Krishnamurti Subtitles home


SD74CA9 - Đau khổ, nhiệt tâm và vẻ đẹp
Buổi nói chuyện thứ 9 với Allan W. Anderson
San Diego, USA
22 February 1974



0:38 Krishnamurti Đối thoại với Dr. Allan W. Anderson
0:43 J. Krishnamurti sinh ra ở Nam Ấn Độ và được học hành ở Anh. Bốn mươi năm qua ông nói chuyện ở Hoa kỳ, châu Âu, Ấn độ, Úc, và các nơi khác trên thế giới. Từ khởi đầu đạo nghiệp ông đã từ chối mọi liên hệ với các tôn giáo có tổ chức và ý thức hệ và nói rằng quan tâm duy nhất của ông là trả lại con người tự do tuyệt đối vô điều kiện. Ông là tác giả của nhiều sách, trong đó có Đánh Thức Trí Thông Minh, Khẩn Thiết Thay đổi, Thoát Khỏi Cái Biết, và Tung Cánh Đại Bàng. Đây là một trong loạt đối thoại giữa Krishnamurti và Dr. Allan W. Anderson, giáo sư về nghiên cứu tôn giáo tại Đại học San Diego State nơi ông dạy kinh điển Ấn độ và Trung hoa và truyền thống tiên tri. Dr. Anderson, nhà thơ nổi danh, đã nhận học vị từ Đại học Columbia và Trường Dòng Hiệp Hội Thần Học. Ông được vinh danh với Phần thưởng Dạy học nổi tiếng từ Đại học California State.
1:49 A: Ngài Krishnamurti, trong buổi nói chuyện qua cùng nhau chúng ta đi từ nói về sợ hãi và liên quan giữa nó và sự chuyển hoá cá nhân con người, không lệ thuộc kiến thức và thời gian, và từ đó đi đến thú vui, và vừa cuối buổi nói chuyện nảy lên vấn đề vẻ đẹp. Và nếu ngài vui lòng, tôi rất muốn chúng ta cùng thám sát nó.
2:35 K: Bạn thường tự hỏi sao bảo tàng quá đầy tranh ảnh và tượng. Có phải bởi con người mất tiếp xúc thiên nhiên và vì vậy phải đến bảo tàng để nhìn tranh người khác - những bức nổi tiếng và vài bức thực sự đẹp tuyệt vời? Tại sao bảo tàng có mặt? Tôi chỉ hỏi. Tôi không nói chúng nên hay không. Và tôi đã đến nhiều bảo tàng khắp thế giới, dẫn quanh bởi chuyên gia, và tôi luôn cảm thấy như thể được xem xung quanh và nhìn những vật quá nhân tạo, biểu hiện của người khác, cái họ cho là đẹp. Và tôi tự hỏi đẹp là gì? Bởi khi bạn đọc thơ của Keats, hay thực sự thơ người viết với tâm hồn và với cảm xúc sâu thẳm, hắn muốn gởi đến bạn cái hắn cảm nhận, cái hắn xem như tuyệt vời nhất của vẻ đẹp nền tảng. Và tôi đã nhìn nhiều thánh đường nguy nga, - như bạn phải nhìn - khắp châu Âu, và nữa, biểu hiện cảm giác, tận tâm, kính trọng, trong việc xây, đá, cao ốc, thánh đường tuyệt vời, Và nhìn hết nó tôi luôn ngạc nhiên, khi mọi người nói về vẻ đẹp, hay viết về vẻ đẹp, dù là gì do người tạo, hay gì bạn thấy trong thiên nhiên, hay không liên quan gì với đá, hay với sơn, hay với chữ, mà gì đó sâu bên trong. Và vậy, thường, khi thảo luận với cái gọi là chuyên gia, nói chuyện với họ, có vẻ luôn là đâu đó ngoài kia, tranh hiện đại, nhạc hiện đại, pop, và v.v.., nó luôn cách nào đó quá sức nhân tạo. Có thể tôi sai. Vậy đẹp là gì? Phải được biểu hiện? Đó là một vấn đề. Có cần chữ, đá, màu, sơn? Hay là gì đó không thể biểu hiện trong chữ, xây dựng, tượng? Vậy nếu có thể đi sâu vấn đề đẹp là gì. Tôi thấy, thực sự để đi thật sâu, bạn phải biết đau khổ là gì. Hay thấu hiểu đau khổ là gì, bởi không có nhiệt tâm bạn không thể có vẻ đẹp. Nhiệt tâm nghĩa, không phải ham muốn, không... nhiệt tâm đến khi có nổi khổ tận cùng. Và ở đó với đau khổ ấy, không chạy trốn, đem đến nhiệt tâm. Nhiệt tâm nghĩa là lìa bỏ, lìa bỏ hoàn toàn cái 'tôi', ngã, bản ngã. Và vì vậy vô cùng khổ hạnh, không khổ hạnh...- chữ nghĩa là tro, nghiêm khắc, khô, người tu hành đã làm thành - nhưng hơn thế khổ hạnh của vẻ đẹp lớn lao.
8:53 A: Vâng, tôi theo kịp ngài, thực sự.
8:57 K: Ý nghĩa lớn lao của phẩm cách, vẻ đẹp, đó là khổ hạnh nền tảng. Và khổ hạnh, không bằng lời hay ý thức hệ, khổ hạnh là hoàn toàn lìa bỏ, bỏ cái 'tôi'. Và bạn không thể để việc ấy xảy ra nếu bạn chưa thấu hiểu sâu sắc đau khổ là gì. Bởi nhiệt tâm đến từ chữ 'đau khổ'. Tôi không biết bạn có đi sâu, tìm hiểu chữ ấy, nghĩa gốc chữ 'nhiệt tâm' là đau khổ, từ đau khổ.
9:58 A: Cảm nhận.

K: Cảm nhận. Bạn xem, mọi người chạy trốn đau khổ, tôi nghĩ nó liên quan sâu sắc đến vẻ đẹp - không phải bạn phải đau khổ!
10:19 A: Không phải khổ nhưng - vâng.
10:21 K: Tức là, không, chúng ta phải đi chậm hơn chút. Tôi nhảy quá nhanh. Trước hết, xem như chúng ta biết đẹp là gì. Nhìn Picasso, hay Rembrandt, hay Michelangelo, và chúng ta nghĩ, 'Quá tuyệt vời'. Chúng ta nghĩ mình biết. Chúng ta đã đọc sách, các chuyên gia viết về nó, v.v.. Bạn đọc nó và nói, vâng. Chúng ta tiếp thu nó qua kẻ khác. Nhưng nếu thực sự bạn tìm hiểu đẹp là gì, phải có ý nghĩa lớn của khiêm tốn. Giờ, thực sự tôi không biết đẹp là gì. Tôi có thể tưởng tượng đẹp là gì. Tôi đã học đẹp là gì. Tôi được dạy ở trường, ở trung học, đọc sách, và đi tham quan, du lịch có hướng dẫn, và v.v.., thăm hàng ngàn bảo tàng, nhưng thực sự để tìm ra chiều sâu vẻ đẹp, chiều sâu màu sắc, chiều sâu cảm giác, trí óc phải bắt đầu với ý nghĩa lớn của khiêm tốn: Tôi không biết. Thực sự bạn không biết thiền là gì. Bạn nghĩ bạn biết. Khi thảo luận thiền chúng ta sẽ đến đó. Vậy bạn phải bắt đầu, tôi cảm thấy, nếu bạn tìm hiểu vẻ đẹp, với ý nghĩa lớn lao của khiêm tốn, không biết. Chính 'không biết' ấy đẹp.
12:39 A: Vâng, vâng, tôi nghe và cố gắng tự mở ra với liên hệ ngài tạo ra giữa vẻ đẹp và nhiệt tâm.
13:02 K: Bạn xem, hãy bắt đầu, phải không? Con người đau khổ, không chỉ cá nhân, mà còn đau khổ vô tận của con người. Là việc toả khắp vũ trụ. Con người đau khổ vật lý, tâm lý, tâm linh, trong mọi hướng, thế kỷ này sang thế kỷ khác. Mẹ khóc bởi con bị giết, vợ khóc chồng bị què quặt trong chiến tranh hay tai nạn - có đau khổ vô vàn trên thế gian. Tôi không nghĩ mọi người ý thức hay ngay cả cảm nhận đau khổ vô bờ trên thế gian. Họ quá quan tâm đến đau khổ cá nhân riêng, họ lờ đi đau khổ người nghèo trong làng nhỏ, ở Ấn, hay Trung hoa, hay thế giới phương Đông, nơi họ không hề có một bữa ăn no, quần áo sạch, giường êm ái. Và có đau khổ của hàng ngàn người bị giết trong chiến tranh. Hay, trong thế giới độc tài, hàng triệu người bị hành quyết vì ý thức hệ, chuyên quyền, khủng bố mọi thứ. Vậy có mọi đau khổ đó trên thế gian. Và cũng có đau khổ cá nhân. Và thực sự không thấu hiểu nó thật sâu và giải quyết nó, nhiệt tâm sẽ không đến từ đau khổ. Và không nhiệt tâm, làm sao có thể thấy cái đẹp? Về tri thức bạn có thể đánh giá bức hoạ, hay bài thơ, hay bức tượng, nhưng bạn cần cảm giác bao la tràn ngập bên trong của nhiệt tâm, bùng vỡ của nhiệt tâm. Nó tạo ra trong nó sự nhạy bén có thể thấy vẻ đẹp. Nên tôi nghĩ, khá quan trọng là thấu hiểu đau khổ. Tôi nghĩ nó liên quan - đẹp, nhiệt tâm, đau khổ.
16:24 A: Tôi thích thú trật tự mấy chữ đó. Đẹp, nhiệt tâm, đau khổ. Nếu có liên quan sự chuyển hoá chúng ta đã nói đến, để đến với vẻ đẹp, tôi hiểu, là con đường từ đau khổ đến nhiệt tâm đến cái đẹp.
16:47 K: Đúng vậy.

A: Vâng, vâng. Mời tiếp tục. Tôi hiểu.
16:54 K: Bạn xem, trong thế giới Cơ đốc - nếu tôi không lầm - đau khổ được uỷ thác cho một người, và qua người ấy chúng ta cách nào đó trốn đau khổ, tức là, chúng ta hy vọng trốn đau khổ. Và ở phương Đông đau khổ được hợp lý hoá qua nói về nghiệp. Bạn biết chữ 'nghiệp' nghĩa là làm. Và họ tin vào nghiệp. Tức là, cái bạn làm trong đời trước, bạn trả giá ở hiện tại, hay được thưởng ở hiện tại, và v.v.., v.v.. Vậy có hai loại chạy trốn. Và có ngàn cách trốn - whiskey, ma tuý, tình dục, đi lễ mi-xa, và v.v.. Con người không hề ở đó với sự việc. Hắn luôn tìm dễ chịu trong niềm tin, hành động, đồng hoá với gì lớn hơn hắn, v.v.., nhưng không hề nói, 'Xem nào, tôi phải coi đây là gì, tôi phải thâm nhập nó và không uỷ thác cho ai khác. Tôi phải tìm hiểu, tôi phải giáp mặt nó, tôi phải nhìn nó, tôi phải biết nó là gì'. Vậy, khi trí óc không chạy trốn đau khổ, cá nhân hay đau khổ con người, nếu bạn không trốn nó, nếu bạn không lý giải nó, nếu bạn không cố vượt qua nó, nếu bạn không sợ nó, thì bạn ở với nó. Bởi di chuyển nào từ 'đang là' hay di chuyển nào lìa 'đang là', là hao phí năng lực. Nó thực sự ngăn bạn hiểu 'đang là'. 'Đang là' là đau khổ. Và chúng ta có cách, lối, và khéo phát triển chạy trốn. Giờ, nếu không trốn gì cả, thì bạn ở với nó. Không biết bạn có từng làm vậy chưa. Bởi trong đời mỗi người có sự cố đem đến đau khổ lớn, biến cố. Có thể là một sự cố, chữ, tai nạn, một cảm giác bối rối của tuyệt đối cô đơn, và v.v.. Những việc ấy xảy ra, và với nó cảm giác cực kỳ đau khổ đến. Giờ, khi trí óc có thể ở với nó, không bỏ đi, từ đó nhiệt tâm đến. Không phải nhiệt tâm được trau dồi, không phải cố giả là nhiệt tâm, mà chuyển động nhiệt tâm sinh từ không lui khỏi đau khổ. Là hoàn toàn... ở đó với nó.
21:21 A: Tôi nghĩ chúng ta cũng nói khi nói về một người đang đau khổ, họ buồn khôn nguôi.
21:31 K: Vâng. Buồn khôn nguôi.

A: Buồn khôn nguôi, và chúng ta nghĩ ngay giải độc cho nó là lìa cái 'khôn', không ở với 'khôn', Và, trong buổi nói chuyện gần đây, chúng ta nói hai việc liên quan nhau về mặt đối nghịch của một đồng xu, và trong khi ngài nói tôi thấy sự liên hệ nhau trong ý nghĩa đối cực giữa hành động và nhiệt tâm. Nhiệt tâm là có thể trải qua, có thể thay đổi. Trong khi hành động là làm tác động thay đổi. Và nó là chuyển động từ đau khổ đến nhiệt tâm ở điểm chính xác, nếu tôi hiểu ngài đúng, nơi tôi thành có thể trải qua đang là ở đó.
22:35 K: Vậy, khi không chạy trốn, khi không muốn tìm dễ chịu rời khỏi 'đang là', thì từ hiện thực tuyệt đối, không thể trốn ấy ngọn lửa nhiệt tâm đến. Và không có nó không có vẻ đẹp. Bạn có thể viết mãi bao tập sách về vẻ đẹp, hay là hoạ sĩ tuyệt vời, nhưng không có phẩm chất bên trong của nhiệt tâm ấy là kết quả của thấu hiểu lớn lao về đau khổ, tôi không thấy làm sao vẻ đẹp có thể có mặt. Bạn cũng quan sát, con người mất tiếp xúc tự nhiên.
23:40 A: Ồ vâng.
23:41 K: Toàn bộ, đặc biệt ở thành phố lớn, và dù ở làng nhỏ, thành phố nhỏ, thôn, con người luôn đi ra ngoài, bên ngoài, theo đuổi suy nghĩ riêng, và vậy ít nhiều hắn mất tiếp xúc với tự nhiên. Tự nhiên chẳng nghĩa gì với hắn: 'Vâng, đẹp, rất đẹp'. Một lần tôi đứng với vài người bạn và anh trai nhiều năm trước ở Grand Canyon, nhìn vật tuyệt vời, không thể tin nổi, màu sắc, chiều sâu và bóng mát. Và một nhóm người đến, và một quý bà nói, 'Vâng, không phải tuyệt vời sao', và người kế nói, 'Nào, đi uống trà'. Và họ chạy lăng xăng, trở về nhà. Kịp không? Đó là việc xảy ra trên thế gian. Chúng ta hoàn toàn mất tiếp xúc với thiên nhiên. Chúng ta không biết nó nghĩa gì. Và chúng ta cũng giết. Bạn theo kịp chứ? Chúng ta giết vì thức ăn, giết vì giải trí, giết vì cái được gọi là thể thao. Tôi sẽ không đi sâu hết đó. Vậy thiếu quan hệ thân thiết với thiên nhiên.
25:17 A: Tôi nhớ một cú xốc, cú sốc dữ dội tôi bị thời trung học. Tôi đứng trên thềm toà nhà quản trị và ngắm hoàng hôn thật đẹp, và một bạn quen trung học hỏi tôi đang làm gì, và tôi nói, 'À, không làm gì, tôi nhìn hoàng hôn'. Và ngài biết hắn nói gì không? Nó quá sốc tôi là một điều bạn không hề quên. Hắn chỉ nói, 'Nào, không gì cản hết, phải không?'
25:58 K: Không gì?

A: Không gì cản hết, phải không? Vâng, tôi biết. Theo kịp.
26:06 K: Vậy, bạn xem, chúng ta ngày càng nhân tạo, ngày càng cạn cợt, ngày càng nhiều lời, hướng đi ngang, không dọc, mà ngang. Và dĩ nhiên, nhân tạo thành quá quan trọng: nhà hát, phim ảnh, bạn biết, cả công việc của thế giới hiện đại. Và rất ít người có cảm giác đẹp trong chính họ, đẹp trong hành vi. Hiểu không?

A: Ồ vâng.
27:06 K: Đẹp trong thái độ. Đẹp trong dùng ngôn ngữ, tiếng nói, cách bước đi, cảm giác khiêm tốn - với khiêm tốn ấy mọi việc thành thật dịu dàng, im lặng, đầy vẻ đẹp. Chúng ta không có nó. Và vì thế chúng ta đến bảo tàng, chúng ta được dạy với bảo tàng, tranh ảnh, và chúng ta mất sự tinh tế, nhạy bén của trí óc, tâm hồn, thân thể, và vậy khi chúng ta mất nhạy bén, làm sao chúng ta có thể biết đẹp là gì? Và khi chúng ta không có nhạy bén, chúng ta đi đâu đó để học nhạy bén. Bạn biết đó.

A: Ồ, tôi biết.
28:06 K: Đến trường học, hay nơi ẩn tu, hay xó xỉnh nào, và ở đó tôi sẽ học nhạy bén. Nhạy bén qua chạm, qua... bạn biết. Đó thành ghê tởm. Vậy, làm sao chúng ta có thể... như bạn là giáo sư, thầy giáo, làm sao bạn có thể dạy - nó thành rất quan trọng - học sinh có phẩm chất ấy? Vậy bạn hỏi, chúng ta được dạy vì cái gì? Chúng ta được dạy để làm gì? Mọi người được dạy. Có thể 99% người ở Mỹ được dạy, biết đọc và viết, và mọi cái khác, để làm gì?
29:14 A: Và, tuy vậy, đó là thực tế, ít ra trong kinh nghiệm dạy lớp này đến lớp khác, năm này qua năm kia, với mọi xuất bản tăng nhanh và cái gọi là kỹ thuật giáo dục, học sinh không quan tâm nhiều đến chữ viết và lời nói như trường hợp tôi có thể nhớ rõ nhiều năm trước. Giờ có thể các thầy giáo khác có kinh nghiệm khác, nhưng tôi thấy nó trong lớp mình, và câu trả lời thông thường khi tôi nói với đồng nghiệp là: chà, vấn đề ở trường trung học. Và rồi khi nói với thầy giáo trung học kém, và hắn nói trường cấp kém. Vậy chúng ta có trường cấp kém, trung học kém, cao học kém, đại học kém, bởi chúng ta luôn chọn nơi chúng ta bỏ dỡ, là năm tới hơi kém hơn năm trước.
30:18 K: Đó là lý do khi nói về các trường đại học khác nhau, và v.v.. tôi luôn cảm thấy: chúng ta được dạy vì cái gì? Chỉ thành thư ký được tôn vinh?
30:36 A: Trở thành vậy đó.

K: Dĩ nhiên. Doanh nhân được tôn vinh và Trời biết gì khác. Để làm gì? Ý tôi, nếu có con là vấn đề lớn cho tôi. May thay, tôi không có, nhưng là vấn đề cháy bỏng với tôi: phải làm gì với trẻ con tôi có? Gởi chúng đến trường nơi chúng được dạy không gì ngoài cách đọc, và viết sách, và cách ghi nhớ, và quên đi toàn bộ lĩnh vực đời sống? Chúng được dạy về tình dục và sinh sản, và mọi cái vô bổ. Nhưng gì nào? Nên tôi cảm thấy, với tôi đây là vấn đề vô cùng quan trọng, bởi tôi đề cập đến vài trường ở Ấn, và có một ở Anh, và sẽ thành lập một ở California đây. Nó là vấn đề cháy bỏng: chúng ta đang làm gì với con trẻ? Tạo chúng thành người máy khác hay thành thư ký khéo, giỏi khác, khoa học gia lớn chế tạo này nọ, và rồi là con người nhỏ bé, rẻ mạt, tầm thường với trí óc kém. Kịp không?

A: Vâng, kịp.
32:15 K: Vậy, khi bạn nói về vẻ đẹp, một người có thể nói với người khác, dạy người khác lớn lên trong vẻ đẹp, lớn lên trong tốt đẹp, nở hoa trong rất nhiều yêu mến và quan tâm? Bởi nếu không làm thế, chúng ta huỷ hoại trái đất, như đang xảy ra, làm ô nhiểm không khí. Con người chúng ta huỷ hoại mọi thứ chúng ta chạm đến. Nên đây thành việc rất nghiêm túc khi chúng ta nói về vẻ đẹp, khi chúng ta nói về thú vui, sợ hãi, quan hệ, trật tự, và v.v.. - mọi cái, không có việc nào được dạy ở trường!
33:26 A: Không. Tôi đã đem nó đến lớp hôm qua, và tôi hỏi thẳng chúng vấn đề ấy. Và chúng rất sẵn lòng chúng ta ở đây, chúng tôi ở lớp cao học, và chưa hề nghe việc này.
33:48 K: Bi kịch, kịp không?

A: Và nhiều hơn nữa, chúng ta không biết thực sự nghe nó thiệt ra để làm gì, bởi chưa nghe về nó, chúng ta phải trải qua nó để tìm xem chúng ta có thực sự lắng nghe.
34:01 K: Và xem thầy giáo, hay người là giáo sư kia có đủ chân thật nói, 'tôi không biết. tôi sẽ học mọi cái đó'. Vậy, đó là lý do văn minh phương Tây - tôi không lên án, chỉ quan sát - văn minh phương Tây, chủ yếu đề cập đến óc mua bán, bảo hộ người dùng, và xã hội vô đạo đức. Và khi chúng ta nói về chuyển hoá con người - không ở lĩnh vực kiến thức hay thời gian, mà vượt qua nó - ai thích điều này? Theo kịp không? Ai thực sự chú ý nó? Bởi người mẹ đi làm, kiếm sống, cha đi đâu mất, và con trẻ chỉ là sự cố.
35:14 A: Giờ, thực tế là, tôi biết đó có thể như là câu nói quá sức kinh ngạc với tôi, nhưng tôi nghĩ nó tới môt chỗ mà nếu có ai đưa vấn đề này lên mức độ mà ngài đưa lên, như bọn trẻ lớn lên ở tuổi thanh niên, ví dụ, và hắn sẽ không bỏ qua nó, hắn kiên trì ở đó với nó, như chúng ta nói, vấn đề được nghiêm túc đưa lên nếu hắn bình thường.
35:52 K: Vâng, đúng, đúng.
35:54 A: Và nó làm bạn nghĩ về Socrates, kẻ rất rõ là hắn chỉ biết một việc: là hắn không biết, và hắn không cần nói nó thường xuyên, mà chỉ nói vài lần đủ để giết hắn, nhưng ít ra họ xem hắn đủ nghiêm túc để giết hắn. Ngày nay tôi nghĩ hắn được đặt trong vài viện nghiên cứu. Toàn bộ sự việc cần được kiểm tra.
36:20 K: Đó là việc xảy ra ở Nga. Họ đẩy hắn vào dưỡng trí viện...
36:24 A: Đúng.

K: ...bịnh viện tâm thần, và huỷ hoại hắn. Ở đây... chúng ta xao lãng mọi việc vì lợi lộc bề ngoài - tiền bạc. Tiền nghĩa là sức mạnh, địa vị, uy quyền, mọi thứ - tiền.
36:50 A: Trở lại việc thành công ngài kể trước đây. Luôn sau, luôn sau. Trên trục ngang. Vâng. Tôi muốn chia sẻ với ngài, khi ngài nói về tự nhiên, gì đó có loại hài hước dí dỏm về nó về mặt lịch sử thông thái: Tôi nghĩ đến tụng ca Vệ đà tuyệt vời về Dawn.
37:22 K: Ồ vâng.
37:26 A: Cách Dawn đến, ngón tay hồng, và các học giả diễn tả ngạc nhiên số tụng ca về bà, qua so sánh, số ít được so với các thần khác, nhưng chú ý được rút ra trong nghiên cứu không phải chất lượng tụng ca, như biểu lộ làm sao để có điệu đẹp tuyệt vời liên quan đến bà, ngài chỉ cần một, phải không, ngài không cần 25. Điều quan trọng là, không đáng chú ý sao, chúng ta có rất ít tụng ca, và tuy vậy chúng đẹp tuyệt vời. Số gì liên quan đến nó là điều tôi không bao giờ được trả lời cho tôi về mặt hoàn cảnh tôi nghiên cứu Phạn văn và Vệ đà. Việc quan trọng là tìm ra thần nào - trường hợp Indra - trong Rig Veda, được kể nhiều nhất. Giờ, dĩ nhiên, tôi không cố gợi ý số lượng nên bỏ qua, không chút nào, nhưng nếu vấn đề được đề cập cách ngài tìm hiểu nó, sâu, sâu, sâu hơn, thì, tôi nghĩ, sự thông thái chắc có sự nghiệp rất, rất khác. Chúng ta chắc được dạy ngồi cách nào và để tụng ca tự hiển lộ, và ngừng so sánh nó.
39:19 K: Vâng.

A: Vâng, vâng, mời tiếp tục.
39:21 K: Đó là điều tôi sẽ nói. Bạn xem, khi thảo luận vẻ đẹp và nhiệt tâm và đau khổ, chúng ta cũng phải đi sâu vấn đề hành động là gì? Bởi nó liên quan hết.

A: Vâng, dĩ nhiên.
39:42 K: Hành động là gì? Bởi đời sống là hành động. Sống là hành động. Nói là hành động. Mọi việc là hành động, ngồi đây là hành động, nói chuyện, đối thoại, thảo luận, đi sâu sự việc là chuỗi hành động, chuyển động trong hành động. Vậy hành động là gì? Hành động dĩ nhiên nghĩa đang làm. Không phải đã làm hay sẽ làm. Là hiện tại hành động của chữ 'làm', 'hành động', là làm mọi lúc. Ngược lại là không phải. Là chuyển động trong thời gian và ngoài thời gian. Lát sau chúng ta sẽ đi sâu nó. Giờ gì là hành động không đem đến đau khổ? Bạn kịp không? Bạn phải đặt câu hỏi ấy, bởi mỗi hành động, như chúng ta đang làm, đều là hối tiếc, mâu thuẫn, cảm giác chuyển động vô nghĩa, áp chế, tuân theo, và v.v.. Vậy đó là hành động cho đa số người: lối mòn, lặp lại, nhớ lại việc cũ, và hành động theo nhớ lại ấy. Vậy trừ khi bạn hiểu thật sâu hành động là gì, bạn sẽ không thể hiểu đau khổ là gì. Vậy hành động, đau khổ, nhiệt tâm, và vẻ đẹp. Chúng cùng nhau, không rời, không gì đó rời vẻ đẹp ở cuối, hành động ở đầu. Nó không như vậy, nó thảy là một việc. Nhưng nhìn nó, hành động là gì? Như lâu nay bạn biết, hành động là theo cách thức, theo quan niệm, hay theo ý thức hệ. Ý thức hệ cộng sản, ý thức hệ tư bản, hay ý thức hệ xã hội, hay ý thức hệ Cơ đốc, Giê su Ky tô, hay Ấn giáo với ý thức hệ họ. Vậy hành động gần như của ý niệm. Tôi hành động theo quan niệm tôi. Quan niệm ấy là truyền thống, hay tôi đặt ra, hay chuyên gia đặt ra. Lenin, Marx tạo công thức, và họ tuân theo cái họ nghĩ Lenin, Marx... Và hành động là theo khuôn mẫu. Kịp không?

A: Vâng, kịp. Điều xảy ra với tôi là dưới sự chuyên chế ấy, bạn đúng là bị lèo lái.
43:45 K: Đúng, bị lèo lái, qui định, thành tàn bạo. Bạn không quan tâm việc gì ngoại trừ ý niệm và thực hiện ý niệm. Nhìn việc xảy ra ở Trung cộng - kịp không? - ở Nga.
44:02 A: Ồ, vâng, vâng, kịp.
44:05 K: Và ở đây cũng vậy, cùng một việc đổi hinh thức. Vậy hành động, như chúng ta biết, là tuân theo khuôn, cả ở tương lai, hay quá khứ, ý niệm tôi thực hiện. Giải pháp, hay quyết định, tôi hoàn thành trong hành động. Quá khứ hành động, vậy không phải hành động! Không biết tôi...

A: Vâng, vâng. Tôi nhận thức thực tế rằng chúng ta chịu đựng thuyết phục triệt để là nếu không tạo ra khuôn khổ, sẽ không có trật tự.
45:08 K: Vậy, bạn theo kịp việc xảy ra? Trật tự về mặt khuôn khổ.
45:13 A: Vâng, hình thành trước, vâng.
45:18 K: Vì vậy nó là vô trật tự, trí óc thông minh đấu tranh chống nó, đấu tranh trong nghĩa nổi dậy. Vậy đó là lý do rất quan trọng, chúng ta phải hiểu đẹp là gì, chúng ta phải hiểu hành động là gì. Có thể có hành động không ý niệm? Ý niệm - bạn phải biết từ Hy lạp - nghĩa là nhìn. Nhìn việc chúng ta đã làm. Chữ là 'nhìn'. Tức là, nhìn và làm. Không phải nhìn, rút ra kết luận từ đó, và rồi làm theo kết luận. Bạn hiểu không?
46:26 A: Ồ vâng, vâng.
46:29 K: Nhận biết, từ nhận biết rút ra niềm tin, ý niệm, cách thức, và làm theo niềm tin, ý niệm, cách thức ấy. Vậy, chúng ta bị tách khỏi nhận biết, chúng ta chỉ làm theo cách thức, vậy là máy móc. Bạn xem, làm sao trí óc mình thành máy móc.
47:06 A: Phải như vậy.

K: Vâng, hiển nhiên.
47:12 A: Tôi vừa nghĩ về điêu khắc Hy lạp và đặc tính nó khác với điêu khắc La mã, tinh tế nhất của điêu khắc cổ Hy lạp...
47:30 K: Thời Periclean và v.v..

A: ...là cực kỳ trầm mặc. Đôi khi được nhận xét người La mã có thiên tài vẽ chân dung trên đá và dĩ nhiên...
47:45 K: Luật và trật tự, mọi thứ.
47:47 A: Vâng, và dĩ nhiên bạn thấy họ chú ý đáng kể vào cá tính. Nhưng điều xảy ra với tôi trong khi nghe nó, gì đó chưa từng xảy ra trước đó, rằng tượng Hy lạp đôi khi bạn tự hỏi, chà, gương mặt không lộ cá tính. Có thể mắt im lặng nhận ra bạn không đặt lên đá gì đó phải hiện ra từ chính hành động.
48:40 K: Đúng, đúng.
48:42 A: Bởi ngài làm gì đó ngài phải đợi xảy ra. Người Hy lạp đúng. Nó là biểu hiện liên quan hình thức là hình thức bên trong. Nắm bắt tuyệt vời về nó. Chính nắm bắt cho phép sự huy hoàng bùng vỡ hơn là khái niệm chúng ta phải biểu hiện nó. Vâng, tôi theo kịp, phải không?
49:23 K: Bạn xem, đó là lý do bạn phải đặt câu hỏi cơ bản này: hành động là gì? Là lặp lại? Là bắt chước? Là điều chỉnh giữa 'đang là' và 'sẽ là' hay 'đã là'? Hay là tuân theo khuôn mẫu, hay niềm tin, hay cách thức? Nếu vậy, tất nhiên phải có xung đột. Bởi ý niệm - hành động: có một khoảng cách, trễ thời gian giữa hai cái, và trong khoảng cách ấy biết bao việc xảy ra. Phân chia, trong đó sự cố khác xảy ra, và vì vậy tất nhiên phải có xung đột. Vì vậy hành động không hề đầy đủ, hành động không hề trọn vẹn, không hề chấm dứt. Hành động là chấm dứt. Bạn biết, bạn dùng chữ 'vedanta' hôm nọ. Nghĩa là chấm dứt kiến thức, tôi được kể. Không phải tiếp nối kiến thức, mà chấm dứt. Vậy giờ, có chăng hành động, không bị cột vào quá khứ như thời gian, hay vào tương lai, hay vào cách thức, hay niềm tin, hay ý niệm, mà hành động? Thấy là làm.
51:29 A: Vâng.
51:32 K: Giờ, thấy là làm trở thành chuyển động lạ lùng trong tự do. Cái kia không phải tự do. Và vì vậy, cộng sản nói không có tự do như thế. Đó là ý niệm tư sản. Dĩ nhiên là ý niệm tư sản, bởi họ sống bằng ý niệm, quan niệm, không bằng hành động. Họ sống theo ý niệm và thực hiện ý niệm trong hành động, nó không phải hành động, đang làm. Không biết nếu...

A: Ồ vâng, vâng. Tôi vừa nghĩ.
52:21 K: Đây là việc chúng ta làm ở phương Tây, ở phương Đông, khắp thế giới: làm theo cách thức, ý niệm, niềm tin, quan niệm, kết luận, quyết định, và không hề thấy và làm.
52:43 A: Tôi suy nghĩ về con mèo, động vật tuyệt vời, mèo.

K: Mèo, ồ vâng.
52:51 A: Mặt nó hầu như là mắt.
52:56 K: Vâng.
52:59 A: Tôi không nói đo bằng thước cặp, dĩ nhiên không. Và chúng ta không rèn mèo như cố rèn chó. Tôi nghĩ chúng ta làm hỏng chó. Mèo không bị làm hỏng. Chúng đơn giản không bị hỏng. Và dường như quá vô lý thời Trung cổ chúng ta thiêu sống mèo cùng với phù thuỷ.
53:24 K: Người cổ Ai cập tôn thờ mèo.
53:26 A: Vâng. Mắt lớn của mèo... Trước kia tôi có đọc cấu trúc xương mèo là loài có vú được thích ứng hoàn hảo với chức năng nó.
53:42 K: Đúng.
53:43 A: Và tôi nghĩ một trong những dịp sâu sắc nhất cho lòng biết ơn trong đời là sống với mèo, và nó dạy tôi làm sao chấm dứt. Nhưng tôi trải qua nhiều nổi đau bên trong trước khi hiểu nó làm gì. Như thể bạn nói về nó rằng nó thực hiện công vụ, có thể nói, mà không, dĩ nhiên, là người truyền giáo trong nghĩa thông thường của chữ ấy.
54:41 K: Vâng, bạn xem, bạn bắt đầu hiểu tự do là gì trong hành động.
54:55 A: Đúng vậy.
54:58 K: Và nhìn trong làm bị ngăn cản bởi người quan sát, là quá khứ, cách thức, quan niệm, niềm tin. Người quan sát đến giữa nhận biết và làm. Người quan sát là tác nhân phân chia. Ý niệm và kết luận trong hành động. Vậy có thể chỉ làm khi có nhận biết? Chúng ta làm vậy, khi chúng ta bên bờ vực thẳm, thấy nguy hiểm là hành động tức thì.
56:07 A: Nếu tôi nhớ đúng, chữ 'cảnh giác' đến từ tiếng Ý, chỉ việc đứng ở bờ vách đá.
56:15 K: Vách đá, đúng.
56:19 A: Đó khá nghiêm túc.
56:22 K: Bạn xem, rất thú vị. Chúng ta bị qui định với nguy hiểm của vách đá, của rắn, của thú dữ, và v.v.. Chúng ta bị qui định. Và cũng bị qui định với ý niệm này: bạn phải làm theo ý niệm, ngược lại là không có làm.
56:50 A: Vâng, qui định với đó.

K: Đó.
56:51 A: Ồ vâng, kinh khủng vậy.

K: Kinh khủng. Vậy chúng ta có qui định với nguy hiểm. Và qui định với thực tế bạn không thể làm không cách thức, không quan niệm, niềm tin, và v.v.. Vậy hai cái đó là tác nhân của qui định. Và giờ, ai đó đến và nói, nào, đó không phải hành động. Đó chỉ là lặp lại cái đã là, bị biến đổi, nhưng không phải hành động. Hành động là khi bạn thấy và làm!
57:31 A: Và phản ứng với nó là: ồ, tôi hiểu, hắn có định nghĩa mới về hành động.
57:37 K: Tôi không định nghĩa.

A: Vâng, dĩ nhiên không.
57:40 K: Và tôi làm vậy cả đời. Tôi thấy gì và tôi làm.

A: Vâng.
57:46 K: Nói ví dụ, như bạn có thể biết, tôi không là cá nhân hay là gì, có tổ chức rất lớn, tổ chức tâm linh, với hàng ngàn người theo, với vô số đất đai, 5000 mẫu, lâu đài, và tiền bạc, và v.v.. hình thành quanh tôi, như một cậu bé. Và năm 1928 tôi nói, 'Sai hết rồi'. Tôi giải tán, trả lại của cải, và v.v.. Tôi thấy nó sai thế nào - thấy; không kết luận, so sánh, nói, làm sao tôn giáo đã làm thế. Tôi thấy và làm. Và vì vậy không hề hối hận.
58:33 A: Tuyệt vời.

K: Không hề nói, 'Ồ, tôi đã làm sai bởi tôi sẽ không có ai dựa vào'. Kịp không?

A: Vâng, kịp. Có thể lần tới, buổi nói chuyện kế, chúng ta liên hệ vẻ đẹp với thấy?
58:48 K: Tôi đã đến đó.

A: Ồ, tuyệt diệu. Vâng, tuyệt vời.