trật tự', người quan sát ấy chính là một mảnh của vô trật tự, vì vậy nó không thể nào sinh ra trật tự. Vậy trí óc có thể nhận biết chính nó như chuyển động vô trật tự, không cố sửa nó, không cố biện minh nó, không cố định hình nó, chỉ quan sát? Tôi nói trước đây, quan sát, ngồi bên bờ sông và nhìn dòng nước trôi. Bạn xem, rồi bạn nhìn thật nhiều. Nhưng nếu bạn đang lội giữa dòng, bạn sẽ chẳng thấy gì!
47:04 A: Tôi không hề quên rằng nó là khi tôi dừng hỏi, khi tôi đứng trước giọt sương trên lá, mọi vật thay đổi hoàn toàn, hoàn toàn. Và điều ngài nói là thật. Một lần việc ấy xảy ra, không có lùi trở lại.
47:41 K: Không phải một lần, nó...

A: ...mãi mãi. Vâng.
47:46 K: Nó không phải việc tình cờ xảy ra. Đời tôi không phải tình cờ, nó là chuyển động.
47:54 A: Đúng.
47:55 K: Và trong chuyển động ấy tôi nhìn chuyển động vô trật tự. Và vậy chính trí óc vô trật tự, và làm sao trí óc nhỏ nhoi ngớ ngẩn, mâu thuẫn, vô trật tự, hỗn loạn ấy có thể sinh ra trật tự? Không thể. Vậy là cần thiết tác nhân mới. Và tác nhân mới là quan sát, nhận biết, nhìn, không người nhận biết.
48:35 A: Nhận biết không người nhận biết. Nhận biết không người nhận biết.
48:42 K: Bởi người nhận biết là cái được nhận biết.
48:45 A: Vâng.
48:47 K: Nếu một lần bạn nắm nó, thì bạn nhìn mọi vật không có người nhận biết. Bạn không đem vào cá tính, bản ngã, vị ngã. Bạn nói, 'Vô trật tự là tác nhân trong tôi, không ngoài kia'. Chính trị gia cố gắng tạo ra trật tự khi chính họ quá hư hỏng. Kịp không? Làm sao họ có thể đem đến trật tự?
49:17 A: Không thể. Không thể. Là một loạt dài giảm đau.
49:23 K: Đó là việc xảy ra trên thế giới. Chính trị gia thống trị thế giới, từ Moscow, New Delhi, Washington, bất kỳ đâu, cùng khuôn mẫu lặp lại. Sống đời hỗn loạn, hư hỏng, bạn cố đem trật tự vào thế giới. Thật trẻ con. Vậy đó là lý do thay đổi trí óc không phải trí óc bạn hay tôi, là trí óc, trí óc nhân loại.
50:04 A: Hay trí óc ngay cả cố gắng trật tự nó. Dù không được.

K: Giờ sao có thể... Như anh mù cố gắng tạo màu. Hắn nói, 'Tốt, màu xám đó', chẳng nghĩa gì! Vậy trí óc có thể quan sát vô trật tự trong chính nó mà không người quan sát tạo vô trật tự? Nó đem đến điều rất đơn giản. Nhìn cây cối, phụ nữ, núi non, chim chóc, hay mặt nước sáng lóng lánh, vẻ đẹp của nó, nhìn không có người nhìn. Bởi lúc người nhìn bước vào, người quan sát bước vào, hắn phân chia. Và phân chia cũng tốt bao lâu nó là mô tả. Nhưng khi bạn sống - sống - phân chia ấy là phá hoại. Không biết bạn...
51:29 A: Vâng, điều chạy qua trí tôi là tuyên truyền liên tục chúng ta nghe về kỹ thuật có thể làm im lặng trí óc. Nhưng nó đòi hỏi cái làm im lặng để lặng im.
51:48 K: Không, tôi không...
51:50 A: Và vậy là tuyệt đối... Tôi dùng chữ ngài...

K: Trẻ con, trẻ con.
51:55 A: ...tuyệt đối và hoàn toàn ngoài khả năng đạt được.
52:00 K: Nhưng mà, bạn xem, đó là cái đạo sư làm.
52:03 A: Vâng, vâng, tôi hiểu.
52:05 K: Đạo sư ngoại nhập và đạo sư bản địa làm. Họ thật sự phá huỷ mọi người. Kịp không? Chúng ta sẽ nói về nó khi có cơ hội. Việc chúng ta đang quan tâm là: đo lường, là cả chuyển động óc mua bán, bảo vệ người dùng, kỹ thuật, đang là khuôn thước thế giới. Bắt đầu ở phương Tây, và được làm ngày càng hoàn hảo ở Tây, và nó lan tràn khắp thế giới. Đến ngôi làng nhỏ xíu ở Ấn, hay đâu đó, cũng khuôn ấy được lặp lại. Và ngôi làng bạn đến, họ khổ sở, bất hạnh, ăn tạm một bửa qua ngày. Nhưng vẫn trong khuôn ấy. Và chính phủ cố giải quyết vấn đề riêng rẽ, kịp không? Pháp bởi chính họ, Nga bởi chính họ. Nó là vấn đề con người, vì vậy phải được tiếp cận không phải với... trí óc Washington, hay London, hay trí óc Moscow, mà với trí óc con người, nói, 'Nào, đây là vấn đề chúng ta, và vì Chúa, cùng nhau giải quyết nó'. Nghĩa là chăm sóc, nghĩa là chấp nhận trách nhiệm cho mỗi con người. Vậy trở lại: như đã nói, trật tự chỉ đến với thấu hiểu vô trật tự. Trong đó không áp đặt thêm, trong đó không xung đột, trong đó không đàn áp. Khi bạn đàn áp, phản ứng. Bạn biết mọi việc. Vậy nó là loại chuyển động hoàn toàn khác, trật tự. Và trật tự ấy là đức hạnh thật. Bởi không có đức hạnh không có trật tự. Có chủ nghĩa ăn cướp.

A: Ồ, vâng.
54:39 K: Về chính trị hay hôm nào đó, tôn giáo. Nhưng không đức hạnh, đức hạnh là hành vi, nở hoa trong tốt đẹp mỗi ngày. Không phải lý thuyết, nó thực sự xảy ra khi bạn sống lối ấy.
55:03 A: Ngài biết đó, hình sao sáu góc trong Kinh Dịch gọi là 'hành vi' cũng được dịch là 'bước đi'.
55:20 K: Bước đi.

A: Bước đi. Nghĩa là chuyển động.

K: Dĩ nhiên.
55:25 A: Chuyển động. Và đó là cách hiểu rộng khác khái niệm thông thường về hành vi. Nhưng tôi hiểu từ điều ngài nói ngài dùng chữ 'hành vi' như đức hạnh, như trật tự, chính xác đưa đến hành động, chuyển động.

K: Vâng.
55:58 A: Vâng.
56:02 K: Bạn xem, người hành động từ vô trật tự tạo thêm vô trật tự. Nhà chính trị, nhìn cuộc sống hắn, tham vọng, tham lam, tìm quyền lực, địa vị.
56:24 A: Chạy đua bầu cử.

K: Bầu cử, v.v.. Và hắn là người sẽ tạo trật tự trên thế giới. Bi kịch, và chúng ta chấp nhận! Kịp không?
56:38 A: Vâng, chúng ta tin là không tránh được.
56:41 K: Và vì vậy chúng ta vô trách nhiệm.
56:44 A: Bởi hắn làm và tôi không. Vâng.
56:51 K: Bởi chúng ta chấp nhận vô trật tự trong đời sống. Tôi không chấp nhận vô trật tự trong đời tôi. Tôi muốn sống một đời trật tự, tức là tôi phải hiểu vô trật tự, và nơi có trật tự, não hoạt động tốt hơn.
57:11 A: Có điều kỳ diệu ở đây, phải không?
57:13 K: Đúng, đó là kỳ diệu.
57:15 A: Có kỳ diệu ở đây. Lúc mà tôi hiểu chuyển động vô trật tự...
57:23 K: Trí óc hiểu. Vâng.

A: Vâng. xem, có trật tự. Đó là kỳ diệu thật. Có lẽ, là điều kỳ diệu duy nhất.
57:38 K: Có kỳ diệu khác nhưng...
57:40 A: Ý tôi, trong ý nghĩa sâu nhất của chữ, tất cả chúng phải liên quan với nó, hay chúng ta không có cái nào, trong ý tôi, tâm hồn thật, cốt lõi thật.
57:49 K: Đó là lý do, quan hệ, truyền đạt, trách nhiệm, tự do, và thoát khỏi vô trật tự, có ý nghĩa lớn lao của vẻ đẹp trong nó. Đời sống đẹp, đời sống thực sự nở hoa trong cái tốt. Trừ khi chúng ta tạo ra, sinh ra con người như thế, thế giới sẽ tiêu tan.
58:23 A: Vâng.

K: Là việc đang xảy ra. Và tôi cảm thấy đó là trách nhiệm tôi! Với tôi, đầy nhiệt huyết về nó, là trách nhiệm tôi thấy rằng khi nói với bạn, bạn hiểu nó, bạn sống nó, bạn hoạt động, chuyển động trong lối ấy.
58:58 A: Tôi trở lại với việc chú tâm, ngài hết sức nhấn mạnh việc hoàn toàn giữ chú tâm vào đó. Tôi nghĩ tôi bắt đầu hiểu gì đó về hiện tượng việc xảy ra, khi một người bắt đầu nghĩ họ thực hiện nghiêm túc việc ngài nói - tôi không nói, bắt đầu làm, nghiêm túc - họ nghĩ họ bắt đầu. Thực tế, họ bắt đầu nhìn lại họ dựa vào nó. Và dĩ nhiên, chưa có gì bắt đầu. Nhưng điều gì rất lạ xảy ra trong trí, Khi ý niệm tôi dựa vào. Tôi bắt đầu quá sợ. Tôi thành quá sợ hãi gì đó. Lần tới có thể chúng ta thảo luận về sợ hãi?